Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh

Chương 39

Tác giả: Tưởng Mục Đồng

Mau chóng tới ngày cuối tuần đã hẹn đến sơn trang, sơn trang nằm tại nơi gọi là núi Nam Lâm gần thành phố A, non xanh nước biếc, nơi này là thắng cảnh du lịch vào mùa xuân và mùa hạ, rất nhiều người thích đến chơi.

Mùa đông thì hơi vắng vẻ một chút.

Lần này Khưu Qua dùng quan hệ cá nhân, không chỉ liên hệ với ông chủ sơn trang, còn gửi xe cho Nhan Hàm.

Ban đầu các cô thấy nhóm mình tổng cộng có năm người, nhưng mang theo rất nhiều trang bị, thế nên muốn gọi taxi, giờ thì tốt rồi, bớt phải lo về vấn đề này.

Kết quả khi Nhan Hàm đến trường đón mấy cô bạn, trông thấy Ngải Nhã Nhã và Trần Thần mỗi người cầm một cái va ly siêu lớn.

Cô sửng sốt, nhìn tài xế giúp chuyển hành lý lên xe, cô thấp giọng nói: “Hai người các cậu chuẩn bị đi chơi xuân ư?”

“Tớ nhắc nhở cậu chút này, bạn học Nhan Hàm, bây giờ là mùa đông.” Ngải Nhã Nhã hất lên khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, mỉm cười với cô.

Về phần Trần Thần bên cạnh, cánh môi lóng lánh, ngay cả son môi “sát” trai cất dưới đáy hộp của cô cũng lấy ra đây.

Nghê Cảnh Hề không mang theo va ly, cô chỉ mang một cái túi bên mình, đoán chừng đem theo vài bộ quần áo để thay đổi.

Cô hờ hững nhìn hai người kia, chẳng hề khách khí nói rõ chân tướng cho Nhan Hàm biết: “Hai người này tối qua lên mạng tìm hiểu sơn trang kia, trong đó hình như có một cái đình nổi tiếng, bọn họ muốn check-in.”

Ặc, Nhan Hàm có cảm giác dở khóc dở cười.

Trước đây cô nấu ăn tại cái đình này, chỉ vì tái tạo cảnh tượng cổ phong, thật sự không nghĩ tới cái đình này lại bất ngờ được yêu thích. Nghe nói nơi này là nơi chụp ảnh thiết yếu của những người đến thăm sơn trang.

Sau khi các cô lên xe, tài xế lái xe tới cổng trường, Nhan Hàm và Bùi Dĩ Hằng đã hẹn gặp tại cổng trường.

Kết quả khi tới nơi rồi thì Bùi Dĩ Hằng vẫn chưa tới.

Trần Thần thấy hơi kỳ lạ nói: “Thầy Bùi trông không giống như người sẽ đến muộn.”

“Cạch” một tiếng, cánh cửa kéo ra, Nhan Hàm ngồi cạnh cửa xe: “Tớ đi xuống chờ cậu ấy.”

Bầu trời hôm nay mù mịt, lộ ra cảm giác mùa đông hiu quạnh, đặc biệt khi gió thổi tới, loại âm thanh gào thét đi qua, thật sự khiến người ta hận không thể trốn trong xe đừng đi ra.

Nhan Hàm rất sợ lạnh, hơn nữa đúng lúc bị ho, cô mặc áo lông màu trắng, hai bên có túi rất to.

Hai tay cô đút trong túi, hết sức ấm áp.

Cô cúi đầu, nhìn giày bốt đế thấp da cừu trên chân, bắt đầu nhàm chán mà đếm số.

Khi Bùi Dĩ Hằng xuống xe, anh liền trông thấy cô gái đứng bên trái cổng trường, rõ ràng cô đội lên cái mũ trên áo lông, toàn thân quấn kín hoàn toàn không thấy rõ mặt, nhưng chỉ nhìn bóng lưng anh đã biết đó là Nhan Hàm.

Anh chầm chậm đi qua.

Cũng không biết có cảm ứng thật không, hoặc là nghe được tiếng bước chân của anh, lúc Bùi Dĩ Hằng đến gần, Nhan Hàm liền quay đầu, gần như trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô đã cong lên nét mặt tươi cười.

Dưới bầu trời u ám, nụ cười trên mặt cô lấp lánh chiếu rọi xuyên qua lòng người.

Giây phút Nhan Hàm nhoẻn miệng cười, đáy lòng Bùi Dĩ Hằng mềm xuống mấy phần.

Anh thấp giọng nói: “Xin lỗi, trên đường xảy ra chút vấn đề.”

Có một người lái xe chạy bằng điện va trúng xe của anh, vốn là lỗi của người này, tuy nhiên trông thấy một chiếc Bently thế là muốn giở trò lừa một khoản. Chú Trương chỉ đành gọi cảnh sát giải quyết, vốn sẽ không muộn, kết quả bị chuyện này làm chậm trễ.

Nhan Hàm lập tức lắc đầu: “Không sao, không sao, bọn tôi cũng vừa mới tới thôi.”

Sau khi lên xe, Bùi Dĩ Hằng và Nhan Hàm ngồi tại hai chỗ ở hàng ghế thứ hai, ba cô gái còn lại thì ngồi ở hàng ghế thứ ba.

Ban đầu có lẽ bởi vì Bùi Dĩ Hằng, ba người các cô ngại nói chuyện, nhưng dần dần nửa tiếng trôi qua, các cô bắt đầu thả lỏng, đã xé ra mấy bịch đồ ăn vặt, líu ríu quả thật không nói hết lời.

Chưa đến một lúc, Trần Thần từ phía sau đưa qua một bịch kẹo QQ cho Nhan Hàm.

Nhan Hàm cúi đầu nhìn thoáng qua, vươn tay cầm lấy, việt quất là vị cô thích nhất.

Hôm qua các cô đặc biệt đi siêu thị một chuyến, chính là vì chuyến đi lần này, mua rất nhiều đồ ăn vặt, dù sao từ đại học A tới núi Nam Lâm mất ba tiếng đồng hồ.

Dọc đường đi nếu không ăn gì thì buồn chán bao nhiêu.

Nhan Hàm xé bịch ra, tự mình cầm một viên kẹo đặt bên miệng, mới vừa nhai một chút, cô liếc mắt nhìn người kế bên ngồi im, giờ phút này anh đang cúi đầu nhìn di động, hình như đang chơi cờ.

“Cậu muốn ăn cái này không?” Nhan Hàm suy nghĩ, vẫn đưa cái bịch to tới trước mặt anh.

Làm người mà, quan trọng nhất là phải biết chia sẻ.

Tầm mắt Bùi Dĩ Hằng từ di động chuyển tới bịch kẹo trước mặt, bàn tay cô gái cầm bịch kẹo, sau khi lên xe cô đã cởi ra áo lông, thế nên lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, gân cốt mặt trong hơi nhô lên.

Rốt cuộc tầm mắt anh dừng tại miệng bịch kẹo QQ, bên trong là những viên kẹo màu tím trong suốt, tròn trĩnh đáng yêu.

Nhan Hàm tưởng rằng anh ngại ngùng, cô sáp lại gần, nhỏ giọng nói: “Ngồi xe vốn đã buồn chán rồi, ăn chút đồ ăn vặt đi.”

Bùi Dĩ Hằng ngửi được chút mùi sữa thoang thoảng, nhưng lại quanh quẩn ở chóp mũi, thật lâu không tan đi.

Trên mặt anh hiện lên chút ý cười, anh cúi đầu, vươn tay bốc lên một viên kẹo từ trong bịch.

Nhan Hàm vô thức thoáng nhìn di động của anh, thấy anh đang chơi cờ, cô chớp mắt, theo bản năng à một tiếng, rất nhẹ, nhưng cô vẫn che miệng, sợ quấy rầy những người khác trong xe.

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô, rất tự giác ngồi gần phía bên cô.

Giữa vị trí hai người ngồi vốn có một lối đi nho nhỏ, là để người ta có thể đi tới hàng ghế cuối cùng.

Lúc này hai người ngồi rất gần, giọng Nhan Hàm khẽ khàng nói: “Bây giờ tôi là bậc sơ cấp nghiệp dư rồi đấy.”

Bùi Dĩ Hằng rõ ràng đã biết kết quả, nhưng nghe từ chính miệng cô anh đã không giấu được sự hài lòng nho nhỏ, nụ cười vẫn tiếp tục giương lên.

Anh giơ tay khẽ xoa đầu Nhan Hàm, thấp giọng nói: “Giỏi quá.”

Người ngồi đằng sau vốn đang ăn quà vặt đã dừng lại từ sớm, ngay cả Nghê Cảnh Hề nhắm mắt nghỉ ngơi cũng bị người bên cạnh kéo quần áo mở mắt ra.

Ba người trơ mắt nhìn hai người đằng trước, càng dựa càng gần, cuối cùng Bùi Dĩ Hằng còn sờ đầu Nhan Hàm.

Trần Thần kích động nắm hai nắm tay, che miệng mình, bằng không cô sợ mình sẽ hô lên tiếng.

Lúc này Trần Thần mở một nhóm chat, đương nhiên khẳng định Nhan Hàm không ở đây.

Trần Thần: [a a a a a, đây là tình tiết thần tiên gì hả, ngọt quá.]

Ngải Nhã Nhã: [tớ cũng muốn được xoa đầu, hu hu hu.]

Trần Thần: [rất muốn chụp lại, nhưng tớ không có can đảm đó.]

Trần Thần: [hai người họ đang yêu đương hả? Là đang yêu đương phải không, cẩu lương này tớ cam tâm tình nguyện ăn ngay.]

Ngải Nhã Nhã: [theo tớ thấy, thầy Bùi khẳng định thích Nhan Hàm của chúng ta.]

Hai người này chẳng quan tâm người còn lại trong nhóm chat vẫn chưa nói chuyện, dù sao cũng phải tám.

Cho đến khi Ngải Nhã Nhã nói: [thầy Bùi coi như là người nổi tiếng, nếu chuyện yêu đương của cậu ấy và Nhan Hàm lan truyền ra, Nhan Nhan của chúng ta có thể trở thành kẻ thù chung không?]

Ặc, vấn đề này thật khiến người ta tỉnh ngộ.

Thế là Ngải Nhã Nhã và Trần Thần lại bắt đầu thảo luận, rốt cuộc là tình yêu công khai quang minh chính đại tốt, hay là tình yêu bí mật kín đáo mới tốt đây.

Cho đến khi Trần Thần nói: [@Nghê đại nhân, cậu thấy sao?]

Nghê Cảnh Hề luôn im lặng khi nhìn thấy @ thẳng, cô trầm lặng hồi lâu, sau đó bắt đầu cầm lên di động một cách chậm rãi.

Nghê Cảnh Hề: [không biết, bởi vì tớ sẽ không yêu đương với nam thần của quần chúng.]

Nhan Hàm chẳng hề biết trên đường đi các cô bạn đã thảo luận về tương lai của mình một lượt. Dù sao khi tới sơn trang tại núi Nam Lâm, cô vừa xuống xe liền thở phào một hơi.

Sau khi tất cả mọi người xuống xe thì bắt đầu lấy hành lý của mình.

Lúc Nhan Hàm vừa cầm lấy va ly, chuẩn bị tự đẩy đi, kết quả tay kéo va ly bị người bên cạnh với tay sang ấn xuống, Bùi Dĩ Hằng trực tiếp xách lên va ly của cô, thấp giọng nói: “Để tôi xách cho.”

Lúc này trong sơn trang có nhân viên phục vụ còn có tài xế cũng sang đây giúp đỡ.

Các cô đi vào chuẩn bị làm thủ tục nhận phòng, kết quả khi ở đại sảnh liền trông thấy có hai người nằm trên sofa mềm mại chuẩn bị cho khách, bởi vì vóc dáng quá cao, hai người họ nằm co lại, trông đôi chân đặc biệt dài, cũng rất chiếm chỗ.

Bùi Dĩ Hằng sửng sốt, anh dừng bước chân rồi nhìn sang bọn họ.

Nhan Hàm tự nhiên cũng thấy, cô chớp mắt, ban đầu không phản ứng, cho đến khi hai người kia đứng lên.

Trình Tân Nam và Cao Nghiêu vốn mang tính cách thích cười thích ồn ào, lúc này trông thấy Bùi Dĩ Hằng, hai người kề vai sát cánh, trên khuôn mặt là nụ cười đặc biệt rạng rỡ.

Nhất là Trình Tân Nam khi nhìn thấy Nhan Hàm, tuy rằng đáy lòng cậu ta đã lặng lẽ từ bỏ nàng tiên nhỏ, nhưng nhìn thấy cô, cậu ta cũng vui lắm.

“Hai người…” Nhan Hàm đương nhiên biết hai người họ, thường xuyên ở cùng Bùi Dĩ Hằng mà.

Trình Tân Nam tỏ vẻ kinh ngạc, hơi giật mình nói: “Mọi người cũng tới đây chơi hả? Trùng hợp quá, bọn tôi cũng đến chơi.”

“Bọn em đi làm thủ tục nhận phòng trước đi.” Bùi Dĩ Hằng rất điềm tĩnh nói.

Nhan Hàm gật đầu, cùng ba cô bạn đến bàn tiếp tân.

Bùi Dĩ Hằng nhìn hai cậu bạn, gật đầu: “Trùng hợp thật.”

Hai người họ đã từng nghe Bùi Dĩ Hằng nói vậy ở đâu nhỉ, lúc này đáy lòng căng thẳng, liếc nhìn nhau, rốt cuộc Cao Nghiêu đẩy Trình Tân Nam ra.

Đáy lòng Trình Tân Nam mắng cậu bạn không ngừng, cơ mà vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, bọn tôi nhàn rỗi buồn chán, nghe người ta nói chỗ này chơi rất vui.”

Thực ra người giới thiệu đâu ra, là Trình Tân Nam phát hiện, Bùi Dĩ Hằng từ chối lời mời chơi game cuối tuần của bọn họ, còn muốn đi ra ngoài, nhưng lại không mang theo hai người họ.

Cậu ta cảm thấy rất kỳ lạ, dù sao hai người họ cùng với A Hằng như hình với bóng vậy, vượt quá tình cảm, rốt cuộc là cái gì kéo đi điện hạ của họ chứ.

Thế nên từ lúc Bùi Dĩ Hằng ra ngoài, hai người họ lái xe đi theo.

Kết quả ngay tại cổng trường, thấy anh hội hợp với Nhan Hàm, lại đi thẳng tới núi Nam Lâm. Sở dĩ bọn họ ngồi ở sofa trước, chính là ban nãy vượt qua ở đường núi bên kia, đến trước mấy phút.

Bùi Dĩ Hằng nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Các cậu không gì làm nhàm chán à?”

Nhàm chán chứ. Nhưng giờ chẳng phải đã tới rồi à.

Trình Tân Nam và Cao Nghiêu mang ánh mắt trông mong nhìn Bùi Dĩ Hằng, sợ anh đuổi mình đi.

Ai ngờ lúc này Nhan Hàm trở về, cô cầm hai tấm thẻ phòng trong tay, cười nói: “Ông chủ ở đây quen biết với một người bạn của tôi, tôi thuận tiện lấy phòng cho hai cậu luôn rồi, cơ mà hai người phải cầm giấy chứng minh đi qua đó đăng ký.”

Đáy lòng Trình Tân Nam gào một tiếng, nhìn xem, nhìn xem, đây quả nhiên là nàng tiên nhỏ mà cậu ta từng ngưỡng mộ.

Thế là Bùi Dĩ Hằng không nói gì cả.

Nhóm người đi tới phòng, đều ở cùng tầng lầu, vậy nên mọi người xách va ly tự vào phòng mình. Chưa đến một lúc, Nhan Hàm chợt nghe được tiếng hô to gọi nhỏ của Trần Thần và Ngải Nhã Nhã ở sát vách.

Đối diện ban công phòng các cô là một hồ nước nhỏ, lúc này một trận gió mạnh thổi qua, tạo nên từng lớp gợn sóng trên mặt hồ.

Cách bố trí gian phòng đặc biệt cổ xưa, nhất là bức màn hai lớp tại ban công, bên ngoài là một lớp màu tối, nhưng giờ phút này chỉ lộ ra một lớp voan mỏng bên trong, vừa mở ra cửa ban công, tấm lụa mỏng bay bổng theo cơn gió.

Một cảnh tượng khác biệt.

“Bên kia còn có hồ cá koi, lát nữa tớ phải đi cầu nguyện.” Trần Thần kích động chỉ vào một hồ nước nối liền hòn non bộ cách đó không xa.

Mọi người vốn rất mệt, kết quả không nghĩ tới sau khi tới đây rồi, ngược lại chẳng muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn đi dạo xung quanh.

Giờ đã là buổi chiều, đáng lẽ hôm nay thời tiết không tính là đẹp, lúc này hoàng hôn càng dày đặc, bầu trời tựa như thấp hơn trước đó rất nhiều.

Trần Thần và Ngải Nhã Nhã đều muốn đến đình nghỉ mát nổi tiếng kia, mấy người còn lại đương nhiên không có ý kiến gì.

Thế là bọn họ cùng nhau đi qua.

Sau khi cái đình này nổi tiếng, sơn trang bèn trang trí lại, khi các cô đến gần, nghe được một hồi chuông du dương véo von, đợi khi nhìn kỹ, là một chuỗi chuông bạc nằm cách đều trên mái hiên kéo dài ra ngoài, lúc này gió thổi qua, chuông bạc kêu leng keng.

Sơn trang vốn đi theo con đường thượng phẩm xa hoa, trước đó tìm Nhan Hàm hợp tác, cũng là nhìn trúng sự khác biệt của cô cùng với những người nổi tiếng trên mạng khác, không moi tiền, sức ảnh hưởng lại lớn.

Nhan Hàm nhìn bãi cỏ bên hồ cách đó không xa, Bùi Dĩ Hằng đứng bên cạnh cô, thấy cô thẫn thờ nhìn qua, anh thấp giọng hỏi: “Suy nghĩ gì đó?”

“Buổi tối ăn gì nhỉ.”

Nhan Hàm thốt ra.

Nói xong, cô quay đầu nhìn sang Bùi Dĩ Hằng, quả nhiên trên mặt anh mang theo biểu cảm muốn cười nhưng không cười.

Cô cũng tự cảm thấy vậy, hình như thật sự rất sát phong cảnh. Nhưng nhìn thấy bãi cỏ kia, còn có phong cảnh cổ xưa xung quanh, cô nhịn không được nói: “Nếu không ăn gà ăn mày nhé, trước kia tôi từng hứa làm gà ăn mày chính tông một lần cho cậu.”

Bùi Dĩ Hằng không ngờ cô còn nhớ tới điều này, nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của cô, anh cũng không nhịn được gật đầu ngay.

Thế là Nhan Hàm liên hệ với quản lý khách sạn, hỏi chỗ bọn họ có nơi dành cho khách nướng đồ ăn không. Kết quả thật là có chỗ, hơn nữa Nhan Hàm nhìn thoáng qua bên kia, khỏi phải nói rất thích hợp làm gà ăn mày.

Nhưng khi chuẩn bị nguyên liệu, cô sợ làm hỏng chiêu bài của mình, nên nói trước: “Tôi cũng là lần đầu tiên làm gà ăn mày chính tông đó, nếu thất bại đừng trách tôi đấy.”

Ai ngờ một đám người còn hưng phấn hơn cô, lắc đầu nói không đâu.

Thế là cuối cùng làm xong, bọn họ mỗi người một cái ghế nhỏ, ngồi ngay ngắn đằng kia, nhìn Nhan Hàm bận rộn. Nhà hàng còn chuẩn bị một đống lửa than trúc cho bọn họ, khỏi nói rất có bầu không khí rồi.

Đám người vừa sắp được ăn đồ nướng, thậm chí còn mang theo thùng bia.

Màn đêm dần buông xuống, kèm thêm không khí trở nên lạnh lẽo, nhưng không ngờ tinh thần mọi người đều phấn khởi. Nhan Hàm vẫn đang chuẩn bị gà ăn mày, những người còn lại đang nướng thứ khác.

Trần Thần trực tiếp khui ra một lon bia, phịch một tiếng, bọt nước bắn ra.

Đợi uống xong một ngụm, thật là lạnh thấu tim.

Vốn là một ban đêm yên lặng, tại khoảnh khắc này đặc biệt ồn ào náo nhiệt.

Cuối cùng sau khi món gà ăn mày của Nhan hàm ra lò, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm một khối than đất trước mặt, Nhan Hàm cầm cái kìm nhỏ vốn dùng để thêm than, phịch một tiếng nện xuống đất.

Khối than đất bị vỡ, cô bắt đầu đẩy ra từng chút một, đất sét ở tầng ngoài cùng.

Gà ăn mày lộ ra bên trong lớp bọc lá sen, mùi hương dường như bắt đầu tỏa ra trong không khí.

Thế là Nhan Hàm lấy ra một cái kẹp sạch khác, gắp gà ăn mày vào trong đĩa trên bàn, tất cả mọi người kích động không thôi, cho đến khi từng lớp ngoài đẩy ra, lộ ra nguyên con gà nằm tận cùng bên trong.

“Mẹ nó, thơm quá đi.” Trình Tân Nam không nhịn được gào lên một tiếng.

Ngải Nhã Nhã hô lên: “Tớ muốn ăn, tớ muốn ăn.”

Thế là cả đám bắt đầu chia ra con gà này, may mà Nhan Hàm tay mắt lanh lẹ, trước khi bọn họ cắt ra chia xong, cô giành lấy một cái đùi gà, cô dùng giấy thiếc bọc lại phần xương dưới cùng, rồi đưa cho Bùi Dĩ Hằng.

Mặt mày cô gái tươi tắn, lộ ra vẻ đắc ý không nói nên lời: “Cậu mau ăn đi.”

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Làm lâu như vậy, em nếm thử trước đi.”

Nhan Hàm lập tức nghiêm mặt nói: “Cái này cậu không hiểu rồi, cảm giác thành tựu lớn nhất của người nấu ăn, là thấy người khác đợi đồ ăn mình làm, lộ ra cảm giác thỏa mãn.”

Cô nghiêm trang nói.

Bùi Dĩ Hằng cười cầm lấy đùi gà từ cô, ăn một miếng, thật sự rất ngon, hơn nữa nướng rất mềm.

Thế là anh giữ dáng vẻ tươi cười, ăn hết một cái đùi gà.

Dù sao đều là những người thuộc tuổi tác thích chơi thích ồn ào, chưa tới một lúc, bọn họ đã uống hết nửa thùng bia.

Cũng không biết do ai đề nghị, nói ăn không như vậy rất nhàm chán, bằng không chơi trò chơi đi.

Ngay sau đó bắt đầu chơi trò chơi, Nhan Hàm ngược lại không gia nhập, bởi vì cô bận rộn nướng đồ ăn.

Đến khi trời tối, bên này đặc biệt mở đèn cho bọn họ, dưới ánh sáng mờ nhạt, bọn họ ngồi thành vòng tròn.

Nhan Hàm đi lấy nguyên liệu trở về, trông thấy Bùi Dĩ Hằng hình như chơi thua rồi.

Trần Thần đối diện đặc biệt lớn tiếng hỏi: “Được rồi bây giờ là thời gian trừng phạt, tôi muốn hỏi lời thật.”

Bùi Dĩ Hằng thản nhiên gật đầu, mọi người lập tức xôn xao, bảo Trần Thần phải tận dụng thời cơ, hỏi vấn đề bạo dạn chút.

“Được, vậy tôi hỏi đây.” Trần Thần vốn có chút ý mượn rượu lấy can đảm, kết quả cô vừa nhìn thấy con ngươi đen láy hờ hững của Bùi Dĩ Hằng, sợ hãi lại quay về, “Xin hỏi cậu ghét gì nhất?”

“Mẹ nó.”

“Ê, gì vậy hả.”

“Nhàm chán.”

Mọi người thất vọng không thôi.

Bùi Dĩ Hằng gần như không suy nghĩ, thốt lên ngay: “Thua.”

Câu trả lời này thật đúng là không hổ là lời nói của người đứng đầu thế giới, quả thực rất đáng tin tưởng.

Khi mọi người ở đây chuẩn bị câu hỏi tiếp theo, Nhan Hàm đứng đằng sau nướng đồ ăn, cô giơ lên nguyên liệu nấu nướng trong tay, chỉ về phía Bùi Dĩ Hằng hỏi: “Vậy cậu thích gì nhất?”

Hỏi xong, ngay cả bản thân cô cũng giật mình.

Bùi Dĩ Hằng ở đối diện ngước mắt lên, nhìn sang đây, anh không lập tức trả lời.

Trình Tân Nam mau chóng nói: “Nói thật chỉ có thể hỏi một câu, lần sau chúng ta thắng rồi hỏi lại.”

Nhưng âm cuối của cậu ta vừa thốt ra, chàng trai ngồi im lặng ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Nhan Hàm, con ngươi tựa mực tàu đậm đặc lúc này phát ra ánh sáng rạng rỡ, anh rốt cuộc cất tiếng: “Em.”

Lời tác giả:

Thử hỏi ai biết tán tỉnh nhất thiên hạ, ngoại trừ thái tử thì còn có ai!

Được rồi, trái tim thiếu nữ của tôi muốn nổ tung rồi.

Bình luận
× sticky