Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sự im lặng của bầy cừu

Phần 24.

Tác giả: Thomas Harris

Đồng tiền xu của Clarice rơi vào trong máy điện thoại trả tiền trong cái phòng khách tồi tàn dành cho các y tá phụ. Cô quay số của chiếc xe tải.

Crawford đây.

Tôi gọi cho ông từ một phòng điện thoại ngoài khu giam an toàn tối đa. Bác sĩ Lecter hỏi tôi có phải con bướm không, nhưng ông ta không muốn giải thích. Ông ta chỉ nói Buffalo Bill cần Catherine Martin bởi vì, “hắn muốn có một áo vét có núm vú”. Ông ta đồng ý thương lượng. Ông ta chờ “một đề nghị hấp dẫn hơn” của bà thượng nghị sĩ.

Chính ông ta kết thúc cuộc nói chuyện à?

Đúng vậy.

Theo cô thì trong bao lâu, ông ta đồng ý tiếp chuyện lại?

Theo tôi thì trong vài ngày tới đây thôi, nhưng tôi muốn tấn công lại ngay, nếu tôi có ngay một đề nghị khác của bà thượng nghị sĩ.

Có ngay, đúng là từ thích hợp đấy. Chúng ta đã nhận diện được cô gái ở Virginie. Danh chỉ của một người mất tích, quê quán tại Détroit, cách đây khoảng ba mươi phút vừa soi sáng các cơ quan nhận dạng của chúng ta như một cây Noel vậy. Đó là Kimberly Jane Emberg, hai mươi hai tuổi, mất tích tại Détroit từ ngày 9 tháng hai. Chúng tôi đã cho càn quét khu vực đó để truy tìm nhân chứng. Theo ý kiến của vị bác sĩ pháp y của Charlottesville. Cô ta chết vào ngày 11, mà cũng có thể là ngay vào ngày 10.

– Như vậy, hắn chỉ giam cô ta có ba ngày thôi.

Thời hạn đó càng ngày càng bị thu hẹp và điều này không làm ngạc nhiên bất cứ ai.

Giọng của Crawford vẫn bình thản. – Hắn đã giam giữ Catherine Martin gần được hai mươi sáu giờ rồi. Tôi nghĩ nếu Lecter thật sự muốn tiết lộ, ông ta phải làm điều này trong lần thăm viếng tới của cô. Hiện giờ tôi đang ở tại văn phòng Baltimore, xe tải đã chuyển cho tôi cuộc gọi của cô. Nếu cần nhắm mắt một lúc, tôi có một phòng cho cô tại Hojo, chỉ cách bệnh viện có vài trăm thước thôi.

Ông ta đang dè chừng đấy ông Crawford. Ông ta nghĩ ông có thể ngăn cản bất cứ sự cải thiện nào cho tình trạng của ông ta. Điều ông ta nói về Buffalo Bill, tôi phải đánh đổi với một thông tin về cá nhân tôi. Tôi không nghĩ có bất cứ mối tương quan đích thực nào giữa các câu hỏi của ông ta với vụ án của chúng ta… Ông có muốn biết ông ta đã hỏi gì không?

Không.

Có lẽ vì thế mà ông không muốn có máy ghi âm phải không? Ông nghĩ là sẽ dễ hơn cho tôi, và tôi sẽ dễ dàng chấp nhận nói chuyện với ông ta hơn, thỏa mãn ông ta, nếu như không có một ai khác nghe được tôi?

Có thể có một lời giải thích khác: nếu tôi hoàn toàn tin vào phán đoán của cô, cô Starling? Là khi tôi nghĩ cô là con chủ bài tốt nhất của tôi và tôi muốn bảo vệ cô chống lại một tá người chỉ có thể hiểu được sau đó. Như thế, tôi có cần cô mang theo máy ghi âm không?

Thưa ông, không. – “Ông biết sử dụng nhân viên, có phải không ông Crawford?” – Thế chúng ta có thể đề nghị gì với bác sĩ Lecter?”

Hai hoặc ba thứ mà tôi sẽ gởi cho cô. Chúng sẽ đến đó trong năm phút nữa, trừ phi cô muốn nghỉ một chút.

Tôi muốn giải quyết việc này ngay tức thì. Bảo họ hỏi Alonzo và nói với người này là tôi sẽ đến gặp anh ta trong năm phút nữa tại hành lang, ngay cửa ra vào Khu 8.

Clarice đi qua lại trong căn phòng khách tồi tàn. Cô là điểm sáng duy nhất trong căn phòng.

Chúng ta ít khi chuẩn bị trước cho một cuộc dạo chơi trên các cánh đồng hoặc trên những con đường mòn đầy sỏi đá; chúng ta làm việc đó ngay dưới những nơi không cửa sổ, các hành lang bệnh viện, những căn phòng như căn phòng này đây với bộ đi văng bằng chất tổng hợp nứt nẻ và cái gạt tàn mang nhãn hiệu Cinzano. Trong những nơi như chỗ này đây, với rất ít thời gian, chúng ta chuẩn bị các bộ tịch của chúng ta, học thuộc lòng, để rồi thực hiện mỗi khi chúng ta cảm thấy hoảng sợ, đứng trước Định mệnh. Clarice đã đủ lớn để hiểu điều này nên cô không để cho không khí của căn phòng này ảnh hưởng đến cô.

Cô bước qua lại, khua tay múa chân.

Tốt rồi, cô bạn già của tôi, – cô nói lớn tiếng. Cô nói với Catherine Martin trong khi cô nói với chính mình. – Chúng ta mạnh hơn căn phòng chết tiệt này, – cô tiếp tục nói lớn tiếng. – Chúng ta mạnh hơn cái nơi đang giam giữ cô. Tôi thề với cô đấy. Tôi xin thề với cô đấy. – Đột nhiên cô lại nghĩ đến các thân sinh quá cố của mình. Cô tự hỏi không biết họ có cảm thấy xấu hổ vì cô không, không cần biết câu hỏi này có căn cứ nào không, như chúng ta vẫn thường làm. Câu trả lời là không, họ sẽ không cảm thấy hổ thẹn vì cô.

Cô đi rửa mặt và bước ra ngoài hành lang.

Alonzo đang đứng đó với cái gói được Crawford gởi đến. Nó chứa đựng một thẻ nhân viên FBI và các chỉ thị. Cô đọc thật nhanh trong ánh sáng hành lang và nhấn vài cái nút để Barney mở cửa cho cô vào bên trong.

Đồng tiền xu của Clarice rơi vào trong máy điện thoại trả tiền trong cái phòng khách tồi tàn dành cho các y tá phụ. Cô quay số của chiếc xe tải.

Crawford đây.

Tôi gọi cho ông từ một phòng điện thoại ngoài khu giam an toàn tối đa. Bác sĩ Lecter hỏi tôi có phải con bướm không, nhưng ông ta không muốn giải thích. Ông ta chỉ nói Buffalo Bill cần Catherine Martin bởi vì, “hắn muốn có một áo vét có núm vú”. Ông ta đồng ý thương lượng. Ông ta chờ “một đề nghị hấp dẫn hơn” của bà thượng nghị sĩ.

Chính ông ta kết thúc cuộc nói chuyện à?

Đúng vậy.

Theo cô thì trong bao lâu, ông ta đồng ý tiếp chuyện lại?

Theo tôi thì trong vài ngày tới đây thôi, nhưng tôi muốn tấn công lại ngay, nếu tôi có ngay một đề nghị khác của bà thượng nghị sĩ.

Có ngay, đúng là từ thích hợp đấy. Chúng ta đã nhận diện được cô gái ở Virginie. Danh chỉ của một người mất tích, quê quán tại Détroit, cách đây khoảng ba mươi phút vừa soi sáng các cơ quan nhận dạng của chúng ta như một cây Noel vậy. Đó là Kimberly Jane Emberg, hai mươi hai tuổi, mất tích tại Détroit từ ngày 9 tháng hai. Chúng tôi đã cho càn quét khu vực đó để truy tìm nhân chứng. Theo ý kiến của vị bác sĩ pháp y của Charlottesville. Cô ta chết vào ngày 11, mà cũng có thể là ngay vào ngày 10.

– Như vậy, hắn chỉ giam cô ta có ba ngày thôi.

Thời hạn đó càng ngày càng bị thu hẹp và điều này không làm ngạc nhiên bất cứ ai.

Giọng của Crawford vẫn bình thản. – Hắn đã giam giữ Catherine Martin gần được hai mươi sáu giờ rồi. Tôi nghĩ nếu Lecter thật sự muốn tiết lộ, ông ta phải làm điều này trong lần thăm viếng tới của cô. Hiện giờ tôi đang ở tại văn phòng Baltimore, xe tải đã chuyển cho tôi cuộc gọi của cô. Nếu cần nhắm mắt một lúc, tôi có một phòng cho cô tại Hojo, chỉ cách bệnh viện có vài trăm thước thôi.

Ông ta đang dè chừng đấy ông Crawford. Ông ta nghĩ ông có thể ngăn cản bất cứ sự cải thiện nào cho tình trạng của ông ta. Điều ông ta nói về Buffalo Bill, tôi phải đánh đổi với một thông tin về cá nhân tôi. Tôi không nghĩ có bất cứ mối tương quan đích thực nào giữa các câu hỏi của ông ta với vụ án của chúng ta… Ông có muốn biết ông ta đã hỏi gì không?

Không.

Có lẽ vì thế mà ông không muốn có máy ghi âm phải không? Ông nghĩ là sẽ dễ hơn cho tôi, và tôi sẽ dễ dàng chấp nhận nói chuyện với ông ta hơn, thỏa mãn ông ta, nếu như không có một ai khác nghe được tôi?

Có thể có một lời giải thích khác: nếu tôi hoàn toàn tin vào phán đoán của cô, cô Starling? Là khi tôi nghĩ cô là con chủ bài tốt nhất của tôi và tôi muốn bảo vệ cô chống lại một tá người chỉ có thể hiểu được sau đó. Như thế, tôi có cần cô mang theo máy ghi âm không?

Thưa ông, không. – “Ông biết sử dụng nhân viên, có phải không ông Crawford?” – Thế chúng ta có thể đề nghị gì với bác sĩ Lecter?”

Hai hoặc ba thứ mà tôi sẽ gởi cho cô. Chúng sẽ đến đó trong năm phút nữa, trừ phi cô muốn nghỉ một chút.

Tôi muốn giải quyết việc này ngay tức thì. Bảo họ hỏi Alonzo và nói với người này là tôi sẽ đến gặp anh ta trong năm phút nữa tại hành lang, ngay cửa ra vào Khu 8.

Clarice đi qua lại trong căn phòng khách tồi tàn. Cô là điểm sáng duy nhất trong căn phòng.

Chúng ta ít khi chuẩn bị trước cho một cuộc dạo chơi trên các cánh đồng hoặc trên những con đường mòn đầy sỏi đá; chúng ta làm việc đó ngay dưới những nơi không cửa sổ, các hành lang bệnh viện, những căn phòng như căn phòng này đây với bộ đi văng bằng chất tổng hợp nứt nẻ và cái gạt tàn mang nhãn hiệu Cinzano. Trong những nơi như chỗ này đây, với rất ít thời gian, chúng ta chuẩn bị các bộ tịch của chúng ta, học thuộc lòng, để rồi thực hiện mỗi khi chúng ta cảm thấy hoảng sợ, đứng trước Định mệnh. Clarice đã đủ lớn để hiểu điều này nên cô không để cho không khí của căn phòng này ảnh hưởng đến cô.

Cô bước qua lại, khua tay múa chân.

Tốt rồi, cô bạn già của tôi, – cô nói lớn tiếng. Cô nói với Catherine Martin trong khi cô nói với chính mình. – Chúng ta mạnh hơn căn phòng chết tiệt này, – cô tiếp tục nói lớn tiếng. – Chúng ta mạnh hơn cái nơi đang giam giữ cô. Tôi thề với cô đấy. Tôi xin thề với cô đấy. – Đột nhiên cô lại nghĩ đến các thân sinh quá cố của mình. Cô tự hỏi không biết họ có cảm thấy xấu hổ vì cô không, không cần biết câu hỏi này có căn cứ nào không, như chúng ta vẫn thường làm. Câu trả lời là không, họ sẽ không cảm thấy hổ thẹn vì cô.

Cô đi rửa mặt và bước ra ngoài hành lang.

Alonzo đang đứng đó với cái gói được Crawford gởi đến. Nó chứa đựng một thẻ nhân viên FBI và các chỉ thị. Cô đọc thật nhanh trong ánh sáng hành lang và nhấn vài cái nút để Barney mở cửa cho cô vào bên trong.

Bình luận