Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Thế Khúc

Quyển 1 – Chương 3

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

#trans: Mạt Họa

Mới sáng sớm Thẩm Như Như đã bị áp giải đến trước mặt người kia, sau đó bị mang lên Cửu Trọng Thiên, nàng có thể tưởng tượng ra thân phận người này không đơn giản, nhưng lại chưa từng đoán được, đây chính là vị thái tử điện hạ được chúng tiên cô nghị luận nhiều nhất của Cửu Trọng Thiên này.

Tiểu tiên như nàng, vốn thấp kém cả đời cũng chẳng thể cùng nhân vật lớn như vậy nói chuyện…

Chiêu Hoa vung tay lên, không hề chạm vào Thẩm Như Như, chỉ bằng một cỗ khí tức đã đem Thẩm Như Như choáng váng đẩy về phía trước hai bước.

“Giải độc.” Hắn lạnh lùng hạ lệnh.

Thẩm Như Như mũi chân cuống quít cố đứng vững lại, sau khi nhìn Thiên đế Thiên hậu đánh nhau đến không nhận người thân, nàng bất lực quay đầu nhìn Chiêu Hoa.

Chiêu Hoa nhíu mày.

“Ta…” Thẩm Như Như ngập ngừng nói, “… không biết giải độc…”

Chiêu Hoa híp mắt: “Ngươi biết làm cái gì?”

“Giã thuốc…..”

“Ngươi cùng Y Tiên học y bao lâu?”

“Trăm… trăm năm rồi…”

“Thời gian trăm năm, mà chỉ học được giã thuốc?”

Thẩm Như Như có chút xấu hổ gật đầu.

Chiêu Hoa ngưng tụ hàn khí trong tay:

“Ngươi nói cho Bổn vương, cần ngươi có tác dụng gì?” Hắn vừa nói, quanh thân nổi lên sát khí.

Thẩm Như Như sợ đến hít thở cũng thấy lạnh sống mũi, vội vàng nói: “Có có có! Hữu dụng!”

Nàng kêu lên:

“Ta có thể đi rừng Thải Độc tìm sư phụ!”

Thấy hàn khí trong tay Chiêu Hoa dừng ngưng tụ chốc lát, trong lòng Thẩm Như Như liền sinh hi vọng, vội vàng nói bổ sung,

“Ta đã cùng sư phụ đến rừng Thải Độc rất nhiều lần! Ta biết hắn hái thuốc đi đường nào, ta có thể mang các người đi tìm hắn!”

Hàn khí trong ta Chiêu Hoa dần dần tản ra: “Lập tức xuống Hạ giới. Ngày mai đến lúc mặt trời lặn mà chưa tìm được, ngươi tự lấy cái chết tạ tội đi.”

Thẩm Như Như nghe vậy, giùng giằng há to miệng: “Rừng Thải Độc có trận pháp trời giăng…”

Ngày mai trước lúc mặt trời lặn, có lẽ chưa tìm được đâu…

Nàng câu nói này còn chưa nói xong, Chiêu Hoa liền nghiêng nghiêng lườm nàng một cái:

“Ngày mai trước khi mặt trời lặn tìm không thấy, ngươi, lấy cái chết tạ tội.”

Trong mắt hắn mang theo hàn quang của kẻ ở trên cao, “Bổn vương không nói lần thứ ba.”

Thẩm Như Như nuốt nước bọt. Ở trong lòng mắng một vạn lần sư phụ Thẩm Nghị là đồ khốn kiếp, sau đó cắn răng, kìm nén ủy khuất, ngậm lấy nước mắt, thê thê thảm thảm gật đầu đáp:

“Tiểu tiên… đã rõ.

Hạ giới, rừng Thải Độc.

Thẩm Như Như nhìn Chiêu Hoa ở kế bên cưỡi Thần phượng phát ra ánh sáng chói mắt, nội tâm trợn mắt cá chết vô số lần, nhưng thấy xung quanh hắn là một vòng thị vệ mang theo đao, Thẩm Như Như xem xét thời thế, cuối cùng vẫn làm vẻ mặt ôn hòa cùng Chiêu Hoa cười nói:

“Thái tử điện hạ, ngươi không yên lòng muốn cùng ta đi tìm sư phụ, không thành vấn đề, nhưng ngươi xem con chim này có phải nên thu lại rồi không, có chút hơi chói mắt…”

Chiêu Hoa nghe vậy nghiêng mắt một cái, hắn còn chưa mở miệng, bên cạnh lập tức có người mắng:

“Hỗn xược. Dám dùng từ ngữ tả loài chim phàm trần để hình dung thú cưỡi Thần Phượng của thái tử điện hạ!”

Thần Phượng không phải cũng là chim sao…

Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng Thẩm Như Như cũng không dám nói ra, nàng đành phải cúi đầu chịu thua “Được được được.” Nàng kéo khóe miệng cười làm lành, “Thần Phượng, Thần Phượng, ngài cái này Thần Phượng có phải nên thu vào một chút hay không, kim quang quá sáng rồi, sẽ dọa sư phụ ta chạy mất.”

Chiêu Hoa suy nghĩ một chút, gật đầu, cao ngạo bước xuống Thần Phượng, bên cạnh lập tức có hoa tiên làm phép thuật, trên mặt đất trước trước sau sau nở rộ một mảnh phồn hoa.

“Đi thôi.” Chiêu Hoa khoát tay theo thói quen, phảng phất như để làm theo yêu cầu của Thẩm Như Như mà hắn đã phải hi sinh cực lớn.

Khóe miệng Thẩm Như Như giật giật:

“Nhưng mà Thái tử điện hạ…”

Thẩm Như Như liều chết góp lời, “Người đi một bước mặt đất liền nở đầy hoa, như vậy sư phụ ta cũng có thể nhận ra…”

“Hỗn xược.” Thẩm Như Như còn chưa dứt lời, bên cạnh lại có người mắng, “Sao có thể để giày của điện hạ nhiễm mấy thứ phàm trần này!”

Trong lòng Thẩm Như Như dâng lên một nỗi tức giận, cổ rướn lên, nhưng thấy người đối diện bên hông có mang đao, nàng nhất thời nhụt chí: “Ta đây không phải là sợ… trì hoãn thời gian tìm sư phụ sao…”

Chiêu Hoa nhướng mày một cái, hoa tiên bên cạnh liền hiểu ý, sau đó mỗi bước chân Chiêu Hoa đi đều chỉ nở ra hoa tươi.

Chiêu Hoa liếc mắt về phía Thẩm Như Như, cao quý lãnh diễm:

“Được rồi chứ?” Thần sắc hắn khinh miệt, “Tất cả yêu cầu của ngươi Bốn vương đã đáp ứng hết, nếu ngày mai không tìm được người, đừng trách Bổn vương ngắt đầu ngươi xuống.”

Thẩm Như Như nhất thời nhịn không được nắm chặt quả đấm, nhưng lập tức liền thả lỏng ra.

Được! Quả đấm ai cứng người đó là lão đại, hắn nói vậy thì cứ vậy xem là vậy….

Bình luận