Trước cổng một ngôi nhà cũ kỹ ở vùng ngoại ô Bantimo có một chiếc ô tô dừng lại. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước ra khỏi xe. Trả tiền cho người lái xe xong, người đàn ông đi thẳng vào nhà.
– Chào ông Calo! – Giáo sư Poto bước ra đón khách.
– Xin chào giáo sư! – Người đàn ông đáp – Tôi đến để bàn bạc với ngài.
– Ai đã để ông vào cổng thế? – Giáo sư tỏ vẻ khó chịu
– Còn ai khác ngoài cô Exmeranda. Cô ta vẫn nhớ tôi.
Giáo sư Acsimet Poto ngồi co trong chiếc ghế bành. Ông có vẻ rất lo ngại về câu chuyện sắp phải bàn với khách.
– Thưa ông giáo sư! – Calo bắt đầu nói – Tôi đến để thưa chuyện về con gái của ngài. Ngài biết ý định của tôi rồi đấy. Ngài đã cho phép tôi cầu hôn với cô gái. Nhưng trong thời gian gần đây, cô ấy cứ lảng tránh tôi.
– Nhưng ông Calo ạ! – Giáo sư nói – Gian Potorova là đứa con gái ngoan nhất trần đời. Nó sẽ làm tất cả những gì tôi muốn.
– Tôi rất mừng là có sự giúp đỡ của ngài. Nhưng ngài biết đấy. Tôi cho rằng người có lỗi trong chuyện này là anh chàng Clayton. Gần đây anh ta thường xuyên xuất hiện trong gia đình ngài.
– Đó là người bạn của chúng tôi, – Giáo sư giải thích – Ông đừng quên là anh ta đã cùng chúng tôi trải qua không biết bao nhiêu tai họa ở rừng châu Phi. Ông đừng ngạc nhiên vì sao Gian hiện giờ không tính đến chuyện cưới xin. Nhất là trong lúc này, chúng tôi đang muốn chuyển chỗ ở tới trang trại ở vùng bắc Uýtcơnxin. Hiện tại thì Philando và Clayton đang ở đó dọn dẹp, chuẩn bị trước.
– Ngài nói sao? Hiện giờ Clayton đang ở đó? – Calo kêu lên có vẻ phật ý – Tại sao các vị không nói cho tôi biết trước? Tôi có thể giúp các vị một tay.
– Gian thì cho rằng dù sao thì chúng tôi cũng bị ràng buộc vào ông quá nhiều rồi. Tôi đã vay của ông tiền để chi dùng cho một chuyến phiêu lưu. Tôi vẫn là con nợ của ông. Tôi không ngờ là lại thất bại thảm hại đến thế.
Calo còn muốn bàn tới một chuyện gì đó nữa, nhưng ngay lúc đó Gian Potorova bước vào phòng. Vừa trông thấy khách, cô gái giật mình. Giáo sư Poto cáo lỗi để đi ra ngoài để làm việc gì đó liên quan tới chuyện chuyển nhà. Trong phòng chỉ còn lại Calo và cô gái.
– Này cô Gian! Calo nói – Cô biết rõ vì sao tôi hay đến với cô. Chả lẽ chúng ta không thể cưới nhau trước khi gia đình chuyển tới Uýtcơxin? Chắc cô cũng biết rồi. Cha cô cũng muốn thế.
Cô gái tái nhợt người. Im lặng một lát, cô thì thào:
– Tôi biết. Nhưng trong chuyện này thì đúng là ông đã mua tôi. Ông đã đưa tiền cho cha tôi để cha tôi đi tìm kho vàng. Bây giờ cha tôi không trả nổi món nợ đó nên đã bị ông khống chế… Nếu như ông bắt buộc phải trả nợ ngay, thì tôi… tôi sẽ lấy ông. Nhưng tôi lấy ông là để bảo vệ danh dự cho cha tôi. Tôi không thể nào yêu được ông đâu! Không bao giờ yêu được.
Calo đứng dậy.
– Cô nói đúng. Tôi chẳng giấu cô làm gì. Tôi định cưới cô và…
Calo chưa nói hết, cô gái đã chạy ra ngoài.
Cho tới ngày hai cha con giáo sư chuyển đi, Calo vẫn không thực hiện được ý định của mình. Tuy vậy gã tuyên bố rằng hai tuần lễ nữa gã sẽ đến Uýt cơn xin.
Uýtcơnxin là quê mẹ Gian. Bà Potorova – vợ của giáo sư Poto có một trang trại nhỏ nằm giữa những khu rừng rậm phía bắc Uýtcơnxin. Sau khi dọn dẹp, chuẩn bị xong xuôi, Clayton và Philando đón hai cha con giáo sư tới nơi ở mới. Ngôi nhà được sửa chữa, quét vôi nên trông rực rỡ, phong quang chẳng khác gì ngôi nhà mới xây.
– Ôi, Clayton! – Cô gái kêu lên nhạc nhiên – Ông đã thu xếp thật tuyệt vời! Biết cảm ơn ông thế nào đây?
– Tôi là bạn của cha cô, – Clayton nói – Tôi không thể chịu đựng được khi nghĩ tới cảnh ông phải sống trong một ngôi nhà đổ nát.
Nhưng cho tới khi Calo tới Uýtcơnxin, Potorova vẫn không chịu ở chính thức trong ngôi nhà mới. Sau khi bàn bạc rất lâu với giáo sư Poto, mọi người nhất trí là Calo nên chuyển tới một thành phố gần đó để thu xếp các thủ tục kết hôn.
Một buổi chiều, Gian Potorova ra khỏi nhà, đi dạo.
Cô gái cần thư thái, yên tĩnh nên đã lang thang dạo một mình. Lòng cô trĩu nặng những ưu phiền, nên không để ý tới một đám mây đen đang bay lên từ một cánh rừng gần đó. Thật ra rừng đã bốc cháy từ khi nào không rõ. Ngay cả những người trong trang trại cũng không biết. Gió đã đẩy ngọn lửa tới gần chỗ cô gái đang đứng. Đám cháy theo gió lan rất nhanh. Nó lan tới cánh đồng cỏ rậm rạp và cắt ngang cả con đường mà Calo sẽ phải đi qua.
Nhưng ngay lúc đó ở một đoạn đường khác, phía đông bắc có một chiếc xe ô tô màu đen đi vòng qua đám lửa, xông thẳng vào trại. Chiếc xe vừa dừng bánh ở cổng đã thấy nhảy vọt ra một chàng trai tóc sáng. Chàng trai chạy rất nhanh vào trong nhà.
Không hề gõ cửa, chàng trai xông thẳng vào phòng Clayton đang ngồi.
– Ông không biết gì hay sao? Ông đang bị lửa vây. Rừng cháy.
Clayton lúc này đang khổ tâm về chuyện kết hôn của Calo với cô gái, nên gần như mấy ngày này anh chẳng biết xung quanh có gì. Nghe tiếng quát của chàng trai lạ mặt, Clayton nhảy ra ngoài hiên.
– Gian! Clayton gọi to – Gian đâu rồi? Cháy rừng!
– Lạy thánh Gabriel! Cô ấy đi dạo, – Người đàn bà da đen kêu lên hoảng hốt.
– Đi lối nào? Clayton thét lên.
Sau khi nhìn người đàn bà da đen chỉ lối, Clayton chạy bổ về phía rừng. Nhưng chàng trai lạ mặt đã chạy vượt lên, chặn đường Clayton, nói:
– Clayton! Hãy ở lại lo cho mấy người ở đây. Để tôi tìm cô ấy!
Clayton chưa hết ngạc nhiên đã thấy chàng trai lạ mặt chạy biến vào rừng, nhanh như một con báo.
– Ai thế nhỉ? – Giáo sư Poto hỏi, thẫn thờ. – Trông mặt quen quen.
– Tôi không biết, – Clayton trả lời.
Mặc dù người lạ mặt đã gọi đúng tên mình, nhưng lúc này Clayton cũng không để ý tới nữa. Anh quát lên:
– Mọi người nhanh lên! Chạy lối này! Nó không thể chận nổi chúng ta.
Gian Potorova lúc này đã đi dạo trở về. Cô chỉ cảm thấy quanh mình lúc này tự nhiên trời tối dần. Một lát sau thì cô ngửi thấy mùi khói. Cô không biết chạy lối nào, nhưng hơi nóng thúc ép, bốc tới, buộc cô phải chạy về hướng tây. Được vài bước, cô lại trông thấy trước mặt có một đám khói lớn. Thật may! Cô trông thấy một con đường lớn. Cô vội vã chạy lên mặt đường, hướng về thành phố.
Nhưng chạy được vài bước, cô lại trông thấy lửa bốc lên trước mặt như những bức tường đỏ. Chỉ còn lại phía duy nhất là những bụi cây bên phải. Cô vội chạy tới. Bụi cây rất dày. Cô không thể nào chui qua nổi. Thế là hết… Cô ngã gục xuống mặt đường và bắt đầu cầu nguyện một cách tuyệt vọng.
– Gian, Gian! Cô Potorova! – Có tiếng ai đó gọi vang lên.
– Đây! Tôi ở đây. – Cô gái ngẩng đầu gào lên – Đây, tôi ở trên đường!
Xuyên qua kẽ lá cây, cô trông rõ một hình người. Nhưng một đám khói cuồn cuộn bay tới, che khuất tất cả. Cô không trông thấy gì nữa. Cô bịt miệng, sặc sụa vì khói rồi gục xuống mặt đất ẩm. Bỗng có đôi cánh tay rất mạnh mẽ nâng bổng cô lên. Một người nào đó mang cô chạy vọt đi.
Không mở được mắt vì khói, cho tới khi cảm thấy dễ thở cô mới mở mắt ra nhìn. Cô đã đang ở trên cây. Phía dưới chân cô là những bụi rậm. Xung quanh cô là những cành cây sồi chằng chịt. Cô cảm thấy mình đang gặp một tình thế rất giống với ngày nào trong rùng già châu Phi. Hình như cũng vẫn người đàn ông ấy vừa đưa cô xuyên qua những cánh rừng xanh. Nhưng làm gì có chuyện đó! Cô liếc nhìn khuôn mặt người cứu mình và nín thở vì kinh ngạc.
“Thần rừng!” – Cô gái thì thào kêu lên. Nhưng ngay lập tức cô lại nghĩ là mình đang rơi vào phòng chờ của âm phủ. Cô chỉ tỉnh táo trở lại khi nghe thấy tiếng nói trẻ trung của người cứu nạn:
– Vâng, đúng thế! Mặc dù cô đã bỏ đi khỏi rừng, tôi vẫn tìm được cô đây.
Lúc này hai người đã ngồi ở khu rừng thưa, bao bọc quanh trang trại. May thay gió đã xoay chiều nên các ngôi nhà trong trại không bị đốt cháy. Tácdăng và cô gái thong thả quay về nhà.
– Tại sao lần ấy anh không quay lại ngôi nhà ven biển?
– Tôi phải chăm sóc trung úy Acnốt. Anh ấy bị thương rất nặng.
– Tôi cũng đoán là anh ấy bị thương và anh cũng có thể ở chỗ anh ấy, – Cô gái nói – Nhưng người ta bắt buộc tất cả chúng tôi phải đi. Người ta còn cho rằng anh thuộc bộ lạc da đen ở đó.
Tácdăng bật cười.
– Tên thật của anh là gì? – Cô gái hỏi – Tôi nên gọi anh như thế nào?
– Lúc nào tôi cũng có một cái tên ngắn gọn là Tácdăng. Đó là tên mà đàn vượn đặt cho tôi khi tôi còn sống với chúng. Lúc đó tôi không thể nói được với cô. Vì vậy cho nên tôi đã ký bằng một bức vẽ.
– Tácdăng, Người Bắn Cung! – Cô gái ngạc nhiên kêu to – Đó là chữ của anh?
– Đúng thế! Còn ai viết nữa.
– Nhưng mà Người Bắn Cung viết tiếng Anh. Còn anh thì không nói được tiếng Anh. Tôi nghĩ rằng ở đó có hai người.
– Đây là một chuyện khá dài dòng, – Tácdăng cười – Nói vắn tắt thì… viết và đọc tiếng Anh là do tôi tự học. Khi đó không có ai dạy tôi nói. Chỉ tới khi gặp ông Acnốt… Nhưng Acnốt lại dạy tôi nói tiếng Pháp. Thế là mọi việc càng trở nên phức tạp.
Lúc này trong các ngôi nhà thuộc trang trại không còn một ai. Tácdăng quay ra phía đường cái, chỉ vào chiếc ô tô màu đen:
– Mời cô lên xe! Có thể chúng ta sẽ tìm được họ.
Potorova dương tròn mắt. Cô hết nhìn Tácdăng lại nhìn chiếc ô tô, cứ như lần đầu tiên cô gặp hai kỳ quan vậy. Cô vừa ngồi yên vào chỗ, chiếc xe đã phóng vụt đi. Chàng trai này thay đổi nhanh chóng đến thế! Cách đây không lâu anh ta là một người rừng, hôm nay anh ta đã lái ô tô.
– Khi tôi tìm cô ở Bantimo, – Tácdăng nói – Tôi nghe người ta nói rằng cô phải lấy chồng. Cái người tên là Calo đó là ai?
– Còn ai, ngoài cái người đàn ông mà cha tôi đã nợ tiền.
Nghe đến đây, Tácdăng nhớ lại ngay lá thư mà Potorova viết cho bạn gái. Lá thư đó bị vứt lại trong ngôi nhà gỗ. Acnốt đã đọc bức thư cho Tácdăng nghe. Trong lá thư có viết về Calo. Vì vậy, bây giờ Tácdăng đã hiểu tất cả.
– Nếu như cha cô không mất thùng gỗ quý đó, – Tácdăng mỉm cười nói -… thì cô sẽ không lấy người đó phải không?
Potorova lặng lẽ gật đầu.
Chiếc ô tô tới gần một đoạn đường cháy. Lửa đã liếm sát mặt đường. Tácdăng tăng tốc độ. Bánh xe lướt vọt qua đoạn đường nguy hiểm. Tácdăng lại tiếp tục câu chuyện.
– Cô đừng lấy Calo!
– Nhưng Calo không chịu từ bỏ ý đồ, – Cô gái thở dài.
– Tơcốt đã phải từ bỏ ý đồ, – Tácdăng nói rất buồn bã.
Potorova khẽ rùng mình. Cô biết là Tácdăng nhắc đến con đười ươi đã bắt cóc cô.
– Nhưng có phải bây giờ chúng ta đang sống trong rừng đâu, – Cô gái lên tiếng, sau mấy giây trầm tư
– Và còn anh nữa. Anh có còn là chàng trai của rừng rú nữa đâu!
Tácdăng chưa kịp trả lời, trước kính ô tô đã hiện ra một thung lũng nhỏ, cạnh đoạn đường vòng gấp. Trên mặt đường, Clayton đang đứng giữa nhóm người mà anh vừa hộ tống ra khỏi trang trại để tránh cơn hỏa hoạn. Trông thấy Potorova bình an trên xe, cả nhóm người chạy ùa tới chỗ cô, kêu lên sung sướng. Giáo sư Poto ôm lấy con gái cưng của mình, chẳng hề để ý tới chàng trai cứu nạn. Clayton là người đầu tiên bước tới chỗ Tácdăng, chìa tay ra bắt:
– Chúng tôi chẳng biết đền ơn anh thế nào, – Clayton nói – Đúng là anh đã cứu tất cả chúng tôi đấy. Nhưng cho phép tôi được hỏi! Vì sao anh lại biết tôi? Tôi có cảm giác là chúng ta đã gặp nhau ở một nơi nào đó. Vậy mà tôi chẳng nhớ ra nổi.
Tácdăng nắm chặt bàn tay Clayton, cười nói:
– Ông nói đúng đấy, ông Clayton! Chúng ta quen nhau đấy – Tácdăng nói và nhấc mũ – thực sự là ông không thể nhận ra tôi hay sao?
Clayton giật mình kêu lên:
– Lạy Chúa lòng lành! Chả lẽ lại là…
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Clayton, giáo sư Poto và ông trợ lý Philando chạy lại gần, nhìn mặt Tácdăng. Cả hai đều không biết là mơ hay thật. Cái chàng người rừng đã cứu sống họ giữa rừng sâu châu Phi làm sao lại xuất hiện ở đây, ngay ở nước Mỹ.