Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Nhân Trọn Gói

Chương 2

Tác giả: Anna Oliver

“Ồ? ĐƯỢC RỒI… Nhưng…” Cặp mắt Phoebe đánh qua đánh lại giữa hai người.

“Anh sẽ báo cho Brad,” anh bảo cô.

“Tốt rồi. Cảm ơn anh, Dane. Chị em mình gặp nhau sau nhé, chị yêu quý.” Phoebe hôn vội vào má Mariel rồi ào như một cơn lốc màu hồng quyện mùi nước hoa.

“Thỏa thuận sao?” Mariel lẩm bẩm rồi đưa mắt nhìn anh trong khi toàn bộ cơ thể cô như bị xáo trộn.

“Đợi đây nhé,” anh ra lệnh xong đi mất, trước khi cô kịp lên tiếng phản đối.

Quên đi. Nhưng cô vẫn đứng bất động, chân như dính chặt lấy sàn khi quan sát anh giải quyết nhanh gọn với Brad chỉ trong chưa đầy năm giây. Tại sao chân cô không tài nào nhấc nổi chứ? Sao cô không rũ bỏ cái mớ chết tiệt này trước khi quá muộn chứ?

Dane có thể chắn chắn Mariel vẫn đang lần chần với cú chuyển đột ngột mà anh mang lại. Mắt cô ánh lên tia nguy hiểm, đôi môi đỏ màu san hô nổi bật trên gương mặt nhợt nhạt của cô. Nhưng anh thấy thoải mái, cô đã không hề có ý định mất hút giữa đám khách khứa.

“Em đang định về sớm,” cô nói khi anh tiến đến gần. Đặt chiếc cốc xuống, cô kéo khóa chiếc túi long lánh bên vai. “Thật lòng mà nói là ngay bây giờ luôn. Em không muốn làm hỏng buổi tối của anh. Có vẻ anh đang đi cùng ai đó…” Cô lấy di động ra khỏi túi. “Em sẽ gọi taxi.”

“Anh bảo rồi. Anh sẽ đưa em về. Chẳng có gì phiền cả, anh đến đây một mình.”

“Ơ…” Có vẻ cô đã kịp thẩm thấu lời anh khi mắt anh chạm mắt cô lần nữa.

Chẳng có gì phiền ư? Dane tự nhắc mình nhớ lại chuyện cũ. Quan hệ dang dở của anh và cô từ mười năm trước. Ký ức trở lại đêm thanh xuân cuồng nhiệt trên chiếc chăn thiếu nữ, hương đêm mát lạnh phảng phất cùng ánh trăng.

Rồi hồi kết cực kỳ tồi tệ bên ngoài gara của cha anh. Chuyện không thể giải quyết gọn ghẽ trong đêm nay, Dane biết thế, nhưng anh đã vừa đánh mắt về phía Brad, tỏ vẻ cô hoàn toàn thuộc sở hữu của mình.

“Nhưng anh vẫn muốn ở lại, tận hưởng cuộc vui…” Cô xua xua bàn tay được chăm chút cẩn thận. “Bất kể…”

“Anh sẽ đưa em về ngay khi em muốn.”

“Tốt quá,” cô nói khá kiểu cách, người cứng đơ. “Cảm ơn anh. Nếu anh không phiền, em muốn về bây giờ. Em vẫn quen với múi giờ sinh hoạt bên kia.”

“Vậy thì chúng ta tạm biệt mọi người thôi.”Anh đặt một tay sau lưng cô. Anh không lường trước được sức nóng từ lòng bàn tay anh sau cái động chạm đầu tiên. Dưới lòng bàn tay anh, lớp vải của bộ váy kiểu cách ngăn làn da cô, anh tự hỏi không biết cô sẽ cảm thấy ra sao khi không được bao bọc bởi đám vải vóc lụa là.

Đơn thuần làn da trần nhẵn mịn.

Cô lưỡng lự như thể đang bị thiêu đốt. Vậy là cô cũng cảm nhận được, anh vui vẻ nghĩ khi dẫn cô đến chào chủ tiệc. Thích thú thì đúng hơn.

Cô và người tình Pháp quốc đã chấm dứt hẳn chưa? Cô trở về một mình và có chút run rẩy trong lời đáp của cô khi nhắc đến Paris.

Cánh nhà báo săn ảnh hăm hở chờ chụp vị khách mời nổi tiếng đang thơ thẩn quanh quẩn khu vực cửa ra vào để ngỏ. Một nhân viên bảo vệ khoát tay cho Dane qua. Ánh đèn lóe lên và những gương mặt lờ mờ nối nhau ngỏng qua cửa sổ.

“Em quen với chuyện này rồi chứ?” anh hỏi, vẫn tiếp tục mở lối qua mấy tay săn ảnh. “Đáng lẽ anh phải hỏi em từ trước.”

“Ổn cả, em quen rồi. Nhưng lần này họ không hướng ống kính vì em.”

“Cũng không hẳn. Dạo này bản thân tên tuổi em đã đủ sức hút rồi.”

“Ở đây thì không nổi lắm đâu. Sẽ không thể sánh được nếu em hẹn hò với anh chẳng hạn.”

Anh đánh mắt sang phía cô trước khi ngoặt xe ra hướng quốc lộ, bỏ lại đám báo giới sau lưng với đám bụi đường. “Họ không biết chuyện đó đâu.”

Cô không đáp lời anh mà chỉ lặng lẽ nhìn về trước, ngắm những khoản đất loang loáng ánh trăng và hàng dãy bạch đàn vun vút lướt qua. Thỉnh thoảng điểm thêm ánh đèn lờ mờ dưới lớp chao đèn có hoa văn hình lá quen thuộc phát ra từ một nông trang.

Anh để ý thấy cô không được bình thản như vẻ ngoài cố gượng. Những ngón tay trắng trẻo níu chặt lấy chiếc túi, ngón cái ve vuốt quai túi chạm đùi bằng những cử động ngắt quãng.

Cặp giò cô mới thật nhẵn mịn và… hết sức gợi cảm.

Dán chặt mắt trên đường đi nào. Chỉ nhìn đường thôi. Mồ hôi túa ra từ chân mày anh. Anh bật điều hòa trong xe lên mức cao nhất. “Có lạnh quá không?” một lúc sau anh lên tiếng hỏi, chủ yếu chỉ nhằm phá vỡ khoảng lặng quanh họ. Khoảng lặng dường như được gõ nhịp đều đặn bởi chiếc loa dàn âm thanh nổi.

“Không… Không hề… Thế này mát mẻ mà anh.”

Cô chuyển tư thế ngồi, anh chẳng cần nhìn cũng biết cô vừa duỗi đôi chân trần ra trước mặt. Bên trong chiếc Porsche, mùi nước hoa hương hoa hồng đầy mê đắm của cô chạm đến mọi giác quan của anh như một giấc mơ đã bị quên lãng từ lâu. Anh biết ơn vô cùng ngôi sao may mắn nào đêm nay đã giúp anh được lái xe qua vài chặng đồi thế này.

Suốt thời thơ ấu, cô là bạn thanh mai trúc mã của anh, luôn tốt bụng, chân thành và bướng bỉnh. Năm mười bảy tuổi, cô trở thành một thiếu nữ trẻ trung luôn tự tin và nuôi tham vọng chinh phục thế giới. Và bỏ rơi anh.

Anh rũ bỏ những ý nghĩ phiền nhiễu và liếc nhìn cô thêm lần nữa. Ở tuổi hai mươi bảy… Giờ đây cô đã trở nên vô cùng gợi cảm và có sức ảnh hưởng. Nhưng anh biết gì về người phụ nữ trưởng thành bên trong cô? “Có phải em nói giờ em không còn là người mẫu nữa?” anh chìm vào yên ắng.

Cô tần ngần. “Không. Em và bạn làm ăn vừa cắt đứt quan hệ với nhau.”

“Anh chàng Luc hả?” Anh thận trọng tránh đề cập đến chuyện anh ta từng là người tình của cô. “Phoebe kể cho anh mọi điều về anh chàng đó.” Anh nhấn nhẹ ở từ “mọi điều”.

“Đúng vậy, anh chàng Luc. Em không muốn nói về chuyện này. Về anh ta.” Cô luống cuống phẩy phẩy tay. “Bất kỳ điều gì liên quan.”

“Anh xin lỗi,” anh nói, hy vọng chất giọng mình đủ độ chân thành. Lý do anh ở đây là gì? Anh chỉ muốn mang đến điều tốt đẹp nhất cho Mariel.

“Bố anh thế nào rồi?” Cô bất thần hỏi, như thể đang cố bám víu bất cứ thứ gì trong không khí để chuyển đề tài.

“Mấy tháng trước anh nói chuyện với ông thì ông vẫn ổn.” Đấy là tất cả những gì Dane cần biết, tất cả những gì Mariel cần biết, tất cả những gì anh muốn nói về người cha già của mình.

“Thế còn mẹ anh?”

“Tin mới nhất anh nghe được là bà vẫn sống ở Queensland. Với gã người tình hiện tại.”

“Vậy… em có thể đoán là hiện giờ anh không còn sống ở nhà nữa?”

Nhà. Dane quắc mắt nhìn đường sơn trắng chia cắt con đường khi ngoặt lên dốc. Có khi nào khu đất của mấy đời gia tộc giữa hàng mẫu đất đồi Adelaide là nhà theo đúng nghĩa không nhỉ? “Nhà” hàm ý là nơi mỗi người cha người mẹ tự nguyện gắn bó với nhau, gắn bó với cuộc hôn nhân của mình, với con cái mình. Ít ra đó là cách định nghĩa của Dane; chỉ có điều bố mẹ anh suy nghĩ khác hẳn.

“Anh dọn ra ngoài từ nhiều năm nay rồi. Thật ra thì không lâu sau khi em đi. Anh có nhà riêng ở Bắc Adelaide. Gần chỗ anh làm. Anh và Jus chung vốn một công ty IT ở đó.”

“Thế thì em làm anh phải đi lòng vòng ngược đường rồi.”

“Không sao đâu. Anh thích lái xe mà.” Anh nhìn qua gương chiếu hậu, cau mày khi thấy chiếc xe miệt mài bám đuôi kể từ khi họ rời đám cưới, rồi anh bẻ lái thuần thục tấp vào lề đường. “Nhất là khi em được tận mắt ngắm cảnh này.”

Vầng trăng gần tròn đầy vượt lên cao hẳn, chiếu ánh sáng trắng ngần những cánh đồng và chảy tràn qua những chiếc bóng đen kịt bên dưới hàng bạch đàn. Dane liếc thấy chiếc xe bám đuôi chạy chậm lại, vượt qua xe họ rồi lái tiếp.

“Ôi… đẹp quá.” Mariel bật dậy, gương mặt cô sống động hẳn dưới ánh sáng êm dịu. “Em nhớ cảnh này. Chắc chắn chính bầu không khí nơi đây, có vẻ trăng Úc to hơn hẳn trăng Paris rồi.” Nụ cười chóng vánh nhảy múa trên toàn bộ cơ thể cô. “Chắc người Pháp không nỡ giết em vì đã nói như vậy đâu.”

“Họ sẽ không làm vậy nếu họ đang ở đây,” Dane lẩm bẩm, dòng suy tưởng của anh trở lại những ngày xưa cũ. Khi còn bé, đã bao lần anh ngồi ngắm bóng mấy con cầy túi chơi đùa giữa những tán lá in hình giữa vòm trời đính những hạt sao? Đã bao lần anh ngồi ngắm mặt trăng thiên biến vạn hóa?

Đợi đến lúc bầu không khí có vẻ đủ hiền hòa để trở vào nhà?

Anh lắc đầu, quay lại bên con đường vắng. Ở cạnh bên Mariel giữa những khoảng khắc này đã gọi dậy biết bao kỷ niệm xưa cũ.

Lần cuối cùng anh gặp cô, chiếc xe của cô lảo đảo rời đường vào nhà bố anh, tiếng phanh xe rít làm bắn tung tóe đám sỏi rồi vút đi trên đường.

Anh dậm ga mạnh hơn. Càng sớm đưa cô về đến nhà, anh sẽ càng đỡ bị cắn rứt.

Cả hai người càng đỡ cắn rứt.

***

Chỉ một lúc sau họ đã về đến nhà bố mẹ cô. Dane cẩn thận quan sát quãng đường sau lưng trước khi chuyển bánh lái về phía ngôi nhà. Mariel không có khóa điều khiển, vậy nên anh bước ra khỏi xe, nhập dòng mã Mariel đưa cho anh lên tấm bảng được gắn chặt vào cột đá, cánh cổng đồ sộ mở ra. Họ còn lái tiếp một đoạn dài, nơi đám hoa huệ Phi châu xanh ngát điểm viền cho bãi cỏ một bên đường, phía bên kia là hàng thông lâu năm. Cây thường xuân leo trên mấy bức tường và vòng dây thép tô điểm cho một hàng hiên rộng rãi. Xe họ vừa ngừng lại, lập tức ba chốt đèn bảo vệ nhá lên, nhưng không có ngọn đèn nào phát ra từ lớp kính màu của cửa chính.

Anh nhòm vào ô của sổ tối đen. “Hai bác đi vắng rồi sao?”

“Hôm qua bố me em đi du ngoạn Thái Bình Dương rồi. Cảm ơn anh đã đưa em về.” mắt cô thoáng chạm mắt anh. Anh chẳng thể nắm bắt được điều gì trong đáy mắt sâu thẳm, dường như cô đã xóa bay biến mọi ý nghĩ.

Anh vẫn chưa muốn cô vào nhà. Không như thế này. Chết tiệt, không phải kiểu cách lịch sự và xa lạ như thế này.

Anh tự nhắc nhủ mình rằng tình bạn thuở thơ ấu của bọ đã trôi qua hàng bao nhiêu năm rồi. Cô không còn là cô gái ngây thơ, trẻ con cùng những giấc mơ cổ tích diệu kỳ như anh nhớ. Giờ cô đã là một phụ nữ thành đạt, độc lập và chin chắn.

Giờ cô đã ra dáng hẳn một phụ nữ trưởng thành. Những đường cong trẻ trung trên người cô càng lúc càng gợi cảm hơn, gương mặt cô cũng thêm phần quyến rũ.

Anh tắt máy, bất chợt cảm nhận cơn hoảng hốt trong cô. “Mariel…”

“Không.” Ngay lập tức cô nhắm mắt lại. “Không phải đêm nay.”

Đôi bàn tay anh siết chặt bánh lái. Nhưng nỗi căng thẳng vây bọc bởi những lời phát ra từ miệng cô, vết nhòe mờ phủ nơi đôi mắt cô. “Anh sẽ đưa em vào tận cửa.”

“Không sao mà, chỗ này có phải như ở phố đâu,” cô vừa nói vừa đẩy cửa xe.

“Anh sẽ đưa em vào tận cửa,” anh nhắc lại lần nữa, tay rút chìa khóa khỏi ổ. Vẫn có thứ chưa hẳn đã thay đổi – cô vẫn bướng bỉnh, cứng đầu như ngày nào.

Lại nhanh nhảu nữa – cô đã đi được nửa đường trước khi anh bước ra khỏi xe. Dư âm cái nóng ban ngày vẫn phủ choàng trên mặt đất, giữa mùi khuynh diệp và mùi thông sực nức.

Tiếng kim loại vang lên lách cách khi Mariel dò dẫm lục lọi túi tìm chìa khóa nhà, giơ giơ lên cao cố phân biệt chúng dưới ánh đèn hàng hiên.

“Để anh.” Dane tóm lấy chùm chìa khóa từ tay cô. Khoảnh khắc da chạm da khiến cho đầu ngón tay anh dậy lên cảm giác râm ran, cảm giác ấy lây sang cả cánh tay và truyền thẳng xuống cả thân dưới.

Nhận thức thoáng hiện khi mắt hai người giao nhau là lời nhắc nhở cay nghiệt rằng họ sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại tình cảm gắn bó thân thiết như dạo trước nữa.

Anh cũng không chắc liệu mình có thực sự muốn tiếp tục tình cảm xưa cũ đó không nữa. Chỉ chưa đầy một giờ ở cạnh cô, mọi nỗi ao ước, mọi nỗi khát khao thức dậy trong anh như một ngọn lửa cháy bùng lên từ lòng sâu thung lũng.

Cô lảng ánh mắt trước, giọng cô yếu ớt khi lên tiếng thanh minh, “Phoebe đưa chùm chìa khóa cho em, nhưng em quên hỏi chiếc nào là khóa cửa…”

Anh đút một chiếc khóa vào vừa khít ổ nhưng cửa đã bật ra trước khi anh vặn chìa. “Cửa không khóa,” anh thông báo.

“Vậy… chắc do em rồi. Em cứ nghĩ là cửa sẽ tự động khóa khi sập vào.” Ai khác không biết rõ về Mariel như anh chắc sẽ chẳng để ý đến vẻ chùng xuống thoáng qua trong cử chỉ của cô.

Dane lướt qua chỗ cô, tiến vào cửa chính tìm chỗ bật đèn. Ánh sáng ấm áp của những chiếc bóng đèn kiểu cổ phủ tràn mặt gỗ láng bóng và những món đồ đồng thau, mang lại vẻ xa hoa cho tấm thảm trang trí màu đỏ tía. Cô nhìn lên tấm bảng mộc trên tường khi theo anh bước vào nhà. “Chết thật. Em còn quên đặt chuông báo động nữa. Bố em mà biết chắc ngất mất.”

“Em không kể thì làm sao bác biết được.” Không quay lại nhìn cô, anh bắt đầu bước vào hành lang. “Anh sẽ xem qua một lượt trước khi ra về.”

“Không cần đâu,” ngay lập tức cô lên tiếng cản anh. Vẻ bối rối đột ngột hiện rõ trong âm sắc lời cô.

“Chắc chắn là cần. Lỡ ai đó đã đột nhập vào đây thì sao?”

“Em tự chăm lo cho bản thân được mà.”

“Anh cũng nghĩ là em làm được.”

Một lúc sau, thám thính tầng một xong xuôi, anh bắt đầu bước lên tầng hai rồi bật đèn sáng trưng khi đảo mắt qua các phòng. Mariel theo chân anh, miệng lầm bầm mấy lời phản đối. Anh ngừng lại trước cánh cửa cuối cùng bên trái.

Phòng của Mariel.

Vì vậy anh không bật đèn lên. Nhưng ngay khi bước chân vào phòng, lập tức anh nhận ra mình vừa mắc sai lầm. Ánh trăng tràn ngập căm phòng, vắt ngang qua chiếc valy để ngỏ, phủ trên chiếc bàn trang điểm xếp đầy các lại mỹ phẩm. Anh hít căng lồng ngực bầu không khí hòa lẫn mùi mê hoặc của phái nữ, phấn và nước hoa, như thể đã rất lâu rồi thiếu vắng chúng.

Anh chẳng bao giờ muốn che giấu cảm giác thích thú khi ở trong phòng của một người khác phái, nhưng khoảnh khắc này đây, anh chẳng thể nhớ gì ngoài những phút giây quá đỗi ngắn ngủi anh từng ngả vào vòng tay Mariel.

Những ký ức đầy nguy hiểm! Anh ép mình tập trung vào nhiệm vụ tự giao. “Mọi thứ có vẻ ổn, vậy…”

“Tất nhiên là vẫn ổn rồi,” cô ngắt lời anh. “Em chẳng đã bảo anh sao? Nhưng anh có bao giờ nghe theo em đâu nhỉ? Không. Nhưng… Sao anh lại phải vào đây và…? Trở lại là chính anh.” Cô nhấn mạnh những từ ngữ cuối bằng cái thở dài khe khẽ.

Lỗi lầm cũ gợn lên khó chịu trong bụng dạ anh. Giữa không gian lặng lẽ, anh nghe tiếng gió não nùng lướt qua hàng cây, tiếng vọng cảm xúc của chính anh. “Anh nghĩ đấy chính là điểm tốt đẹp của chúng ta ngày trước,” anh nói, mắt anh chăm chăm nhìn vầng trăng nhưng không thấy ánh sáng của nó. “Chúng ta từng được là chính mình.”

“Ngày xửa ngày xưa, trên một thiên hà xa xôi quá đỗi. Có thể lắm chứ.” Mariel bật đèn lên. Anh không biết tại sao, chỉ có thể bởi khung cảnh chan hòa ánh trăng cũng đã gợi nhắc cô đôi điều, Anh quay lại, mặt đối mặt cùng cô. Cô đã khoanh tay trước ngực và đang nhìn anh với vẻ bình tĩnh lạ lung. Hoặc là thế hoặc cô xứng là diễn viên siêu đẳng chết tiệt.

“Cũng kha khá thời gian trôi qua rồi đấy, Ong Chúa ạ.”

Anh có cảm giác thích thú khi bắt gặp cô nín thở trước cái tên thân thuộc ngày xưa, nhưng rồi nhanh chóng định thần lại, cô hất hàm. “Em không còn là cô bé con ngây thơ, cả tin nữa đâu.”

“Dane…” Mariel gọi, kiếm tìm anh với ánh mắt dạt dào mê đắm dễ tổn thương.

Nụ hôn.

Nụ hôn chín chắn đầu tiên của họ.

Một nụ hôn tạm biệt, bởi không ai biết cô sắp đi xa và không ai biết cô đi bao lâu?

***

Mắt anh gặp ánh dứt khoát trong mắt nàng, anh sẵn sang thú nhận nỗi đau anh đã gây ra đối với lòng tự tôn của nàng. “Anh mới mười tám và anh là thằng đại vô tâm.”

Nhưng đó là quá khứ. Đây là khoảnh khắc của hiện tại. Mà hiện tại thì chất chứa đầy khả năng. Cô không còn ngây thơ hồn nhiên nữa; cô đã là tâm điểm của dư luận thế giới. Một cô nàng hiện đại chắc hẳn đã ngả vào lòng vài thằng đàn ông trong những năm qua… một ý nghĩ mà anh thực lòng không muốn bị cuốn vào.

Môi cô hếch lên nét mỉa mai héo úa. “Có điều gì thay đổi sao anh.”

Anh nhoẻn cười. “Không. Vẫn là thằng khốn đại vô tâm.” Anh không thể ngăn mình thêm nữa – anh bước lại gần hơn, thân thể họ gần như chạm vào nhau, anh chạm tay vào má cô.

Cô lắc đầu. “Chúng ta không còn là trẻ con nữa. Đấy là chuyện của quá khứ rồi. Hãy cứ để quá khứ ngủ yên thì hơn.”

Nhưng Dane không muốn để yên, cho dù cái quá khứ đó có nằm đâu chăng nữa, bởi tâm trí anh đã ngừng thẩm thấu bất kỳ lý lẽ gì, từ ngữ hay ngôn từ phức tạp nào. Tất cả những gì hiện hữu trong anh là vẻ mặt mong manh mà anh bất thần nhận ra mình đang giữ yên giữa hai lòng bàn tay, đôi mắt màu ngọc lục bảo đã khép lại, mùi hương đầy mê đắm của loại nước hoa mà cô dùng, tay cô áp vào ngực anh, hơi thở nén khe khẽ khi anh nghiêng người chạm môi mình vào môi cô.

Anh cảm thấy như đang nếm hơi ấm mật ngọt, đôi tay anh luồn qua mái tóc mượt mà của cô rồi ngừng lại trên bờ vai nhẵn mịn để kéo cô lại gần hơn, để anh có thể đắm mình trong mùi hương trọn vẹn mê say khi môi cô he hé chờ anh.

Anh nhắm mắt khi thân thể cô như mềm ra, tan chảy về phía anh. Đầu ngón tay cô lấn bấn trên lớp vải áo anh. Những lời thủ thỉ dịu ngọt. Hơi thở gấp, nồng ấm lan trên má anh –

Đôi tay mịn đẩy mạnh ngực anh –

Tìm lại hơi thở, cô giật lùi, mắt ánh lên vẻ giận dữ và thận trọng. “Sao anh lại làm thế?” Giơ bàn tay lên chạm môi mình, cô quay đi chỗ khác.

Câu hỏi hay đấy. Hay đến hiểm hóc. Anh để ý mấy món tóc cô ôm lấy thái dương và lòa xòa trên cổ. “Có lẽ vì anh muốn thử xem cảm giác bây giờ có giống với những gì anh nhớ hay không.”

Cô xoay người lại, đôi mắt vẫn ánh lên đầy xúc cảm… khao khát hay giận dữ – anh không biết rõ bởi dư âm khoái cảm đã làm lu mờ sức nhìn của anh. Để định thần lại, anh bước tới bên bàn trang điểm, nhặt lấy một chai nước hoa rồi lại đặt nó xuống.

“Cuối cùng cảm giác thế nào rồi?” Cô nhắm mắt như thể đang hối tiếc vì đã hỏi, rồi lắc lắc đầu. Những lọn tóc mượt cuộn sóng trên bờ vai. “Anh đừng trả lời. Em không muốn nghe nữa.”

“Cũng có thể anh chỉ muốn hôn em vì những ngày xưa cũ.”

Anh hờ hững tựa người vào chiếc bàn trang điểm như thể huyết quản trong anh không tìm được đường thông, như thể chiếc quần bò của anh đã co rút mất phần đáy. “Ong chúa à, em đã đáp lại nụ hôn của anh.”

Không khí giữa hai người như được giãn ra trước điều bí mật vừa hé lộ, cô khe khẽ thở nhưng không hồi đáp.

“Và anh cảm nhận được. Anh nghĩ thế phải không?”

Cô thở dài. “Không phải đấy chỉ là phản ứng của một gã ngạo mạn điển hình chứ?”

“Anh không phải là một gã ngạo mạn điển hình sao?”

Cô nhìn anh, không cười, hay vẫn phảng phất nét cười nơi khóe môi cô nhỉ?

“Tốt rồi,” anh lên tiếng, coi đó như một biểu hiện đồng tình, rồi ngoác cười cầu hòa. “Coi như giờ chúng ta đã tranh biện xong rồi nhé, anh sẽ kiểm tra bên ngoài xem.”

Mariel giơ tay chặn lời anh. Ôi, không, cô không dễ dàng để anh chấm dứt giữa chừng như thế. “Anh Dane, chưa xong đâu. Sao giờ hai ta không cởi mở trao đổi hẳn hoi, rồi sau này sẽ không bao giờ phải xới lại chuyện cũ nữa?”

Nụ cười anh tắt dần. “Được rồi,” anh nói chậm rãi. “Sao đêm hôm đó em lại đến chỗ anh? Trong khi chúng ta vừa tạm biệt nhau ở nhà em.”

“Vì nụ hôn. Em nghĩ nụ hôn của anh hàm chứa ẩn ý gì đó. Nụ hôn đó là tất cả đối với em.” Tim cô đập rộn khi nhớ lại.

“Đấy chỉ là nụ hôn tạm biệt,” anh lẩm bẩm.

“Lúc đó em đã nghĩ – giờ em mới thấy mình thật ngu ngốc và ngây ngô – rằng em đã phải lòng anh. Và khi anh hôn em… bằng nụ hôn đó… em nghĩ…” Cô cố xua xua ký ức cũ. “Em đến tìm anh vì em muốn hỏi anh… để nói với anh rằng em sẽ trở lại… rằng chúng ta…”

Đêm hôm đó còn hiện hữu sáng rõ trong tâm trí cô. Sau nụ hôn đó, cô lái xe đến nhà anh. Cô nhận ra ánh đèn xe anh trong gara…

“Em nghe có tiếng động,” cô nói. “Em ngu ngốc quá nên mới nghĩ rằng anh bị thương. Thử hình dung xem em kinh sợ đến mức nào khi bắt gặp Isobel hờ hững ngồi trên nắp ca-pô xe anh, anh còn thì đang dạt dào cảm hứng như… Thế đấy.”

Cô nhớ chắc hẳn cô đã gây ra tiếng động nào đó, bởi cả hai người đều quay lại và nhìn thấy cô. Cô như bị thôi mien trong vài giây khổ sở, khi mắt cô lướt qua họ, tim cô như vỡ nát.

“Em ghét anh, Dane Huntington, em không muốn phải gặp lại anh thêm lần nào nữa!”

Cô không còn nhớ được bằng cách nào cô có thể lê bước ra chỗ náu ẩn trong xe – chỉ dai dẳng tiếng cười khúc khích của cô gái đó cùng câu giễu “Mariel tội nghiệp” còn găm lại trong tâm trí cô, và tiếng bước chân của Dane đuổi theo cô, tiếng anh gọi cô hãy chờ anh. Chờ ư?

Dane lắc đầu, cô biết anh cũng đang sống lại trong hồi ức. “Mariel, vấn đề là dù anh và em hết sức gần gũi nhau, dù anh hết lòng vì em, có một điều mà chúng ta chưa từng thẳng thắn đề cập là những cử chỉ thân mật gần gũi.”

“Hoặc vì chúng ta chưa từng nếm trải.” Cô nhìn anh không chút ngại ngần.

“Đáng lẽ chúng ta nên nói rõ cùng nhau. Như thế có khi lại tránh được những hiểu lầm đáng tiếc. Sau hôm đó anh đến tìm em để xin lỗi em nhưng em đã đi mất rồi. Thế nên bây giờ anh chính thức nói lời xin lỗi. Vì đã làm tổn thương em.”

Cô gật đầu. “Em nhận lời xin lỗi của anh. Nhưng anh chẳng việc gì phải xin lỗi cả. Giờ thì em hiểu ra rồi. Anh không nhìn em theo cách em vẫn nhìn anh.”

Có thể không hẳn thế. Cô nhận thấy bức thông điệp trong ánh mắt anh, có điều gì đó xao động trong cô. Cũng có lẽ có điều gì khác ngăn anh lại.

“Anh đã cố liên lạc với em vài lần,” anh nói. “Em đã không nhận cuộc gọi của anh. Em không biết rằng anh sang Paris vài năm sau đó. Anh có qua tìm em nhưng bà chủ nhà của em bảo anh là em đang cùng bạn trai đi nghỉ cuối tuần ở London.”

“Anh ấy không phải là bạn trai em; chỉ là một bạn học của em.”

“Bạn học, bạn trai – giờ cũng chẳng có ý nghĩa là mấy.” Anh cần không khí. “Để anh ra vườn xem sao.”

Phải mất trọn mười phút để bao quát toàn bộ khu vườn rộng lớn. Thực tế không cần nhiều thời gian đến vậy. Nhưng cả hai đều cần thêm chút ít khoảng lặng nữa.

Khi anh trở vào nhà từ căn bếp với những ô cửa sổ kính mờ, ánh sáng hắt ra qua cánh cửa liền kề khiến cho những đám cây sum xuê xanh mướt chuyển sang màu hổ phách và sắc mận chín.

Từ khuôn cửa kính anh nhìn thấy Mariel đang ngồi trên rìa hồ nước đắp nổi trong nhà, cạnh bức tượng thiếu nữ ôm bình rót dòng nước lóng lánh. Một chú bướm đêm bị ánh sáng đèn điện thu hút đang lượn lờ quanh đầu cô. Đôi cánh màu đỏ thắm cùng ánh đèn vàng vọt chiếu xuyên qua tán lá viền răng cưa của cây cọ cảnh, vươn lên múa lượn trên mặt nước và ánh lên trên gương mặt mà anh chẳng mấy thoải mái khi quan sát quá gần và quá riêng tư.

Cô cần theo đuổi giấc mơ của cô ở chân trời mới, anh hồi tưởng. Và cô đã thực sự thành công. Anh đã đúng khi không thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người thêm một bước đơn thuần nữa. Nếu chìm đắm trong tình yêu cùng anh thì cô sẽ chẳng gặt hái được điều gì ngoài nỗi buồn. Có thể cô đã chưa từng ra đi, anh không hề muốn mình gánh trách nhiệm nặng nề đó.

Hôn nhân chưa bao giờ nằm trong kế hoạch đời anh.

Anh nhìn kỹ cô thêm lần nữa. Cô đan tay đặt trên đùi, một lon bia đã mở nằm gọn giữa hai bàn tay cô. Dáng người cô rũ xuống, xới tung trí nhớ anh cũng khó lòng tìm được mẩu ký ức nào mà Mariel tự cho phép mình biểu lộ xúc cảm như thế ngay từ những năm đầu phổ thông. Có lẽ cô chẳng hề để tâm gấu váy mình hơi cao, để lộ làn da trắng mịn. Một lon thiếc đặt cạnh cô.

Anh coi đó như một lời mời.

Bình luận
720
× sticky