Chuyện buồn cười.
Cuối cùng ông Tướng bằng lòng đi suối nước nóng trước khi tổ chức đám cưới, nhưng ông yêu cầu phải ấn định ngay ngày cưới để ông còn đặt tiệc. Ông muốn viết ngay thực đơn, nhưng không ai đồng ý, nên ông ngồi kể cho Jacques và Paul nghe tên các món ăn ông sẽ đặt, làm cho hai đứa trẻ chảy nước miếng và mở to mắt.
Paul: Ba ba là gì hả ông?
Ông tướng: Là thứ banh gatô, có nhân hạt nho đen và vỏ bánh tuyệt ngon.
Jacques: Có phải như bánh bao nhân xu hào cô Elfit làm không ông?
Ông tướng: Không phải! Ngon gấp trăm bánh bao kia, ngốc ạ.
Ông tướng tiếp tục kể tên các món ăn.
Paul: Nuga là gì ông?
Ông tướng: Là bánh ngọt nhân bánh bằng hạnh nhân nhào đường rất ngon.
Paul: Có phải như hạnh nhân cháu và anh Jacques giã để làm sữa không ạ?
Ông tướng: Như thế, nhưng… Bà Blidot này! Mấy đứa trẻ ngốc quá! Đứa thì hỏi baba có phải như bánh bao nhân xu hào cô Elfit làm không. Đứa thì hỏi nuga như hạnh nhân nó giã làm sữa có phải không. Chúng chả biết tí gì cả.
Linh mục: Tướng quân phải dè chừng. Có nhiều cái chúng hỏi ta không trả lời được đâu.
Ông tướng: Có thế như thế, thưa linh mục. Ta kể tiếp, chưa hết đâu các cháu.
Jacques: Thưa Tướng quân, chúng cháu chả hiểu gì về các món ăn đâu.
Jacques chạy theo Paul ra vườn chơi.
Một ngày vui vẻ đối với mọi người. Nhiều người vào hàng ăn và giải khát. Hôm ấy Jacques nghỉ học. Nó giúp chạy bàn rất tích cực và ngoan ngoãn, được khách hàng khen. Có người còn cho mấy xu. Paul lon ton chạy theo anh; ông Tướng thích thú ngồi quan sát, và nói chuyện với khách hàng. Họ cứ nghĩ ông là một gã lái bò hay lái cừu.
Một khách hàng: Hàng ông bán ở chợ thế nào?
– Rẻ lắm, ông ạ – Ông tướng trả lời một cách thản nhiên.
– Bao nhiêu tiền một cân sống?
– Hai, ba chục – Ông tướng trả lời bừa.
Người khách: Vậy mà ông bảo rẻ? Chưa bao giờ có giá cao thế đâu. Tôi không tin.
Ông tướng: Tùy ông.
Người khách: Ông trêu tôi chăng?
Ông tướng: Tôi đâu dám.
Người khách: Vậy sao ông…
Ông tướng: Tôi sao ?
Người khách: Thôi ông để tôi ăn.
Ông tướng: Ông cứ ăn, cứ uống.
Người khách nhìn vẻ bực dọc nhưng không nói gì nữa. Thái độ giểu cợt của ông, khiến người khách hàng ngừng cuộc tranh cãi dại dột. Khi người khách ăn xong, ông Tướng gọi:
– Hai tách cà phê cho ông đây và tôi, một bình rượu loại thật ngon. Ông có vui lòng nhận không, thưa ông, chén cà phê làm lành với ông?
– Xin sẵn sàng thưa ông – người khách nói – Tôi không biết hỏi ông về cái gì, nên trả lời bừa đấy. Sự thật là như thế.
Người khách: Tôi hỏi về giá bò. Vậy ông không phải lái bò, thưa ông?
– Không thưa ông – Ông tướng ôm bụng cười – Tôi cũng là khách như ông và là tù binh của ông đây – ông Tướng chỉ vào Moutier vừa đi tới.
Người khách sợ hãi: Tù à? Ông… vậy ông là… ?
Ông tướng cười vang: Không phải kẻ cướp, không phải kẻ giết người, mặc dầu tôi đã giết và sai giết nhiều. Tôi là tù binh, thưa ông; bị ông đây bắt ở Malakoff. Tôi bị nhà sập đè lên. Ông đây không sợ nguy hiểm đã xông vào lôi tôi ra giữa lúc bom đạn vẫn nổ. Vì thế tôi là tù binh của ông ấy.
Người khách: Ông cấp bậc gì?
Ông tướng: Cấp tướng, thưa ông.
Ông khách bật người khỏi ghế, nhấc mũ, lúng túng nói:
“Xin lỗi Tướng quân, tôi không biết. Tôi cứ tưởng…”
Ông tướng: Không hề gì, ông ạ. Đây không phải là lần đầu người ta tưởng tôi là lái bò, lái lợn. Và chắc chưa phải lần cuối.
Người khách xấu hổ muốn trả tiền hàng, nhưng ông Tướng bảo để ông trả cả. Người khách chào, ngập ngừng mãi trước khi đi ra. Và cảm ơn.
– Được đi thích thật! – Jacques nói.
Ông tướng: Cháu có muốn ông đưa đi?
Jacques: Muốn, nhưng cả chú Moutier, Paul, mẹ và cô nữa.
Ông tướng: Vậy thì đông quá, không đủ chỗ. A, mà cái xe của ta đâu. Còn cái hòm, cái hộp, vàng và tư trang nữa?
Jacques: Chủ quán Bournier đem đi không thấy đem về nữa. Lại tưởng Tướng quân đi trong xe ấy rồi.
Ông tướng: Thằng xỏ lá! Anh Moutier, ngày mai ta phải đến xem thế nào. Đã đem ba kẻ cưới ấy đi chưa?
Moutier: Tôi vừa thấy đi rồi, thưa tướng quân. Cảnh sát giải chúng trên một xe. Chắc mai quan tòa đến.
Elfit: Mai đã đến !
Moutier: Chúng tôi sẽ về ngay, Elfit ạ. Không lâu đâu. Ba tuần tắm. Hai ngày đi về, tất cả chưa đến một tháng.
Ông tướng: Ta sẽ về ngay, con gái ạ. Con mong ta, vậy là có lòng lắm.
Cả Elfit lẫn Moutier mỉm cười. Ông tướng vẻ hóm hỉnh.
Ông tướng: Con thở dài vì ta à, Elfit? Không trả lời? Không trả lời là đồng ý. Cái thở dài ấy đáng giá một đồng hồ vàng và một dây chuyền.
Elfit: Không đâu, thưa Tướng quân. Không phải thế. Tôi không muốn… Tướng quân biết rằng…
Ông tướng: Ta không biết gì cả. Lúc nãy con đã thở dài một cách rất buồn rầu vì ta đó.
Elfit: Không phải đâu, Tướng quân biết… thở dài vì Joseph đi đấy.
Ông tướng: Sự thành thật của con đáng thưởng thêm đôi vòng tai và một cái trâm.
Elfit: Tướng quân rộng rãi quá! Quá quá! Tôi không đáng được thế đâu.
Ông tướng: Con khờ khạo lắm. Con chưa biết đánh giá một con người. Con chưa nhận ra giá trị của con. Phải ta mới biết. Hỏi Moutier xem con có đáng được một đồng hồ vàng không nào.
Moutier: Đáng được cả khối vàng của nước Pháp.
Ông tướng: Con nghe thấy chưa? Có phải chỉ ta nói đâu. Moutier, ta sang quán nhà Bournier đem cái hòm và cái hộp về đi.
Moutier: Thưa vâng. Đường gần thôi.
Comtesse de Ségur
Quán Thiên Thần