Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quỷ Bạc (The Silver Devil)

Chương 5

Tác giả: Teresa Denys

Tôi chằm chằm nhìn xung quanh, sợ hãi nghẹn chặt trong họng.

“Tại sao chúng ta lại đến đây?” Tôi cố gắng kìm nén để giữ giọng mình bình tĩnh. “Để kết thúc sự lừa dối này.” Domenico nhẹ nói, môi mỉm cười, nhưng đôi mắt rực sáng giận dữ như thạch anh. “Đừng nghĩ ta ngốc, Felicia – ta biết nàng không ốm; đó là thứ m id=”filepos603002″>o lừa cũ rích nhất để che giấu một sự ưa thích lạc lối. Ta đã cảnh cáo nàng, phải không, về việc sẽ xảy ra cho bất cứ thằng đàn ông nào nàng yêu thích quá nhiều?”

“Nhưng em không yêu thích bất kỳ ai! Em… em muốn một mình, vậy thôi.”

“Nàng lẽ ra không nên để ta thấy sở thích của nàng mới phải.” Anh tiếp tục cứ như tôi chưa từng nói lời nào. “Giờ đây tên nô lệ chẳng còn đủ tốt cho bất kỳ ngừơi phụ nữ nào, và sẽ không bao giờ là như thế lần nữa – thật đáng tiếc, hắn ta đã khá dễ thương trước kia.”

Tôi kéo người ngược lại khi anh kéo tôi xuống những bậc thang thoai thoải. “Đức ngài, em không có tình nhân nào. Em thề với ngài.”

“Nàng đang nói dối. Đi xuống nào và nhìn hắn ta đi, hắn đã ở đây từ tối qua và nhận ra nó là một nơi khắc nghiệt hơn là trong vòng tay nàng.”

Những ngón tay tôi run rẩy dưới tay anh, và anh siết mạnh hơn, tàn nhẫn giữ chặt tay tôi bên anh.

Tôi thì thào. “Ngài đã làm gì?”

Nụ cười anh nở rộng. “Đi nào, và ta sẽ cho nàng thấy.”

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là mùi hôi thối thật không thể thở được. Máu, rác bẩn trộn lẫn vào khí amoniac, và mùi da thịt vừa bị thiêu đốt, đầy tanh tưởi; không khí đặc sệt khí độc thối rữa. Tôi có thể nghe những tiếng thì thầm lạ lùng, cùng tiếng thở hổn hển, kèn kẹt từ giữa những đám máy móc quỷ quái trên sàn nhà phủ rơm, và tôi muốn che lấy đôi tai lại. Tôi cố để không nhìn thấy cơ thể mảnh khảnh, bị xích và mồ hôi tuôn trên những người tra tấn trước công việc họ làm, bất chấp cái rét lạnh cóng người.

Domenico ngừng lại bên cạnh cái bàn dài giữa phòng, và tôi miễn cưỡng vâng lời trước đề nghị không nói ra của anh nhìn xuống thứ gì đang ở đó.

“Làm sao bây giờ nàng thích hắn được?” Giọng anh căng ra. “Hắn không thể hôn nàng – những sợi dây thừng sẽ không để hắn nâng đầu lên – nhưng nàng có thể hôn hắn, nếu hắn quá đỗi thân yêu đối với nàng.”

Tôi không trả lời anh. Tôi không thể. Tôi chỉ có thể nhận ra Bernardo da Lucoli qua mái tóc đen nhàu nát; cậu ấy đã ở trong phòng tra tấn một thời gian dài.

“Ngươi đã tra tấn hắn đến cực điểm chưa?” giọng Domenico nghe gần như hứng thú một cách lạnh lùng khi xem xét cơ thể vụn vỡ của Bernardo.

“Chưa đến mức đó, thưa Đức ngài. Những khớp xương của hắn ta quá yếu đến nỗi hắn ngất đi lúc tôi quay bánh xe.”

Những giọt nước mắt nóng hổi hiện ra trong mắt tôi, và tôi quay người, khóc nức nở, chạy một cách mù quáng, trở ngược lại sàn nhà trơn trượt đến những bậc thang hành lang, rồi leo lên chúng. Tôi lẽ ra nên nhớ sự tàn bạo trong cơn thịnh nộ của Domenico nếu anh bị cản trở, tôi nghĩ: nhưng làm sao tôi có thể biết anh sẽ làm chuyện này?

Khi tôi tới hành lang, một đôi tay bắt lấy tôi và quay tôi lại, rồi Domenico lắc tôi dữ dội. “Vậy nàng rơi nước mắt vì hắn – giờ nàng sẽ phủ nhận rằng hắn không phải nhân tình nàng?” “Vâng! Và tôi sẽ nói thế nếu ngài làm giống vậy với tôi!” Tôi trừng trừng lên anh qua làn nước mắt mờ ảo. “Lòng kiêu hãnh sẽ không để ngài tin rằng tôi không sẵn lòng, nên ngài đã tạo ra một kẻ giơ đầu chịu tội. Bernardo chưa bao giờ làm gì hơn việc hôn tay tôi – phần còn lại ngài đã tự tưởng tưởng cho chính bản thân ngài!”

“Ta không tưởng tượng ra sự lạnh nhạt của nàng, Felicia. Thứ gì đó đã khiến trái tim nàng cứng rắn chống lại ta – nó là gì, nếu không phải là tình yêu nàng dành cho một thằng đàn ông khác?”

Môi tôi há ra, nhưng không có âm thanh nào. Từ đâu đó bên dưới, một tiếng thét bị bóp nghẹt, rồi âm thanh của ai đó khóc nấc vang lên.

Domenico tiếp tục, vẫn giữ chặt tôi. “Thứ gì đó đã thay đổi nàng. Thứ gì trong thằng nhóc nông cạn đó khiến nàng lẩn trốn khỏi ta lâu đến thế? Có phải nàng yêu hắn quá nhiều đến mức có thể quên chúng ta đã có những gì cùng nhau?”

Tôi lắc đầu vô vọng.

“Vậy thì tại sao nàng thay đổi?” Đó là cơn điên tiết của một đứa trẻ hư hỏng không thể hiểu và không thể chấp nhận sự tồn tại của thứ mà nó không thể có. Trong khoảnh khắc đó, tôi yêu anh nhiều đến mức gần như quên mất lý do kinh khủng mà lúc đầu đã từ chối anh. Một đường gân đập nhanh trên thái dương anh; anh hẳn phải điên tiết lên gần như quá dự định.

“Em không thay đổi.” Giọng tôi gần như vỡ. “Em muốn ngài để em tự do, đó là tất cả.”

“Tự do? Tại sao?” Tôi nhận thấy được sự tỉnh táo bất thình lình của anh. “Vì ta không trả cho nàng đủ hào phóng?”

“Không! Em không muốn…”

“Nàng đã buôn chuyện với con điếm Maddalena.” Giờ cơn giận dữ trong giọng anh là của một kẻ trưởng thành, lạnh lùng và kinh khủng. “Nàng đã so sánh cái giá của ả ta với nàng và mong muốn sự hào phóng của ta, đúng thế không?”

Máu biến mất khỏi hai má tôi. “Em không muốn tiền bạc của ngài! Không bao giờ muốn!”

“Một món trang sức vô giá chăng?” Môi anh vặn lại xấu xí. “Nàng sẽ làm ta tin nó không phải để bán?”

“Không phải với ngài. Không với bất kỳ giá nào.”

Anh cười. “Nàng đừng quá tham vọng; ta sẽ không đánh đổi lãnh địa của mình cho sự tạm trú một đêm đâu. Đến đây” – giọng anh đầy sự dịu dàng thâm độc – “Nàng sẽ lấy thứ gì để trao đổi cho nửa giờ?”

Anh thả tôi ra và tôi lùi lại theo bản năng, giọng khô cạn như đống bùi nhùi. “Đừng chạm vào em.”

“Ta sẽ trả nàng đậm cho nó. Đây…” Ngay lập tức, anh trượt những chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, chiếc vòng đeo ra khỏi cổ, ngay cả vỏ con dao bạc, và giơ chúng ra cho tôi với một cử chỉ hơi khinh người. Tôi đăm đăm nhìn chúng một lúc lâu, và rồi chúng loảng xoảng rơi trên nền gạch lát bằng đá phiến khi tôi quay đầu khỏi.

“Nàng nên bắt lấy nó vào trong lòng nàng như những con điếm khác, em yêu ạ, nhưng ta đủ khéo léo trước những váy lót dài nâng lên.”

Không khí hôi hám ngập tràn phổi khi tôi ngưng thở để khóc, và tôi cảm giác phiến đá lạnh lẽo đâm vào lưng mình. Những ngón tay Domenico giữ chặt quai hàm tôi, kéo đầu tôi lại để đối mặt anh, và môi anh trên môi tôi là một lời lăng mạ cố ý; nhưng sự run rẩy hành hạ tôi khi anh nâng đầu lên không hoàn toàn sợ hãi. Tôi khẽ nấc lên tuyệt vọng, và ngay lập tức cái siết của anh chặt lại.

“Chết tiệt, thứ quỷ quái gì khiến nàng hoảng sợ như một trinh nữ thế này? Đừng diễn vai nữ tu với ta; thiên hướng của nàng là yêu ta trên tất cả kẻ khác.”

“Làm sao ngài có thể báng bổ đến thế?” Tôi gặng hỏi đầy vỡ nát.

“Báng bổ?” Giọng anh nghe kỳ lạ, và tôi muộn màng nhớ tới cơn ác mộng cũ của anh. Khi tôi ngước lên nhìn, vẻ mặt anh thờ ơ, đôi mắt cảnh giác.

“Ngài mang nhiệm vụ của Chúa lên chính bản thân…”

“Ta là người đại diện cho Chúa.” Anh cắt ngang một cách sít sao. “Ta cai trị nhân danh Người.”

“Trên một mảnh đất đánh cắp từ Đức giáo hoàng.” Đột ngột sự chua xót của tôi chảy tràn. “Và giờ ngài đặt bản thân mình vĩ đại hơn cả Chúa. Ngài giữ tội lỗi to lớn của em ra khỏi em cứ như ngài có quyền năng miễn xá lỗi lầm của chính mình – Lucifer đã bị đuổi khỏi thiên đường vì thứ ít xấc láo hơn thế![16]”

Một tia lửa khuấy động lóe lên trong đôi mắt sâu chết người của anh. “Ta đã giữ tội lỗi gì khỏi nàng? Chúng ta không làm nhiều hơn những gì đã làm lúc đầu – nó là cùng một cánh cửa, dù chúng ta đi những con đường khác nhau vượt qua nó.”

Tôi không thể ngăn được một vệt xấu hổ đổi màu hai má. “Em không có đó. Ngài biết…”

“Không, ta không biết nàng có ý gì. Có phải điều đó đã mang lại sự giá lạnh của nàng? Trả lời ta!”

“Thật tàn nhẫn khi để em ở lại ngu dốt khi ngài có thể mang theo một tình nhân khác không có họ hàng với ngài.” Giọng tôi run rẩy. “Ngài có thể không cần đến em khi tìm ra.” “Tìm ra cái gì?”

Cơn giận nóng bừng quét qua tôi. “Đừng giả vờ ngài không hiểu! Em đã biết tin tức của những gián điệp mang đến cho ngài bốn ngày trước, nhờ Maddalena Feroldi. Em không quan tâm về việc biết tên cha mình – nếu ông ấy có là bất cứ ai cũng không sao – nhưng đừng nói với em em là đứa con hoang của cha ngài!”

Anh lắc tôi lần nữa, xốc mạnh đầu tôi lại để tôi có thể thấy anh qua những dòng nước mắt. “Cô ta nói với nàng như thế? Rằng nàng là em gái ta?”

Tôi gật đầu và nghe anh kéo ra một hơi thở dữ dội.

“Con mụ dối trá đó – ta xác nhận,” anh cúi đầu xuống đầu tôi, “rằng đây không phải là tình yêu của anh em.”

Nụ hôn dường như làm tôi ngừng thở trước khi anh thả tôi tự do, rồi dẫn tôi ngược lại những bậc thanh xoắn, xuyên qua mê cung của những lối đi mập mờ ánh sáng. Tôi vội vã theo bên anh trong sự câm lặng, nhận thấy sự căng thẳng trong cái siết chặt quả quyết ở cổ tay, nhưng mãi đến lúc đến phòng riêng của mình, anh mới lên tiếng lần nữa.

“Nói ta nghe.” Trong tiếng rì rầm êm dịu của anh là sự nguy hiểm. “Maddalena có nói ta tìm ra cha nàng là ai như thế nào không?”

Tôi ủ rũ trả lời. “Cô ấy nói ngài gửi những gián điệp đi để khám phá cha mẹ em là ai. Khi họ mang tin tức về rằng Công tước Carlo là người sinh ra em, cô ấy nói ngài sẽ không nói với em vì nghĩ em sẽ không lên giường ngài nữa.”

“Có lẽ ta sẽ không làm thế – nếu câu chuyện của cô ả là sự thật. Ta đã gửi những tên gián điệp, nhưng lũ người hầu của ta không thể tìm ra dấu tích cha nàng có thể là ai.”

“Và em phải tin ngài?/font>

Khoảnh khắc tiếp theo tôi đã gần như nhảy dựng lên khi một chiếc hộp ngọc trai lớn thanh mảnh va vào sàn nhà vỡ tung tóe. Domenico quay lại phía tôi, thở dốc, vẻ mặt anh chuyển màu nguy hiểm. “Nàng tin một con điếm ghen tị không bằng chứng và rồi dám nghi ngờ ta! Nhân danh Chúa” – món trang trí khác vỡ nát – “nàng sẽ phải tin ta trước khi đêm nay kết thúc!”

Trước khi tôi có thể đoán ý anh là gì, anh đã đi ra phía cửa để cho gọi người. Run rẩy, tôi nghe anh ra lệnh đưa Maddalena đến. “Cô ấy sẽ đang ở với Sandro.” Tôi nói khi anh đóng cửa lại lần nữa, và môi anh siết chặt.

“Nàng gọi tên anh trai ta thật dễ dàng hơn là gọi tên ta.”

Tính trẻ con lạ lùng của câu nói đó giảm bớt nỗi sợ trong tôi, và tôi chờ đợi Maddalena trong lặng lẽ, với Domenico lảng vảng đi không ngừng nghỉ xung quanh phòng. Mất kiên nhẫn, anh đến cửa lần nữa và gọi ba tên lính; lần này lời ra lệnh dài, chi tiết, và quá kín đáo để tôi có thể nghe thấy. Một lúc sau, Maddalena đến, tóc tai rối bời và cảnh giác, môi cô ấy vẫn sưng phồng từ nụ hôn của Sandro. Khi bước vào phòng, cô nhìn từ tôi qua Domenico và ngược lại, trên gương mặt cháy lên lòng căm thù đến mức lần đầu tiên tôi bắt đầu nghi ngờ.

“Ngài muốn gì?” Cô ấy không phải nói với tôi mà là với Công tước, và trong chất giọng khàn của cô che giấu một vẻ thách thức.

“Cô được gọi đến diện kiến quý cô của mình.” Đôi mày nặng trĩu che phủ đôi mắt đen của anh. “Cởi phục trang của cô ấy ra cho đêm nay.”

Cô ấy trừng trừng nhìn anh, nhưng với một cái hất đầu thách thức, lấy một cái áo lông thú từ phòng để đồ và bắt đầu tháo dây áo tôi. Tôi nghe cô ấy nghẹn lại khi trông thấy dấu vết những ngón tay Domenico trên vai tôi. Anh đứng như một bức tượng màu bạc trước lò sưởi trống hoác, cái nhìn chằm chằm chưa bao giờ rời khỏi cả hai khi Maddalena cởi áo cho tôi, giơ chiếc áo choàng ra để tôi trượt vào lúc cô tháo lỏng những chiếc váy lót dài. Khi hành động chế nhạo ấy hoàn tất, Maddalena quay sang ngó dọc phòng với đôi mắt đói khát. “Đó là tất cả những gì ngài muốn sao, thưa Đức ngài?” Cô ấy nói êm ái vừa đủ, nhưng không ai có thể nhầm sự háo hức rộn ràng phía sau câu hỏi.

“Cô không thay đổi.” Sự khinh rẻ trong giọng Domenico hẳn phải làm tôi cau mày, nhưng bỏ lại động. “Có phải cô đã nghĩ ta muốn cô vì bất cứ lý do nào khác?”

“Em không biết chính anh là người muốn em.” Cô ấy cười. “Em lẽ ra sẽ đến nhanh hơn.”

Mày anh cong lại. “Sao, cô vẫn hy vọng ta có thể muốn cô trở lại lần nữa?”

“Việc đó không bất khả thi đến thế!” Cô ấy đã rời khỏi tôi để đến đương đầu với anh, như một đối thủ ở giữa phòng. “Em giờ đây vẫn đẹp đẽ như khi anh quyến rũ em…”

“Cô gọi nó là quyến rũ?” Anh nghe hứng thú đến hờ hững. “Ta không nhớ.”

Đôi mắt cô ấy rực sáng. “Domenico, sao anh có thể tàn nhẫn với em đến mức ấy? Em đã yêu anh trong vội vã, phải, nhưng điều đó không quan trọng – anh khiến em là của anh, và em sẽ là của anh lần nữa khi được đề nghị!”

“Tin đó sẽ làm anh trai ta thích thú.” Anh nhẹ cắt ngang.

“Hắn ta chẳng quan trọng, không quan trọng nhiều như đứa con gái nhà quê hư hỏng ở đó. Em sẽ tống cổ hắn ngày mai nếu anh mang em…”

Đôi mắt Domenico dừng trên gương mặt tôi. “Lắng nghe kỹ vào, Felicia.”

“Cô ta có thể nghe nếu thích.” Maddalena quẳng cho tôi một cái nhìn trừng trừng giận dữ. “Cô ả quá ngu ngốc để hiểu bất cứ thứ gì. Đó là một đứa dân đen thất học và không bao giờ đáng giá với thời gian anh ban cho. Domenico, cô ta không là vấn đề! Em đã quá đáng thương…” Cô ta bước một bước tới anh đầy gợi cảm, nhưng dù vậy anh không di chuyển.

“Và tự gây ra chính sự khổ sở cho mình, ta đã nghe.” Anh đang nhìn xuống cô bình thản, gương mặt anh là một chiếc mặt nạ xinh đẹp đến tàn nhẫn. “Ngươi đã bận bịu với những lời dối trá kiểu cách, cô gái à.”

Câu nói đó khiến cô ấy ngừng lại, đứng yên bất động, và tôi có thể thấy nỗi sợ hãi đột ngột thắt chặt cơ thể mảnh dẻ ấy. “Những lời dối trá? Em không hiểu ý anh là gì.”

“Ta đã nghe câu chuyện về nguồn gốc cha mẹ của tì nhân ta” – anh nói từ tốn, quan sát cô ấy giữa hai hàng lông mi – “vừa vặn để làm cô ấy sợ hãi vòng tay ta, nếu cô ấy tin nó. Có phải nó đến từ cái mồm hôi hám của ngươi?”

Tôi thấy cô ấy so ngang vai, và rồi trả lời bằng vẻ cao ngạo hợp với chính vẻ cao ngạo của anh. “Nếu thế thì sao? Nó có thể là sự thật, cũng có thể không. Em sẽ nói bất cứ gì để có anh trở lại.”

Tôi vội vàng lên tiếng. “Cô không nói cho tôi sự thật.”

“Ta có thể nói thế.” Giọng cô ta đầy hiểm độc. “Đâu ai biết cha ngươi là ai. Anh biết không, Domenico?”

Tôi thấy anh khẽ căng ra, gần như một sự thay đổi không nhận thức được, và sự biếng nhác rời khỏi anh. Anh vẫn nhìn xuống Maddalena với đôi môi cong lên tẻ ngắt, nhưng giờ đôi mắt nheo lại đã cứng như đá phiến[17], đen và thận trọng.

“Không quan trọng ông ta là ai, mối quan tâm của ta là ông ấy không là ai. m mưu này quá tinh vi để có thể là mưu kế của chính ngươi, quý cô – những trò gian trá của ngươi không hơn gì vài lời nói dối để khiến một gã đàn ông ganh ghét, hay xé toạc tóc ra khỏi đầu địch thủ. Ai đã nói cho ngươi biết cách để ru ngủ những nghi ngờ của Felicia, cách để làm cô ấy tin ngươi khi cô ấy biết ngươi ghen tị với cô ấy? Và ai nói cho ngươi ta đã gửi gián điệp đi để khám phá ra cha cô ấy là ai?”

Maddalena cắn môi. “Mọi người đều biết anh đã gửi những kẻ đưa tin.”

“Nhưng không biết tại sao ta gửi chúng đi.” Giọng Domenico đều đều nguy hiểm. “Trò xảo trá này thoảng mùi ông chú ta; đây là cách của lão ấy để xuyên tạc thứ nào đó cho đến khi lộ ra nó không phải. Nên lão ấy nói sẽ giúp cô giải thoát tình địch khỏi cung điện?”

Cô ta do dự, rồi ảm đảm gật đầu. “Ông ấy nói nếu em có thể giữ cô ta khỏi anh, ông sẽ tống cổ cô ta đi – đến tu viện của ông ấy ở Genoa, hay đến chỗ chết của ả; ông ấy không quan tâm là cái nào. Ông nói việc hôn nhân sẽ giải thoát anh khỏi tầm quan trọng của ả.”

Nụ cười của Domenico là nụ cười đẹp đến không tưởng, nhưng sau nó là của ác quỷ. “Chính sách của lão ấy trở thành thứ gì đó thối nát, ta nghĩ thế. Ta không bị lừa dễ dàng vậy.”

“Domenico, có thể sau cùng nó là sự thật!” Maddalena bùng nổ. “Anh không thể chứng minh cô ta không phải em gái anh. Nếu anh đoạt lấy em…”

“Ngươi sai rồi đấy, cô gái.” Giọng anh gần như dịu dàng. “Nếu ta phải chịu đựng việc em gái ta chống lại lệnh mình, ta sẽ không bị chửi rủa thậm tệ khi cướp lấy từ anh trai ta đâu. Đặc biệt hơn ta sẽ không cướp đoạt mẩu ôi thiu đã cho gã ấy rất lâu khi gã đói.”

Bàn tay mảnh dẻ của Maddalena ghì chặt. Rồi tôi thấy vai cô ấy rung lên, và nhận ra cô đang khóc, giận dữ cũng nhiều như đau khổ. “Nếu em là thứ ôi thiu, thì anh chính là người làm em ra thế, anh và gã anh trai quý hóa của anh! Làm sao anh dám chế nhạo em với điều đó?”

“Ngươi quên mất bản thân rồi đấy.” Lời lạnh lùng rơi vào thinh lặng đột ngột. “Ta không nhiếc móc đến mức ấy.”

“Xin Đức ngài tha thứ!” Cô ấy vặn lại một cách cay đắng.

Mắt anh nheo lại, và anh di chuyển tới trước, đi xung quanh cô như một con mèo rình mồi và cô ấy quay lại phía anh, cảnh giác. Tôi có thể thấy sự căng thẳng từ cô ấy ở nơi tôi đứng, nhưng đó không phải căng thẳng sợ hãi; đó là sự mong chờ, thậm chí hy vọng, khiến hơi thở nhanh hơn và đôi môi hé ra.

“Ta lấy làm lạ là ngươi vẫn còn có thể khóc.” Anh thản nhiên bình luận. “Ta nghĩ ngươi ngăn được nước mắt.”

“Anh cho em đủ nguyên nhân.” Cô ấy hướng người về phía anh khi anh dừng trước mặt mình, ham muốn thắp sáng khuôn mặt rầu rĩ của cô ấy thành một vẻ xinh đẹp háo hức. Anh cúi mái đầu rực sáng xuống, và mỉm cười vào mắt cô.

“Phân nửa trong số lý do đó không giống ta cho ngươi.” Giọng anh tán tỉnh, gây thích thú, trái ngược với cảm giác về những gì anh nói; anh đang chạm vào cô khi lên tiếng, cọ xát cơ thể anh vào cơ thể cô đến nỗi cô ấy tan chảy trong việc dựa vào anh như niềm khoái cảm mềm nhũn, không chú ý tới mọi thứ ngoài sự vuốt ve thân mật, không thể chối từ. Tôi muốn ngoảnh đi, nhưng không thể.

“Ngươiở cung điện quá lâu, cô gái.” Tiếng rừ rừ trong giọng dường như biến lời anh thành lời dịu dàng. “Và ta sẽ không để ngươi ở đây lâu nữa, phòng khi ngươi tiêm nhiễm âm thanh những kẻ yêu thương với chính sự ngứa ngáy nóng hổi của mình, và tạo ra những thứ bệnh ghẻ nhanh như giọng lưỡi ngươi tạo ra lời vu khống.”

Tôi nghi ngờ việc cô ấy có nghe anh; cô vẫn đang nhìn lên anh với sự say mê sửng sốt. Rồi anh cúi đầu xuống như thể để hôn, và từ tốn tát cô ấy, trọn vẹn vào đôi môi đang mở ra.

Cô ấy phát ra một âm thanh như nôn ọe sâu trong cổ họng, một tiếng khóc nhỏ của ghê tởm và hoài nghi không diễn đạt được bằng lời. Lảo đảo, và lùi lại khỏi anh với cơ thể méo mó như một người phụ nữa bị cưỡng đoạt; trong mắt cô là ánh mắt tôi đã thấy ở một trong những con chồn cái bị đuổi bắt vào ngày cung điện cưỡi ngựa đi săn. Cô ấy cố gắng để nói, nhưng tất cả những gì cô ấy có thể phát ra là những tiếng hổn hển ngờ vực, dữ dội.

“Ngươi bị lưu đày.” Domenico đã quay khỏi cô ấy, khá thờ ơ trước những gì đã gây ra. “Ngươi sẽ đến Hội Nữ tu của thánh Francis tại Arazzo và học để khống chế ham muốn thể xác – những con hủi họ chăm sóc sẽ không lưu ý đến sự hấp dẫn của ngươi đâu.”

Tôi ngồi đông cứng, hai tay siết vào nhau đầy đau đớn. Tôi không thể tìm ra từ nào trên vẻ mặt đau đớn của Maddalena, và che tai lại khi giọng cô dần dần gia tăng trong tiếng gào rú trên cả tiếng gào tuyệt vọng. Domenico, không cả một cái liếc, lập tức đến cửa và gật đầu ra hiệu những tên lính mặt trắng nhợt. “Mang con mụ này đi và làm ả ta im lặng.”

Tôi dõi theo trong câm lặng, khi những gã đàn ông giữ lấy Maddalena và kéo lê cô ấy ra khỏi phòng. Domenico vẫn đứng quay đầu đi, hạ thấp môi, nhìn ngắm ánh sáng lấp lánh trên một trong những chiếc nhẫn rải rác khắp chân anh.

Khi tôi bỏ tay khỏi tai, căn phòng lại im lặng lần nữa, Domenico ngước lên nhìn khi tôi di chuyển, và trên gương mặt đẹp của anh là vẻ dữ tợn.

“Đừng sợ – ta sẽ không chạm vào nàng cho đến khi thứ ngu xuẩn này kết thúc. Nàng sẽ có đủ bằng chứng rằng ta không phải anh trai nàng.”

Tôi đứt quãng nói. “Ngài đã gửi cô ấy đến chỗ sống mà như chết.

“Một nơi được cho là ngọt ngào. Maddalena sẽ trải qua đời con điếm quý phái của mình – ả và mẹ ta, nữ Công tước Gratiana, giữa họ tiêu thụ xác thịt nhiều hơn bất kỳ dịch bệnh nào của Ai Cập. Giờ ả ta có thể được uốn nắn lại bằng cách chăm sóc xác chết thối rữa và chăm sóc những con hủi ả không làm ô uế. Ả ta ghét nàng,” anh bất thình lình nói, sắc bén, “và nàng không có nguyên nhân nào để yêu ả; sao nàng lại trông như thế?”

“Nó là một thứ kinh khủng! Em nghĩ ngài vui thích trước nỗi đau khổ; ngài nên quan tâm đến việc gây ra nó.”

“Chỉ là một sự trừng phạt.”

“Như sự trừng phạt Bernardo?”

“Ta trừng phạt ý nghĩ hắn trước khi nó có thể phát triển thành hành động.” Anh nói, giọng sắc cạnh. “Ta khoan dung hơn ta có thể – hắn vẫn còn mắt, lưỡi, và đủ móng trên cả chân lẫn tay.”

Tôi không thể đáp lời anh. Thay vào đó, tôi nói sau một lúc. “Giờ ngài sẽ làm gì với cậu ấy?”

“Điều đó phụ thuộc vào nàng nói gì.” Anh nghe mất hứng thú, như một đứa trẻ đang thảo luận về một món đồ chơi vỡ nát. “Ta sẽ gửi những bác sĩ phẫu thuật đến cho hắn nếu việc đó sẽ thắng được quan điểm tốt của nàng, nhưng có thể, giải quyết hắn nhanh gọn là nhân từ hơn – có những chỗ đã không thể hồi phục được nữa.”

Tôi lắc đầu. “Em đã gây hại đủ cho cậu ấy. Em sẽ không đặt mạng sống của cậu ấy vào tay mình.”

Mắt anh cháy âm ỉ. “Nàng đã làm thế khi cười và bám vào vòng tay hắn.”

Một tên lính gác hấp tấp băng qua cánh cửa, thở hồng hộc và đứng lại khi thấy tôi, nhưng đôi mắt ngay lập tức hướng về Domenico.

“Đức ngài, chúng tôi đã mang đến gã đàn ông ngài gọi. Tôi đến để báo cho ngài – những người còn lại sẽ mang hắn tới bây giờ. Họ không còn xa phía sau.”

“Tốt.” Domenico ngẩng đầu lên nhanh chóng. “Mang hắn tới đây ngay khi đến, và hãy làm bí mật. Không ai được biết hắn ở đây.”

“Theo lệnh Đức ngài.” Tên lính gác rút lui, và tôi nghe tiếng bước chân ấy lộp cộp đi khỏi trên sàn nhà lát đá phiến.

Tôi chua chát nói với Domenico. “Nạn nhân mới nhất của ngài là ai?”

Anh lườm tôi ngay lập tức, ngấm ngầm, dưới hàng mi dài. “Hãy đợi và thấy.”

Tôi cố không dõi theo anh khi hai chúng tôi chờ đợi: anh đang nôn nóng bước đi trong phòng, quay đầu lại với mỗi tiếng ồn như một con báo đang lắng nghe. Không ai trong chúng tôi lên tiếng. Tôi cố không tưởng tượng chúng tôi đang chờ đợi điều gì – ai là người hy sinh tiếp theo cho sự bạo ngược này – và những suy nghĩ của tôi bị kéo ngược lại đến Maddalena, đến Bernardo, đến tất cả những cái chết Công tước xứ Cabria có thể ban ra quá vô tình. Rồi anh dừng bước, và tôi nghe âm thanh tiếng những bước chân đang tới nơi hành lang ngoài kia.

Một giọng đàn ông tranh cãi, một giọng khác than van, cầu xin rít lên nhức óc; và giọng thứ hai là giọng mà tôi biết. Mắt tôi bay đến gương mặt Domenico, nhưng vẻ mặt ấy quá tĩnh lặng, chẳng lộ ra điều gì.

Cánh cửa bật mở lần nữa để lộ ra bốn người đàn ông túm tụm nhau nơi cửa. Tên chỉ huy gật đầu ra hiệu cho những kẻ khác, một tên tù nhân và hai người lính. “Antonio Guardi, thưa Đức ngài.”

Antonio đang run lẩy bẩy toàn thân, cơ thể mập mạp của anh ấy loạng choạng, gương mặt xám ngoét sợ hãi. Lời phản đối vẫn còn ngưng lại trên môi khi trân trân nhìn xung quanh, như một con lợn lòi trong bụi cây lạ; rồi khi bắt được dáng Domenico, mắt anh ấy gần như lồi ra khỏi đầu.

“Ngài, thưa ngài! Tôi đã không biết – những tên này nói Công tước cho gọi tôi, và tôi nghĩ…”

“Ta là Cabria.” Domenico nói cộc lốc. “Ta gọi ngươi vì cần đến tin mật về em gái ngươi.”

Antonio hổn hển. “Em – em gái tôi! Thưa ngài… Đức ngài…”

Quan sát cách gương mặt anh ấy hoạt động, tôi tự hỏi anh đã nghĩ chuyện gì xảy đến với tôi. Với anh ấy dường như là quỷ dữ đã cuỗm tôi đi, và giờ đây chính Công tước xứ Cabria gọi anh vào giữa đêm để hỏi về tôi. ng ngạc nhiên tại sao anh lại toát mồ hôi. Rồi bất giác anh chú ý đến tôi, và tôi nghĩ anh ấy có thể sắp ngất đi.

“Felicia!” Giọng anh ấy khùng khục trong cuống họng. “Anh nghĩ em đã lạc mất từ lâu rồi!”

“Không, anh trai; em là khách của Công tước.” Tôi nói nhẹ nhàng, để xoa dịu cơn sợ hãi rõ rệt của anh. “Chính ngài ấy là người mang em ra khỏi nhà anh đêm em biến mất, và em đã ở đây từ lúc đó.”

“Nhưng em – Công tước – có phải em biết ngài ấy là Công tước?”

“Không,” tôi gượng gạo nói, “khi ấy thì không.”

“Không nhiều hơn ngươi đâu.” Domenico lầm rầm khó chịu.

“Anh không biết em đã đi đâu.” Antonio nói bằng giọng phòng thủ. “Anh không thể tìm em trở lại – em có giận dữ với anh không?”

Bằng cách nào đó, có vẻ như không đúng, khi kẻ hay bắt nạt tôi đã sợ khúm núm trước tôi, nhìn vào tôi như thể anh ấy đang sợ những gì tôi sẽ nói. Tôi trả lời đều đều. “Không, vì anh đã ở gần em, em nghĩ người của Đức ngài đã hạ gục anh. Giờ em chỉ mừng là ở đó không có đổ máu,” – tôi khẽ liếc lên về phía đôi mắt che lại của Domenico – “vào đêm em bị mang đi.”

Công tước cười lạ lùng, và sau một lúc im lặng, Antonio bắt đầu bập bẹ: cơn sốc khi anh ấy tìm thấy tôi đã đi khỏi, những điều tra anh đã làm, cuộc tìm kiếm mà anh không thể đuổi theo trong thành phố vì không ai ở đó biết anh có một cô em gái. “Cuối cùng,” anh ấy kết luận, lắp bắp hăm hở, “anh quyết định em đã chạy đi khi bị đe dọa làm thế. Celia nửa gần như phát cuồng sầu thảm, nhưng bọn anh quyết định bọn anh không làm được gì nếu em quyết định rời khỏi nhà chúng ta.”

Tôi phải kiềm chế lại một tiếng cười lớn kích động; ý nghĩ Celia nửa gần như phát cuồng bởi sự biến mất của tôi tưởng không cưỡng lại nỗi. Họ đã không quan tâm – tại sao họ cần phải thế? Và, ngay cả tôi cũng biết trong cơn tuyệt vọng kích động đầu tiên, họ hẳn phải quá vui mừng được thoát khỏi tôi để mà quan tâm tôi đã đi đâu.

“Sirrah,” giọng Domenico cắt ngang, “phần còn lại được đảm bảo rằng em gái đang ở trong những đôi tay an toàn nhất khi gần chúng ta.” Anh nhẹ liếc về phía tôi, khiến vệt đỏ dâng lên tố cáo trên hai má.

“Đức ngài, tôi biết con bé không thể ao ước niềm vinh hạnh nào hơn. Tôi đã không nhận ra quyền lực của Đức ngài đêm ngài hân hạnh đến căn nhà khiêm tốn tôi có…”

“Không sao. Chúng ta gọi ngươi đến vì một chuyện quan trọng hơn.” Anh nhìn một cái nhanh chóng đuổi ba gã lính đi, để ba chúng tôi lại trong phòng. Antonio, cánh tay được thoát khỏi sự trói chặt, vội vã cúi đầu chào và thận trọng.

“Bất cứ thứ gì tôi có thể phục vụ Đức ngài…”

Đôi mắt Domenico gần như đóng lại. Anh nhìn lười nhác, gần như mất hứng thú, và khi lên tiếng, những lời anh cân nhắc và thong thả.

“Ngươi thề khi ta thấy ngươi lần cuối cùng rằng đã không biết sự thật về sự ra đời của em gái ngươi. Vậy ta bỏ nó lại, vì nó đã không quan trọng, nhưng giờ đây sự việc thay đổi, và ngươi sẽ có tiền nếu nói ra. Nếu không, Felicia sẽ nói cho ngươi ta có nhiều cách quyến rũ hơn để bắt lưỡi của những kẻ cứng đầu lên tiếng.”

Tên tôi phát ra trên môi Công tước làm sao lãng Antonio. Anh ấy ném cho tôi một cái liếc khẽ dữ dội, và rồi nói. “Tôi nói sự thật, thưa Đức ngài. Tôi chỉ biết rất ít.”

“Rất ít còn hơn không có gì.” Domenico nâng mắt lên, và đôi mắt đen khoan lấy đôi mắt xanh biếc của Antonio. “Nói ra đi.”

“Ngài muốn biết điều gì?” Antonio quan sát anh đầy mê hoặc khi anh di chuyển đến đứng đằng sau tôi. Tôi khiếp đảm nhận thức thứ sức mạnh dẻo dai quá gần tôi nhưng không chạm vào tôi, của bàn tay quẩn quanh trên vai trần tôi mà không đi xuống. Tôi mong mỏi dựa vào cơ thể cứng cáp của anh, để kéo bàn tay chờ đợi của anh xuống, nhưng tôi biết mình không được làm thế; nếu Antonio không thể bác bỏ câu chuyện của Maddalena, tội lỗi sẽ tồi tệ hơn bao giờ hết.

“Nói cho ta tên cha cô ấy.” Giọng Công tước đột ngột, vô cùng thô ráp, và sắc màu nhẹ trên gương mặt Antonio bay đi lần nữa.

“Thưa Đức ngài, tôi không hề biết! Tôi thề tôi không biết! Không ai biết kẻ nào đã cứu rỗi mẹ tôi, và bà sẽ không bao giờ nói những thứ như vậy với tôi. Gã đàn ông là một trong những người khách tại quán trọ cha tôi. Đó là tất cả những gì chúng tôi biết. Bà từ chối nói cho bất kỳ người nào gã ta là ai.”

“Hãy coi chừng lời dối trá.” Giọng Domenico lơ đãng, nhưng khiến tôi rùng mình. Antonio lùi lại một bước.

“Thưa Đức ngài, tôi thề trên linh hồn cha tôi và linh hồn tôi! Nếu chúng tôi có bao giờ biết cha Felicia là ai, chúng tôi có thể có tiền của gã vì đã nuôi con bé.”

Thinh lặng kéo dài. Rồi Domenico nói. “Cô ấy nói cô ấy được sinh ra ở đây, tại Fidena.”

“Vâng, thưa Đức ngài. Trong căn nhà chúng tôi từng sống trước khi tôi kết hôn và mua quán Eagle.”

“Cách đây bao lâu? Hai mươi năm? Hai mươi mốt?”

Antonio trông giật mình. “Sao, không – con bé vẫn chưa mười chín, nó được sinh vào mùa đông năm 1587.”

“Vậy nên được thụ thai,” Domenico đếm ngay lập tức, “vào mùa xuân năm 1586 – cô ấy sinh tháng mấy?”

“Tháng một, thưa Đức ngài, vào ngày hội của San Paolo.”

Tôi đang tự hỏi, với sự ngạc nhiên ngớ ngẩn, rằng tại sao anh ấy đã chưa bao giờ nói cho tôi về điều đó, thì bàn tay Domenico siết chặt vai tôi trong sự sở hữu mãnh liệt, và tôi bắt được nỗi hân hoan như trẻ con bi bô trong giọng anh.

“Ta cám ơn, sirrah; sẽ không cần làm phiền ngươi hơn nữa. Ngươi đã giải quyết được câu hỏi trong đầu ta, và giúp ích cho em gái ngươi – hãy nhận lấy tiền công.” Anh khom người để lấy một trong những chiếc nhẫn đã vứt bỏ ném nó cho Antonio. Bàn tay to béo của anh trai tôi khít lại thèm khát quanh nó, và anh ấy chăm chú trong kính sợ vào viên kim cương.

“Thưa Đức ngài, ở đây không còn gì…”

“Không còn gì nữa, ta đã nói với ngươi. Hãy lui đi.”

Antonio cúi chào, cái nhìn chằm chằm tò mò dính chặt trên những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vai tôi. “Tôi muốn nói lời tạm biệt với em gái mình, thưa Đức ngài.”

Những ngón tay siết chặt, và tôi hết hơi nói. “Tạm biệt, anh trai. Gửi lời chào của em đến Celia, và đảm bảo với chị ấy rằng khi anh rời đi em còn sống.”

“Được.” Antonio lơ đãng gật đầu khi quan sát. “Anh sẽ làm thế. Và em phải đến thăm bọn anh, Felicia, khi có thời gian rỗi rãi, và bất kỳ người bạn nào của em cũng sẽ được đón chào vì lợi ích của em.”

Ngay cả thời khắc này, anh ấy đang tìm kiếm những khách hàng vĩ đại hơn, những nhân vật quan trọng anh có thể khoác lác tên tuổi sẽ làm lợi thêm cho việc buôn bán. Tôi cười gượng gạo, gật đầu, và không bận tâm nói cho anh ấy biết không ai có bạn trong lâu đài của Fidena; chỉ có những kẻ đồng minh, hay kẻ thù, hoặc tình nhân.

Domenico nói với Antonio, nhưng tôi có thể cảm giác đôi mắt anh đang nhìn tôi.

“Sẽ không có việc đó một thời gian, sirrah Antonio; ngày mai cung điện sẽ du hành đến thủ đô, và em gái ngươi đi với chúng ta để tham dự lễ đăng quang của ta. Chúng ta sẽ đi trong ba tuần và hơn thế nữa.”

Tôi hẳn phải cứng người dưới tay Domenico, nhưng Antonio không thấy: anh ấy đang chòng chọc nhìn vào Domenico bằng đôi mắt với kích thước của cái đĩa.

“Đó thật sự là một vinh dự cho con bé! Khi em trở lại, Felicia, đến thăm nhà của chúng ta, và rồi em sẽ nhận được sự chào mừng long trọng – và nói cho bọn anh em đã trải qua ba tuần thế nào.”

“Ngươi không cần phải giao cho cô ấy nhiều việc đến thế.” Domenico lầm bầm một cách chế nhạo.

“Anh trai,” tôi tìm thấy giọng mình, “em sẽ đến thăm anh khi có thể. Vậy chờ đến lúc đó, tạm biệt.”

“Tạm biệt, em gái yêu dấu.” Chiếc nhẫn của Domenico lóe sáng đến phi lý trên ngón tay Antonio khi anh ấy giơ tay ra, và chúng tôi bắt tay như những người xa lạ. “Anh sẽ tìm em khi em trở về.”

“Người của ta sẽ đưa ngươi về lại nhà.” Sự kiên nhẫn của Domenico bắt đầu trở nên gay gắt, và Antonio để cho chính anh ấy bị cưỡng ép chạy trốn ra ngoài. Tiếng bước chân vang vọng đã mất trước khi tôi nghĩ mình có thể không bao giờ thấy anh ấy lần nữa.

“Felicia.” Công tước hống hách phát ra tên tôi, và tôi nhìn lên, giữa sợ hãi cùng hy vọng, để bắt gặp đôi mắt đen trong trẻo với tiếng cười hân hoan.

“Giờ đừng để ta nghe thêm về anh trai và em gái.” Giọng anh ấm áp, khàn khàn. “Trừ khi cha ta là một loại ác quỷ nào đó, và có thể ở hai nơi cùng một lúc, ông ấy không phải là người sinh ra nàng.”

“Làm sao ngài biết?” Tôi không dám tin.

“Vì mùa xuân năm nàng được thụ thai, ông không ở gần Fidena – ông ấy đang tự tìm cho chính mình một cô dâu từ Serrato, một tuần cưỡi ngựa khắc nghiệt. Vào chuyến đi tuần trăng mật,” – môi anh xoắn lại khinh miệt – “ông đến Rome để thu thập tin tức, và vậy nên cô dâu ông có thể đến thăm Đức giáo hoàng, người cha đỡ đầu của bà ấy. Từ Rome, họ du lịch đến Diurno và từ đó trở ngược lại băng qua những ngọn núi. Ông đã đi ít nhất ba tháng.”

“Ba tháng…”

“Ba tháng và hơn thế nữa.” Domenico đang dõi theo môi tôi. “Ông ấy rời thủ phủ đến Serrato sớm hơn vào tháng ba năm đó, và không trở lại đây cho đến tận tháng sáu. Anh trai ta ở với ông tại Diurno để chào mừng khi ông trở lại; ta đợi ở đây tại Fidena. Cha ta là một tên phóng đãng.” Mày anh rũ xuống. “Nhưng không phải phù thủy.”

Tôi đứng bất động, vì nỗi sợ của nhẹ nhõm và niềm vui đã lộ ra tôi yêu anh đến mức nào. Anh chờ trong một lúc, rồi khi nói lần nữa, trong giọng anh là sự thiếu kiên nhẫn.

“Nàng có thể hỏi bất kỳ ai khác điều đó có đúng hay không, bất cứ tên nào đủ tuổi để nhớ. Ippolito, Piero, Sandro anh trai ta – bất cứ ai trong số họ sẽ xác nhận nó. Giờ thì nàng nói gì?”

Hiện tại anh đang đứng thẳng trước tôi, một chân trên mép giường, và bằng cách nhẹ quay đầu, tôi có thể dựa má tôi vào đùi anh. Tôi thấy bản thân mình đang tự hỏi một lần nữa trước vẻ uyển chuyển của anh, vẻ tao nhã được tin là sức mạnh vĩ đại; trước vẻ đẹp dữ dội, ngạo mạn thì anh đã khom người xuống. Tôi không thể nói gì một âm thanh hoàn toàn bực bội, anh kéo tôi vào vòng tay, và khi anh đỡ lấy lưng tôi, tay tôi khóa chặt quanh cổ anh.

Ép chặt bên dưới làm da như sa tanh cứng cáp của cơ thể mềm mại anh, tôi quên mất những cái chết dường như đã dính chặt vào đôi tay ấy; tôi quên mất rằng linh mục đã gọi sự miễn cưỡng của tôi là sự cứu rỗi linh hồn; giờ đây nó như thể việc đó đã chưa bao giờ xảy ra. Ngay lúc này, tôi tự hào trong sức mạnh săn đuổi của anh khi đòi hỏi, những móng tay tôi cắm vào lưng anh trong sự nóng vội của loài dã thú.

Tôi nghe anh nói gì đó trên cổ tôi, và rồi một âm thanh tôi chỉ vừa vặn nhận ra là giọng chính mình, hổn hển thoát ra không hổ thẹn và hài lòng.

Cuối cùng khi chúng tôi tách khỏi nhau, anh không thả tôi ra mà vẫn giữ tôi dựa vào anh, cố tình dày vò tôi với sự nới lỏng mà cử động mới nhất của anh có thể khuấy động tôi, trả thù một lúc lâu vì sự lạnh lùng của tôi. Tôi nửa cười nửa khóc thất vọng khi hai tay anh khum lấy ngực tôi, giấu sự đầu hàng trong mắt bằng cách ấn môi mình vào vùng cổ họng mạnh mẽ của anh, và lần theo từ nơi cơ bắp cổ anh đến bờ vai anh cong lên. Tôi gần như không thận trọng; tôi chỉ đắm mình trong niềm vui thoáng chốc.

Giọt tỉnh táo hiện thực trong ngụm rượu lú lẫn này là nhận thức rằng anh chẳng quan tâm đến tôi – tôi là một mảnh hàng hóa phục hồi lại lòng kiêu hãnh vô cùng, một thứ được ham muốn và chiếm hữu; nỗi hân hoan của anh là nỗi hân hoan của một hoàng tử bước vào trong khu rừng bị chinh phục lại. Anh không quan tâm ai chịu nhường anh, ý nghĩ thoáng lướt qua; kẻ đầu hàng, không phải người phụ nữ, là thứ làm anh hài lòng.

Lâu sau đó, đăm đăm nhìn lên trần nhà, tôi đột nhiên nhớ tới thứ gì đó Domenico đã nói với Antonio. “Đức ngài…”

Anh đang lười nhác di tay lên trong đùi tôi, và càu nhàu trước câu hỏi.

“Em không muốn đến thăm anh trai em, nên ngài không cần nói dối để ngăn em. Giờ anh ấy sẽ biết khi cung điện không đi đến Diurno, rằng ngài đã nói sai sự thật.”

“Nhưng ta không nói dối.” Anh lăn qua nên cơ thể anh ấn tôi ngược trở lại gối, và anh rúc vào mái tóc tôi trải rộng. “Cung điện rời đi vào ngày mai, và nàng sẽ đi cùng.”

“ĐDiurno!”

“Đến Diurno, em yêu. Nàng không nghĩ ta có ý được trao vương miện ở ngoài thành phố đó chứ?”

“Em không biết. Em chưa bao giờ nghĩ tới nó.”

Đôi mắt đen sáng lấp lánh. “Ta không gửi ông chú loạng choạng của ta đến đó vì sức khỏe của ông ấy. Ông ta đã đi để quan sát những sự chuẩn bị cuối cùng, và yêu cầu nghi lễ trong Cathedral của San Giovanni.”

Tôi mơ hồ nhớ tổng giám mục đã đi vài ngày trước, sau ngày Maddalena nói với tôi. Trong nỗi đau mất Domenico, tôi đã không chú ý nhiều đến việc rời đi của ông, chỉ cho rằng ông đang trở lại nơi của chính mình. Tôi nói. “Không ai nói cho em biết ông ấy đã đi đâu.”

“Và nàng đã có những thứ khác để nghĩ về.” Vòng tay anh siết chặt quanh tôi. “Như từ chối ta khỏi giường nàng. Biết đâu nếu ta không gửi ông ta đi từ đây đột ngột đến thế, bây giờ nàng có thể không còn sống nữa… Nàng phải lưu ý không tin chú ta quá nhiều nếu ông ta quả quyết tống khứ nàng khỏi đây. Và đừng ăn hay uống với ông ấy, vì ta biết” – môi anh xoắn lại lạ lùng – “một loại thảo mộc lớn lên trong vườn ông ta.”

“Ông ấy chỉ có ý gửi em đến Genoa.” Tôi tranh cãi, nhưng không tin nó.

Tiếng cười Domenico nửa nghẹt lại. “Bất kể lão ta định làm gì, ta sẽ ngăn lại. Giờ đây nàng phải dồn ý nghĩ về Diurno, vì ta sẽ không miễn cho nàng tạm biệt cuộc hành trình.” Đó là một cuộc hành trình dài. Nó kéo dài sáu ngày, mỗi ngày như những ngày tôi bị cầm tù vô tận. Lúc đầu, tôi trong cơn sốt hứng thú, được nhìn thấy những tòa nhà và vùng đất chưa bao giờ nghĩ sẽ được thấy, độ dốc làm rùng mình của những con đường núi, thị trấn nằm như những món trang sức cao trên những ngọn đèo cứng như đá. Nhưng vào ngày thứ ba, khi chúng tôi đã băng qua đỉnh núi và quay về phía nam đến Diurno, tôi đã bắt đầu chú ý đến sự không thoải mái của cuộc hành trình hơn sự thích thú của nó.

Thời tiết nóng bức, và đoàn người ngựa di chuyển với những bước chân kéo lê dọc theo những con đường đầy đá. Từng khúc xương trong cơ thể tôi đau nhức từ cú xóc của cỗ xe bốn bánh; và giờ lời nói dối tôi đã nói với Domenico trở thành sự thật, và hiện tại tôi đang phát ốm bên trong – rằng tôi sẽ không tạo ra tên con hoang khi chỉ có ít sự an ủi.

Để bầu bạn, tôi chỉ có mỗi Niccolosa, và giữa chúng tôi trò chuyện không nhiều; lúc đầu tôi cố thử kéo bà ra và khiến bà nói chuyện với tôi, nhưng bà chìm trong sự mơ màng của chính mình, và đáp lại tôi chỉ với vài câu trả lời. Đến đêm, chúng tôi ở lại trong thị trấn và thung lũng; những dân cư dường như chẳng ngạc nhiên bởi đoàn tùy tùng Công tước đổ bộ bất ngờ – Ippolito nói với tôi rằng họ lại cùng một nơi khi cung điện băng qua, mỗi mùa xuân và thu đến, giữa Diurno và Fidena. Nhưng sau cùng, khi tôi bắt đầu nghĩ rằng cuộc hành trình sẽ không bao giờ chấm dứt, chúng tôi đã đến thủ đô.

Nơi ấy không khác nhiều lắm so với nơi tôi đã sinh ra. Fidena đứng hoàn toàn trên đồng bằng giữa những ngọn núi và biển cả, những thành quách vững chắc hiện rõ cả nhiều dặm xung quanh. Diurno dường như chợt xuất hiện trước kẻ du hành quanh con đường quay vòng, với những ngôi nhà tụm lại dày đặc như bầy kiến yêu đời đang lấp ló trên sườn đồi. Nơi đỉnh đồi, cung điện nằm ườn ra như một nữ hoàng béo phị nhợt nhạt của tổ kiến tráng lệ này; vậy mà nó vẫn xinh đẹp.

Khi đám diễu hành ầm ầm vào thành phố, từng bước, từng bước lên con đường quanh co uốn lượn giữa những nền đất cao dốc đứng, người dân tràn ra khỏi nhà để la hét cổ vũ, và chẳng mấy chốc tiếng hò vang inh ỏi làm điếc cả tai. Tôi lẽ ra tìm kiếm Domenico, đang cưỡi ngựa, để thấy anh thích thú đến mức nào; nhưng Niccolosa kéo tôi lại cửa sổ xe ngựa, khiển trách tôi vì cư xử như một cô gái lanh chanh.

“Cô sẽ thấy đủ từ lễ đăng quang, quý cô của tôi. Không cần thiết phải vươn ra khỏi cửa sổ!”

Tôi gần như cãi lại thì nhớ ra lần cuối cùng vươn người khỏi cửa sổ. Tôi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi lại chỗ cho đến khi cuối cùng cỗ xe ngựa dừng lại.

Chân tôi cứng ngắc và gò bó, đe dọa tố giác khi tôi leo ra; tất cả kẻ xa lạ xung quanh nhốn nháo chạy ở đây và tới đó, mỗi kẻ dồn về nhiệm vụ của cá nhân mình. Quá nhiều cỗ xe ngựa đi vào phải chờ đợi trước khi được mang đi, và tất cả ngựa vào chuồng – quý tộc và người hầu ở khắp nơi, tất cả háo hức để vào trong lâu đài và yêu sách đòi hỏi căn phòng của chính mình. Chỉ có tôi đứng nơi sân trong đầy nắng bên cạnh Niccolosa, cảm giác hoàn toàn lạc lõng.

Ippolito cúi đầu chào trước tôi, mỉm cười cho tôi yên lòng, và nắm lấy cánh tay tôi. “Madam, cô sẽ đến với Công tước – vậy đó, nếu có thể tìm được ngài ấy cho cô trong sự nháo nhào này.”

Nhẹ nhõm tràn ngập, tôi theo anh qua đám đông để tìm thấy Domenico đã xuống ngựa, đang đứng đợi với nhóm bốn người bên cạnh; chính tiếng xì xào rít lên của họ đã dẫn đường cho chúng tôi. Tôi đến bên Domenico mà không hề suy nghĩ.

Những ngón tay đeo găng nắm chặt tôi, và rồi anh nói. “Nhìn này, ông chú ta đợi để chào mừng chúng ta.”

Tôi lùi lại theo bản năng. “Thưa Đức ngài, ông ấy sẽ không thích em cùng bầu bạn với ngài, sau khi…”

“Cứ để lão không thích! Lão ta sẽ nghe việc gì đã thay đổi, và đây sẽ là bằng chứng tốt cho sự thất bại của lão.”

Anh quay người, kéo tôi theo anh hướng đến cầu thang gác vĩ đại dẫn đến cửa chính; rộng, cao vút, hai bên hông là những bức tượng nặng gấp ba lần một người đàn ông. Những dáng vẻ khổng lồ làm đám cận thần bên dưới thu nhỏ lại – chúng thậm chí thu nhỏ cả dáng người trong đuôi áo choàng đỏ tươi đang chờ ngay hàng đầu những kẻ theo sau, tại đầu cầu thang rộng đầu tiên.

Bên trên và phía dưới, tất cả tiếng ồn bất giác tắt đi khi chúng tôi leo lên những bậc thang, tay trong tay. Tôi lẽ ra vội vàng, nhưng những ngón tay Domenico ép tôi chậm rãi. Anh bước lên thong thả, như thể anh biết thế giới sẽ đợi mình. Dáng vẻ đỏ tươi đứng bất động, thẳng lưng cứng nhắc, khi chúng tôi dừng lại vài bước sau ông, và Domenico phô trương quỳ xuống đầy duyên dáng, để hôn vào bàn tay người đàn ông già cả.

Hành động lịch sự ngông cuồng quá mức bị chế nhạo, và một bắp cơ xoắn lại trên gò má nhăn nheo của tổng giám mục, khi ông ấy chằm chằm nhìn xuống mái đầu rực rỡ. Rồi ông ấy nói, “Đứng lên, con trai.” và lại kéo Công tước đứng dậy. Họ thực hiện cái ôm chặt hình thức mà không để lại cảm giác yêu mến, và gương mặt cả hai người đàn ông dửng dưng khi kiểu cách hôn vào hai má người kia. Rồi, trước sự ngạc nhiên của tôi, Domenico gật đầu ra hiệu tôi tiến tới.

Tôi nghĩ khi quỳ trước tổng giám mục trước quá nhiều con mắt đang quan sát, ông ấy sẽ làm tôi bẽ mặt giống như đã làm trước đó. Nhưng rồi, ngạc nhiên đến không tin nổi, hai bàn tay xương xương của ông nâng tôi dậy, và tôi cảm giác chính mình bị quấn trong tiếng lụa sột soạt. Mùi hương nước hoa hồng cùng thứ hương trầm lẫn vào mũi; một bên xương xẩu trên má tôi, và đôi môi lạnh lùng chà qua. Tôi đứng bị động, bối rối, không thể tin được chuyện gì đang tiếp diễn.

“Chào mừng.” Tổng giám mục quay sang Domenico khi thả tôi ra, đôi mắt cứng rắn như đá. “Thật vui mừng được gặp Đức ngài.”

“Lâu đài của chú khiến chúng ta thật vinh dự.”

“Ta lên tiếng với tiếng nói của tất cả Cabria.” Giờ đây lời của người đàn ông lớn tuổi rất rõ ràng, khiến đám đông bên dưới lắng nghe. “Chúng ta được đền bù dư dả vì cái chết của cha Công tước – không chỉ trong sự lên ngôi nhanh chóng đúng đắn của ngài ấy, mà còn trong nhận biết rằng hôn nhân ngài sẽ đến không thể chối cãi. Sự tổn thất của Công tước xứ Savoy sẽ không làm nghi ngờ lợi ích của chúng ta lần nữa.” Trong giọng ông có sự khô cạn thoáng qua. “Và với cô dâu hoàng tộc cạnh ngài, Cabria sẽ biết đến nhiều thịnh vượng hơn cả những ngày này.”

“Nói hay lắm, chú à.” Domenico cười châm biếm, và bên dưới tôi thấy một gợn sóng trong đám đông và bắt được tiếng vang vọng, Savoy.

“Những chuẩn bị cho lễ Đăng quang của Đức ngài đang tiến triển tốt.” Tổng giám mục đã đánh rơi giọng phát biểu trước công chúng. “Nhưng ta mong hội ý với cháu lần nữa về vấn đề hôn nhân.”

Domenico nhún vai. “Như ý chú, nhưng chú không thể thay đổi ta.”

“Domenico…” Tổng giám mục đấu tranh để kiểm soát bản thân. “Ta thấy sự hoàn thiện của ông cháu và yêu cầu điều đó ở cha cháu” – giọng ông giờ đây vô cùng ngọt ngào – “nhưng ta chưa bao giờ biết họ chấp nhận danh vọng với nữ Công tước họ lấy như cháu sẽ tặng vinh dự đó cho đứa con gái của Công tước xứ Savoy.”

“Việc đó không gì hơn là xứng đáng với cô gái trẻ. Chúng ta không thể làm ít hơn cho cô dâu được mong đợi của chúng ta. Không cả yêu cầu ít hơn.”

Vẻ cao ngạo của câu đó thật không đáp lại được. Tổng giám mục ngay lập tức chòng chọc nhìn vào tôi, như thể để đo nỗi đau mà những lời ấy mang lại, và rồi đến lượt ông ấy nhún vai. “Chà, đó là cho ngày mai. Hôm nay ta phải kéo dài sự chào mừng trung thành của thành phố, và chào mừng cháu đến lâu đài của

Mắt Domenico lóe sáng thú vị. “Cám ơn, thưa ngài.” Khi di chuyển sau người chú, những ngón tay anh trượt khỏi tay tôi, và tôi do dự, không biết liệu mình có nên theo họ hay không; họ đang nói chuyện về đất nước và tôi bị bỏ quên. Rồi phần còn lại của cung điện như dòng suối dâng lên các nấc thang, và xung quanh tôi là cả một biển của ánh sáng, của màu sắc, không khí kêu o o suy đoán.

“Con gái Savoy! Có bao giờ nghe về cô ta chưa?”

“Không biết là tên ấy có con gái. Bốn thằng con trai, nhưng một đứa con gái…”

“Quý ngài, cô ta là một đứa con hoang.” Tôi nhận ra giọng Piero, đầy tiếng cười vui thích. “Dường như Đức ngài của tôi quá đỗi yêu mến dòng dõi.”

“Một đứa con hoang! Làm sao ngài biết?”

“Đức ngài không phải một người đàn ông khó lột trần, một khi ngươi gần ngài ấy như ta. Ngươi nghĩ tại sao ngài tổng giám mục trông quá chua chát về sự kết hợp?”

“Ôi, ngài tổng giám mục của tôi!” Tiếng cười khúc khích the thé. “Ngài ấy trông chua chát về tất cả mọi thứ, bạn yêu quý.”

Giọng một người phụ nữ suy đoán nói. “Tôi tự hỏi tại sao ngài ấy lại lấy cô ta – vì gương mặt cô ả hay của hồi môn?”

“Của hồi môn, chứ còn gì nữa?” Một giọng mỉa mai đáp lại. “Ngài ấy có thể có nhiều cô nhân tình xinh xắn về điểm đó, nhưng chỉ có một người vợ để lấp đầy kho bạc cho mình.”

Tôi ghen tị tự hỏi con gái Công tước xứ Savoy cao hay thấp, tóc đen hay vàng hoe, và cô ấy có yêu Domenico nhiều như tôi không; và trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra tại sao Maddalena đã ghét tôi nhiều đến vậy. Nếu nữ Công tước mới của Cabria là một thiên thần, tôi không thể chịu được việc nhìn thấy cô ấy. Giọng Piero chế nhạo lớn dần trong tai tôi; dường như cả hai chúng tôi bị đính ước vĩnh viễn trong một trò chơi của Vị Vua Lâu Đài, kẻ lên, người xuống. Giờ đây thời thế ngắn ngủi của tôi đang tắt, hắn ta lại đang leo lên ngày càng cao, sự phản bội của hắn đã được tha thứ hay bị quên l

Ai đó cúi chào tôi, và tôi nhìn lên, giật mình, trước gương mặt thân thiện của Ippolito.

“Madam, cô sẽ vui lòng theo tôi chứ?” Giọng anh ấy dịu dàng. “Đức ngài gửi tôi đến để đưa cô đến căn buồng cô.”

Tôi nói, “Tôi không biết mình nên đi đâu.”

“Tôi biết, và Công tước đã quên. Ngài tổng giám mục trò chuyện với ngài ấy về lễ đăng quang, nhưng ngài bảo tôi nói với cô rằng ngài sẽ gặp cô tại bữa tối.”

Nhưng tại bữa tối, Domenico nói với tôi rất ít, anh chỉ quan sát tôi với vẻ tính toán lạ lùng, khiến tôi tự hỏi có phải anh đang lên kế hoạch vứt bỏ tôi tại đây; và ngay cả khi lạnh nhạt nói về buổi lễ đăng quang với tổng giám mục, anh vẫn đang ve vãn một cách khó thấy và khéo léo sau khuỷu tay Piero, lúc bấy giờ đang ngồi tại chỗ cũ của hắn.

Tôi đã không nhận ra có nhiều vai diễn đến thế trong Domenico – anh nhận thức được chính bản thân mình quyến rũ đến không tưởng, quá mức tự tin về vẻ đẹp của bản thân. Anh tán tỉnh Piero bằng sự trơ tráo của một tay chơi kinh nghiệm, cám dỗ hắn bằng cái liếc khẽ và những lời âu yếm bóng gió, êm đềm. Tôi dõi theo sự cẩn trọng bản năng của Piero trổ hoa trong niềm khoái cảm ngạc nhiên trước mắt. Dần dần, hắn đến gần hơn và ở lại lâu hơn nữa, cho đến khi sát bên Domenico, như một con thỏ bị lôi cuốn bởi một con rắn thống trị nó.

Thấy họ bên nhau, chạm tay và cười tựa hồ có cùng chung bí mật, tâm trí tôi lấp đầy những ký ức không thoải mái – lời khẳng định của Piero đã có được tình yêu từ Domenico; mối ràng buộc đầy bất ngờ, nửa là tình yêu và nửa là căm ghét, thứ tình cảm đã làm hắn mù quáng đến không thể thoát được với Công tước, và khiến Domenico thoải mái hung ác. Đó là thứ gì đó tôi chẳng bao giờ có thể chia sẻ, nên tôi không hề nói về chuyện ấy với Domenico, hay đáp trả những lời Piero khoác lác cạnh khóe. Nhưng chuyện gì xảy ra nếu nó sống lại? Giả sự sự phản bội từ Piero đã sinh ra lòng xót thương trong Domenico và mang hắn lên hương lần nữa?

Nhưng vào đêm tối muộn, sau khi anh đã chiếm hữu rồi đang nằm hôn lấy ngực tôi, Domenico nặng nề nói. “Có phải tên đểu giả Piero nghĩ rằng hắn có thể trao cho ta sự ngọt ngào để ganh đua với thứ này? Ta gần như yêu hắn vì tính xấc láo

Tôi cứng người và cố để đứng lên, nhưng anh ấn tôi trở lại.

“Tính xấc láo! Sao, đêm nay ngài ve vãn ngài ấy như thể ngài ấy là cô dâu của ngài!”

“Càng ngày hắn ta càng ngu ngốc, nếu hắn coi nó như thế – không, dù nói dối, ta chưa làm xong. Ta có ý để ngài Piero của ta trả giá vì lòng phản bội, và ta phải đắp thuốc lên vết thương trước khi đâm giáo qua.”

Tôi chăm chăm mờ mắt nhìn vào cái bóng trên đầu. “Ngài sẽ làm gì?”

“Tâng bốc, và rồi giết hắn.” Anh nghe gần như mất hứng và kéo mình ra khỏi bàn tay phản đối của tôi. “Cả thẹn sẽ không có lợi đâu… Thật lạ, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đến như thế này. Hắn đã bám dính lấy ta quá lâu mà không cắn ta.”

“Ngài ấy yêu ngài.” Tôi ngạc nhiên nghe chính bản thân mình nói.

“Tình yêu của một kẻ phản bội.” Anh vặn lại.

“Em nghĩ đó là lý do tại sao ngài ấy phản bội – khi ngài ấy không thể chịu đựng lâu hơn nữa, ngài ấy nắm lấy sự phản bội đầu tiên đến trong ý nghĩ.”

“Ta đã nói hắn là một thằng ngốc, có phải không? Naples, Rome, Romagna, Venice, Genoa, gần như cả Italia là vùng đất rộng với Đức giáo hoàng chống lại ta – và hắn thử bán ta cho Ferrenza! Cho bạn ta, dù có Chúa mới biết tại sao, người duy nhất không bao giờ gây chiến tranh với Cabria. Đó hẳn phải là điều điên rồ.”

“Vậy hãy tha thứ. Cơn giận dữ giờ đã hết; và ngài ấy đã học được bài học, vì ngài ấy không thể đau khổ nhiều hơn trước đây kể từ khi biết mật mã của mình bị lạc mất.” Nhưng cơ thể Domenico đã cứng lại, và tôi biết tôi đang phí lời.

“Hắn phải chết. Không phải chỉ vì chuyện này; còn cả những lý do khác – đó là sự tính toán của nhiều năm và phải trả giá. Ta đã thấy hắn nhìn nàng bên dưới hàng mi; hắn muốn cơ hội để làm việc này…”

Anh gần như khiến tôi giật mình thốt ra tên anh, nhưng tôi xoay sở để cắn môi lại.

“Nàng có để hắn làm thế không?” Những lời anh giờ đây là tiếng cười nhỏ, hài lòng. “Nàng có tha thứ cho vòng tay một kẻ phản bội quanh nàng, và cho hắn sự tự do như ta có không? Không, đừng vùng vẫy. Đó là đặc quyền của ta; nàng phải cứu những thằng đàn ông khác bằng sự e lệ của mình. Ta là Công tước của mọi thứ.”

Tôi gọi anh là tên bạo chúa, là kẻ hung tàn, nhưng anh vẫn thế, và Piero dường như bị quên đi trong chốc lát. Rồi khi chúng tôi ngủ, cơn ác mộng của Domenico đến lần nữa, đánh thức anh dậy la hét, nức nở trong căn phòng sơn vẽ của Công tước.

Cung điện tại Diurno khác với bất cứ tòa nhà nào tôi đã từng thấy, khiến cho lâu đài tại Fidena có vẻ trống trải, không tiện nghi. Ở đây cung điện cao và đồ sộ, chót vót trên những hàng hàng dãy dãy khung cửa tò vò, với những cây cột mạ vàng chống đỡ trần nhà được quét sơn tuyệt đẹp, và những khung cửa sổ vòm cao mở ra về hướng mặt trời. Tất cả mọi nơi ngập ánh sáng, và tôi, đã quen với những căn hầm tối tăm, tiếng gió lùa rít lên của Palazzo della Raffaelle, khó có thể tin được vẻ xa hoa của cung điện nơi này. Sau ngày chúng tôi đến, Domenico ở trong phòng riêng cùng tổng giám mục và Ippolito – chính là cuộc họp hội đồng đất nước lần nữa – và tôi, trong nỗ lực làm sao lãng tâm trí mình, bắt đầu thám hiểm.

Trước đó với Niccolosa cam chịu là người hộ tống, nhưng khi gặp Sandro lang thang, hắn mau lẹ đề nghị chỉ cho tôi nhà hắn.

“Nơi đây ta cảm giác là nhà ta nhiều hơn ở Fidena.” Hắn trả lời câu hỏi không nói ra của tôi. “Ta được sinh ra bên dưới thành phố, và trải qua thời thơ ấu ở đây. Em trai ta chính là người đàn ông của Fidena – ta thề cậu ấy yêu cung điện băng giá dai nhách đó nhiều như yêu bất cứ thứ gì.”

Tôi xoay sở không nhăn mặt trước lời hắn mà thay vào đó mỉm cười. Tôi đã nghĩ rằng Sandro có thể cãi cọ với em trai vì những gì Công tước đã làm với Maddalena, nhưng không phải vậy. Sandro hờn dỗi đầy dữ tợn vào bốn ngày, và gần như lột nát khu rừng chúng tôi đã đi qua trong trò chơi của họ; rồi một đêm, tại một trong những thị trấn nơi ngọn núi, người vợ xinh đẹp của một thương gia lọt vào mắt hắn.

Chúng tôi đang ăn tối như những vị khách của người thương gia, Công tước và quý tộc của anh, tôi và vài cô gái nữa. Domenico và anh trai đã uống rượu cùng người chủ nhà dưới bàn, với thoải mái cũ, sau đó Sandro tự do để trả cho con mồi tâng bốc hắn. Trong suy nghĩ của cô gái ấy, chẳng có gì hại trong việc tán tỉnh với người đàn ông quá quyến rũ như anh trai cùng cha khác mẹ của Công tước, và kết cục không thể tránh được. Lần đầu tiên, tôi thấy Domenico sử dụng nhóm bốn người bên cạnh anh làm gì – họ nhẹ nhàng hành động như bầy chó săn, giăng bẫy người phụ nữ khi cô ấy bỏ chạy, vây quanh và kéo cô xuống cho Sandro. Tôi không thể làm gì, vì Domenico đã giữ chặt tôi, và chỉ phá ra cười khi tôi van xin anh ngừng họ. Nhưng có vẻ như món quà làm Sandro dịu lại, và giờ đây hắn bước đi qua lâu đài với thái độ thản nhiên, và chưa bao giờ nhắc tới số phận người tình hắn bị mất.

Hiện tại hắn cúi đầu chào tôi thật thấp, và đôi mắt xanh biếc lấp lánh hướng vào tôi. “Ta là kẻ tôi tớ của người, thưa quý cô, và Madonna Niccolosa đây sẽ xác nhận những ý định ta có. Và bởi vì bà ta biết chúng bỏ xa đức tính tốt của ta, ta sẽ không yêu cầu để hai ta ở một mình bên nhau.”

Tôi cười lớn, và Niccolosa gắt gỏng nhìn hắn.

“Tôi sẽ không làm nhiều đến thế vì ngài yêu cầu, thưa ngài. Đức ngài giao nhiệm vụ cho tôi luôn thận trọng với quý cô.”

“Thế đấy.” Sandro gật đầu như kẻ tham gia đọ súng tay đôi biết được điểm số, và lịch sự đưa cánh tay ra cho tôi. “Vậy thì, quý cô, cô và người của cô sẽ cho tôi vinh dự bầu bạn cùng, trong khi tôi cho cô thấy vật quý của lâu đài chứ?”

Tôi cảm ơn, lướt tới khẽ nhún gối chào, và nắm lấy cánh tay hắn. Niccolosa theo sau một khoảng cách, và chúng tôi di chuyển chậm rãi dọc theo hành lang ngập nắng.

Mặc dù thề rằng biết hết về những căn hầm rượu và chuồng ngựa, Sandro chứng tỏ là một người hướng dẫn thành thạo. Hắn cho tôi thấy căn phòng nơi cả hội đồng người Cabria hội họp, chiếc bàn vĩ đại màu đồng, giờ đây trống vắng, khối kim loại trên lưng bốn con báo đang thu mình lấy đà. Hắn quan sát sự ngạc nhiên của tôi với vẻ thích thú trên gương mặt, rồi nói, “Hãy nhìn lên nào.”

Tôi làm thế và gần như quay cuồng. Trần nhà uốn cong là hỗn độn của hình thể và màu sắc – những thần rừng và các nữ thần cây, những nam thần và nữ thần trong buông thả khoái lạc, tưởng như để cười nhạo vẻ long trọng của căn phòng. Tôi chăm chăm nhìn cho đến khi Sandro chạm vào tay, mang tôi trở lại mặt đất lần nữa, và hắn chỉ cho tôi một cái ghế chạm trổ, lưng ghế gi đầy các hình dáng khắc đục của những con vật lạ lùng.

“Chiếc ghế của em trai ta.” là câu bình luận duy nhất của hắn, và tôi chạm vào nó đầy mê hoặc khi đi qua.

Sau đó, tôi lạc trong tính toán những điều kỳ lạ hắn chỉ cho tôi; những bậc thang lộng lẫy như vàng, như đường đi của mặt trời, thứ kim loại được chế tác, gỗ sặc sỡ và cẩm thạch bóng loáng. Băng qua một đầu cầu thang, chúng tôi bước nhẹ nhàng, vì Công tước và tổng giám mục chỉ ở sau cánh cửa dày đó. Sandro vẫn tiếp tục đi ra xa khỏi những căn phòng nơi đám quần thần la cà lêu lỏng, buôn chuyện, nhưng họ bắt đầu trôi ra khỏi phòng để chòng chọc ngó, hắn siết răng lại và nói sẽ dẫn tôi xuống khoảnh sân trong cung điện.

“Tầm nhìn từ hàng cột là thứ cô không nên bỏ lỡ.” Hắn nhận xét. “Ta không biết nhiều thứ đẹp đến mức đáng chiêm ngưỡng.”

Tôi hăng hái đi với hắn. Giờ đây, Niccolosa ở phía sau, tôi không nghĩ đến việc đo nhịp bước của Sandro, cho đến khi nhận ra chúng tôi đã lạc mất bà trong việc rẽ ngoặt nơi những hành lang cùng bậc cấp, và lực ép của cánh tay Sandro lên tay tôi nhắc nhở rằng chúng tôi đang ở một mình. Tôi cố để phớt lờ nó và bước đi nhanh hơn, nhưng hắn giờ đây đang chầm chậm đằng sau.

“Không cần phải vội, quý cô – em trai ta sẽ không thoát khỏi miệng lưỡi tổng giám mục trong ít nhất là một giờ nữa.”

Tôi đỏ mặt không kiểm soát. “Tôi không nghĩ về ngài ấy.”

Sandro ấn vào tay tôi lần nữa. “Và chính cô đã tìm ra cách để giữ sự hứng thú từ cậu ấy. Vẫn thường là một thằng điềm tĩnh lạ lùng với phụ nữ – họ rơi vào lòng cậu ấy như lộc trời rơi khỏi thiên đường – và không thứ nào phát ngấy nhanh như một cô gái sẵn lòng. Khi nào cô còn có thể khiến cậu ấy phải phỏng đoán, cô còn có thể giữ được cậu ấy.”

Cổ họng khô khốc khi tôi nhớ tới đêm trước ngày chúng tôi khởi hành đến Diurno. Có lẽ đó là lý do tại sao Domenico dường như giữ khoảng cách hơn; có lẽ anh đã để bản thân khuấy động được sự miễn cưỡng của tôi, và mất hứng thú khi giờ đây nó chấm dứt. Sandro đang quan sát tôi từ một bên, đầy sắc sảo.

“Cô đã là một điều diệu kỳ, cô gái, cô có biết không? Việc cô giữ em trai ta quá lâu – cậu ấy đã không trượt ra khỏi lòng chung thủy này – đã đủ lạ; nhưng giữ cậu ấy khi cô biết rằng cậu ấy sẽ cưới vợ, việc đó đủ để kết nạp cô vào hàng ngũ những vị thánh.”

Tôi nghĩ tới Bernado, về cái chết tổn thương trên giá tra tấn ngày tôi thấy cậu. “Tôi không nghĩ vậy.” Tôi nhẹ đáp trả. “Tôi không thể làm được gì khác.”

“Khiếp, cô có thể chụp được nhiều những thằng đàn ông khác! Domenico không phải quý ngài duy nhất trên thế giới. Đôi lúc ta nghĩ cậu ấy là một kẻ loạn trí, vì tất cả mánh khóe cùng thủ đoạn. Cô tốt hơn là nên cùng với một thằng đàn ông ít gây đau đớn hơn, kẻ không cai trị cô quá khắc nghiệt đến thế.”

Ngang ngạnh, tôi phớt lờ bàn tay vuông vức rám nắng cố gần hơn xung quanh mình. Tôi nói. “Tôi không thể thay lòng chung thủy như thay những chiếc áo, thưa ngài. Tôi sẽ cởi ra chiếc áo duy nhất tôi có, và rồi rời khỏi lâu đài để tìm nơi khác để ở.”

Hắn nhăn nhó khinh miệt. “Cái gì, và trở thành một bà xơ sao! Cô nên làm như những ả đàn bà khác làm, và khiến cuộc đời cô phẳng lặng lại bằng luật lệ bắt kẻ giàu nhất trả cho sự sung túc và hài lòng. Cô sẽ có một món vốn nhỏ ngay cả khi em trai ta cưới mảnh đất Savoy, hay bất cứ con đàn bà nào mà cậu ấy có ý định cặp kè.”

“Tôi biết điều đó, ngài không cần nói với tôi.”

“Vậy thì tại sao lại ngoan ngoãn đợi để trải qua cơn nhật thực? Sẽ thật kinh ngạc nếu cô không thể dịch chuyển vì chính bản thân mình, với một gương mặt gan góc đến vậy và thân hình đó.”

Tôi cười trong đôi mắt xanh của hắn, không sợ hãi tia sáng lóe lên xấu xa trong chúng. “Bởi vì tôi chọn thế, thưa ngài. Tôi bằng lòng để bị chuyển đi – tôi thà thế còn hơn…”

“Hơn có một thằng đàn ông khác? Domenico sẽ cho ta cả một cơ đồ vì tin đó. Không, ta sẽ không khiếm nhã đến mức phản bội một quý cô.” Hắn cười nhăn nhở khi tôi giật mình. “Và ta không yêu cậu ấy nhiều đủ để nói điều sẽ khiến cậu ấy hài lòng. Nhưng cô đang lập luận như một đứa trẻ. Cô sợ em trai ta đủ trước khi cậu ấy mang cô đi – làm sao cô biết một kẻ khác sẽ không yêu nhiều hơn?”

“Tôi không thử.” Tôi không thể ngăn được một nụ cười bí ẩn cong lên trên môi. “Tôi nói với ngài, tôi không thử.”

“Có phải cô chịu thua? Cô có thể trâng tráo bước đi trong lâu đài sau đám cưới, và đối mặt với cô dâu của em trai ta. Như thế sẽ khá xứng đáng” – hắn thấp giọng – “để ban cho ta vài lòng yêu thích.”

Cánh tay hắn trượt quanh khuỷu tay tôi khi tôi ngước lên nhìn vào hắn; gương mặt chữ điền, mạnh mẽ đang mỉm cười khi lướt mắt khắp tôi, trong mắt hắn là ánh nhìn đầy ý nghĩa. Tay hắn xoa xoa nhịp nhàng nơi tấm lưng nhỏ của tôi, và rồi kéo tôi lại gần hơn.

Tôi vùng ra với một cú vặn người đột ngột và đấm vào tai hắn. Tôi không nghĩ hắn nghiêm túc, và chắn chắn hắn đang phá ra cười khi bước lùi lại.

“Đó là một cú đánh tốt! Cô học nó ở đâu vậy, cô gái – trong phòng ngủ hay trong vài sự vây hãm nào đó?”

Vẻ phản kháng bay ra khỏi tôi thành tiếng cười gợn sóng. Sự lăng nhục của tôi cũng chẳng hề hấn gì như tình cảm giả vờ của hắn, hai bước di chuyển trong một trò chơi ngây ngô như trẻ nhỏ. “Trong quán rượu,” tôi vặn lại, “chống lại kẻ coi chuồng ngựa khi gã ăn nói quá tự do.”

“Ta bị khiển trách vậy.” Hắn thở dài nặng nhọc. “Chà, sẽ tuyệt vời biết bao khi cắm sừng em trai ta!”

Tôi nắm lấy cánh tay hắn lần nữa khi chúng tôi bắt đầu bước đi, chớp mắt khi hiện ra ngoài ánh sáng mặt trời. “Ngài thật là một triết gia hiếm có.”

Những cột trụ, màu kem và nhuộm hồng, cao vút lên chống đỡ những mái vòm cong quanh qua mặt sân; giữa chúng là những hàng cột kẻ ô vuông vàng và xanh thẳm. Khi tôi nhìn đủ lâu, Sandro kéo tôi về những vị trí đầu bằng đồng thau ở giữa sân, quay người tôi lại để tôi có thể đối mặt với tầm vóc cao ngất ngưởng của lâu đài.

“Nhìn này.” Hắn khinh thường nói. “Ta nghĩ tên đại sứ của Đức giáo hoàng lúc trước hẳn phải biết ai sẽ là người đánh cắp nơi này khỏi lão. Nhìn những hốc tường trong góc phía đông nào.”

Tôi nhìn theo, và trên cao mái vòm của hàng cột thứ hai là hai thiên thần bằng đá đang nhìn xuống. Gương mặt bìản, mái tóc thổi bay, những đôi tay dài vững chắc trên những chiếc gậy; và bao quanh họ, được uốn cong quá đầu và xuống tới chân, là những đôi cánh khổng lồ.

“Đó là bức tượng của Cosimo della Raffaelle trong phòng tranh lớn nơi đặt những bức chân dung.” Sandro hứng thú với trò chơi chữ đúng chỗ hơn vẻ đẹp của họ. “Tên linh mục già cả giải cứu kẻ đại diện Giáo hoàng khỏi những đám Thổ Nhĩ Kỳ trước đây rất lâu là Công tước Cabria, và trong sự biết ơn, tên đại diện yêu cầu đặt bức tượng đứng đây. Ông nội ta hẳn phải cười phá ra khi chiếm hữu được lâu đài và nhận ra tổ tiên đã ở nơi này để chào mừng ông ấy.”

“Vậy gia đình ngài đã không sở hữu lâu đài lâu.” Tôi nói, ngạc nhiên.

“Em trai ta là Công tước xứ Cabria thứ ba giữ nó. Ông ta giành được Cabria từ Đức giáo hoàng và lấy lâu đài của tên đại sứ cùng thời điểm. Đừng nghĩ đây là của cải thuộc về dòng họ Raffaelle. Chúng tôi luôn là gia đình những kẻ ba hoa, lấy cắp những thứ sáng chói.” Hắn nghiêng đầu, chế nhạo quan tâm tới tôi. “Chúng tôi sở hữu nơi này chỉ mới năm mươi năm.”

Tôi nhìn chằm chằm xung quanh. Dường như một nơi như vậy có thể chạm vào bởi chiến tranh hay thói tham lam nhỏ mọn của đàn ông là điều không thể. “Ngài không thích luôn ở đây sao?” Tôi vô tình hỏi.

“Quyền lựa chọn không nằm trong tay ta, quý cô.” Giọng Sandro khô khan. “Chính Công tước là người yêu cầu sắp đặt cung điện, và những thứ hợp pháp đó” – một sự vỡ ra đột ngột đắng nghét trong lời nói – “dường như yêu thích tòa nhà mốc meo ở Fidena. Nơi đó đã là đồn lũy của gia đình kể từ thời Caesars; ta không quan tâm nhiều đến nó như họ.”

Tôi cảm giác như thể một cái hố mình đã không ngờ vực bất giác há miệng ra phía trước. Tôi lúng túng trả lời. “Đó là bởi ngài cảm giác Diurno là nhà ngài.”

“Đúng.” Hắn bất chợt cười toe toét và véo má tôi. “Và thứ gì đạt được bằng chiến tranh có thể dễ dàng mất đi lần nữa.”

Trước khi tôi có thể hỏi hắn có ý gì, hắn đã đang chòng chọc nhìn qua tôi với đôi mắt nheo lại ngược ánh mặt trời và gọi lớn. “Này, Madonna Niccolosa! Chúng tôi nghĩ bà lạc rồi chứ! Đừng leo xuống tất cả những bậc thang đó. Chúng tôi sẽ đến chỗ bà. Chúng tôi giờ cũng đang trở lại đây.” Hắn vỗ vỗ tôi đặt tay mình trên cánh tay hắn. “Đi nào, quý cô, ta sẽ dẫn cô đi ngắm Cosimo và vài tổ tiên ta – bên cạnh cha ta.”

Khi tới nơi, Niccolosa đang đăm đăm nhìn vào hai chúng tôi trong sự lo âu trộn lẫn khiển trách. “Tôi dám nói là ngài cố tình để lạc tôi, thưa ngài.”

Hắn mở to mắt ngây thơ. “Sao bà lại nghĩ thế? Ta cần bà khi kể cho quý cô đây câu chuyện những tổ tiên lừng lẫy của ta. Ta thề bà biết về họ nhiều hơn bất kỳ người dân Cabria địa phương nào.”

Trước đôi mắt sững sờ của tôi, phòng tranh dường như có kích thước của một thánh đường, và tôi có lẽ sẽ đứng chớp mắt giữa nó đến hàng giờ, nhưng Sandro đã kéo mạnh tôi một cách không chống lại được đến bức tượng trên một bệ vuông trên nửa đường xuống phòng.

“Đây là Cosimo già nua.” Hắn nhìn tác phẩm điêu khắc như nhìn một người đồng chí kiểu cách. “Vị cứu tinh của tên đại sứ. Nhìn này, cô có thể thấy tên khắc trong đá.”

Tôi vâng lời gật đầu khi hắn bảo tôi xem những bức chân dung của gia tộc Raffaelle kể từ khi họ trở nên hùng mạnh tại Cabira. “Một bè lũ xinh đẹp.” Hắn châm biếm bình luận.

Những Công tước, nữ Công tước, anh em trai, chị em gái, người họ hàng, tất cả đều trong tranh từng người từng người một. Tôi chăm chăm nhìn họ thèm muốn, tìm kiếm vẻ tương đồng trong gương mặt u ám và cơ thể nặng nề không ở đó, và Sandro quan sát sự bối rối của tôi đầy hiểu biết.

“Cô sẽ không tìm được em trai ta trong số họ đâu, quý cô. Cậu ấy không giống dòng họ tổ tiên cha ta – cậu ấy là phiên bản của người mẹ. Ta có những phần của dòng máu rõ ràng hơn.”

Đó là sự thật, tôi nghĩ, nhìn vào những gương mặt trong tranh. Gần như tất cả thành viên gia tộc Raffaelle đều có vẻ vuông vức và cứng cáp, với những đặc điểm táo bạo giảm đi theo tuổi tác trong sự thô kệch. Họ cũng có mái tóc đen, như Sandro – thứ duy nhất khiến hắn khác gia đình là đôi mắt màu xanh biếc đến rạng rỡ. Tôi có thể thấy người cha trong hắn khi nhìn đăm đăm vào bức tranh Công tước Carlo, lúc ông ấy hai mươi tuổi; họ đã có cùng tính rắn chắc, có cùng bộ dạng cứng đầu, và – tôi nhận ra với một cảm giác run rẩy – cùng đôi mắt cứng cỏi, hám lợi. Trong Công tước Carlo nó rõ ràng hơn, nhấn mạnh hơn bởi đôi môi đầy tham lam và vẻ nóng nảy ở ông:ó ở trong gương mặt thô ráp và hồ hởi của Sandro.

“Bức tranh đó được vẽ khi ông còn là một người trẻ tuổi.” Giọng Sandro, lạnh nhạt và hờ hững, cắt ngang những ý nghĩ tôi. “Còn một bức tranh khác khi ông già hơn – đến và nhìn nào.”

Vui mừng để quên đi những thứ đã băng qua tâm trí, tôi vội vã theo sau đến một nhóm bức chân dung nơi xa cuối phòng tranh – và dừng lại, sững người. Sandro dõi theo thẳng đến cái nhìn trân trối của tôi.

“Đó là nữ Công tước Vittoria, quý cô – người mẹ hoàng tộc của em trai ta, nếu nó không được vẽ đủ.”

Thờ ơ nhìn ra khỏi bức tranh sơn dầu là chân dung một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế, tỏa sáng đối lập với chiếc áo lông chồn nhung, như ánh trăng trong khu rừng buổi tối. Thật vượt quá bình thường. Trên vẻ mặt nhìn nghiêng là vẻ ngạo mạn; đôi môi nửa tàn nhẫn, nửa dễ bị tổn thương; đôi lông mày nặng trĩu của cảnh đêm tối tăm trên gương mặt trắng không tỳ vết, tất cả bị mờ đi trong vài trò đùa từ một người đàn ông cho một người phụ nữ. Mái tóc ánh bạc tỏa sáng được búi cao và đội chiếc vương miện đầy kim cương; vẻ mảnh khảnh, duyên dáng kiêu hãnh khiến chiếc chuỗi hạt Cabria, ôm chặt quanh chiếc cổ trắng, là một vật tôn kính tầm thường với sự hoàn hảo này. Nữ Công tước Vittoria có vẻ đẹp ngoài sức tưởng tượng, và đã truyền lại sắc đẹp của mình cho con trai. Nhưng bà trông giống một bức tượng hơn một người phụ nữ đang sống; có vẻ dửng dưng giá lạnh trong đôi mắt được vẽ, khá khác với đôi mắt sáng chói không tĩnh lặng của Domenico. Tôi run rẩy và tự nói với chính mình rằng đó là chỉ sự tưởng tượng của bản thân tôi, hay có lẽ là một lỗi sai của người họa sĩ.

“Cha ta không được may mắn với hai người vợ đầu tiên.” Sandro nhận xét. “Tâm hồn cả hai đều lạnh nhạt, và kiêu hãnh như quỷ dữ. Nhưng người đầu tiên ít nhất là một mảnh phù hợp để chăm chú nhìn. Hãy đi xem người còn lại.”

Trong một thoáng, tôi nghĩ bức chân dung thứ hai là sự nhại lại của bức đầu tiên. Một người phụ nữ khác ngồi tạo dáng giống hệt, mặc một chiếc áo giống hệt, chói lọi với kim cương Cabria. Nhưng không có ngọn lửa lạnh ngắt của vẻ đẹp nào trong người phụ nữ thứ hai. Bà hẳn phải trẻ hơn vài tuổi so với nữ Công tước Vittoria, nhưng trông cứng nhắc, chua chát và bất hạnh kinh khủng.

Không tính đến sự nghiêm nghị thảm khốc của vẻ tối đen và mó sức kềnh càng, bà sẽ trông như một cô nữ sinh, với cùng vẻ xương xương khốn khổ như thế. Bà mảnh khảnh, phờ phạc, với gương mặt dài, chiếc mũi dài, đôi mắt nhìn nghiêng hướng xuống, màu nâu lục nhạt tỏa sáng, cái nhìn lom lom ra khỏi bức tranh với thứ gì đó như thách thức. Mái tóc nâu mềm mại hợp với bà cứ như nó đã được khoác lên cho mềm đi gương mặt thô ráp, nhưng mái tóc ấy được búi ra sau và vấn cao lên trong sự bắt chước đầy tổn thương của bức chân dung trước đó, nhấn mạnh thêm bởi vẻ phòng thủ của đôi bờ vai mong manh. Rồi tôi thấy chiếc nhẫn ngọc trai chung thủy được vẽ trên một trong hai bàn tay nắm chặt, và biết đây là ai trước khi Sandro nói tên.

“Đây là nữ Công tước Isabella – người vợ thứ hai của cha ta. Chúa phù hộ cả hai người họ.”

Tôi buồn bã chăm chú nhìn, ngay cả có một chút ghen tị, trước gương mặt người phụ nữ đã ám ảnh giấc ngủ Domenico. Có phải anh đã yêu bà chứ không như những gì anh nói, để nhớ bà quá lâu đến vậy?

Sandro ngẫu nhiên tiếp tục. “Chúng ta có thể cám ơn bà ấy vì người bảo vệ của cô, đây – Madonna Niccolosa đi cùng bà đến Diurno khi bà ấy kết hôn, và đã phục vụ cha cùng em trai ta kể từ đó.”

Hắn không cho tôi thời gian để trả lời, nhưng quay sự chú ý của tôi thẳng đến bức chân dung người đàn ông đang đứng, mà hình ảnh đó vẫn có thể gợi lại cho tôi về ngày của cuộc diễu hành. Công tước Carlo đã già: một người đàn ông phì nộn mà người họa sĩ đã vẽ tôn lên, choàng cho ông ấy trang phục lộng lẫy như chiếc vỏ oai nghiêm. Tôi đang nhìn nó thì hai bàn tay nhẹ chạm vào vai mình, và tôi lảo đảo.

Giọng Domenico nhẹ nhàng. “Sao, nàng đang cảm thông với tổ tiên ta à?”

Tôi ép đôi mắt uể oải của mình mở ra. “Vâng, thưa Đức ngài. Anh trai ngài đã chịu đựng với em tất cả lúc này, và chỉ cho em nhiều nơi trong lâu đài mà em không dám thám hiểm một mình.”

“Tush.” Domenico vẫn nói dịu dàng, nhưng hai tay anh trượt xuống eo tôi và siết chặt. “Nàng không cần van xin sự tha thứ của một gã đàn ông để cứu lấy sự tha thứ từ ta. Và với anh trai mình, ta dám chắc anh ấy sẽ chịu đựng nàng nhiều hơn nàng chịu đựng anh ấy.”

“Đó cũng là ý quý cô của em, em trai.” Sandro sờ tai hắn, nhớ

Domenico cười, nâng tay tôi lên – bàn tay đeo chiếc nhẫn của Isabella – và hôn lấy, nhẹ nhàng, đầy chiếm hữu. Cái chạm của môi anh dường như làm lòng bàn tay tôi bốc cháy.

Để lắp đầy sự im lặng rất nhỏ, tôi nói, “Thưa ngài, đây là ai?” và cả hai anh em trai khẽ liếc lên, rồi nhanh chóng lùi ra sau.

Sandro nói. “Đây là người mẹ kế tốt bụng của chúng ta, quý cô. Nữ Công tước Gratiana.”

“Ồ, bà ấy…” Tôi ngừng sững lại.

“Và đúng thế! Bà ấy chưa chết, càng đáng tiếc hơn. Dù vậy, đôi lúc có vài bưu kiện từ Naples, mang đến cho ta những lá thư yêu thương của bà.”

Giờ đây tôi nhẹ liếc lên bức chân dung hứng thú giả vờ, đang tự hỏi sao hắn có thể nói nhẹ tênh đến thế. Domenico đang nói, “Ta tự hỏi do đâu anh có nhiều người đưa tin như vậy.” nhưng cái siết chặt của anh dịu đi, và tôi rời ra, đi đến và đứng trước bức tranh.

Nữ Công tước Gratiana xấu, xấu hơn nhiều so với Issabella giản dị đáng thương, nhưng có gì đó ở bà quyến rũ đàn ông, việc mà người họa sĩ hiểu rõ và diễn tả chi tiết trong dáng người được vẽ vẻ biểu cảm. Bà đang hơi chồm người tới trước, cứ như để lộ ra bộ ngực của mình; đôi môi, đầy đặn và hơi hõm vào, được vẽ với màu đỏ tươi đầy sức sống; mũi bà hoàn toàn khoằm; và nhớ tới miêu tả lỗ mãng của gã Beniamino say xỉn, tôi có thể tưởng tượng ra cái mùi sẽ nấn ná lại trong nếp gấp của y phục đắt tiền.

Bà mặc màu hoa anh đào và vàng – đôi bàn tay với làn da màu ôliu đầy những chiếc nhẫn với từng sắc màu cầu vồng, chiếc vòng cổ Cabria trên cổ bà – và nó được đeo cùng một cây trâm với viên hồng ngọc lớn, cùng những chiếc lược cài trên mái tóc đen dày. Chiếc váy được cắt quá ngắn so với một người phụ nữ có tuổi như thế, và hai bờ vai cùng bộ ngực thoa phấn, như gương mặt, trắng hơn bất kỳ đôi tay đen xạm nhăn nheo.

Tôi quay lại, nhận ra cả hai anh em đều đang tò mò quan sát mình và nỗ lực nói. “Người họa sĩ đã tôn bà lên một cách chính đáng.”

“Ồ, nhưng hắn thế đấy.” Sandro hiểm độc nâng mắt lên bức tranhphụ nữ. “Bà ta không bao giờ quá sạch sẽ kể từ lúc lọt lòng, hắn ta làm cho chúng ta tin tất cả vẻ sạch sẽ đó là của chính bà; nhưng hắn là một họa sĩ công tâm và không thể che giấu tất cả những gì đã thấy.” Hắn quay lưng lại bức tranh và nói bằng giọng khác hẳn. “Chà, em trai, em và lão cáo già đó đã thảo luận xong rồi sao?”

Domenico nhún vai. “Lão ta đang thử khuyên can ta không lấy con gái Savoy lần nữa. Lão vẫn không thích cô ấy nhiều, có vẻ vậy.”

“Nhưng em thích.”

Mái đầu rực rỡ gật. “Cô ấy đủ xinh đẹp để khắc phục được thân phận con hoang, và của hồi môn của cô ấy tạm chấp nhận được. Nếu Savoy có một đứa con hợp pháp, ta sẽ chịu nhường ông chú ta; nhưng ông ấy không có, nên ta sẽ cưới cô con hoang xinh đẹp của ông ấy.”

Sandro đang quan sát tôi đầy tính toán khi tôi cố gắng giữ vẻ mặt dửng dưng, và rồi sau một lúc, hắn toét miệng cười và nhìn Domenico.

“Chúa ơi, em thật quanh co! Em vẫn còn ý tôn vinh cô ấy ở lễ đăng quang đó chứ?”

Trước khi Domenico có thể trả lời, tôi nhanh chóng nói. “Thưa Đức ngài, nếu cô dâu của ngài là một phần của buổi lễ, sẽ không phù hợp khi em ở đó. Em sẽ xin được vắng mặt.”

“Ta từ chối.” Không thể đọc được vẻ mặt anh. “Con gái Savoy không thể đến kịp lúc, và nàng sẽ được ủy nhiệm đứng ở chỗ cô ta – để diễn vai cô dâu trong nghi thức ngày mai.” Tôi chằm chằm nhìn anh, đang nghĩ rằng anh đã điên mất rồi, rằng anh không thể biết anh đang nói gì, nhưng giọng anh tiếp tục đều đều. “Buổi lễ đã được chuẩn bị, lời nói về cô gái đã được ban ra, và dân chúng nửa như mất trí với niềm trông mong – họ không hề biết nàng, và, nếu nàng ăn mặc đủ đẹp đẽ và đứng nơi bục hoàng gia, họ sẽ nhìn nàng như thứ nàng giả vờ trở thành.”

Sandro tặc lưỡi. “Em sẽ đưa cô ấy ra với họ như cô dâu của em sao, em trai?”

“Cô ấy sẽ làm tốt lượt của mình.” Domenico trao cho hắn một cái nhìn mau lẹ, khó hiểu và rồi cái nhìn chằm chằm của anh trở lại với tôi.

“Em sẽ không làm thế. Như vậy không hợp lẽ.

“Ít nhất, cô cũng là người biết điều!” Giọng nói từ cửa khiến tôi nhảy dựng, và tôi nhìn quanh để thấy tổng giám mục đang đứng đó, gương mặt hốc hác cứng lại trong sự điên tiết. Rồi khi bước tới trước, chiếc áo lụa của ông kêu vút trên sát nhà cẩm thạch như âm thanh một con rắn rít lên giận dữ.

Bình luận