Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Quyển 1 – Chương 5: Giao chiến

Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành

Oa Oa ngồi trong phòng tiếp khách rộng lớn, đang vùi đầu… gõ:

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Ý nàng là nàng bị treo cổ rồi?!

Siêu-mĩ-nữ (sầm sì mặt mày): Chị ơi, xin chị đấy, viết theo nét được không, là “điều lên” chứ không phải treo cổ. [“Điều lên” và “treo cổ” có cách đọc và cách viết phiên âm giống nhau]

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Viết theo nét với viết theo phiên âm về bản chất cũng giống nhau cả thôi, thế anh Tổng giám đốc “câu” nàng có đẹp trai không?

Siêu-mĩ-nữ: (lại sầm mặt): … là “điều” ạ! Nàng muốn ta nói thật không? Ờ, thực ra là rất đẹp trai. [“Câu” (trong câu nói trước của Gần-đây-bị-bám-đuôi) và “điều” có cách đọc và cách viết phiên âm giống nhau]

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Đẹp trai là tốt rồi, còn hơn người ta đây, nàng biết không, người ta dạo này bị một tên vô lại bám theo. Chết mất thôi! Mà cái tên đó lại còn giống Kim Thành Vũ nữa chứ!!!

Siêu-mĩ-nữ (biểu cảm phẫn nộ): Cát Cát, nàng là cái đồ khoe khoang đáng ghét, ai mà chả biết anh Kim Thành Vũ rất đẹp trai chứ!

Gần-đây-bị-bám-đuôi (làm bộ đáng thương): Thế nếu là Kim Thành Vũ làm nghề tổ chức đám cưới thì sao?

Siêu-mĩ-nữ: Chủ tịch đã từng dạy chúng ta rằng… Xem nào… Ờ, bất kể làm nghề gì cũng không thể làm lu mờ nổi sự thật là chú Kim đẹp trai được.

Gần-đây-bị-bám-đuôi: ~~>_

Siêu-mĩ-nữ: Nghèo à?

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Không biết, người ta vừa đập vỡ xe của hắn.

Siêu-mĩ-nữ: Nàng muốn dùng nó làm bom nguyên tử à?

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Người ta muốn dùng hắn làm bom nguyên tử thì có (Cho một icon dao găm, chứng minh sự phẫn nộ trong lòng)

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Đúng rồi, nàng đã thấy ngón tay Tổng giám đốc đẹp trai nhà nàng chưa?

Siêu-mĩ-nữ: Nhìn ngón tay làm gì?

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Nghe nói ngón tay dài thì cái đó rất tuyệt.

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Nhưng xem ra đồ con nít như nàng không hiểu đâu…

Gần-đây-bị-bám-đuôi: ?????

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Oa Oa! Oa Oa?

Siêu-mĩ-nữ: Ta đây, ta đang nghĩ…

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Nghĩ cái gì?

Siêu-mĩ-nữ: Ta đang nghĩ xem có cách nào đo được ngón tay của Tổng giám đốc. À, mà có số liệu so sánh cụ thể không?

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Dương Oa Oa, nàng có chắc nàng hiểu ta đang định nói gì không đấy?

Siêu-mĩ-nữ: Đương nhiên là biết, ngón tay chứng tỏ khả năng…

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Wow, Dương Oa Oa, nàng kinh thật đấy! Mới đi làm có một tháng mà đã không-thuần-khiết thế rồi!

Siêu-mĩ-nữ: Ngón tay càng dài đếm tiền càng nhanh, vì thế ngón tay dài, tất nhiên là thể hiện năng lực kiếm tiền chứ còn gì nữa!

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Hự…

Siêu-mĩ-nữ: Nàng xem, lúc ta rót cà phê cho Tổng giám đốc, nhân tiện quan sát ngón tay thì thế nào? Lần trước, Lão Thần Rùa còn bảo khả năng ước lượng bằng mắt của ta rất chuẩn đấy! Nhưng một tháng nay không luyện rồi, ta sợ thị lực ta thoái hóa, hay là ta mang thước dây theo?

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Hự…

Siêu-mĩ-nữ: Cát Cát, nàng sao đấy?

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Người ta đang nghĩ, liệu có nên hỏi Lão Thần Rùa xem có thể giữ trước cho nàng một chỗ ở lớp sau tiến sĩ không.

Siêu-mĩ-nữ: ~~>_

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Ngoài ra, nàng nhất định phải ghi nhớ, nhất định không được để người đó đập cho một trận nhừ tử rồi mới quay về, thuốc tím dự trữ nhà người ta dùng hết rồi!

Siêu-mĩ-nữ: Nàng…

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Còn nữa, nếu nàng bức Tổng giám đốc Hoa Hạo đến mức bỏ chạy, có khi tập đoàn Vũ Dương còn mời nàng đến làm cố vấn đặc biệt nữa đấy!

Siêu-mĩ-nữ (hai mắt sáng bừng): Cố vấn đặc biệt thì có được nghe chuyện tầm phào không?

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Bạn nhỏ búp bê Tây ạ, chẳng phải nàng chính là tin đồn hot nhất rồi sao?

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Thử hỏi trên đời này còn có ai trong một tháng có thể khiến Tổng giám đốc Hoa Hạo bỏ chạy đây? Phải nói là nàng quá khủng!

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Oa Oa, Oa Oa! Nàng lại đang suy nghĩ đấy à?

Siêu-mĩ-nữ: Không, sếp lớn kêu ta rót cà phê… Ta đang nghiên cứu cách nào khả thi nhất để đo ngón tay anh ta bằng mắt.

Gần-đây-bị-bám-đuôi (tối sầm mặt mũi): …

Siêu-mĩ-nữ: Xong, ta nghĩ ra rồi, nàng cứ đợi tin vui từ ta!

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Người ta nghĩ lại rồi, thực ra, tủ thuốc ở nhà vẫn còn mỡ bôi Hồng Mai Tố… [Mỡ bôi Hồng Mai Tố: Thuốc bôi kháng khuẩn]

Siêu-mĩ-nữ: Nàng…

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Với cả nửa lọ xịt hôi chân…

Gần-đây-bị-bám-đuôi: A, người ta nhớ ra rồi, nàng cứ vô tư xông lên đi, nhà ta còn có Bạch dược Vân Nam nữa… [Thuốc trắng Vân Nam: Trị tổn thương do té ngã]

Siêu-mĩ-nữ (Thành Cát Tư Hãn): Vậy ta đi đây! [“Thành Cát Tư Hãn”: Mồ hôi đầm đìa, ‘hãn’ trong tiếng Hán có nghĩa là mồ hôi]

Ba phút sau…

Góc phải màn hình máy tính của Oa Oa nhấp nháy biểu tượng một con hồ ly nhỏ, đó là avatar mới nhất của Cát Cát.

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Oa Oa, Oa Oa, đừng đi nữa! Lọ Bạch dược Vân Nam ấy quá hạn một năm rưỡi rồi!!!

Cái gọi là trợ lí hành chính đặc biệt thực chất là bảo mẫu đặc biệt, bảo mẫu nhỏ trực thuộc quyền quản lí của riêng Lang Hách Viễn, một bảo mẫu Oa Oa nhỏ bé thân phận nhân viên hèn mọn để mặc cho ông chủ đánh mắng thế nào cũng không dám phản kháng.

Trước tình cảnh bi thảm này, Oa Oa chỉ còn biết không ngừng an ủi bản thân:

Ngươi xem, phóng tầm mắt trong vòng trăm mét vuông, chỉ có mình ngươi tiêu dao tự tại (vì tạm thời vẫn chưa có văn phòng riêng cho cô nên cô được gửi đến phòng tiếp khách một mình làm việc), đến văn phòng của Tổng giám đốc cũng chả to bằng của ngươi ấy chứ!

Ngươi xem, ai có đầy đủ phần mềm trên máy tính như ngươi? Ai có thể như ngươi dùng bốn tiếng làm việc để chat QQ, thêm bốn tiếng nữa đọc tin tầm phào?

Oa Oa bưng cà phê, mang theo mục đích xấu xa quan sát ngón tay của sếp, trước tiên nhè nhẹ gõ cửa. Cái tiếng “Vào đi!” trầm trầm đó ngoài Lang Hách Viễn ra thì còn ai vào đây nữa? Oa Oa nghe lời, đẩy cửa phòng họp, nhẹ nhàng cung kính bước vào, lịch sự mỉm cười với mấy vị sếp rồi nhẹ nhàng đặt cà phê xuống bên cạnh Lang Hách Viễn.

Đi hay không đi là một vấn đề, vì ngón tay vẫn chưa nhìn thấy kĩ được, lúc này, mục tiêu đang ở dưới bàn, mờ mờ ảo ảo không phân biệt rõ. Lang Hách Viễn đang nói chuyện với người khác, khóe mắt anh đã để ý thấy Oa Oa đang đứng bên cạnh mình với vẻ mặt đăm chiêu, do dự không quyết.

“Sao vậy?”. Lang Hách Viễn quay người lại hỏi.

“Không, không có gì ạ”. Oa Oa rầu rĩ, chầm chậm lùi về phía sau. Đúng là trời tính không bằng người tính mà. Sao sếp lớn vẫn chưa cầm tách cà phê lên nhỉ? Chỉ cần anh cầm một cái, cầm lên một cái là cô có thể dùng mắt để đo được rồi!

Qua một tuần tiếp xúc, Lang Hách Viễn cơ bản đã nắm được quy luật của những hành vi lạ thường của Oa Oa. Về cơ bản, nếu cô ra sức khuyên ngăn bạn thì nhất định là đang có âm mưu gì đó, nếu do dự không quyết thì lại càng phải chú ý cẩn thận. Vì thế, anh liếc tách cà phê một cái, lẽ nào cô còn dám nhổ nước bọt vào đây?

Lang Hách Viễn làm ra vẻ vô tình lấy khuỷu tay huých huých vào tách cà phê, quả nhiên Dương Oa Oa cho rằng anh muốn uống, lập tức dừng chân, hai mắt hưng phấn lạ thường nhìn chằm chằm vào tách cà phê đáng ngờ đó.

Có vấn đề! Chắc chắn là có vấn đề!

“Cốc cà phê này tôi không uống nữa, cô bê ra đi!”. Lang Hách Viễn mỉm cười nói.

Oa Oa ngẩng đầu nhìn sếp lớn mà ức trào nước mắt. Sếp lớn, anh hành động thế này chẳng phải là quân tư bản lấy người ta ra làm trò đùa sao?

Nhưng chỉ thị của sếp cũng không thể không nghe, Oa Oa chỉ còn cách chậm chạp tiến về phía trước, đưa tay bưng tách cà phê đi. Dù thế, cô vẫn cố nhón chân lên, nhưng vẫn không sao nhìn nhìn được ngón tay của Lang Hách Viễn. Thôi vậy, không nhìn được thì thôi, dù anh ta có biết đếm tiền hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cô. Suy nghĩ ấy khiến Oa Oa vui lên một chút, đã thế này rồi thì cung kính rút lui vậy.

Oa Oa cúi người, lùi ra đằng sau, nào ngờ bước lùi hoàn toàn không dễ dàng, cô bị vấp bởi chính đôi giày cao gót của mình. Để tránh ngã đập đầu ra sau thì chỉ còn cách bổ nhào về phía trước, thế là tách cà phê Oa Oa vừa bưng đi, một lần nữa trở về trước mặt Lang Hách Viễn.

Oa Oa trong khoảnh khắc khuỵu xuống vẫn còn nhớ bảo vệ đầu gối của mình, hai tay vứt luôn vật đang cầm, ôm lấy đầu gối, may mà tấm thảm trong phòng họp rất dày nên có khuỵu xuống cũng không bị đau.

Oa Oa vui mừng khôn xiết, da cô rất dễ bị bầm tím, nếu bị va đập thật, ngày mai chắc chắn phải mang hai cái đầu gối tím bầm đi làm rồi, khó chịu chết đi được.

Đáng tiếc, nụ cười chưa kịp nở ra, cô đã nghe thấy phía trên có người hỏi: “Cô không sao chứ?”

Oa Oa lập tức bị cảm động trước sự quan tâm chu đáo này, liền nói: “Không sao, không sao.”

“Nếu như không sao, cô có thể đứng dậy lau quần cho tôi được không?”

Hả???

Ban ngày ban mặt, một Tổng giám đốc như anh sao lại dám ngang nhiên quấy rối nhân viên nữ trước mặt cấp dưới như thế? Xem ra cần phải nhắc nhở anh rằng vụ kiện quấy rối tình dục đầu tiên ở Trung Quốc đã giành chiến thắng rồi đấy, đừng có ỷ vào địa vị của mình mà muốn làm gì thì làm!

Ngọn lửa phẫn nộ trong Oa Oa lập tức bốc cháy ngùn ngụt, cố nén cơn phẫn nộ trong lòng xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên. Đập vào mắt là hình ảnh Lang Hách Viễn với chiếc quần dính lem luốc cà phê, ngồi nghiêm chỉnh trước mặt cô với vẻ u ám.

“Cái đó, cái này… Tổng, Tổng giám đốc Lang…”. Không khí nặng nề trong phòng họp làm Oa Oa cực kì bất an, chỉ cần nghĩ tới hành vi vừa rồi của mình là cô lại không thể không cảm khái: Quả thực, hành động của mình đã khiến cả người và thần đều phẫn nộ!

Cái đó ấy mà, Tổng giám đốc Lang à, cái tách đó là cà phê nóng đấy, tội nghiệp, vậy mà anh vẫn có thể làm mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn ở đó, đau rát lắm phải không?

Cô vội vàng xông tới trước bàn họp, rút vài tờ giấy ăn rồi ngồi thụp xuống, ra sức lau quần cho Tổng giám đốc. Nếu chỗ cà phê bị đổ lúc nãy như một vũng nước tung tóe thì bây giờ tốt rồi, nó đã hoàn toàn được cô lau thành một khoảng mờ mờ.

Nhìn chiếc quần Âu nhăn nhúm đến thảm hại của Lang Hách Viễn, trong lòng Oa Oa không kìm nổi xuýt xoa. Người ta đều nói, đồ Âu hàng hiệu đều thuộc loại chống nước cách nhiệt, lần này thì đúng là nhìn tận mắt rồi. Lại không à, bao lâu rồi mà cà phê vẫn chưa thấm vào đây này!

Tay cô vẫn còn đang múa may trên quần Lang Hách Viễn thì đột nhiên bị anh tóm chặt lấy.

Oa Oa sợ đến há hốc mồm, chỉ thấy Lang Hách Viễn lãnh đạm nói: “Không cần cô lau nữa, ra ngoài đi!”. Không những càng lau càng loạn, cô lại còn toàn chọn phần trọng điểm để lau. Tuy biết cô tuyệt đối không có ý đồ đó, nhưng nếu đối với người đàn ông nào, cô cũng không biết cảnh giác thế này thì sớm muộn gì cũng bị người ta ăn tươi nuốt sống. Có điều, những lời này không cần anh phải nói, dù sao cô và anh cũng chẳng có quan hệ gì, hơn nữa, loại con nít không có đầu óc này có nói cũng không hiểu, thôi bỏ đi!

Oa Oa “ồ” một tiếng, định thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng tay Lang Hách Viễn vẫn chưa nới lỏng ra.

Vậy thì đừng trách cô, dù sao cũng tự vác xác tới, không xem thì lãng phí, cô bắt đầu ngang nhiên đo đạc ngón tay của Lang Hách Viễn.

Không tồi, thon dài mạnh mẽ, xem ra có vẻ kiên nghị, quyết đoán, ước chừng độ dài mấy ngón tay này chắc chắn phải đạt trên mức khá của người bình thường.

Ồ, nếu vậy thì ngón tay càng dài, năng lực kiếm tiền càng cao. Xem ra Tổng giám đốc Lang quả nhiên không phụ sự kì vọng của mọi người, tương lai phát triển của Hoa Hạo phải nhờ cả vào mấy đầu ngón tay của anh rồi.

Bên này, Oa Oa vẫn đang ước lượng, còn bên kia, Lang Hách Viễn vẫn đang tức giận, nhưng người ngoài nhìn vào thì cảnh tượng hai người mắt nhìn mắt, tay nắm tay thật quá lung linh.

Tay của sếp lớn đặt lên cổ tay con gái nhà người ta, đây quả thực là một tin hot có sức chấn động trước giờ chưa từng có ở Hoa Hạo.

Trước mặt bao người, Tổng giám đốc Lang luôn là một bậc chính nhân quân tử, chỉ thấy anh từ chối bao lời ong bướm chứ chưa từng thấy anh có hành vi hạ đẳng, cưỡng ép nữ nhi bao giờ. Thế này, thế này chẳng phải một đời anh minh đã bị hủy hoại trong giây lát rồi sao?

Mọi người nhất loạt hướng ánh mắt đồng cảm về phía Dương Oa Oa đang bị Tổng giám đốc Lang giơ nanh giương vuốt, chỉ thấy Oa Oa đáng thương vẫn đang quỳ ở đó với vẻ bị cưỡng ép, áp bức. Rõ ràng là vì miếng cơm manh áo mà cô không thể kịch liệt phản kháng lại kiểu quấy rối này, thật là… thật là quá đáng thương!

Dương Oa Oa trong lòng vui mừng khôn xiết. OK, cuối cùng cũng ước lượng thành công. Ngón giữa dài mười một centimet. Không tồi, xem ra khả năng đo lường bằng mắt của cô vẫn chưa bị thời gian làm cho thui chột. Cô thỏa mãn đứng dậy, lúc này mới phát hiện tay Lang Hách Viễn vẫn chưa hề buông ra, cô lịch sự mỉm cười nhắc: “Tổng giám đốc Lang, tay anh…”

Sếp à, cổ tay tôi mỏng manh lắm, anh cứ nắm mạnh thế này thì sẽ đứt mất…

Lang Hách Viễn sực tỉnh, có chút không vui khi buông tay. “Sau này đừng có lau quần người khác bừa bãi như thế!”

Làm ơn đi! Sếp à, nếu không phải sếp yêu cầu thì sếp nghĩ người như tôi có khuynh hướng thích bị ngược đãi chắc, lại còn lau bừa bãi, xì…

“Chuyện đó… Thực ra, tôi cũng không thường xuyên làm đổ cà phê lên quần người khác lắm đâu, thưa Tổng giám đốc Lang, ha ha…”

“Một lần cũng không được!”. Lang Hách Viễn càng không vui trước câu cãi lại của cô. Nếu trẻ con không nghe lời người lớn dạy bảo thì làm sao mà nên người được?

“Nhưng…”

Oa Oa chưa kịp tiếp tục biện hộ về tính bột phát trong hành động của mình thì đã nghe Lang Hách Viễn lạnh lùng nói: “Cô là trợ lí hành chính riêng của Tổng giám đốc, cô phải làm sao cho xứng đáng với mức lương của mình!”

Người có tiền mà, đúng là đồ tư bản! Oa Oa rủa thầm cái lí do không cho cô lau quần người khác của Lang Hách Viễn. Oa Oa phẫn uất bưng tách cà phê, cố giữ nụ cười cứng nhắc trên mặt, bước ra khỏi phòng họp rồi thận trọng đóng cửa lại.

Sau khi chắc chắn cửa đã được đóng, cô nhìn hướng về chỗ ngồi của Lang Hách Viễn trong phòng họp mà tưởng tượng mình đang dùng chân đá loạn lên người anh. Đồ tồi, lại còn lấy tiền lương ra uy hiếp người ta, thật là quá ấu trĩ, quá vô liêm sỉ! Tuy Dương Oa Oa ta đây nghèo nhưng chí không ngắn nhé, tuyệt đối không vì vài nghìn tệ mà bán đi lòng tự trọng, tuyệt đối không bao giờ lau quần cho cái quân tư bản không có nhân tính ấy nữa!

Cùng lắm là quay về lớp học, ngồi ngắm Lão Thần Rùa bảy trăm ba mươi ngày nữa chứ gì!!!

Nghĩ xong, cô lập tức nhảy về phía máy tính, nhấp chuột vào avatar của Cát Cát, phẫn nộ gõ bàn phím.

Siêu-mĩ-nữ: Ta về rồi đây, tức chết mất!

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Nói mau, bị đánh vào chỗ nào? Mặt hay là mông?

Siêu-mĩ-nữ: Cát Cát!!!

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Được rồi, thế rốt cuộc trên người nàng, chỗ nào cần thuốc tím? Nói đi để ta còn tới hiệu thuốc!

Siêu-mĩ-nữ: ~~>_

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Ngoan, đừng khóc! Vậy bọn mình đổi chủ đề nào, nàng đã thấy ngón tay sếp chưa?

Siêu-mĩ-nữ: Ờ, thấy rồi.

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Thế nào? Dài không?

Siêu-mĩ-nữ: Dài lắm, dù gì cũng dài hơn tay ta nhiều, nắm cổ tay ta mà còn thừa ra một đoạn.

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Cổ tay nàng? Hai người… hôn nhau à?

Siêu-mĩ-nữ (phì một phát, màn hình máy tính suýt chút không giữ nổi): Cát Cát, ông chủ là dùng để tưởng tượng, không phải dùng để hôn…

Gần-đây-bị-bám-đuôi: …

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Vậy anh ta không đánh nàng?

Siêu-mĩ-nữ: Ta mới là người muốn đánh hắn ta đây.

Gần-đây-bị-bám-đuôi (đột nhiên vui mừng): Anh ta làm gì nàng rồi?

Siêu-mĩ-nữ (biểu cảm phẫn nộ): Hắn ta dám lấy tiền lương ra uy hiếp ta!!!

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Hự…

Siêu-mĩ-nữ: Làm ơn, hắn ta nên nhớ rằng đây là nước xã hội chủ nghĩa, dựa vào cái gì mà dám đem tiền lương ra uy hiếp người khác chứ?

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Hự…

Siêu-mĩ-nữ: Ta đã nói rõ với hắn ta rồi, lương đối với ta mà nói chỉ như nước chảy mây trôi mà thôi, chả là cái quái gì cả!!!

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Hự…

Siêu-mĩ-nữ: Cùng lắm là về nói chuyện người Xayda với Lão Thần Rùa chứ gì? Lúc đó, không biết who sợ who đâu!!!

Siêu-mĩ-nữ: Cát Cát, nàng cứ hự đi hự lại thế làm cái gì?

Gần-đây-bị-bám-đuôi: Oa Oa, người ta chỉ muốn nói một câu thôi, nếu nàng đã đạt mức siêu thoát như thế thì làm ơn trả người ta mấy cái nước chảy mây trôi nàng mượn người ta để đi mua phiếu ăn từ học kì trước, có được không?

Siêu-mĩ-nữ: Hự…

Siêu-mĩ-nữ: … Thực ra… nước chảy mây trôi… cũng rất quan trọng…

Siêu-mĩ-nữ: ~~>_

Bình luận
× sticky