Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Yêu Không Mật Mã

Chương 6: Cách xa anh ta một chút

Tác giả: Kinh Hồng

Bóng tối mùa đông nhanh chóng buông xuống. Đi xuyên qua ngõ nhỏ không quá mười lăm phút, Bành Tiểu Ngôn đã hoàn toàn lạc đường.

Khu phía bắc Thần An của thành phố T nổi tiếng là một khu nhiều xã hội đen, lực lượng cảnh sát có hạn nên không bao giờ ngó ngàng đến đây. Vì thế, những cửa hàng, quán rượu mới nhìn có vẻ như hoạt động hết sức bình thường, trên thực tế là buôn bán bất hợp pháp. Việc trộm cắp, đánh nhau, mua hoa bán nguyệt ở đây xuất hiện thường xuyên như cơm bữa.

Lâm Cường chỉ đến đây có một lần, hơn nữa lần trước đến lại là vào ban ngày. Lúc đó, nhưng hoạt động kinh doanh vẫn còn được ẩn giấu trong những ngóc ngách không tên. Nhưng lúc này, đâu đâu cũng phát ra ánh đèn nhức mắt, hai bên đường tối om có rất nhiều người đứng, ngoài những người đàn ông có hành động đáng ngờ còn có các cô gái bán hoa. Đưa mắt nhìn, mỗi căn nhà thấp nhỏ cậu đều lạ lẫm.

Lâm Cường cảm thấy hơi đau đầu, sau khi bị một gái đứng đường cợt nhả vài câu, cậu lại càng căng thẳng, trán đã bắt đầu toát mồ hôi.

Bành Tiểu Ngôn không nói gì khoác tay cậu, nhìn sang bên đường vô cùng thất vọng, sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là ở đâu?”

Lâm Cường thở phào một cái, nheo mắt nhìn mớ kiến trúc đổ nát trong bóng đêm, rồi bước đi được một nửa con ngõ mới gõ vào đầu, “Chính là tòa nhà xám phía đối diện”.

Bành Tiểu Ngôn nửa tin nửa ngờ, “Cậu chắc chắn không?”

Lâm Cường gật đầu khẳng định, “Đối diện có một tòa nhà cũ, ở góc trên tòa nhà có treo tấm biển “nhà nghỉ”, dưới lầu có một cửa hàng thuốc, bên cạnh hàng thuốc có một cái cầu thang, lên đó rẽ phải đến phòng thứ tư là đến”.

Tận đáy lòng Bành Tiểu Ngôn rất nghi ngờ và lo lắng.

Sự lo lắng này không phải là từ lời nói của Lâm Cường mà là sự sắp xếp của Lâm Chi Chi. Cô ấy đã chuẩn bị cho mình một chỗ ở như vậy từ khi nào? Một nơi phức tạp như thế này – rốt cuộc là Chi Chi muốn che giấu điều gì?

Suy nghĩ thật kỹ, Chi Chi có phải chỉ đơn thuần là trưởng bộ phận an ninh của tập đoàn Hưng Hòa không?

Một sự sợ hãi chạy dọc theo cột sống, Bành Tiểu Ngôn bất giác bám chặt lấy cánh tay Lâm Cường.

Lâm Cường quay người lại, ánh đèn bên đường chiếu vào mặt cậu ta, một khuôn mặt đầy bối rối.

Bành Tiểu Ngôn thấy bất an, cô lùi lại, cố gắng nói thật bình tĩnh: “Có đúng là đây không?”

Lâm Cường gật đầu.

Lối đi không có đèn, cầu thang rất hẹp, ở chỗ ngoặt còn để một số đồ đạc của chủ nhà không đặt vừa trong nhà như những vật dụng đã cũ không nỡ vứt đi, thậm chí còn có cả một vại muối dưa.

Hành lang tầng hai rất thoáng, vài bóng đèn trên trần cũng đã hỏng rồi. Ánh sáng đèn đường hắt vào khiến người ta bất giác cảm thấy u ám, đó là một thứ ánh sáng kỳ quái.

Ngoài ánh đèn phát ra từ hai cửa sổ phía cuối hành lang, các cửa sổ còn lại đều tối đen, dường như không có người ở.

“Khóa rồi”. Lâm Cường quay lại hỏi: “Có vẻ như chị ấy không quay lại, Có vào không?”

Bành Tiểu Ngôn nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên”.

Lâm Cường lấy chìa khóa, tận dụng ánh đèn dưới lầu, cố gắng tìm ra một chiếc chìa khóa nhỏ trong một đống chìa khóa tra vào ổ quay hai vòng tách một tiếng, mở cửa ra.

Bành Tiểu Ngôn rút trong túi ra một chiếc đèn pin, khi ngẩng đầu lên, Lâm Cường đã bước vào trong rồi.

Cửa mở, bên trong tối om, có mùi của bụi bặm, dường như là lâu lắm rồi không có người ở.

Bành Tiểu Ngôn cẩn thận bước vào hai bước, mùi nấm mốc rất khó chịu, ngoài bụi ra, không thể dùng từ nào để miêu tả, mùi rất lạ.

Ánh đèn quái dị từ phía sau hắt vào, nhìn chỉ thấy một cảnh tượng hết sức mơ hồ.

Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng Lâm Cường than thở: “Sao lại không có điện…”

Bành Tiểu Ngôn vừa bước chân vào ngưỡng cửa thì nghe thấy tiếng kêu đứt quãng của cậu ta.

“Lâm Cường”. Bành Tiểu Ngôn bị tiếng kêu của cậu ta làm cho luống cuống, lo lắng cầm đèn chiếu vào trong.

Trong bóng tối, một vật giống như một miếng vải đen có mùi thuốc bịt lên miệng cô.

Bành Tiểu Ngôn tối mắt lại, lịm đi, ngã xuống.

Hôm đó tan giờ làm, Tô Cẩm không để Lục Hiển Phong đến đón, một người mới đến như cô không đi xe bus mà lúc nào cũng có xe đưa xe đón thì thật là quá phô trương… Hơn nữa, đồng nghiệp mà hỏi thì cô cũng khó trả lời.

Nhưng khi xe bus sắp chạy đến bến thì sự tự giác này biến thành một sự ân hận – ai biết được tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, so với việc cô nhìn thấy người đàn ông đứng ở bến xe thì việc để đồng nghiệp đoán già đoán non cho vui chuyện còn tốt hơn.

Nếu không tính những tình cảm mơ hồ của thời học sinh, có thể coi Ngạc Lâm là bạn trai đầu tiên của Tô Cẩm. Anh đẹp trai, lại có tính cách phóng khoáng mà ai cũng thích. Đặc biệt là từ nhỏ, Tô Cẩm rất sùng bái những người đàn ông làm nghề này. Anh phù hợp với tất cả những tiêu chuẩn đặt ra cho “bạn trai” trong mắt cô – ngoài vấn đề anh chuẩn bị đính hôn với người con gái khác sau lưng cô.

Khi mới quen nhau cô đã biết anh có rất nhiều bạn, phạm vi giao tiếp rộng đến khó tin, cô cho rằng đó là điều kiện cần thiết cho công việc của anh. Thế là đương nhiên cô bỏ qua vấn đề này. Trong tim anh ấy nhét nhiều thứ hơn người khác, rốt cuộc là không biết cô được đặt ở vị trí nào?

Tô Cẩm cảm thấy may mắn khi chuyển đến khu Cẩm Hoa, không còn xuống xe ở bến xe này nữa. Cô giấu mặt sau tờ báo, chỉ dám nhìn trộm sang.

Ngạc Lâm đang cầm một điếu thuốc, dựa vào cửa xe để kiểm tra người lên xuống xe. Anh biết qua Thiên Kiều là đến khu nhà ở cho nhân viên độc thân của Hải Công. Những nhân viên đó đều xuống xe ở bến xe này. Khi họ bắt đầu yêu nhau, mặc dù Ngạc Lâm chưa bao giờ đến nhà của Tô Cẩm, nhưng anh biết Tô Cẩm phải xuống xe ở bến này.

Vì sao anh chưa bao giờ đến phòng của cô?

Ngạc lâm đột nhiên nghĩ đến vấn đề nà chợt sững người.

Dường như mỗi lần đến đây đón cô, cô đều đang đứng ở bên đường đợi anh – Cô luôn luôn đợi anh, dù biết rằng anh không thích chờ đợi. Cho dù anh đến muộn cô cũng không bao giờ tức giận.

Đúng, cô chưa bao giờ tức giận – cho dù là anh đã làm gì. Thậm chí cô còn từng nhìn thấy anh dẫn một cô gái khác đi chơi trên đường…

Đột nhiên Ngạc Lâm cảm thấy buồn bã. Quen biết nhau lâu như vậy, tự nhiên tất cả biến thành cát bụi khiến lòng cảm thấy có gì đó thật đau xót.

Chiếc xe bus chầm chậm chạy đi. Trong những người mặc đồ công sở xuống xe không hề có Tô Cẩm.

Nghĩ lại, Ngạc Lâm là do Chi Chi giới thiệu.

Khi cô và Lâm Chi Chi đi dạo phố thì lại gặp Ngạc Lâm một lần nữa, Ngạc Lâm cùng vài cảnh sát trẻ, đang kiểm tra một cửa hàng đài mới mở. Anh vẫn đội mũ lệch, mặt đầy vẻ ngạo mạn.

Nhìn thấy Tô Cẩm hơi đỏ mặt lúng túng nói: “Mình đã nhìn thấy người cảnh sát đó…” Lâm Chi Chi cười, “Một câu thôi. Cậu có muốn làm quen không, mình giới thiệu cho”.

Lúc đó, miệng Tô Cẩm há ra ngạc nhiên, trông giống như một quả trứng vịt, “Tại sao cậu lại quen anh ấy?”

Lâm Chi Chi nháy mắt, “Mình không biết anh ấy, nhưng mình có thể giới thiệu cho cậu. Có muốn không?”

Tô Cẩm vô cùng vui mừng.

Đương nhiên, ngày gặp mặt, ngồi ăn cơm cùng nhau, ngoài Lâm Chi Chi còn có một chị mà Tô Cẩm không quen biết, bằng tuổi của Tô Cẩm và Lâm Chi Chi cộng lại, có vẻ rất quen Lâm Chi Chi, Tô Cẩm đoán chị ấy cũng là cảnh sát. Không hề có căn cứ gì, chỉ là cảm giác mà thôi.

Cô có chút nghi ngờ vì sao Lâm Chi Chi lại có thể làm bạn với cảnh sát. Khi đó, sự chú ý của cô dồn hết vào Ngạc Lâm, một chút nghi ngờ đó nhanh chóng tan biến…

Nhưng đến giờ, sự nghi hoặc đó lại quay trở về trong suy nghĩ của cô.

Vì sao Lâm Chi Chi lại có thể làm bạn với cảnh sát?

Xe bus đột nhiên dừng lại ở bên đường.

Đây là bến cuối cùng của xe bus trước khi quay trở lại thành phố. Xuống xe đi bộ chưa đến hai trăm mét về phía trước chính là khu Cẩm Hoa. Đến đây, trên xe bus chỉ còn lại một mình cô.

Tô Cẩm chào lái xe, nhấc chiếc ba lô to có hình có Snoopy bước xuống xe.

Vừa bước xuống đất, chiếc xe bus phía sau lưng còn chưa chạy, Tô Cẩm đã chết lặng.

Lại là Ngạc Lâm.

Xe còn chưa hết khói, anh ta đã mở cửa xe bước xuống.

Tô Cẩm im lặng một lát, quay người bước đi, vừa đi vừa cầm điện thoại, hoàn toàn bối rối, không nghĩ gì tự giác ấn số của Lục Hiển Phong.

Điện thoại vừa nhấc, chưa kịp nói “A lô” đã nghe thấy giọng Tô Cẩm vội vàng và bối rối: “Tôi ở bên ngoài”.

Lục Hiển Phong trả lời dứt khoát: “Tôi xuống ngay”.

Tim Tô Cẩm như sắp rơi ra.

Nhìn thấy cô chạy đi, Ngạc Lâm quay lại xe, lái tiếp một đoạn mới dừng lại.

Anh lái xe chặn trước cô, giọng gấp gáp hét lên: “Sao em phải chạy?”

Tô Cẩm giống như vừa bị đấm một quả. Đúng rồi, chạy làm gì?

Nhưng cô không muốn nhìn thấy người này, thực sự không muốn, một lần cũng không được. Cô không muốn phí lời hỏi thăm đại loại như “Anh khỏe không, tôi khỏe” với người này, dường như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra giữa họ…

Tô Cẩm biết khi mình đối mặt với những biến cô trong cuộc sống, cô không phải là một người bình tĩnh. Đối với những người và việc mà cô không thích, cô không hề nghĩ ra biện pháp nào hay cả ngoài việc chọn lựa không gặp lại nữa.

Nhưng… toàn bị người khác ép đến mức không có cách nào chạy thoát.

Hít một hơi thật sâu, Tô Cẩm chầm chậm ngẩng đầu lên.

Khi bốn mắt gặp nhau, mọi bức bối đều được giải tỏa. Phản ứng này khiến cô không thể ngờ được, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Không khó khăn như mình tưởng, cô nghĩ, đối diện với người đàn ông này một lần nữa dường như… không còn khó khăn như trước.

Có lẽ do cô là người rất biết cách chấp nhận, hoặc có lẽ do vấn đề của Lâm Chi Chi đã chiếm hết sự chú ý của cô. Bất giác, cái tin người đàn ông này sắp đính hôn không còn quan trọng trong lòng cô nữa.

“Cảnh sát Ngạc”, Tô Cẩm gật đầu, “Xin lỗi vì không nhìn thấy anh. Xin hỏi có chuyện gì không?”

Ánh mắt Ngạc Lâm bộc lộ một thứ tình cảm vô cùng phức tạp.

Trong khi đó Tô Cẩm lại càng thêm điềm nhiên, đôi mắt trong sáng nhìn thẳng. Ngạc Lâm luôn biết cô có một đôi mắt giống trẻ con, rất dịu dàng, khi nhìn người khác ánh mắt trong vắt giống như mặt nước hồ, sóng mắt lung linh, ngay cả sự hấp dẫn đó cô cũng không tự nhận thức được.

Ngạc Lâm quay đi, trong ánh mắt có chút chua xót.

“Thực sự là anh chỉ muốn dặn dò em”, Ngạc Lâm khó khăn nói tiếp, khi quay đầu lại, ánh mắt đã trở lại bình thường, “Người đàn ông đó… em cách xa anh ta một chút”.

“Sao?” Tô Cẩm ngạc nhiên. Anh ta nói Lục Hiển Phong sao?

“Cách xa anh ta một chút”. Câu nói được nhắc lại một lần nữa dõng dạc hơn, kiên quyết hơn, dường như đang đợi cô gật đầu. “Cuộc sống của anh ta rất phức tạp”.

Tô Cẩm rất muốn đưa ra lý lẽ để phản bác “Tôi đi lại với ai anh quản lý hết được không?” nhưng thực sự cô không có cách nào nói dõng dạc được như anh. Để thể hiện một bộ mặt thật bình tĩnh đối với cô là điều rất khó khăn.

Thấy cô không phản ứng gì, trong mắt Ngạc Lâm có nét thất vọng. “Em à, có những việc anh không thể giải thích cặn kẽ với em được, nhưng bản chất của sự việc không giống như em nhìn thấy đâu”.

Tô Cẩm nhìn anh, trong lòng cay nghiệt nghĩ: Thế là thế nào? Không phải là anh theo đuổi cô ta, mà là cô ta theo đuổi anh? Lẽ nào cô ta bỏ thuốc vào rượu cho anh khiến anh đánh mất mình, thế nên anh không thể không theo cô ta?

Tôi khinh!

Tô Cẩm không quay đầu lại, “Ngạc Lâm, tôi mong anh đừng như vậy, thật đấy. Tôi thất tình, điều này tôi công nhận. Nhưng mong anh… đừng làm cho tôi cảm thấy hai năm vừa qua là không đáng có”.

Ngạc Lâm không nói được gì.

Tô Cẩm nghe thấy tiếng bật lửa, sau đó là mùi thuốc lá quen thuộc bay lại. Anh ấy luôn hút thuốc Kent, đó là thương hiệu thuốc lá lâu đời. Đầu lọc màu trắng, điếu thuốc nhỏ và dài rõ là không hợp với phong cách của anh.

Cô nhớ là anh đã từng nói, vị của Kent là độc nhất vô nhị, người thích hút điếu đầu tiên đã thích, người không thích cho dù hút bao lâu cũng không thích.

Anh chỉ thích hút thuốc Kent, uống rượu thì phải là rượu trắng. Thích đén ăn ở nhà hàng Giang Nam, thích ăn hải sản ở khách sạn Việt Cảng, nửa đêm canh ba thích kéo bạn bè đi ăn thịt dê nướng và tôm hùm nấu ớt.

Những thói quen của con người này cô vẫn nhớ, tuy nhiên… đã không còn tư cách gì để tiếp tục nhớ.

Chuông điện thoại lại vang lên.

Tô Cẩm vội vàng nghe máy: “A lô?”

“Là tôi”. Tiếng Lục Hiển Phong nhàn nhạt nghe không biết là đang có tâm trạng gì, “Có cần tôi qua đó không?”

Tô Cẩm ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông đang ung dung đứng ở cửa khu nhà.

Mặc áo khoác màu xám, đang dựa vào bức tường trắng, thân hình cao lớn hơi gầy rất bắt mắt. Người đàn ông này dù đứng ở đâu đều rất tự tin và hấp dẫn. Đứng ở xa thì có vẻ cuốn hút, đứng ở gần lại cảm thấy đáng tin cậy. Giống như đang đi trên đường vào ban đêm đột nhiên nhặt được một cái gậy, mặc dù không biết nên dùng như thế nào nhưng cũng cảm thấy vững dạ hơn, chân bước đi cũng vững vàng hơn.

Tô Cẩm cười, “Để tôi nghĩ xem”.

Cách nửa con đường, Tô Cẩm nhìn rõ ánh mắt Lục Hiển Phong đang cười, “Cô lại đây”.

Khi người đàn ông này không cười thì có đôi chút hiền lành, khi cười lại rất yêu ma, một cái nhìn khiến người khác hoảng hốt.

Một chữ “Được” vừa bật ra khỏi miệng, bàn tay cầm điện thoại đột nhiên có người động vào.

Tô Cẩm ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Ngạc Lâm đang chau mà, “Em à, em nghe anh một lần, cách xa anh ta một chút”.

Tô Cẩm cúi mặt, không nói gì, rút tay ra khỏi tay anh ta, “Tôi luôn luôn nghe lời anh cho đến khi anh trở thành vị hôn phu của người khác”.

Em à”. Ngạc Lâm nhấn mạnh, ánh mắt lo lắng, “Đợi qua đợt này anh sẽ giải thích rõ cho em”.

Tô Cẩm lùi một bước, ánh mắt lạnh lùng, lắc đầu: “Cảnh sát Ngạc, rất xin lỗi vì tôi không thể đáp ứng yêu cầu của anh. Mặc dù tôi ngốc nhưng không ngốc đến mức đồng ý làm vợ bé của người khác”.

“Tô Cẩm”.

Khi quay người đi, Tô Cẩm cảm thấy hối hận. Cô không nên dừng lại nghe anh ta nói, thực sự không nên.

Đối với người đàn ông này, yêu cầu của cô không cao. Nếu anh thực sự không có cách gì để tiếp tục với mình, nếu anh thực sự không thể tiếp tục thích mình, vì sao không thể nghĩ cho mình trong chuyện này? Vì sao anh không thể dứt khoát bước đi để cho mình có một cuộc sống mới khi vượt qua đau khổ?

Cô chỉ muốn giữ lại những ký ức tốt đẹp về quãng thời gian đã qua. Nhưng bây giờ, anh đã làm tốt và xấu lẫn lộn với nhau khiến tất cả biến thành một mớ hỗn tạp.

Tâm trạng của cô trở nên suy sụp. Tô Cẩm ủ rũ đứng trước mặt Lục Hiển Phong, muốn nói lời cảm ơn, nhưng lại thốt ra một câu khác hẳn: “Anh nấu cơm chưa?”

Lục Hiển Phong nhìn ra phía sau lưng cô, ngậm một điếu thuốc cười thành tiếng, “Chưa. Em muốn ăn gì?”

Tô Cẩm đưa tay vuốt mặt mình, “Tôi thấy tâm trạng không tốt, muốn tiêu tiền”.

“Ồ” Lục Hiển Phong ngạc nhiên, “Thế thì mời tôi đi ăn cơm đi. Tôi muốn ăn pizza hải sản ở Bán Loan”.

Tô Cẩm nghiêng đầu nghĩ, “Tôi ghét nhất ăn pizza hải sản ở đó. Chúng ta đổi khẩu vị đi, đi ăn gì đó cay cay được không, món gì đó thật cay”.

“Được”. Lục Hiển Phong gật đầu ngay, “Đi bộ sao?”

Tô Cẩm không ngần ngại gật đầu: “Đi bộ”.

Lục Hiển Phong cười, tự giác đưa cánh tay ra: “Này, cho em mượn”.

Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn, không khách sáo khoác tay anh, thở dài lắc đầu, “Tôi, Tô Cẩm, trẻ trung, xinh xắn, tài năng. Thành tích xuất sắc, hai tháng nữa là có thể lấy bằng kỹ sư rồi. Có tiền đồ như vậy mà lại mất tiền để mượn một cánh tay…”

“Được rồi”, Lục Hiển Phong không khách khí ngắt lời than vãn của cô, “Muốn khóc thì khóc đi. Người ta đi rồi còn giả vờ làm gì?”

Tô Cẩm đưa tay lên mũi, “Không muốn khóc”.

Lục Hiển Phong chăm chú nhìn cô.

“Thật sự không muốn khóc”, Tô Cẩm thở dài, “Vì… cảm thấy không đáng…”

Lục Hiển Phong dùng tay kia vuốt tóc cô, “Vậy thì, sau này em cách xa anh ta một chút”.

“Ồ?” Tô Cẩm ngạc nhiên. Câu nói này sao mà quen tai?

“Cách xa anh ta một chút”. Lục Hiển Phong nhấn mạnh, “Những điều khác chúng ta không nói nữa, em có đọ được với con gái phó thị trưởng không? Cô gái đó là tiến sĩ hóa học, từng du học nước ngoài, có cả bằng lái máy bay – Em đọ được không?”

Tô Cẩm ủ rũ lắc đầu.

Lục Hiển Phong liếc nhìn vẻ ảo não của cô, thở dài, “Sau này cách xa anh ta một chút”.

Tô Cẩm gật đầu.

Lục Hiển Phong hài lòng trước phản ứng của cô, khẽ vuốt tóc cô, “Tô Tô, đợi qua đợt này, nếu tôi còn sống tôi sẽ theo đuổi em. Em thấy thế nào?”

Trong lòng Tô Cẩm ngạc nhiên, tóc gáy dựng lên, “Thế nghĩa là sao? Anh có ý gì?”

“Tôi thuận miệng nói vậy thôi, em đừng cho là thật”. Lục Hiển Phong nhếch mép cười, “Tôi phải quét sạch những người đẹp khác xếp hàng trước em đúng không? Nhiệm vụ này thật nguy hiểm, cũng cần có thời gian”.

Mặt Tô Cẩm trắng bệch.

Anh ấy nói là, “Đợi qua đợt này…”

Vừa rồi Ngạc Lâm cũng nói “Đợi qua đợt này…”

Cái “đợt này” của hai người là trùng hợp hay là có ý gì khác. Nếu là vế sau… thì giữ họ sẽ xảy ra chuyện gì mà Lục Hiển Phong lo lắng là mình không thể sống được?

Cuối cùng là họ có chuyện gì che giấu mà cô hoàn toàn không biết?

Tô Cẩm bám chặt lấy tay áo của anh, ngón tay trắng bệch, thậm chí tiếng chuông điện thoại reo cô cũng không để ý, thần kinh cô vô cùng căng thẳng.

Vì thế, giọng cô cũng đanh lại: “Tôi là Tô Cẩm, ai đấy?”

Trong điện thoại là giọng một người phụ nữ lạ: “Là cô Tô Cẩm đúng không? Xin cho tôi hỏi cô có quen cô Bành Tiểu Ngôn không?”

“Tiểu Ngôn?” Tô Cẩm dừng chân, “Tiểu Ngôn sao rồi?”

“Là thế này”, giọng người phụ nữ lạ thở phào nhẹ nhõm, “Cô ấy bị thương, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện Nhân dân”.

Tô Cẩm không thể ngờ, khi cô mở cửa phòng bệnh, người đầu tiên cô nhìn thấy không phải là Bành Tiểu Ngôn mà là Lâm Cường.

Mặc dù cậu ấy cao hơn vài năm trước rất nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn như vậy. Đặc biệt là một bên mặt có vết sẹo rất rõ – đó là do lúc nhỏ thi trèo cây với đám trẻ con, không cẩn thận bị ngã từ trên cây xuống.

Chắc chắn đó là Lâm Cường. Vấn đề là: Vì sao cậu ấy lại ở đây? Bành Tiểu Ngôn đâu?

Tô Cẩm nhìn thấy hai nam sinh cũng dãy giường Lâm Cường rồi nhìn sang phía bên kia của phòng bệnh sáu người.

Cô nhìn từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu người bị bó băng kín mít trông giống như xác ướp đang nằm trên giường, thật khó mà tin được.

Người này không thể là Bành Tiểu Ngôn? Bành Tiểu Ngôn luyện võ công từ nhỏ, đã từng đánh hai, ba tên lưu manh thừa sống thiếu chết.

Tô Cẩm do dự bước sang.

Người bị băng bó đang nằm ngủ, nhưng đôi mắt… rõ ràng là Bành Tiểu Ngôn không thể sai được.

Lẽ nào Bành Tiểu Ngôn trên đường đi tìm Lâm Cường thị bị cướp? Hay là khi hai người gặp nhau thì bị cướp?

Lâm Cường bị tiếng động đánh thức, từ từ mở mắt, ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt Tô Cẩm, hoài nghi hỏi: “Chị là…”

Tô Cẩm nhìn thấy chân phải của cậu ta bị bó bột lộ ra dưới chăn, buộc miệng hỏi: “Lâm Cường, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao hai người đều…”

Lâm Cường rõ ràng là vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê, hoàn toàn không nhận ra cô gái đeo ba lô là ai, nghe thấy cô gọi tên mình thì rất ngạc nhiên, sau đó mới chầm chậm trả lời: “Tôi leo tường bị ngã”.

Tô Cẩm ngạc nhiên, “Còn cô ấy?”

“Cô ấy?” Lâm Cường càng hoang mang, “Tôi không quen. Khi người ta đưa tôi đến đây, cô ấy đã ở đây rồi”.

Như để chứng minh lời cậu ta nói, một nam sinh đeo kính ngồi bên cạnh kể: “Khi bọn em phát hiện ra Tiểu Lâm ở góc tường, bên cạnh không có ai cả. Cậu ấy thực sự không quen người này.

Tô Cẩm há hốc miệng ngạc nhiên.

Tại sao lại thế này? Lẽ nào Bành Tiểu Ngôn không đi tìm cậu ấy? Bây giờ cả hai người đều nằm trong viện nhưng hình như Lâm Cường lại không quen cô ấy? Lẽ nào trước khi họ gặp nhau đã xảy ra chuyện gì?

Bành Tiểu Ngôn vẫn đang hôn mê, sắc mặt xanh xao thiếu sinh khí. Tấm thẻ ở chân giường ghi rất nhiều dấu vết tổn thương, xem đi xem lại chỉ có một mục ghi “chấn thương não” là khá nguy hiểm. Còn lại chỉ là những vết thương ngoài da. Nhưng nghe nói chấn thương não để lại khá nhiều di chứng, liệu sau khi tỉnh lại cô ấy có nhớ được mình là ai không?

Tô Cẩm thận trọng cầm tay Bành Tiểu Ngôn.

Cổ tay cô ấy bị băng nên Tô Cẩm không dám động mạnh, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên tay cho cô.

Cô không cam tâm hỏi Lâm Cường: “Người này… không phải là cô ấy đến tìm cậu sao? Trước đây cô ấy đã đến nhà cậu rồi mà”.

Lâm Cường há miệng, có vẻ đờ đẫn.

Tô Cẩm chau mày, “Lâm Cường, cậu có nhớ tôi là ai không?”

Lâm Cường lắc đầu, ngại ngùng cười, “Thế… trước đây tôi đã gặp chị chưa?”

Lòng Tô Cẩm trầm lại, “Tôi là Tô Cẩm, hồi đó cậu gọi tôi là chị Tô Tô. Khi cậu học tiểu học, tôi sống ở ngõ phía sau nhà cậu, cậu nhớ lại xem?”

Lâm Cường khổ sở chau mày, do dự nhìn khuôn mặt Tô Cẩm hai lần, “Chị Tô Tô?’

Tô Cẩm cảm thấy lòng mình thắt lại.

Rốt cuộc là thế nào? Vốn dĩ hai người đã gặp nhau, một người chấn thương não, một người ngã từ trên tường xuống gãy chân – có vẻ như trí não cũng có vấn đề rồi… Trong thời gian Bành Tiểu Ngôn tắt máy đã xảy ra chuyện gì?

Có tiếng gõ cửa phòng nhè nhẹ phía sau lưng, Lục Hiển Phong cầm mấy tờ giấy chạy vào, nhỏ giọng gọi cô: “Tô Tô”.

Tô Cẩm quay người, cảm thấy đầu óc rối tung, không biết phải nói với anh như thế nào, lại nhìn thấy Lục Hiển Phong đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, sau đó mấp máy môi như muốn nói: “Ra ngoài rồi nói”.

Tô Cẩm lặng đi một lát rồi gật đầu. Cô nhìn tờ giấy trong tay anh, hóa ra đó là giấy yêu cầu có hai y tá chăm sóc cho Tiểu Ngôn.

Trong lòng Tô Cẩm cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ lại, cũng không còn biện pháp nào tốt hơn. Đợt đào tạo của Hải Công sắp kết thúc, mấy ngày sau cô phải làm bài kiểm tra. Mà Bành Tiểu Ngôn cũng chỉ có ông bà đang sống ở thành phố T, sức khỏe của họ không tốt, nhất định phải giấu tin này.

Lục Hiển Phong vuốt tóc cô, “Khi công ty không có việc gấp, tôi sẽ đến xem thế nào”.

Tô Cẩm gật đầu, nói lời cảm ơn.

Hành lang vọng lại tiếng người y tá kiểm tra phòng, đã hết giờ thăm bệnh nhân.

Lục Hiển Phong biết cô không yên tâm, thở dài khoác vai cô bước ra ngoài, vừa đi vừa an ủi: “Yên tâm, bạn của em có y tá chăm sóc mà, tôi đã đăng ký dịch vụ đắt nhất – người ta làm việc rất chuyên nghiệp, chắc chắn là chăm sóc còn tốt hơn em”.

Chấn thương não có để lại di chứng không?” Đây là vấn đề Tô Cẩm lo lắng nhất, “Không bị mất trí đúng không?”

Lục Hiển Phong không nhịn được cười, “Em xem rất nhiều phim đúng không?”

Tô Cẩm cúi đầu bước đi, lúc bước ra đến cửa bệnh viện không nén được lại hỏi một vấn đề đã giấu sâu tận đáy lòng: “Anh nói xem, hai người bọn họ đều bị chấn thương não… liệu có phải là trùng hợp không?”

Lục Hiển Phong khoác vai cô chặt hơn. Khi Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn anh, anh chỉ mím môi, cười một cách thờ ơ, “Đi thôi, về rồi nói sau”.

Bình luận
× sticky