Một tháng sau
Ian và Beth tổ chức một đám cưới nữa tại nhà của Ian ở Scotland. Ngôi nhà nằm ở phía Bắc cách Kilmorgan mười dặm ngay dưới chân núi. Ian đã gọi nó là một căn nhà “khiêm tốn”, nhưng theo quan điểm của Beth, nó giống như một lâu đài mặc dù kích thước của nó chỉ bằng một phần tư lâu đài Kilmorgan.
Đám cưới diễn ra tại nhà thờ của làng và tại nơi đây, Ian đã đeo chiếc nhẫn gắn những viên saphia vào bàn tay trái của Beth. Anh mỉm cười chiến thắng khi anh hôn cô. Cô dâu chú rể và gia đình quay lại vườn nhà để tham gia tiệc cưới. Tiệc cưới này Curry đã chuẩn bị trong nhiều tuần qua. Mọi thứ phải chính xác tuyệt đối, từ những bông hoa được cắm trên những hàng cột đến những đoá hoa cài trên cổ chai sâm-panh và rượu whiskey được rót tràn cho tất cả khách khứa. Bạn bè đến từ Edinburgh và London mặc dù Beth nhận thấy họ chủ yếu là bạn của Hart, Mac và Cameron, không có bạn của Ian. Tuy nhiên Beth đã mời người đàn ông trẻ tên là Arden Weston, người cô đã gặp tại sòng bạc ở Pari. Anh ta đã đến cùng với người bạn Graves và quý cô Weston, em gái anh ta. Họ tận hưởng thời gian, uống rượu và kết bạn mới cho dù Graves thỉnh thoảng tỏ ra ghen tuông với bất kỳ quý ông nào mà Arden bắt chuyện.
Thám tử Fellows cũng đến và đưa cả mẹ anh ta đi cùng. Họ vẫn còn lúng túng khi được mọi người trong gia đình ôm hôn, vẫn còn sợ sệt như những con mèo đã quá lâu không được con người vuốt ve. Nhưng họ ăn uống vui vẻ cùng những vị khách khác, khoảng cách giữa Fellows và anh em nhà Mackenzie đang dần được thu hẹp.
Cả gia đình – gồm Hart, Cameron, Daniel, Mac và Isabela – liên tục ôm hôn Beth đến nỗi cô nghĩ áo lót của cô đã cong xuống và cô sẽ không thể hít thở được nữa. Cô nhận thấy Mac chỉ uống nước chanh và Isabella luôn cẩn thận để tránh không ở cùng một phòng với anh ấy. Beth quan sát họ và tâm trí của cô quay cuồng với vài kế hoạch.
Khi cô đang quan sát Isabella ra khỏi phòng ngay khi Mac đi vào, Ian nắm lấy bàn tay của Beth. Ian kéo cô ra khỏi ngôi nhà, đi xuyên qua vườn và đi bộ một đoạn cho đến khi họ đến chòi hóng mát nhỏ. “Hãy mặc kệ họ,” anh nói.
Beth chớp mắt, cố gắng trông có vẻ vô tội. “Ai cơ?”
“Mac và Isabella. Họ phải tự đến với nhau.”
“Có lẽ với một cú huých nhẹ?”
“Không.” Ian dựa vào hàng rào và kéo cô đối mặt với anh. Chiếc váy cưới bằng chất vải teffeta trắng tinh của cô ép sát vào bộ vét màu đen trang trọng của anh. Bộ vét không thể che giấu cơ thể tuyệt đẹp của anh, bờ vai rộng làm lớp vải len casơmia màu đen căng lên, múi ngực cứng rắn của anh giấu đằng sau lớp áo sơ mi trắng. Ian trông thật đẹp trai dù anh có mặc bất kỳ thứ gì, từ bộ vét được cắt may khéo léo đến chiếc váy Scot truyền thống đã sờn kết hợp cùng áo sơ mi mỗi khi anh mặc khi đi câu cá.
“Hãy để kệ họ đi, Beth,” Ian nhắc lại, giọng anh thật nhẹ nhàng. Cô thở dài. “Em chỉ mong mọi người đều được hạnh phúc giống như em.”
Beth vòng hai cánh tay ôm lấy anh rồi nhìn qua anh hướng về phía ngôi nhà xây bằng gạch và bãi cỏ xanh nơi gia đình và bạn bè đang tụ tập. Cô thực sự yêu thích căn nhà này. Cô thích cái cách mặt trời buổi sáng chiếu xiên vào hành lang. Cô yêu căn phòng nhỏ mà Ian đã chọn làm phòng ngủ của anh, giờ cũng là của cô. Cô yêu những bậc cầu thang kêu cót két và những phiến đã lát nối tới phòng bếp. Cô yêu cả việc cánh cửa sau nhà mở ra khu vườn huyên náo đầy chim, những bông hoa và những chú chó của Ian, Ruby và Fergus, những chú chó đã đến sống cùng với họ.
Nơi đây cô cảm nhận được hạnh phúc, điều mà cô chỉ cảm thấy thoảng qua khi ở cùng Thomas. Thomas đã dạy cô gái Beth đang cô đơn, sợ hãi rằng cô được quyền có hạnh phúc. Ian đã cho cô thấm đẫm trong muôn vàn hạnh phúc đúng như cô khát khao.
“Em có thích nó không?” Ian hỏi cô. “Ở tít đây giữa thiên nhiên hoang dã cùng với anh?”
“Tất nhiên là có rồi. Em tin rằng anh sẽ nghe em nói say sưa về phong cảnh vùng núi và cảm giác tuyệt vời khi bơ được đưa vào xưởng.”
“Mùa đông khắc nghiệt lắm.”
“Em sẽ dần quen với điều đó. Em thích nghi khá tốt và dễ quen với mọi thứ. Bên cạnh đó bà Barrington luôn rất tiết kiệm củi sưởi. Sống cùng bà ấy thì cũng giống như việc sống sót qua mùa đông ở Scotland thôi.”
Anh chăm chú nhìn cô, rồi quyết định không quan tâm đến việc giải mã điều cô nói. Anh ngẩng đầu lên nhìn vào bụi cây gần đó, nơi có mùi gỗ thông và không khí trong lành. “Em có ngại sự điên rồ của anh không? Thậm chí nếu em đúng khi cho rằng anh có thể kiểm soát những cơn giận, anh sẽ luôn luôn điên rồ như vậy. Anh sẽ không bao giờ trở nên tốt hơn.”
“Em biết.” Beth nép sát hơn nữa vào ngực anh. “Đó chính là một phần của của một tổng thể rất hấp dẫn tạo nên Ian Mackenzie.”
“Nó đến rồi đi. Đôi khi anh thực sự rất ổn. Và rồi mọi thứ lại rối tung cả lên.”
“Và rồi nó lại biến mất mà. Curry giúp đỡ anh. Em cũng sẽ giúp anh.” Ian nâng cằm cô lên và xoay mặt cô lên đối diện với anh. Rồi làm giống cái việc anh vẫn tập làm từ đêm hôm đó trên tàu hoả – anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Không phải lúc nào anh cũng có thể làm như thế. Đôi khi cái nhìn của anh đơn giản là không chịu tuân theo và anh gầm gừ xoay sang hướng khác. Nhưng anh ngày càng có thể tập trung nhìn thẳng vào cô lâu hơn. Đôi mắt Ian rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn khi đồng tử của anh mở rộng vì khao khát. “Hôm nay anh đã nói với em rằng anh yêu em chưa?” anh hỏi cô.
“Phải cả tá lần rồi. Nhưng em không ngại chuyện đó đâu.”
Là một phụ nữ trẻ, người luôn khao khát được yêu thương gần như trong suốt cuộc đời mình, Beth như nuốt lấy mọi lời thổ lộ dạt dào của Ian. Anh làm cô ngạc nhiên vì những lời nói đó, bắt lấy cô khi cô đang đi xuống đồi, đẩy cô dựa vào tường, thở hổn hển, “Anh yêu em.” Hoặc anh sẽ cù cho cô tỉnh giấc và nói với cô rằng anh yêu cô trong khi cô cố ném trúng cái gối vào anh. Điều tuyệt vời nhất là khi anh nằm dựa vào cô trong bóng tối, những ngón tay mơn man khắp cơ thể cô. Cô trân trọng những lời thì thầm “Anh yêu em” của anh.
“Em cần nói với anh một chuyện, Ian.”
Ian chớp mắt. Cái nhìn của anh trượt đi nhưng anh quyết tâm kéo nó trở lại. “Ừ?”
“Em đã không muốn nói ra cho đến khi em chắc chắn về điều đó, nhưng em vừa gặp bác sỹ rồi.” Cô hít sâu để lấy hơi. “Ian, anh sắp được làm cha.”
Ian vẫn nhìn chằm chằm vào cô mà không nhìn đi hướng khác. Anh lại chớp chớp mắt rồi nhẹ xoa nhè nhẹ bên thái dương. “Em nói gì vậy.”
“Anh sắp làm cha.”
Cô lồng ngón tay mình vào tay anh để kéo bàn tay anh xuống. “Em sắp có em bé. Anh có nghe em nói không?”
“Có.” Ian miết ngón tay xuống chiếc váy cưới mềm mại và đặt chúng lên bụng cô. “Một đứa trẻ ư.” Mắt anh mở to. “Ôi, Chúa ơi, liệu nó có giống anh không?”
“Em hy vọng thế.”
“Tại sao?” Anh xiết ngón tay lên lớp vải như muốn vò nát nó. “Tại sao em hy vọng thằng bé sẽ giống anh?”
“Ồ, có thể thằng bé hoặc là cô bé. Và em không nghĩ có điều gì lại tuyệt vời hơn khi một đứa trẻ lại giống cha của mình.” Cô hạ giọng thật thấp và quyến rũ. “Đặc biết khi người cha đó là anh.” Ian nhìn không chắc chắn lắm. “Thằng bé là một Mackenzie. Thằng bé sẽ bị điên.”
“Nhưng con sẽ có một lợi thế. Con sẽ có một người cha và những ông bác hiểu biết.” cô mỉm cười. “Hoặc là con gái. Tất nhiên nếu nó là con gái, con sẽ hoàn hảo.”
“Anh đồng ý.” Ian trang nghiêm nói.
Beth đang định giải thích câu nói đùa của cô, nhưng rồi cô lại ngước lên nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên. “Đó là một câu nói đùa đúng không, Ian Mackenzie?”
“Em đang dạy anh.” Anh nghiêng người xuống sát cô. “Với cái lưỡi bén nhọn đó.”
Beth cong chiếc lưỡi đó lên để hỏi anh. “Nó nhọn thật ư?”
“Đúng vậy.” Anh dùng mu bàn tay vuốn ve bờ môi cô. “Nhưng để anh kiểm tra lại nó lần nữa nhé.”
Anh ghì chặt cô vào anh, hai bàn tay khum tròn trên mông cô. Dưới chân đồi, Isabella đang cười to và các anh trai nhà Mackenzie cùng Daniel đang cổ vũ nhiệt liệt đầy vẻ kích động. Những âm thanh đó như tan ra và trở nên vô nghĩa khi miệng Ian bao phủ lấy miệng cô và cơ thể của anh cong sát lấy người cô. Cô cảm thấy vật đàn ông cứng nhắc qua tầng tầng lớp váy và trái tim cô đập rộn ràng với hơi nóng đột ngột dâng lên. Khoái cảm trần tục, đúng vậy, đã được dâng tặng bởi Lord Ian Mackenzie điên rồ.
Beth đón nhận nó.