Trưa ăn cơm xong, vừa buông đũa Tường đã đứng lên khỏi ghế, háo hức kéo tay tôi:
– Đi, anh!
– Đi đâu?
– Anh đưa em ra nhà ông Xung.
– Mày đi xa vậy? Mới tập đi, mày chỉ nên đi tới nhà ông Cả Hớn thôi.
Nhà ông Cả Hớn tức là nhà con Mận trước đây.
– Không. Bữa nay em nhất định ra tới nhà ông Xung.
Tường bướng bỉnh, một phản ứng hiếm thấy ở một đứa hiền lành như nó, có lẽ lúc này trong đầu nó không có một ý nghĩ nào khác ngoài chuyện đi thăm con Nhi.
– Anh Hai con nói đúng đó. Ngày đầu, con nên đi quãng ngắn thôi. Từ từ rồi hãy đi xa hơn.
Mẹ tôi chép miệng nói, dĩ nhiên bà không biết động cơ nào khiến Tường nôn nao đến vậy.
Tôi nháy mắt với Tường khi thấy mặt nó xịu xuống:
– Nghe lời mẹ đi, mày!
Hôm đó, Tường đi tới tận nhà ông Xung thật. Lúc đầu tôi định cầm tay nó dắt đi nhưng nó giật ra: “Em tự đi được mà, anh Hai!”. Tôi buông tay ra nhưng không ngừng dán mắt vào nó, yên tâm khi thấy nó đi chầm chậm nhưng vững chãi, trông như nó đang cẩn thận đo từng mét đường.
Sự thực thì lúc đi tới nhà ông Cả Hớn, Tường đã đuối lắm rồi. Tôi nhìn mồ hôi ướt đẫm lưng áo nó, cất giọng lo lắng:
– Hay quay về đi mày. Sáng mai tao và mày đi tiếp.
Tường khăng khăng:
– Em chưa mệt. Em còn đi được.
Thằng Ghế chở thằng Dưa chạy ngang, reo ầm:
– Mày đi được rồi hả Tường?
Con Xin thấy tôi và Tường dọ dẫm tới trước cổng, cũng chạy ra, kêu inh ỏi:
– Ba ơi, thằng Tường đi được rồi nè ba!
Đối với Tường, sự ngạc nhiên hoan hỉ của tụi bạn chẳng khác nào những cơn mưa rào. Vẻ mệt mỏi trên mặt nó nhanh chóng được gột sạch. Tôi nhìn Tường, ngờ rằng nó đang hăm hở xâu từng tiếng reo của thằng Ghế và con Xin trong đầu và trong khi làm điều đó chắc là nó cảm thấy phấn khích như vừa leo lên tới đỉnh Everest.
Và mặt Tường rạng ra khi ông Xung đặt tay lên vai nó, vui vẻ khen:
– Con giỏi lắm!
Dĩ nhiên ông Xung không biết được động cơ thực sự của Tường khi nó lặn lội lết ra tới nhà ông trong khi cơ thể nó chưa cho phép. Cũng vì vậy ông hoàn toàn không biết câu nói tiếp theo của ông vô tình quét lên mặt Tường một dải cầu vồng lấp lánh:
– Con siêng tập như thế này chừng một hai ngày nữa con lại chạy như ngựa cho coi!