Luân Đôn, năm 1820.
“Chết tiệt, chết tiệt, … mày đâu rồi, thứ đồ ma lanh!” Một tràng nguyền rủa trôi lơ lửng trong cơn gió mạnh, làm các vị khách ở bữa tiệc trên sông sửng sốt.
Chiếc du thuyền được neo lại giữa dòng sông Thames, các vị khách tụ họp lại để tôn vinh vua George. Cho đến giờ bữa tiệc vẫn thật buồn tẻ nhưng đầy cao quí, tất cả mọi người đều nghiêm túc ca tụng chiếc du thuyền được trang hoàng lộng lẫy của Đức vua. Với những đồ đạc thêu kim tuyến, gỗ gụ hảo hạng, hàng cụm ly pha lê hình tháp, tượng nhân sư mạ vàng, và các con sư tử chạm khắc yên vị trong tất cả các góc, chiếc du thuyền là một chốn thú vị nổi lềnh bềnh. Tất cả các vị khách đều đang uống say sưa để đạt đến trạng thái phởn phơ nhẹ thay thế cho cảm giác thích thú thực sự.
Có lẽ cuộc hội họp này sẽ thú vị hơn nhiều nếu sức khỏe của đức vua không tệ đến thế. Cái chết gần đây của cha ngài và một thử thách mệt mỏi với bệnh gút đã gây ra nhiều thiệt hại, bỏ ngài lại buồn rầu không đúng với tính cách của mình. Giờ đây đức vua tìm kiếm sự bầu bạn của những con người mang đến tiếng cười và trò tiêu khiển làm dịu đi cảm giác cô lập của ngài. Đó là lý do, như người ta nói, ngài đã đặc biệt yêu cầu sự hiện diện của cô Lily Lawson ở bữa tiệc trên sông. Chỉ là vấn đề thời gian, người ta đã nghe thấy một vị tử tước trẻ uể oải nhận xét thế, cho đến khi cô Lily Lawson khuấy động mọi thứ lên. Như thường lệ, cô không làm thất vọng.
“Ai đó hãy lấy cái thứ đồ rắc rối kia lên đi!” Lily bị nghe thấy hét ầm lên giữa tràng cười du dương. “Các ngọn sóng đang đẩy nó ra xa khỏi thuyền!”
Biết ơn vì được thoát khỏi sự buồn chán, các quý ông đổ xô về hướng có rối loạn. Các phụ nữ vùng vằng khó chịu khi người tháp tùng của họ biến mất tới mũi tàu, nơi Lily đang rướn người qua thành vịn và nhìn chằm chằm vào một vật thể nào đó đang trôi nổi trên làn nước. “Cái mũ ưa thích nhất của tôi,” Lily nói đáp lại cả dàn hợp xướng các câu hỏi, ra dấu với một cái khoát từ bàn tay bé nhỏ của cô. “Cơn gió đã thổi tung nó ra khỏi đầu tôi!” Cô quay sang đám đông những người hâm mộ, tất cả đều sẵn sàng mang đến những lời an ủi. Nhưng cô không muốn sự thương cảm – cô muốn chiếc mũ quay lại. Cười toe toét hóm hỉnh, cô nhìn từ mặt người này sang người khác. “Ai sẽ đóng vai quý ông hào hiệp và lấy nó lại cho tôi nào?”
Lily đã cố tình ném chiếc mũ qua thành tàu. Cô có thể thấy vài quý ông nghi ngờ điều đó, nhưng điều đó cũng không ngăn cản cả tràng những lời đề nghị nịnh đầm. “Cho phép tôi,” một anh chàng gào lên, trong khi một người khác thực hiện cả một màn trình diễn vứt bỏ áo khoác và mũ của mình. “Không, tôi nhấn mạnh rằng mình sẽ được ban cho đặc ân đó!” Một cuộc tranh cãi nhanh nhảu xảy ra, vì mỗi người trong số họ đều ước đạt được sự yêu mến của Lily. Nhưng hôm nay nước khá là động, và đủ lạnh để gây ra một trận cóng đe dọa sức khỏe. Quan trọng hơn cả, đó sẽ là sự phá hủy một bộ cánh đắt tiền được cắt may hoàn hảo.
Lily quan sát cuộc tranh luận cô vừa gây ra, miệng cô cong lên thích thú. Thích tranh cãi hơn là hành động, những người đàn ông này đều đang làm điệu bộ và đưa ra những lời tuyên bố nịnh đầm. Nếu ai đó có ý sẵn sàng giải cứu chiếc mũ của cô, đến giờ hẳn anh ta đã phải làm thế rồi. “Thật là một cảnh tượng thú vị.” Cô nói dưới hơi thở, nhìn chằm chằm vào các vị công tử bột đang cãi vã nhau. Cô sẽ kính trọng một người đàn ông bước lên trước và bảo rằng cô hãy cút xuống địa ngục đi, cái mũ hồng lố bịch đó chẳng đáng phải nhặng xị lên như vậy, nhưng không một ai trong số họ dám. Nếu Derek Craven ở đây, anh hẳn sẽ cười vào mặt cô, hay làm một cử chỉ thô lỗ sẽ mang đến cho cô một tràng cười khúc khích. Cả anh và cô đều có cùng một sự khinh miệt đối với các thành viên biếng nhác, quá mức chưng diện và quá mức điệu bộ của xã hội thượng lưu.
Thở dài, Lily đổi sự chú ý của cô sang dòng sông, xám xịt và dữ dội dưới bầu trời u ám. Sông Thames vào mùa xuân lạnh không thể chịu được. Cô ngước mặt lên đón cơn gió nhẹ, mắt cô nheo lại như thể là một con mèo đang được vuốt ve. Mái tóc cô đang tạm thời được cơn gió vuốt thẳng, và các lọn tóc xoăn đen sáng ngời bật ra trong tình trạng lộn xộn sôi nổi thông thường của chúng. Lily lơ đãng kéo cái ruy băng đính hạt được quấn quanh trán cô. Ánh mắt cô đi theo các đỉnh sóng khi chúng vỡ ra bên mạn thuyền.
“Mama…” cô nghe một giọng nói nhỏ thì thầm. Lily co rúm lại trước ký ức ấy, nhưng nó sẽ không biến mất.
Đột ngột cô tưởng tượng đôi cánh tay trẻ con phủ đầy lông tơ vòng quanh cổ cô, những sợi tóc mềm mại chải vuốt mặt cô, sức nặng của một đứa trẻ hạ xuống lòng cô. Ánh nắng Italia nóng bỏng trên gáy cô. Tiếng kêu quạc quạc và om sòm của đoàn vịt băng qua mặt ao phẳng lặng. “Nhìn kìa, con yêu.” Lily thì thầm. “Nhìn lũ vịt kìa. Chúng đang đến thăm chúng ta đấy!”
Cô bé vặn vẹo trong trạng thái kích động. Một bàn tay bụ bẫm nhấc lên, ngón trỏ nhỏ xinh thò ra khi cô bé chỉ tay ra cuộc diễu hành của lũ vịt vênh váo. Rồi cô bé ngước lên đôi mắt đen của Lily, và cười toe toét để lộ hai chiếc răng bé xíu. “Vít,” lời cảm thán thốt ra, và Lily cười dịu dàng.
“Vịt, con yêu của mẹ, và là những chú vịt rất đẹp trai. Chúng ta đã đặt bánh mỳ cho chúng ăn ở đâu nhỉ? Ôi thôi, mẹ nghĩ là mẹ đang ngồi lên nó rồi…”
Một cơn gió khác lướt đến, cuốn đi hình ảnh dễ chịu. Nước mắt rỉ ra qua lông my cô, và Lily cảm thấy đau thắt lại trong lồng ngực. “Ôi, Nicole,” cô thì thầm. Cô cố hít thở để xua đi cái siết chặt ấy, buộc nó phải biến mất, nhưng nó từ chối bỏ đi. Sự hoảng loạn chồng lên nhanh chóng trong cô. Đôi khi cô có thể làm nó tê cóng đi bằng rượu, hoặc làm trệch trí óc cô với bài bạc, những câu chuyện tầm phào, hoặc săn bắn, nhưng sự giải thoát đó chỉ là tạm thời. Cô muốn con cô. Con bé bỏng của mẹ…..con ở đâu…..mẹ sẽ tìm con…Mama sẽ đến, đừng khóc, đừng khóc… .Sự tuyệt vọng giống như một con dao ngày càng xoắn sâu hơn. Cô phải làm gì đó ngay lập tức, nếu không cô sẽ phát điên lên mất.
Cô khiến những người đàn ông quanh đó ngạc nhiên bằng một tiếng cười thánh thót, liều lĩnh, và đá văng đôi dép cao gót của mình ra. Chiếc lông vũ màu hồng trên mũ cô vẫn nhìn thấy được trong dòng nước. “Chiếc mũ tội nghiệp của tôi gần như chìm rồi.” cô kêu lên, và quăng một chân qua thành vịn. “Thật quá nhiều cho tinh thần hiệp sĩ. Tôi thấy là tôi phải tự mình giải cứu nó thôi!” Trước khi ai đó kịp ngăn cô lại, cô nhảy khỏi chiếc thuyền.
Con sông bao phủ lấy cô, một ngọn sóng san bằng chỗ cô vừa rơi xuống. Vài người phụ nữ hét lên. Cánh đàn ông lo âu rà soát mặt nước gợn sóng. “Chúa ơi,” một người trong số họ kêu lên, nhưng phần còn lại quá kinh ngạc để thốt nên lời. Thậm chí cả đức vua, được thông báo chuyện đang diễn ra bởi những quan hầu đi theo, cũng lắc lư đi tới trước để nhìn một cái, ấn cái kích thước khổng lồ của ngài qua thành lan can. Phu nhân Conyngham, một phụ nữ to lớn, xinh đẹp ở tuổi bốn bốn, người vừa trở thành tình nhân mới nhất của đức vua, cũng tham gia với ngài bằng một câu cảm thán kinh ngạc. “Ngài biết là em đã nói trước rồi mà – người phụ nữ đó bị điên rồi! Cầu Chúa phù hộ tất cả chúng ta!”
Lily ở dưới nước lâu hơn cần thiết một vài giây. Đầu tiên sự lạnh giá là một cơn choáng váng, làm tê liệt tứ chi cô, khiến máu cô đông cứng thành băng. Đống váy áo của cô trở nên nặng nề, kéo cô xuống bóng tối lạnh lẽo bí ẩn. Không khó để nó xảy ra, cô đờ đẫn nghĩ…chỉ cần để mặc nó cuốn xuống, để bóng tối bắt lấy cô…nhưng một cơn đau nhói sợ hãi thúc ép tay cô quờ quạng, đẩy cô tới ánh sáng mờ ảo phía trên. Trên đường lên, cô giật lấy đống nhung đẫm nước đang quét vào cổ chân cô. Cô ngoi lên khỏi mặt nước, chớp chớp dòng nước mặn nhức nhỏi khỏi mắt, liếm chúng khỏi môi cô. Hàng chục chiếc kim buốt giá chọc xuyên người cô. Răng cô va vào nhau dữ dội, và cô xem xét đám đông choáng váng trên du thuyền với một nụ cười toe toét run rẩy.
“Tôi đã lấy được nó rồi!” cô nói líu lo, và giơ chiếc mũ lên cao hân hoan thắng lợi.
Vài phút sau, Lily được vài bàn tay tình nguyện kéo lên khỏi sông. Cô nổi lên với bộ đầm ướt nhẹp bám dính lấy mọi đường cong cơ thể để lộ một dáng dấp mảnh mai, ngon lành. Một tràng các tiếng thở dốc chạy xuyên qua đám đông trên du thuyền. Phụ nữ nhìn cô với sự pha trộn giữa ganh tỵ và căm ghét, vì không một phụ nữ nào khác ở Luân Đôn được cánh đàn ông ngưỡng mộ đến vậy. Những phụ nữ đã hành xử một cách hổ thẹn như vậy chỉ được xem đến với lòng thương hại và sự khinh miệt, trong khi Lily…
“Cô ta có thể làm bất cứ điều gì, dù có kinh tởm đến đâu, và tất cả cánh đàn ông đều càng tôn thờ cô ta hơn vì việc đó!”
Phu nhân Conyngham kêu ca thành tiếng. “Cô ta thu hút tai tiếng cũng như mật hút ong vậy. Nếu cô ta là bất kỳ một phụ nữ nào khác, cô ta hẳn sẽ bị hủy hoại đến hơn cả tá lần rồi. Thậm chí cả George thân yêu của tôi cũng không phải chịu đựng bất kỳ lời phê bình nào về cô ta cả. Làm sao cô ta xoay xở được thế?”
“Đó là bởi vì cô ta xử sự như một người đàn ông,” phu nhân Wilton đáp lại chua cay. “Đánh bạc, săn bắn, nguyền rủa, và vận động chính trị…họ bị quyến rũ bởi sự mới lạ của một phụ nữ có những hành động nam tính như vậy.”
“Trông cô ta không hề nam tính,” phu nhân Conyngham gầm gừ, quan sát hình hài thanh nhã bọc trong lớp vải ướt nhẹp.
Yên chí Lily đã được an toàn, những người đàn ông tụ tập quanh cô phá ra cười và vỗ tay cho sự táo bạo của cô. Đẩy những lọn tóc xoăn sũng nước ra khỏi mắt, Lily toe toét và làm một động tác nhún gối tong tỏng nước. “Chà, đó là cái mũ ưa thích nhất của tôi,” cô nói, xem xét cái cục vải đã bị hủy hoại trong bàn tay cô.
“Trời ơi,” một trong những người quan sát ca thán đầy ngưỡng mộ, “cô thực sự không sợ gì cả, đúng không?”
“Chắc chắn rồi,” cô nói, khiến họ cười thầm. Những dòng nước nhỏ chạy dọc xuống cổ và vai cô. Lily quét chúng bằng tay và quay đi để lắc cái đầu ướt đẫm của cô thật mạnh. “Liệu một trong các ngài, những quý ông thân, thân mến, có thể vui lòng tìm về cho tôi một chiếc khăn dài và có lẽ là một cốc rượu làm ấm người trước khi tôi bị chết vì…” Giọng cô lạc đi khi cô bắt gặp một dáng vẻ đứng lặng im qua màn tóc xoăn ướt đẫm.
Các chuyển động diễn ra xung quanh cô khi cánh đàn ông rải rác đi tìm khăn lau, đồ uống nóng, bất kỳ cái gì khiến cô thoải mái. Nhưng cái người đứng cách vài bước chân đó không hề di chuyển. Chậm rãi Lily thẳng người lên và vuốt mái tóc của cô ra sau, đáp trả cái nhìn chằm chằm cứng rắn của anh ta. Anh ta là một người lạ. Cô không biết tại sao anh ta nhìn cô chằm chằm theo cách đó. Cô đã quen với những ánh mắt ngưỡng mộ của cánh đàn ông….nhưng đôi mắt anh ta lạnh lùng, vô cảm…và miệng anh ta căng lên khinh bỉ. Lily đứng im không di chuyển, cơ thể mảnh mai của cô run rẩy.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ vàng óng rực rỡ không tì vết đi cùng với những đường nét thần thánh đến vậy. Cơn gió nhẹ thổi những lọn tóc của anh ta ra khỏi trán, để lộ điểm hấp dẫn ở ở chỏm chữ v trên đó. Khuôn mặt quý tộc như diều hâu của anh ta cứng rắn và bướng bỉnh đầy ấn tượng. Trong đôi mắt anh, xám rực rỡ, có một sự trống trải mà Lily biết rằng nó sẽ săn đuổi cô rất lâu về sau. Chỉ những ai đã trải qua cùng một nỗi tuyệt vọng đau đớn nhường ấy mới có thể nhận ra nó trong một người khác.
Bị bối rối sâu sắc bởi ánh mắt của người xa lạ, Lily quay lưng lại với anh ta và cười rạng rỡ với những người hâm mộ đang đến gần, những kẻ đang nặng trĩu các khăn tắm, áo choàng, và đồ uống nóng hôi hổi. Cô xua đuổi hết những ý nghĩ về người đàn ông vô danh ra khỏi tâm trí. Ai mà thèm quan tâm đến quan điểm của vài tên quí tộc hẹp hòi về cô cơ chứ?
“Cô Lawson,” Bá tước Bennington nhận xét với nét mặt quan tâm, “ta e rằng cô sẽ bị cảm lạnh mất. Nếu cô muốn, ta sẽ vinh dự được chèo thuyền đưa cô vào bờ.”
Khám phá ra rằng răng cô đang đánh lập cập vào vành chiếc ly, khiến cô không thể uống được, Lily gật đầu biết ơn. Cô với bàn tay hơi xanh về phía cánh tay anh ta và giật mạnh để khiến anh ta cúi thấp đầu xuống. Đôi môi đóng băng của cô đến gần tai anh ta. “Nhanh lên, la-làm ơn,” cô thì thầm. “Tôi ng-nghĩ mình có thể hơi bốc đồng một chút. Nhưng đừng n-nói với ai là tôi đ- đã nói thế nhé.”
***********************
Alex Raiford, một người đàn ông được biết đến nhờ khả năng kiềm chế, và sự tách biệt của mình, đang đấu tranh chống lại một cơn tức giận không thể kìm chế được. Người phụ nữ lố lăng…mạo hiểm sức khỏe, thậm chí là mạng sống của cô ta, để thu hút sự chú ý vào mình. Cô ta hẳn là một gái điếm hạng sang, một người được biết đến trong vài phạm vi chọn lọc. Không người nào dù chỉ với một mảnh danh tiếng cần bảo vệ lại hành xử như thế. Alex nới lỏng bàn tay và xoa xoa lòng bàn tay lên áo choàng. Lồng ngực anh cảm thấy bị siết chặt và thắt lại. Tiếng cười can đảm, ánh mắt sống động, mái tóc đen của cô ta …. chúa ơi, cô ta khiến anh nhớ đến Caroline.
“Cậu chưa từng gặp cô ấy trước đây, phải không?” anh nghe thấy một giọng thích thú rin rít gần đó. Ngài Evelyn Downshire, một quý ông già tử tế đã quen biết cha anh, đang đứng gần đó. “Đàn ông luôn có cái nhìn đó khi họ thấy cô ấy lần đầu tiên. Cô ấy khiến ta nhớ đến hầu tước phu nhân Salibury trong những ngày tháng huy hoàng của bà. Người phụ nữ lộng lẫy.”
Alex tách ánh mắt mình khỏi tạo vật rực rỡ ấy. “Tôi không thấy cô ta đáng ngưỡng mộ đến thế,” anh đáp lại lạnh lùng.
Downshire cười thầm, để lộ một hàm răng màu ngà có cấu trúc hoàn hảo. “Nếu ta là một chàng trai trẻ, ta sẽ quyến rũ cô ấy.” Ông nói trầm ngâm. “Thực tình ta sẽ làm thế. Cô ta là người cuối cùng trong nhóm của mình, cậu biết đấy.”
“Nhóm nào chứ?”
“Trong thời của ta, có rất nhiều người như họ,” Downshire mơ màng với một nụ cười đăm chiêu. “Để thuần hóa họ phải có kỹ năng và sự sáng suốt…ô, lúc nào cũng cần phải quản lý họ….rắc rối, những rắc rối thú vị…”
Alex nhìn lại người phụ nữ đó. Cô ta có một khuôn mặt thật thanh tú, trắng muốt và hoàn hảo, với đôi mắt đen bừng cháy. “Cô ta là ai?” anh hỏi, nửa mê mụ. Khi không có lời đáp lại, anh quay ra và nhận thấy rằng Downshire đã lững thững đi mất.
***********
Lily trèo ra khỏi chiếc xe và đi tới cửa trước của ngôi nhà trong cùng dãy nhà ở khu quảng trường Grosvenor của cô. Cô chưa từng cảm thấy khó chịu đến thế này trong đời.
“Đáng đời mình,” cô lầm bầm, đi bộ lên các bậc thang trước cửa trong khi người quản gia, Burton, quan sát từ ngưỡng cửa. “Thật là một việc làm ngu ngốc.” Dòng sông Thames, trong tất cả những phế thải của Luân Đôn đã bị đổ rác bừa bãi, không phải là một chốn thích hợp để bơi lội. Cú nhảy vào dòng nước của cô đã bỏ lại quần áo và làn da cô hư hỏng với một mùi hương khó chịu rõ rệt. Bàn chân cô kêu lép bép trong đôi dép ướt đẫm. Cái âm thanh kỳ cục ấy, không kể đến diện mạo của cô, khiến cho lông mày Burton hằn sâu xuống như một đường rãnh. Đối với Burton điều đó là không bình thường, ông luôn chào đón những tai ương của cô mà không biểu lộ gì.
Trong hai năm qua, Burton đã là dáng vóc thống trị trong ngôi nhà, thiết lập ra luật lệ cho cả người hầu cũng như các vị khách. Khi chào đón các vị khách viếng thăm trong nhà cô, thái độ nghi lễ cứng nhắc của Burton truyền đạt lại rằng Lily là một người quan trọng. Ông lờ đi những lời nói điên rồ và những chuyến phưu lưu của cô như thể chúng không hề tồn tại, đối xử với cô như một quý bà không tỳ vết mặc dù cô hiếm khi hành xử như vậy. Lily biết quá rõ rằng cô sẽ không được chính những người hầu của mình kính trọng nếu không có sự hiện diện oai nghiêm của Burton. Ông là một người đàn ông cao, có râu với một vòng ngực rắn chắc, bộ râu xám gọn ghẽ bao quanh một khuôn mặt nghiêm nghị. Không một vị quản gia nào khác trên nước Anh lại có được sự kết hợp đặc biệt giữa thái độ ngạo mạn và tôn kính của ông.
“Tôi tin là cô đã tận hưởng bữa tiệc trên sông, thưa cô?” ông hỏi thăm.
“Một bữa tiệc tuyệt vời,” Lily nói, cố cho giọng thật sôi nổi. Cô đưa ông một cục nhung sũng nước, được tô điểm bằng một sợi lông vũ màu hồng xơ xác. Ông ngây ra nhìn chằm chằm vào cái vật đó. “Chiếc mũ của tôi,” cô giải thích, và lép bép đi vào trong ngôi nhà, để lại một vệt ướt đẫm theo chân.
“Cô Lawson, một vị khách đang chờ cô đến trong phòng khách. Ngài Stamford.”
“Zachary ở đây ư?” Tin đó làm Lily vui hẳn lên. Zachary Stamford, một anh chàng trẻ nhạy cảm và thông minh, đã là một người bạn thân thiết trong một thời gian dài. Anh ta yêu em gái cô, Penelope. Không may anh lại là con trai thứ ba của hầu tước vùng Hertford, tức là anh sẽ không bao giờ thừa kế tước hiệu hay của cải có khả năng làm thỏa mãn những kế hoạch tham vọng của nhà Lawsons. Từ khi việc Lily sẽ không bao giờ cưới chồng trở nên rõ ràng, những giấc mơ thăng cấp trong xã hội của bố mẹ cô đều tập trung vào Penelope. Lily cảm thấy tội nghiệp cho em gái cô, người đã đính hôn với ngài Raiford, bá tước của Wolverton…một người đàn ông Penelope được cho là thậm chí còn không biết rõ. Zachary hẳn phải đang chịu đựng lắm.
“Zachary đã ở đây bao lâu rồi?” Lily hỏi.
“Ba tiếng rồi, thưa cô. Ngài ấy quả quyết về một vấn đề công việc khẩn cấp. Ngài ấy cũng đã nói rõ rằng sẽ chờ bao lâu cũng được để gặp cô.”
Sự tò mò của Lily bị đánh thức. Cô liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại của phòng khách, được đặt giữa hai cánh tay vịn của chiếc cầu thang đôi. “Khẩn cấp, hmmm?” Tôi sẽ gặp ngài ấy ngay đây. Ờ… đưa ngài ấy lên phòng khách trên gác của tôi. Tôi phải thoát khỏi những thứ sũng nước này đã.”
Burton gật đầu mà không biểu lộ gì. Phòng khách, gắn với phòng ngủ của Lily qua một căn phòng chờ nhỏ, được dành riêng cho những cuộc gặp thân thiết nhất của Lily. Chỉ vài người được cho phép lên đó, dù một con số không kể xiết đã cố giành giật lời mời. “Vâng, thưa cô Lawson.”
*****************************
Zachary đã không hề thấy khó khăn gì khi ngồi đợi trong phòng khách của Lily. Thậm chí với tâm trạng lo âu, anh cũng không thể không chú ý rằng có thứ gì đó về số 38 Grosvenor khiến cho một người đàn ông cảm thấy thoải mái lạ thường. Có lẽ đó là gì đó liên quan đến sự phối hợp màu sắc. Phần lớn phụ nữ trang trí tường của họ bằng những màu nhạt hợp thời trang – xanh dương lạnh, hồng băng, hoặc vàng, được trang trí với những hình xoắn và các cột dọc. Những chiếc ghế mạ vàng nhỏ bé không thoải mái với những chiếc đệm trơn là hình mẫu, chúng và những chiếc sofa có những cái chân xinh xắn trông không đủ khả năng chịu đựng bất kỳ sức nặng thực sự nào. Nhưng căn hộ của Lily được trang trí bằng những màu sắc sống động, ấm áp, với những đồ đạc cứng cáp mời mọc một người đàn ông đặt chân lên. Các bức tường được bao phủ với những cảnh săn bắn, những hình chạm trổ và vài bức chân dung rất có óc thẩm mỹ. Ở nhà cô thường xuyên có những buổi tụ họp của những nhà văn, những người lập dị, công tử bột và chính trị gia, dù cho nguồn cung cấp rượu của Lily không thể tin cậy được – thỉnh thoảng dồi dào, thỉnh thoảng ít ỏi thưa thớt.
Rõ ràng tháng này Lily đã trang bị dư dả, vì một trong những người hầu mang cho Zachary một bình đựng brandy ngon tuyệt và một cái cốc trên khay bạc. Cô ta cũng trao cho anh một số của tờ Times, được ép phẳng và khâu lại dọc gáy, cùng một khay bánh bích quy ngọt. Tận hưởng cảm giác thoải mái, Zachary hỏi một tách trà và thư giãn với tờ báo. Khi anh ăn nốt những miếng bích quy cuối cùng, Burton mở cánh cửa ra.
“Cô ấy đã về nhà chưa?” Zachary hỏi háo hức, nhảy đứng lên chân.
Burton nhìn anh kiên quyết. “Cô Lawson sẽ gặp ngài ở trên gác. Nếu ngài cho phép tôi dẫn đường, ngài Stamford…”
Zachary theo ông lên cầu thang uốn cong, với hàng lan can xoắn phức tạp, và những chấn song được cọ bóng loáng. Anh bước vào phòng khách, nơi một ngọn lửa rực rỡ tỏa sáng từ một lò sưởi bằng đá cẩm thạch nhỏ, và chiếu sáng những tấm màn treo tường bằng lụa màu xanh lục, màu đồng, và xanh dương. Sau một hoặc hai phút, Lily xuất hiện ở ngưỡng cửa nối với phòng ngủ của cô.
“Zachary!” cô kêu lên, vội vã tới trước và bắt tay anh. Zachary mỉm cười khi anh cúi xuống để vuốt nhẹ lên bờ má mềm mại của cô với một nụ hôn hời hợt. Nụ cười của anh đóng băng khi nhận ra rằng cô chỉ mặc một cái áo choàng, bàn chân trần của cô thò ra dưới đuôi áo dài quét sàn. Đó là một cái áo choàng kín đáo, nặng và dày, cổ áo được trang trí bằng lông thiên nga, nhưng nó vẫn là một loại quần áo trong danh mục ‘không nên nhắc đến.” Anh bước lùi lại tự động phản ứng với suy nghĩ ấy, nhưng không phải trước khi anh nhận thấy rằng tóc cô đang khô đi thành những cục bông, và cô có mùi khá là…khác thường.
Bất chấp điều đó, Lily vẫn xinh đẹp một cách ấn tượng. Đôi mắt của cô đen như nhụy hoa hướng dương, được làm thẫm thêm bởi một hàng lông my dày. Làn da cô có một ánh sáng trắng mịn, bóng láng, và cổ họng cô là một đường thanh nhã và tinh khiết. Khi cô mỉm cười như cô đang làm bây giờ, đôi môi cô là một đường cong ngọt ngào đáng chú ý, như thể cô là một thiên thần bé bỏng. Vẻ ngoài ngây thơ của cô dễ khiến người ta lầm lẫn. Zachary đã thấy cô đối xử với những lời lăng mạ xảo quyệt bằng sự kiêu kỳ và riêng biệt hàng đầu, và rồi hét những lời thô tục với một tên móc túi đã cố ăn trộm của cô.
“Lily?” anh hỏi ngập ngừng, và anh không thể dừng nhăn mũi khi nhận phải một luồng hơi khác.
Cô bật cười trước nét mặt của anh và xua xua khoảng không trước mặt. “Em hẳn sẽ tắm trước, nhưng anh nói mối bận tâm của anh là khẩn cấp. Thứ lỗi cho em vì đã bốc thứ mùi độc hại – ngày hôm nay sông Thames khá lá lắm cá.” Trước cái nhìn chằm chằm không hiểu được của anh, cô thêm vào. “Chiếc mũ của em đã bị một cơn gió mạnh thổi xuống sông.”
“Trong khi em đang đội nó ư?” Zachary hỏi bối rối.
Lily toe toét. “Không hẳn. Nhưng đừng nói về nó –em thích nghe về chuyện đã mang anh đến Luân Đôn hơn.”
Anh ra dấu tới quần áo của cô, hay chính xác hơn là sự thiếu quần áo của cô, không thoải mái. “Em không thích mặc đồ trước ư?”
Lily trao cho anh một nụ cười trìu mến. Có những thứ không bao giờ thay đổi ở Zachary. Đôi lông mày nâu mềm mại, khuôn mặt biểu cảm, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, tất cả điều đó đều gợi cho cô nhớ đến một cậu bé ăn mặc đến nhà thờ. “Ôi, đừng đỏ mặt và làm ầm ĩ lên. Em được che chắn rất đầy đủ. Em không mong chờ tính e lệ đó ở anh đâu, Zachary. Sau rốt thì, anh đã hỏi cưới em một lần.”
“Ồ, phải, chà…” Zachary cau mày. Lời cầu hôn đã được thốt ra và bị từ chối nhanh đến mức anh gần như quên mất nó. “Cho đến ngày hôm đó Harry đã là bạn thân nhất của anh. Khi cậu ta bỏ rơi em với thái độ hèn nhát ấy, anh đã cảm thấy hành động như phụ tá của cậu ấy là điều một quý ông nên làm.”
Điều đó khích động một tràng cười. “Phụ tá của anh ta? Trời ơi, Zachary, đó là một lời hứa hôn, chứ không phải một trận đấu súng!”
“Và em đã gạt bỏ lời cầu hôn của anh,” anh nhớ lại.
“Cậu bé thân mến, em hẳn sẽ khiến anh khốn khổ, cùng cách em đã khiến Harry khốn khổ. Đó là lý do anh ta rời bỏ em.”
“Điều đó không thể bào chữa cho việc cậu ta hành động vô danh dự đến vậy.” Zachary nói kiên quyết.
“Nhưng em mừng là anh ấy đã làm thế. Nếu không, em hẳn sẽ không bao giờ du lịch vòng quanh thế giới với cô Sally kỳ cục của em được, và bà hẳn sẽ không bao giờ để lại tài sản của bà cho em, và em sẽ…” Lily dừng lại và và rùng mình thanh tú. “có chồng.”
Cô mỉm cười và ngồi xuống trước ngọn lửa, ra dấu cho anh cùng làm như vậy. “Vào lúc đó, tất cả những gì em có thể nghĩ đến là trái tim tan vỡ của mình. Nhưng em ghi nhớ lời cầu hôn của anh như là một trong những thứ tử tế nhất từng xảy ra với em. Một trong số ít những lần một người đàn ông đã hành động không ích kỷ vì lợi ích của em. Thực ra là lần duy nhất. Anh đã chuẩn bị hy sinh hạnh phúc riêng của mình và cưới em, chỉ để cứu vãn niềm tự hào đã bị tổn thương của em.”
“Có phải đó là lý do em duy trì tình bạn với anh qua từng đấy năm không?” Zachary hỏi với nỗi ngạc nhiên. “Với tất cả những người thanh lịch, được giáo dục hoàn hảo mà em biết, anh luôn tự hỏi tại sao em còn bận tâm đến anh.”
“Ồ, vâng.” Cô nói khô khốc. “Những kẻ tiêu tiền như rác, lười biếng vô tích sự, và trộm cắp. Thật là một sự xếp hạng bạn bè mà em có. Rõ ràng là em không loại trừ hoàng tộc và các chính trị gia.” Cô mỉm cười với anh. “Anh là người đàn ông tử tế nhất mà em biết.”
“Tính tử tế đã cho anh nhiều thứ đấy, phải không?” anh nói ủ rũ.
Lily nhìn anh ngạc nhiên, băn khoăn không hiểu điều gì đã khiến Zachary, một người mơ mộng quanh năm, lại trông thiểu não đến thế. Quả thực có vài thứ hẳn phải không đúng rồi. “Zach, anh có rất nhiều phẩm chất tuyệt vời. Anh hấp dẫn -”
“Nhưng không đẹp trai,” anh nói.
“Thông minh -”
“Nhưng không lanh lợi. Không tí nào.”
“Sự lanh lợi thường sinh ra từ tính ác ý, thứ mà em vui mừng nói rằng anh không có. Giờ thì hãy dừng ngay việc ép buộc em phải ca tụng anh, và nói cho em nghe lý do anh lại đến đây.” Ánh mắt cô sắc bén. “Đó là Penelope, phải không?”
Zachary nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực lửa của cô. Anh cau mày và thở dài sườn sượt. “Em gái và bố mẹ em đang ở với Wolverton ở Raiford Park, chuẩn bị cho đám cưới.”
“Chỉ còn cách vài tuần nữa.” Lily trầm ngâm, làm ấm những ngón chân trần của cô trước ngọn lửa lốp bốp. “Em đã không được mời. Mẹ sợ rằng em sẽ gây ra vài trò hề.” Âm thanh tiếng cười của cô nhuốm vẻ sầu muộn. “Bà lấy đâu ra những ý tưởng ấy kia chứ?”
“Quá khứ của em không tiến cử nhiều cho em lắm -” Zachary cố giải thích, và cô ngắt lời với sự sốt ruột thích thú.
“Phải, tất nhiên em biết điều đó.”
Cô đã bất hòa đến mức không nói chuyện với gia đình mình một thời gian rồi. Những mối quan hệ ấy đã bị chính bàn tay cẩu thả của cô cắt đi cách đây nhiều năm. Cô không hề biết điều gì đã khiến cô nổi loạn chống lại những luật lệ khuôn phép mà gia đình cô đã giữ gìn rất chặt chẽ, nhưng giờ điều đó không quan trọng nữa. Cô đã gây ra những tội lỗi mà sẽ không bao giờ được tha thứ. Nhà Lawsons đã cảnh báo cô rằng cô sẽ không bao giờ có thể quay lại. Vào lúc đó, Lily đã cười vào bộ mặt không tán thành của họ. Giờ cô đã quá quen với mùi vị của sự hối hận. Rầu rĩ, cô mỉm cười với Zachary. “Thậm chí em cũng sẽ không làm gì khiến Penny xấu hổ. Hay lạy trời, làm nguy hại đến mục tiêu có một bá tước giàu có trong gia đình. Giấc mơ ưa thích nhất của mẹ.”
“Lily, em đã từng gặp hôn phu của Penelope chưa?”
“Hmm ….chưa hẳn. Một lần em đã thoáng thấy anh ta ở Shropshire suốt lúc mở đầu mùa săn gà gô. Cao và lầm lì, anh ta đã biểu hiện thế.”
“Nếu anh ta cưới Penelope, anh ta biến cuộc sống của cô ấy thành địa ngục.” Zachary dự dịnh lời phát biểu đó sẽ làm choáng váng, gây xúc động, thúc đẩy cô hành động ngay lập tức.
Lily không xúc động. Đôi lông mày đen, xiên xiên của cô nhíu lại vào nhau, và cô ngắm nhìn anh gần như với sự suy xét lí trí độc lập. “Đầu tiên, Zach, không có ‘nếu’ về chuyện đó. Penny sẽ cưới Wolverton. Con bé sẽ không bao giờ bất tuân ước nguyện của cha mẹ em. Thứ hai, việc anh yêu nó hầu như không phải là một bí mật -”
“Và cô ấy yêu anh!”
“- và do đó anh có thể có khuynh hướng thổi phồng tình huống này cho những mục đích của riêng mình.” Cô nhướn lông mày lên một cách ấn tượng. “Hmmm?”
“Trong vấn đề này anh không thể thổi phồng! Wolverton sẽ thô bạo với cô ấy. Anh ta không yêu cô ấy, trong khi anh sẽ chết vì cô ấy.”
Anh ta còn trẻ và quá cường điệu, nhưng rõ ràng anh ta chân thành. “Ô, Zach.” Lily cảm thấy trào dâng lòng trắc ẩn đối với anh. Sớm hay muộn người ta cũng sẽ bị dẫn tới việc yêu ai đó mà họ có thể không bao giờ có được. May mắn thay, một lần là đủ để cô học được bài học đặc biệt đó. “Anh sẽ nhớ, em đã khuyên anh rất lâu trước đây rằng hãy dụ dỗ Penelope chạy trốn với anh,” cô nói. “Hoặc thế hoặc làm con bé mất danh dự để bố mẹ em phải cho phép đám cưới này. Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi. Họ đã tìm thấy một con chim bồ câu béo tốt hơn anh để vặt lông.”
“Alex Raiford không phải một con chim bồ câu,” Zachary nói u ám. “Anh ta giống sư tử nhiều hơn – một sinh vật lạnh lùng, hoang dã, sẽ khiến em gái em khốn khổ suốt những ngày còn lại của cô ấy. Anh ta không có khả năng yêu. Penelope khiếp hãi anh ta. Hỏi vài người bạn của em về anh ta. Hỏi bất kỳ ai. Họ sẽ đều nói cho em cùng một điều – anh ta không có trái tim.”
Chà. Một người đàn ông không có tim. Cô đã gặp phần của mình trong số những kẻ đó. Lily thở dài. “Zachary, em không có lời khuyên nào để trao cả,” cô nói hối tiếc. “Em yêu em gái mình, và tự nhiên việc thấy nó hạnh phúc sẽ khiến em vui mừng. Nhưng không gì em có thể làm được cho một trong hai người cả.”
“Em có thể nói chuyện với gia đình mình,” anh ta cầu xin. “Em có thể viện ra những lý do của anh.”
“Zachary, anh biết em là một người bị gia đình ruồng bỏ. Lời của em không có trọng lượng với họ. Em đã không có trong những lời cầu nguyện tốt lành của họ hàng năm trời rồi.”
“Làm ơn. Em là hy vọng cuối cùng của anh. Làm ơn đi mà.”
Lily nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đau khổ của Zachary và lắc đầu vô vọng. Cô không muốn là nguồn hy vọng của bất kỳ ai cả. Anh chỉ có một nguồn tiếp tế hy vọng đã bị cạn kiệt. Không thể ngồi im được nữa, cô nhảy bật dậy và rảo bước quanh căn phòng, trong khi anh vẫn ngồi im như chết trong ghế.
Zachary nói như thể anh sợ rằng chỉ một từ ngữ sai lầm cũng sẽ khiến anh hỏng hẳn. “Lily, nghĩ xem em gái em cảm thấy thế nào. Cố tưởng tượng xem một người phụ nữ mà không có sức mạnh hay tự do thì sẽ như thế nào. Sợ hãi, phụ thuộc vào những kẻ khác, vô vọng,…ô, anh biết đấy là một cảm xúc hoàn toàn xa lạ với một người như em, nhưng -”
Anh bị ngắt ngang bởi một tiếng cười chua cay. Lily đã ngừng bước và đang đứng gần chiếc cửa sổ phủ rèm nặng nề. Cô ngả lưng vào tường, một chân khựu xuống cho đến khi đầu gối cô hiện ra qua lớp vải áo choàng màu ngà. Xem xét anh với đôi mắt rực sáng, chế giễu, cô trao cho anh một nụ cười tăm tối nhạo báng. “Hoàn toàn xa lạ,” cô lặp lại.
“Nhưng cả Penelope và anh đều lạc lối…bọn anh cần ai đó giúp mình, hướng dẫn bọn anh đi tới con đường bọn anh được định sẵn là cùng với nhau.”
“Trời ơi, thật thi vị làm sao.”
“Ôi, Chúa ơi, Lily, em không biết đối với tình yêu nó là gì ư? Em không tin vào nó ư?”
Lily quay đi, kéo kéo vài sợi tóc ngắn, rối bù của cô. Cô xoa trán mệt mỏi. “Không, không phải tình yêu kiểu đó,” cô nói trong thái độ điên cuồng. Câu hỏi của anh làm cô rối trí.
Bất chợt cô ước gì anh sẽ đi, và mang theo ánh mắt tuyệt vọng của mình đi cùng. “Em tin vào tình yêu một người mẹ dành cho đứa con của mình. Và tình yêu giữa anh chị em. Em tin vào tình bạn. Nhưng em chưa từng nhìn thấy một cặp đôi lãng mạn nào kéo dài. Họ đều được trù định trước là sẽ kết thúc với ghen tuông, tức giận, lạnh nhạt…” Cô đứng thẳng mình lên để nhìn anh lạnh lùng. “Hãy giống như tất cả những người đàn ông khác, bạn thân mến. Cưới vì lợi lộc, rồi lấy một cô nhân tình sẽ mang đến tất cả tình yêu anh cần chừng nào anh còn sẵn lòng giữ cô ta.”
Zachary nao núng như thể cô vừa mới tát anh. Anh nhìn cô chằm chằm như chưa bao giờ nhìn cô trước đó, đôi mắt dịu dàng của anh buộc tội. “Lần đầu tiên,” anh nói run rẩy, “anh có thể tin vài điều mà những kẻ khác nói về em. Th-thứ lỗi cho anh vì đã đến đây. Anh đã tưởng em có thể mang đến một chút giúp đỡ. Hay ít nhất cũng là sự an ủi.”
“Quỷ tha ma bắt!” Lily nổ tung, sử dụng câu nguyền rủa ưa thích nhất của cô. Zachary nhấp nháy mắt nhưng vẫn ngồi nguyên trên ghế. Trong ngạc nhiên, Lily nhận ra rằng mong mỏi của anh lớn đến thế, hy vọng của anh bướng bỉnh đến thế. Và cô, trong tất cả mọi người, nên hiểu rõ việc bị chia cách khỏi người mình yêu khủng khiếp đến thế nào. Chậm rãi cô đi tới bên anh và ấn một nụ hôn vào trán anh, vuốt tóc anh ra sau như thể anh là một cậu bé. “Thứ lỗi cho em,” cô lẩm bẩm hối hận. “Em là một kẻ xấu xa ích kỷ.”
“Không,” anh nói bối rối. “Không, em là -”
“Em chính là vậy, em thật là không thể chịu được. Tất nhiên em sẽ giúp anh, Zachary. Em luôn luôn hoàn trả các món nợ của mình, và món nợ này đã tồn tại lâu rồi.” Bất chợt cô lao đi và sải bước quanh căn phòng với nguồn năng lượng mới, nhai nhai các khớp ngón tay như thể cô là một con mèo đang điên cuồng chải chuốt cho mình. “Giờ hãy để em nghĩ…để em nghĩ ….”
Sững sờ bởi sự thay đổi thái độ mau lẹ của cô, Zachary ngồi đó và im lặng quan sát.
“Em sẽ phải gặp Wolverton,” cuối cùng cô nói. “Em sẽ tự mình đánh giá tình hình.”
“Nhưng anh đã nói với em anh ta thế nào rồi.”
“Em phải hình thành ấn tượng của riêng mình về anh ta. Nếu em tìm ra rằng Wolverton không hề thô lỗ hay kinh khủng như anh đã vẽ ra, em sẽ phải bỏ mặc vấn đề này lại.” Những ngón tay nhỏ nhắn của cô lồng vào nhau và cô uốn cong chúng lên và xuống, như thể để chúng linh hoạt hơn trước khi túm lấy dây cương của một chú ngựa và giục chúng vào vòng săn. “Quay về vùng quê đi, Zach, và em sẽ báo tin cho anh biết khi em đã quyết định.”
“Nếu em khám phá ra rằng anh đúng về anh ta thì sao? Sau đó sẽ thế nào?”
“Sau đó,” cô nói thực tế. “Em sẽ làm bất kỳ điều gì mình có thể để giúp anh giành lấy Penny.”