Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Rắc rối với ngày valentine

Chương 9

Tác giả: Rachel Gibson

– Anh sống ở đây một mình à?

Rod ném khăn tắm lên ghế da, lấy tay vuốt tóc.

– Ừ.

Cô ta gặp anh vừa lúc anh tắm xong. Thậm chí anh sẽ không thấy cô ta đứng cạnh cửa nếu không đi ngang qua và nhận ra cô ta qua cửa sổ trên lầu.

Kate đặt túi hàng tạp phẩm trên bàn cà phê khi đi qua anh trong phòng sinh hoạt.

– Ôi, tôi chưa bao giờ được ngắm hồ từ bên này. – Cô ta nói, mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ lớn cao từ sàn lên tới trần nhà.

Rob liếc nhìn những dải tuyết bao quanh mặt hồ trong xanh. Vào mùa hè, mặt nước phản chiếu những rặng thông rậm rạp và có màu xanh lục bảo. Tối nay, trăng mới ló qua những đỉnh núi răng cưa lởm chởm vùng Sawtooths, tỏa một làn ánh sáng xám nhạt xuống các ngọn nước và hồ nước.

– Cô có thích không? – Anh hỏi, mắt dán vào lưng áo cùng quần Kate, cho tới đôi bốt khiêu khích của cô ta.

Chưa từng có một phụ nữ nào, trừ mẹ anh, đặt chân vào ngôi nhà này. Việc Kate ở đây thậm chí còn có cảm giác hơi chút bối rối – giống như ngắm nhìn ngôi sao khiêu dâm bạn ưa thích bước ra từ màn ảnh vào phòng khách nhà bạn vậy. Anh đang nghĩ về cô ta quá nhiều, thật ngượng ngùng. Cứ như thể anh mới mười sáu chứ không phải ba mươi sáu tuổi vậy.

– Thật tuyệt vời. – Cô ta vén một bên tóc ra sau tai. – Hồi còn nhỏ tôi đến Gospel, bà thường đưa tôi đến bãi tắm công cộng.

Cô ta chỉ về phía phải, hướng về thị trấn. Cô ta tiến lại gần, áp lòng bàn tay lên kính. Những ngón tay thon dài duỗi ra ép lên mặt kính. Những móng tay ngắn, bóng bẩy hướng lên trần nhà.

– Tôi có thể thấy du thuyền ở đằng kia. – Cô ta bỏ tay xuống, cau mày nhìn anh. – Ôi. Xin lỗi. Tôi in dấu tay lên cửa sổ sạch sẽ nhà anh mất rồi.

– Không sao đâu. Vậy mới có việc cho Mabel làm khi cô ấy đến lau dọn tuần tới.

Anh khoanh tay trước ngực, thoải mái đứng một chân. Anh mải mê ngắm nhìn mái tóc đỏ mượt ôm lấy cái cổ mảnh dẻ của cô ta. Anh biết làn da giữa vùng cổ và vai của cô ta hẳn phải rất mềm mại.

– Nhà anh đẹp thật đấy, Rob ạ. – Cô ta khen, và đó là lần đầu tiên anh có thể nhớ là cô ta gọi tên anh.

Tất nhiên, anh từng tưởng tượng cô ta gọi. Nhưng trong một tình huống có lẽ anh sẽ ăn tát. Mời cô ta vào nhà thực là một ý tồi. Cực kỳ tồi. Anh nên chỉ cho cô ta lối ra. Thay vì thế anh lại nghe mình nói:

– Cô muốn tham quan một vòng không?

– Có chứ.

Quá muộn rồi.

– Cô có thể để áo khoát ở đây, nếu cô muốn. – Anh đề nghị giúp cô ta. Anh đã học được kha khá bài học về chuyện đó lần gần đây nhất.

Cô ta cởi áo khoát, đặt cạnh túi đồ tạp phẩm. Cô ta tiến về phía anh. Ánh mắt anh nhìn vào áo cánh của cô ta, cái áo ôm lấy phần ngực và cài bằng mấy dây khóa ở mặt bên. Những dây khóa bằng da màu đen. Một loại không quá khó mở. Đừng có nghĩ về những cái khóa.

Anh quay đi, cô ta theo sau anh lên gác. Phòng đầu tiên họ vào xếp đầy dụng cụ tập thể dục thể thao và tạ. Phía trước một bức tường gắn gương kê máy tập chạy và máy tập Nordic Track.

– Anh dùng những thứ này thật hả? – Cô ta xắn ống tay áo lên, để lộ những đường gân xanh mỏng manh trên cổ tay.

– Gần như mỗi ngày. – Đầu tiên anh để ý cổ, giờ thì đến cổ tay. Anh có cảm giác mình như ma cà rồng.

– Tôi cũng có đến phòng tập một lần. – Cô ta bước vào phòng, lần sờ những quả tạ của anh. – The Golds ở đường Flamingo. Tôi trả phí thẻ hội viên một năm và đi tập được có ba tháng. Tôi nghĩ tôi không siêng tập thể lực cho lắm.

– Có lẽ cô cần ai đó làm động lực cho cô chăng. – Anh ngắm những ngón tay thon dài, đôi bàn tay vuốt nhẹ theo hàng tạ mạ crom. Nếu là trước đây, anh sẽ đề nghị làm động lực cho cô ta ngay.

– Không, đấy không phải là vấn đề của tôi đâu. Tôi đi cùng với bạn tôi là Marilyn. Cô ấy nghiện máy tập StairMaster. Cô ấy đã cố gắng động viên tôi. – Cô ta lắn đầu. – Nhưng cứ khi nào đùi tôi nóng ran lên là tôi lại phải nằm nghỉ. Tôi không chịu được đau.

Anh bật cười dù anh ước cô ta không nhắc đến chuyện làm nóng bắp đùi.

– Lại đây. – Anh dẫn cô quay ra hành lang trông xuống lối ra vào và phòng sinh hoạt, chỉ về phía một cánh cửa đóng. – Đó là phòng con gái tôi.

– Bao lâu thì cô bé lại đến thăm anh?

– Amelia chưa bao giờ đến đây thăm tôi. Con bé sống ở Seattle với mẹ, nhưng khi xây nhà, tôi vẫn dành một phòng cho nó.

– Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?

Bình luận