Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quyến Rũ Người Đẹp

Chương 17

Tác giả: Sherry Thomas

Dinh thự Algermon thật lộng lẫy: Phòng trưng bày lát đá cẩm thạch, trần nhà cao vút được những họa sĩ bậc thầy của Ý sơn vẽ, thư viện với bộ sưu tập năm mươi nghìn cuốn sách, bao gồm một cuốn kinh thánh Gutenbert và những bản thảo viết tay của da Vinci.

Nhưng thứ làm Venetia phải lòng là không gian xinh đẹp rộng lớn của dinh thự. Đó là một khu vườn hình dáng cổ điển bao quanh một đài phun nước khổng lồ miêu tả Apollo và chín Nàng thơ, một khu vườn hình tam giác bao quanh bởi những bức tường phủ kín cây trường xuân, và một vườn hồng bắt đầu nở rộ hoa, không khí đậm mùi hương hoa.

Ngôi nhà với mặt ngoài đáng nể xây bằng đá sa thạch chịu được mưa gió, nằm ngay tại rìa của một cánh đồng nhấp nhô rộng lớn, ngay chỗ mặt đất cao lên thành một quả đồi. Một dải suối lấp lánh uốn khúc dọc cánh đồng, hai bên bờ chấm điểm những cây liễu và bạch dương. Một bầy hươu đỏ thường tụ tập ở dòng suối; đàn vịt hoang bay đến rồi đi; và thỉnh thoảng, nhiều con bò Holstein thơ thẩn bước vào khung cảnh này để gặm cỏ một cách mãn nguyện.

Venetia đã rất quen với những đòi hỏi của việc điều hành một ngôi nhà, nhưng cô chưa bao giờ quản lý số lượng người làm lớn đến mức này. Cả tuần đầu tiên, cho dù muốn khám phá không gian bên ngoài thật lâu đến đâu, cô vẫn phải dành hết sức cho những nhiệm vụ cấp bách hơn, tìm hiểu nhịp sống và thói quen của ngôi nhà, gặp gỡ với những người làm cấp cao hơn, và nắm lấy dây cương điều khiển ngôi nhà mới một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.

Cô cũng viết thư cho gia đình hằng ngày, miêu tả những giờ đi bộ thật chi tiết, để họ không lo lắng. Hay đúng hơn là, để họ có thể lo lắng trong khi biết chính xác điều gì đang diễn ra trong cuộc sống mới của cô.

Trong những lá thư cô nhắc rất ít đến người chồng mới: Không có quá nhiều điều để nói. Anh dành phần lớn thời gian ban ngày trong phòng làm việc. Cô dành phần lớn thời gian ban ngày ở phòng khách. Hai phòng ở hai khu vực khác nhau của ngôi nhà, và cô hiếm khi nhìn thấy anh trừ lúc ở bữa tối. Chiếc bàn ăn tối dài chín mét, họ ngồi ở hai đầu. Ngay cả không có những vật trang trí lớn chạy dọc ở giữa bàn, có lẽ cô cần phải có kính phóng đại để nhìn thấy anh rõ ràng.

Nhưng đôi khi, khi đêm xuống, cô nghe thấy tiếng chân anh bước vào phòng ngủ.

Trong đêm tân hôn, sau khi cô hầu gái đi nghỉ, cô đã rời khỏi giường và mở cánh cửa nối hai phòng với một tiếng cách rất kín đáo nhưng không thể nhầm lẫn. Cô muốn ngủ bên anh lần nữa. Sau tất cả khoảng thời gian cô đơn kéo dài nhiều giờ đồng hồ trong toa tàu riêng với anh gần đến mức có thể chạm vào nhưng lại thật xa xôi, ký ức về những ngày đêm trên tàu Rhodesia làm cô ấm lên ở những ở những nơi không đứng đắn nhất. Chúa kính mến, cô khao khát được anh làm tình với mình lần nữa làm sao, ngay cả nếu đó là một nhiệm vụ nhân đạo chứ không phải là điều gì khác.

Và vì thế cô đợi. Anh bước vào phòng có những âm thanh thông thường của một người đàn ông chuẩn bị đi ngủ: Tiếng tạt nước, âm thanh của rất nhiều thứ quần áo rơi một cách bừa bãi, âm thanh lách cách của chiếc đồng hồ bỏ túi được đặt lên mặt bàn.

Đột nhiên, im lặng. Anh đã nhìn thấy cánh cửa, hé mở mời chào. Cô liếm môi, đợi anh đầu hàng sự yếu đuối, bị khuất phục bởi sức quyến rũ của cơ thể cô.

Tiếng bước chân, chậm và nhẹ. Anh đến cánh cửa gần hơn và gần hơn, gần đến mức cô gần như có thể nghe hơi thở của anh. Lại im lặng, vùng lên với những khả năng. Trái tim cô động ầm ầm với sự mong chờ của khoái cảm. Có lẽ sau đó anh thậm chí còn nói chuyện với cô.

Có lẽ…

Cánh cửa đóng lại với một tiếng cạch bình thản và dứt khoát.

Cô muộn màng nhận ra rằng cho dù không hề có ý định, cô đã xúc phạm anh: Anh coi lời mời của cô là một nỗ lực bất chính nhằm củng cố quyền lực kiểm soát anh. Và nếu anh đã bị hấp dẫn một chút nào, bây giờ anh sẽ quyết tâm tránh xa cô hơn.

Nhưng hằng đêm cô vẫn lắng nghe, không hẳn là với hy vọng, mà là sự chờ đợi hồi hộp.

Nhưng anh vẫn ngoan cố tránh xa cô.

*

* *

Christian có thể đe dọa cô bằng việc ly dị, nhưng cùng lúc đó, anh không thể ngăn cuộc hôn nhân này chiếm lĩnh cuộc đời mình.

Cô tự tin nắm giữ quyền quản lý ngôi nhà. Mẹ kế anh đã phải mất nhiều năm để chiếm được tình cảm của người làm, nhưng vợ anh đã khiến họ ở trong tay mình ngay từ ban đầu. Công lớn của thành tựu đó là nhờ vào sắc đẹp của cô. Đầy tớ của anh tự hào một cách vô lý về sắc đẹp của cô: Một nữ công tước phải trông như thế này, và tất cả những công tước khác có thể vùi mặt vào đống lá trà mới lên mà khóc.

Nhưng cô cũng đối xử với họ thật khéo léo. Cả người quản gia và làm vườn từ lâu đã muốn được mang một cây nho sống vào phòng khách, đặt ở giữa bàn ăn để khách khứa có thể giải trí bằng việc hái những quả nho tươi giữa những món ăn. Christian đã liên tục từ chối mong muốn đó, vì cho rằng nó phù phiếm. Cô dành cho họ niềm hạnh phúc được làm thế.

Túi tiền của riêng mình, cô dành cho bà Collins một phần để cải thiện khu vực của người làm. Khi biết rằng Richards là một người sành sỏi về rượu vang, cô bắt đầu chuyển số lượng lớn rượu vang và sâm-banh của ngài Easterbrook quá cố cho anh ta quản lý. Với người đầu bếp, Monsieur Dufresne, cô hứa sẽ mua một con lợn được huấn luyện, để cuối cùng ông ta cũng có thể đi săn lùng nấm giữa vô số gốc sồi trong dinh thự.

Và với những người làm thấp kém hơn, cô tặng họ đồng phục mới, cùng với khuya áo bọc vàng cho đàn ông và trâm cái tóc gắn ngọc trai cho phụ nữ, để họ có thể giữ hoặc bán tùy thích. Một sự mua chuộc trắng trợn, theo ý kiến của anh, nhưng chắc chắn nó khiến cô được yêu quý. Những người làm quần áo bảnh bao, khuya áo sáng bóng, trâm cài tóc lấp lánh, thực hiện nhiệm vụ hàng ngày với mùa xuân trong những bước chân.

Christian ẩn náu trong chái đông, tránh xa tất cả những thay đổi mạnh mẽ đó. Những phòng sinh hoạt chung của ngôi nhà nằm ở trung tâm, phòng ngủ dành cho gia đình ở chái tây. Anh biến chái đông vắng vẻ và đơn độc lâu nay của ngôi nhà thành nơi làm việc với hai chức năng là phòng nghiên cứu tách biệt và một viện Bảo tàng riêng cho bộ sưu tập hóa thạch và mẫu vật.

Anh giải quyết thư từ với luật sư và người đại diện ở đây, sắp xếp những ghi chú từ những chuyến đi khai quật ở Mỹ, và viết thư cho mẹ kế hàng ngày để trấn an bà rằng anh đã dần quen thuộc với cuộc sống hôn nhân, rằng chẳng mấy chốc anh sẽ có món trứng ốp với nấm và thu hoạch nho trong khoảng thời gian giữa những món súp và thịt nướng.

Trong khi anh có thể lẩn tránh vợ mình thành công vào ban ngày, thì anh không thể thoát khỏi cô vào bữa tối hoặc những câu chuyện vụn vặt lịch sự trước bữa tối mà cô quyết tâm dồn ép anh. Anh không biết cô làm kiểu gì, nhưng tối nào cô cũng khiến anh sững sờ với vẻ đáng yêu. Anh thề rằng mỗi bữa tối đã kéo dài hơn thường lệ mười lăm phút, để anh phải chịu đựng sự tấn công từ sắc đẹp của cô lâu thêm từng ấy thời gian.

Tất nhiên, điều tồi tệ nhất diễn ra vào ban đêm. Cô để cánh cửa nối hai phòng hé mở với tần suất bất định đến bực mình, đôi khi là hai đêm liên tục, đôi khi đóng kín trong bốn ngày liền. Khi cô gửi những lời mời gọi trong những đêm liên tục, anh sôi sục vì sự trơ tráo của cô. Khi cô có vẻ như đánh mất sự chú ý đến anh, anh sôi sục vì sự lơ là của cô.

Anh nguyền rủa vì cô làm thế và nguyền rủa nếu cô không làm.

*

* *

Lời khuyên của nữ công tước quả phụ chưa bao giờ rời khỏi tai Venetia. Nhưng người ta làm thế nào để buộc một người đàn ông phải lắng nghe khi anh ta không muốn. Và cô không thể gặp riêng anh vài phút trong một ngày.

Lần thứ ba rời phòng vào giữa đêm, cô quyết định đi theo anh, giữ một khoảng cách nhất định ở sau lưng. Ngôi nhà đang chìm trong yên bình và tĩnh lặng, ánh lửa màu đồng của cây đèn nến trên tay anh rọi vào những khoảng tối vô tận. Những vị thánh và nhà triết học sơn trên trần đại sảnh và lối đi cau có nhìn cô, như thể họ cũng không tán thành hành động gian trá cô đã sử dụng để xâm nhập vào gia đình này.

Anh đi đến chái đông. Cô vẫn chưa đi đến chái đông, biết rằng anh sẽ không hài lòng bởi sự xâm phạm của mình. Nhưng đôi khi người ta phải xâm lấn. Thực ra, đôi khi người ta phải bao vây người mình yêu.

Nhưng không biết vì hèn nhát hay do sự hiếu kỳ đã bị trì hoãn quá lâu, cô không đi theo anh đến phòng làm việc mà thay vào đó đẩy cánh cửa vào Bảo tàng riêng và tìm nơi bật đèn.

Cô thở dài. Cô đã khen ngợi không gian dinh thự quá lời: Đây mới là nơi đẹp nhất của ngôi nhà.

Bảo tàng dài mười lăm mét và rộng chín mét, với những lồng trưng bày chạy dọc tất cả những bức tường. Trần nhà treo lơ lửng xương của một con đại bàng Haast đang bay. Trung tâm phòng trưng bày là một chiếc ngà voi hóa thạch, một cặp ngà voi khổng lồ của voi răng mấu, một cặp ngà nhỏ hơn có thể là của voi răng kiếm lùn, một chiếc sừng thẳng gần như cao gấp đôi cô đã từng là niềm kiêu hãnh và niềm vui của một kỳ lân biển đực.

“Em đang làm gì ở đây?”

Cô liếc nhìn qua vai. Christian đang đứng ở ngưỡng cửa. Cô chỉ khoác một chiếc áo choàng có thắt lưng bên ngoài váy ngủ; anh đang mặc áo sơ-mi và quần trang trọng hơn nhiều. Nhưng cổ áo đang mở. Cô bỗng có một thôi thúc mạnh mẽ muốn được liếm cổ họng anh.

Anh cau mày. “Anh đang hỏi em.”

“Khá hiển nhiên là em đang liếc mắt đưa tình với… hóa thạch của anh. Anh đang làm gì ở đây?”

“Anh nhìn thấy ánh sáng và đến để kiểm tra. Nhưng anh thấy là chỉ có em.”

Anh di chuyển như thể để bỏ đi,

Cô quay lại và hít một hơi thở sâu. “Đợi đã. Em muốn biết chính xác Townsend đã nói gì với anh.”

Ánh mắt anh quét qua người cô, không phải là một cái nhìn thèm muốn, mà là một cái nhìn cứng rắn, bí hiểm. “Anh ta nói: ‘Ngài có thể đạt được mong ước của mình, thưa đức ngài. Nhưng hãy nghĩ cho kỹ. Hoặc là ngài có thể sẽ kết thúc giống tôi’.”

Ngài có thể đạt được mong ước của mình. “Anh ta có nhận ra anh không? Có lần anh ta nói với em về một cầu thủ đội Harrow thèm muốn em.”

Cằm anh cử động. “Có, anh ta nhận ra anh. Anh ta tự tử phải không?”

Sau bao nhiêu năm qua, câu hỏi này vẫn làm bụng cô quặn lại. “Phải, bằng một lượng thuốc ngủ quá liều. Anh ta nói với em rằng sẽ đi đến nhà bạn ở Scotland để săn bắn, nhưng đổi lại anh ta đến Luân Đôn. Ba ngày sau đó, khi người đại lý cho bọn em thuê nhà trong mùa lễ hội đến để kiểm tra nhà, ông ta phát hiện Townsend ở trong phòng ngủ chủ nhân, ăn mặc nghiêm chỉnh và đã chết.”

“Vì sao em biết là do thuốc ngủ?”

“Người đại lý tìm thấy một chiếc lọ nhỏ cạnh tay anh ta. Ông ta giấu cảnh sát cái lọ đó, không muốn người khác biết rằng có một vụ tử tự diễn ra trong nhà, nhưng sau đó ông ta đưa nó cho em.”

“Không có một cuộc điều tra nào sao?”

“Fitz vừa kịp ngăn cản một cuộc điều tra. Cậu ấy buộc cảnh sát chấp nhận rằng Townsend chết vì xuất huyết não và trong lúc rối loạn trước khi chết, anh ta đi bừa vào một ngôi nhà mình biết và nằm xuống nghỉ ngơi.”

good.day^^

Khuôn mặt của Christian không có biểu hiện gì. Cô tự hỏi suy nghĩ của anh có quay lại với những cuộc nói chuyện của họ trên tàu Rhodesia liên quan đến cuộc hôn nhân bất hạnh của cô với Tony hay không. “Em phát hiện ra bằng cách nào?”

“Trong cuộc khám xét ngôi nhà của bọn em ở Kent của Cục cảnh sát Luân Đôn. Trong khi cảnh sát điều tra đang nói chuyện với em, người chủ mới đến nhận nhà, đó là lần đầu tiên em biết rằng ngôi nhà đã bị bán.”

Cô đã sững sờ bởi cơn sốc bị đuổi ra khỏi nhà một cách đột ngột, mối đe dọa của một cuộc điều tra, và trên tất cả, sự trả thù rành rành trong hành động của Tony. Thậm chí Helena đã tin rằng anh ta cố tình tự tử bằng cách có thể gây sự chú ý của cảnh sát, để cuộc điều tra trở thành nỗi kinh hoàng hết mức có thể cho Venetia.

“Tại sao anh ta ghét em như thế?”

Cô không thể tìm thấy sự thông cảm nào trong giọng Christian, nhưng cũng không có khinh miệt. “Bởi vì anh ta tin rằng em biến anh ta từ một người quan trọng thành một kẻ tầm thường. Anh ta kết hôn với em để có một phụ kiện xinh xắn nhằm thu hút thêm sự chú ý, nhưng phụ kiện xinh xắn này lại cướp hết mọi ánh đèn sân khấu mà anh ta khao khát và không để lại cho anh ta một cái gì.

Em biết chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả. Em chắc chắn là không tự hào về mình, trở thành người vợ bị chồng oán giận vì một lý do như thế. Nhưng sự chú ý mà em thu hút được làm anh ta phát điên – anh ta muốn mọi ánh mắt gắn vào mình mà thôi. Đến cuối cùng, anh ta quyết tâm trở thành một nhà đầu tư thành công rực rỡ, để bạn bè và người quen thôi không chú ý đến người vợ và nhìn anh ta với sự ghen tị và ngưỡng mộ. Và trong khi chờ đợi điều đó xảy ra, anh ta tìm kiếm sự tôn sùng từ những phụ nữ khác.”

“Ví dụ như cô hầu gái bị anh ta làm cho mang thai?”

“Meg Munn tội nghiệp. Nhưng những cô hầu gái thì xoàng xĩnh quá. Anh ta muốn sự nịnh nọt đến từ những quý bà thực sự, những quý bà đòi hỏi những thứ như là châu báu trước khi họ thừa nhận một người đàn ông có ấn tượng.”

Một dấu hiệu của cảm xúc dữ dội lướt qua mặt anh, nhưng một phút sau khuôn mặt anh lại trở nên kín bưng.

“Khi những vụ đầu tư tiến triển ngày càng tệ, anh ta giấu em. Em không biết anh ta đã nợ nần chồng chất. Em chỉ biết rằng số tiền em được giao cho để quản lý nhà cửa cứ giảm dần, và em nghĩ rằng đó là vì anh ta đang tỏ ra keo kiệt.”

Không phải một lời thú nhận thú vị, chỉ là một lời thú nhận thành thật. “Anh ta chắc hẳn tin rằng mình sẽ đào được vàng trong một vụ đầu tư. Nhưng tất cả đều thất bại. Điều đó sẽ làm bất kỳ người nào khác cảm thấy kinh khủng, nhưng đối với anh ta… Anh ta chỉ nghĩ đó là dấu hiệu cho thấy rằng mình không được Chúa ưu ái, rằng anh ta có thể thất bại như bất kỳ một kẻ tầm thường nào, và rằng anh ta không thể làm gì để ngăn cản cuộc đời mình vào nghèo đói và khủng hoảng, chắc hẳn anh ta đã sống trong địa ngục rồi.”

Cô chưa bao giờ kể lại đầu đủ những sực việc đó. Có lẽ cô nên làm thế nhiều năm trước. Nhờ thế cô đã nhận ra sớm hơn rất nhiều rằng người Tony đã lên án ngay từ đầu là chính anh ta. Và chỉ anh ta mà thôi.

*

* *

Cô thở dài, Christian không thể nói chắc là vì đau khổ hay nhẹ nhõm. Điều anh biết rõ là anh ước gì Townsend vẫn còn sống để anh có thể đập vào mặt và bẻ thêm vài cái xương sườn của gã đàn ông đó.

Ngón tay cô vặn vẹo đầu thắt lưng áo choàng, đợi anh nói gì đó, hay có lẽ đơn giản là đợi anh bỏ đi để cô có thể quay lại với những hóa thạch. Khi anh mắt anh vẫn gắn vào cô, cô vô thức nắm chặt dải thắt lưng.

Hình dáng cơ thể cô vẫn chưa thay đổi. Chiếc thắt lưng thắt chặt cho thấy một vòng eo vẫn thon thả như lúc ở trên tàu Rhodesia. Anh không thể đoán ra rằng cô đang mang một mầm sống mới trong mình. Anh đã không tiến đến phòng trẻ trong một thời gian. Chắc ở đó vẫn còn một ít đồ chơi và sách vở của anh. Và tất nhiên, cả dinh thự này là một sân chơi khổng lồ cho một đứa trẻ. “Khi nào đứa bé ra đời.”

Ánh mắt cô trở nên lo lắng. “Đầu năm mới.”

Anh gật đầu.

“Nếu là anh, em sẽ không vội vã nói chuyện với luật sư đâu.”

Anh không hề nghĩ đến việc nói chuyện với luật sư, “Không?”

“Ngay cả họ cũng sẽ nghĩ rằng anh là một quái vật nếu anh chuẩn bị ly dị ngay sau khi em sinh con.”

“Thế thì em khuyên anh nên đợi bao lâu?”

“Một thời gian dài. Em biết điều gì xảy ra khi một vụ ly dị được phê chuẩn. Người phụ nữ sẽ không có được gì. Và em sẽ không xa rời con mình.”

“Vậy là em sẽ phản đối ly dị?”

“Cho đến xu cuối cùng. Em sẽ mượn thêm của Fitz và Millie.”

“Vậy là chúng ta sẽ kết hôn cho đến khi cái chết chia lìa?”

“Anh càng sớm chấp nhận điều đó, chúng ta càng sớm được sống dễ chịu hơn.” Tiền nhân của anh sẽ đánh giá cao thái độ kiêu kỳ của cô; một người vợ xứng đáng với người nhà de Montfort. “Giờ nếu anh thứ lỗi, em phải đi nghỉ.”

Anh nhìn cô bỏ đi. Đồ ngốc nghếch, cô không nhận ra rằng anh đã chấp nhận cuộc hôn nhân này kể từ giây phút anh nói “Con thề” rồi hay sao?

Bình luận