Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tìm Em Nơi Đâu

Chương 7

Tác giả: Lisa Kleypas

Đêm mở màn đầu tiên cho vở kịch My Lady Deception, tác phẩm mới nhất của Logan Scott, đã thu hút được số lượng người xem đông sửng sốt. Những thành viên thuộc tầng lớp quý tộc đã cử người hầu đến để giành và giữ chỗ cho họ nhiều giờ trước khi buổi diễn bắt đầu. Cả tòa nhà dường như bị nổ tung bởi đám đông đang rất háo hức. Trong khu vực dành cho hạng vé rẻ nhất, người ta cãi nhau ỏm tỏi và nổ ra những trận đánh nhau để bảo vệ chỗ ngồi của mình chống lại những kẻ xâm chiếm không chịu khoan nhượng.

Được cách ly an toàn khỏi cái địa ngục đang diễn ra bên dưới, Damon và William nhìn ra từ một trong những lô riêng nằm trên khu vực tầng thứ ba bo quanh sân khấu. Một nữ ca sĩ được thuê để giải trí cho mọi người, đang gân cổ hát cố át những tiếng la hét đinh tai nhức óc của đám đông.

“Đúng là loạn xà ngầu,” William nhận xét. Cậu nhìn Damon với nụ cười nửa miệng tò mò. “Thật chẳng giống anh khi cứ khăng khăng đòi tới buổi biểu diễn mở màn tối nay. Có nguyên nhân gì à?”

“Anh là nhà tài trợ cho Nhà Hát Thủ Đô,” Damon trả lời một cách chung chung. “Anh muốn biết tiền đầu tư của mình có được sử dụng tốt không.”

“Theo lời mọi người nói thì vở kịch lần này rất hay,” William quả quyết với anh. “Nhưng ước gì anh cho phép em mang một hoặc hai cô nàng theo làm bạn đồng hành. Thật đáng tiếc là lại lãng phí mất hai chỗ trống trong lô của chúng ta. Em tình cờ lại quen biết với hai chị em sinh đôi rất thú vị, cả hai đều đầu đỏ-”

“Em vẫn chưa đủ với việc bám váy phụ nữ trong một tuần à?” Damon cắt ngang, lắc đầu thảm não.

Một nụ cười nhăn nhở căng ra trên mặt William. “Em nghĩ anh phải hiểu rõ em hơn là hỏi câu đó chứ.” Khi anh trai không cười đáp lại, vẻ mặt William dịu lại đầy quan tâm. “Đang nghĩ tới Pauline à?” cậu hỏi. Trong suốt chuyến hành trình tới Luân Đôn, Damon đã kể cho cậu nghe mọi chuyện về cái thai giả tưởng và cả chuyện anh yêu cầu sự chứng thật của bác sĩ về tình trạng của Pauline. “Em sẽ không lo lắng đâu,” William nói với vẻ thực tế. “Dám cược là Pauline đang nói dối. Cô ta hiểu rõ nếu cô ta có thể làm cho anh tin cô đang mang thai, một người quá chính trực như anh, chắc chắn sẽ chấp nhận kết hôn với cô ta.”

Môi Damon xoắn lại thành một nụ cười mỉa mai. “Anh không có chính trực như em nghĩ đâu.”

“Trong đời anh, anh chưa bao giờ làm một việc gì đó mà chỉ nghĩ cho bản thân. Anh luôn hy sinh cho hạnh phúc của gia đình, những việc em sẽ không bao giờ-”

“Cho dù anh đã làm gì thì cũng hoàn toàn xuất phát từ những lý do ích kỷ thôi. Mọi thứ đều vì lợi ích của bản thân anh, mong muốn tự bảo vệ chính mình, để anh không bao giờ bị buộc phải làm bất cứ điều gì anh không muốn một lần nữa.”

William thở dài rồi gật đầu. “Lúc nào cũng quay trở lại với cái cuộc hôn nhân phải gió của anh với Julia Hargate, đúng không? Thử quên cô ta một đêm đi, anh trai, và tận hưởng vở kịch.”

“Anh e rằng không thể. Lý do anh cứ khăng khăng đến đây tối nay là để gặp cô ấy.”

“Để gặp ai cơ?” William lắc đầu như thể cậu nghe nhầm.

Damon không phiền giải thích, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu em mình với nụ cười u ám trên môi.

“Có phải ý anh là… Julia đang ở đây… ngay tối nay?” William bật ra tiếng cười ngờ vực. “Không thể nào, anh đang cố biến em thành thằng ngốc-”

“Anh đã tìm ra cô ấy,” Damon điềm tĩnh đáp lại, thích thú thưởng thức sự kinh ngạc đang rộ lên trên mặt cậu em trai. “Anh biết cô ấy đang trốn ở đâu và chính xác cô ấy đã làm gì trong hai năm qua.”

William cào cả hai bàn tay vào mái tóc, làm rối bù cả mái tóc đen dày. “Lạy Chúa tôi, em không thể tin được… làm thế nào anh tìm được cô ấy? Anh đã nói chuyện với cô ấy chưa? Tại sao cô ấy không-”

Damon phác tay với điệu bộ ra hiệu em mình im lặng. “Chờ đi. Em sẽ hiểu ngay thôi.”

Vừa thổi phì phì, vừa lắc đầu, William dáo dác tìm kiếm trong đám đông xung quanh và bên dưới, cứ như thể cậu đang mong Julia Hargate sẽ đứng dậy từ chỗ ngồi của cô và tuyên bố mình là ai.

Nữ ca sĩ đã kết thúc màn trình diễn của mình, khẽ nhún gối chào để gởi lời cám ơn đến tràng vỗ tay lác đác cô ta nhận được. Sau khi cô ta rời khỏi sân khấu, dàn nhạc im lặng trong vài phút trong khi những nhạc công chuẩn bị cho bản nhạc kế tiếp. Họ phá vỡ bầu không khí bằng một giai điệu sôi động báo hiệu vở kịch bắt đầu mở màn. Ánh đèn của tòa nhà phía khu nhà hát tắt dần, bỏ mọi người lại trong một luồng ánh sáng tù mù. Làn sóng kích động lăn tròn suốt khu vực vé hạng nhì và hạng chót, trong khi tiếng vỗ tay và reo hò chờ đợi trải dài khắp các khu lô và khu vực trước sân khấu.

Damon tưởng tượng đến hình ảnh của Julia đang chờ đợi sau bức màn, lắng nghe tiếng reo hò háo hức của đám đông, hiểu rõ những khao khát và kỳ vọng của họ đặt vào cô. Điều đó tràn ngập trong anh một cảm giác xa lạ trộn lẫn giữa tự hào và ghen tuông, vì anh nhận thấy rõ gần hai ngàn khán giả, giàu cũng như nghèo, tất cả đều đang kêu gào để được nhìn thấy vợ anh. Bà Jessica Wentworth chính là nguồn cảm hứng cho những bài ca, những vần thơ, những bức tranh tranh vẽ và điêu khắc. Mọi người đều bị mê hoặc bởi tài năng, khuôn mặt và phong thái của cô. Đàn ông ham muốn cô, còn đàn bà thì mơ mộng được giống như cô, một nữ diễn viên xinh đẹp và được tán tụng, với toàn bộ Luân Đôn đều phủ phục dưới chân.

Anh thầm nhủ có bao giờ Julia lại tự nguyện từ bỏ sự tôn thờ của tất cả mọi người để đổi lại một cuộc sống hôn nhân tĩnh lặng và yên bình hơn. Anh có thể trao cho cô được những gì để xứng đáng đổi lấy cuộc sống hiện nay của cô? Tiền bạc không có nghĩa lý gì với Julia- cô đã chứng minh điều đó bằng cách từ bỏ của cải của gia đình mình cho đặc quyền được tự do tung cánh. Và tình yêu của chỉ một người đàn ông lại quá lu mờ trước tình yêu của cả vạn người. Những phiền muộn cứ đeo bám lấy suy nghĩ anh, Damon ngồi nhăn nhó nhìn về phía sân khấu ngay cả khi bức màn được kéo ra hé lộ một cảnh bờ biển đẹp ngoạn mục. Cảnh phông được hoa y như một đại dương xanh thẳm, lấp lánh những tia sáng phản chiếu từ mặt nước, những bức tường gỗ phẳng được tô vẽ công phu dựng thẳng đứng tạo thành một ngôi nhà ven biển.

Một hình dáng đơn độc bước từng bước dài ra sân khấu, một người phụ nữ mảnh dẻ đang vung vẩy cái nón của mình khi ánh mắt cô mơ màng lang thang trên mặt biển đang gợn sóng lăn tăn. Là Julia- Jessica- cô vẫn nhất mực tập trung vào nhân vật bất chấp tràng vỗ tay chào đón đang dội vang khắp khán phòng. Những nữ diễn viên khác có lẽ sẽ đáp lại phản ứng cuồng nhiệt của khán giả bằng động tác khẽ nhún gối chào hoặc vẫy tay một cách duyên dáng, nhưng Julia vẫn tiếp tục duy trì cảm xúc của nhân vật, kiên nhẫn chờ đợi cho tiếng ồn lắng xuống. Cô trông xinh đẹp thoát tục trong chiếc áo màu xanh nhạt đồng màu của biển, mái tóc vàng óng buông lơi xuống lưng thành từng lọn quăn dài.

“Một tạo vật mê hồn,” William phấn khích nói. “Ôi thật tiếc là em không được thử những bùa mê của cô ấy!”

“Cho tới khi anh còn sống thì không có chuyện đó đâu,” Damon lầm bầm, ném cho cậu em mình một cái nhìn hàm ý rõ ràng. “Cô ấy là của anh.”

William có vẻ giật mình trước lời tuyên bố của anh. “Ý anh là anh đã biến cô ấy thành nhân tình của anh rồi à? Bộ anh không nghĩ khôn ngoan hơn là tống khứ Pauline đi trước sao?”

“Không, cô ấy không phải nhân tình của anh. Cô ấy có quyền đòi hỏi ở anh nhiều hơn rất nhiều so với một cô nhân tình.”

“Em không hiểu. Damon, cô ấy không…” Trong khi William nhìn chằm chằm vào anh trai mình, một nụ cười bị bóp nghẹt tỏ vẻ không tin được bật ra khỏi cổ họng cậu. “Lạy Chúa tôi, anh không phải là đang ám chỉ cô ấy… không thể nào.” Cậu lắc đầu. “Không thể nào,” cậu lặp lại với vẻ sửng sốt, liếc nhanh từ khuôn mặt của Damon cho tới người phụ nữ trên sân khấu. “Cô ấy không thể nào là… Julia Hargate? Làm sao có thể thế được?”

“Cha cô ấy đã từ cô ấy khi cô ấy bỏ nhà đi để dấn thân vào giới sân khấu. Cô ấy tự đặt cho mình cái tên Jessica Wenworth-”

William nói bằng giọng thấp và gấp gáp, luồng mắt cậu khóa chặt lên sân khấu. “Ơn Chúa, em nghĩ anh là tên khốn may mắn nhất còn sót lại đó. Vả lại, anh nên quỳ xuống mà hôn lên chân của cha đi vì đã sắp xếp cuộc hôn nhân này cho anh.”

“Mọi chuyện không đơn giản vậy đâu.” Damon nói dứt khoát. “Chẳng lẽ em cho là anh ở vị thế có thể nhận cô ấy là vợ rồi lôi cô ấy ra khỏi đó đến lâu đài ở Warwickshire à?”

“Chậc, còn phải xem xét tới vấn đề của Pauline-”

“Pauline nằm ở tận cùng danh sách mà anh phải để ý tới. Julia không có mong muốn từ bỏ cuộc sống cô ấy đã xây dựng cho bản thân.”

William trông hết sức bối rối. “Có phải anh đang nói Julia không muốn trở thành vợ anh? Bất kỳ một người đàn bà có não nào cũng đều khao khát được kết hôn với một người đàn ông có tước vị và gia tài như anh-”

“Nhìn bề ngoài thì cô ấy đã có được những gì mà cô ấy muốn rồi.”

“Sống trong thế giới kịch nghệ à?” William hỏi với vẻ không tin nổi.

“Cô ấy là một phụ nữ độc và thành công trong sự nghiệp.”

“Lại có người phụ nữ thích làm việc hơn là kết hôn hả?” William nói, chỉ nghĩ cũng đã cảm thấy xúc phạm rồi. “Thật trái với lẽ thường.”

“Julia muốn bản thân cô ấy có quyền tự đưa ra quyết định- cũng chẳng ngạc nhiên khi cả đời cô ấy đều bị Lord Hargate thao túng và điều khiển.”

“Em còn có thể hiểu được nếu cô ấy là một nữ học giả hay một mụ phù thủy xấu như ma… nhưng một người phụ nữ với diện mạo và xuất thân như cô ấy thì…” Bối rối, William tập trung vào vở kịch đang diễn ra trên sân khấu trước mắt.

Đã có thêm nhiều vật nữa xuất hiện, một ông già to khỏe vào vai một ông bố có nhiều tham vọng xã hội của Julia, đã góp nhặt được nhiều tràng cười từ phía khán giả, một người phụ nữ nhỏ nhắn có mái tóc xoăn tít trong vai cô hầu riêng. Chẳng mấy chốc một anh chàng đẹp trai, cao ráo và tử tế trong vai người cầu hôn cũng xuất hiện. Những màn đối thoại nhẹ nhàng xen lẫn những câu châm biếm xã hội, đã dệt nên một tấm bùa mê vây chụp lấy bầu không khí trong khán phòng.

Julia, trong vai Christine, toát ra một thứ cảm giác trộn lẫn giữa ngọt ngào và cô đơn, cô rõ ràng đang khao khát vươn ra xa hơn những ranh giới hạn hẹp trong cuộc sống của cô. Cảnh kế tiếp cho thấy cô đang tìm kiếm một cuộc phiêu lưu, dám cải trang thành một cô hầu gái mạo hiểm vào thị trấn mà không mang theo người đi kèm. Một cảnh nền tinh xảo khác và vài đồ vật xuất hiện mô phỏng theo khung cảnh của một khu dân cư ven biển tấp nập.

Trông như đang bị lạc giữa một khu buôn bán đông đúc và nhộn nhịp, Christine thơ thẩn băng ngang qua sân khấu cho tới khi cô bất thình lình va phải một người đàn ông cao lớn, tóc đỏ. Ngay cả trước khi Logan Scott quay người lại để lộ nhân dạng của mình thì khán giả cũng đã biết đó là anh, cả khán phòng lại nổ tung bởi tràng vỗ tay cuồng nhiệt. Phản ứng của khán giả đối với sự xuất hiện của anh cũng dữ dội, sôi nổi không kém Julia, tiếng reo hò tán thưởng và tiếng vỗ tay kéo dài dễ đến cả phút hoặc hơn thế. Giống như Julia, Scott cũng chọn ở lại với nhân vật của mình, chờ cho tới khi tiếng ồn chịu lắng xuống.

Sự cuốn hút hữu hình lan ra theo từng câu nói khi họ trò chuyện với nhau. Mỗi đường nét trên cơ thể của Julia đều căng lên vì báo động và tò mò. Logan Scott tự giới thiệu mình là người hầu của lãnh chúa ở vùng này, nhưng một tràng cười tán thưởng truyền đi khắp sân khấu khi mọi người phỏng đoán cái nhân dạng mà anh ta tự nhận đó chắc chắn là bịp bợm. Cả hai người đều bi hút lẫn nhau, họ đưa ra những ý định ướm thử là muốn gặp lại nhau, trong bí mật. Và kể từ đó tình tiết câu chuyện được đẩy lên nhanh hơn, cả lãng mạn và hài hước cùng một lúc.

Liếc nhìn em trai, Damon nhìn thấy William đang theo dõi vở kịch với sự tập trung cao độ. Kỹ năng diễn xuất của diễn viên làm cho người xem không thể nghĩ tới bất cứ thứ gì khác. Diễn xuất của vai phụ cũng rất sinh động, Logan Scott luôn rất có tài, nhưng không thể phủ Julia đã đặt hết cả trái tim vào vở diễn. Cô giống như một ngọn lửa đang nhảy múa trên sân khấu, huyền ảo và cuồng nhiệt. Mỗi cử chỉ, điệu bộ đều rất đỗi tự nhiên, mỗi lúc cô lên hay xuống giọng cũng đều chan chứa cảm xúc. Cô là người đàn bà mà mỗi một người đàn ông đều tưởng tượng rồi đây mình sẽ yêu say đắm, một người phụ đáng khát khao và vô vàn khó khăn để chiếm hữu. Nếu Julia vẫn chưa phải là một diễn viên nổi tiếng trước tối nay, vậy thì buổi diễn hôm nay sẽ bảo đảm chắc chắn điều đó.

Sự ghen tuông làm gáy của Damon có cảm giác đau buốt như kim châm trong khi anh dõi theo Julia và Logan phối hợp với nhau ăn ý như đôi nhân tình thật sự. Anh cứ nghiến răng ken két mỗi khi họ chạm vào nhau. Ngay giây phút họ hôn nhau, cả khán phòng lấp đầy tiếng thở dài thèm muốn và ghen tị, trong khi Damon chỉ có khao khát là lao thẳng lên sân khấu và kéo phăng họ ra.

Trong lúc vở diễn tạm dừng để chuẩn bị chuyển cảnh, William quay sang Damon, vẻ mặt cậu như đang dò xét. “Anh có cho là Julia và Mr. Scott-”

“Không,” Damon nạt ngang, hoàn toàn biết rõ cậu em đang nghĩ gì.

“Họ chắc chắn trông giống thế.”

“Bọn họ là diễn viên, Will. Họ phải hành động như đôi tình nhân- đó là trọng điểm của vở kịch.”

“Họ quá giỏi trong vai trò đó,” giọng của William vẫn còn nhuốm vẻ ngờ vực.

Lời nhận xét càng châm thêm dầu cho ngọn lửa ghen tuông đang bốc cháy hừng hực trong lòng Damon, anh đang phải chiến đấu để giữ nó bên dưới tầm kiểm soát. Đây chính là những gì anh sẽ phải trải qua, kết hôn với một nữ diễn viên. Anh sẽ phải trải qua cuộc sống trong sự ngờ vực, phẫn uất, và cả những động cơ không ngớt làm phát sinh những trận cãi vã. Chỉ có thánh thì họa may mới có thể chịu đựng được chuyện này- và có Chúa biết anh còn lâu mới sánh được với một vị thánh.

Toàn thân Julia đều căng đầy cảm giác hưng phấn và một sự bình tĩnh quả quyết trong lúc cô đứng chờ trong cánh gà cho màn diễn kế tiếp. Cô dùng tay áo chấm nhẹ lên những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán, cẩn thận để không làm bẩn lớp phấn hóa trang. Vở kịch đang tiến triển tốt đến kinh ngạc, cô có cảm giác mình đã hoàn thành trọn vẹn những gì cô đã hy vọng cho vai Christine.

Tiếng cười và sự thích thú của khán giả đang cho mượn và tiếp thêm một nguồn sinh lực đặc biệt cho sự tỏa sáng của toàn thể diễn viên. Một trong những cảnh yêu thích của cô sắp đến, đó là cảnh cô và Logan cùng xuất hiện trong buổi tiệc cuối tuần ở nhà Brandon. Cô và “James” sẽ khám phá ra thân phận thật của nhau, một cảnh diễn pha trộn giữa hài hước và khát khao mà cô hy vọng sẽ mang đến cho mọi người một trận cười thú vị, cùng lúc chạm vào cả trái tim của họ.

Nhận ra có người đang đứng sau lưng, cô quay người và nhìn thấy Logan đang đứng gần đó, những cái bóng hắt ra từ luồng sáng tờ mờ trong cánh gà đang chạy băng ngang khuôn mặt anh. Cô mỉm cười với anh, nhướn hai chân mày lên ra dấu một câu hỏi, anh nháy mắt với cô khi mà anh hầu như chưa bao giờ nháy mắt trước đây.

“Anh phải rất hài lòng,” Julia nói tỉnh queo. “Nếu không thì chắc có cái gì đã bay vô mắt anh.”

“Tôi thấy hài lòng là cô đã không để cho những vấn đề cá nhân gây trở ngại đến diễn xuất của cô,” anh thì thầm. “Tối nay cô mang đến cho khán giả một buổi trình diễn khá thành công.”

“Tôi chưa bao giờ nói mình có vấn đề cá nhân.”

“Cô không cần phải nói.” Logan xoay cô lại đối diện với khu vực khán đài đang nằm phía bên kia của cánh gà. “Nhưng cái đó mới chính là thứ duy nhất có ý nghĩa. Chừng nào mà cô còn dâng hiến hết mình cho sân khấu thì nó sẽ không bao giờ chối bỏ cô.”

“Anh không bao giờ mệt mỏi à?” Julia dịu dàng hỏi, nhìn chăm chăm vào những tấm ván gỗ dài, đã bị biến dạng bởi hàng ngàn vết chân và những vết trầy xước để lại do dựng cảnh. “Chẳng lẽ anh chưa bao giờ mong muốn một điều gì đó mà không thể tìm thấy ở nơi đây sao?”

“Không,” Logan đáp ngay lập tức. “Đó là dành cho những người bình thường- là loại người không giống như tôi với cô.”

Nghe thấy ám hiệu ra sân khấu của mình, anh vượt qua cô rồi bước dài về phía sân khấu trong lốt của nhân vật. Nhíu mày, Julia nắm lấy nếp gấp của tấm màn nhung, vuốt ve chất vải mềm mượt. Cô bước về trước để có tầm nhìn tốt hơn, và rồi nhìn thấy Arlyss đang đứng đợi ở cánh gà đối diện. Họ trao nhau một cái vẫy ta và một nụ cười toe toét, cả hai người họ đều cùng chia sẻ sự hài lòng cho thành công của vở kịch.

Một mùi hăng và nóng bốc lên trong không khí, mùi quen thuộc của sơn, mồ hôi, và ánh lửa canxi dùng để chiếu sáng sân khấu. Nhưng lẫn trong hỗn hợp còn có một mùi mới, rất khó phân biệt. Nhíu mày tò mò, Julia nhìn vượt qua đầu Arlyss về phía chỗ đặt những bức cảnh phông và ván phẳng. Dường như không có vẻ gì là không bình thường, nhưng giác quan thứ sáu đã mách bảo với cô có chuyện gì đó không ổn. Lo lắng, cô quay về hướng nhóm người đang đứng gần đó, những nhân viên thay cảnh phông và thợ mộc đang chuẩn bị cho cảnh dựng kế tiếp. Cô tự hỏi có phải họ cũng nhận ra có điều gì đó bất ổn, nhưng họ không có vẻ gì đang lo lắng.

Bất thình lình, Julia chộp được một luồng khói. Sự kinh hãi đập rộn lên, chảy dồn khắp các mạch máu của Julia. Tự hỏi có phải mình đang tưởng tượng không, cô hít vào một hơi thật sâu. Lúc này mùi khói đã trở nên rõ rệt hơn. Trái tim cô nện ầm ầm trong lồng ngực, còn ý nghĩ thì đang chạy loạn xạ trong đầu. Lửa đã phá hủy những nhà hát như Drury Lane và Covent Garden mười tám năm trước. Trong những tình huống thế này tiếng chuông chết chóc thường rung lên những hồi chuông rất bi thảm, không chỉ từ lửa và khói, mà còn từ nỗi hoảng loạn sinh ra từ đám đông trong tòa nhà. Người ta sẽ xô đẩy và giẫm đạp lên nhau, ngay cả khi ngọn lửa đã nhanh chóng được kiểm soát. Ám hiệu ra sân khấu của cô đã tới- cô phải báo cho mọi người- nhưng lửa đang cháy ở đâu mới được chứ?

Như thể để trả lời cho câu hỏi câm lặng của cô, những tấm ván ở bên phải sân khấu cháy phụt lên. Có lẽ nguyên nhân là do một bóng đèn hay ánh lửa đã bị đặt cẩu thả, quá nóng nên đã bắt lửa, ngọn lửa đang thèm khát ngấu nghiến lớp sơn trên bề mặt của tấm ván. Những diễn viên đang ở trên sân khấu bị đông cứng khi bất thình lình nhận ra thảm họa, trong khi đó những tiếng kêu thét bắn ra từ hàng ghế khán giả.

“Lạy Chúa tôi,” Julia thì thào, trong khi nhóm nhân viên lách qua cô chạy về phía ngọn lửa, cùng lúc tuôn ra hàng tràng những lời chửi rủa.

“Chúa ơi,” William hét toáng lên, nhìn chòng chọc như bị bỏ bùa vào ngọn lửa bắt nguồn từ bên hông sân khấu. “Damon- chúng ta phải ra khỏi đây!” Cả khu lô phía trên, dưới, và xung quanh họ đều nháo nhào, nổ tung như địa ngục khi khán giả nhận thức chuyện gì đang xảy ra. Người ta điên cuồng tranh giành, xô đẩy nhau tìm cách thoát ra khỏi cái bẫy tiềm ẩn cái chết này, khung cảnh hỗn loạn giống như trong một trận đánh ác liệt. Phụ nữ la hét trong cơn kinh hoàng, trong khi đàn ông thì chửi rủa ầm ĩ và đánh loạn xạ hòng dẹp đường vượt qua khỏi cuộc bạo loạn.

Damon vẫn nhìn trân trân vào ngọn lửa trên sân khấu, anh nhận thấy thật là phép màu nếu họ dập tắt được nó. Những bể chứa nước được xây phía trên có vẻ chẳng giúp ích được gì nhiều, không kể cả đám người đang điên cuồng tát nước cố dập tắt ngọn lửa. Những con rắn lửa đỏ rực ngoằn ngoèo trườn khắp những tấm ván phủ sơn, rồi bắn xuyên qua ngoạm lấy những bức phông nền, thiêu rụi chúng thành từng mảng cong queo, cháy sáng. Xuyên qua lớp khói và màn mưa lửa, Damon vẫn có thể thấy dáng người mảnh dẻ của Julia đang cúi gập người xuống như thể cô đang dùng một miếng vải thấm nước ra sức đập vào ngọn lửa. Giác quan của anh bùng cháy bởi cảm giác khiếp đảm và giận dữ. Cô vẫn còn đang ở lại khu vực phía sau cùng với dàn diễn viên nam và nhóm nhân viên để chiến đấu với ngọn lửa.

“Quỷ tha ma bắt em, Julia!” anh hét lớn, âm thanh bị lạc mất trong tiếng kêu thét hoảng loạn của đám đông. Mọi ý nghĩ tỉnh táo còn sót lại của anh đều bị thiêu đốt bởi sự cần kíp phải tới được chỗ cô.

Phóng ra khỏi khu lô của mình, anh tìm đường tới một trong hai cái cầu thang khổng lồ dẫn tới khu vực sảnh chính nằm trên tầng một. Cầu thang đang bị kẹt cứng bởi đám đông đang quằn quại và kêu thét. William theo sát gót anh, đuổi theo sau khi anh băng mình vào trận chiến. “Thử ra bằng cửa hông đi,” William thở hồng hộc. “Nó bớt đông hơn cửa trước.”

“Em đi lối đó đi,” Damon nói qua vai. “Anh đang trở vào trong.”

“Vì cái gì? Vì Julia hả? Cô ấy bị bao quanh bởi cả tá người hoàn toàn có đủ khả năng chăm lo cho cô ấy. Ngay lúc anh tới được sân khấu thì cô ấy đã ở bên ngoài rồi… và anh có thể còn bị kẹt lại nữa!”

“Cô ấy sẽ không rời khỏi đâu,” Damon khàn giọng nói, đang ở gần một tay vịn cầu thang, anh xô đẩy và luồn lách tiến thêm được vài bước nữa.

William càu nhàu khi cậu cố gắng rượt theo anh mình. “Bất cứ kẻ nào đủ ngu để ở lại cái lò lửa đó cũng xứng đáng những gì họ tự chuốc lấy!” Cậu nguyền rủa khi nhận ra Damon không hề lắng nghe cậu. “Em sẽ bị nguyền rủa nếu em đi với anh! Em không giống anh, em chả có tới một mẩu xương anh hùng nào trong người.”

“Anh muốn em rời khỏi đây.”

“Không,” William nói với vẻ như bị sỉ nhục. “May mắn cho em anh sẽ bỏ mạng trong biển lửa… rồi sau đó em sẽ phải trở một người con cả có trách nhiệm… Còn khuya, em thà phó mặc số mạng của mình ở đây hơn.”

Phớt lờ những lời càu nhàu của cậu em, Damon vẫn tiếp tục bươn bả xuống phía chân cầu thang, nhảy qua khỏi tay vịn khi họ chỉ còn cách mặt đất có vài bước. William theo sát anh xông vào đám đông đang nháo nhào như cái nhà thương điên, hướng về phía những cánh cửa dẫn tới hàng ghế hạng nhì và chỗ ngồi của dàn nhạc. Thật là một nhiệm vụ gần như bất khả thi khi phải luồn lách xuyên qua dòng thác người tàn bạo đang đổ xô về hướng ngược lại, nhưng họ cũng xoay sở lách từng bước một cho tới khi len tới được nửa chừng của dòng thác người. Nỗi sợ hãi đang bò trườn khắp trong không khí.

Nhảy qua khỏi một hàng ghế trong nỗ lực vươn tới sân khấu, Damon thoáng bắt gặp hình ảnh của Julia. Cô đang cực lực đập lửa, cố gắng ngăn chúng lan ra những tấm màn. Những nhân viên ở gần đấy thì đang dời những đồ vật dễ bắt lửa và đẩy ngã những tấm ván gỗ trước khi ngọn lửa có thể với tới mặt tiền sân khấu và giàn giáo phía bên trên. Khao khát muốn bóp cổ vợ anh vì đã tự đặt mình vào nguy hiểm, Damon lách vòng qua chỗ dàn nhạc rồi phóng lên sân khấu.

Tầm nhìn phân nửa bị che mờ bởi khói và hơi nước, Julia đập vào ngọn lửa vàng rực đang xé toạt những tấm phông nền, những mảnh tàn tro đang cháy của nó táp vào cánh tay cô đau rát. Hơi thở của cô thiêu đốt cái cổ họng đang khô ran, những tiếng thổn thức phản đối cứ chực thoát ra trong cơn giận dữ. Nhà hát không thể nào bị phá hủy được- nó có ý nghĩa với cô nhiều hơn cô nhận thức được. Cô loáng thoáng thấy bóng Logan ở gần đó, đang liều mạng cứu lấy thứ duy nhất quan trọng đối với anh. Anh sẽ không thể sống nổi nếu mất đi Nhà Hát Thủ Đô- anh sẽ ở lại đây cho dù tất cả có bị cháy rụi thành tro đi nữa.

Cả hai cánh tay cô đều bủn rủn vì kiệt sức, cô cảm thấy sây sẩm cả mặt mày khi bị nhận chìm trong luồng hơi nóng đang bao quanh. Cô nghe thấy tiếng la hét báo động vang lên đâu đó không xa, nhưng cô không ngừng cuộc chiến của mình lại. những lưỡi lửa bắt đầu ngấu nghiến một trong những tấm màn phía bên hông sân khấu. Bất thình lình cô bị tống một cú thật mạnh quanh thắt lưng, eo và hai bên hông bị ép chặt bởi một sức mạnh kéo tuột hết hơi thở ra khỏi buồng phổi của cô. Co rúm vì đau và sốc, cô chẳng thể có lấy một cử động để bảo vệ mình khi cô bị lôi ra khỏi cách đó vài thước. Âm thanh của tiếng đổ vỡ răng rắc và tiếng xì xèo vọng bên tai, trộn lẫn với tiếng mạch đập thình thịch dữ dội của cô.

Khi cô vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra khỏi mắt, Julia nhận ra đám nhân viên đã đẩy ngã những tấm ván phẳng về bên phải sân khấu. Cô đang đứng ngay đúng hướng những tấm ván đổ xuống. Ai đó đã kéo cô ra để tránh cho cô khỏi thảm họa, cùng cái người lúc này đang đập vào áo của cô, bàn tay anh đang di chuyển thấp xuống dưới kéo theo những cú đập đau tới tím người lên cả hai đùi và bắp chân cô. Ho sặc sụa và ra sức hớp lấy không khí, cô cố tránh khỏi anh trước khi hoảng hồn nhận ra những tàn dư còn lại của bức phông nền đang tấn công cái áo đầm của cô.

Khi lửa trên áo cô đã hoàn toàn được dập tắt, vị cứu tinh của cô mới đứng dậy, khuôn mặt anh tối sầm và cực kỳ dữ tợn. In bóng trên nền lửa và khói, anh trông giống y hệt như quỷ dữ. Khuôn mặt nhuốm màu đồng của anh lấm tấm mồ hôi, bộ ngực to lớn nhô lên khi anh muốt lấy từng hơi thở thật sâu vào.

“Damon,” cô kêu lên, môi cô có cảm giác bị tê cóng khi chúng bật ra tên anh. Anh trông có vẻ sẵn sàng bóp chết cô. Hai bàn tay anh kẹp chặt lấy cô, và anh bắt đầu lôi cô ra khỏi sân khấu mặc xác sự chống cự của cô.

“Jessica?” Cô nghe thấy giọng của Logan gần đó. Anh ngừng lại một chút, đôi mắt anh nheo lại thành hai đường rạch ti hí khi anh liếc nhìn từ cô đến Damon. “Vì Chúa, đưa cô ấy ra khỏi đây!”

“Rất sẵn lòng,” Damon lầm bầm.

Co rúm lại trong cái ôm chặt đến đau đớn của chồng, Julia để mặc anh đưa cô ra phía ngoài sân khấu đến khu vực phòng nghỉ của diễn viên. “Lối này,” cô xoay sở nói, trước khi một cơn ho sặc sụa bất thình lình kéo đến. Cô hướng dẫn anh đi xuyên qua khu vực hậu nhà hát, chỉ tạm dừng lại khi cô có cảm giác có ai đó đang đi cùng. Cô xoay lại, thoáng liếc thấy một người đàn ông có vẻ ngoài giống Damon đến sửng sốt. Người này chỉ có thể là em trai anh. “L-Lord William?” cô lắp bắp.

“Ừ, là William,” Damon nôn nóng nói. “Sẽ có thời gian cho màn chào hỏi sau. Đi tiếp đi.”

Cau có trước vẻ độc đoán của anh, Julia đi tới cánh cửa đang mở ra phía đường. Cô gần như đâm phải một hình dáng nhỏ nhắn đang phóng như bay vào bên trong. Chính là Arlyss, cô bạn của cô mừng quýnh lên nhẹ nhõm và vẫn còn đang trong tâm trạng kích động vì hoảng sợ.

“Jessica!” bạn cô kêu lên mừng rỡ. “Khi mình nhận ra cậu không có ở ngoài, mình đã phải quay trở lại để tìm cậu…” Cô dừng lại khi nhìn thấy hai người đàn ông tóc đen, to cao đứng phía sau Julia. Một nụ cười khôi hài sáng bừng trên mặt cô. “Xem ra cậu đã được cứu thoát rồi. Bây giờ thì mình thấy là mình nên ở lại trong đó và chờ người tới cứu mình.”

William bước lên trước, ga lăng chìa cánh tay ra để hộ tống Arlyss ra ngoài, “Tôi lại tán dương cô vì đã biết rời khỏi đó ngay lập tức, cô…”

“Barry,” Arlyss nói. Ánh mắt sáng rực của cô không bỏ sót một chi tiết nào về bộ quần áo được cắt may thanh lịch, và vẻ đẹp trai tối tăm của William. “Arlyss Barry.”

“Lord William Savage,” cậu nói, tự giới thiệu mình bằng một động tác hoa mĩ. “Xin sẵn sàng phục vụ cô, cô Barry.”

Đảo tròn mắt, Damon kéo Julia ra bên ngoài hòa vào làn không khí tươi mát và lành lạnh của đêm. Bực mình vì sự đối xử thô bạo của anh, cô vùng vẫy vặn người thoát ra khi chân cô vừa chạm tới mặt lát đường. “Đâu nhất thiết cứ phải lôi em đi loanh quanh giống như một bao lúa mạch chứ,” cô sửng cồ, không bận tâm tới đám người đang tụ lại xung quanh con đường nhỏ phía sau rạp hát.

“Em còn may là anh đã không làm gì tệ hơn với em. Đặt bản thân vào nguy hiểm mà không có lý do gì-”

“Em muốn ở lại!” cô giận dữ nói. “Em phải góp sức vào những gì em có thể làm. Nếu nhà hát gặp chuyện, em cũng sẽ chẳng còn gì hết.”

“Em còn có cuộc sống của em.” Anh chỉ ra, giọng anh khắc nghiệt.

Một tràng ho khác lại kéo đến ngăn không cho cô đáp lại, nhưng cô cũng xoay sở để liếc anh với đôi mắt đẫm nước khiến anh nhức nhối như bị ong chích.

Săm soi khuôn mặt đỏ au của Julia, đôi má lem luốc mồ hôi và bồ hóng của cô, Damon cảm thấy mọi cơn giận của anh đều tiêu tan hết. Anh chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ ai trông vừa quá can đảm mà cũng lại quá yếu đuối cùng một lúc như thế này. Lục tìm khăn tay trong túi áo khoác, anh tới bên cô rồi bắt đầu lau chùi những vết bẩn và sơn lem luốc trên mặt cô. “Yên nào,” anh thì thầm, vòng tay quanh cô khi cô cố giật người lại. Một lúc sau, anh cảm thấy xương sống cứng đờ của cô bắt đầu thả lỏng. Cô ngước mặt lên vài inch cho phép anh tới gần hơn. Anh cẩn thận dùng một góc khăn sạch bằng vải lanh hình vuông lau đôi mắt đang đẫm nước của Julia.

“Willia,” anh lầm bầm, nhận ra em trai anh đang cố ve vãn cô nàng diễn viên tóc xoăn đang đứng ở gần. “cố tìm người đánh xe của chúng ta đang đợi phía trước nhà hát, và bảo anh ta đánh xe lại đây.”

“Khôn ngoan hơn là cứ thuê một con ngựa để cưỡi,” William nói, rõ ràng là đang rất miễn cưỡng rời khỏi sự bầu bạn của Arlyss. “Em bảo đảm là con đường ngoài đó đang bị nhồi cả đống người, nào ngựa, nào xe- sẽ là phép màu nếu em mà tìm được-”

“Cứ làm đi,” Damon nói cộc lốc.

“Được rồi, được rồi.” William nhìn xuống Arlyss, nở nụ cười hứa hẹn. “Đừng đi đâu nha. Đừng có di chuyển khỏi chỗ này. Tôi sẽ quay lại ngay.”

Cười khúc khích đáp lại, Arlyss ra vẻ như đang chào William, rồi dõi theo cậu bước dài về phía đường với khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Julia ngước nhìn lên chồng mình, vẻ mặt cô đờ ra. “Em không biết là anh sẽ ở đây tối nay.” Từng sợi thần kinh của cô có vẻ sẵn sàng bật lên lách tách sau cái thử thách bên trong nhà hát, dù vậy ngay cả khi với những hung hiểm mà cô đã trải qua cùng với cảm giác lo lắng tới phát bệnh là không biết chuyện gì đang diễn ra bên trong, cô vẫn cảm thấy thư thái một cách kỳ lạ. Dường như trên thế gian này không một nơi nào an toàn hơn trong vòng tay của Damon.

Chiếc khăn mềm mại vẫn tiếp di chuyển khắp mặt cô trong sự ve vuốt hết sức dịu dàng. “Anh không có thời gian gửi thư báo trước,” anh nói. “Anh phải đưa William rời khỏi Warwickshire đến Luân Đôn sớm nhất có thể.”

Cô nhún vai tỏ ý không quan tâm. “Anh có thể ở dưới đó luôn cũng được. Anh có trở về hay không cũng chẳng quan trọng với em.”

“Nó quan trọng với anh. Anh muốn gặp em- đặc biệt trong buổi biểu diễn mở màn tối nay của em.”

Môi cô mím lại chua chát. Vở kịch đã đi tong, một bước tiến rất quan trọng trong sự nghiệp của cô đã bị lửa thiêu hủy. Điều tệ hại nhất là, nhà hát- và tất cả những giấc mơ ấp ủ bên trong nó- có thể bị cháy thành tro bụi trước cả khi đêm kết thúc. “Một buổi biển diễn khá thành công, đúng không?” cô mệt mỏi nói.

“Hơn rất nhiều so với anh mong đợi,” anh thừa nhận, một nụ cười nở ra trên môi. Anh dường như hiểu được cảm giác của cô, nỗi sợ và sự thấu hiểu đau đớn trước những vòng xoắn bội bạc và khắc nghiệt mà cuộc sống chứa đựng. Thật không công bằng khi mà cô đã phải nỗ lực và hy sinh quá nhiều, và trong phút chốc mọi thứ có thể bị phá hủy quá dễ dàng.

Julia ngước nhìn chăm chăm vào đôi mắt màu xám bạc của anh, bị tấn công bởi sự điềm tĩnh và sức mạnh toát ra từ anh, và cả cảm giác anh không hề sợ hãi bất cứ thứ gì. Anh đã cứu mạng cô tối nay, hay ít ra thì cũng đã ngăn cô không bị thương tổn. Tại sao anh lại mạo hiểm chính mình để cứu cô? Phải chăng anh cảm thấy mình mắc nợ cô sự bảo vệ bởi vì nói một cách nghiêm túc cô là vợ anh.

“Cám ơn,” cô xoay sở để thốt ra. “Cám ơn vì… những gì anh đã làm.”

Anh vạch theo đường cong đang run run của cằm cô bằng ngón cái và đầu ngón trỏ của mình. “Anh sẽ không bao giờ để bất cứ chuyện gì xảy đến với em.” (ngọt tới tận tim ^-^)

Ngón tay anh dường như đang đốt cháy da cô. Cô cố cúi mặt xuống, nhưng anh không để cô làm thế. Từng bó dây cảm xúc đang xổ tung ra bên trong, cả cơ thể cô đều đã sẵn sàng để đáp trả lại sự đụng chạm của anh. Anh sẽ hôn cô. Cô thật sự bị sốc khi nhận ra mình lại muốn nụ hôn đó nhiều đến thế, cả sự cám dỗ được nghỉ ngơi và hàng phục trong vòng tay anh. Cô đã luôn cảnh giác với những người đàn ông có cá tính mạnh mẽ, nhưng ngay lúc này thật dễ chịu và hạnh phúc biết bao khi để anh chăm sóc cho cô.

“Anh đúng là rất có tinh thần trách nhiệm.” cô thì thầm. “Nhưng mà không cần thiết-”

“Nó không có liên quan gì tới trách nhiệm.”

Một khuôn mặt mới ló ra từ cửa nhà hát. “Cô Barry! Tạ ơn Chúa! Tôi đang tìm cô khắp nơi. Cô vẫn ổn chứ? Cô có bị thương ở đâu không?”

Julia nhăn nhó khi nhìn thấy Michael Fiske, họa sĩ vẻ phông nền, đang vội vã lao về hướng Arlyss rồi nắm chặt lấy vai cô bạn. Anh ta trông dơ dáy và ám đầy bồ hóng, áo sơ mi thì bị rách mất một mảng ở vai. Nói tóm lại thì bộ dạng của anh ta trông te tua cực kỳ.

“Tôi hoàn toàn ổn mà,” Arlyss nói với anh ta, trông có vẻ ngạc nhiên và có chút hài lòng khi được đối tượng quan tâm nhiệt thành đến thế. “Anh không cần lo lắng đâu, Mr. Fiske-”

“Tôi không thể sống với ý nghĩ cô có thể bị thương!”

“Mr. Fiske,” Julia nói, không thể ngăn mình không xen vào. “Nhà hát thế nào rồi? Chuyện gì đang xảy bên trong?”

Fiske vẫn vòng tay quanh Arlyss khi anh ta đáp, còn Arlyss thì trông có vẻ rất ư hài lòng với sự sắp xếp đó. “Tôi nghĩ lúc này ngọn lửa đã được kiểm soát rồi. Hình như có vài người bị thương trong lúc đổ xô ra khỏi tòa nhà, nhưng theo những gì tôi nghe được cho tới lúc này thì không có ai chết.”

“Tạ ơn Chúa,” Julia bị tràn ngập bởi cảm giác khuây khỏa. “Vậy thì sau vài sự tu sửa, Nhà Hát Thủ Đô có thể mở cửa lại đúng không?”

“Nhiều hơn “vài sự tu sửa” đấy,” anh chàng họa sĩ ũ rũ đáp. “Phải cần tới nhiều tháng sửa chữa, nhiều cỡ- và có quỷ mới biết tiền sẽ đổ ra từ đâu. Chúng ta đã kết thúc gần hết mùa diễn rồi.”

“Ôi,” Julia cảm thấy mất phương hướng một cách kỳ cục, giống như tất cả những sợi dây cảm giác an toàn đang neo giữ cô đều bị cắt đứt hết. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Logan sẽ quyết định ngừng trả lương cho diễn viên trong suốt mùa diễn còn lại? Cô cũng có ít tiền để dành, nhưng có lẽ không đủ để kéo dài lâu như cô cần.

Giọng nói vui vẻ của William phá vỡ luồng suy nghĩ của cô khi cậu tái xuất hiện trong khung cảnh và nói với Damon. “Người đánh xe sẽ đánh xe đảo một vòng, anh trai. Về phần em thì em thà không chờ còn hơn. Em đang trong tâm trạng làm một ly rượu mạnh và ôm một cô nàng xinh đẹp trong vòng tay.” Cậu liếc nhìn Arlyss với vẻ suy đoán, đọc được vẻ do dự trên mặt cô, và thái độ thách thức đề phòng đột ngột hiện lên trên vẻ mặt của anh chàng đang ôm cô.

“Cô Barry không phải là loại phụ nữ đó,” Michael Fiske kiên quyết nói, vẫn giữ vòng tay bảo vệ quanh Arlyss.

Suy nghĩ của Arlyss hiện ra rõ ràng trên mặt khi nhìn hết từ người này tới người kia… Fiske, quá đứng đắn và có triển vọng, còn Lord Savage, đẹp trai như quỷ và cũng vô trách nhiệm ngang ngửa. Rồi cô từ từ thoát khỏi vòng ôm của Fiske.

Julia cảm thấy tinh thần của mình chìm nghỉm khi cô nhận ra quyết định của Arlyss. Cô nàng diễn viên xinh xắn này chưa bao giờ có thể kháng cự lại một người đàn ông thuộc tầng lớp quý tộc mà còn lại đẹp trai nữa, ngay cả khi cậu ta rõ ràng chẳng muốn gì hơn ngoài một đêm vui vẻ với cô. Julia thầm lặng tỏ ý với bạn cô đừng đưa ra sự lựa chọn sai lầm.

William hóm hỉnh nhướn một bên chân mày đen lên khi cậu nhìn chăm chăm vào Arlyss, đôi mắt xanh của cậu lấp lánh một tia mời gọi tội lỗi. “Cô có bằng lòng đi cùng tôi tới một cuộc hoan lạc đêm nay không, cô hầu xinh đẹp của tôi?”

Arlyss không cần thêm một sự khuyến khích nào. Liếc nhìn Michael Fiske với vẻ hối tiếc, cô tiến về phía William. Một nụ cười táo bạo uốn cong vành môi cô, cô đặt tay mình lên cánh tay William. “Chúng ta sẽ đi đâu trước?” cô hỏi, và William bật cười. Cậu lẩm nhẩm lời tạm biệt với Damon rồi cầm lấy bàn tay đang cứng đơ của Julia, cúi xuống trong một cuộc trình diễn nghệ thuật lấy lòng phụ nữ. “Xin hãy nhận lấy lòng ngưỡng mộ sâu sắc nhất của tôi, bà… Wentworth.” Cậu ta gọi tên cô theo kiểu gợi cho cô biết cậu ta đã biết thân phận thật sự của cô. Khó chịu bởi sự trơ trẽn của cậu ta, cô không thèm mỉm cười đáp lại.

Michael Fiske thì trông có vẻ mất sạch cảm xúc, tia nhìn của anh ta vẫn dán chặt vào Arlyss khi cô sóng bước rời đi cùng với William để tìm một con ngựa thuê.

“Tôi rất tiếc,” Julia lặng lẽ nói.

Fiske gật đầu rồi khẽ mỉm cười với vẻ thất vọng. Một cái cau mày để lại nếp nhăn trên trán của Julia khi cô dõi theo anh ta quay vào trong nhà hát. Cô liếc nhìn Damon với vẻ buộc tội. “Anh có thể nói gì đó với em trai mình mà. Cậu ta nên để Arlyss lại với sự đồng hành của người đàn ông tử tế rõ ràng là rất quan tâm tới cậu ấy!”

“Cô gái đó đã tự nguyện chọn lựa như thế.”

“Thôi được, và cậu ấy đã chọn sai. Em cực kỳ hồ nghi việc em trai anh có những ý định ngay thẳng với cậu ấy!”

“Anh sẽ nói cái giả thuyết đó hoàn toàn chắc chắn,” Damon tỉnh khô nói. “Chỉ có một thứ duy nhất trong đầu của William- và cô bạn nhỏ của em thì rõ ràng là sẵn sàng và sẵn lòng chiều theo ý của nó.” Thoáng thấy xe ngựa của mình đang đến gần, anh gật đầu ra hiệu về hướng chiếc xe. “Người đánh xe tới rồi. Đi với anh.”

Cô lập tức lắc đầu. “Em phải trở vào trong xem-”

“Chẳng có gì để em làm ở đây tối nay đâu. Đi nào- anh sẽ không rời khỏi mà không có em.”

“Nếu anh đang có kế hoạch tái diễn lại một buổi tối khác-”

“Ý nghĩ đó có lướt qua trong đầu anh,” Damon nói, đôi mắt anh lấp lánh vẻ thích thú. “Nhưng anh không định cố nài đâu. Nếu em thích, chúng ta sẽ có một buổi nói chuyện và nhấm nháp rượu thuần túy. Anh sẽ khui một chai Armagnac Pháp hai mươi lăm năm- loại brandy ngon nhất em từng nếm.”

Lời đề nghị mới hấp dẫn làm sao, nói giảm đi là thế. Không phải brandy là thứ lôi cuốn cô, mà đúng hơn chính là cái nhu cầu đáng sợ cần tới sự bầu bạn của anh và sự an ủi anh mang đến cho cô. Cô không chắc cô có thể tin được mình khi ở gần anh hay không, đặc biệt là trong tâm trạng hiện nay của cô.

“Em không nên.”

“Có phải em sợ ở một mình với anh không?” anh dịu dàng nói.

Bây giờ thì nó đã tiến xa hơn một lời đề nghị, đó là môt sự thách thức. Julia giữ lấy tia nhìn chằm chằm đang chiếu thẳng vào cô, có cảm giác trí óc mình đang bị sự liều lĩnh lôi kéo. Buổi tối hôm nay thật quá hỗn loạn, và cô sẽ đối mặt với ngày mai khi nó đến. Nhưng ngay lúc này, sự tiếp sức của rượu và sự đồng hành của Lord Savage chính xác là những gì mà cô đang cần.

Cô chậm rãi đi tới anh. “Em chắc là sau này em sẽ hối hận về chuyện này.”

Anh mỉm cười và dẫn cô tới xe ngựa, giúp cô vào bên trong. Sau khi thì thầm vài lời ngắn ngủi với người đánh xe, anh leo vào bên trong cỗ xe ngựa, chiếm lấy khoảng trống bên cạnh cô. Chiếc xe lăn bánh lắc lư một cách êm ái, Julia thả lỏng người dựa vào chiếc ghế nệm bọc nhung và thở ra một hơi dài.

Cô lập tức nhắm mắt lại, nhưng mí mắt cô lại mở ra ngay khi cô cảm giác được cái nhìn chăm chú của Damon trên người cô. Anh cứ nhìn chòng chọc vào bộ trang phục nhăn nhúm, vẫn còn lưu lại tàn tích của những vết cháy sém mà cô đang mặc, chiếc áo màu xanh nhạt có viền những sợi dây nhung màu vàng ở phía trước. Để ý thấy ánh mắt anh đang nấn ná lại phía trên của chiếc áo lót ôm vừa khít lấy phần ngực, cô cau mày quở trách. “Anh có cần phải nhìn chằm chằm vào em theo cách đó không?”

Anh miễn cưỡng kéo tia nhìn của mình lên mặt cô. “Theo cách nào?”

“Cứ như anh đang ngồi trước bữa ăn còn em là món khai vị của anh ấy.” Thấy anh bật ra một tràng cười, Julia vòng tay che lấy ngực. “Ai đó sẽ nghĩ anh đã được thỏa mãn sau buổi tối đó rồi!”

“Nó chỉ kích thích cơn thèm khát của anh nhiều hơn thôi.” Khi Damon nghiên cứu cô, đọc được vẻ không thoải mái trên mặt cô, sự hài hước của anh biến mất. Anh thả lỏng dựa vào ghế với một tư thế lơ đễnh thấy rõ là bịp bợm. “Anh biết đã làm đau em vào tối hôm đó,” anh nói lặng lẽ. “Lần đầu tiên lúc nào cũng thế.”

Một màu đỏ nóng rực lan khắp khuôn mặt cô. Trong khoảnh khắc, cô nhớ lại cơ thể trần truồng của họ bện chặt vào nhau, cơn đau khi họ hòa làm một, dòng xúc cảm đê mê như thiêu đốt khi được chiếm hữu bởi anh. Cô đã biết những gì đang chờ đợi mình, nhiều hơn hay ít hơn, nhưng cô chưa bao giờ nhận thức được sự gần gũi xác thịt lại có thể ràng buộc họ vào nhau chặt chẽ đến thế. Thật khó hiểu khi một số người lại có thể xem một trải nghiệm như thế là chuyện bình thường… nhưng sự trải nghiệm đó lại làm thay đổi cô theo cả trăm cách không thể định nghĩa được.

“Em ổn mà,” cô lầm bầm, không thể nhìn thẳng vào anh.

“Lần tới sẽ tốt hơn.”

Bây giờ thì màu đỏ dường như đã bao phủ khắp người cô. Cô biết anh có thể nhìn thấy cái màu đó đáng chết đó đang du hành khắp làn da mềm mại từ cổ cho tới ngực cô. “Sẽ không có lần tới đâu,” cô nói không kịp thở. “Chuyện đó sẽ sai trái.”

“Sai trái?” anh lập lại, khó hiểu.

“Phải! Hay là anh quên hết chuyện Phu nhân Ashton và đứa con chưa chào đời của cô ta rồi?”

Vẻ mặt anh trở nên kín bưng. Ngay cả như thế thì Julia cũng cảm nhận được sự thất vọng đang trào lên bên trong anh. “Anh vẫn không bị thuyết phục rằng đứa bé có tồn tại,” anh nói “Anh đang cố tìm ra sự thật. Nhưng ngay cả khi Pauline có đang mang thai, anh cũng không thể cưới cô ta. Nếu anh mà làm thế, anh sẽ kết thúc bằng việc ám sát cô ta.”

Lần đầu tiên, Julia nếm được cảm giác day dứt vì cảm thương cho anh. Anh là một người đàn ông đầy kiêu hãnh- anh sẽ không thể chịu đựng việc bị thao túng bởi bất kỳ ai, đặc biệt là loại đàn bà như Phu nhân Ashton. Kháng cự lại cái thôi thúc chạm vào anh để an ủi anh, cô vẫn ở nguyên chỗ của mình, lèn mình vào chỗ ngồi ở góc xe. “Điều đó phải rất khó khăn, khi phải đối mặt với tình huống như thế-”

“Anh không muốn thảo luận về Pauline tối nay,” anh nói cộc lốc. Trong một lúc vẻ hà khắc rời khỏi mặt anh, anh nhếch mép như đang tự giễu mình. Anh mò tìm trong áo khoác vật gì đó, rồi rút ra một cái túi nhỏ bằng nhung. “Đây- Anh có một thứ muốn đưa cho em.”

Julia dán mắt vào món quà, nhưng cô không động đậy để nhận lấy nó. “Cám ơn, nhưng không,” cô nói không thoải mái. “Em không muốn một món quà-”

“Theo đúng quyền thì nó là của em. Em nên có nó từ rất lâu rồi.”

Cô ngập ngừng nhận lấy cái túi nhỏ, rồi tháo lỏng dây buộc. Thọc hai ngón tay vào bên trong, cô rút ra một vật gì đó lành lạnh, cưng cứng. Hơi thở cô nghẹn khi cô nhìn thấy một chiếc nhẫn đẹp chưa từng thấy, một viên kim cương giác theo kiểu hoa hồng đính trên một chiếc nhẫn vàng khá nặng. Viên kim cương ít nhất cũng bốn cara, gần ngả sang xanh, mỗi mặt cắt của nó phát ra thứ ánh sáng lấp lánh huyền ảo như ánh lửa.

“Em chưa bao giờ có một chiếc nhẫn cưới,” Damon nói.

“Em không thể-”

“Đeo thử đi.”

Julia ao ước được nhìn thấy viên kim cương sẽ trông thế nào trên ngón tay cô, nhưng cô không dám. Chiếc nhẫn- vả tất cả những ý nghĩa đi kèm nó- là một điều cấm kị đối với cô. Cuộc hôn nhân của họ sẽ không kéo dài. Lời thề hôn nhân của họ là vô nghĩa, chỉ là lời nói được mớm cho của hai đứa trẻ không hề biết chúng đang nói gì. Cô nhìn Damon bất lực, vừa xúc động lại vừa hoảng hốt trước hành động của anh. “Lấy lại nó đi,” cô nhẹ nhàng nài xin.

Miệng anh mím lại với vẻ nhăn nhó, rồi anh với lấy chiếc nhẫn. Trước khi cô có thể ngăn anh, anh đã chụp lấy cổ tay cô rồi lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của bàn tay trái cô. Nó chỉ hơn lỏng một chút.

Julia nhìn trừng trừng xuống món trang sức rực rỡ như bị thôi miên.

“Nó từng thuộc về mẹ anh,” Damon nói. “Bà sẽ muốn em giữ nó.”

“Anh đang cố mua chuộc em đó hả?” Julia hỏi, nâng bàn tay lên săm soi viên kim cương khổng lồ.

“Anh đang cố dụ dỗ em.”

“Vậy anh sẽ yêu cầu điều gì để đổi lại đây?”

Vẻ mặt anh tự nhiên trở nên cực kỳ ngây thơ khi anh đáp trả lại ánh mắt cô. “Cứ coi như đó là sự đền bù cho tất cả những gì em đã phải chịu đựng vì cuộc “hôn nhân” của chúng ta đi.”

“Em không có ngây thơ đến thế đâu,” cô nói, trượt chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay. “Anh không phải kiểu người sẽ cho không bất cứ thứ gì. Cám ơn, nhưng em không thể chấp nhận chiếc nhẫn được.”

“Nếu em mà trả nó lại cho anh, anh sẽ ném nó ra ngoài cửa sổ đó.”

Cô liếc anh với vẻ nghi hoặc rõ ràng. “Anh sẽ không làm thế đâu.”

Đôi mắt của Damon lấp lánh thứ ánh sáng trông như quỷ Xa tăng, làm cô nhận ra anh quả thật định ném viên kim cương vô giá này ra ngoài đường. “Bây giờ nó là của em. Muốn làm gì với nó thì tùy.” Anh xòe tay ra, lòng bàn tay ngửa lên để nhận chiếc nhẫn. “Em định quẳng nó hay anh sẽ làm?”

Hoảng hồn, cô khép tay lại bao quanh lấy món trang sức vô giá. “Em sẽ không để cho anh ném một thứ đẹp như thế này đi đâu!”

Thỏa mãn, anh bỏ tay xuống. “Vậy thì cứ giữ cái thứ của nợ đó đi. Chỉ đừng có tặng nó cho mẹ em.” Anh bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt tội lỗi của cô, quan sát cô lồng chiếc nhẫn trở lại vào ngón tay.

Julia khó chịu trước cảm giác ngờ ngợ là đức lang quân mới thừa nhận của cô đang trở nên rất lão luyện trong việc điều khiển cô. “Anh sẽ muốn một thứ gì đó để đổi lại,” cô nói một cách sỗ sàng. “Em hiểu anh đủ rõ để chắc chắn thế.”

“Anh chỉ muốn những gì mà em tự nguyện trao thôi.” Anh xích lại gần hơn, đôi mắt anh bập bùng phía trên cô. “Bây giờ thì… nói cho anh nghe kiểu quan hệ giữa chúng ta mà em đang hình dung trong đầu là thế nào vậy, Bà Wentworth.”

Cô nguyền rủa các giác quan của mình sao đột nhiên lại thức tỉnh, cả sự nhận thức nhạy bén khiến cô choáng váng trước sự hiện diện của anh. Anh quá kiên quyết và quá tự tin, những phẩm chất mà cô luôn ngưỡng mộ ở một người đàn ông. Sự thật anh không phải là người trong giới kịch nghệ lại càng làm anh dễ say lòng hơn. Trong cuộc sống của những người thuộc giới kịch nghệ không có một thứ gì tồn tại vĩnh cửu. Cũng giống như những người dân du mục, họ phân chia sự hiện hữu tạm bợ của họ tại mỗi vùng đất họ đi qua, và tại mỗi vùng đất ấy với họ luôn nảy sinh sự kết thúc và một sự khởi đầu khác. Cho tới bây giờ cô có rất ít chuyện phải làm với một người đàn ông như Damon.

“Em nghĩ là… chúng ta có thể thử một mối quan hệ đại loại như kiểu… tình bạn,” Julia ngập ngừng. “Chúng ta không cần thiết phải trở nên xung đột nhau. Sau rốt, cả hai chúng ta cũng đều mong muốn cùng một thứ.”

“Và đó là gì thế?”

“Trả tự do cho nhau. Sau đó em có thể sống tiếp cuộc sống của em trong giới kịch nghệ, còn anh có thể hoàn thành trách nhiệm của anh với Phu nhân Ashton.”

“Em cứ nhắc tới tên cô ta… tại sao?”

“Tất nhiên là vì em có dính líu tới-”

“Anh lại không nghĩ thế. Anh nghĩ em đang làm mọi việc để đặt một bức tường chắn giữa chúng ta.”

“Nếu em làm thế thì sao?” cô lảng tránh, giọng cô có vẻ không chắc chắn. Anh đang ở quá gần, cặp đùi săn chắc của anh đang kề sát bên đùi cô, tay anh thì đang gác trên thành ghế bọc nệm phía trên đầu cô. Thật quá dễ dàng để trườn vào lòng anh rồi kéo đầu anh xuống, dâng nộp mình cho sự khoái lạc mà tay và miệng mang tới. Cô hít vào một hơi thở thật sâu, cố làm dịu lại những sợi thần kinh đang run rẩy ở bên trong. “Có gì sai khi em muốn tự bảo vệ mình chứ?”

“Em không cần phải bảo vệ mình khỏi anh. Anh có bao giờ buộc em làm điều gì mà em không muốn chưa?”

Cô bật cười run rẩy. “Kể từ lúc chúng ta gặp nhau, anh đã ép buộc em phải dùng bữa với anh, trao tặng sự trong trắng của em cho anh, thậm chí là ép em nhận chiếc nhẫn này không thèm đếm xỉa là em không hề muốn-”

“Việc em yếu đuối với trang sức thì anh chẳng giúp gì được đâu.” Anh mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt thất bại của cô, anh hạ thấp giọng. “Còn về chuyện đã chiếm lấy sự trong trắng của em- đó là một quà mà anh chưa bao giờ ngờ tới. Anh trân trọng nó nhiều hơn là em biết đấy.”

Julia nhắm mắt khi cô cảm thấy môi anh đang lang thang trên trán cô, nấn ná lại ngay sống mũi thanh tú. Vờn nhẹ như lông chim qua mi mắt và đôi má, rồi lướt miệng anh lên khóe môi cô. Miệng cô có cảm giác râm ran như kiến bò, cô đã phải vận dùng hết sức mạnh để không bị cuốn hoàn toàn về phía cái sực ép nhẹ nhàng, đang mời gọi một nụ hôn sâu và trọn vẹn mà cô đang thèm khát.

“Em quá ngọt ngào vào tối đó,” Damon thì thầm. “Và quá xinh đẹp. Anh chưa bao giờ trải nghiệm bất kỳ thứ gì giống thế trước đây. Anh không ngừng nhớ về nó, và rồi lại ham muốn em.”

Julia làm ướt đôi môi khô ran của mình trước khi đáp. “Chỉ bởi vì anh muốn cũng không có nghĩa là điều đó đúng.”

“Điều cuối cùng mà anh nghe được chính là đó không phải là một tội ác khi một người đàn ông ngủ với chính vợ của anh ta.” Anh rê ngón tay dọc theo phần da thịt để trần ở ngực cô, gây ra một cơn nổi da gà trên bề mặt láng mịn của nó. Hơi thở của Julia trở nên nhanh và cạn. Dường như tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi trong sự im lặng đang treo lơ lửng, cơ thể cô như bị kéo căng ra trước cái dự cảm báo trước cho những gì anh có lẽ sẽ làm. “Vậy,” Damon nhẹ nhàng gợi ý, “em muốn thử xây dựng một tình bạn với anh. Anh không phản đối cái ý tưởng đó.” Anh giật sợi dây nhung màu vàng giúp hai vạt áo lót của cô khép lại với nhau cho tới khi nó bung ra, lớp vải tách ra vài inch ở phía trước vạt áo. “Thật ra thì anh nghĩ chúng ta có thể trở thành… những người bạn rất gần gũi.” Khuôn miệng ấm áp của anh hạ thấp dần xuống cổ cô, trong khi những ngón tay thì trượt vào trong chiếc áo lót, xuống bên dưới chiếc áo chemise mỏng rồi bao lấy phần da thịt trần trụi ở đó.

Julia nhắm mắt lại, thở hổn hển khi cô cảm giác những ngón tay anh uốn lấy ngực cô, xoa bóp, trêu đùa cho tới khi núm vú cô đau nhức và săn cứng lại. Toàn thân cô trở nên nóng bừng, mềm nhũn và yếu đuối bởi ham muốn. Cô thầm rên lên phản đối khi cô cảm thấy mình bị nhấc lên rồi kéo vào lòng anh, nhưng bất kỳ lời phản đối yếu ớt nào cũng nhanh chóng bị miệng anh dập tắt. Cô đói khát tách môi ra để đón nhận nụ hôn của anh, bỏ rơi tất cả sự xấu hổ, và mong muốn nhiều hơn nữa sự hài lòng anh đã dâng tặng cô.

Chiếc xe ngựa tròng trành phá vỡ sự kết nối giữa đôi môi họ, Julia tìm kiếm một nụ hôn khác, nhưng anh từ chối. Miệng anh lang thang trong một cuộc dò tìm mới dọc theo bề mặt mềm mại trên cổ cô, kéo dài xuống chỗ hõm ở cổ họng đang đập một cách điên dại. Anh tìm thấy vùng thung lũng phơi bày giữa hai bầu ngực, rồi sục miệng sâu vào đó, trong khi những ngón tay đang giật mạnh lớp vải bao phủ chúng. Một tiếng thổn thức yếu ớt bật ra khỏi môi Julia khi cô cảm giác anh cắn nhẹ vào núm vú cô. Cả hai bàn tay cô tìm đến đầu anh, neo giữ anh ở đó, những ngón tay cô cuộn lấy mái tóc đen dày của anh. Lưỡi anh mơn trớn và quấn lấy đầu đỉnh nhạy cảm của núm vú cô, hết lần này tới lần khác, cho tới khi cô uốn cong người rền rĩ áp vào anh. Chuyển sang vú bên kia, anh nhàn nhã đùa nghịch với nó, dường như đang thưởng thức âm thanh rên rĩ, bất lực phát ra từ đôi môi cô.

Khi cả hai người họ đều thở gấp gáp và khó nhọc, ham muốn đổ xô khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể họ, Damon kéo cô ngồi thẳng dậy, miệng anh kề sát tai cô. “Nói với anh em không muốn điều này,” anh thì thầm một cách dữ tợn. “Nói với anh em có thể gặp anh, nói chuyện với anh, mà không hề nghĩ tới điều này… không cần anh nhiều như anh cần em. Rồi sau đó nói với anh em không muốn gì hơn ngoài một tình bạn.”

Run rẩy, Julia ngả người dựa vào anh, bầu vú trần của cô ép vào lớp vải lanh và vải len của bộ đồ anh đang mặc. Tâm trí cô đang dần hình thành những dòng suy nghĩ khác lạ. “Em muốn anh.” cô nói trong tiếng nấc nhỏ yếu ớt, cảm thấy hoảng hốt bởi những đòi hỏi của chính mình, một trái tim tan vỡ đang chờ đợi cô nếu cô nhượng bộ cho những đòi hỏi đó. Cô không thể để bản thân mình yêu anh, hay lệ thuộc vào anh. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc trao cho anh quyền lực để tước bỏ mọi sức mạnh và sự tự lực của cô. Điều này còn tệ hơn rất nhiều so với tất cả những năm tháng sống với ông bố độc tài của cô. Người đàn ông này sẽ sở hữu cả linh hồn cô.

Damon vén mái tóc cô sang bên, hôn lên bờ vai trần của cô, ôm ghì lấy cô đủ để cô có thể cảm thấy cái vật đang căng cứng biểu thị sự khuấy động của anh bên dưới cô. Rùng mình, cô ấn mình vào cái chiều dài cứng rắn vừa khít với phần mềm mại của cô cho tới khi anh rền rĩ vào tóc cô.

“Đừng… hoặc anh sẽ chiếm lấy em ngay đây.” Anh hôn cô một cách thô bạo, thám hiểm miệng cô trong cơn bão táp của dục vọng, và cô đáp trả lại đòi hỏi của anh với sự dữ dội cũng không kém.

Chiếc xe ngựa dừng lại, Julia nhận ra họ đã đến lãnh địa của anh. Nhảy vội ra khỏi lòng anh, cô lui về chỗ ngồi ở vị trí đối diện rồi mò mẫm sửa sang lại áo sống của mình. Những ngón tay của cô lóng nga lóng ngóng khép lại vạt áo rồi buộc sợi dây nhung vàng thật chặt lại với nhau. Khi cô cũng đã xoay sở phục hồi lại dáng điệu trông có vẻ đoan trang, cô ngước nhìn lên chỉ để phát hiện ra luồng mắt của Damon đang khoan cứng vào cô.

“Vào trong với anh,” anh nói. Vẻ mặt đang căng ra cùng với sức nóng mãnh liệt tụ lại trong đôi mắt anh hàm ý rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô đi theo anh.

Không, thâm tâm cô đang kêu gào như thế, nhưng không hiểu sao nó lại không thể thốt ra thành tiếng. Cô muốn được ở cùng anh, muốn anh xoa dịu nỗi đau xác thịt của cơ thể cô, và mang đến cho cô cùng cái cảm giác an bình và đủ đầy mà cô đã trải qua trước đây. Thêm một đêm nữa cùng anh… chẳng lẽ lại có thể gây ra nhiều tổn thương hơn khi mà sự tổn hại cũng đã xảy ra trước đây rồi? Xấu hổ bởi sự yếu đuối của mình và tìm cách vượt qua sự cám dỗ, cô đấu tranh với những cảm xúc của mình.

Damon đã quyết định thay cô, anh mở cửa xe rồi với tay vào trong. Bàn tay cô bị anh tóm lấy, cô để anh kéo cô ra khỏi xe ngựa. Một người hầu vội vã đi trước họ để mở cánh cửa trước của lâu đài, họ băng qua ngưỡng bước vào khu vực tiền sảnh lặng ngắt. Những người hầu đều đã đi ngủ- không còn ai trong tầm nhìn, ánh sáng heo hắt chiếu sáng lờ mờ khu tiền sảnh.

Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, Damon ôm ghì lấy cô rồi hôn cô, miệng anh hạ xuống miệng cô với một nhu cầu khẩn cấp. Julia rùng mình khi dòng thác đê mê tràn tới, cô nhón chân lên tì sát người vào anh, vòng tay ôm lấy đôi vai rộng của anh. Damon di chuyển môi anh thì thầm vào tai cô, điều gì đó thật êm ái mà cũng thật xấu xa… nhưng Julia cứng người khi nhìn thấy một bóng người chuyển động phía bên kia. Giật mình, cô thúc tay vào ngực anh, mắt mở to, ngó trân trân vào cái kẻ đã phá bĩnh. Damon xoay đầu lại để nhìn rõ hơn.

Một người đàn bà đang bước xuống cầu thang trong một điệu bộ rất nhàn nhã, ung dung, hông cô ta ngúng nguẩy một cách duyên dáng. Những nếp gấp của chiếc áo ngủ mỏng trên nền vải trong suốt màu hồng đào lay động trên cặp đùi và mắt cá chân của cô ta trông như một dòng nước lóng lánh. Cái áo ngủ gợi cảm có dụng ý rõ ràng là gài bẫy sự chú ý của đàn ông. Cô ta đi chân trần, cứ như thể cô ta chỉ vừa mới rời khỏi giường và đi xuống đây để tiếp đón những vị khách không mong đợi.

“Pauline,” Damon thì thào, nghe có vẻ sửng sốt.

Julia thả lỏng người lại rồi bước tránh xa khỏi anh, vô thức đưa tay vuốt phẳng xiêm áo. Thậm chí cả với cái nhìn cay nghiệt trong đôi mắt cô ta, Pauline trông vẫn cực kỳ xinh đẹp, mái tóc đen óng mượt như tơ buông xõa lộn xộn xuống lưng, đôi mắt nghiêng nghiêng trông như mắt mèo.

“Em nghĩ là tạo bất ngờ cho anh, anh yêu,” Pauline nói bằng một giọng nhu mì, dường như mình đang là người làm chủ tình hình. “Em không hề biết chút nào em mới là người bị ngạc nhiên. Em không hề mong trong khi còn rất nhiều chuyện còn chưa được giải quyết giữa chúng ta, anh lại đang tiêu khiển với một người đàn bà khác tối nay.” Cô đã đi tới chân cầu thang rồi khoanh hai tay lại trước ngực, làm căng phồng hai quả đồi khêu gợi của cô ta. Luồng mắt lạnh lẽo và trông có vẻ thích thú của cô ta rơi xuống người của Julia. “Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy, cô gái thân mến? Cô trông tơi tả khủng khiếp… và cả hai người đều ám đầy mùi khói.”

“Một rủi ro đã xảy ra ở nhà hát,” Julia trả lời vắn tắt.

“À,” Pauline nhìn trở lại Damon, nhướn đôi chân mày thanh tú lên. “Gần đây anh đã trở thành một người hâm mộ nhiệt thành đối với nhà hát rồi đúng không?”

“Cô đang làm cái quỷ gì ở đây?” anh nói một cách gay gắt.

Cô ta trông có vẻ bị tổn thương trước giọng điệu của anh. Một bàn tay thon thả đặt lên bụng, nhắc anh nhớ tới tình cảnh khó xử của cô ta. “Em nghĩ chúng ta cần nói chuyện… và vì anh sẽ không đến tìm em, đây dường như là sự lựa chọn duy nhất của em.” Cô ta lại ngó Julia. “Cô rời khỏi được chứ? Damon và tôi cần vài sự riêng tư. Tôi chắc cô có thể tìm được một người đàn ông nào đó khác để thỏa mãn những nhu cầu của cô tối nay.”

Máu của Julia trở nên lạnh giá vì giận dữ và bẽ mặt. Cô giữ cho vẻ mặt mình vô cảm. “Dĩ nhiên rồi,” cô đáp lại bằng giọng cố nén. “Tôi rất thích được tránh xa cả hai người hết mức có thể.”

“Chờ đã,” Damon nói, với lấy tay cô, nhưng cô giật tay ra.

Một nụ cười thỏa mãn trườn lên trên mặt của Pauline. Có vẻ như cô ta không cưỡng lại được bắn ra một phát súng từ biệt. “Bà Wentworth… có lẽ cô nghĩ cô đã trở nên gần gũi với Lord Savage, nhưng còn có nhiều chuyện về anh ấy mà cô không biết đâu. Tôi ngờ một trong số những điều ấy là anh ấy đã bỏ sót quên nói cho cô biết một sự thật rất xác đáng là- anh ấy đã kết hôn rồi.”

Julia dừng lại ngay cửa trước. “Dĩ nhiên là tôi đã biết rồi.” Cô điềm tĩnh nói.

Pauline trông có vẻ ngạc nhiên, và rồi khuôn mặt cô ta méo mó lại thành một vẻ khinh khỉnh. “Lạy Chúa tôi, cô đúng là có phẩm hạnh của một con mèo đang động dục đó. Lăn xả vào một người đàn ông đã kết hôn với một người đàn bà mà anh ta lại còn có một người đàn bà khác đang mang thai… cô là kẻ vô liêm sĩ nhất tôi từng gặp đó.”

“Pauline-” Damon nói bằng một tông giọng chết người, nhưng Julia đã ngắt ngang, nói đều đều.

“Trơ trẽn à? Chính cô mới là kẻ đang diễu hành loanh quanh trong nhà của một người đàn ông đã có vợ trong cái bộ dạng chẳng có gì ngoài cái áo choàng mỏng tang đó.” Cô chỉ muốn đốt cháy cô ta bằng cái sự thật, rằng chính cô mới là cô vợ dấu mặt trong nghi vấn, rằng Pauline chắc chắn chẳng có quyền gì để chí trích bất cứ ai.

Không biết cách nào cô cũng xoay sở ngậm miệng lại, Julia bước dài ra tới cửa, rồi giật phăng nó ra. Cô dừng lại một chút liếc ra sau nhìn Damon, nhưng anh có vẻ phớt lờ cô, tất cả sự chú ý của anh đều tập trung vào Pauline. Sự ghen tuôn bắn xuyên qua người cô. Cô không thể quyết định là cô đang nổi điên với anh hay là với chính mình hơn.

Hối hả bước ra ngoài, Julia gọi người hầu. “Bảo người đánh xe đưa xe quay trở lại lập tức. Tôi muốn rời khỏi ngay bây giờ.” Trong lúc anh ta vội vã làm theo lời cô, cô xoa xoa hai cánh tay trần và bắt đầu run rẩy khi một cơn gió lạnh thổi tới. Cô nghĩ tới việc trở về nhà, nhưng cô cự tuyệt cái ý tưởng đó ngay. Có một người mà cô cần phải gặp ngay bây giờ, người duy nhất trên giới có thể hồi phục lại sự tỉnh táo và neo giữ cô lại trong thế giới thực tại.

Damon im lìm trong một lúc lâu, nhìn trừng trừng một cách khắc nghiệt vào Pauline cho tới khi nụ cười chiến thắng của cô ta héo đi, cô ta bắt đầu trông có vẻ lo lắng. Cô ta nói êm ái, rõ ràng là đang nỗ lực để trông có vẻ thoải mái. “Em nghĩ em không thể trách anh vì đã ve vãn cô ta, anh yêu. Cô ta hiển nhiên là có hấp dẫn, mặc dù rẻ tiền, rõ ràng là theo cách-”

“Cô không nên tới đây.” Cho tới tận lúc này, anh chưa bao giờ thật sự nghiêm túc không thích Pauline. Anh có nghi ngờ, cáu tiết, giận dữ với cô ta, nhưng anh chưa bao giờ tiến gần tới sự căm ghét. Cô ta giống như một cái cùm bằng đá đeo quanh cổ anh, bám chặt với một sự kiên quyết đến tàn nhẫn, đang cố kéo anh xuống mội nơi thật tối tăm và lạnh lẽo. Cô ta bốc trần những thứ xấu xa nhất bên trong anh. Anh cứng người khi cô ta đi tới anh, áp chặt cái cơ thể sực nức mùi nước hoa của cô ta vào anh.

“Em không thể tránh xa anh,” Pauline thì thầm. “Em rất nhớ anh.”

“Cô đã nói chuyện với bác sĩ Chambers chưa?”

Tia nhìn lãng tránh của cô ta bắn ra khỏi người anh. “Vẫn chưa, nhưng em định làm sớm thôi.” Hai cánh tay mềm mại như lụa của cô ta bắt đầu quấn quanh vai anh. “Trong lúc ấy-”

“Vậy thì tôi sẽ tự sắp xếp.” Anh đẩy cô ta ra một hay hai bước, phá vỡ vòng ôm của cô ta. Động tác của anh không thô bạo, nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng cho lắm.

Pauline trông có vẻ bực tức và cảnh giác. “Anh không thể làm thế!”

“Sao lại không?”

“Bác sĩ Chambers rất bận rộn- anh không thể ra lệnh cho ông ta như người hầu của anh được. Với lại ông ta sẽ không thảo luận tình trạng của em với anh nếu anh không nhận được sự đồng ý của em.”

“Cô đang giở trò với tôi,” anh nói bằng một giọng êm ả đang cảnh báo nguy hiểm chết người. “Tôi sẽ không tha thứ cho chuyện đó đâu.”

Cô ta rụt người về, làm vẻ mặt như bị xúc phạm. “Không cần phải đe dọa đâu. Em chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của anh trước đây, em thấy nó khá là khó chịu.”

“Khó chịu à?” anh lập lại nặng nề. “Đó không phải là từ dùng để miêu tả vẻ mặt mà cô sẽ thấy nếu tôi khám phá ra cô đang nói dối đâu.”

Cô ta nhìn thẳng vào mắt anh. “Em đã nói sự thật với anh.”

“Vậy thì sớm mà trình ra một bác sĩ cho tôi đi, Pauline- một người dám đặt cược danh tiếng của ông ta vào cái sự thật là cô đang mang thai. Đó là cơ hội duy nhất của cô để ngăn không cho tôi siết cổ cô.”

“Anh đang ở trong tâm trạng tồi tệ vì tôi đã phá ngang kế hoạch lên giường với cái con điếm nhỏ của nhà hát đó tối nay-”

“Không được nói một lời nào xúc phạm tới cô ấy nữa.” mũi tên thịnh nộ khiến giọng anh run lên.

Mặc dù đang nổi khùng, Pauline cũng nhận ra anh rất nghiêm túc với sự đe dọa không lời ẩn trong giọng nói của anh. Trong vài phút cô ta cố gắng để kiềm chế cảm xúc của mình lại.

“Tôi hiểu là anh ham muốn cô ta,” cuối cùng cô ta cũng lên tiếng. “Có lẽ cùng nhiều như anh từng ham muốn tôi. Nhưng tôi sẽ không tránh sang một bên để làm cho mọi thứ dễ dàng đối với anh đâu. Tôi sẽ có được những gì tôi muốn, những gì đã nợ tôi.” Cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cứng đờ như đá granite của anh và dịu giọng lại, vẻ mặt cô ta thay đổi từ sưng sỉa sang phỉnh phờ. “Cũng đâu chính xác là một sự hành xác khi ở với em đúng không nào? Anh đã rất thích thú với sự bầu bạn của em trong thời gian qua- điều đó không phải thay đổi đâu. Nếu trò chơi của chúng ta bắt đầu trở nên buồn chán, em sẽ sáng tạo ra những trò chơi mới. Em sẽ thỏa mãn anh theo mỗi cách mà phần lớn những người đàn bà sẽ không bao giờ dám-”

“Kết thúc rồi,”anh lạnh lẽo nói.

Đôi mắt đen của cô ta mở lớn. “Chính xác thì cái gì kết thúc ?”

“Mối quan hệ của chúng ta- ít nhất theo cách nó đã diễn ra.”

“Thế còn đứa con thì sao ?”

“Nếu cô mà sinh ra được một đứa trẻ trong vòng chín tháng tới, tôi sẽ quyết định xem tôi sẽ có trách nhiệm gì. Còn nếu không, không cần phải nghi ngờ tôi không phải là cha của đứa bé- bởi vì tôi sẽ không ngủ với cô, tôi sẽ không chạm vào cô, và thể theo ý Chúa, tôi cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt cô.”

“Có đứa bé,” cô ta nhả ra, từng từ một quất ra như một lằn roi. “Anh sẽ phải nuốt những từ mà anh đã nói lại, Damon. Anh sẽ phải hối hận vì đã đối xử với tôi như thế này.”

“Có lẽ.” Anh nắm lấy tay cô ta, bóp chặt đến đau đớn rồi bắt đầu đẩy cô ta lên cầu thang. “Trong lúc đó cô sẽ đi mặc lại áo của mình rồi cút xéo ra khỏi nhà tôi.”

Bình luận