Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

“Đêm nay tôi chờ một người khách,” Derek thông báo với Jebediah Grolly, quản lý tàu và là người giữ con tàu của anh hoạt động trơn tru. “Khi nào cô ta tới, đưa cô ta vào phòng khách.” Bằng một giọng nghiêm khắc hơn, anh nói thêm, “Và đảm bảo là cô ta ở đó.”

“Vâng, thưa Thuyền trưởng,” người thủy thủ già trả lời giọng đều đều, mặc dù cặp lông mày muối tiêu của ông ta nhướngg lên dò hỏi.

Derek hiểu tại sao. Chưa bao giờ có người phụ nữ nào bước lên tàu lần thứ hai.

“Ngài có nghĩ tôi được phép lên bờ hóng gió một lát sau đó không?”

Anh không nghi ngờ gì về việc bây giờ Jeb và các thuỷ thủ còn lại muốn đi chơi đến thế nào khi đêm đã xuống – mặc dù trong ngày chắc chắn họ không có vấn đề gì với việc ở trên tàu. Họ luôn hiện diện trên tàu kể cả sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ, nấn ná để cho mọi người trên cảng đều có thể thấy họ sắp sửa du hành trong cuộc đua lớn nhất thế kỉ. Nhưng vào ban đêm họ được đối xử như những người nổi tiếng trong các quán rượu gần cảng, với một tập đoàn người ủng hộ và những người yêu thích ra khơi mua hết cốc này đến cốc khác cho họ.

“Cũng được,” anh lơ đãng nói. Jeb bước ra khỏi khoang tàu với nhịp chân nhún nhảy và nụ cười rộng tới tận mang tai trên khuôn mặt già cả, râu quai nón của mình.

Derek chưa bao giờ chia sẻ niềm hứng khởi thiêu đốt mà các thủy thủ của anh cảm nhận khi sắp sửa lao vào một hành trình dài. Anh luôn nghĩ những chuyến đi dài chính là hình phạt nhẹ nhàng hơn đối với một kẻ chẳng thuộc về nơi nào.

Ít nhất trong quá khứ anh vẫn còn quan tâm một chút. Giờ đây tất cả những gì anh có thể nghĩ được là Nicole. Kể cả việc biết nàng là con gái của Lassiter cũng không xóa nhòa được ham muốn của anh với nàng.

Anh lôi một cuốn sách từ chiếc giá có gắn kính xuống trong khi sốt ruột chờ đợi, nhưng sau khi đọc đi đọc lại một trang đến bốn lần, anh ném nó sang bên. Ngay khi anh vừa nghĩ chắc nàng sẽ không đến, Jeb gõ lên cửa.

“Thuyền trưởng! Có khách.”

Anh cho ông ta vào, và Jeb tuôn ra ào ào. “Ngài đã không bảo tôi đó chính là cô gái đã ngạo nghễ bước ra khỏi đây buổi sáng hôm nọ,” ông ta ríu rít với nụ cười gian giảo. “Tôi đã cho cô ta vào trong và lệnh cho cô ta ở yên đấy.” Hai hàng lông mày của ông ta nhíu lại với nhau, ông ta thừa nhận, “Cô ta hơi thô tục với tôi một chút.” Derek chỉ có thể tưởng tượng được phản ứng của Nicole trước một mệnh lệnh như thế.

Khi anh đi vào trong phòng, anh nhìn thấy nàng đã không ngồi. Thay vào đó, nàng đang điều tra những bức tranh vẽ cảnh biển đính trên tường.

Anh bước lại chỗ nàng, và khi anh đứng ngay sau nàng, nàng nói, “Những bức tranh này tuyệt quá, Thuyền trưởng Sutherland.”

“Tôi không biết cô lại là người yêu thích nghệ thuật.”

Nàng quay lại anh với cái nhìn tự ti kì lạ. Nó biến mất khi bàn tay nàng giơ lên khuôn mặt bầm tím mà kể từ sáng nay lại càng sậm màu thêm của anh. Nàng khẽ vuốt nhẹ những đầu ngón tay trên cái cằm sưng tấy, và anh chỉ suýt soát ngăn được mình nhắm mắt lại. Anh cứng người một cách khó chịu. Ngay lập tức nàng bỏ tay ra.

“Chẳng có gì đâu,” anh nói bằng giọng kiềm chế. “Đảm bảo với cô tôi đã từng bị tệ hơn.”

Nàng mau mắn đỏ mặt. Cú chạm của nàng là do bốc đồng. “Tôi xin lỗi vì hai người đã đánh nhau,”nàng nói bằng giọng xào xạo khi bước một bước lùi khỏi anh.

“Việc đó chẳng chóng thì chày cũng xảy ra thôi.” Anh nói một cách căng thẳng khi nhìn nàng hờ hững cởi áo choàng để lộ bộ quần áo không bình thường của mình – chiếc quần bó và áo sơ mi vừa người chẳng hề che giấu những đường cong của nàng chút nào.

Anh thấy rằng nàng đã cẩn thận hết sức với mái tóc tuyệt vời của mình. Nó được cuộn thành một kiểu phức tạp, và anh có thể nhìn thấy những lọn vàng chòi ra ngoài dễ dàng hơn. Được búi chặt trên đỉnh đầu nàng, mái tóc làm cho cơ thể nàng dường như mỏng manh và nhỏ bé hơn.

Mặc dù trông nàng nhẹ nhàng như thế, nàng lại rất mềm mại. Rất mềm khi anh lướt tay qua thứ có thể coi là bộ ngực đẹp đẽ nhất mà anh từng ôm trong đời. Lắc đầu gạt đi kí ức quá sức hấp dẫn ấy, anh hỏi bằng một giọng nói đã trở nên khàn khàn, “Tôi lấy cho cô cái gì để uống nhé?”

“Ồ, tôi không được –“ nàng dừng lời, rồi nói, “Vâng, tôi nghĩ là tôi muốn một thứ – làm ơn cho một ly bất kể cái gì anh đang uống.”

Anh đang uống whiskey – tiện thật – nhưng anh không nghĩ cái đó hợp với một cô gái nhỏ, vì thế anh đã thêm nước vào cốc của nàng trước khi đưa nó cho nàng. “Tôi có vài câu hỏi cho cô.”

“Và tôi cũng có câu hỏi cho anh,” nàng trả lời. “Nhưng tôi sẽ nghe câu hỏi của anh trước.”

“Rất tốt.” Anh đi tới một chiếc ghế và ra hiệu cho nàng ngồi xuống. Nàng móc chân dưới ghế khi nàng chìm xuống cái ghế trường kỉ bọc đệm trước mặt anh.

Nàng uống rượu, không phải là nhấp nhỏ nhẹ mà thực sự uống. Suýt nữa thì anh cười vào đôi mắt ngấn nước và những tiếng nuốt nghẹn của nàng. Đó là một loại rượu mạnh, và vì rõ ràng là nàng không biết uống rượu, anh thấy ấn tượng vì nàng đã không hổn hển hay ho khạc.

Khi nàng đã hồi phục một chút, anh hỏi, “Hai gã đã đuổi theo cô là ai?”

Khi nàng nhớ lại đêm đó, khuôn mặt nàng đỏ bừng. Không còn vì sợ nữa, chỉ là vì rất tức giận. “Chúng đã đột nhập vào tàu. Tôi vô tình chạm phải chúng,” nàng trả lời với ánh mắt sắc sảo. Anh nghĩ rằng nàng đã quan sát anh, như thể cố tìm xem những câu nói của nàng tác động đến anh ra sao.

Khi nàng hiểu rằng anh không hài lòng với câu trả lời đột ngột của nàng, nàng nói thêm. “Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.”

Anh cảm thấy đó là tất cả những gì anh có thể thu được trong chủ đề này, vì thế anh hỏi, “Tại sao đêm hôm nọ cô lại đến quán Mermaid?”

Nàng đưa chiếc ly kề lên môi để uống lần nữa, rồi nói, “Tôi nghe thấy bảo cha tôi sẽ đến đó thu thập thông tin.”

“Cách nói hay đấy.”

Trông nàng có vẻ ngạc nhiên trước khi cúi xuống như là để che giấu một nụ cười. Nhưng khi nàng nhìn lên, cặp lông mày của nàng nheo lại, và nàng tỏ ra khó chịu. “Còn anh chẳng phải cũng ở đó để thu thập thông tin sao, Thuyền trưởng Sutherland?”

Anh suýt nữa thì cười, nhưng thừa nhận, “Tôi ở đó vì tôi đã quá say chẳng biết gì.”

Đôi mắt nàng mở lớn. Nàng không trông đợi câu trả lời như thế.

“Tôi cũng đã không nhận ra đó là một nơi như thế nào,” nàng nhận xét với một thoáng đỏ mặt.

Anh thích cái cách nàng đỏ mặt. Với màu tóc rực rỡ như thế, anh đã không nghĩ nàng sẽ đẹp khi đỏ mặt, nhưng đúng là nàng đẹp. Anh thấy mình đang hỏi bằng một giọng ngưỡng mộ. “Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy cô?”

Nàng nhìn đăm đăm vào ly rượu của mình và trả lời, “Tôi đã đi xa.”

“Đi xa?”

Nàng ngước mặt lên lần nữa. “Ồ, đi đây đi đó.”

Môi Derek khẽ nhếch lên giống một nụ cười, nhưng anh biết đó không phải là hình ảnh gì thú vị. Vậy là nàng giữ bí mật quá khứ của mình? Thông minh đây. “Tại sao cô không bảo tôi cô là ai?”

Nàng uống một ngụm lớn nữa từ cốc của mình. “Tôi không biết anh là loại người nào. Anh có thể làm tổn thương tôi để chọc giận cha tôi lắm chứ – tôi không thể biết chắc.”

“Vậy mà đêm nay cô vẫn tới đây.”

Nàng gật đầu trong khi vén một lọn tóc xoăn ra sau tai. “Tôi cần phải nghe điều anh định nói. Tôi muốn Cha tôi được thả… Tôi không nghĩ mình có nhiều lựa chọn.”

Anh chỉ biết rất ít, và rõ ràng là chẳng có ích lợi với nàng. Anh chỉ muốn nàng tới đây đêm nay.

Anh ngồi lại và nói, “Tôi sẽ cho cô biết những gì tôi biết. Đúng là tôi đã bãi nại với cha cô. Thực tế, tôi đã đích thân tới nhà tù để đảm bảo là ông ta được thả ra. Viên cảnh sát nói với tôi rằng ông ta có những bằng chứng về các tội ác khác của Lassiter –“

“Đó không –“

“Tôi nghĩ ông ta nói dối,” anh nói. “Tôi không tin là có các tội ác khác.”

Trông nàng có vẻ nhẹ nhõm, một cử chỉ thật lạ. Tại sao nàng lại quan tâm tới những điều anh nghĩ?

“Tôi… thấy không thoải mái với thực tế là cha cô sẽ không thể tham dự cuộc đua vì … một đêm của tôi với cô. Tôi đã thử vài cách để ông ta được thả,” anh có ý giải thích. “Tôi sẽ nói rằng bằng vào cái cách tôi bị từ chối, người chịu trách nhiệm cho vụ này là kẻ có quyền lực hoặc đã chi ra một số tiền tương đối lớn.”

Sau một hồi im lặng, nàng nói, “Giả như anh ở vào địa vị của tôi, và cực kì mong muốn người nào đó mà anh thực sự quan tâm được thả tự do. Anh sẽ nhắm vào ai? Và anh sẽ làm gì?”

Hai ý nghĩ ập vào Derek cùng một lúc. Thứ nhất, anh không có một người mà anh thực sự quan tâm đến. Thứ hai, nàng đang hỏi lời khuyên của anh, và anh thích thấy nàng bám vào từng lời của anh.

“Nếu phải đoán, tôi sẽ nói đó là một gã quý tộc, ai đó ở cùng đẳng cấp với tôi hoặc cao hơn. Ai đó có rất nhiều tiền, người đã đặt cược lớn vào cuộc đua này.”

“Tại sao tôi không nên nghĩ rằng chính anh đã làm?”

Anh cảm thấy sự cởi mở của nàng rất thú vị. “Bởi vì dù thế nào tôi cũng sẽ đánh bại cha cô. Tôi muốn đánh bại cha cô,” anh giải thích một cách đơn giản.

Nàng khẽ nhắm khóe môi dưới và trông đăm chiêu tư lự. “Tôi không biết có nên tin anh không. Nhưng nếu anh đã kể cho tôi mọi điều anh biết…” Nàng đứng dậy để đi, uống thêm ngụm whiskey cuối cùng trước khi đặt cái ly xuống.

Derek không định cho nàng đi ngay. Mặc dù anh ngưỡng mộ ý chí mạnh mẽ của nàng, đêm nay khi nàng chạm vào mặt anh sự lạnh lùng của nàng đã lung lay, sự phòng thủ đã bị đột phá, cho dù chỉ trong một giây ngắn ngủi. Nhưng chính là trong cái giây phút ấy với anh nàng đã trở nên không thể cưỡng lại được.

Việc này không giống như nàng đã lên kế hoạch chút nào. Nàng thật điên rồ khi nghĩ mình có thể xử lý người đàn ông này. Nicole không ngốc – nàng biết nàng chỉ có một tia hi vọng điều khiển được anh ta nếu anh ta say khướt, và chắc chắn là nàng đã chẳng lường trước khó khăn nào trong việc “làm Sutherland say bí tỉ.” Vậy mà anh ta lại ở đây, đối mặt với nàng mà không có một chút xíu biểu hiện mơ màng hay lú lẫn nào trong đôi mắt xuyên thấu. Trông anh ta như thể anh ta sẽ nhìn xuyên qua nàng và nói ra hết những bí mật của nàng.

Nếu anh ta đang nói thật thì nàng đã chẳng thu thập được gì. Tệ hơn nữa, thế có nghĩa là anh ta đã làm việc nàng đến đây yêu cầu anh ta làm rồi. Nàng không tin anh ta lừa dối nàng; anh ta đúng là muốn đánh bại cha nàng.

Trong tình cảnh như thế, nàng nghĩ tốt hơn hết là rút lui. Khi nàng đi qua anh ta để tới chỗ áo choàng, nàng nhìn anh ta một lần cuối cùng, một khuôn mặt thật nổi bật cho dù là với cái mặt nạ giận dữ anh ta luôn mang. Anh ta trông như một thiên thần sa ngã, lạnh lùng và độc ác, nhưng với một cái bóng mờ của con người trước đây vẫn còn lưu lại. Chính là cái bóng đang khiến nàng phát điên…

Ngừng nhìn chằm chằm vào mặt anh ta đi. Cảm ơn anh ta và rời khỏi. “Sutherland, tôi –“

“Còn nữa…” anh ta hứa hẹn bằng giọng trầm, rung rung. Nàng cố thuyết phục mình rằng anh ta có ý còn nhiều thông tin nữa, nhưng không được. Khi anh ta vươn tay ra và nhẹ nhàng chà đốt ngón tay trên mặt nàng giống cách nàng đã làm với anh ta, nàng không quay mặt đi.

Anh ta sắp sửa nói gì đó, nhưng những âm thanh ồn ào và giọng the thé của phụ nữ từ cầu tàu vẳng lại. Nàng có thể cảm nhận sự căng thẳng toát ra từ anh ta, và anh ta đột ngột quay ra cửa. Anh ta dừng lại trước khi bỏ đi. “Nicole,” anh ta nói khi ghim nàng bằng đôi mắt ánh bạc, “đừng có nghĩ đến việc bỏ ra khỏi căn phòng này.”

Khi cánh cửa đóng lại, hai chân nàng run lẩy bẩy. Nàng chỉ còn là một nhúm dây thần kinh, khao khát được hôn một lần nữa đến mức nàng quên mất mục đích thực sự khiến nàng tới đây.

Chờ đã, mục đích thật sự của mình là gì nhỉ? Để thao túng và để dọ thám. Ồ, phải rồi.

Nàng đã không mong đợi một cơ hội như thế này để lang thang trên tàu anh ta, và nàng biết nàng phải tận dụng nó. Thông thường nàng thậm chí sẽ không thèm nghĩ, nhưng lời cảnh báo trong mắt anh ta đã hơi ảnh hưởng đến quyết định của nàng. Khi anh ta nhìn vào nàng và ra lệnh cho nàng, anh ta đã không hề có một chút nghi ngờ nào việc nàng sẽ làm y như được bảo. Nếu không anh ta sẽ không bao giờ để nàng ở một mình.

Sai lầm của anh ta. Và là một sai lầm nàng sẽ tận dụng. Nàng hé mở cánh cửa ra để thám thính, nhưng rồi nàng thoáng nhìn thấy khuôn mặt phát ra giọng nữ, và trái tim nàng trùng xuống không cứu vãn nổi.

Sinh vật đang nhiệt tình khoa chân múa tay trước mặt Sutherland thật … xinh đẹp. Một sinh vật vô khuyết, ăn vận mẫu mực. Nicole đấu tranh với ý muốn nhìn xuống quần áo của chính mình, biết rằng nàng sẽ thấy đôi chân gày nhẳng trong chiếc quần bó đã sờn. Lạ lùng thay, cổ họng nàng thít lại khi nhìn thấy họ, biết rằng anh có một tiểu sử nào đó với người đàn bà xinh đẹp kia.

Tại sao nàng lại ngạc nhiên nhỉ? Đó là Sutherland, tên hoang đàng có thể có đến một đàn người ái mộ là nữ. Khi nàng nhìn vào mái tóc đen nhánh và dáng hình đầy đặn của người phụ nữ, nàng biết anh ta sẽ dễ dàng chọn cô ta thay vì nàng. Mặc dù một cảm xúc kì lạ nào đó đâm vào lòng nàng, nàng vẫn trụ vững. Hít thở một hơi thật lớn, nàng ghé mắt lần cuối cùng trước khi rón rén đi tới khoang của anh ta dưới hành lang.

Trong phòng anh ta, nàng tránh nhìn vào cái giường và vội đi tới chiếc bàn. Nàng đảo qua các ngăn kéo và tìm thấy mọi thứ nàng mong đợi, nhưng chẳng có gì có ích. Rồi nàng ngắm nghía một tệp giấy tờ không ghi chú đặt ở bên dưới một ngăn kéo. Khi nàng săm soi nội dung của nó, biểu hiện dự đoán háo hức của nàng biến mất, và mặt nàng tối sầm. Tệp tài liệu chứa danh sách các loại hàng hóa anh ta đã đặt để quyên góp trong Ngày Từ thiện[4] tới Hội thiện nguyện cho các gia đình của thủy thủ mất tích và một loạt các trại trẻ mồ côi trong khu vực bến cảng.

Thiện nguyện và Sutherland ư? Những khoản tiền quyên góp rất lớn. Nếu anh ta đang gặp khó khăn thì đóng góp cho hội thiện nguyện là việc cuối cùng anh ta làm, cho dù chỉ để mua danh đi nữa. Nàng biết rằng Chancey đã đúng về Sutherland, cái con người Ai-len trời đánh thánh vật đó.

Tuy nhiên, nàng đang ở trên tàu của anh ta, và nàng sẽ lục soát từng inch có thể. Nicole không biết nàng đang tìm kiếm cái gì – nàng sẽ biết khi tìm ra, nàng tự biện hộ cho hành vi không đàng hoàng của mình. Rõ ràng rượu đã bắt đầu tác động đến nàng.

Từ trên boong tàu, giọng nói căm ghét của Sutherland với người phụ nữ vẳng xuống chỗ nàng, và một nụ cười nhỏ nở trên mặt nàng. Việc anh ta có vẻ không thích thú gì người phụ nữ kia đã làm giảm bớt một chút đau đớn của nàng trong việc nhìn thấy cô ta.

Khi Nicole đi hết phần còn lại của con tàu, nàng thấy rằng con tàu của anh ta trong điều kiện không thể chê được, các khoang của thủy thủ rất ngăn nắp, và mọi nơi từ khoang tàu của anh ta cho tới phần mũi tàu đều được đánh dấu bằng sự sạch sẽ. Con tàu của anh ta có trật tự y hệt như con tàu được chăm sóc cực kì cẩn thận của cha nàng vậy. Và điều đó thực sự khiến nàng muốn ghét Sutherland.

Nàng di một ngón tay lười biếng trên tường khi đi vào khu vực hầm tàu. Nàng đã quyết định là chắc hẳn mình say rồi, bởi vì mỗi lúc nàng càng thấy bị phân tâm hơn, thậm chí là mơ màng, khi nàng nghĩ về Sutherland. Một thuyền trưởng như anh ta sẽ cho thủy thủ đoàn của mình ăn gì nhỉ? Có thể anh ta sẽ tiêu nhiều tiền để cho họ một khẩu phần tốt.

Nàng không biết anh ta sẽ trang bị cho tàu của mình những loại thực phẩm tươi sống nào vì phải đến phút cuối cùng những thứ đó mới được mang lên, nhưng nàng có nhìn thấy một lượng rượu dự trữ lớn với cái lắc đầu chán nản. Nếu Nicole không biết về chuyện anh ta tham gia cuộc đua chắc nàng sẽ nghĩ anh ta buôn thứ hàng hóa này. Không có nghĩa là nàng có thể kể được, nàng nghĩ khi khẽ đụng vào tường.

Rồi, với đôi mắt mở lớn và tiếng hít vào vội vã, nàng quan sát những thùng tô nô bằng sắt dày đựng nước ở trong góc hầm. Nàng lập tức cảm thấy ghen tị. Cha nàng vẫn còn sử dụng những chiếc thùng bằng gỗ, và nàng tức điên khi biết rằng thủy thủ của Sutherland sẽ được uống loại nước sạch hơn thủy thủ đoàn của nàng nhiều. Nàng đi tới để quan sát những chiếc thùng màu bạc và gõ vào cái gần nhất, thưởng thức tiếng kim loại lanh canh.

Anh ta có quá nhiều lợi thế so với họ. Nhưng điều đó sẽ chỉ làm chiến thắng thêm ngọt ngào, nàng tự trấn an bản thân khi quay người – và đâm sầm vào bờ ngực vạm vỡ của Sutherland.

“Đi đâu đấy?” anh ta nghiến răng hỏi khi tóm một cánh tay nàng và lôi nàng ra khỏi tầng hầm. Đóng sầm cánh cửa phía sau mình, anh ta nhìn khắp lượt nàng. “Cô đang làm cái quái quỷ gì ở dưới này hả? Và đừng có nghĩ đến chuyện nói dối tôi!”

Nghĩ đi… nghĩ đi! Anh ta đã đứng đó bao lâu rồi? “Tôi không tìm được đường trở lại mũi tàu,” nàng trả lời bằng một giọng bình tĩnh khó tin.

“Và tôi được cho là phải tin như thế?” Anh ta siết chặt tay nàng.

“Tất nhiên,” nàng nói dối. Để đánh lạc hướng anh ta, nàng lí nhí hỏi, “người phụ nữ đó là ai vậy?”

Anh gầm gừ. “Một người tôi mong không bao giờ phải gặp lại nữa,” anh ta lơ đãng trả lời. “Nào, giờ thì –“

“Nhưng tại sao?” Nicole hỏi thêm. “Cô ấy quá xinh đẹp.”

“Không phải,” anh đáp lại bằng giọng kèn kẹt, “nếu cô nhìn vào mắt cô ta.”

“Tôi hiểu.” Nhưng nàng thực sự không hiểu.

Thở ra thật mạnh, anh đặt một bàn tay lên tường phía trên đầu nàng. “Tôi phải làm gì với cô đây?”

“Tôi chẳng làm gì sai cả,” nàng khẩn khoản. “Tôi bị lạc khi đang cố gắng trở lại mũi tàu.” Nàng có thể thấy anh ta không tin nàng.

Khi anh ta quan sát khuôn mặt nàng, nàng bắt gặp ánh mắt anh ta. Chắc hẳn nàng đã say, bởi vì bây giờ khi nàng nhìn vào đôi mắt anh ta, nàng có thể thấy chúng ánh lên màu xanh và rất… thu hút. Quá chăm chú, quá đen tối đến nỗi nàng muốn hôn hai bên mí mắt rồi đến đường nhăn giữa cặp lông mày trước khi chuyển xuống đôi môi như tạc của anh ta.

Chắc là anh ta đã nhận ra điều nàng đang nghĩ, bởi vì nàng có thể thấy biểu hiện của anh ta chuyển nhanh từ giận dữ sang một cái gì đó khác hoàn toàn. Bằng chất giọng trầm, xào xạo, anh ta lẩm bẩm, như thể đầu hàng, “Đồ chết tiệt,” và rồi không một lời báo trước anh ta cúi xuống và bao phủ miệng nàng trong một nụ hôn thô bạo.

Đây không phải là thứ nàng tìm kiếm khi đến đây. Nàng phải ngừng hôn anh ta. Ngay bây giờ. A, quỷ thật. Nàng không thể nghĩ ra nổi một lý do tại sao nàng không nên thưởng thức anh ta một đêm cuối cùng này. Nàng thấy kinh ngạc vì người đàn ông to lớn này, đầy những cơ bắp cuồn cuộn và mặt phẳng cứng chắc, lại dường như không thể buông tay khỏi nàng.

Nàng sẽ không để cho cơ hội này tuột khỏi tay, nàng nghĩ khi mạnh dạn nắm cổ áo của anh ta để mang anh ta lại gần hơn. Bà ngoại nàng sẽ gả nàng cho một vị quý tộc già cỗi nào đó, và gần như chắc chắn nàng sẽ không bao giờ biết đến cảm giác này lần nữa. Suốt cuộc đời mình, nàng chưa từng bị hấp dẫn bởi người khác một cách mãnh liệt như với anh ta.

Nhận ra nàng chỉ có lúc này hoặc là không bao giờ nữa, nàng dựa vào anh ta, ấn cơ thể mình vào người anh ta trong khi cố ý dùng lưỡi của mình chà vào lưỡi anh. Đầu tiên là liếm, rồi xoắn vào lưỡi anh. Anh ta tóm chặt hông nàng, không hẳn làm nàng đau, và rên rỉ, một âm thanh trầm, rung rung làm lửa bừng lên khắp người nàng. Phản ứng mạnh mẽ của anh ta đảm bảo là nàng nên tiếp tục.

Từ đêm đầu tiên họ bên nhau nàng đã học được rằng nếu nàng ấn vào phía trước quần của anh, anh sẽ còn hôn nàng sâu hơn. Nàng cong người về phía anh, bụng chà vào vật đàn ông của anh. Anh di chuyển hai bàn tay từ hông nàng ra sau lưng và nhấc nàng lên cho đến khi nàng kiễng trên hai ngón chân, cơ thể ép sát hơn vào anh. Khi hông nàng di chuyển cùng với anh theo bản năng, anh rên lên lần nữa trên cổ nàng, liếm nàng, làm nơi ấy của nàng ngập trong hơi nóng và anh ấn vào đó không thương tiếc.

Rồi một ý tưởng nảy ra với nàng, một ý tưởng quá sức choáng váng… Nàng vội vã đưa hai bàn tay xuống ngực anh, và thấp hơn. Nàng sẽ đặt bàn tay lên người anh, ở nơi mà nàng chắc chắn nhất sẽ khiến anh phải hôn nàng sâu hơn.

Thay vì hài lòng như nàng đã hi vọng, anh nghe có vẻ đặc biệt đau đớn khi nắm cổ tay nàng. “Em muốn tôi phun ra hết ngay ở đây à?”

Phản ứng tràn ngập đam mê của nàng làm Derek choáng váng. Anh đã tưởng rằng nàng chỉ làm thế để khiến anh quên mất nàng đã ở đâu, bởi vì tất nhiên là nàng đã nói dối. Anh tức giận vì nàng dọ thám anh; nhưng việc đó cũng không ngăn cản anh thèm khát nàng.

Nhưng anh không muốn nàng cùng với anh vì bất kì lí do gì khác ngoài việc nàng cũng muốn anh. Anh thô bạo gạt đi những nỗi e sợ của mình và đưa môi trở về với cô gái bốc lửa trong tay anh. Anh không thể nhớ được đã bao giờ cảm thấy quá nhiều chỉ từ một nụ hôn thế này chưa. Tại sao họ lại đang bùng cháy? Đó là vì anh đang tỉnh táo, hay là vì cô gái nhỏ cũng có cùng nhiệt huyết mạnh mẽ đáng kinh ngạc như của chính anh, trong khi nàng vòng tay quanh anh và ấn đồi ngực cao, chắc nịch của nàng vào ngực anh?

Nàng trả lời cái lưỡi đùa cợt của anh bằng cách mở miệng cho anh một lần nữa và nếm anh, như thể đang ăn tươi nuốt sống anh. Việc đó làm anh phát cuồng. Anh có thể đánh mất kiểm soát với nàng, có thể làm nàng bị đau với cơ thể to lớn của mình. Anh kéo nàng tránh xa khỏi anh.

“Lạy Chúa, em làm cái gì với tôi thế này?” anh hổn hển. Anh không thể hiểu được con người nhỏ bé bí ẩn này, nhưng khi nhìn vào mặt nàng, với đôi môi sưng mọng và hai đồng tử giãn nở, anh đã hạ quyết tâm sẽ khiến nàng thực sự muốn anh đêm nay, bất chấp mọi hoàn cảnh xung quanh họ. Anh cúi xuống luồn cánh tay dưới đầu gối nàng và mang nàng vào khoang tàu của mình, đá sập cánh cửa sau lưng.

Khi anh đặt nàng lên giường, nàng chống người trên hai khuỷu tay để với tới anh, việc đó chỉ càng làm hai núm vú đã cứng lại của nàng cọ vào lớp vải áo sơ mi mềm mại. Anh ấn nàng nằm xuống giường. “Từ từ đã nào.”

Nhưng nàng không dừng lại. Khi anh kéo áo sơ mi của mình ra, nàng đã quỳ trên hai đầu gối, những ngón tay nàng lướt trên làn da anh, khiến cho những thớ thịt bên dưới co giãn. Nàng bám vào vai anh và đu người lên để đặt đôi môi nóng ấm lên ngực anh. Đầu anh bật ra sau. Anh không thể ngăn nổi mình, nhưng anh muốn nhìn thấy nàng; anh hạ thấp ánh mắt… Có vẻ như nàng đã hoàn toàn chìm vào trong cơn sốt dục vọng. Và, lạy Chúa, anh muốn nàng như thế – quỷ thần ơi, anh cần nàng phải quên mất chính mình – mỗi giây anh lại càng mất dần sự kiểm soát. Đột nhiên anh nghĩ một cách lạnh lùng rằng anh sẽ sớm biết được có phải nàng cũng muốn anh nhiều như anh muốn nàng hay không.

Anh đẩy nàng nằm xuống giường và đặt một bàn tay lên khe giữa hai bầu ngực nàng, dùng tay kia để kéo đôi ủng của nàng ra. Tiếp theo là chiếc quần. Anh cảm nhận được sự do dự bất chợt khi anh tiếp tục lột quần áo nàng, và dành cho nàng nụ cười lỗ mãng. “Sợ tôi sẽ biết em chỉ đang giả vờ khao khát thôi sao?”

Mặt nàng lộ vẻ bối rối. “A-anh có thể giả vờ làm thế sao?”

Với một tiếng chửi thề, anh tự hỏi có bao nhiêu sự thật trong những lời nói của nàng, những lời đã khiến cho máu anh sôi lên muốn nhấn chìm anh ở trong nàng.

“Cởi áo của em ra,” anh ra lệnh, và một lần nữa nàng do dự trước khi cởi. Nàng đang nghĩ cái chết tiệt gì thế, sau những gì nàng đã làm với anh? Chẳng lẽ nàng nghĩ – Rồi anh chợt hiểu ra, cùng với một cơn giận. Có thể là đang chơi trò trinh nữ đây, anh nhận ra với sự ghê tởm. Quỷ tha ma bắt đám đàn bà và những trò cũ rích của chúng. Cứ như là một người đàn bà vừa rên rỉ và uốn éo cơ thể của cô ta trên người anh như thế, một người đàn bà chỉ còn chút xíu nữa là trượt bàn tay xuống đũng quần anh lại có thể là một trinh nữ vậy.

Anh có thể xách tai ném cô ta ra ngoài. Khi anh nhìn thấy khuôn ngực tròn trịa hoàn hảo, với hai núm hồng tươi trên đỉnh kia, anh đã không thể. Anh phải nếm cô ta trước đã.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô ta trên giường, lột ủng và quần của chính mình ra; ánh mắt cô ta dán vào vật sưng phồng của anh, và đôi mắt cô ta mở to thích thú. Anh theo dõi cô gái quan sát cơ thể mình, làm như cô ta chưa từng nhìn thấy một người đàn ông bị khuấy động. Ý nghĩ về cô ta, một người đàn bà lẳng lơ, giả vờ ngây thơ trong trắng… chết tiệt!

Anh sẽ làm cho cô ta nhớ ra mình là gì.

Anh trượt bàn tay lên ngực cô ta, cấp thiết nắn bóp. Đôi mắt cô ta trở nên điên dại khi cô ta hổn hển, nhưng anh lờ đi phản ứng của cô ta và cúi đầu xuống. Anh gạt hai đồi ngực lại gần nhau để anh chỉ phải xoay đầu là đã nhét được núm vú vào miệng. Anh liếm và mút, làn da cô ta trở nên ẩm ướt vì anh. Cô ta rít lên, cong người về phía anh, rồi luồn những ngón tay trong tóc anh để ấn chặt miệng anh vào ngực mình.

Cô ta đang làm anh phát điên. Anh chưa từng phản ứng như thế này với một người đàn bà nào. Vì lý do gì đó mà sau này anh sẽ phải cân nhắc tới, những phản ứng của cô ta với anh rất quan trọng – quan trọng hơn bất kì điều gì khác.

Sốt ruột một cách kì lạ, anh đưa bàn tay xuống bụng cô ta. Khi anh dừng lại ở ngay trên chỗ nối giữa hai đùi, toàn bộ cơ thể cô ta bắt đầu run rẩy. Thậm chí cả hai đồi ngực nhỏ, vẫn còn ẩm ướt vì sự chăm sóc của anh lúc trước, cũng rung cùng với người.

Anh thả ngón tay xuống những nếp gấp mềm mại.

Ẩm. Nóng. Anh gạt hai chân cô ta ra và quỳ giữa chúng, đẩy đầu gối cô lên cao. Khi cô ta đã mở ra cho anh, anh từ từ trượt một ngón tay vào trong. Toàn bộ cơ thể cô ta căng lên. Anh đã làm cô ta đau chăng? Nhưng ngón tay anh ẩm ướt khi anh kéo ra. Anh đẩy vào một lần nữa, và đầu cô ta giật sang một bên khi cô ta rên rỉ. Ra… vào… cô ta bắt đầu bắt nhịp với tay anh. Môi anh cong lên dự đoán. Cô ta thật khít khao.

Hết lần này đến lần khác, anh đưa ngón tay vào cô ta, vuốt ve ở bên trong, không thể khước từ cái bao nóng rẫy, đói khát ấy cũng như anh không thể nào ngừng thở. Với mỗi lần cho đi và nhận lại, hơi thở hổn hển và những tiếng rên của cô ta lại gấp gáp hơn. Hai cánh tay trắng nhợt rớt trên đầu, và hai chân cô ta giang rộng hơn. Cô ta đã rất gần đỉnh rồi.

Anh ấn một ngón tay nữa vào trong, giãn rộng cô ta, và quan sát, bị mê hoặc, khi anh đẩy tay lên trên. Cô ta khẽ rên trong cổ họng và giật bắn trên giường, lưng cong lên. Tuyệt đẹp.

Cơ thể cô ta túm chặt lấy anh, và khi cô ta vượt qua lằn ranh đôi mắt cô mở lớn với cái nhìn hoài nghi và bối rối.

Một cái nhìn giống hệt lộ trên mặt anh, bởi vì ở ngay đó, rành rành trong tầm với của anh, chính là sự trinh trắng không tì vết của cô ta.

Nicole vừa mới thoát ra từ một kinh nghiệm dị thường nhất trong cuộc đời nàng. Nàng muốn trân trọng nó, để cất giữ nó sâu tận trong tim. Lần đầu tiên trong hàng tháng trời nàng cảm thấy yếu ớt và mệt mỏi. Nàng muốn tận hưởng sự giải thoát khỏi những căng thẳng mà nàng thường xuyên phải vật lộn này, nhưng việc đó trở nên khó khăn khi Sutherland đến gần với một khuôn mặt chuyển từ sự thất vọng sang cơn giận lạnh lùng.

“Giải thích đi, cô gái.”

Nàng cho rằng giọng điệu của anh ta sẽ đánh động nàng, nhưng nàng lại thấy mê mụ. Tất cả những gì nàng muốn làm là nựng nịu anh ta và cảm ơn anh ta, và, đền đáp bằng cách nào đó. Trong lúc mơ màng, nàng đưa ngón tay lên trêu đùa lông trên ngực anh ta, và mỉm cười trước tiếng thở hắt ra khi nàng ngây thơ vuốt ve đầu ngực của anh ta. Nàng phải nhớ điều đó.

Đôi mắt anh ta trở nên lạnh lẽo khi thô bạo nắm lấy cổ tay nàng. “Đủ rồi. Đó có phải là một cái bẫy không?”

“B-bẫy?” nàng cà lăm, cuối cùng cũng ép mình ngồi lên.

Ánh mắt anh ta lướt khắp ngực nàng, và anh ta đột ngột thả nàng ra. “Che người đi.”

Nàng kéo tấm ga giường lên đến tận cằm. Nàng sẽ kết thúc mọi việc ngay lúc này, kể với anh ta tất cả để anh ta có thể cảnh giác với kẻ đứng sau vụ phá hoại. Và rồi nàng sẽ đi. Nàng đang định bắt đầu thì lời tiếp theo của anh ta làm nàng chết đứng.

“Kế hiến thân của trinh nữ. Cô sẽ không bán rẻ một thứ giá trị như là sự trong trắng của mình chỉ để đưa cha cô ra khỏi tù.”

Nàng nhói đau trước những lời của anh ta nhưng thậm chí còn đau đớn hơn khi một cái nhìn hiểu biết hiện trên mặt anh ta và cùng với nó là cơn giận tăng lên. “Đó có phải là lý do cô đã quá sẵn lòng – bởi vì cô đang cố bẫy một bá tước?” anh ta hỏi với vẻ đe dọa, khuôn mặt méo mó.

Bẫy một bá tước? Cái quỷ gì thế? Anh ta tưởng nàng định bẫy anh ta vào hôn nhân? Nàng sẽ không bao giờ làm điều gì trơ trẽn đến thế. Gần trọn cuộc đời nàng đã biết rằng nếu có kết hôn, hôn nhân của nàng sẽ là một mối duyên oan nghiệt với người mà bà ngoại chọn cho nàng.

Có vẻ như sự im lặng của nàng càng làm anh ta điên tiết hơn bởi vì anh ta nắm lấy hai vai nàng. “Tôi sẽ hỏi một lần thôi và cô sẽ trả lời,” anh ta quát lên. “Cái –“ Một tiếng thịch chen ngang câu nói.

Đầu Nicole giật lên. Nàng nhìn thấy khuôn mặt hoang mang của chính mình phản chiếu trong mắt anh ta trước khi chúng lóe lên đau đớn và rồi từ từ nhắm lại.

Bình luận