Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Taming

Chương 6

Tác giả: Jude Deveraux

Lâu đài Moray rơi vào tầm mắt lúc giữa ngày, và là một khung cảnh chán ngán mà Liana chưa từng thấy bao giờ. Nó là một lâu đài kiểu cũ, dùng để phòng thủ, và không hề thay đổi gì trong suốt hơn một trăm năm mươi năm qua. Những khung cửa sổ nứt toác vì tên bắn, tòa pháo đài kiên cố và trông không thể bị công phá. Binh sỹ xếp hàng dọc những nơi đổ nát của tường thành, trông như thể tòa lâu đài vừa mới bị tấn công và chưa bao giờ được sửa chữa.

Khi đoàn người tới gần hơn, nàng có thể ngửi thấy mùi của nơi này. Mùi của những con ngựa họ đang cưỡi và mùi cơ thể lâu ngày không tắm rửa của những hiệp sỹ nhà Peregrine trở thành thứ mùi hôi hám của tòa lâu đài này.

“Thưa tiểu thư,” Joice thì thào.

Liana không nhìn chị ta, mà chỉ chằm chằm về phía trước. Helen đã kể với nàng về sự thảm hại của nơi này, nhưng nàng đã không chuẩn bị trước cho thứ này.

Đầu tiên họ đi qua con hào. Tất cả nhà xí của lâu đài đều xả thẳng xuống con hào bảo vệ này và nó nhớp nhúa đầy phân cũng như nước thải từ nhà bếp với đầy xác động vật mục rữa. Liana giữ cao đầu và mắt nhìn thẳng trong khi, quanh nàng, những cô hầu ho khạc và bịt kín mũi miệng khỏi thứ mùi xú uế.

Họ cưỡi ngựa thành một hàng đơn băng qua một đường hầm thấp, dài và phía trên đầu Liana trông thấy ba chiếc cổng sắt nặng nề đầy gai nhọn thứ dùng để thả rơi xuống đầu những kẻ xâm phạm. Cuối hầm là một cái sân nhỏ, chỉ bằng một nửa sân trong lâu đài của cha nàng, nhưng chứa gấp ba lần lượng người. Mũi nàng đã bị xúc phạm, giờ thì đến tai nàng. Tiếng quai búa những thanh sắt nóng đỏ trên đe chát chúa; tiếng chó sủa nhặng xị; tiếng thợ mộc đóng đinh; tiếng người la hét với nhau vì quá ồn ã.

Liana khó có thể tin được tiếng ồn và sự hôi thối của những chuồng ngựa và chuồng lợn, những thứ trông như thể chúng đã không được dọn dẹp hàng năm trời.

Bên phải nàng một cô hầu kêu ré lên và ngựa của cô ta lấn sang đường của Liana. Liana nhìn xem điều gì đã khiến cô gái hoảng sợ. Một bình nước tiểu từ gác ba đổ thẳng xuống sân và giờ cái thứ bẩn thỉu đó lênh láng trên tường và tung tóe thành những bãi nước dơ bẩn khắp nơi trên nền đất.

Sau tiếng ré lên của cô hầu, Liana và những cô hầu của nàng đều không ai thốt lên được lời nào. Họ quá kinh hãi để có thể thốt nên lời.

Bên phải Liana có hai cầu thang đá, một cái dẫn thẳng đến chòi tháp đơn, cái kia dẫn tới khu hai tháp thấp hơn, mái lợp đá phiến màu đen. Với một lâu đài bé nhỏ thế này thì không có nhà khách và sân ngoài, không có sự tách biệt giữa lãnh chúa và quản gia, vì mọi người sống cùng nhau trong một không gian chật hẹp là thế.

Trên cùng cầu thang Liana trông thấy hai phụ nữ. Họ rà soát đám người mới cho tới khi họ thấy Liana, rồi một người trong bọn họ chỉ vào nàng và cả hai cùng cười phá lên. Liana có thể thấy họ là nữ hầu, vì sự bẩn thỉu của nơi này rõ ràng là do họ đã không làm việc. Nàng sẽ nhanh chóng chấn chỉnh bọn họ và dạy cho họ là không được phép cười cợt bậc bề trên của họ.

Hai cô ả đi bộ xuống cầu thang và khi họ vòng qua bức tường đá thấp, Liana nhìn thấy rõ họ. Cả hai đều thấp, đẫy đà, eo nhỏ, hông to với những bím tóc dài màu nâu bẩn thỉu lủng lẳng trên lưng. Váy áo của họ bó sát và lộ liễu và họ bước đi với một sự ngúng nguẩy quá sức xấc xược cái hông to. Vênh váo đi trên sân một cách từ từ khiến cho bộ ngực to lớn của bọn họ nảy tưng tưng bên dưới lớp vải áo, và hầu hết đám đàn ông đều ngừng tay để nhin bọn họ.

Khi một hiệp sỹ giúp Liana xuống ngựa, nàng thấy mấy ả hầu hướng tới Rogan. Chàng đang hét mấy gia nhân về những chiếc xe của nhà Neville, nhưng Liana thấy chàng để mắt xuống hai ả. Một trong hai quay lại và trao cho Liana một cái nhìn rành rành là chiến thắng khiến những ngón tay của Liana phát đau vì muốn tát vào mặt ả.

“Chúng ta vào trong thôi chứ, thưa tiểu thư?” Joice nhỏ nhẻ. “Có lẽ bên trong nó sẽ…” Giọng chị ta tắt ngấm.

Rõ ràng là chồng nàng sẽ không dẫn nàng đi thăm nhà mới của nàng và giờ thì Liana cũng chẳng trông đợi gì ở anh ta. Một cách kiêu ngạo, ở chỗ cầu thang mấy ả hầu xấc láo đã ve vãn ông chủ, nàng nâng váy lên và bước qua bọn họ, đá những khúc xương và thứ gì đó giống như một con chim chết ra khỏi đường đi của nàng.

Trên đỉnh cầu thang là một căn phòng rộng, một cánh cửa ra vào bằng gỗ mà trước kia hẳn là một thứ được chạm khắc đẹp đẽ, nhưng giờ đây những cái đầu rìu đã bị mòn vẹt trong thớ gỗ và những cái đinh được đóng vào để giữ những cái chùy và thương. Dọc theo bản những cánh cửa gỗ rộng, một trong số đó được treo bởi duy nhất một cái bản lề, là một căn phòng khoảng bốn mươi lăm feet dài và hai mươi lăm feet rộng, với một cái trần nhà cao tương thích với một căn phòng rộng.

Liana và những nữ hầu của nàng bước vào trong phòng trong im lặng vì chẳng có lời nào diễn tả được điều họ đang trông thấy. Dơ bẩn sẽ không đủ để lột tả hết được. Nền nhà trông như thể được rải bằng tất cả xương xẩu từ mọi bữa ăn đã từng diễn ra trong căn phòng này suốt hơn một trăm năm qua vẫn còn y nguyên tại chỗ. Ruồi nhặng bu đầy quanh những cục xương nhung nhúc giòi bọ, và Liana có thể thấy những thứ – nàng đã từ chối xem xét là những thứ gì – lúc nhúc bên dưới đống rác rưởi bẩn thỉu ngập ngụa ấy.

Những con nhện béo núc chăng tơ khắp nơi trên trần nhà cũng như trên sàn nhà. Bếp lửa đôi ở phía đông cuối căn phòng có lớp tro dày tới ba feet. Thứ đồ đạc duy nhất trong phòng là một cái bàn nặng nề, dày cộp làm bằng gỗ sồi đen nguyên khối và tám cái ghế sứt sẹo, gãy vỡ, tất cả đều cáu bẩn bởi dầu mỡ từ những bữa ăn trong suốt nhiều năm ròng.

Có vài cái cửa sổ trong phòng, một số cao mười lăm feet so với mặt sàn, nhưng đều vỡ kính và mất tấm chớp, nên mùi xú uế từ con hào, khu sân, và cả căn phòng này được trộn lẫn luôn với nhau.

Khi một cô hầu đứng sau nàng lả dần và bắt đầu muốn ngất, Liana không hề ngạc nhiên. “Đứng thẳng lên!” nàng ra lệnh, “nếu không chúng ta sẽ đặt cô xuống nền nhà đấy.” Cô gái ngay lập tức khiến bản thân thẳng lên.

Lấy hết can đảm đặt lên đôi tay, nâng chiếc váy lụa của nàng lên, Liana băng qua căn phòng tới chỗ cầu thang phía góc tây bắc. Chỗ đó cũng đầy xương xẩu, rơm bị mục nát, và cái gì đó rất có thể là một con chuột chết. “Joice, qua đây với tôi,” nàng nói qua vai, “còn mọi người cứ ở lại đó.”

Lên tám bậc cầu thang thì có một căn phòng ở bên trái, và một cái nhà xí ở bên phải. Liana chỉ nhìn vào trong phòng chứ không bước vào. Nó có một cái bàn tròn nhỏ, hai ghế, và hàng trăm vũ khí chiến tranh.

Liana tiếp tục đi lên cầu thang xoắn ốc, theo sau là Joice sợ hãi, cho tới khi nàng lên đến tầng hai của tòa tháp. Trước mặt nàng là một hành lang ngắn, vòm tròn thấp, và cách vài feet là một cánh cửa dẫn sang bên phải. Đây là mọt phòng ngủ với một tấm đệm nhồi rơm bẩn thỉu trên sàn nhà, rơm để quá lâu rồi, chỉ có hai mảnh chăn len thô ráp vất lộn xộn trên sàn nhà. Một cái nhà xí đặt ngay trong phòng này.

Joice bước thẳng tới và đưa tay xuống định chạm vào hai cái chăn đang dồn đống ở cuối tấm đệm.

“Có chấy đấy,” là tất cả những gì Liana nói, và đi xuống hành lang.

Nàng bước vào khu nhà kính, một căn phòng rộng rãi, trống trải tràn ngập ánh nắng lấy từ rất nhiều cửa sổ. Chỗ tường phía nam có một cái thang gỗ dẫn lên tầng ba. Một tiếng sột soạt vang trên đầu khiến Liana ngước nhìn lên. Dọc theo cái đòn chìa là rầm xà, nơi trú ngụ của chim và ở đây là chim ưng, tất cả chúng đều bị chụp mũ và buộc chân. Nào là chim cắt, chim ưng ó, chim cắt lông xám,… Những bức tường bám đầy phân chim, thứ đã nhiễu xuống thành những đống khô cứng trên sàn nhà.

Liana nâng váy của nàng cao hơn nữa và băng qua cái nền nhà bẩn thỉu về phía đông căn phòng. Có ba khung cửa vòm ở đây, chỗ chính giữa tạo thành một căn phòng nhỏ, một cánh cửa bằng gỗ đơn điệu vẫn còn, trong khi cánh bên kia đã biến mất. Sát bức tường đá là một cái bể nước nhỏ, một cái chậu được vị linh mục dùng để rửa tay sau buổi lễ.

“Thật là báng bổ,” Joice thì thào, vì đây là một nhà nguyện riêng tư, một nơi hành lễ để nói những lời cầu nguyện cho gia đình.

“Ah, nhưng ở đây chúng ta có cái nhìn toàn cảnh với cái hào ấy,” Liana nói, nhìn ra ngoài cửa sổ và có gắng mang một chút hài hước cho cái nơi ghê tởm ấy. Nhưng Joice không cười hay nhếch miệng.

“Thưa tiểu thư, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Chúng ta sẽ khiến chồng ta cảm thấy thoải mái,” Liana nói quả quyết. “Đầu tiên, chúng ta sẽ chuẩn bị hai giường ngủ cho đêm nay, một cái cho chồng ta và ta,” nàng không thể ngăn một chút ửng đỏ lướt trên mặt, “rồi một cái cho chị và những cô hầu. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu với phần còn lại của nơi này. Giờ thì thôi đứng trân ra đó và bắt đầu đi. Đi và gọi cả những phụ nữ mà ta đã thấy bên dưới. Một công việc nhẹ nhàng sẽ tước bỏ đi thói xấc xược của chúng.”

Joice sợ hãi phải di chuyển trong cái lâu đài này một mình, nhưng cách xử lý của nữ chủ nhân đã khiến chị ta can đảm hơn. Chị ta sợ hãi những thứ ẩn nấp trong bóng tối hay trong những xó xỉnh của lâu đài. Nếu có thứ gì đó tấn công, sẽ mất bao lâu thì họ mới tìm thấy di hài của chị lẫn lộn trong những thứ khác đây?

Trong khu nhà kính, Liana đi tới những căn buồng tò khác bên sườn khu nhà nguyện. Bọn chim ít thải bậy ở bên này thấy rõ và nàng có thể thấy bên dưới những bức tường bẩn thỉu đã từng được họa hình. Một khi chúng được dọn rửa sạch sẽ nàng có thể cho tu sửa lại, và bức tường phía tây kia nàng sẽ treo một tấm thảm tường. Trong một lúc nàng gần như thoát khỏi mùi của căn phòng, những âm thanh lạo xạo của tiếng chim vô cánh, và tiếng cái gì đó đang di chuyển bên dưới sàn nhà kẽo kẹt.

“Bọn họ sẽ không tới, thưa tiểu thư,” Joice vừa nói vừa thở ngay từ cửa.

Liana trở lại với thực tại. “Ai không đến? Chồng ta ư?”

Joice uất ức, “Mấy ả hầu! Mấy ả hầu của Lord Rogan không đến. Khi tôi nói với bọn họ đến để lau dọn, bọn họ đã cười vào mặt tôi.”

“Vậy ư?” Liana nói. “Để xem bọn họ nói gì với ta nào.” Nàng đã sẵn sàng cho một trận chiến. Nàng đã quá nghe lời và phải nuốt giận quá nhiều trong mấy ngày vừa qua khiến nàng muốn xả ra, và mấy ả hầu gái trở trẽn những kẻ đã dám chỉ trỏ vào nàng và cười cượt sẽ là chỗ hoàn hảo để trút giận.

Liana lao xuống cầu thang, ngang qua phòng ngủ chính, xuống thang ngoài, và lao vào khoảng sân dơ dáy, ồn ã. Hai ả hầu nàng nhìn thấy lúc trước đang ưỡn ẹo gần cái giếng, để ba hiệp sỹ trẻ múc những gầu nước cho mấy ả trong khi mấy ả cọ cọ bộ ngực phì nộn vào cánh tay của những người đàn ông.

“Cô!” Liana nói với ả đầu tiên. “Đi với ta.”

Liana quay gót và bắt đầu bước trở lại lâu đài chỉ để nhận thấy là chẳng ả hầu nào đi theo nàng cả. Nàng nhìn lại thì thấy hai ả đang mỉm cười với nàng như thể hai ả biết điều gì đó mà nàng không biết. Liana chưa bao giờ bị một nữ hầu nào không vâng lời trước đây.

Trước đây luôn luôn nàng được quyền lực của cha nàng hậu thuẫn.

Mất một lúc, Liana không biết phải làm gì. Nàng có thể cảm thấy những con mắt của những người khác trên sân đang dồn lên nàng, và nàng biết rằng đây chính là thời điểm xác lập quyền lực của nàng như một vị nữ chủ nhân của lâu đài. Nhưng nàng sẽ không thể làm được điều đó trừ khi bọn họ hiểu là nàng được sự hậu thuẫn của chồng nàng.

Rogan ở cạnh bức tường phía xa cuối sân, đang chỉ đạo việc dỡ đồ từ một toa xe chứa những bộ áo giáp sắt thuộc khối tài sản hồi môn của Liana. Giận giữ, nàng băng ngang sân, đi qua ba con chó đang sủa nhặng xị, bước qua một đống ruột cừu thối rữa.

Nàng biết rõ điều nàng muốn nói, những yêu cầu nàng muốn thực hiện, nhưng khi Rogan quay về phía nàng, với vẻ bực mình vì nàng đang phá ngang chàng, sự tự tin của nàng bị phai nhạt. Nàng quá muốn chàng được hài lòng, muốn đôi mắt của chàng thay đổi khi chàng nhìn nàng. Giờ thì chàng dường như đang cố nhớ ra xem nàng là ai.

“Những cô hầu không nghe lời em,” nàng nói đều đều.

Anh nhìn nàng với sự sửng sốt, như thể vấn đề của nàng chẳng đáng là gì.

“EM muốn những cô hầu bắt đầu dọn dẹp, nhưng họ không tuân lời em,” nàng giải thích thêm.

Điều đó dường như giải tỏa được sự bối rối của chàng. Chàng quay lại với những chiếc xe.

“Bọn họ dọn dẹp những thứ họ cần. Ta tưởng em đã mua những cô hầu chứ.”

Nàng di chuyển vào giữa chàng và chiếc xe. “Ba trong số nữ hầu của em là quý cô, và những người khác… ôi, khối lượng việc quá nhiều so với họ.”

“Làm mẻ cái áo giáp đó thì ta sẽ lấy đầu ngươi đấy,” Rogan hét lên với một kẻ bốc vác đang dỡ đồ từ chiếc xe. Chàng nhìn xuống Liana. “Ta không có thời gian cho đám hầu. Nơi này thế là đủ sạch rồi. Giờ thì đi đi và để ta còn dỡ đồ.”

Chàng làm ngơ nàng như thể nàng không hề tồn tại, và Liana đứng ở đó nhìn chằm chằm vào cái lưng của chàng và cảm nhận những con mắt của từng gã đàn ông, gần hết trong số đó, cả hai ả hầu kia đang chiếu vào nàng. Vậy đây là điều mà Helen đã cảnh báo nàng sao. Đây là kiểu hôn nhân thế này sao. Một tên đàn ông sẽ ve vãn bạn cho tới khi hắn chiếm được bạn, rồi thì bạn trở nên không cả bằng một mẩu sắt trong tay hắn. Tất nhiên, với Rogan, nàng thậm chí còn chẳng cả nhận được lấy sự ve vãn nào hết.

Giờ thì nàng biết là bằng mọi giá nàng phải giữ được thái độ kiêu hãnh của nàng. Nàng sẽ không nhìn trái hay nhìn phải mà đi thẳng đến những bậc thang đá và bước lên và vào trong lâu đài. Đằng sau nàng có thể nghe thấy những tiếng ồn ã của khu sân đã lại tiếp tục thậm chí còn ồn ào hơn gấp ba lần, và nàng thậm chí còn nghe thấy cả những tiếng cười cợt chói tai của mấy ả đàn bà.

Trái tim Liana đập thình thịch vì sự làm nhục mà nàng vừa phải nhận. Helen đã nói nàng đã hủy hoại quyền lực của bà ở sản sự nhà Neville, nhưng Liana đã chẳng có chút khái niệm gì về điều bà nói hết. Nàng đã nghi ngờ rằng vài người đã nhận ra sự khác biệt trong cuộc sống của những người khác lại xuất phát từ chính họ. Nàng tôn trọng cuộc sống hôn nhân của nàng để điều chỉnh cho những khác biệt, nhưng cảm giác không có chút quyền hành nào, không tồn tại này, là những điều hoàn toàn mới mẻ đối với nàng.

Đây hẳn cũng giống như cảm giác của bà Helen ở sản sự nhà Neville khi gia nhân nghe lời Liana chứ không phải bà. “Bà ấy đã cảm thấy thế này, dù thế bà vẫn đối xử tốt với mình,”

Liana thì thầm.

“Thưa tiểu thư,” Joice dịu dàng.

Liana chớp mắt nhìn cô hầu và thấy nỗi sợ hãi trên khuôn mặt chị ta. Liana không còn dám chắc vào bản thân nàng giờ đây nữa như lúc trước đám cưới. Lúc này đây nàng quá mệt mỏi để suy nghĩ điều nàng sẽ làm trong tương lai. Những nhu cầu cần kíp ngay lúc này đây là thức ăn và một chỗ để ngủ.

“Gửi Bess đi tìm nhà bếp và mang bữa nhẹ lên – ta không muốn ăn chung tối nay. Rồi đem đồ dùng cho phòng ngủ của ta lên khu nhà kính.” Nàng giơ một tay lên để ngăn Joice nói.

“Ta không biết làm thế nào để hoàn thành việc. Dường như ta không có quyền lực trong chính ngôi nhà của chồng mình.” Nàng cố gắng không lộ ra giọng tự thương hại bản thân, nhưng nàng không thành công. “Và tìm vài cái xẻng. Tối nay chúng ta sẽ dọn sạch hai phòng trống để có thể ngủ. Và ngày mai chúng ta sẽ – ” Nàng ngừng lại vì nàng không thích nghĩ tới ngày mai. Nếu nàng không có quyền lực, thậm chí ra lệnh với một cô hầu, nàng sẽ trở thành một tù nhân như thể nàng bị nhốt trong ngục tối vậy.

“Tìm xem ta có thể làm gì với nơi này,” Liana nói sau một hồi suy nghĩ. “Lord Severn ở đâu nhỉ? Có lẽ anh ta sẽ… giúp được chúng ta.” Có chút khởi sắc hơn trong giọng của Liana.

“Vâng, thưa tiểu thư,” Joice nói nhỏ nhẻ và rời phòng.

Chậm chạp, Liana leo lên cầu thang xoắn ốc để tới khu phòng kính. Lũ chim ưng bay xào xạc trên mái ngay phía trên nàng, rồi chúng lại đậu xuống những thanh rầm xà. Nếu như cả lâu đài này không ngập ngụa rác rưởi cùng với sự tồn tại của một đám người, nàng hẳn nghĩ rằng nơi này bị hoang phế. Nó không hề giống ngôi nhà của cha nàng chút nào, mọi người đi ra đi vào khắp các phòng, họ cười nói và trêu đùa nhau. Ở đây thì chỉ toàn đàn ông, mặt mày thì cau có, nghiêm nghị với những vết sẹo dọc ngang khắp cơ thể và vũ khí trang thì lăm lăm trên tay. Không có trẻ con, và không có người phụ nữ nào ngoại trừ hai ả hầu những kẻ đã dám cười cợt nàng và từ chối nghe lệnh nàng.

Nàng nhìn xuống con hào bên dưới và trong ánh hoàng hôn nhợt nhạt nàng còn thấy cả một cái đầu bò nổi lều phều trong dòng bùn nhão đen ngòm, dơ bẩn. Nơi này giờ là nhà của nàng. Ở nơi này nàng sẽ sinh những đứa con và nuôi dạy chúng. Và cái thứ tình yêu gì mà nàng nhận được từ một gã chồng, kẻ mà dường như còn chẳng nhận ra nàng là ai mới một giờ trước đây thôi.

Làm thế nào để chàng mới yêu nàng? Có lẽ nếu nàng và những cô hầu của nàng dọn dẹp sạch sẽ cái nơi này, có lẽ nếu nàng khiến lâu đài này trở nên có thể ở được, chàng sẽ hạnh phúc khi thấy là đã cưới nàng. Chàng sẽ nghĩ tới nàng nhiều hơn chứ không chỉ là một người nào đó mang theo của hồi môn.

Và đồ ăn, nàng nghĩ. Có lẽ nếu nàng thuê được một vài đầu bếp giỏi và chuẩn bị cho chàng những đồ ăn ngon lành, nóng sốt. Đảm bảo cho một người đàn ông được ăn ngon, ngủ với những tấm chăn sạch sẽ, mặc quần áo thơm tho, chàng ta sẽ thấy hài lòng với người phụ nữ đã chu đáo với mình.

Và rồi còn chuyện phòng the. Liana từng nghe những cô hầu nói một phụ nữ làm hài lòng đàn ông ở trên giường thì có thể điều khiển được anh ta. Nàng sẽ chuẩn bị một phòng ngủ sạch sẽ đêm nay và chàng sẽ tìm đến nàng, và khi họ có sự riêng tư, chàng sẽ muốn vợ chàng. Nàng mỉm cười lần đầu tiên từ khi đặt chân tới Lâu đài Moray. Nàng chỉ phải kiên nhẫn và điều nàng muốn rốt cục cũng sẽ đến với nàng.

Một lúc lâu sau cả bảy cô hầu của nàng đều tới khu nhà kính, mang theo đồ ăn, gối, và chắn, và đang ríu rít trò chuyện.

Mất một lúc Liana mới hiểu những người phụ nữ đang bàn tán chuyện gì. Lord Severn đang ở với ai đó được gọi là Quý bà và không giống như là bị trông thấy trong ba hay bốn ngày. Ngoài Quý bà và nữ hầu của bà ta ra, chỉ có tám phụ nữ trong cả tòa lâu đài.

“Họ không làm việc,” Bess nói, “và không ai nói với em là họ làm việc gì.”

“Và họ được gọi tên theo các ngày trong tuần. Chủ nhật, Thứ hai, Thứ ba, và cứ thế, ngoại trừ một người đươc gọi là Đợi chờ . Họ dường như chẳng có cái tên nào khác.” Alice nói.

“Và đồ ăn thì thật kinh khủng. Bột mỳ toàn là bọ và cát. Thợ bánh thì chỉ biết nướng bánh mỳ.”

Bess cúi xuống. “Họ từng mua bánh mỳ từ một thợ bánh trong làng, nhưng ông ta có một mối hận với nhà Peregrine chưa thanh toán và…”

“Và sao?” Liana hối thúc, cố gắng ăn mẩu thịt mà lẽ ra là nên để làm da thuộc may yên ngựa.

“Người nhà Peregrine đã phá cửa nhà người thợ bánh và… và dùng những thùng bột của ông ấy để làm bô xí.”

Liana đặt miếng thịt không ăn được xuống. Đám phụ nữ đã lau dọng sạch sẽ một chỗ gần cửa sổ và giờ họ đang ngồi đó cạnh nhau. Bên dưới họ có thể nghe thấy những tiếng kim khí va chạm, tiếng la hét của đàn ông và tiếng ăn uống nhồm nhoàm. Như là chồng nàng và người của anh ta đang ăn ở phòng bên dưới, mà không một ai nghĩ tới việc cho mời vị phu nhân của chủ nhân họ cùng tham gia.

“Các cô có lẽ nghe thấy điều gì về tư phòng của Lord Rogan hả?” nàng hỏi, cố gắng giữ lấy sự kiêu hãnh.

Đám phụ nữ nhìn nhau, sự tội nghiệp dâng lên trong mắt họ.

“Không ạ.” Joice lẩm bẩm. “Nhưng chắc chắn là cái đó, căn phòng rộng nhất, là của ngài ấy.”

Liana gật đầu. Nàng vẫn chưa cảm thấy đủ mạnh mẽ để leo lên cầu thang gỗ của khu phòng kính và nhìn xem những căn phòng bên trên – hay, rất có thể, cũng dơ bẩn y chang như những gì đã thấy. Nếu lũ chim được nuôi trong khu phòng kính, thì lũ lợn rất có thể được nhốt ở ngay phía trên phòng ngủ lắm chứ?

Mất đến hai giờ làm việc cật lực để cọ rửa sạch sẽ hai phòng ngủ. Liana muốn giúp, nhưng Joice từ chối và Liana hiểu. Khoảnh khắc đó những cô hầu của nàng cũng như nàng, họ đều cảm thấy lạc lõng và cô đơn giữa nơi xa lạ, bốc mùi hôi thối này, nhưng Joice không muốn nữ chủ nhân của chị mất đi quyền lực của nàng đối với những người phụ nữ này.

Thế nên Liana ngồi trên băng ghế cạnh cửa sổ trong khu nhà kính và giữ miếng vỏ cam ngay mũi để át đi cái mùi xú uế từ cái hào bên dưới.

Khi căn phòng của nàng cuối cùng cũng sẵn sàng – không sạch bóng, nhưng ít nhất cũng có thể đi lại mà không bị vướng phải những cái xương – một cô hầu đã thuyết phục được anh coi ngựa mang lên hai tấm đệm, và Liana, cùng sự giúp đỡ của Joice, thay đồ và đi ngủ. Nàng nằm thao thức một lúc, đợi chồng nàng tới với nàng. Nhưng chàng không đến.

Sáng hôm sau nàng tỉnh dậy bởi những tiếng động lớn và mùi thật kinh khủng. Nàng đã nghĩ đó là một giấc mơ tồi tệ biến thành sự thật.

Buổi sáng Rogan đi lại trong tư phòng thì thấy Severn đang ngồi trên bàn, đầu anh ta ngả trên tay đầy mệt mỏi, và ăn bánh mì với pho mát. “Anh đã không nghĩ là gặp được em. Đi săn không?”

“Có,” Severn trả lời. “Em cần nghỉ ngời sau đêm qua với Io. Anh có vẻ thư thái nhỉ. Vợ anh không làm phiền anh quá nhiều đêm qua nhỉ?”

“Tối qua là Thứ bảy,” Rogan đưa ra câu trả lời.

“Và anh không dành nó cho vợ mình?”

“Không phải Thứ bảy.”

Severn gãi gãi cánh tay. “Anh sẽ chẳng thể nào có con trai nếu cứ thế.”

“Em có đi hay không đấy? Anh sẽ xem xét cô ta. Có thể là lần tới… Anh không biết khi nào nữa. Cô ta không có gì khuấy động một gã đàn ông cả.”

“Chị ấy ở đâu rồi?”

Rogan nhún vai. “Trên gác, có lẽ thế. Ai mà biết?”

Severn vất phần còn lại của chỗ bánh mỳ xuống với cốc rượu chua loét và đống cát ướt nhẹp trên sàn nhà. Anh trai anh có làm gì cũng không phải việc của anh.

Trong ba ngày Liana và nữ hầu của nàng cọ rửa khu phòng kính. Và trong ba ngày nàng đã sợ hãi phải đi xuống gác. Nàng không thể chịu đựng việc ló mặt ra cho đám người ở Lâu đài Moray này. Tất cả bọn họ đều biết nàng bị chồng chối bỏ, rằng anh ta không chỉ từ chối ngủ với nàng mà anh ta còn khước từ việc trao cho nàng quyền lực đối với gia nhân của anh ta.

Thế nên Liana ở một mình, không bao giờ muốn thấy mặt chồng nàng nữa, không bao giờ muốn thấy bất kỳ ai trong cái lâu đài này nữa. Trong chừng mực, nàng nghĩ, nàng không thể chiếm được tình yêu của chồng chỉ với sự nhu mì của nàng, vì chàng thậm chí còn chẳng để mắt tới nàng, ngoan ngoãn hay không cũng thế cả.

Cho tới chiều ngày thứ tư nàng dám liều lên thử những bậc thang gỗ. Tầng trên cũng bẩn thỉu không kém gì khu nhà kính, ngoại trừ ở đây chẳng có dấu hiệu nào của con người đã nhiều năm rồi. Nàng tự hỏi những người trong lâu đài đã ngủ ở đâu và ngay lập tức hình dung thấy họ nằm thành đống cạnh nhau.

Nàng bước dọc hành lang và nhìn vào trong một phòng ngủ trống không chỉ có mấy con chuột dơ bẩn nháo nhào sợ hãi khi nàng bước tới, tạo thành những đám bụi nhỏ trên sàn. Khi nàng định trở lại tầng dưới, nàng nghĩ nàng nghe thấy tiếng kéo sợi. Nâng váy lên, nàng chạy tới căn phòng ngủ phía xa và đẩy cánh cửa nặng trịch mở toang.

Đang ngồi trong ánh mặt trời là một người phụ nữ luống tuổi duyên dáng với mái tóc và lông mày đen, bà đang kéo sợi. Căn phòng sạch sẽ, đồ đạc ở đây được bọc đệm, và cửa sổ vẫn nguyên vẹn lớp kính. Đây hẳn là vị Phu nhân mà Lord Severn tới thăm. Có lẽ bà là một người dì hay có máu mủ với ai đó.

“Vào đi, cháu, và đóng cửa lại trước khi cả hai chúng ta sặc vì bụi.”

Liana làm như bà yêu cầu và mỉm cười. “Cháu không biết có người ở đây. Cũng như tất cả mọi thứ, thực vậy.” Nàng cảm thấy rất thoải mái với người phụ nữ đáng mến này, và khi bà gật đầu về phía một cái ghế, Liana đã ngồi xuống đó.

“Thật kinh khủng, phải không?” vị phu nhân đó nói. “Rogan đã chẳng quan tâm tới bụi bặm ngay cả khi chúng đã đóng tảng dầy cộm khiến cậu ta phải bơi trong nó.”

Liana khẽ mỉm cười. “Anh ấy cũng sẽ không nhận ra cháu nếu cháu có đang chết đuối trong nó,” nàng nói dưới hơi thở, không có ý để vị phu nhân nghe thấy.

Nhưng bà đã nghe thấy. “Tất nhiên là cậu ấy sẽ chẳng chú ý tới cháu. Đàn ông không bao giờ nhận ra những người phụ nữ tốt sẽ chăm lo cho quân áo của họ sạch sẽ, thức ăn của họ được nấu nóng sốt, và sẽ sinh những đứa con cho họ trong thầm lặng.”

Đầu Liana ngẩng lên khi nghe thấy thế. “Họ chú ý đến loại phụ nữ nào ạ?”

“Phụ nữ như Iolanthe.” Bà mỉm cười với Liana. “Cháu vẫn chưa gặp cô ấy. Cô ấy là cánh tay phải của Severn. Ồ, không hẳn là một cánh tay phải. Thực ra thì, Io là vợ của một gã đàn ông rất ngu độn, rất già, rất giàu có. Io đã tiêu tiền của gã và sống ở đây với Severn, người không già, không giàu có và cũng không ngu độn.”

“Cô ta sống ở đây ư? Cô ta chọn sống ở … ở…”

“Cô ấy có một căn phòng riêng chỗ khu bếp, chỗ tuyệt nhất trong cái lâu đài này. Io đòi hỏi thứ tốt nhất.”

“Cháu yêu cầu sự giúp việc từ những người hầu,” Liana nói cay đắng, “nhưng chẳng được gì.”

“Yêu cầu và yêu cầu,” vị phu nhân nói, kéo bông thành một sợi tơ mảnh, trơn láng. “Cháu yêu Rogan rất nhiều nhỉ?”

Liana nhìn ra xa và không băn khoăn những riêng tư của nàng với người phụ nữ này. Nàng quá mệt mỏi vì chỉ có mấy cô hầu để trò chuyện. “Cháu nghĩ cháu có thể từng yêu chàng. Cháu đã đồng ý kết hôn với chàng bởi vì chàng là người đàn ông duy nhất thành thật với cháu. Chàng đã không ngợi ca vẻ đẹp của cháu khi nhìn thấy vàng của cha cháu.”

“Rogan luôn luôn thành thật. Cậu ấy chưa bao giờ giả vờ là cậu ấy không, hay có quan tâm tới những gì không phải là vấn về với cậu ấy.”

“Đúng ạ, và anh ấy cũng không thèm quan tâm đến cháu,” Liana nói buồn bã.

“Nhưng cháu nói dối, đúng không, cháu? Một Liana trốn tránh tiếng cười nhạo của đám hầu gái không phải là Liana đã chạy khỏi sản sự của cha cô bé, Liana người đã từng đối mặt với đám đông nông dân đang nổi nóng.”

Liana không hỏi vì sao bà biết những điều đó về nàng, nhưng nàng cảm thấy nước mắt đong đầy hai mắt. “Cháu không nghĩ một người đàn ông có thể yêu Liana đó. Joice nói đàn ông thích – ”

“Và ai là Joice vậy?”

“Chị hầu của cháu. Thực ra, chị ấy có gì đó giống một người mẹ với cháu. Chị ấy nói – ”

“Và chị ta biết mọi điều về đàn ông, phải không? Được nuôi dạy bởi một người, kết hôn với một người, làm mẹ của bao nhiêu đứa?”

“Ồ, không, thực ra, chị ấy lớn lên cùng cháu. Chị ấy là trẻ mồ côi trước đó và sống với toàn phụ nữ. Chị ấy đã kết hôn, dù thế, không có con, nhưng vì chị ấy chỉ gặp chồng có ba lần một năm thế nên… Ồ, cháu hiểu ý của bà rồi ạ. Joice không có kinh nghiệm gì hết với đàn ông.”

“Không, ta không nghĩ thế. Nhớ này, cháu, không phải người phụ nữ lau dọn sạch sẽ ngôi nhà của người đàn ông là người khơi mào những cuộc chiến tranh vì bản thân, mà đó là người đàn bà đôi khi sử dụng một sợi roi da.”

Điều đó khiến Liana bật cười. “Cháu không thể tưởng tượng việc vung một cái roi da đối với Lord Rogan.”

“Bằng một cái áo lấm bùn,” bà nói, đôi mắt như cười, rồi đầu bà hơi rướn lên. “Ai đó đang lên gác. Đi đi, cháu. Ta không muốn bị làm phiền.”

“Vâng ạ, tất nhiên rồi,” Liana nói và rời phòng, đóng lại cánh cửa sau lưng nàng. Nàng suýt quay lại trong phòng để hỏi làm sao mà bà ấy biết được về chiếc áo lấm bùn, nhưng Joice đã đến đầu cầu thang và nói có chuyện cần Liana.

Liana dành phần còn lại của ngày cô lập trong khu nhà kính, chỉ có mấy cô hầu bầu bạn, và Liana cứ nhớ lại những lời vị phụ nhân đó. Nàng quá bối rồi không biết phải làm gì. Nàng nghĩ sẽ tới gặp Rogan và yêu cầu anh buộc những người hầu phải tuân lệnh nàng, nhưng ý đó khiến nàng thấy thật kỳ cục. Anh ấy đơn giản là sẽ quay lưng lại. Nàng không thể tưởng tượng nổi là anh sẽ lắng nghe nàng một cách đơn thuần vì nàng sẽ la hét với anh.

Tất nhiên nếu nàng có thể cũng sẽ chĩa kiếm vào anh luôn. Ý nghĩ đó gần như làm nàng phì cười.Vậy là nàng chỉ có thể ngồi đợi. Có lẽ ngày nào đó anh sẽ đến khu nhà kính, có lẽ để lấy một con chim ưng, và anh sẽ thấy nơi này sạch sẽ thế nào và anh sẽ muốn ở lại, rồi anh sẽ nhìn nàng với tình yêu đong đầy trong đôi mắt và –

“Thưa tiểu thư?” Joice nói. “Đã muộn rồi ạ.”

“Ừ,” Liana nói nặng nhọc. Nàng lại đi tới chiếc giường trống trải và lạnh lẽo của mình.

Vài tiếng sau nàng tỉnh dậy vì một tiếng động kỳ lạ và có một tia sáng. “Rogan!” nàng nghẹn thở, và ngẩng lên nhìn thì không phải là chồng nàng mà là một cậu thiếu niên khá cao và xinh trai, với mái tóc đen nhếch nhác dài tới vai và cái áo khoác nhung rách rưới cùng chiếc quần ống thùng thình. Cậu ta đang đứng cạnh tường, một chân gác lên ghế, khuỷu tay chống lên đầu gối, đang ăn một quả táo và nhìn nàng chằm chằm trong ánh sáng của một cây nến lớn.

Liana ngồi dậy. “Cậu là ai và cậu làm gì trong phòng của tôi thế?”

“Đến xem chị thôi,” cậu ta nói.

Cậu chắc chắn ít tuổi hơn cái chiều cao lênh khênh của cậu vì giọng của cậu vẫn chưa thay đổi, nàng nghĩ. “Cậu vừa gặp rồi đấy, giờ thì ra khỏi đây đi.” Nàng không chấp nhận xự vô phép trong phòng của chính nàng được.

Cậu ta cắn trái táo một tiếng rốp rõ to và chẳng tỏ vẻ gì là sẽ rời đi. “Tôi đoán chị đang đợi anh trai tôi cũng một lúc rồi nhỉ.”

“Anh trai cậu?” Liana nhớ Helen nói bà không biết nhà Peregrine có bao nhiêu con trai.

“Tôi là Zared,” cậu bé nói, đặt chân xuống sàn và ném lõi táo qua cửa sổ. “Giờ tôi đã thấy chị rồi. Chị giống hệt như họ nói, và anh Rogan sẽ không đến đây tối nay đâu.” Cậu bước ra phía cửa.

“Chờ chút!” Liana nói với một giọng khiến cậu bé ngừng bước và quay lại. “Cậu có ý gì khi nói tôi giống như họ nói, và chồng tôi đang ở đâu mà khiến anh ấy sẽ không đến đây tối nay?” Liana hy vọng cậu bé sẽ nói rằng Rogan đang phải thi hành những nhiệm vụ bí mật phụng sự đức vua, hoặc có lẽ đang cần thực hiện lời thề chay tịnh nhất thời.

“Hôm nay là thứ tư,” Zared nói.

“Ngày trong tuần thì có liên quan gì tới chồng tôi?”

“Tôi được nghe kể chị đã gặp họ. Có tám người. Mỗi người là mọt ngày trong tuần và một người đảm nhận thay thế khi phiên của họ trùng với ngày có vấn đề của đàn bà. Thỉnh thoảng cả hai đều bị dính vấn đề, thì Rogan sống với địa ngục quá. Có lẽ anh ấy sẽ đến với chị cũng nên.”

Liana không dám chắc, nhưng nàng nghĩ nàng bắt đầu hiểu rồi. “Những cô hầu đó,” nàng nói nhẹ tênh. “Cậu nói chồng tôi ngủ với từng cô hầu vào mỗi đêm sao? Như thể theo … lịch hả?”

“Anh ấy từng ngủ với mỗi cô khác nhau từng ngày trong tháng cơ, nhưng anh ấy nói như thế có quá nhiều đàn bà loanh quanh trong lâu đài. Anh ấy giảm xuống còn tám. Severn thì khác. Anh ấy nói Iolanthe là đủ với ảnh rồi. Tất nhiên, Io là – ”

“Anh ta đang ở đâu?” Cơn thịnh nộ của Liana bắt đầu phun trào. Giận dữ bị kìm nén từ lần đầu tiên nàng gặp Rogan đang cuồn cuộn trong huyết mạch. Nàng lặp lại câu hỏi với sự kinh tởm không khác gì kinh tởm con hào phía dưới. “Anh ta đang ở đâu?”

“Anh Rogan hả? Ảnh ngủ mỗi đêm mỗi khác. Ảnh tới phòng các Ngày. Ảnh nói họ sẽ ghen tuông nếu họ tới phòng ảnh. Đêm nay là thứ Tư, ảnh sẽ lên tầng trên cùng của khu bếp, cửa đầu tiên bên trái.”

Liana đứng dậy. Toàn bộ cơ thể nàng bừng bừng phẫn nộ. Mọi cơ bắp trên người căng cứng.

“Chị sẽ không rời đây đấy chứ? Anh Rogan không thích bị làm phiền vào ban đêm, và tôi có thể nói với chị, cơn giận của anh ấy không dễ chịu đâu. Một lần anh ấy – ”

“Cậu còn chưa thấy cơn giận của tôi đâu,” Liana nói qua hàm răng nghiến chặt. “Không ai đối xử với tôi như thế mà còn sống để kể về nó hết. Không một ai!” Nàng đẩy Zared sang một bên và đi ra hành lang, nơi nàng chộp lấy một ngọn đuốc cháy rực trên vách tường.

Nàng mặc choàng và đi chân trần nhưng nàng chẳng hề nhận ra những cái xương nàng dẫm phải, và một con chó sủa nhặng xị ngáng đường, nàng đã dùng ngọn đuốc như một thanh kiếm và con cho lẩn ngay lập tức.

“Tôi được nghe chị là một kẻ nhát cáy,” Zared nói phía sau nàng, cậu đang lẽo đẽo theo sau đầy thắc mắc. Nhưng người vợ này không giống một con thỏ nhát cáy lúc này khi mà nàng sải bước xuống cầu thang và băng qua phòng chính. Vợ của Rogan sẽ làm gì đây?

Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, Zared chắc Severn hẳn sẽ thích thú cho xem.

Bình luận