Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Muốn Đè Tôi

Chương 19: Muốn rời xa tôi?

Tác giả: Hạ Nhật Tiểu Thời Quang

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

Không không không, hắn rõ ràng nói chỉ là một khoảng thời gian. Nhưng cô đi rồi thì ai sẽ thế vào vị trí của cô đây? Có phải cô gái trên siêu xe buổi chiều hôm nay không?

Ha hả, Tiêu Hạ, làm người không cần quá đáng đến như vậy đâu.

“Tổng tài đại nhân, anh không cảm thấy mình quá phận hay sao?”

“Quá phận là cái gì?” Tiêu Hạ nói, “Chẳng qua tôi cho em nghỉ ngơi vài ngày mà thôi.”

Hảo hảo hảo, cô không nói lời vô nghĩa với hắn nữa, đáy lòng thoáng qua một chút lạnh lẽo, giống như cơn gió mùa đông lạnh lùng, làm toàn thân cô đều phát lạnh. Tiêu Hạ tự đại bá đạo, kiêu căng ngạo mạn, cô cho rằng từ từ hắn sẽ có điều thay đổi, liền tính hắn không công khai quan hệ của họ thì cô cũng có thể không thèm để ý, nhưng hắn lại công khai lấy đi vị trí chủ quản của cô, chuyện này quả thực không thể tha thứ!

Loại người đang ở chỗ cao thượng này muốn đuổi chết cô cũng giống như nghiền chết một con con kiến. Cô thu lại một chút cảm xúc oán giận của mình, mở cửa xe, bỏ lại một câu, “Tiêu Hạ, chúng ta cắt đứt đi.”

Tiêu Hạ tay mắt lanh lẹ kéo cánh tay của cô, kéo nàng trở về, “Em nói cái gì?”

“Chúng ta, cắt đứt đi!” Sở Y Lam tránh khỏi trói buộc của hắn, “Thật sự quá đủ rồi, từ lúc bắt đầu anh đối tôi đã rất quá phận, hiện tại còn muốn lấy đi chức vị của tôi. Đúng, loại người bình dân như tôi không xứng với tổng tài cao cao tại thượng như anh, cũng không tư cách để phản kháng. Anh chơi cũng đã chơi, cảm xúc mới mẻ cũng đã qua, hảo tụ hảo tán, ngày mai tôi sẽ đưa đơn từ chức.”

Tiêu Hạ nhìn thanh sắc khi cô nói đều là căm hận, nổi giận đùng đùng, cũng không dấu được thương tâm ở khóe mắt. Cô hiểu lầm thật rồi, hắn muốn cô và hắn cùng nhau đi du lịch nước ngoài, ngày thường công việc rất nhiều, cũng không thể nào đi nghỉ cùng cô, không nghĩ tới cảm xúc của cô lại lớn như vậy.

“En cho rằng nữ nhân nào tôi cũng chơi được sao? Hay là tôi chơi em cũng là vì cảm giác mới mẻ?” Tiêu Hạ khóa cửa xe, khởi động máy, bay nhanh đến một chỗ an tĩnh không có xe cộ, túm cô kéo lên trên người mình, không màng cô giãy giụa phản đối, kéo quần lót xuống, phóng xuất cự vật đời long sống hổ từ trong quần ra, không có màng dạo đầu, hung hăng cắm vào tiểu huyệt khô khốc chặt chẽ.

Cô đau đến rơi lệ, ý niệm rời khỏi Tiêu Hạ càng kiên định.

“Tôi hận anh… Tôi hận anh… Tiêu Hạ… Anh chính là cầm thú…” Cô đấm đánh vào ngực hắn, từ hốc mắt rớt xuống một viên lại nối tiếp một viên pha lê, còn muốn đáng thương vô tội hơn cả chim cúc nhỏ yếu đuối, vừa bực vừa giận, chọc người ta muốn trêu cô.

Côn thịt cứng cáp thô to xâm nhập hoa tâm, tầng tầng lớp lớp mị thịt cắn lấy dị vật vô cớ tiến vào không bỏ, Tiêu Hạ bóp vòng eo cô, đẩy côn thịt phát đau phát trướng vài cái, chỉ một lát sau, mật huyệt khô khốc rất biết cố gắng mà phân bố ra chất lỏng sền sệt, từ huyệt khẩu đang căng thẳng chảy ra. Ánh mắt Tiêu Hạ trầm xuống, khóe môi nhếch lên một độ cung âm trầm ái muội không rõ, đôi môi mỏng không buông tha người hé mở ra, “Đối với em tôi là cầm thú mà em còn có cảm giác với tôi như vậy. Muốn rời xa tôi? Ngươi không sợ nửa đêm không có côn thịt lớn của tôi khiến em ngủ không được sao?”

Tiêu Hạ chết cũng sĩ diện, đáy lòng càng thích cô thì ngoài miệng càng nói lời độc ác, một câu nói muốn cắt đứt của cô làm hắn khó chịu như vạn tiễn xuyên tâm.

Sở Y Lam bị thao đến nước mắt cũng vẩy ra, không thể phủ nhận cảm giác ngứa ngáy trong mật huyệt dần dần khống chế thân thể của cô, cảm giác hư không cùng nhu cầu chiếm cứ toàn thân, côn thịt dưới háng rút nửa cây ra lại bỗng nhiên xuyên vào, khoái cảm bị lấp đầy làm cô quên đi chuyện mình vẫn còn tức giận Tiêu Hạ.

Côn thịt thật lớn cùng tiểu huyệt kiều nộn giống như liền thể với nhau, chặt chẽ tương liên, nhục huyệt đầy đủ nước sốt đói bụng kêu vang mà cắn chứa côn thịt, mút sâu vào, mị thịt mấp máy liếm láp mỗi một sợi gân xanh nhô lên trên côn thịt, hoa tâm ôn nhu hôn môi với đại quy đầu. Tiêu Hạ bị cái huyệt biết hầu hạ người khiến cho điên cuồng, tăng cao hiệu suất, va chạm từng tấc thịt nhô lên, “Nói, còn muốn rời tôi hay không?”

Trong huyệt giống như vừa trải qua một trận mưa rền gió dữ, chân tâm trắng nõn không ngừng tràn ra âm thanh “phụt phụt” mắc cỡ, mật thủy càng chảy càng nhiều, theo côn thịt chảy ra rồi lại bị nhét vào, lúc mạnh lúc nhẹ, dục vọng khát cầu đã hoàn toàn chinh phục nữ nhân đang bị đè dưới thân.

“Không rời… Không rời xa… Ô ô… Nhanh lên… sâu chút nữa… a…” Tiếng rên rỉ từ cánh môi hồng nhuận tràn ra, giọt pha lê ở khóe mắt bị  động tác cuồng nhiệt của hắn mà rớt xuống, cái cổ trắng mịn màu hoa bách hợp toát lên một tầng hơi nước, bộ ngực đầy đặn phập phồng không ngừng, “A…… A……”

Côn thịt chôn ở trong cơ thể đâm điên cuồng, hai mảnh thịt ngoài huyệt vốn dĩ nho nhỏ đã bị thao đến trơn bóng no nê, Tiêu Hạ sảng khoái phát ra một tiếng rên, vòng eo đĩnh một cái, phút chốc đã phá vỡ hoa khẩu chặt chẽ, chạy vào tiểu tử cung non nớt. Bị thâm nhập một cách thình lình làm cô như sắp được đưa lên đám mây cao, khuây khỏa tê tê dại dại phân tán khắp người, sóng triều tình dục trận sau lớn hơn trận đầu, cuốn tập gió bão, gào thét lao nhanh, phiêu phiêu dục tiên dục tử.

“Từ bỏ… Tiêu Hạ…… Chịu không nổi…” Thân hình của Sở Y Lam mềm yếu, bị thao vài cái đã kêu dừng, tiểu huyệt vốn dĩ đã mẫn cảm giờ lại bị hắn thao mỗi ngày như vậy thì làm sao mà chịu được.

Nam nhân cũng có tính nhẫn nại, chịu đựng dục vọng đang dâng lên, hôm nay hắn phải khi dễ cô một chút mới được.

“Lại muốn gạt tôi? Em phải chịu hậu quả thích đáng!” Cắn chặt như vậy, sướng như vậy, không giống bộ dáng chịu không nổi chút nào.

Trong xe tràn ngập hương vị dâm mĩ hỗn loạn cùng mùi hương nước hoa mỏng manh của nữ nhân. Cách tiến hành giao hợp nguyên thủy vừa mau vừa gấp, mỗi một lần đâm vào đều thật sâu, đều có thể làm Sở Y Lam bị bao phủ bởi sóng biển cao trào. Sắc mặt nghiêm nghị của Tiêu Hạ ngày thường cùng với sắc mặt gợi cảm lúc bị tình dục bao vây có thể cách biệt một trời, ai có thể nghĩ đến hiện tại hắn chính là một kẻ tổng tài thường ra vẻ đạo mạo chứ.

“Tiêu Hạ… Anh buông tôi ra… Đủ rồi… Thật sự đủ rồi…” Cả một ngày đều làm làm làm thì làm sao cô chịu nổi.

Lời nói vừa thốt ra, tiểu huyệt phấn nộn đã bị côn thịt trừng phạt thao mãnh liệt một đốn, đường đi dày đặc nếp uốn bị quy đầu to lớn nóng bỏng lấp đầy, lại thong thả mà rút ra, cảm giác ngứa ngáy giống như đang bị sâu cắn.

Đồ trứng thối!

Bình luận
× sticky