Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Emily ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn chăm chăm ngạc nhiên vào người luật sư. “Nói thẳng ra đi!” – cô nói với một giọng không mấy tin tưởng. “Dượng tôi đã để lại toàn bộ – hiển nhiên là toàn bộ mọi thứ – cho tôi? Nhưng tôi không thể kế thừa tài sản của ông ấy trừ phi tôi đến sống ở Cyprus[1] trong một năm? Và cùng với đó là làm việc cho cháu trai của ông ấy, Nikolaos Konstantin ư?”

[1] Cyprus: Nằm ở phía đông Địa Trung Hải là quốc đảo Cyprus lộng gió. Do vị trí địa lý của đảo thuộc vào nơi có vị trí giao thông đông – tây trọng yếu, trong thời kỳ đầu lịch sử văn minh nhân loại, nơi đây đã là nơi tập trung của hai nền văn hoá Đông – Tây và là nơi phát sinh truyền thuyết về thần Vệ Nữ – thần Ái tình.

images

images

“Tôi nghĩ là vậy!”, người luật sư trả lời mềm mỏng, “những quy định của di chúc hoàn toàn bất thường, nhưng cha dượng cô – Dimitri Konstantin – đã rất coi trọng việc này”.

Sau tất cả cú sốc và buồn đau trong vài tháng vừa qua, chuyện này là khó có thể chấp nhận được. Tại sao Dimitri lại muốn biến cuộc đời cô trở nên đảo lộn hoàn toàn khi mà cô thật sự rất cần một sự vững chắc? Emily hoài nghi.

“Tất cả chuyện này là không thể được!”, cô nói với một cái lắc đầu chậm rãi, “nhà của tôi ở đây. Tôi không thể bán nó đi và chuyển đến một đất nước xa lạ. Còn công việc của tôi nữa. Tôi đang trong thời gian huấn luyện để trở thành kế toán, tôi sắp có một kỳ sát hạch trong vài tháng tới đây. Không!”, Emily lắc đầu chắc chắn lần nữa, những lọn tóc vàng nhạt xoã tung trên đôi vai gầy của cô. “Tôi đơn giản là không thể làm được. Ông phải nghĩ cách khác trước kỳ hạn của cái di chúc này! “.

“Tôi e rằng điều đó là không thể “, người luật sư nhã nhặn. “Di chúc hoàn toàn đúng luật. Và khả năng duy nhất để phá bỏ nó là cô phải chứng minh được cha dượng cô thiếu suy nghĩ khi ông ấy lập nó. Cô có muốn làm thế không?”

“Không, tất nhiên rồi”, Emily nói không do dự. Cô đã rất kính yêu dượng của mình. Không gì có thể khiến cô bôi một vệt nhơ lên tên tuổi của ông ấy. Emily cắn môi. “Nhưng tại sao Dimitri lại viết ra một di chúc như thế này?”

“Khi cha dượng cô đến chỗ tôi”, giọng người luật sư nhỏ nhẹ, “ông đã biết chắc là ông sẽ chết. Ông nói với tôi rằng mối quan tâm lớn nhất của ông hiện giờ là cô và những gì xảy ra cho cô sau khi ông ấy ra đi. Ông biết cô sẽ sụp đổ vì cái chết của ông, đặc biệt là khi nó đến quá sớm ngay sau sự ra đi của mẹ cô. Ông tin rằng nó sẽ giúp cô quen dần nếu cô chuyển đến một đất nước mới, bắt đầu lại từ đầu. Và Cyprus là sự lựa chọn tất yếu, vì nó là hòn đảo quê hương ông. Ông cũng muốn cô gặp và làm quen với tất cả thành viên nhà Konstantin. Tôi hiểu, đã có một mối bất hoà gay gắt, và nguyên nhân chính là cuộc hôn nhân của ông ấy với mẹ cô”.

“Là tái hôn”, Emily trả lời trống rỗng. “Và gia đình Dimitri đã không chấp nhận bất kỳ cuộc hôn nhân nào trong cả hai.” Đôi mày cô nhướng lên nhìn người luật sư đang rất ngạc nhiên. “Ông không biết đúng không? Dimitri và mẹ tôi đã từng cưới nhau khi họ còn rất trẻ, nhưng mọi thứ trở nên sai lầm và họ chia tay. Dimitri ở lại Cyprus và mẹ tôi chuyển đến Anh. Bà tái hôn và vài năm sau, tôi ra đời. Cha tôi chết năm tôi mười tuổi… ông làm việc trên dàn khoan… đó là một tai nạn…”. Giọng cô chùng xuống trong phút chốc, khi hàng loạt những ký ức buồn bỗng chốc quay về. Khoảng thời gian tuổi thơ ấy là quãng đời mà cô thà là quên đi. Emily ngồi thẳng dậy và tiếp tục, “vài năm sau, mẹ tôi gặp lại Dimitri khi ông tới Anh trong một chuyến công tác. Họ nhận ra rằng họ vẫn còn yêu nhau và họ kết hôn lần nữa”.

“Thật là một câu chuyện lãng mạn”, người luật sư mỉm cười.

“Ngoại trừ cái kết hạnh phúc đã không kéo dài”, Emily buồn bã. “Và giờ thì ông đang nói với tôi rằng, dượng tôi đã sắp đặt tất cả mọi chuyện mà thậm chí còn không bảo tôi một lời?”

“Ông tin rằng đó là vì điều tốt nhất”, người luật sư bảo đảm. “Và ông rất muốn cô làm hoà với gia đình ông, vì hiện giờ cô không còn người thân nào cả”.

“Nhưng tại sao tôi lại phải làm việc cho cháu trai ông ấy, Nikolaos Konstantin?”. Emily thắc mắc khó hiểu.

“Cha dượng cô muốn cô thấu hiểu hơn về niềm đam mê công việc của ông ấy. Như cô đã biết, ông sở hữu một khách sạn 5 sao ở Cyprus. Và khi ông đến Anh để cưới mẹ cô, ông vẫn tiếp tục công việc điều hành với người thay thế là Nikolaos, cháu trai ông. Khách sạn đó là phần lớn trong tài sản thừa kế của cô, và mong ước của cha dượng cô là cô có thể thay ông điều hành nó. Nikolaos Konstantin sẽ dạy cô tất cả những gì cô cần biết.”

“Điều hành khách sạn ư?” Emily lặp lại, cặp lông mày nhướng lên ngạc nhiên tột độ. Tất nhiên là cô đã biết từ trước, rằng dượng cô làm chủ mốt khách sạn ở Cyprus, và ông thường nhận những báo cáo tài chính định kỳ từ người cháu trai, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, ông muốn để lại nó cho cô. Cô không chắc rằng cô muốn nó; cô thậm chí còn không biết cả điều cơ bản để điều hành một khách sạn. Cô có muốn học không? Emily tự hỏi. Cô không biết. Ngay bây giờ, ý nghĩ về việc bỏ lại mọi thứ quen thuộc sau lưng thậm chí còn đáng sợ hơn. Sau khi mất đi hai người thân yêu nhất, cô muốn bám chặt lấy ngôi nhà của mình, công việc, bạn bè, không muốn mạo hiểm với những thứ xa lạ.

“Nếu cô đến sống ở Cyprus một năm theo quy định trong di chúc”, luật sư tiếp tục, “cô sẽ được thừa kế khách sạn, và sau đó, cô sẽ được tự do làm bất kỳ điều gì cô muốn. Cô có thể bán nó và rời đi, hoặc thuê một giám đốc hay chính cô tự quản lý”.

“Tôi thực sự không nghĩ rằng tôi có thể kham nổi việc đó”, cô ngập ngừng.

“Tất nhiên là cô ta không thể”, một giọng nam miệt thị cất lên đằng sau cô. “Cô ta chỉ là một cô gái không có kinh nghiệm. Thậm chí cô ta còn không phải là thành viên nhà Konstantin”.

Emily quay lại. Ngay cả người luật sư cũng giật mình.

Một người đàn ông cao to, tóc đen đang đứng ngay lối ra vào văn phòng. Ánh mắt tối tăm khoá thẳng vào gương mặt Emily và dừng lại ở đó trong khoảng dài đầy khó chịu, có lẽ lâu hơn là anh ta đã định. Cô cảm thấy bản thân ngưng thở mà không hiểu tại sao. Có gì đó ở người đàn ông này – chiều cao, bờ vai rộng, những đường nét góc cạnh trên gương mặt; hay chính sự hiện diện của anh ta có thể áp đảo bất cứ ai. Và làn da rám nắng Địa Trung Hải đối chọi hẳn với gương mặt nhợt nhạt của người luật sư và nước da không màu của chính Emily – bị bòn rút mất sức sống bởi nỗi đau, kiệt sức và cú sốc khi mất đi liên tiếp hai người thân cô yêu quý nhất trên đời.

Tiếng Anh của anh ta rất chuẩn, ngoại trừ dấu hiệu uể oải trong giọng nói. Emily nhận ra rằng, cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh như bị thôi miên, và ngay lập tức cô lấy lại bình tĩnh.

“Anh là ai?”, cô hỏi, thần kinh căng thẳng khiến giọng cô trở nên sắc nhọn. “Và anh đang làm gì ở đây? Anh đang nghe lén à?”

“Tôi đã đợi ở bên ngoài”, anh ta cộc lốc, “tôi định sẽ giới thiệu với cô sau, nhưng trong trường hợp này thì tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta nên gặp nhau bây giờ. Tôi là Nikolaos Konstantin”

Emily cảm thấy khó nuốt. Đây chính là cháu trai của dượng cô? Người mà ông ấy muốn cô hợp tác cùng? Cô nuốt xuống một lần nữa, gần như là nấc cụt, bởi hệ thần kinh thậm chí đang mệt mỏi bệ rạc của cô cũng phản ứng với sự kích thích nguyên thuỷ trong đôi mắt sẫm màu của anh ta, dường như được toả ra từ từng lỗ chân lông nhỏ nhất. Anh hiểu rất rõ, và hoàn toàn tự chủ. Ngay cả người luật sư cũng bị “khớp”. Nikolaos Konstantin dường như có cùng một kiểu tác động lên tất cả mọi người.

“Tôi đang giải thích những điều khoản trong di chúc của chú anh cho cô Peterson”, người luật sư bối rối.

“Tôi biết”, anh cắt ngang. “Những điều khoản trong di chúc thật sự rất buồn cười. Cô gái này không thể nào kế thừa việc điều hành của chú tôi được”.

Âm điệu gay gắt trong giọng nói của anh ta khiến Emily tức giận đáp lời. “Tôi hoàn toàn không phải là không có khả năng!”.

Anh ta thậm chí không để cho cô nói hết. “Tôi không thể ngăn cản cô đến Cyprus”, anh nói, ánh mắt phiền toái chiếu thẳng vào mặt cô, cái nhìn chằm chằm nóng bỏng như muốn đốt cháy, khiến cho tim cô bỗng nhiên đập mạnh trong lồng ngực, “mặc dù tôi rất muốn làm thế. Tôi hoàn toàn không tin rằng cô sẽ được chào đón bởi bất cứ ai trong gia đình Konstantin. Và tôi cũng có thể nói với cô ngay bây giờ là cô hoàn toàn thiếu kinh nghiệm để điều hành một khách sạn hạng sang. Đó là một công việc kinh doanh phức tạp, cái mà cô chẳng hiểu gì hết. Cô sẽ phá huỷ tất cả những gì chú tôi đã xây dựng lên và bản thân tôi đã duy trì nó ở cấp cao suốt ngần ấy năm!”.

“Tôi có thể thiếu kinh nghiệm”, Emily đáp trả, hoàn toàn bị tức giận vì thái độ ngạo nghễ của anh ta, “nhưng đó chính là lý do Dimitri muốn tôi làm việc với anh trong một thời gian, để học hỏi những gì cần biết. Tôi hoàn toàn không ngớ ngẩn, và tôi có thể học chúng nhanh chóng thôi!”.

Cái điệu cười không tin tưởng của anh ta, càng như dầu đổ thêm vào lửa giận đang phừng phừng trong cô. Anh ta nghĩ anh ta là ai? Cô điên tiết. Sao anh ta dám bước vào đây và đối xử với cô như thể cô là một con ngốc thực thụ vậy?

“Cô phải biết rằng đó không đơn giản là cô cảm thấy có thể làm được việc ấy”, anh ta khẳng định chắc chắn, như thể vấn đề đã bắt đầu được đặt ra.

“Tôi có thể học. Tôi sẽ học cách để thực hiện việc đó!”. Emily tuyên bố chắc nịch, quên mất chỉ mới vài phút trước đây, cô còn đang phân vân với việc quyết định rằng cô thậm chí còn không muốn đến Cyprus. Người đàn ông này đã biến tất cả thành một thử thách, và là một thử thách mà cô khó có thể chối từ. Mặc dù nỗi buồn đang phủ kín cô, Emily đã có thể nhận thấy sự khuấy động đầu tiên trong cuộc sống của mình, của năng lượng, và của sự cấp thiết phải bỏ lại sau lưng, dù chỉ là một chút, niềm đau thương ngập tràn và bước tiếp với một điều gì đó tích cực hơn, thứ sẽ giúp cô quay về cuộc sống bình thường.

Đôi mắt xanh của cô giận dữ chiếu thẳng vào tia nhìn tăm tối, mãnh liệt của Nikolaos. “Anh không thể ngăn tôi làm theo di chúc của Dimitri. Tất cả những gì anh có thể làm là từ chối dạy tôi những điều tôi cần biết. Anh có định làm thế không?”, cô thách thức, ngạc nhiên về sự dũng cảm của bản thân trước người đàn ông đối diện.

Nikolaos Konstantin trông như thể anh ta rất muốn làm thế. Nhưng cuối cùng, anh chỉ lầm bầm trong miệng. “Tôi đã hứa với Dimitri là sẽ hỗ trợ cô. Lời hứa với người đã khuất là không thể phá bỏ”.

“Vậy thì OK!”, Emily nói với một quyết tâm cao độ. Cô quay lại người luật sư. “Tôi sẽ làm theo di chúc của dượng tôi. Trừ phi… ngài Konstantin đây không có ý gì phản đối chứ?”, cô thêm vào, ngang nhiên quay lại đối chọi với ánh nhìn từ đôi mắt màu đen.

Nikolaos chắc chắn là rất muốn phản đối. Nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp để lên tiếng. Lắc đầu nhanh, anh quay qua người luật sư. “Ông có địa chỉ khách sạn của tôi. Tôi sẽ ở đây trong vòng hai ngày nữa. Liên lạc với tôi khi ông hoàn tất mọi thủ tục. Tôi sẽ sắp xếp những việc cần thiết”.

“Sắp xếp cho cái gì?”, Emily hỏi đầy nghi ngờ.

“Tất nhiên là chuyến đi đến Cyprus”.

“Cảm ơn, nhưng tôi hoàn toàn có thể tự làm được.” Emily đáp lời ngay lập tức.

“Tôi chắc là cô có thể làm được rất nhiều thứ”, giọng điệu anh ta đầy vẻ mỉa mai, “nhưng tôi đã đồng ý đảm nhận mọi việc sau cái chết của Dimitri, và đây chính xác là những gì tôi định làm”.

Rồi không nói gì thêm, thậm chí là liếc nhìn Emily một lần nữa, anh bước nhanh ra khỏi phòng.

Emily nhìn chăm chăm vào ô cửa trống trơn trong vài giây và nhận ra rằng trái tim vốn đang đập thình thịch đã bắt đầu chậm lại. Và cô cuối cùng cũng nói được. “Anh ta là đồng sự mà Dimitri đã chọn cho tôi ư?”, cô hoài nghi. “Sao anh ta lại có thể làm thế? Chắc chắn phải có những thành viên khác trong gia đình có thể dạy tôi những điều cần biết!”.

Vị luật sư cười khiên cưỡng. Sự hiện diện của Nikolaos đã đánh đổ hoàn toàn sự tự tin trong ông. “Tôi nghĩ rằng ngài Nikolaos konstantin được coi là trụ cột gia đình. Đó là sự lựa chọn hiển nhiên khi cha dượng cô muốn đảm bảo rằng cô được đặt trong vòng tay bảo vệ an toàn”.

“Tôi không cần ai trông coi hết!”. Emily kiên quyết. Và cô lắc đầu. “Tôi đã nghĩ rằng Dimitri hiểu tôi. Tại sao ông ấy lại có thể làm thế này?”.

“Theo như tôi hiểu thì, cha dượng cô mang nặng dòng máu Cyprus. Và họ có một truyền thống là phải quan tâm, bảo vệ những người phụ nữ của mình. Ông ấy đơn giản là làm theo những gì xưa cũ, và ông chắc hẳn đã nghĩ rằng cháu trai ông là người đàn ông tốt nhất có thể giúp đỡ cô vượt qua những ngày tháng khó khăn này”.

Emily hoàn toàn chắc rằng Nikolaos Konstantin chỉ tạo thêm những rắc rối cho cô mà thôi. Và đôi mắt đen lấp lánh kia, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cho cô run rẩy. Cô chưa từng nhìn thấy cặp mắt nào như thế trước đây.

“Tôi thực sự biết ơn vì những gì tốt nhất Dimitri đã làm cho tôi. Chỉ là, giá mà ông ấy nói trước với tôi một tiếng…”.

“Cô thực ra không cần phải chấp nhận những điều khoản trong di chúc”, vị luật sư nhắc nhở.

“Đúng!”, cô thở dài. “Tình yêu của Dimitri đối với tôi đủ nhiều để ông có thể giao lại toàn bộ gia tài của mình cho tôi và sắp xếp mọi việc vì tương lai của tôi, cho dù lúc đó ông đã rất yếu. Tôi không thể trốn chạy. Và, tôi yêu Dimitri, thế nên tôi sẽ cố gắng một lần vì ông ấy”.

Vị luật sư gật đầu thấu hiểu. “Vậy tôi sẽ báo cho ngài Konstantin về chuyến đi của cô tới Cyprus ngay khi tất cả những thủ tục cần thiết được hoàn thành”.

Khi Emily rời văn phòng luật sư và lái xe về nhà, cô đã cố chấp nhận với sự thật rằng tương lai cô đã hoàn toàn bị đảo lộn. Lúc cô đến văn phòng, cô chỉ nghĩ rằng Dimitri đã để lại một khoản tài chính đủ để giữ cô ở lỳ trong nhà trong một khoảng thời gian cho đến khi cô tạm qua được nỗi đau tệ hại nhất và xoay sở để đưa cuộc sống trở về guồng quay ban đầu. Thay vào đó, cô được biết rằng ông đã sắp đặt còn nhiều hơn thế và chính nó đã làm gián đoạn tất cả.

Cô yêu Dimitri rất nhiều, nhưng một phần nhỏ trong Emily oán giận điều đó. Cách đây vài tháng, trước khi mọi thứ bắt đầu sụp đổ, đầu tiên là cái chết của mẹ cô và tiếp đó là căn bệnh của Dimitri, cô đang theo đuổi sự nghiệp, đang có một cuộc đời riêng của chính mình. Và bây giờ có lẽ cô sẽ phải từ bỏ tất cả, ít nhất là trong một năm tới. Tuy nhiên, cô đã rất biết ơn về tất cả những gì tốt đẹp nhất Dimitri dành cho cô, như ông đã làm kể từ khi ông bước vào cuộc đời mẹ cô bảy năm trước. Emily đã từng là một cô bé mười bảy tuổi hay xấu hổ và nông nổi, thiếu vắng sự có mặt của người cha trong những năm tháng quan trọng nhất thời niên thiếu. Mặc dù Dimitri không có con, ông dường như vẫn nhận ra rằng, tuy đã trưởng thành, Emily vẫn tha thiết cần bóng hình người cha yêu dấu mạnh mẽ trong cuộc đời cô. Ông đã trở thành sự thay thế, và thậm chí còn hơn nữa: một người đàn ông hiền hoà, đáng yêu với tia cười và tình yêu cháy bỏng sục sôi trong đôi mắt đen ấp áp. Người đã động viên cô thử sức với những điều mới mẻ, vượt qua mọi khó khăn, kể cả sự bất khả thi. Ngay từ đầu, Emily đã rất yêu kính ông, và luôn nỗ lực để đáp trả sự khuyến khích nhiệt tình ấy.

Và bây giờ ngay cả khi đã ra đi, ông vẫn làm như ngày còn sống, đặt ra thử thách mới, buộc cô phải bỏ nỗi buồn lại sau lưng và đối mặt với một tương lai mới.

Emily ngẩng đầu, chớp mắt giấu đi những giọt nước đã bắt đầu lấp lánh trong đôi mắt xanh của cô. Cô sẽ không khóc nữa. Đã đến lúc phải đối diện với hiện tại. Emily gạt mái tóc vàng ra sau và tự bảo cô sẽ chấp nhận thử thách cuối cùng của ông.

Cô sẽ đến Cyprus. Cô vẫn nhớ về Dimitri và mẹ với tình yêu cao cả nhất nhưng cô sẽ cố để gây dựng lại cuộc sống của mình mà không có họ, cô sẽ thành công trong tất cả mọi việc Dimitri đã muốn cô làm. Và chắc chắn là như thế cho dù có hay không sự giúp đỡ của Nikolaos Konstantin!…

Trong suốt những tuần tiếp theo, Emily thường tự dằn vặt về quyết định bốc đồng của bản thân, nhưng cô dứt khoát sẽ không thay đổi ý định. Và cô phải thừa nhận về một sự phấn khích đang lớn dần lên khi thời điểm rời Anh quốc ngày càng đến gần. Hoặc đó có thể là ý nghĩ gặp lại Nikolaos Konstantin một lần nữa đã khiến cho sự run rẩy chạy dọc từng đầu mút thần kinh?

Tất nhiên là không! Emily bụng bảo dạ. Rất nhiều phụ nữ sẽ ngã gục vì ánh nhìn đầy nhục cảm, tia sáng lấp lánh đầy nguy hiển trong đôi mắt đen của anh ta, nhưng đó không phải là cô!

Có quá nhiều thứ cần phải làm trước khi đi xa đã tách tâm trí cô ra khỏi nỗi đau buồn và chiếm lấy của Emily một khoảng thời gian để lo lắng không ngừng về những điều phía trước. Cô liên lạc với dịch vụ trông nom nhà cửa trong một năm cô đi vắng, nuối tiếc nộp lại bản báo cáo tháng cho bộ phận kế toán nơi cô làm việc, và bắt đầu lên danh sách những thứ cần mang theo. Cô chào tạm biệt tất cả bạn bè và hứa hẹn sẽ giữ liên lạc. Căn nhà bắt đầu trở nên trống rỗng khi cô đóng thùng những vật dụng cá nhân, đem bỏ vào kho cho đến ngày trở lại. Và cô chắc chắn rằng cô sẽ quay về. Cô không thể hình dung ra bản thân sống trên một đất nước xa lạ cho đến hết đời.

Nikolaos đã thu xếp mọi thủ tục trong văn phòng và gửi đến một tin nhắn thông qua người luật sư để báo cho cô biết rằng anh ta sẽ đến Anh trong một chuyến công tác vào cuối tháng. Và nó sẽ tiện hơn nếu cô có thể sắp xếp để đi cùng.

Emily nổi giận ngay khi cô nhận được mẩu tin. Việc quái gì cô phải sắp xếp vì sự thuận tiện của anh ta chứ?

Khi cô bình tĩnh trở lại, cô nhận ra dù gì thì cô cũng không muốn đi một mình. Cú đánh mạnh trong vài tháng cuối đã rút sạch mọi sự can đảm trong cô, và cô muốn đi cùng với một người nào đó – kể cả đó là Nikolaos Konstantin. Dù sao đây cũng là cơ hội để họ hiểu nhau hơn trước khi bắt đầu công việc. Có lẽ họ sẽ vượt qua được khởi đầu tệ hại và ít nhất là bình thường hoá mối quan hệ của hai người.

Khi ngày khởi hành càng đến gần, Emily càng cảm thấy dao động giữa khát khao từ bỏ tất cả và nỗi buồn vì phải bỏ lại những gì thân thuộc sau lưng. Và để chống lại tình trạng chán nản đó, cô bắt đầu đi shopping, mua tất cả quần áo mới mang theo, tìm kiếm sự an ủi tạm thời trong ánh đèn sáng rực của các cửa hiệu, trong sự xô đẩy, chen lấn giữa đông người qua. Ít ra thì cô không ở một mình. Cô đã không nhận ra số tiền mình hoang phí cho đến khi thông báo tình trạng thẻ tín dụng được gửi đến. Emily hoàn toàn bị sốc trước con số đưa ra. Cô đã được đào tạo để trở thành một kế toán như thế đấy! Đã quá trễ để nhận ra một điều rằng khi nỗi đau đem đến sự xa lạ bao nhiêu, bạn càng ứng xử một cách mù quáng và vô trách nhiệm bấy nhiêu. Và bây giờ thì cô có những khó khăn về tài chính cần giải quyết, đỉnh điểm của tất cả mọi thứ.

Thật nhẹ nhõm khi thời điểm chuyển tới Cyprus cuối cùng cũng đã đến. Mưa tuyết rát buốt gương mặt Emily khi mệt nhọc lê bước khỏi chiếc taxi đưa cô đến phi trường. Nikolaos đang đợi cô ở đó. Anh ta đã đến Anh từ vài ngày trước, nhưng chỉ có một cuộc điện thoại ngắn ngủi thông báo về những thủ tục anh ta đã làm xong thông qua luật sư của cô. Tuy nhiên thậm chí chỉ cần nghe chất giọng trầm êm mượt vương đôi chút mệt mỏi của anh cũng đủ khiến tim cô đập mạnh.

Cô ăn mặc rất chỉn chu với mong muốn trông đứng đắn và tự chủ. Cô đã chọn một bộ complet tối màu cắt may rất khéo, giày cao gót và một cái áo mưa mỏng chỉ vửa đủ để tránh khỏi những cơn gió mùa đông lạnh lẽo. Bộ đồ hoàn toàn không phải là trang phục thích hợp cho việc di chuyển, nhưng cô không quan tâm. Ăn mặc nghiêm chỉnh tạo cho cô sự tự tin, và đó mới là điều quan trọng. Gương mặt cô trắng bệch, nhưng sự điểm trang kỹ lưỡng đã che giấu nó đi và một thỏi son tông màu sáng đã giúp cho đôi môi khô nứt của cô có thêm một chút sức sống, cuối cùng là cột gọn mái tóc trong chiếc nơ sặc sỡ, hoàn thiện vẻ ngoài thanh lịch trang nhã mà cô đã cố tạo ra.

Cô đến nơi vừa đúng lúc, Nikolaos đang đợi cô ngoài sảnh. Emily nuốt xuống khó khăn ngay khi cô nhìn thấy anh, cao lớn hơn hẳn những người đàn ông khác bên cạnh. Cô đã quên – hay đã ép mình phải quên về mức độ cực kỳ quyến rũ của anh. Làn da rám nắng đủ để khiến anh nổi bật giữa những gương mặt tái nhợt xung quanh. Và đôi mắt đó – quá sẫm màu, gần như sâu thăm thẳm, và sắc sảo. Nhưng chính sự hiện diện của anh đã mang vẻ đe doạ, cản bước cô tiến đến trao tặng một nụ cười duyên dáng.

Ánh mắt đen lướt khắp người cô, chiếu thẳng lên phục sức cầu kỳ và gương mặt trang điểm cẩn thận. Emily không cần phải có khả năng đọc suy nghĩ mới có thể hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì về cô – rằng cô trông không giống một người vừa bị đánh gục vì nỗi đau mất đi hai người thân liên tiếp – cha dượng và mẹ của mình. Thực tế thì, trông cô giống một chân dài của làng thời trang hơn.

Cô tự nhắc nhở là cô không quan tâm anh ta nghĩ gì về cô. Cô đến Cyprus để học cách điều hành khách sạn, và Nikolaos Konstantin là người sẽ dạy cô. Mối quan hệ giữa họ chỉ có thế.

“Còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ bay”, anh nói ngắn gọn, “cô có muốn một tách café trong khi chờ không?”.

Emily không chắc rằng cổ họng nghẹt cứng của cô có thể nuốt trôi bất cứ thứ gì, nhưng cô vẫn gật đầu. Tốt hơn là ngồi trong bầu không khí im lặng ngột ngạt thế này.

Trong nhà hàng, Emily nhìn chằm chằm vào cái tách đặt trước mặt cô, nhưng không hề có ý định chạm vào nó. Nikolaos uống một ngụm lớn, rồi đặt sang bên.

“Cuối cùng, tôi cho rằng cô sẽ không thay đổi ý định đến Cyprus đúng không?”, đột nhiên anh cất tiếng hỏi.

Emily ngẩng đầu. “Tất nhiên không! Mọi việc đã sắp xếp đâu ra đó rồi mà!”.

Một thoáng cay độc hiện lên trong ánh mắt anh. “Và cô sẽ mất khoản tài sản thừa kế đó nếu như cô không đồng ý với những sắp xếp này, phải không?”.

Tại sao anh ta lại làm thế với cô? Sự mệt mỏi bất chợt đến trong tâm trí Emily. Anh ta không biết rằng những tuần vừa rồi với cô ra sao ư? Khó khăn thế nào để cô có thể lết đến đây ư?

Không biết bằng cách nào cô đã ép cho giọng mình thật bình thản. “Anh nghĩ đó là tất cả những gì tôi ham muốn à? Tài sản thừa kế ư?”.

Anh nhún vai. “Chứ còn gì khác sao?”.

“Tôi cho rằng anh không nghĩ tôi làm thế vì tôi yêu Dimitri? Vì đơn giản là tôi muốn hoàn thành ước nguyện của ông ấy?”.

“Làm ơn hạ giọng xuống một chút!”, Nikolaos lạnh lùng, khiến cô nhận ra âm vực đã tăng cao quá mức cần thiết do áp lực căng thẳng. “Không cần phải giải trình, tôi chưa bao giờ, dù chỉ trong một giây phút, nghĩ rằng cô làm tất cả điều này vì tình cảm với Dimitri. Tôi cho rằng cô chỉ đơn giản là muốn được hưởng thụ, và cách dễ dàng nhất là bằng tiền của người khác”.

Emily không thể tin anh ta có thể buộc tội cô với những thứ kinh khủng như vậy. Cô cảm thấy làn da tái nhợt của mình đang dần trắng bệch đi vì tức giận. “Sao anh dám nói thế với tôi? Thậm chí là anh còn chưa hề quen tôi trước đó, anh không thể biết tôi là người như thế nào!”.

“Sao tôi dám ư?”, anh ta khinh khỉnh. “Hoàn toàn đơn giản. Và tôi không cần thiết phải quen biết cô. Tôi tin cô biết câu nói này của người Anh – mẹ nào thì con nấy.”

Lời nói của anh ta đập vào cô như một cú đánh. Và sự tức giận nguyên thuỷ tràn về. Mẹ cô là người phụ nữ cuối cùng có thể vụ lợi mà cô từng biết. Margot Konstantin là người phụ nữ hiền lành đáng yêu, dễ bị tổn thương và không giỏi việc tự chăm sóc bản thân. Bà chắc chắn không bao giờ là người tham lam như Nikolaos ám chỉ.

“Ý anh là mẹ tôi chỉ yêu Dimitri vì tiền của ông ư?”, giọng cô uất nghẹn vì tức.

“Tất nhiên. Và trước khi cô định chối bỏ điều đó, nên nhớ rằng tôi biết tất cả về mẹ cô!”.

“Anh biết gì về bà ấy?” Emily cao giọng, “Và làm cách nào mà anh biết được? Anh thậm chí còn chưa từng gặp mẹ tôi!”.

“Nhưng tôi biết những gì xảy ra trong quá khứ”, Nikolaos nhỏ giọng, nhưng đôi mắt đen của anh lại lấp lánh những tia sáng nguy hiểm.

Quá khứ? Anh ta đang nói đến cái gì vậy? Anh ta không định moi móc về tất cả sự phản đối ngày trước với cuộc hôn nhân đầu tiên của mẹ cô và Dimitri chứ? Lẽ ra chuyện đó cần phải được quên đi và tha thứ. Nó đã quá lâu rồi.

“Anh đang muốn nhắc đến cuộc hôn nhân đầu tiên giữa mẹ tôi và Dimitri?”, Emily ngờ vực. “Nhưng khi đó họ mới chỉ là những thanh niên, họ đã không thể giải quyết những vấn đề phát sinh và thế là tan vỡ. Tất nhiên, mẹ tôi có thể làm tốt hơn nếu bà được gia đình anh chào đón. Nhưng không! Ngay từ đầu, họ đã thể hiện rất rõ là họ phản đối đám cưới này”.

“Chắc chắn là thế”, giọng anh lạnh như băng, “Dimitri đã đính hôn với người khác trước khi gặp mẹ cô. Và chỉ vài tuần sau, ông huỷ lời đính ước và thông báo sẽ cưới mẹ cô”.

“Tiếng sét ái tình!”, Emily chống lại, “Họ muốn được bên nhau. Điều đó hoàn toàn không có gì sai chứ?”.

Cô biết rằng cô đã lỡ miệng. Gương mặt Nikolaos tối sầm, và làn môi đầy quyến rũ mím chặt lại thành một đường thẳng. “Hoàn toàn là sai lầm khi hạnh phúc của người này là sự trả giá của người khác. Lời đính ước bị huỷ đã để lại một nỗi đau lớn”.

“Tôi chắc rằng Dimitri đã rất lấy làm tiếc về điều đó. Ông là một người đàn ông tận tuỵ. Ông không muốn làm đau lòng ai cả…”.

“Chỉ là đau lòng thôi ư?”, Nikolaos ngắt ngang đầy giận dữ. “Hai ngày sau khi đính ước bị phá bỏ, vị hôn thê của ông đã tự tử. Bà bơi ra biển, và sẽ tiếp tục cho đến khi chết đuối nếu không được cứu bới một chiếc thuyền cá”. Lờ đi vẻ ngỡ ngàng trên gương mặt Emily, anh tiếp tục một cách cay đắng. “Vài tháng sau, bà ấy cưới anh trai Dimitri. Tôi không hiểu vì sao bà ấy làm thế – có lẽ là để trả thù, hoặc giận dữ, hay tuyệt vọng. Cuộc hôn nhân đã trở thành thảm hoạ, đó là điều tất yếu. Tại sao không chứ?”.

“Nghe này”, Emily khó chịu ngắt ngang, “tôi không biết tất cả những việc đó. À, tôi chỉ biết mẹ tôi và Dimitri đã từng cưới nhau, khi họ còn rất trẻ, và điều đó không đi đến đâu cả. Thế là hết. Tôi thật sự rất tiếc nếu điều đó đã gây ra quá nhiều bi kịch, và tôi bắt đầu hiểu rằng tại sao nhà Konstantin lại ghét mẹ tôi đến thế. Nhưng anh không thể xếp nó vào quá khứ hay sao? Hơn ba mươi năm trôi qua rồi. Khi mẹ tôi và Dimitri gặp lại nhau, họ đã rất hạnh phúc, họ đã rất nuối tiếc vì tất cả quãng thời gian xa cách nhau. Tôi cho rằng đã đến lúc anh – và cả gia đình Konstantin – phải cố để chấp nhận cuộc tái hôn này, và cả tình yêu mà họ dành cho nhau”.

“Tình yêu!”, Nikolaos nhắc lại, có một sự cay độc khinh bỉ trong giọng nói của anh khiến Emily cảm thấy bị tổn thương. “Tình yêu chỉ là lời biện hộ cho một người đàn ông hành xử như một tên ngốc!”.

“Tôi không cho rằng Dimitri có bất kỳ điều gì ngốc nghếch ngớ ngẩn cả!”, Emily đáp trả ngay lập tức.

“Ông bỏ nhà, bỏ gia đình để chạy theo mẹ cô tới Anh, trong khi cuộc hôn nhân đầu tiên của ông với bà ta đã hoàn toàn là một thảm hoạ. Theo tôi, điều đó thật sự rất ngớ ngẩn”.

“Bà đã làm cho ông cảm thấy rất hạnh phúc”, Emily giận dữ.

“À vâng, tôi chắc rằng bà ta đã rất cố gắng để khiến cho ông hạnh phúc”, Nikolaos gay gắt. “Tôi hoàn toàn chắc rằng bà ta sẽ làm bất cứ thứ gì để đảm bảo tiền của Dimitri sẽ không trượt qua kẽ móng tay bà ta một lần nữa!”.

Emily cảm thấy cách mỉa mai của anh thật sự rất quá quắt. Và thái độ thì hiển nhiên không thể chấp nhận được. “Thật là kinh tởm khi nói ra điều đó!”, giọng cô vỡ tan với nỗi uất ức tràn về.

Anh đưa tay lên, dáng điệu bất cần. “Để dành lại mấy cái tức giận của cô đi. Tôi không có hứng thú. Tôi chỉ muốn hoàn thành tốt vai trò của mình”.

“Anh đã làm rất tốt rồi đó!”, Emily trả đũa.

“Nhưng thế mà cô vẫn muốn cùng tôi đến Cyprus ư?”

“Tất nhiên rồi”, cô đanh giọng đầy quyết tâm. Nêu như cuộc đối thoại này có mục đích là để làm cho cô thay đổi ý định, thì anh ta phải thất vọng rồi!

“Tôi cũng định học cách để điều hành khách sạn của Dimitri, và đến khi thời gian kết thúc, tôi sẽ tuyên bố quyền sở hữu tài sản thừa kế của mình”.

“Đó chính xác là những gì tôi nghĩ cô sẽ làm”. Nikolaos lạnh nhạt. “Và vì chuyến bay của chúng ta đã đến, tôi đề nghị chúng ta lên máy bay!”.

Họ ngồi trong khoang hạng nhất, và điều đó có nghĩa là họ sẽ không bị nhồi nhét để gần nhau quá mức như trong khoang du lịch. Nhưng Emily vẫn bị ngộp thở vì sự gần gũi với Nikolaos – ghế bên cạnh chỉ cách cô vài inch. Cô vẫn còn rất bực bội vì tất cả những gì anh đã nói, đặc biệt là về mẹ cô, nhưng cùng lúc đó cô cũng nhận thức được về sự nam tính ngập tràn; nhiệt lượng nóng bỏng toả ra từ làn da rám nắng, và cô không cần nhìn thẳng vào đôi mắt đen cũng có thể biết được chúng đang rực lên với một năng lượng ẩn giấu trong đó. Cô bắt đầu thấy nhói đau. Nếu anh ta vẫn tiếp tục hiểu lầm tai hại chỉ sau một tiếng nói chuyện cùng cô, làm thế nào cô có thể vượt qua một năm nữa?

Cô nhìn chằm chằm ra cửa sổ, nhưng không thấy gì ngoài những đám mây xám ngắt. Cuối cùng, cô quay lại Nikolaos.

“Khi chúng ta đến Cyprus, tôi sẽ ở đâu?”, cô hỏi khó nhọc.

“Tôi có một vài khách sạn”, anh ngắn gọn. “Chuyện tiện nghi không thành vấn đề”.

“Dimitri không có nhà trên đảo ư?”

“Ông đã bán tất cả điền sản cá nhân khi tái hôn với mẹ cô. Hiển nhiên là ông không có ý định quay về Cyprus”.

“Bởi vì ông biết rằng vợ ông sẽ không được hoan nghênh”, Emily châm chích.

Nikolaos cộc cằn: “Dimitri chắc chắn phải hiểu vì sao ông buộc phải chọn giữa mẹ cô và gia đình”.

“Bởi tất cả những cảm giác tệ hại qua đám cưới đầu tiên của họ à? Theo tôi thì sự mâu thuẫn vớ vẩn này giữa hai gia đình nên kết thúc, ngài Konstantin ạ! Và anh cũng nên cảm thấy thế. Cuối cùng thì, không phải người Cyprus rất đề cao các mối quan hệ gia đình gắn bó sao?”.

“Nikolaos”, anh ngắt lời, lờ đi những gì cô vừa nói. “Cô nên gọi tôi là Nikolaos”.

“Hả?”, cô hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời không mong đợi của anh.

Cặp mắt đen lại loé lên. “Chúng ta là anh em họ mà! (cousins by marriage)”.

“Anh em họ ư?”, cô nhìn chăm chú vào anh, nhắc lại đầy khó hiểu.

“Cô không biết ư?”. Môi anh bặm lại thành một đường thẳng. “Cha tôi là anh trai Dimitri”.

“Nhưng…” Emily đột nhiên rơi vào im lặng khi cô chợt hiểu ra ẩn ý trong câu nói của anh.

“Cuối cùng thì cô hiểu rồi chứ?”, ánh mắt anh dán chặt vào cô đến mức khiến từng dây thần kinh cũng bị chấn động. “Người phụ nữ đã đính ước với Dimitri trước khi ông gặp mẹ cô, người đã cố tự dìm chết mình khi hôn ước bị phá bỏ – người đã cưới anh trai Dimitri thay vào đó – bà là mẹ tôi!”.

Emily cố để nuốt xuống, nhưng cổ họng cô đã trở nên khô khốc.

“Tôi… tôi không biết”, cô lắp bắp.

“Có vẻ như cô không biết nhiều thứ quá nhỉ, xem ra cô hoặc đần độn hoặc đơn giản là không thèm quan tâm đến lịch sử gia đình mình”.

Điều đó đúng là châm chích nhưng quả thật nó có một phần sự thật trong đó. Emily đã được an ủi khi cuộc hôn nhân thứ hai của mẹ cô và Dimitri quá tuyệt với đến mức cô đã quyết định dẹp tất cả quá khứ bất hạnh đau khổ vào quên lãng. Cô đã quyết định sẽ không hỏi bất kỳ câu hỏi nào có thể gợi lên những ký ức buồn hay phủ bóng mờ lên hạnh phúc của họ. Giờ cô đã bắt đầu thấy hối tiếc về điều đó, bởi cô đang tự hỏi một cách khó khăn rằng cô còn phải biết thêm gì nữa về cái gia đình này.

Trong suốt quãng thời gian còn lại của hành trình, cô đã cố đọc một cuốn sách, nhưng thực thế là không thể chăm chú vào con chữ. Cô nhận biết rất rõ sự hiện diện của Nikolaos ngay cạnh mình, tuy bận rộn với công việc nhưng nhiệt lượng toả ra mạnh mẽ vẫn khiến cô không thể tập trung.

Cuối cùng anh ngẩng đầu liếc ra cửa sổ, trông có vẻ đã thư thái hơn một chút.

“Chúng ta đã gần tới nhà rồi”, anh hài lòng.

Emily định nói đó là nhà anh chứ không phải nhà tôi nhưng những từ ngữ trượt ra khỏi đầu cô ngay khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Những đám mây xám đã biến mất, mặt trời toả ánh nắng vàng từ bầu trời màu lam xuống mặt biển xanh thăm thẳm mềm mại, và hòn đảo Cyprus nổi lên giữa sóng nước trập trùng, trải một màu vàng lóng lánh và xanh mơn mởn trong ánh nắng mùa đông.

“Hòn đảo của tình yêu”, Nikolaos thì thầm khi bắt gặp ánh mắt say mê của cô, có một chút chế nhạo trong giọng nói đó.

Emily lờ đi. Cô mê mẩn với cảnh sắc của hòn đảo ngay từ cái nhìn đầu tiên. “Đây cũng là quê hương của nữ thần tình yêu và sắc đẹp[2]”, cô thêm vào, nhớ lại câu chuyện trong cuốn sách đã đọc vài tuần trước. “Bà nổi lên từ những đám bọt biển, làm say mê tất cả những người đàn ông và lấp đầy họ với những ham muốn ngọt ngào”. Rồi cô nhận ra rằng làn da cô đột nhiên nóng bừng lên, và từng đầu mút thần kinh ngứa râm ran một cách lạ thường.

[2] Nữ thần Aphrodite (Thần thoại La Mã gọi là Venus): là thần của tình yêu, sắc đẹp và sự sinh nở (cũng có thể là nữ thần của dục vọng); và cũng là thần hộ mệnh của thủy thủ.

“Đó chỉ là một truyền thuyết”.

“Tất nhiên là thế”, cô đồng ý ngay, giật thót mình và tự hỏi cái quái gì đã khiến cô nói những điều như thế với Nikolaos, trong tất cả mọi người!

Cô tự nhắc nhở rằng không hay ho gì khi bị quyến rũ bởi hòn đảo này, cô chỉ ở đây để học cách điều hành khách sạn, công nhận tài sản thừa kế. Đó là tất cả. Nhưng ánh mắt của cô cùng lúc đó lại trở nên mơ mộng hơn trước biển xanh và rừng thẳm, những bãi cát trải dài trong ánh nắng mặt trời và những thảm hoa xuân sớm rực rỡ sắc màu.

Khi máy bay gần xuống phi trường Larnaca, nó lướt ngang qua một hồ thiên nhiên với những đám mây hồng trôi bồng bềnh trên mặt nước. Emily nhíu mày đầy tò mò. Mây màu hồng ư? Mây mà nổi lềnh bềnh trên mặt nước ư? Và rồi cô nhận ra cô đang nhìn thấy cái gì.

“Hồng hạc!”, cô thốt lên. “Ôi những đàn hồng hạc!”.

Nikolaos nhìn cô ngờ vực, như thể anh ta không mong đợi cô sẽ bị ấn tượng với hòn đảo ngay từ cái nhìn đầu tiên như thế này.

“Đó là một hồ nước mặn”, anh bảo cô, ngừng lại một chút. “Những đàn chim tụ tập ở đây vào mùa đông, và khi hè về, nước trong hồ khô cạn, muối sẽ được thu hoạch”.

Máy bay bắt đầu đáp xuống đường băng, và Emily cuộn lại những lọn tóc vào cái nơ màu vàng sau gáy. Cô biết điều đó thật ngớ ngẩn, cô trông như thế nào không hoàn toàn là vấn đề. Chắc chắn sẽ không có một đám đông những người trong gia đình Konstantin chờ ở sân bay để chào đón cô. Cô cũng không biết bất cứ ai trên hòn đảo này – ngoại trừ Nikolaos.

Cô nhìn nhanh qua gương mặt anh, tối sầm lại như thể để ngăn cô khỏi những suy nghĩ của riêng mình. Và khi những bánh xe máy bay chạm xuống mặt đất, đột nhiên điều đó không còn là gì cả, cô đã ở Cyprus, và cô biết cô vui mừng vì cuối cùng cô cũng đã đến đây. Vui mừng vì cô đã có động lực để đối đầu với thử thách mới. Và cô sẽ không để Nikolaos biến nó thành một khó khăn. Cô sẽ vượt qua năm tiếp theo không tổn thương, không nỗi đau và cả những xáo trộn trong cảm xúc.

Những tháng vừa qua, cuộc đời cô đã rơi xuống tận cùng vực thẳm. Và giờ cô chắc chắn rằng nó đang trên đường leo lên.

Bình luận