Trong lúc nhà họ Sở đang náo nhiệt điều tra nội gian, thì Mạc Tiểu Hàn được Lâm Vũ Yên bí mật đưa đến một nhà trọ.
“Chị, ba không sao chứ? Chị sắp xếp đưa ông ấy đến đâu? Có an toàn không? Sở Thiên Ngạo có thể tìm được ông ấy hay không?” Mạc Tiểu Hàn nóng nảy hỏi.
“Yên tâm đi, tuyệt đối ổn thỏa. Sở Thiên Ngạo chết cũng không tìm được chỗ đó.” Lâm Vũ Yên nói qua loa. Sắp xếp cái rắm, Mạc Bạch Thạch cũng không phải là ba của cô, sống chết của hắn cô quan tâm cái rắm.
Cứ để ông ấy nằm ở bệnh viện đi, Sở Thiên Ngạo phát hiện Mạc Tiểu Hàn chạy trốn, tuyệt đối sẽ đến bệnh viện tìm ông ấy, đến lúc đó, sẽ có trò hay để nhìn! Khóe miệng Lâm Vũ Yên nổi lên một nụ cười ác độc. Đáng tiếc Mạc Tiểu Hàn hoàn toàn không nhìn thấy.
“Tiểu Hàn, em tắt điện thoại di động đi.” Lâm Vũ Yên chợt nhíu nhíu mày, nhắc nhở.
Đúng thế, điện thoại di động mà mở, Sở Thiên Ngạo có thể sẽ thông qua định vị GPS tìm đến vị trí của cô, nếu Sở Thiên Ngạo tìm được cô, vậy coi như đã phí công nhọc sức. Mạc Tiểu Hàn ngoan ngoãn tắt điện thoại di động.
Những ngày ru rú trong nhà bắt đầu. Nhà trọ này mặc dù là nơi vắng vẻ, nhưng Sở Thiên Ngạo thần thông quảng đại, ai có thể bảo đảm ma trảo của hắn không duỗi tới nơi đây? Cho nên phần lớn thời gian Mạc Tiểu Hàn ở trong phòng. Không dám đi ra ngoài. Nhưng hôm nay là ngày khám thai. Bất luận tình hình như thế nào, cô cũng phải đi khám. Mạc Tiểu Hàn đội mái tóc giả màu vàng kim trông rất thô tục, hai viền mắt kẻ đen thui, sau đó bôi trên mặt hai lớp phấn trắng xóa, đến trước gương soi, trong gương xuất hiện một người phụ nữ xấu xí thô tục, nếu chị Lâm Vũ Yên đứng ở trước mặt, đoán chừng cũng không nhận ra cô.
Đi đến một bệnh viện gần nhà để kiểm tra, ánh nắng mặt trời cũng rất tốt, không quá gay gắt. Mạc Tiểu Hàn đi từ từ, hưởng thụ sự nhàn nhã hiếm hoi khi ra cửa.
Trên lầu đối diện có một màn hình điện tử cực lớn, đang đọc tin tức.
“Tổng giám đốc Sở thị mấy ngày gần đây tuyên bố, rút toàn bộ vốn khỏi ngành kinh doanh bất động sản. Tin đồn nội bộ Sở thị xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, giá cổ phiếu Sở thị đã giảm trong ba phiên liên tiếp, hôm nay càng giảm không ngừng. Theo các nguồn tin, dường như trong gia đình Tổng giám đốc Sở thị xảy ra tranh cãi nên tổng giám đốc Sở bị thương nặng, đã lâu không đến công ty xử lý sự việc, hiện tại mọi công việc của công ty hoàn toàn dựa vào một nhóm nhân viên kỳ cựu trung thành với Sở thị chống đỡ. Cũng có tin đồn, Tổng giám đốc Sở thị Sở Thiên Ngạo, hình như có ý muốn rút lui ra khỏi công ty của gia tộc.”
Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử, trên màn ảnh xuất hiện bóng dáng anh tuấn của Sở Thiên Ngạo đang dự một hội nghị nào đấy.
Hắn gầy. Giữa hai lông mi là sự ưu sầu nặng nề không tan được. Mặc dù vóc dáng vẫn cao lớn thẳng tắp như vậy, nhưng dường như luôn mang theo một chút chán chường.
Nếu như nói trước kia Sở Thiên Ngạo là hoàng tử cao cao tại thượng, có sự bá đạo cùng quyết đoán tàn nhẫn, thì Sở Thiên Ngạo hôm nay, có hơn bảy phần lạnh lùng, và ít đi ba phần ấm áp của ánh mặt trời.
Đột nhiên, ống kính quay cận cảnh gương mặt Sở Thiên Ngạo, cặp mắt sâu đen sắc bén nhất thời đối diện thẳng vào ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn khiến Mạc Tiểu Hàn sợ tới mức theo bản năng lui về phía sau. Người đàn ông này, cho dù ở trên màn ảnh, thì vẫn luôn có khí thế đè chết người ấy.
Bị hù dọa kinh hoảng như vậy, bé con trong bụng tựa như cũng cảm nhận được sự lo lắng của mẹ, bắt đầu lăn lộn trong bụng.
Mạc Tiểu Hàn vỗ vỗ bụng trấn an: “Bảo bối, đừng sợ đừng sợ, có mẹ ở đây!”
Cô chưa ăn cơm trưa, bên cạnh có một nhà hàng nhìn qua cũng không tệ lắm, cứ xa xỉ một lần, tự thưởng cho mình một chút, cũng để cho bé con trong bụng có chút dinh dưỡng đi!
Mạc Tiểu Hàn sờ sờ ví tiền, chắc là đủ rồi. Cô chậm rãi hướng nhà hàng đi tới.
Đây đúng là một nhà hàng rất có đẳng cấp. Ra ra vào vào đều là trai đẹp gái xinh, ăn mặc hợp thời, vẻ mặt cao ngạo.
Đứa bé giữ cửa quan sát Mạc Tiểu Hàn, mái tóc giả vàng óng ánh, trên mặt trang điểm rất đậm, nhìn thế nào cũng lộ ra một người thấp hèn! Muốn ngăn cản cô tiến vào, nhưng khi thấy cô ôm cái bụng bự, lại có điểm không nhẫn tâm. Nên lại giúp cô mở cửa kiếng ra.
Vị thức ăn rất ngon, khung cảnh ưu nhã mà yên tĩnh. Hơn nữa giữa những bàn ăn cũng đặt những bồn cây xanh nhìn rất mát mẻ tạo cảm giác riêng tư. Mạc Tiểu Hàn cơm nước xong, thoải mái ngồi nghỉ ngơi một lát.
Đột nhiên cửa trước xao động, chỉ nghe được bàn bên phải có hai cô gái đang nhỏ giọng nói thầm.
“Oa! Quả nhiên rất đẹp trai a!”
“Đúng a! So với lúc xuất hiện trên ti vi còn đẹp trai hơn nhiều! Đây mới thật sự là tổng giám đốc kiểu mẫu nha! Còn mấy cái tên khác thật ra chỉ là nhà giàu mới nổi, quả thật không sánh kịp!”
Mạc Tiểu Hàn khẽ mỉm cười, xem ra người tới là một người rất đẹp trai nên mới khiến cho những cô bé con háo sắc không dứt.
Ngẩng đầu tò mò nhìn về hướng đó, nhất thời sững sờ bất động.
Đó không phải là Sở Thiên Ngạo cùng Bùi Tuấn sao? Thiên Ngạo một thân quần áo màu đen nhã nhặn, sóng mũi cao hoàn mỹ, đôi môi mỏng mím chặt, trên gương mặt anh tuấn còn có thêm mấy phần hờ hững, cả người cũng lộ ra một khí chất cao quý mạnh mẽ và độc đoán!
Bùi Tuấn bên cạnh nhìn khiêm tốn hơn nhiều. Trên gương mặt đẹp trai điểm một nụ cười nhẹ nhìn về phía nhà hàng.
Mạc Tiểu Hàn sợ tới mức vội vàng rụt đầu, để những bồn cây ngăn trở trước mặt của mình. Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây? Trong lòng cô nóng nảy không dứt. Hiếm có được ngày ra ngoài ăn cơm, vậy mà lần đầu tiên đã gặp phải tên sát tinh Sở Thiên Ngạo này!
Ngộ nhỡ bị hắn phát hiện, cô tuyệt đối không có trái cây ngon mà ăn!
Thật vừa đúng lúc, tiếng bước chân của hai người từ từ đi về phía bên này. Hai mét, một mét…… Càng ngày càng gần, Mạc Tiểu Hàn cúi đầu hết sức, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phục vụ lập tức trực tiếp dẫn Sở Thiên Ngạo và Bùi Tuấn tới cái bàn bên trái Mạc Tiểu Hàn. Sở Thiên Ngạo nhìn xung quanh một chút, chỗ ngồi này gần cửa sổ, tầm mắt cũng không tệ lắm. Chỉ có điều ngồi bên phải là một phụ nữ quê mùa thô tục có cái đầu vàng trạch, trang điểm quá đậm, nhìn có chút khó chịu.
Bùi Tuấn thấy Sở Thiên Ngạo nhướng mi, cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, nhỏ giọng cười nói: “Đừng nhìn, đây không phải là nhà hàng của cậu mà thấy người ta khó chịu là có thể đuổi ra ngoài?”
Sở Thiên Ngạo lãnh đạm nói: “Cũng không đến nỗi thế, chẳng qua loại phụ nữ quê mùa thô tục đầu vàng trạch lại trang điểm đậm thế này, nhìn có chút ngán thôi.”
Cầm chén nước đang tính uống, Mạc Tiểu Hàn đem mặt mình giấu ở cái ly, nghe nói thế bàn tay bất động giữa không trung.
Phụ nữ quê mùa thô tục sao? Sở Thiên Ngạo nói cô sao? Cô len lén nhìn vòng quanh bốn phía một cái, không sai! Xung quanh đều là những cô bé, chỉ có một mình cô là tóc vàng, trang điểm đậm!
Cô, bị Sở Thiên Ngạo ghét bỏ