Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Không Phải Là Công Chúa

Chương 6: Tai nạn bất ngờ

Tác giả: Kawi

– Sao thế con? – mẹ nó ngạc nhiên hỏi

– Hai đứa học cùng trường à? – mẹ Lê Thái bất ngờ

– Hình như thế! Nhìn đồng phục của con cậu giống đồng phục của nhỏ Lam mà! Đúng là duyên số! – mẹ nó cười.

– Lại đây Bun! – mẹ hotboy vẫy tay.

Lê Thái ngồi xuống, mắt vẫn không thôi nhìn nó, nó thì không dám nhìn lại, mặt cứ chúi sau lưng mẹ.

– Sao tay con bị thương thế này? – mẹ Thái cầm tay con trai hỏi với vẻ lo lắng.

– Không sao cả, con vô ý nên thế! – Thái nói, mắt vẫn không thôi nhìn nó, còn nó thì càng không dám nhìn… đó là vết thương do móng tay của nó gây ra .

Trong suốt thời gian tiếp theo nó không nói gì, Lê Thái cũng thế, chỉ có hai người mẹ là cười nó rôm rả, họ đâu biết cái mối quan hệ phức tạp của nó với Lê Thái, chậc chậc…

– Bun, dẫn Lam lên trên tham quan đi con, bạn bè cùng trường thì còn lạ lẫm cái gì nữa! – mẹ Thái vỗ vai đứa con trai

– Dạ????? – cả nó và Lê Thái đồng thanh.

– Đúng rồi, hai con lên lầu chơi để người lớn nói chuyện cho thoải mái! – mẹ nó cũng đồng tình.

Nó quay sang nhìn mẹ với ánh mắt trách cứ, tại sao mẹ nó lại dẫn nó theo làm gì, lại còn bắt nó…. Nó bực mình nhưng cũng đành đứng lên cùng Lê Thái, cả hai như đang đeo hai cái gông dưới chân, lết thết từng bước nặng nề lên cầu thang.

Lên thấu tầng hai, Thái không nói không rằng đi thẳng vào phòng rồi đóng sầm cửa lại bỏ nó đứng bơ vơ một mình, nó cũng không buồn kêu lại, nó biết Thái đang rất giận nó, với lại nó cũng không có gì để nói với Thái!

Nó cho rằng Thái là một con người kì lạ, sau bao nhiêu lần bị nó “đánh” Lê Thái đều không nói năng gì, không một lời trách móc, chỉ nhìn nó với ánh mắt giận dữ rồi bỏ đi, nó bắt đầu nhận thấy sự khác biệt giữa hotboy Lê Thái với những hotboy khác… không ăn chơi, không “đại ca”, không nổi tiếng với những chuyện yêu đương nhăng nhít. Thái trầm tính, lạnh lùng và dường như vô cảm với xung quanh, có lẽ vì thế mà hotboy càng trở nên “quyến rũ” với bao đứa con gái trong trường.

Nó bước đi một mình… không cần Thái nó vẫn có thể tham quan hết căn nhà này, hotboy được sống trong một cung điện như vậy hèn gì đôi lúc nó nhìn Thái mà cứ nghĩ đến những vị hoàng tử trong truyện cổ tích…

Men theo cầu thang nó nhìn thấy những chậu hoa màu xanh nước biển bắt mắt phía ban công, nó tiến lại gần, trông chúng thật đẹp, nó mân mê từng cánh hoa bằng một niềm hứng thú kì lạ.

– Đừng đụng vào nó! – tiếng Thái cất lên khiến nó giật mình đứng dậy.

– Làm gì dữ vậy! Tôi chỉ thấy nó đẹp nên muốn xem thôi! – nó bất mãn

– Cậu không hợp với nó! – Thái nói với vẻ khẳng định

– Cái gì? – nó bực mình – Thôi đi! Tôi biết cậu giận tôi vì chuyện chiều nay nhưng chính cậu là nguyên nhân của mọi rắc rối, giá mà cậu không gọi nhầm rồi bắt tôi phải nghe những lời tỏ tình kì cục thì có lẽ tôi và cậu không có nhiều mâu thuẫn với nhau như lúc này, mặc dù tôi không phải là cô Kim gì đó nhưng tôi nghĩ với lời tỏ tình vô duyên như thế thì không ai đủ cam đảm để chấp nhận cậu đâu! – nó nói với vẻ trêu chọc.

Nhưng nó không ngờ đó là lời đụng chạm lớn đối với Thái, cậu ta tiến nhanh về phía nó rồi dừng lại ngay trước mặt với một khoảng cách không thể ngắn hơn khiến nó phải nghiêng người dựa vào thành lan can thấp lè tè sau lưng.

– Tôi không cho phép cậu can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi! – Thái tỏ vẻ khó chịu.

– Tôi cũng không thèm. – nó nói rành rọt.

– Từ nay tôi không muốn gặp cậu nữa! Hãy tránh xa khỏi tầm mắt của tôi! – Thái nhìn nó không chớp mắt.

– Me too! – nó ra vẻ lành đạm không thèm nhìn Thái.

Lê Thái nhanh chóng quay lại để trở về phòng. Nhưng… chân hotboy trong khi chuyển hướng đã quệt phải chân nó một lực khá mạnh khiến nó không thể giữ thăng bằng… và nó ngã nhào ra sau. Lê Thái chỉ kịp nhìn thấy nó với với cánh tay như chuồn chuồn sắp gãy cánh trước khi nó rơi từ trên ban công lầu hai xuống! Tay cậu nhóc với theo nhưng không kịp.

Ò e ò e ò e…

Choàng mắt tỉnh dậy, nó suýt nữa ngất khi nhìn thấy ba bốn gương mặt đang nhìn chằm chằm vào nó.

Đúng là trong cái rủi cũng có cái may, nó rơi từ trên lầu hai xuống nhưng lại rơi trúng vào lùm cây sau nhà nên vẫn lành lặn chỉ bị chấn thương nhẹ ở trán .

Nó nhìn thấy mẹ, thấy ba và bác Nhu (mẹ Thái) nhưng không thấy Lê Thái đâu cả, nó thầm rủa cậu nhóc độc ác.

– Con tỉnh rồi à? Con làm ba mẹ lo quá! Sao lại để rơi từ trên đó xuống thế? – mẹ nó xuýt xoa.

– Tại vì… – nó nói lớn, định bụng sẽ nói rằng do Lê Thái “bạo lực” nên mới khiến nó như vậy, nhưng nghĩ lại nó lại thôi không nói. Dù gì nó cũng là người gây khá nhiều thương tích cho Thái… coi như bây giờ nó trả lại

– Sao con?

– Tại con ham nhìn mấy chậu hoa nên trượt chân thôi! – nó nói với vẻ mệt mỏi rồi nghiêng đầu qua một bên và nhắm mắt.

– May là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra – Cô Nhu an ủi mẹ nó

– Ừ…

Hai người họ ra ngoài để nó nghỉ ngơi, có lẽ ngày mai nó sẽ phải nghỉ học để ở lại bệnh viện theo dõi.

Lê Thái không vào thăm nó, nó cũng không còn quan tâm đến, nhưng chỉ là không vào phòng nó nằm thôi chứ Thái vẫn đứng ngoài cửa, tất nhiên nó không biết được điều đó.

Ngày hôm sau, tin nó bị rơi từ ban công lầu hai xuống khiến cả lớp náo loạn, thầy chủ nhiệm lo lắng gọi điện thoại hỏi thăm nó, thầy kể cho nó nghe hàng tá truyện cười khiến nó cười đến sái quai hàm, mấy thằng nhóc cùng lớp lũ lượt rũ nhau đến thăm nó mang theo toàn bơ sữa khiến nó cảm động đến rơi nước mắt, nhưng nó không thấy Bảo.

Tuyết cũng đến thăm nó và mang theo một hộp quà to tướng màu đỏ, nó cười híp mắt:

– Quà của mình à? Mình nằm viện chứ có phải tổ chức sinh nhật đâu mà tặng quà thế?

– Không phải quà của mình đâu…- Tuyết nhỏ nhẹ.

– Không phải của cậu? Thế của ai? – nó hỏi dồn

– Sao đỏ đem lên nói có người gửi cho cậu!

– Sao? Lại tên đó! – Nó tiu nghỉu ôm hộp quà và để qua một bên.

– Cậu đã đỡ chưa? – Tuyết hỏi với vẻ lo lắng

– Ừ, cũng không nặng nề gì lắm! – nó cười, chợt nghĩ đến Bảo, nó hỏi – Bảo hôm nay có đi học chứ? – một câu hỏi trớt qướt nhưng không hỏi thì nó không chịu nỗi.

– Có! Cậu ấy chưa đến đây thăm cậu à? Mà mình cũng không nghe cậu ấy hỏi han gì về cậu cả! – Tuyết hồn nhiên trả lời.

– Thế à? – nó hỏi cho có với vẻ thất vọng. Bảo giận nó thật rồi, nhưng tại sao lại giận nó, vì nguyên nhân gì cơ chứ, vì Hải Phi, vì những món quà??? Bản thân nó cũng đâu có biết sẽ xảy ra chuyện đó, nó nghĩ rồi chợt có cảm giác giận Bảo.

Đến chiều, nó mới chợp mắt được một chút thì tiếng nhỏ Len lanh lảnh khiến nó giật mình:

– Trời ơi! Mày làm cái gì mà để đến nông nỗi này thế?

– Cô nương, làm ơn lần sau đừng có oang oang như thế, làm tao khiếp hồn. – nó bực mình

– Thôi mà! Tao thương mày quá nên không kìm nỗi cảm xúc… tội nghiệp bạn của tao… thương thương….

Hành động vuốt tóc như bà cụ non của Len khiến nó phì cười, con nhỏ đôi lúc thật dễ thương

– Mày đã thoát khỏi tên khốn nạn đó chưa?

– Không được gọi ảnh là khốn nạn – Len nạt nó

– ???

– Tuy ảnh không thích tao nữa nhưng tao vẫn thích ảnh, mặc dù anh đá tao phũ phàng nhưng dù gì anh vẫn là con người thẳng thắn thích thì nói thích không thích nữa thì nói không thích, đó mới là điểm khiến tao thích ảnh – Len vòng hai tay cất giọng như đang thuyết giảng, nó cũng thấy con bạn có đôi phần đúng, nhiều lúc nó khâm phục nhỏ Len vì cái tính rạch ròi phân minh như vậy, nó mong bạn mình sẽ kiếm được một người tốt hơn, thích hợp với nó hơn.

Tối đến nó mới có thời gian để ngủ, ở bệnh viện mà còn khổ hơn ở nhà, nó là người bệnh phải được nghỉ ngơi đằng này nó phải tiếp hết người này đến người khác, đúng là ngược đời!

Nó nhận được tin nhắn trước khi chuẩn bị đi ngủ, lúc đó chỉ mới 6h tối

Một số máy lạ!

“ Tôi nghe tin em bị tai nạn, tôi rất lo cho em, hãy mau bình phục, em đau làm tôi đau….”

Nó đã biết ai gửi, chợt nó nhớ đến hộp quà, nó với tay lấy rồi mở ra, đó là một chiếc váy dạ hội, nó mỉm cười, nếu như Len biết nó đang là đối tượng của người iu cũ có lẽ sẽ không tha cho nó đâu, nhưng nó cũng là người vô tội, thế rồi nó không nghĩ gì thêm nữa…. nằm xuống và ngủ!

8h tối

Nó tỉnh giấc khi thấy có dấu hiệu lạ xuất hiện trên người: ai đó đang nắm tay nó .

– Bảo! Cậu đến đây từ khi nào thế? – nó kinh ngạc khi thấy Bảo đang cầm tay nó và ngồi bên cạnh.

– 1 tiếng trước…. thấy cậu ngủ nên mình không nỡ gọi. – Bảo nhẹ nhàng

– Sao từ ngày hôm qua đến giờ thái độ cậu kì lạ vậy? – nó hỏi với giọng hờn trách.

– Xin lỗi… mình không cố ý… chỉ tại…..

– ???

– Thôi… không nói nữa…. bây giờ mình muốn hỏi cậu, cậu phải trả lời thật lòng…..- Bảo nhìn vào mắt nó

– Ừ …- nó cảm thấy bối rối….

– Cậu có bạn trai chưa?

– Ơ … tất nhiên là chưa… cậu đang hỏi gì kì cục thế. – nó càng bối rối hơn, mặt đã dần chuyển sang đỏ.

– Vậy thì cậu có đồng ý làm bạn gái của mình không? – Bảo với với vẻ nghiêm túc.

– Ơ …- nó tròn mắt nhìn vào Bảo, nó không tin những gì mà lớp trưởng đang nói, mặt nó chuyển hoàn toàn sang đỏ, chưa bao giờ nó phải ngượng đến thế!

– Cậu cứ trả lời theo những gì trái tim cậu cảm nhận… mình chỉ cầm cậu nói “có” hay là “không” thôi! – mắt Bảo lại càng nhìn nó sâu hơn.

Người ta đang tỏ tình với nó, nó không thể tin được, từ trc đến giờ chỉ có nó tỏ tình và luôn gặp thất bại, thật sự nó cảm thấy bối rối, người nó như đang ngồi ở sa mạc Sahara, nó không biết phải trả lời Bảo như thế nào, bản thân nó cũng không xác định được tình cảm đối với Bảo là gì, nhưng đó không đơn thuần là tình bạn, nhìn ánh mắt của Bảo, nó càng bối rối!

– Mình…

Nhưng Lê Thái đã không cho nó nói, cậu nhóc đẩy mạnh cửa bước vào, cả nó và Bảo đều hướng mắt nhìn… câu chuyện thế là đành đang dở.

– Tôi đến để đưa cháo cho cậu. – Thái nói với giọng đều đều.

– Cám… ơn! – nó thấy nghẹn nghẹn trong họng, đơn giản vì nó thấy xấu hổ.

Lê Thái nhìn nó rồi nhìn Bảo với ánh mắt không bình thường chút nào, thế rồi cậu nhóc cầm camen cháo từ từ tiến lại phía nó nằm, Bảo đột ngột cầm tay Thái:

– Cậu cứ để đó, tôi sẽ giúp Lam! Cám ơn vì đã mang đến!

Thái nhìn Bảo chằm chằm, không nói gì, Lam thấy trong đôi mắt của Thái có cái gì rất lạ, rồi cậu ta đưa cháo cho Bảo, sau đó quay sang nhìn nó, bây giờ nó mới để ý đến khuôn mặt của Thái, một đôi mắt sáng với lông mi dài, con trai hiếm ai có được đặc điểm này, và nó phát hiện Bảo có đeo bông tai.. một chiếc khuyên màu bạch kim thoáng sau mai tóc. Thái có một vẻ nam tính đặc biệt, nhưng ánh mắt đó đã thôi không nhìn nó nữa và quay lưng đi, nó không hiểu tại sao Thái lại ít nói như thế.

Thái ra khỏi phòng và đóng cửa lại, cậu nhóc lấy hai tay vuốt mặt với vẻ mệt mỏi, thực ra Thái đã đứng ngoài từ lâu nghe cuộc trò chuyện giữa nó và Bảo, đến lúc nó chuẩn bị thốt ra câu trả lời thì cậu nhóc đã phá đám, bản thân Thái cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, trong lòng cậu ta đặt ra hàng trăm câu hỏi và sự biện minh cho hành động của mình… nhưng tất cả chỉ là nguỵ biện!

Bảo sau đó cũng ra về khi nó đã ăn xong tô cháo, trước khi đi lớp trưởng không quên nhắc nhở nó:

– Mình sẽ đợi cậu vào ngày mai cho câu trả lời! – rồi cười một nụ cười thật hiền chúc nó ngủ ngon….

Sau khi còn lại một mình, Lam bắt đầu suy nghĩ nhưng nó không thể nghĩ ra được điều gì sáng suốt cả! Nó nằm xuống và nghĩ rằng ngày mai sẽ giải quyết tất cả… Phải! ngày mai… nó nhìn sang hộp quà, rồi từ từ đi vào giấc ngủ.

Sáng mai nó đã có mặt ở trường sau một ngày ăn ngủ trong bệnh viện. Nó bỗng thấy vui khi nghĩ về lớp của mình, lớp của nó cũng tuyệt vời đấy chứ, đúng là trong hoạn nạn mới biết được lòng nhau.

Mấy cậu nhóc lớp nó nhảy bổ ra chào nó bằng những nụ cười không thể nào “tươi” hơn, nó cũng cười vì cảm thấy hạnh phúc. Tuyết đã đến và tặng cho nó một chiếc kẹo mút mừng nó ra viện, thầy chủ nhiệm thì vỗ vai xoa đầu nói một tràn khiến nó ù tai: nào là chúc mừng, là dặn dò…..v.v….mặt nó tươi tỉnh hẳn lên vui như đi hội!

Bảo đến, hôm nay cậu nhóc trông cực kì cuốn hút với đầu tóc mới và một phong cách khác hẳn ngày thường, thực sự là rất đẹp trai, chính nó cũng thấy thế, và nó lại càng ngượng ngùng hơn

Tiết đầu tiên là của thầy chủ nhiệm

– Cả lớp im lặng nghe thầy tuyên bố nào!

– ???

– Để chào mừng bạn Viên Lam của chúng ta vừa trở về từ chấm chấm chấm thầy quyết định lớp mình sẽ dành tặng một món quà cho bạn í. Đó là…

– Là gì thầy? – cả lớp xôn xao, nó cũng hồi hộp.

– Chúng ta sẽ cử Lam tham gia cuộc thi Thiên Vương của trường sắp đến với Quý Bảo ^^ – thầy la lớn kèm theo một gương mặt không thể tươi hơn .

– Hả???????? – nó hét lên vì bất ngờ.

– Thật hả thầy????

– Chính xác!

Cả lớp vỗ tay rần rần, Bảo cũng nhìn sang nó với một nụ cười động viên, Tuyết ban đầu ngồi im sau đó cũng chúc mừng nó. Tất nhiên nó kiên quyết không chịu nhưng đó đã là… “ ý trời” .. Nó chỉ biết thở dài

Tiết học thứ 3, nó đang chăm chú thanh toán bài tập Hoá trong giờ luyện tập thì cô nhóc sao đỏ hôm nọ lại lù lù bước vào cửa nói lớn:

– Chị Lam có người gửi quà!

Nó ngẩng mặt lên, tròn mắt rồi cũng hiểu ra, cả lớp dường như cũng quen với “sự kiện” này… trừ Bảo…..

Nó chạy ra, hộp quà lần này có vẻ nhỏ hơn, và vẫn là màu đỏ .

Tuyết lại nhìn sang nó nhưng với một sắc mặt không giống ngày thường rồi quay lên bảng, nó cũng không để ý.

Ra chơi

Bảo hẹn nó xuống căn tin, nó cũng đã chuẩn bị tinh thần để trả lời.

Vừa dọn xong sách vở vào hộc bàn nó lon ton chạy xuống cầu thang, nhưng sự hiện diện của Lê Thái trước cửa phòng nó khiến mọi chuyện hỗn loạn…

Bình luận