Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Bridgertons: Happily Ever After

Chương 10

Tác giả: Julia Quinn

When He Was Wicked (2)

Anh muốn cái gì đó khác. Anh cần cái gì đó khác, nhưng khi cô nhìn xuống anh, trông cô hạnh phúc tợn, đến nỗi anh chẳng thể từ chối cô điều gì. Và, hẳn rồi, cô bắt đầu run lên, và thật lạ, bởi vì anh biết thật rõ cảm giác khi cô tới đỉnh, nhưng lần này dường như nó nhẹ nhàng hơn… và mạnh mẽ hơn, cùng một lúc.

Cô lảo đảo, và cô đu đưa, rồi cô phát ra một tiếng kêu nhỏ và đổ sụp xuống người anh. Và, trước sự kinh ngạc hoàn toàn của anh, anh cũng tới đỉnh. Anh không nghĩ mình đã sẵn sàng. Anh không nghĩ anh thậm chì gần tới nơi, không phải là sẽ mất nhiều thời gian nếu như anh có thể chuyển động bên dưới cô. Nhưng rồi, không hề báo trước, anh đơn giản là nổ tung.

Họ nằm như vậy một lúc, mặt trời chiếu xuống dịu dàng trên người họ. Cô vùi mặt vào cổ anh, và anh ôm cô, tự hỏi sao những khoảng khắc như vậy có thể tồn tại.

Bởi vì nó thật hoàn hảo. Và anh sẽ ở đó mãi mãi nếu như anh có thể. Và mặc dù anh không hỏi cô, anh biết cô cũng cảm thấy như vậy.

Họ đã định về nhà hai ngày sau lễ rửa tội, Francesca nghĩ khi cô nhìn một trong những đứa cháu trai của cô vật một đứa khác xuống đất, nhưng thế đấy, ba tuần sau, và họ thậm chí còn chưa bắt đầu gói ghém đồ đạc.

“Không gãy cái xương nào, chị hy vọng thế.” Francesca ngước lên mỉm cười với chị cô, Eloise, người cũng quyết định ở lại chơi Aubrey Hall lâu hơn.

“Không,” cô trả lời, khẽ nhăn mặt khi Công tước Hastings tương lai–hay còn được biết đến là Davey, mười một tuổi–thét lên một tiếng kêu xung trận và nhảy xuống từ một cái cây.

“Nhưng không phải là vì thiếu cố gắng.” (Công tước Hastings, chồng Daphne – chị thứ 1, “The Duke and I”) Eloise ngồi xuống bên cạnh cô và ngửa mặt về phía mặt trời. “Chị sẽ đội mũ vào ngay, chị thề,” chị ấy nói. “Em chẳng thể hiểu nổi luật chơi,” Francesca nhận xét. Eloise chẳng thèm mở mắt ra. “Đấy là bởi vì chẳng có luật nào cả.”

Francesca nhìn đám hỗn loạn với con mắt mới. Oliver, cậu con chồng mười hai tuổi của Eloise, đã cướp được một quả bóng–có quả bóng từ lúc nào vậy kìa? –và đang chạy như bay qua bãi cỏ. Có vẻ như cu cậu đã tới được gôn–cũng chẳng phải là Francesca có thể biết được chắc chắn gôn là cái gốc cây rồi đã ở đó từ khi cô còn bé, hay là Miles, con trai thứ của Anthony, đang ngồi khoanh chân khoanh tay từ khi Francesca bước ra ngoài này mười phút trước.

Nhưng dù sao, Oliver hẳn đã ăn được một điểm bởi vì cu cậu nện quả bóng xuống đất và nhảy tưng tưng với một tiếng reo chiến thắng. Miles hẳn cũng cùng đội với cậu–đó là lần đầu tiên Francesca nhận ra một dấu hiệu cho thấy cũng có đội trong trò này–bởi vì cu cậu cũng đứng phắt dậy và ăn mừng theo.

Eloise mở một mắt. “Thằng cu nhà chị không giết ai, phải không?”

“Không.”

“Và không ai giết nó?”

Francesca mỉm cười. “Không.”

“Tốt.” Eloise ngáp và lại ngả ra trong cái ghế bành. Francesca suy nghĩ về lời nói của chị.

“Eloise?”

“Mmmm?”

“Chị có bao giờ…” Cô nhíu mày. Thực sự không có cách nào hay để hỏi điều này. “Chị có bao giờ yêu Oliver và Amanda…”

“Ít đi?” Eloise tiếp lời.

“Vâng.” Eloise ngồi thẳng hơn một chút và mở mắt ra.

“Không.”

“Thật sao?” Không phải là Francesca không tin chị. Cô yêu các cháu gái và cháu trai của mình đến từng hơi thở trong người; cô có thể đành đổi cuộc đời vì bất cứ đứa nào–kể cả Oliver và Amanda (con chồng của Eloise) –không có lấy một chút lưỡng lự. Nhưng cô chưa bao giờ sinh con. Cô chưa bao giờ mang một đứa con trong mình–không lâu, dù sao đi nữa–và không biết được liệu nó có làm điều đó khác đi không. Trở nên sâu hơn.

Nếu cô có con, một đứa con của chính cô, sinh ra từ máu thịt cô và Michael, liệu cô có chợt nhận ra rằng tình yêu này cô dành cho Charlotte và Oliver và Miles và tất cả những đứa khác–Liệu nó có bỗng dưng trở nên như một đốm lửa nhỏ bên cạnh thứ cô dành trong tim mình cho đứa con của riêng cô?

Liệu có gì khác không?

Liệu cô có muốn nó khác không?

“Chị từng nghĩ là sẽ như vậy,” Eloise thú nhận. “Tất nhiên chị yêu Oliver và Amanda từ lâu trước khi chị có Penelope. Sao chị có thể không yêu chúng chứ? Chúng là một phần của Phillip. Và,” cô tiếp, mặt cô trở nên suy tư, như thể chưa từng suy nghĩ quá sâu về chuyện này. “chúng là… chính bản thân chúng. Và chị là mẹ chúng.”

Francesca mỉm cười bâng khuâng.

“Nhưng ngay cả vậy,” Eloise tiếp, “trước khi chị có Penelope, và ngay cả khi chị có mang, chị nghĩ nó sẽ khác.” Cô ngừng lại. “Nó thực sự khác.” Cô lại ngừng lại. “Nhưng không phải ít hơn. Đó không phải là vấn đề về mức độ hay số lượng, hay thậm chí về… thực sự là… bản chất của nó.”

Eloise nhún vai. “Chị không giải thích được.”

Francesca lại nhìn về phía cuộc chơi kia, nó đã được tiếp tục với sự dữ dội mới.

“Không,” cô nói khẽ, “em nghĩ chỉ đã giải thích đủ rồi.”

Có một sự im lặng thật lâu, rồi Eloise nói, “Em không… nói nhiều về chuyện này.”

Francesca khẽ lắc đầu. “Không.”

“Em có muốn không?”

Cô nghĩ về điều đó một lúc. “Em không biết.” Cô quay nhìn chị mình. Họ đã cùng nhau tạo nên một đám hỗn loạn suốt thời thơ ấu, nhưng trong thật nhiều cách Eloise giống như nửa kia của đồng xu của cô. Họ rất giống nhau, trừ màu mắt, và họ thậm chí còn có cùng ngày sinh, chỉ cách nhau một năm. Eloise đang nhìn cô với sự tò mò dịu dàng, một sự cảm thông mà, chỉ vài tuần trước đây, sẽ có thể làm tim cô tan vỡ.

Nhưng giờ đây điều đó chỉ thật dễ chịu, Francesca không cảm thấy bị thương hại, cô cảm thấy được thương yêu.

“Em đang hạnh phúc,” Francesca nói. Và cô đúng như vậy. Cô thực sự như vậy. Lần này cô không cảm thấy sự trống trải ẩn sâu bên dưới. Cô thậm chí đã quên đếm. Cô không biết đã bao nhiêu ngày từ chu kỳ cuối cùng của mình, và cảm giác thật tuyệt.

“Mình ghét những con số,” cô lẩm bẩm.

“Em nói gì cơ?”

Cô cố kềm một cười. “Không có gì.”

Mặt trời, vừa bị che phủ bởi một lớp mây mỏng, bỗng nhiên ló ra. Eloise che mắt bằng một bàn tay và lại ngồi ngửa ra. “Trời đất,” cô nói. “Chị nghĩ Oliver vừa mới ngồi lên Miles.” Francesca cười phá, rồi, trước khi cô nhận ra mình định làm gì, đứng dậy. “Chị có nghĩ bọn nó sẽ cho em chơi không?”

Eloise nhìn cô như thể cô vừa phát điên, mà, Francesca nghĩ với một cái nhún vai, có thể cô đúng là như thế.

Eloise nhìn Francesca, rồi nhìn tụi con trai, và cuối cùng lại nhìn Francesca. Và rồi cô đứng dậy. “Nếu em chơi, chị cũng chơi.”

“Chị không thể làm thế,” Francesca nói. “Chị đang có mang.”

“Mới,” Eloise nói vẻ diễu cợt. “Hơn nữa, Oliver sẽ chẳng dám ngồi lên chị đâu.” Cô đưa tay ra. “Đi chứ?”

“Em nghĩ vậy.” Francesca vòng tay quanh tay chị cô, rồi cùng nhau họ chạy xuống dưới ngọn đồi, la hét như điên và tận hưởng tới từng phút giây.

“Anh nghe nói chiều nay em đã gây ra một vụ khá khá,” Michael nói, ngồi bên thành giường.

Francesca chẳng nhúc nhích. Thậm chí cả mí mắt. “Em mệt lử rồi,” là tất cả những gì cô nói. Anh cầm cái mép váy bụi bặm của cô lên.

“Và bẩn nữa.”

“Quá mệt để có thể tắm.”

“Anthony nói Miles kể rằng cu cậu rất ấn tượng. Có vẻ em ném rất khá so với một cô gái.”

“Sẽ là tuyệt vời,” cô trả lời, “nếu như em được thông báo là lẽ ra em không được dùng tay.”

Anh cười khúc khích. “Bọn em, chính xác, là đã chơi trò gì thế?”

“Em chịu.” Cô rên lên một tiếng mệt mỏi. “Anh bóp chân cho em được không?”

Anh nhích người vào sâu hơn trong giường và kéo cái váy cô lên quá bắp chân. Hai bàn chân cô thật bẩn.

“Trời,” anh kêu. “Em chơi chân đất hả?”

“Em không thể chơi với đôi dép được.”

“Eloise thế nào?”

“Chị ấy, rõ ràng, ném như một cậu bé.”

“Anh tưởng bọn em không được dùng tay.”

Với câu đó, cô chống người lên bằng khuỷu tay một cách bực bội. “Em biết. Cái đó phụ thuộc vào phần sân nào bạn đang đứng. Ai mà từng nghe đến chuyện như vậy chứ.”

Anh cầm một bàn chân cô lên, tự nhắc mình chút nữa sẽ rửa chúng– hai bàn tay anh, cô có thể tự lo cho đôi chân mình.

“Anh chẳng hề biết là em cũng hiếu thắng thế,” anh nhận xét.

“Nó ăn vào máu rồi,” cô lẩm bẩm. “Không, không, chỗ đó. Đúng rồi, ngay ở đó. Mạnh hơn. Oooooohhhh…”

“Tại sao anh có cảm giác anh đã nghe thấy cái đó nhỉ,” anh vờ suy nghĩ, “ngoại trừ là lúc đó anh vui vẻ hơn thế này nhiều?”

“Im lặng và tiếp tục bóp chân em đi.”

“Sẵn sàng phục vụ, thưa bệ hạ,” anh lẩm bẩm, mỉm cười khi anh nhận ra cô hoàn toàn hài lòng khi được gọi như vậy. Sau một hai phút im lặng gì đó, ngoại trừ những tiếng rên thỉnh thoảng của Francesca, anh hỏi,

“Em định ở đây thêm bao lâu nữa?”

“Anh muốn về nhà sao?”

“Anh có việc phải làm,” anh trả lời, “nhưng chẳng có gì quá gấp gáp. Anh khá thích gia đình em, thực vậy.”

Cô nhướng một bên mày–và mỉm cười. “Thực vậy?”

“Đúng thế. Mặc dù anh cũng hơi nản khi chị em hạ anh trong trận thi bắn súng.”

“Chị ấy thắng tất cả mọi người. Chị ấy luôn thế. Lần sau anh bắn với Gregory ấy. Nó chẳng thể bắn trúng một cái cây.”

Michael tiếp tục với chân bên kia. Trông Francesca thật hạnh phúc và thư giãn. Không chỉ bây giờ, mà trong bàn ăn tối, và trong phòng khách, và khi cô đuổi theo các cháu gái cháu trai, và ngay cả trong đêm, khi anh ân ái với cô trong chiếc giường bốn cột khổng lồ của họ. Anh đã sẵn sàng để về nhà, về Kilmartin, nơi thật cổ kính và lạnh nhưng là của họ, không gì có thể chối cãi. Nhưng anh sẽ rất vui vẻ ở lại đây mãi mãi nếu điều đó đồng nghĩa với việc Francesca sẽ luôn như thế này.

“Em nghĩ là anh đúng,” cô nói.

“Tất nhiên,” anh trả lời, “nhưng chính xác là về chuyện gì?”

“Đến lúc về nhà rồi.” “Anh không nói là đã đến lúc. Anh chỉ định hỏi xem dự định của em thế nào.”

“Anh không cần phải nói ra,” cô nói. “Nếu em muốn ở lại–“

Cô lắc đầu. “Em không. Em muốn về nhà. Nhà của chúng ta.”

Với một tiếng rên, cô ngồi thẳng dậy, co chân lại. “Lần này đã thật thú vị, và em đã có quãng thời gian rất tuyệt, nhưng em nhớ Kilmartin.”

“Em chắc chứ?”

“Em nhớ anh.”

Anh nhướng mày. “Anh ở ngay đây.”

Cô mỉm cười và nghiêng tới trước.

“Em nhớ được có anh cho riêng mình.”

“Em chỉ cần nói ra thôi, cô nương của anh. Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu. Anh sẽ đưa vụt em đi và để em tự do làm gì em muốn với anh.”

Cô cười khúc khích. “Có thể là ngay bây giờ.”

Anh nghĩ đó là một ý kiến tuyệt vời, nhưng tinh thần hiệp sĩ buộc anh phải nói, “Anh tưởng em nhức người.”

“Không nhức đến mức đó. Không nếu như anh làm tất cả mọi việc.”

“Cái đó, cưng à, không phải là vấn đề.” Anh kéo áo mình ra khỏi người và nằm xuống cạnh cô, tặng cô một nụ hôn thật dài, ngon lành. Anh lui lại với một tiêng thở dài thỏa mãn, rồi chỉ ngắm cô.

“Em đẹp quá,” anh thì thầm. “Hơn bất cứ lúc nào.”

Cô mỉm cười–cái nụ cười lười biếng, ấm áp có ý rằng cô rất sung sướng, hoặc biết rằng cô sẽ. Anh yêu nụ cười đó. Anh tiếp tục xử lý những cái nút phía sau thân váy của cô kéo dài xuống dưới khi bất chợt một ý nghĩ vụt ra trong đầu.

“Đợi đã,” anh nói. “Em có thể nào?”

“Em có thể làm sao?”

Anh ngừng lại, nhíu mày trong khi cố đếm trong đầu. Chẳng phải cô lẽ ra đang trong kỳ sao? “Không phải đến thời gian của em rồi sao?” anh hỏi.

Đôi môi cô hé ra, và cô chớp mắt. “Không,” cô nói, giọng cô nghe có vẻ rúng động–không phải vì câu hỏi của anh mà vì câu trả lời của cô. “Không, em không.”

Anh nhích vị trí của mình, lùi lại vài inch để có thể nhìn rõ mặt cô hơn. “Em có nghĩ là…?”

“Em không biết.” Giờ cô đang chớp mắt thật nhanh, và anh có thể nghe thấy hơi thở của cô đã trở nên gấp gáp hơn. “Em đoán thế. Em có thể…”

Anh muốn nhảy cẫng lên vui sướng, nhưng anh không dám. Chưa được.

“Em nghĩ khi nào–“

“– em sẽ biết? Em không biết. Có thể –”

“–một tháng nữa? Hai?”

“Có thể hai. Có thể sớm hơn. Em không biết.” Bàn tay cô đưa lên bụng. “Có thể nó không lâu thế.”

“Có thể không,” anh nói thận trọng. “Nhưng cũng có thể.”

“Có thể.” Anh cảm thấy tiếng cười đang sôi lên trong người, một cảm giác cuộn lên trong bụng, lớn lên và nhột nhạt cho đến khi nó tuôn ra khỏi môi anh.

“Mình không thể chắc chắn,” cô cảnh báo, nhưng anh có thể thấy cô cũng đang phấn khích.

“Không,” anh nói, nhưng bằng cách nào đó anh biết họ có thể.

“Em không muốn đẩy hy vọng lên quá cao.”

“Không, không, tất nhiên chúng ta không được.”

Đôi mắt cô mở lớn, và cô đặt cả hai tay lên bụng mình, vẫn tuyệt đối, hoàn toàn phẳng.

“Em có cảm thấy gì không?” anh thì thầm.

Cô lắc đầu. “Sẽ còn quá sớm, dù sao đi nữa.”

Anh biết vậy. Anh biết là anh biết vậy. Anh không biết tại sao mình lại hỏi. Và rồi Francesca nói điều lạ lùng nhất.

“Nhưng thằng bé có ở đó,” cô thì thầm. “Em biết vậy.”

“Frannie…” Nếu cô sai, nếu trái tim cô tan vỡ lần nữa–anh không nghĩ anh có thể chịu đựng nổi. Nhưng cô đang lắc đầu.

“Đó là sự thật,” cô nói, và cô không tỏ ra cứng cỏi. Cô không cố thuyết phục anh, hay thậm chí cả chính mình. Anh có thể nghe thấy điều đó trong giọng cô. Bằng cách nào đó cô đã biết.

“Em có cảm thấy mệt mỏi không?” anh hỏi.

Cô lắc đầu.

“Em có – Chúa ơi, em đã không nên chơi với tụi trẻ con chiều nay.”

“Eloise có chơi mà.”

“Eloise có thể làm cái quái gì chị ấy thích. Chị ấy không phải là em.”

Cô mỉm cười. Như đức mẹ, cô mỉm cười, anh có thể thề như vậy. Và cô nói, “Em sẽ không gục ngã đâu.”

Anh nhớ lại khi cô bị sẩy thai nhiều năm trước. Đó không phải là con anh, nhưng anh đã cảm thấy nỗi đau, nóng bỏng và cào xé, như một bàn tay bóp quanh trái tim anh. Anh họ anh–người chồng đầu tiên của cô–chỉ mới mất được vài tuần, và họ đều đang quằn quại vì sự mất mát đó. Khi cô mất đứa con của John… Anh không nghĩ ai trong bọn họ có thể sống nổi sau một sự mất mát như vậy nữa.

“Francesca,” anh nói vẻ khẩn trương, “em phải cẩn thận. Làm ơn.”

“Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu,” cô nói, lắc đầu.

“Sao em biết được?”

Cô cho anh một cái nhún vai khó hiểu. “Em không biết. Em chỉ biết thế thôi.” Chúa ơi, anh cầu mong cô đang không tự huyễn hoặc mình.

“Em có muốn nói với gia đình không?” anh hỏi khẽ.

Cô lắc đầu. “Chưa. Không phải em sợ cái gì hết,” cô vội thêm. “Em chỉ muốn–“ Đôi môi cô mím lại trong một nụ cười mềm mại đáng yêu nhất có thể. “Em chỉ muốn nó là của riêng mình một thời gian. Của chúng ta.”

Anh đưa bàn tay cô lên môi mình. “Một thời gian là bao lâu?”

“Em chẳng rõ.” Nhưng đôi mắt cô đang trở nên tinh quái. “Em chưa rõ lắm…”

Một năm sau…

Violet Bridgerton yêu các con mình như nhau, nhưng bà cũng yêu họ khác nhau. Và khi nói đến chuyện nhớ họ, bà nhớ họ theo một cách có thể gọi là logic nhất. Trái tim bà hướng nhiều nhất về người mà bà được gặp ít nhất. Và đó là lý do tại sao, khi bà đợi trong phòng khách của Aubrey Hall, ngóng một cỗ xe mang gia huy Kilmartin tiến vào con đường dẫn, bà nhận ra mình đang bồn chồn sốt ruột, cứ năm phút lại nhảy dựng dậy để ngó ra ngoài cửa sổ.

“Em ấy đã viết rằng họ sẽ đến hôm nay,” Kate đảm bảo với bà. (Kate – vợ Anthony)

“Mẹ biết,” Violet trả lời với một nụ cười bẽn lẽn. “Chỉ là mẹ đã không gặp nó trọn một năm. Mẹ biết Scotland xa, nhưng mẹ chưa bao giờ trải qua một năm mà không được gặp một trong mấy đứa con của mẹ.”

“Thật sao?” Kate hỏi. “Thật là đáng khâm phục.”

“Chúng ta đều có những ưu tiên của mình,” Violet nói, kết luận rằng giả vờ không tỏ vẻ sốt ruột cũng chẳng có ích gì. Bà đặt cái khung thêu của mình xuống và tới bên cửa sổ, nghển cổ lên khi bà nghĩ mình vừa thấy cái gì đó ánh lên trong nắng.

“Ngay cả khi Colin đi du lịch nhiều như thế?” Kate hỏi.

“Lần nó đi lâu nhất là 342 ngày,” Violet trả lời. “Khi nó đi du lịch vùng Địa Trung Hải.”

“Mẹ đếm?”

Violet nhún vai. “Mẹ chẳng thể đừng được. Mẹ thích đếm.” Bà nhớ lại tất cả những lần đếm hồi các con còn đang lớn lên, đảm bảo rằng bà vẫn có số con sau mỗi buổi đi chơi bằng với lúc đầu. “Như thế dễ kiểm soát mọi việc hơn.”

Kate mỉm cười khi cô đưa tay xuống và đung đưa chiếc nôi dưới chân. “Con sẽ không bao giờ than phiền về việc phải lo cho bốn đứa.”

Violet bước qua phòng và ngó xuống đứa cháu mới nhất của mình. Mary bé bỏng thực sự là một điều ngạc nhiên nhỏ, đến khá nhiều năm sau Charlotte. Kate đã tưởng mình xong với chuyện đẻ con rồi, nhưng, mười tháng trước, cô ra khỏi giường, bước một cách bình thản về chỗ cái bô, xả hết, và thông báo với Anthony, “Em tin là chúng ta lại sắp có con.” Hay đúng hơn là họ đã nói với Violet như vậy. Bà rất cẩn thận tránh xa phòng ngủ các con ngoại trừ trong trường hợp ốm đau hoặc sinh đẻ.

“Mẹ chưa bao giờ than phiền,” Violet nói khẽ. Kate không nghe thấy, nhưng Violet cũng không định nói cho cô nghe. Bà mỉm cười cúi nhìn Mary, đang ngủ ngon lành dưới một cái chăn màu tím. “Mẹ nghĩ mẹ con hẳn sẽ rất vui,” bà nói, nhìn lên Kate.

Kate gật đầu, đôi mắt cô bắt đầu mờ nước. Mẹ cô–thực ra là mẹ kế của cô, nhưng Mary Sheffield đã nuôi nấng cô từ khi còn là một cô bé–đã qua đời một tháng trước khi Kate nhận ra mình có thai. “Con biết nghe thật phi lý,” Kate nói, cúi người để ngắm kỹ gương mặt con gái hơn, “nhưng con có thể thề là nó trông hơi giống bà.”

Violet chớp mắt và nghiêng đầu về một bên. “Mẹ nghĩ là con nói đúng.”

“Có điểm nào đó trong đôi mắt.”

“Không, là cái mũi.”

“Mẹ nghĩ vậy sao? Con thì nghĩ là– Ô, nhìn kìa!” Kate chỉ ra ngoài cửa sổ. “Francesca phải không nhỉ?”

Violet đứng thẳng dậy và vội về phía cửa sổ. “Đúng rồi!” bà kêu. “Ồ, và trời đang nắng ngoài kia. Mẹ sẽ ra đợi bên ngoài.” Gần như không liếc lại đằng sau, bà vớ lấy một cái khăn choàng từ cái bàn bên cạnh và lao ra hành lang. Đã thật lâu từ lần cuối bà gặp Frannie, nhưng đó không phải là lý do duy nhất bà thấy háo hức được gặp cô. Francesca đã thay đổi trong lần đến thăm trước, từ hồi lễ rửa tội của Isabella. Thật khó giải thích, nhưng Violet đã cảm thấy có cái gì đó thay đổi trong cô.

Trong các con bà, Francesca luôn là người ít nói nhất, kín đáo nhất. Cô yêu gia đình cô, và cô cũng thích được tách ra khỏi họ, tự khẳng định bản thân mình, xây dựng cuộc sống riêng của mình. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi cô chưa bao giờ lựa chọn chia sẻ cảm xúc của mình về cái góc khuất đau đớn nhất của cuộc đời cô–vô sinh. Nhưng lần trước, mặc dù họ không nói trực tiếp về chuyện đó, có cái gì đó vẫn được truyền đi giữa họ, và Violet gần như cảm thấy như thể bà đã có thể gánh bớt phần nào sự đau đớn của cô.

Khi Francesca đi, những đám mây sau đôi mắt cô đã tan đi. Violet không biết có phải là cuối cùng cô đã chấp nhận số phận của mình, hay là cô đơn giản đã học được cách tận hưởng những gì mình có, nhưng Francesca dường như, lần đầu tiên trong ký ức gần nhất của Violet, được hạnh phúc trọn vẹn mà không phải e dè.

Violet chạy dọc hành lang–đúng thế, với tuổi của bà! –và đẩy toang cánh cửa trước để bà có thể đợi trên con đường dẫn vào. Cỗ xe của Francesca đã gần đến nơi, đang cua khúc cuối cùng để một bên cửa có thể hướng về ngôi nhà. Violet có thể thấy Michael qua cửa sổ. Anh vẫy tay. Bà tươi cười.

“Ôi, mẹ nhớ các con!” bà kêu, vội tới trước khi anh nhảy xuống. “Con phải hứa không bao giờ được để lâu như vậy nữa.”

“Cứ như là con có thể từ chối mẹ điều gì,” anh nói, cúi xuống để hôn má bà. Rồi anh quay người, đưa tay ra để đỡ Francesca. Violet ôm con gái, rồi lui lại để ngắm cô. Frannie…

Đang tỏa sáng.

Cô rõ ràng đang sáng bừng lên.

“Con nhớ mẹ, mẹ à,” cô nói.

Violet có thể đã trả lời, nhưng bà nhận ra mình đang nghẹn lại một cách hoàn toàn bất ngờ. Bà cảm thấy đôi môi mình đang mím lại, rồi run rẩy bên khóe miệng khi bà cố kềm những giọt nước mắt. Bà không biết tại sao bà lại đa cảm đến thế. Phải, đã hơn một năm rồi, nhưng chẳng phải bà đã chịu được 342 ngày trước đây sao? Lần này cũng đâu có khác mấy.

“Con có cái này cho mẹ,” Francesca nói, và Violet có thể thề là đôi mắt cô còn đang ánh lên nữa.

Francesca quay người về phía cỗ xe và đưa hai tay ra. Một cô hầu hiện ra ở cửa, đang ôm một cái bọc gì đó, và cô ta đưa xuống cho bà chủ của mình.

Violet thở dốc. Chúa ơi, có thể nào…

“Mẹ à,” Francesca khẽ nói, ôm lấy cái bọc nhỏ bé quý báu, “đây là John.”Những giọt nước mắt, đang chờ đợi một cách thiếu kiên nhẫn trong mắt Violet, bắt đầu lăn xuống. “Frannie,” bà thì thầm, bế đứa bé vào tay, “sao con không nói cho mẹ?”

Và Francesca–cô con gái thứ ba bí hiểm, dễ làm người ta phát điên của bà–nói, “Con không biết.”

“Nó thật xinh,” Violet nói, không thèm quan tâm đến chuyện bà đã bị giữ không được cho biết. Bà chẳng quan tâm đến cái gì hết trong lúc này–chẳng cái gì hết ngoài chú bé nhỏ xíu trong tay bà, đang nhìn bà chăm chăm với một vẻ mặt thông minh đến không thể tin được.

“Nó có đôi mắt của con,” Violet nói, nhìn lên Francesca.

Frannie gật đầu, và nụ cười cô trông gần như có vẻ ngơ ngẩn, như thể cô không thể tin được điều này. “Con biết.”

“Và cái miệng của con.”

“Con nghĩ là mẹ nói đúng.”

“Và–ôi trời, mẹ nghĩ nó có cái mũi của con luôn.”

“Con nghe nói,” Michael nói với một giọng thích thú, “rằng con cũng có tham gia trong việc tạo ra thằng bé, nhưng đến giờ con vẫn chưa thấy cái gì chứng minh cả.”

Francesca nhìn anh với đầy sự yêu thương đến mức gần như làm Violet phải nín thở. “Nó có sự quyến rũ của anh,” cô nói. Violet cười to lên, rồi bà lại cười lần nữa. Có quá nhiều sự hạnh phúc bên trong bà–bà không thể nào kìm nó được.

“Mẹ nghĩ đã đến lúc chúng ta giới thiệu anh bạn nhỏ này cho gia đình của cậu ta,” bà nói. “Các con có nghĩ thế không?” Francesca đưa tay ra để bế em bé, nhưng Violet đã quay đi.

“Chưa đâu,” bà nói. Bà muốn bế chú bé một chút nữa. Có thể là đến Thứ ba.

“Mẹ à, con nghĩ có thể nó đói.”

Violet ra vẻ tinh quái. “Cu cậu sẽ cho ta biết.”

“Nhưng–“

“Mẹ cũng biết một vài điều về các em bé, Francesca Bridgerton Stirling.” Violet mỉm cười với John. “Chúng yêu bà của chúng, ví dụ thế.” Chú bé ậm ừ và kêu gừ gừ, và rồi–bà chắc chắn–mỉm cười.

“Đi với bà nào, chú nhóc,” bà thì thầm, “bà có thật nhiều chuyện để kể với cháu.”

Và sau lưng bà, Francesca quay sang Michael và nói, “Anh có nghĩ mình có thể lấy thằng bé về trong suốt chuyến thăm này không?”

Anh lắc đầu, rồi thêm, “Như vậy sẽ cho chúng ta thêm thời gian để xem xét kiếm cho anh chàng một cô em.”

“Michael!”

“Nghe lời hắn đi,” Violet gọi, không thèm quay lại.

“Trời đất ơi,” Francesca lẩm bẩm.

Nhưng cô có nghe lời.

Và cô tận hưởng.

Và chín tháng sau, cô chào buổi sáng với Janet Helen Stirling.

Cô bé giống hệt cha mình.

Bình luận