Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sự chờ đợi của Lương Thần

Chương 3: Cô ngạc nhiên quay đầu lại, Lăng Diệc Phong cười nhạt: “ Viện trưởng Lâm, Lương Thần không biết uống rượu, ly nà

Tác giả: Tình Không Lam Hề
Chọn tập

Đến bây giờ Lương Thần vẫn nhớ rất rõ hình ảnh Diệc Phong khi anh lần đầu nói với cô hai chữ: “Tạm biệt”

Vẫn là vào buổi tối ngày lễ Valentine, Chu Bảo Lâm kéo cô đi trượt băng. Lúc đó Lương Thần đang ngồi bên bàn đọc sách, không buồn ngẩng đầu, trả lời thẳng thừng: “Không đi đâu hết.”

Nhưng Chu Bảo Lâm bước đến ôm vai, dỗ dành: “Mình và anh chàng điển trai khoa Điện tử chính thức gặp mặt lần đầu tiên, nếu cậu không đi làm chân gỗ cho mình, lúc bí mình biết làm thế nào?”

Gần đây Chu Bảo Lâm có đối tượng mới là một anh chàng vận động viên bong rổ khoa Điện tử, điều này Lương Thần đã nghe nói. Mặc dù cô không tin cô bạn luôn dạn dĩ tự tin trước người khác lại có thể lúng túng trước ai đó, nhưng mềm lòng bởi vẻ tội nghiệp cố ý của Bảo Lâm, cô cuối cùng cũng đồng ý đi cùng.

Đến điểm hẹn mới biết phía đối phương có năm gã trai, ai cũng cao lớn, vừa nhảy lò cò trong gió lạnh vừa đưa mắt quan sát hai cô gái đang đi tới.

Chưa đến gần, Bảo Lâm đã kéo áo Lương Thần: “Nhìn kìa, chàng Tiêu Tiêu cũng đến rồi.”

“Tiêu Tiêu” Là biệt danh của Lăng Diệc Phong, từ sau khi Lương Thần vào ở hẳn ký túc xá, cô đã nghe cái tên này từ miệng Bảo Lâm không biết bao nhiêu lần.

Mấy chàng trai đứng dưới ngọn đèn đường, Lương Thần nhìn kỹ, quả nhiên thấy ngay khuôn mặt đẹp nổi bật trông có vẻ điềm tĩnh. Thực ra, Lăng Diệc Phong chỉ học ở Học viện Truyền thông khoảng một tháng, trước khi anh chuyển khoa, Lương Thần cũng ít khi gặp. Nhu7gn hôm nay nhìn thấy anh, cô đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra lúc chiều.

Không biết anh đã nghe bài hát đó chưa?

Mấy chàng trai đi cùng đều là bạn cùng phòng và đều trong đội bong rổ, Chu Bảo Lâm đương nhiên quen biết, lúc ngồi trên xe đã rất thân thiết với họ, còn Lương Thần lặng lẽ nhìn ra những ngọn đèn màu lấp lánh lướt qua ngoài cửa sổ. Cô bắt đầu thầm hối hận lẽ ra không nên đi cùng Bảo Lâm, bây giờ rõ ràng rất khó hoà nhập với họ.

Lúc đó, các thành phố miền Nam hoàn toàn không có một sân băng thực sự, cái mà đám thanh niên đua nhau trượt chỉ là băng khô. Lương Thần và Bảo Lâm cùng trượt mấy vòng quanh sân rồi dừng lại đứng tựa vào lan can phòng nghỉ. Thực ra cô không thấy mệt, chỉ là từ nhỏ cô đã không thích vận động, lúc vào đại học cũng thích trượt băng nhưng so với những người đang lướt như bay trên sân, cô cũng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Lương Thần ngồi một chỗ cạnh sân, rất muốn lướt như bay giống Bảo Lâm, nhưng lực bất tòng tâm. Trong khi đó Bảo Lâm đang nắm tay một anh chàng “bóng rổ”, nói cười bả lả, cứ lướt qua trước mặt cô không biết bao nhiêu lần.

Lương Thần cúi đầu chán ngán, trong tiếng nhạc ồn ào, cô bỗng nghĩ tới mấy cuốn sách đang đọc dở. Một bóng người trùm lên cô, có ai đứng lại bên cạnh Lương Thần. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt trông nghiêng của Lăng Diệc Phong.

“Tô Lương Thần, sao bạn lại ngồi đây một mình?”

Mắt anh vẫn nhìn vào sân băng, hỏi như bâng quơ. Tiếng nhạc rất ồn nên anh không thể không nói to.

“Chẳng biết làm gì”, Lương Thần buột miệng nói. Cô không nghĩ anh chủ động bắt chuyện bởi vì thực ra hai người đâu có quen nhau.

Lăng Diệc Phong đột nhiên bật cười, quay sang nhìn Lương Thần vui vẻ: “Ở đây ngoài trượt băng còn có thể làm việc gì khác sao?”

Lương Thần ngẩn người, anh đã chìa tay ra trước mặt cô, cô ngước nhìn, bắt gặp khuôn mặt tươi cười của anh: “Nào để mình dẫn bạn.”

Lương Thần không biết vì sao cô lại không từ chối, có lẽ ngồi một mình cũng chán, cô rời tay khỏi lan can mặc cho anh kéo đi, nhập vào đám người trên sân.

Về sau, Lăng Diệc Phong nhới lại: “Cái vẻ chán ngán tồi tội của em lúc đó rất đáng yêu, cho nên đó là lần đầu tiên anh chủ động mời một bạn gái trượt băng.”

Nghe anh nói vậy, Lương Thần không tin. Chán chường thì có thể cũng có một chút nhưng…tồi tội, đáng yêu?Có không?

Nhưng luôn tồn tại những điều kỳ diệu như vậy. Anh đứng trước Lương Thần, giơ tay ra, cô đã không do dự để anh dắt đi.

Chỉ một cái dắt tay đó, quỹ đạo cuộc sống sau này của cô hoàn toàn thay đổi.

********

Sau khi trở về trường, các chàng trai còn đưa hai cô gái đến tận chân cầu thang khu ký túc xá nữ. Quan hệ của Bảo Lâm với anh chàng bóng rổ thân mật hơn nhiều, họ vui vẻ vẫy tay tạm biệt nhau và tạm biệt mọi người. Lương Thần đứng một bên, cũng vẫy tay, ánh mắt vô tình bắt gặp ánh mắt của Lăng Diệc Phong.

“Tạm biệt.” hai tay vẫn trong túi quần, anh mỉm cười.

“Tạm biệt.”

Thật kỳ lạ, chỉ một buổi tối, chỉ một lần ngắn ngủi bên nhau nhưng Lương Thần lại có cảm giác rất đỗi thân thiết.

Nhưng bây giờ thì khác.

Tối hôm đó, nhớ lại ánh mắt lạnh lung cùa Lăng Diệc Phong ban chiều trong nhà hàng Nhật Bản, cô cảm thấy lòng đắng ngắt.

Anh hờ hững nói “ Tạm biệt”. Mong sao không bao giờ gặp lại nữa!

********

Sau một đêm không bình yên bở những ký ức, Lương Thần dậy muộn hơn thường ngày, cô chắc chắn sẽ bị muộn giờ làm.

Vòng qua cửa phòng trưởng phòng, vào phòng làm việc, cô đi đến chỗ của mình. Đường Mật đang ngồi trên ghế xoay quay lại, nghiêng đầu phán một câu: “Một quầng đen đậm quanh mắt, đêm qua cậu đi ăn lẻ ở đâu?”

Lương Thần không nói gì, trong lòng thấy bực ông khách hàng háo sắc hôm trước, nếu ông ta không bày trò ăn món gỏi Nhật Bản nào đó thì cô đâu phải gặp lại Lăng Diệc Phong. Cô mở máy vi tính, cắm cúi làm việc. Bỗng có người mang hoa đến, cho biết người nhận là Tô Lương Thần.

Một bó hồng vàng rất lớn, ôm choáng gần hết nửa người. Đồng nghiệp xung quanh đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, Lương Thần cầm tấm thiệp lên xem, mỉm cười.

“Lại của người yêu tặng phải không?”, ai đó hỏi.

“Ừ.” Trong thiệp là chữ ký bay bổng của Diệp Tử Tinh.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại.

“Em đã nhận được chưa?”

“Rồi, rất đẹp.”

Giọng Diệp Tử Tinh nghe hơi tội nghiệp: “Em lại đem phân phát cho mọi người chứ gì?”

Lương Thần cười: “Lần này thì không, nhưng họ vẫn khen anh.”

“Mai em có ngày nghỉ bù phải không?”

“Vâng.” Lương Thần giở cuốn lịch trên bàn, quả nhiên có ngày nghỉ. “Sao anh biết?”“Vậy trưa mai cùng đi ăn nhé, có mấy người bạn nữa.”

Lương Thần lưỡng lự rồi đồng ý.Bạn bè của Diệp Tử Tinh, đa số Lương Thần đều quen. Mấy người cùng ăn lần này là đàn em, đều thuộc loại bạo miệng, nói năng không chút e dè.

Lương Thần ngồi yên, mấy cậu em cứ một điều “chị dâu”, hai điều “chị dâu”, nhưng cô cũng không phật ý. Diệp Tử Tinh tuy trong lòng rất vui, nhưng vẫn đưa mắt lườm. Bữa ăn sắp kết thúc, đột nhiên một cậu hỏi: “Rốt cuộc đến bao giờ chị sẽ lấy an hem? Cứ dậm chân tại chỗ thế này chúng em rất sốt ruột, ngay đến câu ‘chị dâu’ cũng không được gọi.”

Lương Thần đang dùng đồ uống, nghe nói vậy bỗng ngẩn người, vì thế bị sặc nước, cô đặt cốc xuống ho liên tục.

Diệp Tử Tinh vội vàng vỗ lưng cho cô, mỉm cười nói đùa: “Thế nào, lấy anh làm em sợ đến thế sao?”

Mấy cậu em đều đồng thanh phụ hoạ, Lương Thần không ho nữa, thoáng đỏ mặt, ngẩng đầu, lườm Diệp Tử Tinh.

Cũng may Tử Tinh chỉ nói đùa, thấy Lương Thần không sao, anh bèn đưa khăn giấy cho cô, giục mọi người tiếp tục ăn uống.

********

Bữa ăn kết thúc, trên xe Tử Tinh hỏi: “Buổi chiều em định đi đâu chơi?”

Lương Thần nhìn ra ngoài đường, nói: “Đâu cũng được”. Thực ra đối với cô, ngủ một giấc là hay hơn cả.

Cả hai người vẫn chưa quyết định được sẽ đi đâu thì Tử Tinh có điện thoại.

“Công ty có việc, anh phải đến ngay.” Tử Tinh nhìn cô vẻ có lỗi.

“Anh đi đi.” Lương Thần gật đầu.

“Vậy còn em?”

Lúc đó, có một toán học sinh mặc đồng phục qua đường, Lương Thần nhìn thấy, nghĩ một lát, nói: “Hay là anh đưa em đến trường đại học Z, lâu không quay lại, đột nhiên em muốn về thăm.”

*******

Mười mấy phút sau đã đến trường đại học Z.

Lương Thần đi bộ một mình trong ngôi trường đầy ắp kỷ niệm của bốn năm đại học, tiếng giày lạo xạo trên thảm lá ngô đồng vàng xuộm dưới chân. Cô cúi đầu, men theo con đường lát những ô gạch vuông màu xám, thận trọng bước từng bước. Đây là thói quen ngày xưa, khi đi đường một mình thấy chán, cô thường tìm một vật tham chiếu, đi theo một đường thẳng. có lẽ do cô quá chăm chú nhìn xuống chân nên thường không chú ý quan sát xung quanh, mấy lần bị Diệc Phong quát, bây giờ cô vẫn nhớ câu anh hay nói: “Chú ý quan sát, chú ý quan sát.”

Lúc đầu Lương Thần không chịu, cho là anh quá thận trọng, nhưng sau mấy lần bị đụng xe, vào những lúc tan học mấy cậu sinh viên phóng xe quá nhanh không phanh kịp, tuy không xây xát gì nhưng từ lúc đó cô không cãi lại Diệc Phong về chuyện đó nữa. Tuy vậy thói quen này vẫn không sửa được, Diệc Phong cũng đành bất lực.Các con đường trong trường đan xem chồng chéo như bàn cờ, dù đi đường nào cũng đến được nơi cần đến. Lương Thần bước đi một cách vô định, tâm trí vẩn vơ, từ sân vận động đến nhà ăn, rồi đài truyền thanh, đâu đâu cũng gợi nhớ những ký ức. Cuối cùng khi thấm mệt dừng lại, cô ngẩng đầu đã thấy giảng đường chính của Học viện Truyền thông sừng sững trước mặt.

Lúc đó không phải là giờ lên lớp, những công nhân vệ sinh đang làm việc trong sảnh lớn của toà nhà. Lương Thần đi vào. Đi xa bấy lâu, trở về chốn cũ, cô cảm thấy vô cùng thân thiết. Cửa hội trường lớn nhất ở tầng trên không đóng, Lương Thần nhớ đến đó là hội trường đa chức năng, bình thường dung để hội họp, tổ chức diễn đàn, lễ tốt nghiệp của cô cũng diễn ra ở đó.

Bên trong lác đác mấy sinh viên, thỉnh thoảng có mấy cô lao công ra vào. Lương Thần bỗng nhiên nổi hứng, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn xung quanh, cô chợt nhớ ra một chuyện, đó là vào năm học thứ tư….Bỗng một nữ sinh đang cắm cúi trên cuốn sách mở rộng ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười, Lương Thần cũng mỉm cười hỏ: “Ở đây lát nữa có hội họp gì sao?”. Cô nhớ phòng đa chức năng nếu không có hội họp gì quan trọng, ngày thường không mở cửa.

Lương Thần có khuôn mặt rất trẻ, lại them hôm nay là ngày nghỉ, trang phục tương đối thoải mái, mái tóc uốn tết bím, nét mặt trầm tư, trông cô có dáng một nghiên cứu sinh trong trường. Cô sinh viên lắc đầu trả lời: “Hai rưỡi chiều có buổi diễn thuyết”. Thì ra là vậy, có lẽ cô bé đến sớm để giữ chỗ.

Diễn thuyết…

Hổi học kỳ một năm thứ ba, học viện mời một vị giáo sư nổi tiếng đến trường nói chuyện, chủ đề là sự phát triển và khoảng cách chên lệch của ngành truyền thông trong và ngoài nước. Vị giáo sư hết sức sùng bái Matuker cho nên ông đã dành một nửa thời gian để nói về ông trùm của giới truyền thông này, hôm đó Lương Thần và Diệc Phong cũng có mặt. khi vị giáo sư khích lệ sinh viên theo tấm gương của Matuker, Lương Thần gục đầu xuống bàn nói nhỏ: “Nếu ai cũng trở thành Matuker thì ông ấy có gì đáng để thiên hạ bàn tán ngưỡng mộ.”

Diệc Phong cúi đầu, ghé tai cô thì thầm: “Biết đâu sau này anh cũng trở thành một Matuker”.

Lúc đó anh đã rời Học viện Truyền thông được hơn hai năm, vì vậy Lương Thần bật cười: “Nếu có ngày anh trở thành Matuker, đi khắp nơi diễn thuyết, em nhất định là một khán giả, một fan hâm mộ nhiệt thành cùa anh.”

Diệc Phong nhún vai, nói nửa đùa nửa thật: “Hứa rồi đấy nhé!”

“Hứa!”Người ta bảo cuộc đời không có nhiều những cái “nếu như”, nhưng hôm nay Diệc Phong đã làm được điều đó. Còn cô, có lẽ không có cơ hội thực hiện lời hứa năm xưa.

Ánh nắng mặt trời ấm áp lọt qua cửa kính chiếu vào hội trường, có thể nhìn thấy cả những hạt bụi lơ lửng trong không trung. Lương Thần gục đầu xuống bàn, nhắm mắt, tự dưng thấy cay cay trong đó.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, sau mấy đêm mất ngủ, bừa gục đầu xuống bàn, trong khung cảnh quen thuộc, Lương Thần dần dần thiếp đi.

Bỗng cô sực tỉnh, một cậu sinh viên đang đứng ngay trước mặt, cô ngẩng đầu nhìn quanh, người đã ngồi kín tự lúc nào, có lẽ vì vậy mà trong giấc ngủ, cô đã loáng thoáng nghe có tiếng ồn ào.

“Làm ơn cho nhờ một chút!” cậu sinh viên hỏi, anh chàng định vào chỗ trống phía góc trong, gần chiếc cột cạnh chỗ cô.

“À, xin mời.” Lương Thần đứng dậy, mới phát hiện ngay cả cửa sau người ta cũng đứng chật kín.

Sinh viên bây giờ ham học tếh sao? Hay khách mời hôm nay là một nhân vật đặc biệt? Dù sao cảnh sinh viên chen chúc đi nghe nói chuyện thế này cũng hiếm thấy.

Đúng lúc đang suy nghĩ có nên ngồi ở đây chiếm chỗ của sinh viên hay không, cô chợt nhìn ra phía cửa, thấy một đoàn gồm các vị trong ban giám đốc học viện đang tiến vào hội trường, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm.

Một cuộc nói chuyện trọng thế đến như vậy sao? Bởi vì cô nhận ra trong đoàn có cả giáo sư Thành Kim, cựu viện trưởng. Có vẻ đây hoàn toàn không phái là buổi nói chuyện bình thường.Ngay sau đó cô thực sự sửng sốt. Người đàn ông đi sau cô gái trẻ trong ban lễ tan đang tiến về phía sân khấu chính là một người không hề xa lạ với cô.

Diệc Phong trở thành đại gia trong giới truyền thông, danh tiếng nổi như cồn, được người ta tung hô, chào đón, còn Lương Thần ngồi giữa cả ngàn khán giả bình thường với tâm trạng khác hẳn. Trong bao nhiêu ánh mắt khâm phục, ngưỡng mộ ở đây, chỉ có anh mắt cô đờ đẫn, u ám, toàn bộ tinh lực trong cơ thể dường như đang bị rút dần từng chút một trong giọng nói bình thản, điềm tĩnh của diễn giả.

“Đã nói chia tay vậy mà lại gặp.”

******

Sau hai tiếng đồng hồ, buổi nói chuyện kết thúc, hội trường một lần nữa rung lên bởi tiếng vỗ tay . Những người ngồi đây đa phần là sinh viên Học viện Truyền thông, mặc dù Diệc Phong chưa chính thức khai thác thị trường trong nước, nhưng gần đây, danh tiếng của tập đoàn LC đã không còn xa lạ với công chúng. Sinh viên trường này hình như rất sùng bái vị tiền bối đó, bây giờ họ đang chen nhau lên sân khấu để nói chuyện với anh.

Lương Thần lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình, đợi sinh viên rời khỏi hội trường mới cúi đầu đi ra, trong lòng vẫn cảm thấy bàng hoàng như không biết mình đang ở đâu.

Lúc đó, một người từ phía trước đi đến, suýt bị Lương Thần va phải. Khi né, người nhường đường, cô buột miệng kêu lên: “Giáo sư Hạ”

Vị giáo sư vận áo khoác đen, tóc hoa râm đứng ngây người, nheo mắt nhìn cô, lát sau mỉm cười: “Cô là Tô Lương Thần!”

“Vâng, là em” cô gật đầu, ánh mắt vui cười, giống như trên giảng đường năm nào.Giáo sư Hạ chủ nhiệm khoa Phát thanh, không những học vấn uyên bác mà con người cũng điềm đạm, rất được sinh viên kính trọng. Năm xưa Lương Thần có thể được coi là một trong những học trò cưng của Giáo sư Hạ, trên lớp cô thường bị gọi phát biểu, giáo sư cũng chính là người hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cho cô.

Mấy năm không gặp, vừa nhìn thấy thầy cô giáo sư đã nhận ra, Lương Thần rất vui nên đứng lại trò chuyện với giáo sư. Mãi đến khi có một nhóm người từ trong hội trường đi ra dừng lại phía sau, cô mới nhận ra, khi quay đầu lại, cô chợt bắt gặp anh mắt xa lạ lạnh tanh.

Diệc Phong chau mày, rõ ràng a không ngờ lại gặp cô ở đây. Nhưng tia sáng loé lên rồi vụt tắt trong ánh mắt anh khi cô quay đầu lại có ý nghĩa gì? Kinh ngạc, bất ngờ, bối rối. Không biết cảm xúc đó là gì nhưng điều đó khiến cô bất an. Một Tô Lương Thần luôn tự chủ ngày nào! Còn bây giờ? Mỗi lần bắt gặp ánh mắt anh hướng vào mình, cô bất giác co người lại, muốn né tránh.

Lúc bắt tay, anh chợt ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô, sắc mặt không biểu cảm, cử chỉ dè dặt như chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.

Đứng bên cạnh Diệc Phong là các vị giáo sư trong ban giám đốc học viện, có vẻ như họ đã nhận ra sự bất thường giữa hai người. Chợt Giáo sư Hạ cười khà khà: “Thảo nào lại gặp em ở đây”, rồi ông quay lưng sang Lương Thần hỏi: “Hai em cùng đến phải không? Bao nhiêu năm mà tình cảm vẫn tốt như vậy. Quý lắm quý lắm!”

Năm xưa Lương Thần và Diệc Phong đều là những sinh viên nổi tiếng ở mỗi trường, hai người yêu nhau, không những sinh viên hai trường mà ngay cả các giáo sư trong khoa cũng biết, Diệc Phong còn cùng với Lương Thần đi nghe giảng môn học tự chọn của Giáo sư Hạ.

Nghe giáo sư nói vậy, những người xung quanh như hiểu ra, đoán hao người ngày xưa có lẽ là quan hệ yêu đương nên mỉm cười đầy ần ý.

“Bây giờ xin mời tất cả quý vị dùng bữa trưa.” Một vị phó giám đốc đề nghị.

Lương Thần ngây người, lúng túng, đang định giải thích thì bàn tay cô đã bị ai đó nắm lấy kéo đi.

Lát sau, nhân lúc mọi người đi vào cầu thang máy, một giọng nói bình thản trầm ấm vang lên sát tai cô: “Tôi không muốn có chuyện phiền phức.”

Thế nào là phiền phức? Lương Thần còn đang băn khoăn thì cả đoàn đã xuống cầu thang đến địa điểm chiêu đãi.

Đây là học viện chuyên chiêu đãi khách quý, sinh viên nói chung không được vào đó. Nghe nói ở đây có đầu bếp rất giỏi, ngày trước Lương Thần từng ước ao một ngày nào đó cũng được thưởng thức món ăn ở đây. Hôm na, cuối cùng cô cũng có cơ hội, nhưng lại trong một hoàn cảnh lạ lùng…

Ngồi trong cabin đã được đặt chỗ, bên cạnh là Diệc Phong, dường như có thể cảm nhận hơi thở thân quen của anh, khiến Lương Thần càng thêm bối rối, thầm nghĩ dù món ăn ngon đến mấy, cô xem chừng cũng khó mà nuốt nổi. Qua câu chuyện của họ, cô mới biết Diệc Phong được trường cũ đón tiếp long trọng như vậy không chỉ vì thành công của anh trong sự nghiệp mà còn vì một nguyên nhân khác, anh đã tặng trường cũ quỹ học bổng với danh nghĩa tập đoàn LC.

Trong bữa tiệc mọi người đều nói chuyện vui vẻ. Trong không khí hoà đồng thoải mái như vậy, Lương Thần nghĩ có lẽ không nên nói ra sự thật quan hệ giữa cô và Diệc Phong để tránh xảy ra tình huống khó xử. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân lúc trước Diệc Phong không cho cô giải thích.

Người ngồi đối diện với Lương Thần là Chủ nhiệm khoa Điện tử, có thể thấy Diệc Phong rất tôn trọng vị giáo sư này. Đang nói chuyện, anh đột nhiên quay sang cô, cười nói: “Lương Thần, quỹ học bổng này sẽ mang tên em.”

“Sao?” Lương Thần sững người, vẫn đang suy nghĩ, nhất thời không lịp phản ứng. Cô muốn hỏi lại, nhưng người phục vụ đã mang đồ ăn đến, rót rượu vang vào ly của từng người.

Kiểu uống rượu này, Lương Thần không quen, cũng không chịu được. Dù rượu không đếnnỗi quá quý, quá đắt đến mấy chục vạn tệ một chai, nhưng dù sao cũng không thể uống như vậy, cứ cạn từng ly, từng ly đầy ắp.

Những người trong cuộc tỏ ra không chịu thua kém nhau về tửu lượng. Đầu tiên là Diệc Phong lần lượt cụng ly uống với từng người, Lương Thần thỉnh thoảng liếc sang ngang, thấy sắc mặt anh vẫn không thay đổi, hàm răng trắng bóng, tiếng nói vẫn rõ ràng, chuẩn xác. Cô thầm bái phục cúi đầu, cố gắng tránh giao lưu với mọi người để mọi người quên đi sự tồn tại của cô, nhưng rõ ràng điều đó không thành công, lập tức có người muốn uống với cô. Đó là giáo sư Thành Kim, cựu giám đốc học viện, Lương Thần bối rối nhưng buộc phải nâng ly. Bao nhiêu năm mới trở lại trường cũ, người mời lại là bậc tiền bối, cô hoàn toàn không có lý do từ chối. Nhìn thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh, cô giật mình cô vốn dị ứng với rượu, không biết ly rượu này xuống dạ dày hậu quả sẽ ra sao.

Cô vẫn lịch sự nâng ly, nhưng rượu chưa chạm môi thì đã bị bàn tay bên cạnh ngăn lại. Lương Thần dừng lại, nhìn sang thấy Diệc Phong mỉm cười, nói: “Thưa Viện trưởng, Lương Thần không biết uống rượu, ly này tôi xin uống thay cô ấy.” Vừa nói xong, chiếc ly đã ở trong tay anh, anh ngửa đầu uống cạn.

Lương Thần không biết nói sao, các ngón tay dường như còn vương lại chút ấm áp của cái đụng chạm vừa rồi. Khi Diệc Phong đặt ly rượu đã rỗng không trước mặt Lương Thần, anh vô tình hay hữu ý nhìn vào mắt cô, đoạn vẫy tay gọi người phục vụ: “Xin cho một cốc nước ấm”.

Khi cốc nước được đưa đến, Lương Thần nghiêng đầu nói nhỏ: “Cám ơn”, không biết cảm ơn người phục vụ hay người gọi nước.

Mọi người thấy cô không uống đựic rượu nên cũng không ép, nhưng họ có vẻ ngưỡng mộ Diệc Phong quá nuông chiều bạn gái. Lương Thần ngồi nghe, chỉ cười đáp lễ, lòng càng ngổn ngang.

Đáng tiếc…tất cả chỉ là giả tạo.

Bây giờ cô và anh, mỗi người đều đã có một người khác.Bữa tiệc kết thúc, mọi người đi ra ngoài, sau một loạt những lời cảm ơn, tạm biệt, tất cả đều ra về. Bên ngoài đã lên đèn, ngoài đường không tối lắm, trên nền đường xi măng màu xám, lờ mờ đổ bóng những cây ngô đồng, cao lớn nhấp nhoáng.

Một cơn gió lạnh thổi đến, Lương Thần vòng tay trước ngực so vai. Diệc Phong nhìn cô, nói: “Lên xe, tôi đưa em về”. Vừa dứt lời, anh đã đến bên chiếc xe của mình. Lương Thần biết giờ này rât khó bắt xe, nhưng vẫn lắc đầu: “ Không cần.”

Cô vẫn đứng yên, Diệc Phong cũng dừng lại, đứng dựa vào xe, không nhìn cô, anh lặng lẽ lấy trong túi áo hộp thuốc lá và bật lửa châm một điếu, chậm rãi hít một hơi.

Làn khói nhạt tan dần trong màn sương mỏng, khuôn mặt Diệc Phong bị khuất trong màn sương đó, dường như nhìn không rõ. Khoảng cách mấy bước chân, Lương Thần chỉ cảm thấy trong đôi mắt hơi cúi xuống ấy dường như vẫn là ánh mắt lấp lánh mà cô từng biết.

Trước mặt là đường cái lớn, thỉnh thoảng có xe hơi lướt qua, Lương Thần đột nhiên nghĩ lại cảnh tượng trên bàn tiệc đưa mắt quan sát người đứng trước mặt rồi quả quyết bước tới, nói: “Lái xe sai khi uống rượu sẽ bị phạt rất nặng”, nói xong, cô chìa tay ra: “Để tôi lái”.

Diệc Phong ngẩng đầu nhìn cô: “Em có bằng lái chứ?”. Lời nói thoảng qua, anh có vẻ chưa tin.

Chỉ là cái bằng lái xe, có gì đâu! Lương Thần nhìn anh không trả lời, tuy nhiên cô cũng bắt đầu thấy lo lắng. Bởi vì mặc dù cô đã có bằng hai năm rồi, nhưng cơ hội lái xe thực sự rất ít, lần cầm vô lăng gần nhất cũng đã hơn một năm. Nhưng cô không còn cơ hội để rút lại nữa rồi, một giây sau chìa khoá xe đã ở trong tay cô.

******

Thực ra Diệc Phong uống không nhiều, dù nồng độ rượu khá cao nhưng lái xe trở về nhà an toàn hoàn toàn không thành vấn đề đối với anh. Tuy nhiên, bây giờ …bây giờ anh đang điềm nhiên ngồi ở vị trí cạnh tay lái, nhìn chiếc xe Porsche của mình bị từng chiếc xe khác vượt qua.

Trong khi nhìn về phía trước, mắt anh vẫn để ý đến người bên cạnh đang chăm chú vào tay lái. Có lẽ cô chưa bao giờ lái xe, mặc dù đường phẳng, xe cộ không đông, nhưng vẻ mặt căng thẳng của cô không hợp chút nào với tình trạng giao thông trước mặt. Mặc dù chiếc xe Porsche của anh không phải là xe đua, nhưng đi như thế này có thể nói là tốc độ rùa, lại thêm quá nhiều ngã tư, xe của anh luôn bị những chiếc xe khác chen ngang và mất khá nhiều thời gian cho đèn xanh đèn đỏ. Dù vậy, anh vẫn tỏ ra bình thường, đổi lại tư thế ngồi một tay chống lên trán thư giãn, thỉnh thoảng gần đến chỗ ngoặt mới chỉ dẫn.

Lộ trình chỉ khoảng hai mươi phút, Lương Thần phải mất hơn nửa tiếng mới tới nơi. Trên đường đi, theo chỉ dẫn của Diệc Phong, cô lòng vòng qua nửa thành phố, cuối cùng cũng đến được chỗ ở của anh.

******

Xe dừng, Diệc Phong chưa vội ngồi xuống ngay, quay sang hỏi: “Em có biết quay về như thế nào không?”

Quay về? Chẳng phải cứ theo đường cũ sao? Lương Thần không kịp suy nghĩ liền gật đầu.

“Em chắc chứ?”

Trong xe bị khuất ánh đèn nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt giễu cợt của anh. Khoảng cách gần đến nỗi Lương Thần bỗng thấy hoang sợ. Một lúc sau cô mới định thần trở lại, nhưng cảm thấy câu hỏi của anh có dụng ý nên bắt đầu hình dung chặng đường về.

Không đúng! Lương Thần thầm kêu lên.

Đường đi hoàn toàn do Diệc Phong chỉ dẫn, còn cô chỉ chăm chú vào tay lái, lại thêm có một đoạn đường đang sửa muốn vào khu chung cư này phải đi qua đường vòng. Lúc trước, cô hoàn toàn không nhớ rẽ phải hay rẽ trái.

Thực ra tất cả những chi tiết đó đều không quan trọng cái chính là từ nhỏ, khả năng nhận biết phương hướng của cô đã rất kém. Năm xưa ở trường, trên những con đường bàn cờ chằng chịt, cô không ít lần bị lạc đường. Diệc Phong cũng nhiều lần giễu cô kém cỏi trong nhận biết phương hướng.

Lương Thần dù vắt óc vẫn không sao nhớ được đi qua đoạn đường vòng khúc khuỷu ấy như thế nào, nói chi cả chặng đường về. Cô thất vọng, cố nén tiếng thở dài, cuối cùng cũng hiểu dụng ý câu hỏi của Diệc Phong.

Nhưng…. Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào để có thể quay về nhà?

Diệc Phong nhận ra vẻ lúng túng của cô nhưng anh vẫn ngồi yên không có phản ứng gì.

Cấp bằng lái cho người mù tịt về phương hướng thật rắc rối!

******

Đèn xe chưa tắt, Lương Thần vẫn ngồi ngây người sai tay lái. Trời đã tối hẳn, những ngọn đèn sau lùm cây bên đường toả ánh sáng dịu nhạt, qua chao đèn thuỷ tinh, ánh sáng càng thêm yếu ớt. Diệc Phong giơ tay ấn nút cửa xe, cửa kính từ từ hạ xuống, một làn gió lạnh ùa vào. Gió luồn qua cổ Lương Thần trở nên tỉnh táo, cô liếc sang bên thấy một đốm lửa loé sáng, Diệc Phong đang cúi đầu, một điếu thuốc nữa vừa được châm.

Đây là lần thứ 2 cô nhìn thấy anh hút thuốc. Trước đây hồi còn học ở trường, đa số bọn con trai đều hút thuốc uống rượu, nhưng Diệc Phong thì không, ngón tay cổ áo vẫn sạch tinh không ám mùi thuốc lá.

Nhưng bây giờ, động tác của anh xem ra khá sành sỏi.

Trong xe khá thông gió, khói thuốc vì vậy tan rất nhanh. Những căn hộ xung quanh đều sáng đèn, nhưng đường phố rất yên tĩnh, Lương Thần cứ ngồi như vậy, trong khi cố hình dung đường về, một ý nghĩ khác chợt loé lên, vào lúc đêm khuya như thế này, ngồi trong xe cùng với Diệc Phong quả là chuyện khó xử.

Cuối cùng cô nói nhỏ: “Tôi bắt taxi về”, đồng thời mở cửa xe bước ra.

Diệc Phong liếc nhìn cô, không ngăn cản, chỉ nói bằng một giọng bình thường: “Taxi ở đây hình như khó bắt”.

“Vậy thì đi xe buýt?” cô khoanh tay trước ngực, bắt đầu cảm thấy hơi lạnh.

“Không ổn!”

“Tại sao?’

Chợt nghĩ ra, cô thấy mình quá ngốc. Đây là khu chung cư cao cấp, những người sống ở đây đa số đều có xe riêng, cần gì phải lãng phí một tuyến xe buýt qua đây? Vả lại, đoạn đường này, ngoài xe riêng, cô chưa hề thấy phương tiện giao thông nào khác.

Người phụ nữ đứng bên ngoài xe liên tục đổi chân một cách nôn nóng, qua cửa kính, người trong xe vẫn theo dõi cọ với vẻ bình thản, nhưng ánh mắt lộ vẻ u ám.

Chẳng lẽ cô nghĩ anh muốn cô về thật ư? Hay cô cảm thấy ở bên anh là vô nghĩa?

Yên lặng một lát, Diệc Phong chậm rãi nói: “Tôi đưa em về”. Vẫn cái nhìn hững hờ.

*********

Đã sớm biết kết cục là như thế, sao lúc trước còn băn khoăn?

Ngồi cạnh tay lái nhìn Diệc Phong điều khiển chiếc xe một cách thành thạo, anh xoay nhẹ vô lăng, chiếc xe nhanh chóng ra khỏi khu chugn cư rẽ vào con đường lớn, cô thầm nghĩ sự lo lắng của mình lúc ở bàn tiệc là vô ích. Anh bây giờ, dù về mặt nào cũng tuyệt đối không giống một người lái xe sau khi uống rượu.

Lương Thần nói địa chỉ căn hộ của mình, nhưng khi đi được nửa đường, chiếc xe đột nhiên chuyển hướng đến một khu sầm uất, nhanh chóng tiến vào một bãi đỗ nào đó.

“Tôi đói rồi”, xe vừa dừng, Diệc Phong nói, nhanh nhẹn bước ra.

Dù trong lòng đầy hồ nghi, nhưng trước khi cô kịp mở miệng hỏi thì chiếc xe đã dừng lại, Lương Thần đành lặng lẽ đi theo anh.

Chọn tập
Bình luận