Dư Tịnh về tới nhà, trước tiên tắm rửa sạch sẽ, gột sạch cơn mệt mỏi trên người, rồi đi tìm điện thoại khắp nơi, cuối cùng thấy nó nằm lặng lẽ trên bàn trang điểm. Cắm sạc pin vào cô nghe thấy lời nhắn thoại Hạ Sính Đình gửi lại.
Cô ngẩn ra thực sự đó là điều cô không ngờ tới.. Nếu khi trước biết được chuyện này có lẽ cô sẽ đau khổ, thậm chí oán trách ông trời bất công, nhưng giờ đây không còn. Có những chuyện nếu đã xảy ra, thì oán trời trách người cũng vô dụng. Nhớ những điều cần nhớ, quên những chuyện nên quên. Thay đổi những thứ có thể thay đổi, đón nhận những thứ không thể thay đổi. cô cười khẽ, tất cả đã bỏ qua, cô chờ đợi một tương lai mới.
Dư Tịnh nhắn lại cho Hạ Sính Đình một tin: Sính Đình, tớ không trách cậu, chúng ta vẫn là bạn thân nhất.
Hạ Sính Đình giây sau đã gọi ngay, giọng như muốn khóc: “Tiểu Tịnh Tịnh, cậu đi đâu vậy, không có tin tức gì hết, làm tớ lo muốn chết.”
“Tớ chỉ biến mất ba ngày thôi mà.” Dư Tịnh cười nói.
“Cậu có biết tớ lo đến mức nào không, tớ sợ từ nay về sau cậu sẽ không đếm xỉa gì tớ nữa.” Hạ Sính Đình lo lắng mấy ngày trời, ăn không ngon ngủ không yêu, gầy đi thấy rõ.
“Ngốc quá.” Dư Tịnh nở nụ cười: “Tớ đi du lịch, quên mang theo di động.”
“Tớ còn tưởng cậu và Trình Lãng bỏ trốn chứ.” Hạ Sính Đình bình tĩnh lại, rồi bộc lộ bản chất đùa giỡn như trước. nhưng cô nàng thực sự nghĩ vậy, nên không dám gọi điện cho Hứa Gia Trì.
Dư Tịnh cười khì: “Tớ và Trình Lãng nói rõ rồi, tớ sẽ không trốn tránh anh ấy nữa, cũng không cần ngại ngùng, sau này chỉ xem như bạn tốt thôi.”
“Tiểu tịnh Tịnh, hìn như cậu thật sự nghĩ thông suốt rồi.” Hạ Sính Đình cảm thấy mừng thay bạn.
“Ừ.” Dư Tịnh ngập ngừng hỏi: “Liệu có hơi muôn không?”
“Đương nhiên không.”
Dư Tịnh mỉm cười, trước kia cô lúc nào cũng sống trong sự yêu chiều của Hứa Gia Trì, anh bao dung mọi khuyết điểm của cô, thế thì, cô cũng phải vì anh mà thay đổi chút ít chứ.
Đầu tiên là bắt đầu học nấu ăn, Dư Tịnh chạy ra siêu thị mua sườn và rau về, bình thường cũng nhìn ngó suốt, bây giờ nửa tiếng rưỡi vật vã cũng tạo ra bốn món mặn một món canh.
Cô xoa tay, lén nếm thử miếng trừng chiên cà chua, cũng khá chứ, quả nhiên là có năng khiếu, cô dương dương đắc ý.
Không biết Hứa Gia Trì hôm nay có làm thêm giờ không, mặc kệ, hôm nay thế nào cũng bắt anh về nhà đúng giờ, nếu không cả bàn thức ăn này ai tiêu diệt đây.
Dư Tịnh nhắn tin cho anh: Khi nào anh về?
Mãi mà không thấy trả lời.
Dư Tịnh nhấc máy gọi luôn, lần này nghe máy rất nhanh.
“Anh đang bận sao?”
Giọng Hứa Gia Trì khàn đặc lạ thường: “Một chút.”
“Em đã nấu cơm xong ở nhà đợi anh, anh về đúng giờ được không?” Dư Tịnh cười trộm, anh nhất định sẽ bàng hoàng khi liên hện cô và hai chứ nấu cơm với nhau.
Hứa Gia Trì đáp gọn: “Anh cố gắng.”
Dư Tịnh hơi thất vọng vì anh không hề phản ứng, nhưng cũng có khả năng anh đang bận nên không để ý đến, nghĩ thế, cô vui vẻ: “Vậy em đợi anh.”
“Ừ.” Giọng Hứa Gia Trì đầy lạnh nhạt.
Dư Tịnh không để tâm, không chào mà đi là cô sai, lát nữa sẽ bù đắp cho anh. Hứa Gia Trì không phải người nhỏ mọn, lại yêu vợ như mạng sống, Dư Tịnh không hề lo là Hứa Gia Trì sẽ giận cô.
Cô bày biện hai bộ bát đũa đợi anh về. Cơ thể mới bênh dậy của cô vẫ yếu nên gục lên bàn ngủ thiếp đi.
Hứa Gia Trì mở của, tiếng động không nhỏ nhưng Dư Tịnh lại không nghe thấy, cô đang ngủ say. Hứa Gia Trì vuốt tóc cô, thấy thức ăn trên bàn, không thấy ấm áp ngược lại còn lạnh người. Dư Tịnh tuy đối với anh rất tốt, nhưng chưa hề chịu xuống bếp, hôm nay chịu nấu cơm vì anh, là bù đắp là hổ thẹn, hay là bữa tối cuối cùng? Trong lòng anh bỗng dâng lên nỗi đau khôn tả.
Dư Tịnh dụi mắt: “Anh về rồi.” cô cười: “Đồ ăn nguội mất rồi, em đi hâm lại.”
“Để anh làm.” Hứa Gia Trì không quen lắm dáng vẻ chăm chỉ của cô.
Dư Tịnh ấn anh ngồi xuống ghế: “Để em.”
Hứa Gia Trì cay đắng khó tả, e rằng duyên phận vợ chồng của anh và cô đã đến hồi kết.
Dư Tịnh nhanh chóng bưng thức ăn nóng hổi lên, xới đầy bát cơm cho anh: “Mau ăn đi anh.”
“Em ăn rồi à?” Hứa Gia Trì hỏi, nhưng trên bàn rõ ràng hai đôi đũa, cũng xới một bát, ngồi cạnh Hứa Gia Trì.
Dư Tịnh vỗ trán: “EM quên mất chưa ăn cơm.” Cô nghịch ngợm lè lưỡi, cũng xới một bát, ngồi cạnh Hứa Gia Trì.
Hứa Gia Trì cụp mắt xuống, cô lơ đãng như thế là vì đang nhớ nhung A Lãng chăng. Có lẽ sự kết hợp của họ ngay từ đầu đã là nhầm lẫn, anh chưa từng là ứng cử viên cho vị trí người chồng lí tưởng của Dư Tịnh, nên cô mới nhớ mãi A Lãng không quên. Quên một người rất khó, nhưng nếu vì niềm vui của cô, anh thà hi sinh bản thân, tác thành cho họ.
Dư Tịnh nói: “Ngon không anh?”
Bất kì sơn hào hải vị gì bây giờ Hứa Gia Trì ăn vào cũng thấy như sáp nến, nhưng anh vẫn gật gù: “Tay nghề khá lắm.”
Dư Tịnh bỗng hiểu ra tại sao lần nào Hứa Gia Trì nhìn cô ăn ngon lành, anh cũng cười tươi thỏa mãn, vì người mình yêu mà rửa tay nấu ăn, lẽ nào không phải chuyện hạnh phúc? Môi cô cong lên, tâm trạng rất vui vì hiểu ra đạo lí đó.
“Ăn nhiều một chút.” Dư Tịnh chọn miếng sườn nhiều thịt gắp cho anh.
Trước kia đều là Hứa Gia Trì khuyên cô ăn nhiều, hôm nay hoàn toàn ngược lại, Hứa Gia Trì rầu rĩ, lộ vẻ buồn bã.
“Anh không khỏe sao?” Dư Tịnh tinh ý quan sát thấy sắc mặt anh không tốt lắm.
Hứa Gia Trì đáp khẽ: “Không.”
“Vậy chắc là mệt rồi, lát nữa ăn xong anh nghỉ ngơi sớm đi.” Dư Tịnh ân cần nói, trước khi cô quan tâm tới Hứa Gia Trì chưa đủ, cũng may cô đã kịp thời nhận ra vấn đề, chưa muộn lắm.
Hứa Gia Trì như suy nghĩ, lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.
“Sao vậy?” Dư Tịnh cười phá lên, quen nhau bao lâu rồi, còn chưa ngắm đủ sao.
Hứa Gia Trì có vẻ buồn bã: “Không có gì.”
Dư Tịnh bồng chồm tới, đỏ mặt hôn khẽ lên má anh một cái.
Hứa Gia Trì lặng lẽ thở dài, sự đối dãi khi sắp chia tay này quả thật là cao, trước kia Dư Tịnh hiếm khi chủ động như thế.
Vẻ mặt anh vô cảm, không phản ứng Dư Tịnh có phần thắc mắc, xem ra đúng là mệt quá rồi nếu không cô đã chủ động đến thế mà anh còn không nhân cơ hội này ôm lấy cô đê sưởi ấm nhau.
Hứa Gia Trì buông bát đũa, Dư Tịnh không cho anh dọn, dịu dàng nói: “Để em.” Cô nhanh nhẹn rửa sạch nồi niêu bát đũa ra khỏi nhà bếp còn tiện thể gọt một đĩa trái cây.
Kiểu này chắc chuẩn bị nói dài rồi, Hứa Gia Trì nghĩ.
Nhưng Dư Tịnh cầm nĩa cắm mọt miếng táo đút cho anh: “Anh tắm trước hay em?”
Hứa Gia Trì ngớ ra, sự việc sao không giống anh nghĩ. Đáy mắt anh phức tạp: “Em tắm đi.”
“Vâng, tắm xong em có chuyện muốn nói với anh.”
Dù đã chuẩn bị từ trước, nghe câu đêó tim Hứa Gia Trì vẫn trĩu nặng. những gì phải đến cũng sắp đến, muốn trốn cũng không được.
Dư Tịnh tắm xong, Hứa Gia Trì còn lần khần một lúc mới chịu đi tắm, anh muốn kéo dài thời gian kết thúc từng chút một, cho dù anh biết đó là cách lừa mình dối người.
Hứa Gia Trì lúc đi ra thì Dư Tịnh đã sấy tóc xong, dựa vào đầu giường đọc sách. “Đến đây ngồi đi.” Dư Tịnh vỗ vỗ xuống giường. Hứa Gia Trì y lời ngồi xuống quay sang nhìn cô.
Dư Tịnh cầm tấm khăn bông lớn, nhẹ nhàng lau tóc anh, cười nói: “XOng rồi.”
KHóe môi Hứa Gia Trì nở nụ cười chua chát, đây chắc là lần dịu dàng cuối cùng.
Dư Tịnh hít thở thật sâu: “Gia Trì, anh có gì muốn nói với em không?”
Hứa Gia Trì mím môi, không phải cô có chuyện muốn nói ư, sao lại thành là anh. Chẳng lẽ Dư Tịnh muốn giữ lại chút thể diện cho anh, giữ lại lời chia tay để anh nói? “Anh không có gì để nói.” Hứa Gia Trì lạnh lùng, anh không cần thương hại.
Dư Tịnh hỏi rất ôn hòa, còn Hứa Gia Trì thì trả lời dửng dưng. Nưng cô không tức giận, cô đã nghĩ kĩ, muốn sống cả đời bên Hứa Gia Trì, thì sẽ không lằng nhằng vì một chuyện nhỏ. Cô nhéo mũi anh, cố nói với giọng vui vẻ: “Em nhắc một chút nhé, Dư Khiết.”
Hứa Gia Trì đờ ra, giọng trở nên lạnh lẽo: “Sao em biết?” RỒi lập tức vỡ lẽ: “Em lục đồ đạc của anh?”
Dư Tịnh giật mình sợ hãi trước thái độ của anh, cơ thể căng cứng, Dư Khiết là cái gai trong tim anh, đụng vào nhẹ nhàng cũng không được. Nhưng cô vẫn muốn giành lấy một lần, cô không muốn bỏ cuộc dễ dàng: “Gia Trì, em chỉ hỏi anh một câu, bây giờ anh còn yêu Dư Khiết không?”
Hứa Gia Trì bỗng thấy nổi giận, đối với chuyện cô và Trình Lãng, anh không nói câu nào, nhưng bây giờ cô lại lấy Dư Khiết ra để hỏi. anh đã không so đo chuyện cô giấu giếm tình cảm với Trình Lãng, cũng muốn trả tự do cho cô, toại nguyện cho cả hai. Nhưng cô lại lấy mối tình đầu của anh ra để che đậy lỗi lầm của mình, lấy cơ sđó để làm dây dẫn lửa, đạt được mục đích li hôn. Anh cũng có tông nghiêm, không thể tùy tiện chà đạp, cho dù anh yêu Dư Tịnh sâu đậm. vốn anh định bình tĩnh nói chuyện với cô, đi hay ở là tùy cô nhưng bây giờ cô đạp lên giới hạn cuối của anh, anh không thể bình thản được.
Anh cố gắng đè nén cơn giận, không nói gì, nhưng Dư Tịnh còn cố hỏi: “Anh nói gì đi chứ.” Dư Tịnh chỉ muốn nghe lời thật lòng của anh, cũng có tự tin mình chiếm được vị trí quan trọng trong lòng Hứa Gia Trì, nên không buông tha. Cô không phải là muốn so sánh với Dư Khiết, cũng không muốn tranh giành với chị mình, Dư Khiết dù sao cũng đã là quá khứ, cô mới là hiện tại và tương lai của anh.
Cuối cùng, Hứa Gia Trì chậm rãi lên tiếng, gần như nói từng chữ: “Anh yêu Dư Khiết.”
Dư Tịnh đờ ra cô không tài nào nghĩ sẽ là đáp án đó. Nước mắt trào ra, cô mất bình tĩnh: “Còn em thì ao, anh chưa từng yêu em ư?”
Hứa Gia Trì thoáng cảm thấy cảm xúc cô có gì rất lạ, nhưng không kịp nghĩ nhiều, buột miệng: “KHông, anh chưa từng yêu em, trong lòng anh chỉ có một mình Tiểu Khiết.”
Ánh mắt Dư Tịnh lạnh hẳn đi, rốt cuộc cô vẫn đánh giá cao bản thân, hóa ra trong lòng anh, cô không đáng một xu. Cô chậm chạp xuống giường mặc quần áo, trong lúc đó không hề liếc nhìn Hứa Gia Trì lấy một lần. cô bỏ nhà đi ngay trong đêm, mang theo một trái tim vụn vỡ.
Hứa Gia Trì rất hối hận nhưng những lời thốt ra như bát nước đã hắt đi, không thể thu lại. cũng được, cứ thế đi. Vốn là cô cũng định đi, bây giờ chẳng qua là để cô hận anh, nhưu thế cũng tốt, cô không cần cảm thấy hỗ thẹn với anh.
Dư Tịnh về đến nhà mẹ, ban đầu ông bà Dư không cảm thấy gì nhưng lâu dần bà Dư cũng thấy có chút kì lạ. Bà hỏi: “Mày nằm lì ở nhà mẹ là sao đây?”
“Mẹ không hoan nghênh con sao?” Dư Tịnh không muốn bố mẹ lo, định ậm ừ cho qua.
Bà Dư nhìn cô: “Cãi nhau với Gia Trì à? Sao nó không tới đón con?” Dư Tịnh và Hứa Gia Trì là cặp vợ chồng mẫu mực, kết hôn một năm hơn, cô chưa từng khóc lóc chạy về nhà mẹ bao giờ, nên bà Dư cũng không quá để tâm.
Dư Tịnh há miệng: “Mẹ nghĩ nhiều rồi, Gia Trì đi công tác, phải ở tỉnh khác một thời gian, một mình con ở nhà buồn chán quá nên đến ở với hai ông bà già đây.” Nhắc đến cái tên đó, tim Dư Tịnh nhói đau.
“Ờ.” Vẫn chưa yên tâm, bà Dư quay sang gọi vào di động của Hứa Gia Trì, đến khi Dư Tịnh phát hiện thì anh đã nghe máy: “Gia Trì à, Tiểu Tịnh nói con đi công tác rồi, phải không?”
Hứa Gia Trì không giỏi nói dối nhưng nếu Dư Tịnh đã tạm thời không muốn cho bố mẹ biết, anh cũng cố hết sức phối hợp: “Đúng ạ, mẹ, phải đi rất lâu.” Quả nhiên là vợ chồng đồng lòng, tâm đầu hòa hợp, Dư Tịnh cụp mắt xuống cảm xúc lẫn lộn không diễn tả được.
“Ừ, mẹ biết rồi, con và Tiểu Tịnh trò chuyệ đi, mẹ đi nấu cơm.” Bà Dư nhét ống nghe vào tay Dư Tịnh.
Dư Tịnh không hề chuẩn bị tâm lí, giọng nói trầm ấm dịu dàng của Hứa Gia Trì bất ngờ vắng bên tai cô: “Em vẫn khỏe chứ?”
“Em….rất khỏe.” Dư Tịnh bỗng dưng muốn khóc. Sau khi rời nhà, cô nén đau thương, tự nhủ mình phải phải kiên cường. Cô không rơi giọt nước mắt nào, đặc biệt là còn nở nụ cười trước mặt bố mẹ. Đêm đó, cô mở to mắt đến khi trời sáng, nghĩ rất nhiều thứ. Là cô tự đa tình, tưởng Hứa Gia Trì yêu mình, bây giờ ngẫm lại, e rằng vẫn nhờ phúc của Dư Khiết nên cô mới có được sự đối đãi khác biệt của Hứa Gia Trì. Từ đầu chí cuối, người anh yêu chỉ có Dư Khiết. Cô đã thua, thảm bại trong tay chị ruột cô.
Hứa Gia Trì làm sao không đau, là tự tay anh đã đuổi Dư Tịnh đi. Một Dư Tịnh lúc nào cũng cười tươi, mày mắt cong cong, như ánh nắng xuyên qua màn mây đen cho anh hơi ấm ấy, từ nay về sao, không còn thuộc về anh nữa.
Cả hai người đều im lặng. Từng là vợ chồng thân mật vô cùng, bây giờ lại chỉ biết lặng thinh.
“Đợi khi anh có thời gian, chúng ta hẹn thời gian đến Cục dân chính làm thủ tục nhé.” Dư Tịnh khàn giọng nói.
Hứa Gia Trì nén đau: “Ừ…”
Cơn đau nhỏ bé sinh sôi này nở trong huyết mạch cứ không ngừng bao bọc lấy cô. Dư Tịnh vội cúp máy, cô sợ nói nữa sẽ khóc không thành tiếng.
Chuyện Dư Tịnh và Hứa Gia Trì chia tay vẫn bị Hạ Sính Đình phát hiện. Tuy cô nàng vô tâm nhưng cũng có mặt nhạy cảm. Bao lần cô gọi đến nhà, đều do Hứa Gia Trì nghe máy, bảo anh gọi Dư Tịnh thì anh ấp a ấp úng, Hạ Sính Đình liền nhận ra vẫn đề.
Cô không nói không rằng lập tức gọi di động hẹn Dư Tịnh ra gặp mặt, Dư Tịnh không muốn nói, không phải sợ bị cô nàng biết mà là lo một khi Hạ Sính Đình biết chuyện này, cũng tức là không thể giấu Lăng Thiên Ý, rồi chẳng mấy sẽ truyền đến tai Trình Lãng.
Nên Dư Tịnh nói dối gần đây công việc quá bận, khóe léo từ chối hẹn.
Hạ Sính Đình không bị mắc lừa, cô nàng nói: “vậy tớ đến bệnh viện, nói vài câu thôi, nói xong tớ đi ngay.”
Dư Tịnh sợ cô nàng quá, đành nhận lời đi ăn tối, Nhưng cô nói trước, chỉ có hai người thôi.
Hạ Sính Đình nhận lời ngày. Cô nàng bản tính nóng nảy, không tới sáu giờ đã tới quán ăn.
Dư Tịnh có vẻ tiều tụy, Hạ Sính Đình nhìn cô chằm chằm : “Tiểu Tịnh Tịnh, cậu gầy quá.”
“Thế à?” Dư Tịnh sờ má, Chữ tình hại người, trước kia trăm phương ngàn kế muốn giảm cân, hiệu quả rất ít, bây giờ lại dễ dàng gầy đi.
“Cậu và Gia Trì có chuyện gì vậy? Tớ tưởng không còn Trình Lãng chắn giữa hai người, cậu và anh ấy cũng không còn chướng ngại, nhưng hình như không phải.” Hạ Sính Đình hỏi thẳng.
Dư Tịnh cắn môi, không biết phải giả thích thế nào về mối quan hệ lằng nhằng phức tạp này.
“Có phải Hứa Gia Trì hiểu lầm hai người không, tớ sẽ giúp cậu giải thích, nhiệm vụ này giao cho tớ.” Hạ Sính Đình rất nóng nảy, cô quan tâm Dư Tịnh hơn ai hết. Ban đầu lỗi của cô đã khiến một cặp tình nhân đẹp phải chia tay, cô sốt ruột mong muốn làm chút gì đó để bù đắp.
“Chuyện tớ và Hứa Gia Trì không liên quan tới Trình Lãng.” Ánh mắt Dư Tịnh buồn bã lẩm bẩm. nếu vì Trình Lãng cô còn có thể giải thích, còn có thể thử níu kéo, chỉ tiếc là không phải.
“Thế là vì gì?” Hạ Sính Đình hoang mang, Hứa Gia Trì yêu Dư Tịnh đến thế, người nào có mắt cũng thấy, chuyện gì lại khiến anh từ bỏ Dư Tịnh đươc.
Dư Tịnh cúi đầu buồn rầu: “Người anh ấy yêu không phải tớ.”
Hạ Sính Đình cười phì: “đùa kiểu gì vậy?”
“Thật đấy.” Dư Tịnh ậm ừ.
Hạ Sính Đình vẫn không tin: “Làm sao có thể?”
“Anh ấy đích thân thừa nhận rồi.” Dư Tịnh cũng không muốn tin, nhưng sự thực bày trước mất, không tin cũng không được. Vừa nghe anh nói dứt câu tuyệt tình đó, đã từng đau đến đứt ruột đứt gan, giờ đã đau đến tê dại.
Hạ Sính Đình há hốc miệng, Hứa Gia Trì tuyệt đốik hông phải loại người đó, Anh bảo vệ chăm sóc Dư Tịnh trân trọng như châu báu ngọc ngà cô buồn khổ thì anh còn đau hơn, như thế không phải yêu thì là gì?
Ánh mắt Dư Tịnh tối sầm, mọi người đều nghĩ Hứa Gia Trì yêu cô, thực ra anh đang yêu Dư Khiết qua cô thôi.. Cô và Dư Khiết không giống nhau, chỉ có đôi mắt sinh động như đúc từ một khuôn ra, to và sáng, như biết nói, luôn luôn có ánh sáng lấp lánh.
Hạ Sính Đình lặp đi lặp lại câu nói của Dư Tịnh, cuối cùng tìm ra mấu chốt: “Hứa Gia Trì không yêu cậu thì anh ấy yêu ai?”
Dư Tịnh bình tĩnh: “Là Dư Khiết, chị tớ.”
Hạ Sính Đình không tin nổi: “Cậu nói là chị ruột Dư Khiết của cậu, bảy năm trước mất vì tai nạn giao thông?”, cô lặp lại tên Dư Khiết vẻ bàng hoàng.
Dư Tịnh gật đầu.
“Nhưng chị ấy đã mất rồi mà?”
“Nhưng chị ấy vẫn là viên ngọc trong tim Hứa Gia Trì, mãi mãi không biến mất.” Dư Tịnh nói gọn.
Hạ Sính Đình mở to đôi mắt, buộc miệng: “Vậy Hứa Gia Trì cưới cậu, anh ấy…” Cô vội bịt miệng: “Xin lỗi xin lỗi tớ nói bậy quá.”
“Cậu nói đúng, anh ấy ở bên tớ, có thể chỉ vì tớ là em gái của Dư Khiết.” Trải qua bao chuyện, Dư Tịnh đã không còn tự tin nữa.
Hạ Sính Đình chỉ muốn tát mình một cái, cô đang đổ dầu vào lửa hay sao, Cô giữ chặt vai Dư Tịnh, trịnh trọng: “Tiểu Tịnh Tịnh, cậu còn có tớ.”
Dư Tịnh ôm bạn: “Yên tâm, tớ không sao.”
Hạ Sính Đình rất xót xa, Dư Tịnh xinh đẹp yêu kiều, thông minh tao nhã, lại là người lấy chồng trước nhất trong số những bạn bè của cô, vốn phải sống một cuộc sống an nhiên tự tại, nhưng lại bị hành hạ thế này. Nói cho cùng vẫn là lỗi của cô, nếu không do sự vô ý của cô, Dư Tịnh giờ đây hẳn đã hạnh phúc biết bao. Cô mím môi, nước mắt rơi lã chã.
Dư Tịnh lạ lùng, đang nói chuyện của cô, sao Hạ Sính Đình còn đau lòng hơn thế này: “Cậu sao vậy, người trong quán đang nhìn chúng ta kìa, đừng khóc nữa.”
“Tại tớ cả, tại tớ cả.” Hạ Sính Đình ôm chặt vai cô: “Chỉ tại tớ, chỉ tại tớ.”
Dư Tịnh đương nhiên biết cô đang nói chuyện gì, cô vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Hạ Sính Đình: “Cậu đừng nghĩ vậy, chẳng ai dự đoán chắc chắn những chuyện sẽ xảy ra. Có ngàn khả năng thì sẽ có ngàn kết quả, cho dù cậu không làm lạc bức thư, thầy cô và bố mẹ tớ cũng có khả năng thông qua cách khác để tóm được bọn tớ. Hoặc tớ và Trình Lãng có thể giấu đến tận lúc tốt nghiệp, nhưng bọn mình cũng có lẽ không thi vào cùng một trường, thậm chí không cùng một thành phố. Hợp ít li nhiều, yêu xa thì có bao nhiêu phần trăm thành công? Rồi chưa biết chừng bọn mình có thể học chung trước, chung ngành, thậm chí chung lớp nhưng rồi thế nào? Mỗi ngày quấn quýt lấy nhau không chừng còn cãi nhau tưng bừng nữa.” Dư Tịnh nói bằng giọng nhẹ nhõm về tương lai giả tưởng của cô và Trình Lãng, Trình Lãng tính khí nóng nảy, cô cũng không phải người kiềm chế nhịn nhục, những gì cô nói có lẽ sẽ xảy ra cũng chưa biết chừng.
Hạ Sính Đình cười trong nước mắt, sụt sịt: “Cậu lại còn an ủi tớ, tớ thật mất mặt chết đi được.”
Dư Tịnh cười tự giễu, không phải tâm lí cô mạnh mẽ mà là việc đến nước này rồi, ngoài tự mình điều chỉnh tâm trạng mình ra thì không còn cách nào khác.
Hạ Sính Đình nắm chặt tay cô: “Dù sao đi nữa, tớ cũng sẽ ở bên cậu.”
Dư Tịnh gật đầu, khóe môi thoáng nở nụ cười, phải, may còn có cậu.
Hôm sau Hạ Sính Đình kéo Lăng Thiên Ý đi tìm Trình Lãng.
“Vội tìm cậu ta làm gì?” Lăng Thiên Ý rất tò mò.
Hạ Sính Đình liền kể hết chuyện của Dư Tịnh cho anh nghe.
Nghe xong, Lăng Thiên Ý đờ người, tình cảm của Dư Tịnh đúng là quá trắc trở: “Thế em tìm Trình Lãng làm gì?”
“Nếu Hứa Gia Trì không thể cho Dư Tịnh hạnh phúc, Trình Lãng có thể.” Hạ Sính Đình cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Lăng Thiên Ý liếc nhìn cô: “Em không thấy mình hơi lo bao đồng à?”
“Anh nói kiểu gì thế?” Hạ Sính Đình có chút không vui, nếu không phải Dư Tịnh, chuyện người khác cô lười chẳng thèm quan tâm.
Lăng Thiên Ý dịu giọng: “Em đừng manh động, anh không có ý trách em.” ANh ngừng lại: “Anh chỉ thấy, Dư Tịnh cũng tốt, Trình Lãng cũng tốt, đây là chuyện hai người họ, em cần gì giúp đỡ, coi chừng chữa lợn lành thành lợn què.”
Hạ Sính Đình không nghĩ vậy, dù Dư Tịnh trách cô nhiều chuyện, cô vẫn làm thế. Vì cô nghĩ Dư Tịnh đã đến nước này rồi, cô có trách nhiệm không thể chối bỏ. Cô nghĩa vụ giúp bạn bước ra khỏi nỗi đau.
Còn Trình Lãng sẽ là phương thuốc tốt nhất. Cô cắn môi, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Lăng Thiên Ý, nếu anh nhận ra em không tốt như anh nghĩ, anh có còn yêu em không?”
“Em nói ngốc thế.” Lăng Thiên Ý cười.
Không thể giấu anh mãi, cho dù sẽ phá hoại hình tượng trong mắt anh, Hạ Sính Đình cũng quyết chí nói ra.
Lăng Thiên Ý nhướng mày: “Là chuyện này à?”
“Chuyện này còn không nghiêm trọng sao?”
“Dư Tịnh nói đúng đấy, cuộc đời có quá nhiều nhân tố không chắc chắn, không có lần vô tâm của em thì cũng có những bất trắc khác em không cần quá tự trách mình, anh tin Trình Lãng cũng sẽ không so đo.” Lăng Thiên Ý cười, vò rối tóc cô.
“Dư Tịnh tuy không trách em nhưng trong lòng em vẫn thấy áy náy lắm.” Hạ Sính Đình cúi đầu, sắc mặt ủ rũ.
“Anh hiểu cảm nhận của em, nên em muốn gắng sức bù đắp đúng không.”
Hạ Sính Đình gật đầu như giã tỏi.
“Thái độ của Trình Lãng thực ra không quan trọng, em và anh đều biết cậu ta chưa từng buông bỏ Dư Tịnh. Chủ yếu là Dư Tịnh nghĩ thế nào, nếu cô ấy không còn yêu Trình Lãng thì em làm gì cũng vô dụng.” Lăng Thiên Ý nói đúng điểm quan trọng.
Hạ Sính Đình tuy không muốn thừa nhận cũng đành phải khâm phục anh phân tích chính xác, suy nghĩ của Dư Tịnh là quan trọng nhất. Cô trầm tư: “Em vẫn phải nói với Trình Lãng.”
Lăng Thiên Ý không nhịn được cười: “THế lời anh nói ban nãy là vô ích hả?”
Hạ Sính Đình lắc đầu: “EM chỉ phụ trách nói chuyện này cho Trình Lãng nghe, cậu ấy muốn làm gì thì em không lo được, Dư Tịnh có đón nhận cậu ấy không cũng không chịu sự khống chế của em. ĐỐi với cậu ấy là một cơ hội, Dư Tịnh cũng thế. Họ từng có tình cảm sâu đâm, không phải nói buông là buông được.”
Lăng Thiên Ý học theo cô, cũng ngoẹo đầu suy nghĩ: “Em nói cũng đúng, vậy thì thử xem sao?”
Hai người gõ cửa nhà Trình Lãng thì anh vừa tắm xong, đang ôm laptop ngồi trên sofa xem giá cổ phiếu hôm nay.
“Sao hai người tới đây?” Anh lạ lùng, bình thường gọi Lăng Thiên Ý tới nhà chơi cậu ta chối đây đẩy, nói gì mà hai thằng đàn ông sẽ bị người ta hiểu lầm, hôm nay chủ động tới chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Hạ Sính Đình nhướng mày: “Sao nào, không hoan nghênh à?”
“Nào dám.” Trình Lãng cười nói.
Hạ Sính Đình hừ một tiếng.
“Mau vào ngồi đi.” Trình Lãng nhường sofa, rồi hỏi: “Uống gì đây?”
“Có món gì ngon cứ mang hết ra đây.” Lăng Thiên Ý không khách sáo.
Trình Lãng định đến tủ lạnh tìm thật.
“Này, cậu đừng tìm nữa, bọn mình không phải tới để uống nước, mình có chuyện muốn nói đây.” Hạ Sính Đình trừng mắt nhìn Lăng Thiên Ý.
Lăng Thiên Ý ngoan ngoãn kéo Trình Lãng lại: “Cậu ngồi đi.”
Trình Lãng nghi hoặc nhìn cả hai: “Chuyện gì?”
Hạ Sính Đình và Lăng Thiên Ý nhìn nhau mấy lần, rồi cô lấy vai huých Lăng Thiên Ý : “Thôi anh nói đi.”
“Sao lại bắt anh noi, em đòi tới mà.” Lăng Thiên Ý nhởn nhơ khoanh tay, kiên quyết không chịu xen vào chuyện này.
Hạ Sính Đình nổi cáu: “ANh có phải đàn ông không?”
Lăng Thiên Ý ấm ức: “Chuyện này có phải đàn ông hay không đâu có liên quan.”
Trình Lãng không hiểu gì, anh gãi đầu: “Hai người chắc không tạo ra baby rồi cưới gấp đó chứ.”
“Xùy xùy xùy.” Hạ Sính Đình đỏ mặt: “Cậu mới tạo baby ấy.”
Lăng Thiên Ý sờ mũi, cười rất vô tội.
Hạ Sính Đình cắn răng kể rõ mọi chuyện một lượt, cuối cùng nói: “Ban đầu là do sự vô ý của mình hại cậu,muốn đánh muốn mắng tùy cậu mình sẽ không đáp trả.”
Trình Lãng chưa kịp nói gì, Lăng Thiên Ý đã chặn trước Hạ Sính Đình: “Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.”
“Tôi có làm gì cậu ấy đâu.” Trình Lãng dở khóc dở cười. đã là chuyện qua lâu lắm rồi, anh làm sao còn làm khó dễ Hạ Sính Đình, có thể duyên phận của anh và Dư Tịnh không đủ.
Lăng Thiên Ý ôm vai Hạ Sính Đình nháy mắt ra hiệu anh không nói sai chú, Trình Lãng sẽ không làm khó dễ cô đâu.
Hạ Sính Đình tỏ vẻ nặng nề: “Trình Lãng cậu có biết không, Dư Tịnh và Hứa Gia Trì đã chia tay rồi.”
“Cậu nói gì?” Trình Lãng ngẩng phắt lên.
“Dư Tịnh và Hứa Gia Trì chia tay rồi.” Hạ Sính Đình lặp lại, khẽ thở dài.
Trình Lãng im lặng một lúc rồi thốt lên: “Bao giờ thế?”
“Chắc được một quãng thời gian rồi, mình cũng mới biết hôm qua.”
Lẽ nào vì hiểu lầm quan hện giữa anh và Dư Tịnh? Cũng chẳng trách Trình Lãng nghĩ thế, mấy hôm nay anh gọi điện cho Hứa Gia Trì nghe giọng anh họ có vẻ kì quặc.
Hạ Sính Đình nhìn ra ngay suy nghĩ của anh, vội nói: “Dư Tịnh nói không liên quan tới cậu.”
“thế thì, vì Dư Khiết?” Trình Lãng phản ứng rất nhanh.
Hạ Sính Đình ngẩn ra: “Cậu biết chuyện Dư Khiết và Hứa Gia Trì à?”
Trình Lãng gật nhẹ đầu: “Dư Tịnh có kể với mình, cũng không lâu trước đây.”
Dư Tịnh ngay cả chuyện này cũng không giấu anh, có thể thấy là cô thật sự đã nghĩ thông suốt rồi. Chỉ tiếc rằng Hứa Gia Trì không biết trân trọng, cơ hội của Trình Lãng lại không nhiều, Hạ Sính Đình băn khoăn túm tóc, chuyện này thật nan giải.
Ánh mắt Trình Lãng mênh mang nhưng sáng rỡ: “Anh họ không biết trân trọng người trước mắt, nhưng tôi biết, nếu anh ấy không thể đối xử tốt với Dư Tịnh, tôi có thể, anh ấy không thể bên cô ấy trọn đời, tôi làm được.”
Hạ Sính Đình mỉm cười, quả nhiên anh biết phải làm thế nào. Liệu anh có phải người mà Dư Tịnh gặp đúng lúc đúng người hay không, cô vẫn chưa biết được.
Lăng Thiên Ý nãy giờ im lặng, lúc này mới chậm rãi thốt ra một câu: “Người anh em, tôi ủng hộ cậu.”
Trình Lãng cười vui, cho dù giữa họ từng cãi nhau, thậm chía ác khẩu với nhau, nhưng vào giờ phút quan trọng, họ mãi mãi là bạn tốt nhất.
Cuối cùng Dư Tịnh nhân lúc mẹ không có nhà, lấy hết thư bà giấu trong thùng bánh ra xem một lượt. trước kia cô đã nghĩ, nếu có một ngày cô có thể thoải mái nhẹ nhõm đọc những lá thư này, đó có nghĩa là cô đã không còn để tâm tới những chuyện quá khứ, đã buông bỏ hẳn, vô cùng tự tại.
Nước mắt rưng rưng, cộ đọc hết từng câu chữ, đó là thanh xuân và nhiệt huyết của cô, là quãng thời gian hoa mộng không thể quay lại.
Lúc Trình Lãng gọi điện cho cô thì cô vừa đọc xong thư, và trả về chỗ cũ. Mẹ đã muốn giấu thì cô sẽ giả vờ không hay biết.
Cô đoán là Hạ Sính Đình đã nói gì đó, lại cho anh hi vọng nên anh mới hẹn cô. Dư Tịnh nghĩ ngợi rồi đồng ý. Có những chuyện phải gặp trực tiếp để nói cho rõ.
Trình Lãng chọn địa điềm nhà hàng Tường Vi, lần trước anh và Thi Thi từng đến, anh thấy không khí nơi này thích hợp với việc anh sẽ làm hôm nay.
Anh dặn trước phục vụ mấy việc, yêu cầu hoàn hảo, chắc chắn phải hoàn thành.
Dư Tịnh khéo léo từ chối chuyện Trình Lãng muốn đến đón cô, khi cô ra khỏi cổng bệnh viện, chuẩn bị gọi xe thì một chiếc xe màu champagne từ từ dừng lại bên cạnh, cửa xe quay xuống, Trình Lãng gương mặt tươi cười hiện ra: “Giờ này rất khó gọi xe.”
“Sao anh tới đây.” Dư Tịnh hơi nhíu mày.
“Lên xe đi ở đây không được dừng xe, em cũng không muốn anh bị phạt chứ.” Trình Lãng ung dung nói.
Dư Tịnh đành lên xe, chỉ không mây thích cách tự quyết định của Trình Lãng.
Dòng xe xuôi ngược trên đường, rất đông đúc, Dư Tịnh thuận miệng hỏi: “Gần đây anh có bận không?” không chỉ không bận, còn rảnh tới mức có thể đợi cô tan ca ở trước cổng bệnh viện.
“CŨng tạm.” Trình Lãng lơ đãng nói, trong lòng anh, công việc dĩ nhiên quan trọng, nhưng lúc nào cũng còn đó, Dư Tịnh thì khác, anh không cố gắng thì chẳng còn cơ hội nữa.
Dư Tịnh liếc nhìn anh, không nói gì nữa.
Trình Lãng đã đặt chỗ trước gần cửa sổ, từ chỗ ngồi của Dư Tịnh nhìn ra, mảng tường vi bên ngoài đang mùa nở rộ. Hít một hơi, thoáng ngửi thấy mùi hưng thanh mát thoang thoảng.
“Ở đây được đấy chứ.” Dư Tịnh nở nụ cười tươi tắn.
Trình Lãng cười rất bí ẩn: “Em thích là được.”
Dư Tịnh cúi xuống, chăm chú đọc thực đơn
“Không cần tiết kiệm tiền cho anh anh đâu.”
Anh nói thế làm Dư Tịnh buông thực đơn xuống, tùy ý chỉ vài món.
“Ít quá, anh nói rồi, không cần tiết kiệm tiền cho anh đâu.”
“Được rồi mà.” Dư Tịnh không thích lãng phí, thà là không đủ rồi chọn thêm.
Cũng đúng, thực ra hai người ở bên nhau, ăn gì cũng không quan trọng. Trình Lãng nghĩ thế, ánh mắt lấp lánh.
Dư Tịnh làm sao không rõ mục đích lần này của anh, nhưng anh không nói thì cô cũng không tiện nói gì,
Trình Lãng thấy thời cơ chín muồi, đưa mắt ra hiệu cho phục vụ nhà hàng, nhà hàng đổi sang khúc dương cầm dịu dàng. Anh như ảo thuật gia, biến ra một cành hoa hồng từ chỗ đã caatst giấu sẵn, cười và đưa cho Dư Tịnh: “Sinh nhật vui vẻ.”
Dư Tịnh khựng lại, hôm nay là sinh nhật cô sao? Cô không nhớ chút gì cả. Sinh nhật mọi năm Hứa Gia Trì đều sắp xếp tiết mục chúc mừng cô, chuẩn bị một món quà cô mong đợi đã lâu, mãi rồi quen, không có Hứa Gia Trì ở bên cô, cô không thấy hứng thú gì cả. “Lại già thêm một tuổi, có gì để vui đâu.” Dư Tịnh bình tĩnh nói.
Trình Lãng cứng đờ ra, làm gì có ai nhận quà sinh nhật là mang tâm trạng không vui đâu, anh cười nói: “Trong lòng anh, em mãi mãi một dáng vẻ năm mười tám tuổi.”
Dư Tịnh cười rất gượng gạo.
Cô không nhận hoa, Trình Lãng hơi ngượng, anh đặt hoa lên ghế bên cạnh Dư Tịnh, buồn rầu: “Xin lỗi, anh không biết em không thích hoa hồng đỏ.”
“hoa rất đẹp.” Dư Tịnh đáp lơ đãng. Ý nghĩa hoa hồng quá rõ ràng, cô không thể nhận.
“A Tịnh, anh có chuyện muốn nói với em.” Cuối cùng Trình Lãng không nhịn được nữa.
Lúc này mọi sự chú ý của Dư Tịnh đều bị một đám người vừa bước vào thu hút, cô hơ hững hỏi: “Anh muốn nói gì?”
“A Tịnh, làm bạn gái anh nhé, để chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Đám người bàn kia cười hi hi ha ha trò chuyện rất vui, chỉ trừ người mặc bộ quần áo màu xám bạc ngồi ngoài cùng bên trái.
Hứa Gia Trì.