Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Cutting Edge

Chương 11

Tác giả: Linda Howard

Tessa run rẩy khắp toàn thân khi cô đứng đó nhìn anh chăm chú, mắt cô khẩn cầu anh. Cô đang đau lòng, anh biết; lúc này cô đang dễ bị tác động, bị ảnh hưởng bởi tất cả những thứ đâu đâu. Điều đó đã thay đổi cô. Ở chỗ trước đây cô đã từng sủi bọt lấp lánh như một loại champagne hảo hạng, thì bây giờ cô bình lặng hơn, tiếng cười phai nhạt. Anh hy vọng nó sẽ không kéo dài mãi mãi. Vẻ duyên dáng yêu kiều của những tiếng cười vui vẻ đã từng quyến ũ anh ngay từ khi mới gặp, nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn yêu cô; anh yêu người phụ nữ, và vẻ vui tươi đã từng là một trong những lý do làm anh yêu cô. Nếu cô cho anh cơ hội, anh có ý định dành hết cuộc đời mình để mang ánh lấp lánh trở lại trên mắt cô, nhưng đầu tiên anh phải vượt qua được sự đau đớn tinh thần của một quyết định mà chỉ cô có quyền đưa ra. Thậm chí quyền lợi của Joshua Carter cũng không được đề cập tới , duy nhất chỉ liên quan tới Tessa vì cô là người phải hứng chịu nhiều nhất.

“Bỏ qua cho cô ấy đi,’ cô nói.

Giọng cô thều thào không thành tiếng, nhưng Brett vẫn nghe rõ. Anh tới bên cô và đặt tay lên cánh tay cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô. “Em chắc chứ?”

Tessa gật đầu, và Brett đỡ cô ngồi xuống trường kỷ. Sammy thả mình xuống một cái ghế bành như kiểu anh ta vừa đột ngột biến thành không xương, và có thể anh thế thật.

Cô bám chặt vào tay Brett, giữ chúng như chúng là những cái phao cứu hộ. “Hillary yêu anh ấy. Cô ấy làm thế vì cô ấy yêu anh ấy. Em có thể hiểu được việc này, vì em đã làm bất cứ cái gì có thể cho anh_” Cô ngừng lại giữa chừng, nhưng những lời run rẩy, rối rắm của cô là tất cả anh hy vọng được nghe, và nhiều hơn nữa. Anh có một cảm giác rằng Tessa đã hiểu, rằng cô biết nhiều hơn họ biết , mặc dù cô chỉ được kể những chi tiết quan trọng nhất.

Tessa tuyệt vọng nhìn Sammy. “Sammy, cô ấy yêu anh. Anh biết thế mà, phải không?”

Anh ta nhìn choáng váng và kiệt sức. “Anh không thể chấp nhận được việc này. Cô ấy chẳng có lý do gì để ghen tuông với em cả! Nếu có gì, thì chính em là người luôn cố ghép bọn anh với nhau.”

“Nhưng cô ấy không biết điều đó, phải không? Và đó là phần duy nhất quan trọng. Cô ấy tin tưởng anh, tin vào việc anh đang làm.”

“Tranh luận mãi chẳng giải quyết được việc gì,” Brett lặng lẽ nói, giọng nói uy quyền của anh làm cả hai người rơi vào im lặng. “Và đắm mình trong tội lỗi cũng chẳng giải quyết được việc gì. Anh biết. Anh đã thử rồi. Việc ta phải làm bây giờ là tìm ra một giải pháp mà Ông Carter chấp nhận được. Ông ấy phải được hoàn trả đầy đủ, ngoài ra chẳng có giải pháp nào khác. Tiền thì đã bị tiêu rồi. Mọi người có ý gì hay không?”

Sammy nhấm nhấm môi. “Nelda có thể được đưa ra ngoài thị trường. Tôi đã nghĩ sẽ bán cô nàng cho một công ty máy tính, nhưng nếu việc đó không thành…”

“Nếu anh nói chiếc máy tính đó có thể mang ra ngoài thị trường, tôi sẽ tin lời anh. Bởi vì anh đã có kế hoạch bán nó đi, nên tôi không cảm thấy áy náy vì đã lấy mất của anh cái gì đó có giá trị tình cảm hơn là chỉ một khoản tiền đã bị đánh cắp.”

Tin tưởng hiện rõ trên nét mặt Sammy. “Anh nói thế thật chứ? Sẽ không rắc rối hơn chút nào chứ?”

“Nó sẽ rắc rối ngay lúc một luật sư tham gia vào vụ việc.” Brett nói khô khan. “Và tôi không thể hứa chắc rằng Ông Carter sẽ ngừng vụ việc tại đó, mặc dù tôi nghĩ ông ấy sẽ làm thế. Cùng một điều kiện tôi đã đưa ra để thuyết phục ông ấy bỏ qua cho Tessa, vậy nên ông ấy sẽ không phải tỏ ra khó chịu nhiều về nó.”

“Có mất nhiều thời gian để việc này lắng xuống không?”

“Nelda sẽ phải bị bán đi, và nó sẽ mất một thời gian kha khá, vì anh sẽ muốn chờ mức giá khá nhất, nhưng những giấy tờ hợp pháp thì sẽ không mất nhiều thời gian đến thế.”

Bỏ lại Tessa, anh đi cùng Sammy ra cửa. Tessa dõi theo họ, và cô nhìn thấy nỗi lo lắng trên mặt Sammy. “Tôi không biết phải làm gì với Hillary,” anh chàng thì thầm. “Tôi đã cố quyết tâm đủ để hỏi cưới cô ấy, nhưng bây giờ…”

“Làm việc mà tôi sẽ làm ấy,” Brett cay độc khuyên. “Kéo cô ấy nằm vắt ngang gối anh và đánh cho cô ấy một trận tét mông . Đấy là việc nhỏ nhất cô ấy đáng phải chịu.”

Anh đóng cửa cho Sammy và quay lại với Tessa. Anh đã tự bình tâm lại khi anh ngồi xuống bên cạnh cô và ôm cô kéo vào người, mắt anh đầy vẻ lo lắng. Nhẹ nhàng anh vuốt những sợi tóc vương trên trán cô ra sau. “Em có ổn không? Việc xong rồi, xong thật rồi.”

Cô không cảm thấy chữ hết đã được viết ở cuối mỗi chương; khi cô nhìn vào anh, cô biết rằng vẫn còn đó những vấn đề cần được giải quyết,nhưng bây giờ có vẻ như không phải lúc để xáo tung chúng lên. “Anh không phải đối xử gượng nhẹ em như đồ dễ vỡ đâu,” cô nói với một nụ cười nhạt nhoà. “Đó là một cú sốc, nhưng em sẽ không suy sụp đâu.”

“Anh căm thù vì đã làm thế với em, nhưng anh không thể tự tin vào chính mình để đưa ra một quyết định có lý trí. Dù anh có đi theo con đưòng nào, anh biết anh vẫn luôn nghi ngờ lý do anh đã chọn nó.”

“Và nếu em muốn cô ấy bị khỏi kiện thì sao?”

Ánh mắt cứng rắn, sắt đá lại hiện ra. “Em sẽ muốn điều anh muốn.”

Anh thật là kinh khủng, một ngưòi đàn ông sắt đá sẽ không khoan dung cho bất cứ mối đe doạ nào đối với bất cứ cái gì hay bất cứ ai mà anh coi là của anh. Sự nhận thức rõ ràng, thay vì làm cô sự hãi, làm mắt cô tròn lên. Anh cảm nhận theo cách đó về cô. Nó không phải là tội lỗi, mà là một sự diễn tả một cái gì đó mà cô đã cảm nhận đựoc ngay lần đầu tiên anh làm tình với cô. Hành động yêu đương đó không phải là một niềm vui thú thường tình, mà là để thể hiện quyền sở hữu, theo cách bản năng nhất. Cô đã trở thành của anh, đấy chính là lý do tại sao anh đã mắng nhiếc , chỉ trích cô khi anh nghĩ cô đã phản bội lại anh và lòng tin của anh. Vậy mà thậm chí cả trước khi anh biết rằng cô vô tội, anh đã bắt đầu làm cô được thả. Cô vô tội hay có tội đều không quan trọng; cô là của anh, và anh sẽ thu xếp cho cô. Đó là lý do tại sao anh đã cho Sammy một lời khuyên khá là thô lậu đó.

“Anh sẽ định đánh tét mông em à?” cô hỏi, nhìn anh khó chịu.

Anh không thèm xin lỗi. “Anh đã có ý định làm thế đấy. Nhưng anh nghi ngờ khả năng có một lúc nào anh sẽ làm thế, vì anh không thể cố tình làm em đau, nhưng nghĩ về việc đó làm anh cảm thấy khá hơn. Bây giờ, với Sammy…cô nàng đó có thể nhận được mấy cú phát vào mông nhớ đời rồi đấy. Khi một người hoà nhã, trầm lặng nổi giận, thì chẳng có gì ngưng họ lại đựoc đâu. Em có quan tâm không? Em thật lòng tha thứ chứ?

“Không đâu. Em không quá tốt bụng như vậy đâu,” cô đáp lại với một tia sáng loé lên trong mắt. “Em muốn đánh cho cô ấy bò lăn bò toài ra. Nhưng việc này đã đi quá xa rồi, và em muốn nó kết thúc sớm. Cứ để Sammy chăm sóc tới cô nàng. Em thì chỉ muốn bỏ lại đằng sau mọi việc và quên hết đi thôi. Thêm nữa, nếu anh khỏi kiện, Sammy cũng sẽ bị tổn thương, và anh ấy không đáng bị như vậy.’

Anh thở nhẹ, và rút tay khỏi người cô, để lại cho cô cảm giác lạnh giá. Nét mặt anh kiên quyết, dữ dội khi anh cúi người về phía trước, tỳ hai tay cánh tay lên đùi. “Nếu em quá đại lượng với một người xa lạ, tại sao em không thể đại lượng như vậy với anh. Tại sao em không thể tha thứ và cho anh một cơ hội thứ hai? Anh không hỏi xin em thời gian, mà anh xin em cho anh một cơ hội thứ hai thật sự ấy.” Anh hít vào một hơi thật sâu, chờ đợi phản ứng của cô.

Tessa nhìn anh chăm chú, bị tác động mạnh của những điều anh vừa nói, vì nó không gì khác hơn là sự thật. Cô đã rất đại lượng với một người xa lạ hơn cô đã làm thế với anh, và cô yêu anh nhiều hơn cô từng nghĩ có thể yêu một ai đó hay một cái gì. Nhưng hoàn toàn đúng như vậy, vì cô đã yêu anh quá nhiều, và sự thiếu tin tưởng của anh đã tàn phá cô sâu sắc hơn những hành động xảo trá của Hillary. Hillary chẳng có ý nghĩa gì đối với cô, ngoại trừ việc cô ta là một người quan trọng với bạn cô.

Vậy đó là tình yêu, cô đau đớn nghĩ. Không phải chỉ là tha thứ, mà là nắm lấy cơ hội để tình yêu của cô trở lại. Anh đã mắng nhiếc cô chỉ khi anh nghĩ cô phản bội anh trước, và thậm chí ngay lúc đó, khi cơn đau lúc đầu của anh đã nhạt đi, anh đã hành động ngay lập tức để bảo vệ cô. Ngay cả khi nghĩ rằng cô có tội, anh vẫn tha thứ cho cô và chìa tay ra cho cô.

Đó là tình yêu, và cô thực sự chẳng có một lựa chọn nào về lòng tin trong anh, vì rằng cuộc sống của cô sẽ vô nghĩa nếu không có anh.

Cô đã im lặng một lúc lâu, và miệng Brett mím lại thành một đưòng thẳng dữ tợn. Anh còn một lá bài nữa để ném ra, một cơ hội nữa để thuyết phục cô rằng anh yêu cô, rằng anh sẽ làm bất cứ việc gì phải làm để bảo vệ cô. Nếu cô vẫn không hiểu động cơ của anh bây giờ, anh không biết anh sẽ phải làm gì, vì rằng anh đã sử dụng đến lá bài cuối cùng rồi. “Tessa, anh đã thôi việc.”

Cô làm một cử động đột ngột, và mặt cô trở nên trắng bệch. “Nhưng…nhưng anh nói với em là anh không phải lo lắng gì về công việc của anh cơ mà!”

“Anh không phải lo. Vì anh không còn công việc nào nữa. Anh thôi việc từ hôm thứ hai, và bắt đầu có hiệu lực khi cuộc điều tra này kết thúc. Thoả thuận mà anh đã hứa với Joshua,” anh nói thận trọng, “là để đổi cho em, anh sẽ tiếp tục thỉnh thoảng làm cố vấn cho ông ấy. Đấy là từ mà ông ấy gọi, sao cũng được. Nó có nghĩa anh sẽ có một công việc nhàn nhã hơn như điều đình cho một thoả thuận hợp lý của một cuộc đình công, hay thu thập tin tức công nghiệp, những việc kiểu như vậy. Nhưng phần quan trọng nhất, là anh có ý định về lại trang trại với em, chăm nom bọn trẻ và gia súc.”

Tim cô đang làm những việc điên khùng trong ngực, làm nhiễu loạn hơi thở của cô. “Đấy có phải là một lời cầu hôn không?” cô gặng.

“Anh đoán vậy. Anh có ý định là cha của con em, và anh thích làm thế trong điều kiện hợp pháp.” Cả cuộc đời còn lại xoay quanh câu trả lời của cô, và anh không thể đọc được gì trên nét mặt cô. Anh bắt đầu vã mồ hôi. “Em có yêu anh đủ để tha thứ cho anh không?”

Cô đứng lên, bị thúc đẩy bởi một nhu cầu đột ngột phải hành động, bất cứ gì để có thể làm chân tay cô bận rộn. “Việc tha thứ chưa bao giờ là quan trọng,” cô nói nhát gừng. “Em yêu anh quá nhiều nên em nghĩ em có thể tha thứ cho anh mọi thứ. Nhưng thế không có nghĩa là em sẽ để anh thoát khỏi sự trừng phạt.” cô nói thêm, đề phòng trường hợp anh cố tình hiểu theo ý anh. “Nó chỉ đúng nghĩa là đã tha thứ cho anh rồi.”

Có gì đó thay đổi trên nét mặt anh; cặp mắt xanh màu nước biển của anh sáng lên, như được đốt cháy từ bên trong. “Sau khi em hắt nước chanh nóng vào anh à? Hay tìm cái gì thật nặng để đánh vào đầu anh?”

“Hay đá anh ra khỏi giường của hai ta.”

“Whoa, em yêu, giờ thì em lại nói bậy bạ cơ đấy. Nếu có một chỗ nào đó là của anh, thì đó là chỗ trên giường với em. Nhưng nếu em tha thứ cho anh rồi, vậy thì vấn đề mắc mớ là gì?”

“Em đang cố để quyết định xem em có nên tiếp nhận anh mà không chắc chắn anh có yêu em hay không, hay là chờ cho đến khi em biết chắc chắn,” cô nói thẳng thừng.

Anh nhảy dựng lên, đứng lù lù trước mặt, áp đảo cô, vai anh quá rộng nên che hết ánh sáng. “Em có thích một minh chứng của việc sẽ xảy ra khi là vợ của một chủ trang trại không?”

Đột nhiên cô trở lại là Tessa thời xưa cũ, hàng lông mi dài của cô chấp chới che giấu ánh lấp lánh sôi nổi trong cặp mắt màu xanh lục. “Tại sao nhỉ, em tin là em sẽ thích,” cô nói bằng tông giọng trầm nhất, rề rà ranh mãnh nhất, cái giọng làm cho nơi thắt lưng của Brett trở thành dung nham nóng chảy ấy. Với một tiếng gầm gừ trầm đục, anh ném cô lên vai và mang cô vứt lên giưòng.

Vài người đàn ông không biết khi nào họ gặp may mắn, anh nghĩ một giờ sau đó. Cô đang chuyển đối tượng quyến rũ sang anh. Lôi kéo anh và trêu tức anh và nói chung là làm anh phát điên, và mặc dù anh biết anh đang bị chế ngự, vẫn chẳng có một cái chết tiệt gì anh có thể làm để tự cứu mình.

Cô nằm sấp chống tay trên người anh, cặp nhũ hoa đáng yêu của cô được ôm ấp trong lớp lông bao phủ ngực anh và đang thực hiện quá tốt việc làm anh xao lãng. Cô cuộn một ngón tay luồn vào những lọn tóc anh, rồi cô đưa nó luồn vào tai anh, lướt qua miệng anh, họng anh, trượt trên vai anh và xuống cánh tay anh, qua cạnh sườn anh, đi xuống hông anh…Cái cô làm được chỉ với một ngón tay thật là đáng kinh ngạc. Anh không thể nằm yên được, cân nhắc việc đẩy cô nằm ngửa ra và kết thúc cái mà cô đã khởi xướng , nhưng cô vẫn tiếp tục nói.

“Em muốn cưới ở Tennessee,” cô thầm thì, nhá nhá cằm anh bằng hàm răng trắng muốt, rồi hôn để hết nó hết đau. “Trong nhà thờ cổ ở Sevierville, với Dì Silver ở đó. Anh muốn bố anh là người đàn ông tuyệt nhất, phải không?”

“Anh không quan tâm,” anh thầm thì trong tâm trạng khó chịu, đột ngột ngồi dậy làm cô rơi khỏi ngực anh. Trong lúc anh thò tay kéo cô vào để khỏi bị rơi nữa thì cô tóm lấy tay anh và đưa những ngón tay anh lên môi cô, rồi cắn khe khẽ rồi mút lần lượt từng ngón.

Giọng cô mơ màng. “Em muốn cho anh thấy ngôi nhà cũ ở trang trại và những con đưòng làng quê. Em nghĩ Gatlinburg đẹp nhất vào mùa xuân và mùa hè. Chúng ta có thể lượn lờ quanh những cửa hàng bán đồ cổ và đồ thủ công ở Đường Glade, và dạo chơi trên núi. Em muốn chỉ cho anh toàn bộ công viên. Chúng ta có thể tới đỉnh Ống khói (Chimneys), và Vịnh Cade, và núi Ông nội (Grandfather Mountain). Và em muốn nhìn thấy Đường-Lên-Núi một lần cuối cùng-”

Anh đặt bàn tay che miệng cô, chặn ngang dòng suối ngôn từ. “Tessa, em yêu, Ừ! Anh đồng ý với mọi đìều em muốn. Anh sẽ cưới em ở bất cứ nơi nào em muốn, trước sự chứng kiến của ai cũng được tuỳ em muốn, và anh sẽ đi bộ từ Tennessee đến Wyoming với em, nếu đấy là điều em muốn. Nào, thế đã bao hàm hết mọi thứ chưa?”

Một âm thanh ám muội phát ra từ sau bàn tay anh, và anh nhìn vào đôi mắt màu xanh lục đang cười cợt, lấp lánh theo đúng kiểu anh yêu. Cô đang chơi anh, anh nhận ra, chủ tâm làm cho anh phát điên vì thất vọng, và lại càng yêu hơn cái quyền năng phụ nữ đã dẫn dắt anh tới tình trạng này. Nếu anh đã không chắc chắn lắm với ý định làm anh toại nguyện của cô, anh đã phát nổ vì tức giận, nhưng tất cả anh có thể làm là ngã lại xuống giường, ngực anh phập phồng vì hơi thở nặng nề.

Anh đã đòi thế mà. Cô chính xác là điều anh muốn, từng phần nhỏ quỷ quái, nhưng ngon lành của cô. Anh phải bị điên, nếu cân nhắc đến trò chơi trốn tìm bắt mà cô sẽ bắt anh chạy theo cho đến hết đời. Rồi anh cười khùng khục, và trước khi cô có thể tránh anh lần nữa, anh đã thò một cánh tay khoẻ mạnh ra và vật cô ngã xuống giường. Nhanh nhẹn anh phủ lên cô, tách hai chân cô và đi thẳng vào cô. “Đây chính là cái em sẽ nhận được vì dám trêu anh,” anh nói, hôn cô đói khát.

Một ánh thích thú lan toả khắp khuôn mặt đáng yêu, đẹp kỳ lạ của cô, đang sáng bừng lên vì tình yêu của anh. “Thật không?” cô rề rà. “Ôi, quá tuyệt.”

Ánh trăng đổ tràn khắp cái giường lớn, chiếu sáng căn phòng với sàn gỗ bóng láng được phủ một tấm thảm dệt tay. Chiếc giưòng rộng và dài, đủ lớn để thích hợp với chiều dài của người đàn ông đang nằm ườn trên đó. Tessa ngồi dậy trên giường, khoanh hai tay đặt trên đầu gối, rồi gối cằm lên tay. Họ mới chỉ làm đám cưói sáng nay, và Brett chỉ cho cô vừa đủ thời gian để kịp đóng gói đồ đạc trước khi anh xua cô tới Knoxville để kịp chuyến bay. Cô đã ôm chặt lấy Dì Silver khóc lóc, biết rõ lần này cô ra đi thực sự. Từ bây giờ nhà của cô sẽ ở Wyoming, không còn ở Tennessee nữa. Silver cũng khóc, cho đến khi Tom, bố của Brett, kéo giật bà vào vòng tay mạnh mẽ của ông và hôn bà cho đến khi bà quên hẳn chuyện khóc lóc.

“Hãy đến thăm chúng tôi,” ông gầm gừ với người phụ nữ đang hết sức kinh ngạc trong vòng tay. “Tôi thích có bà ở đó.” Giọng trầm trầm của ông mang lại một ý nghĩa khác cho câu nói, có thể đó mới là ý nghĩa thật của ông, vì Tom là một anh giai già to lớn, cứng cỏi tán gái thành sẹo.

Chuyến bay rất dài, từ Knoxville đến Chicago đến Denver, rồi đến Cheyenne, và họ đã bay chặng cuối cùng của cuộc hành trình bằng máy bay riêng của họ. Tới lúc đó Tessa đã kiệt sức, cuộn tròn trên ghế ngủ ngon lành. Brett đánh thức cô dậy chỉ khi máy bay đã đậu trên đất của trang trại. Chuyến đi từ đường băng bụi mù tới ngôi nhà chính của trang trại rất ngắn, nhưng cô đã hoàn toàn tỉnh táo khi họ đỗ lại trước nhà. Brett bế cô vào trong và lên thẳng phòng anh, và một anh giai Tom cười toe toét phải mang va ly của họ vào.

“Chúng ta có một phòng tắm riêng,” Brett nói, mở một cánh cửa dẫn vào phòng ngủ. “Em có đói không, hay em thích tắm hơn rồi vào thẳng giường?”

Tessa vươn vai ngáp dài. “Tại sao emkhông đi tắm, rồi kiếm gì đó ăn, và vào giường? Anh thấy thế nào?”

“Lâu chết đi được,” anh thầm thì. Anh nhìn cái giường lớn khao khát.

“Em bé đáng thương quá, anh mệt à?” cô gừ gừ thích thú.

“Không.”

“Đói à?”

“Ừ,”

Hiển nhiên là người đàn ông của cô không đề cập đến cái dạ dày của anh chàng. Cô chậm rãi cởi khuy áo choàng và tuột ra, rồi tháo móc áo nhỏ của cô thả rơi xuống. “Tại sao anh không đi tắm cùng em?” cô đề nghị vẻ ngây thơ. “Cho tiết kiệm thời gian.”

Mắt anh nheo lại, và hai tay đưa lên cởi khuy áo sơmi. “Anh hy vọng là em thật sự không đói, em yêu, vì sẽ mất một lúc khá lâu đấy em mới có bữa tối. Thực tế là, chúng ta có thể sẽ phải gọi là bữa sáng.”

“Anh có thể dẫn em xuống lục đồ ăn đêm vậy,” cô nói, bước ra khỏi chân váy.

“Xong.”

Bây giờ thì cô thật sự đói, và cũng đã qúa nửa đêm khá lâu rồi. Bàn tay anh chạm vào lưng cô, nhưng cô không bị giật mình. Nhẹ nhàng, những ngón tay dài của anh lướt xuống dọc xương sống cô.

“Anh đã mơ tưởng được thế này, ngay đêm đầu tiên anh làm tình với em ấy.” Giọng khê nồng, thô nhám của anh trầm xuống, và nó chà sát lên cô như những cái vuốt ve. “Anh đã ôm em sau lúc em ngủ thiếp đi, và anh đã nghĩ không biết cảm giác sẽ như thế nào khi làm tình với em trên cái giường này, và ôm em không rời sau khi kết thúc. Anh đã quyết định ngay khi đó là anh sẽ cưới em.”

Cô quay lại và chui vào vòng tay anh, dụi mặt cô vào lớp lông trên ngực anh. “Thế nó có tuyệt như anh tưởng tượng không?”

Anh cười. “Tuyệt hơn. Vì lần này em thức.”

“Thế có đủ tuyệt để anh muốn làm lại lần nữa không?”

“Bây giờ hả, thật là một câu hỏi ngu ngốc nhất mà anh từng nghe.”

“Có mục đích cả đấy. Em đang muốn chỉ cho anh thấy nếu anh muốn giữ sức bền cho em thì anh sẽ phải cho em ăn.”

“Được rồi, Bà Rutland, đã hiểu lời gợi ý.” Anh ra khỏi giường và mặc quần. Anh bắt đầu kéo khoá, rồi nhìn lên mặt cô khi cô cố vuốt thẳng những nếp nhăn trên váy ngủ. Thậm chí dưới ánh trăng anh vẫn có thể nói môi cô đang căng mọng ngọt ngào, tóc cô rối tung. Cô mang cái nhìn của một người đàn bà đang yêu, và một người đàn bà được yêu kỹ lưỡng.

“Anh mừng vì em là vợ anh,” anh nói đơn giản.

Tessa bỏ, không mất thời gian với cái váy ngủ nữa, chỉ mặc một chiếc áo choàng, rồi buộc dây áo chặt quanh eo lưng thon thả của mình. “Em cũng vậy.” cô nói, và bước vào vòng tay anh. Tuần lễ khủng khiếp như một cơn ác mộng đã trôi qua hẳn, và chỉ còn tồn tại trong quá khứ. Cô đã thay đổi, đúng, nhưng anh cũng vậy. Họ đều đã rỡ bỏ hàng rào phòng thủ quanh mình, vì chẳng còn chỗ cho cái hàng rào nào giữa họ. Làm sao cô có thể không tin tưởng người đàn ông này? Không chỉ cuộc đời của cô sẽ an toàn trong bàn tay anh, mà cả tình yêu của cô nữa.

Bình luận