Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trở Về Năm 1981

Chương 59

Tác giả: Tú Cẩm

Hôm đó khi ăn cơm, mẹ tôi vừa nhiệt tình vừa khách sáo, cũng không nói gì với tôi. Nhưng sáng sớm hôm sau, mẹ đã gọi điện bảo tôi về nhà, rồi bắt tôi kể lại tỉ mỉ quá trình gặp gỡ Kim Minh Viễn, cùng với những sự việc xảy ra tiếp theo.

Tôi vừa nghe liền biết ngay là mẹ cũng có ý rồi, tuy trong lòng cũng rất kích động, nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế không biểu hiện ra tâm trạng của bản thân. Vị thái hậu nhà tôi tính cách còn ẩu đoảng hơn tôi, bình thường lại hay xem mấy bộ phim thần tượng nhảm nhí, đáng sợ hơn là bà còn kiên định tin rằng tôi là cô gái đẹp nhất trong thành phố này. Lỡ như để bà biết được tôi cũng có một chút chút ý tứ với Kim Minh Viễn, chắc sẽ kích động đến phát điên, rồi bắt tôi phải theo đuổi anh ta.

Nghe tôi nói xong, không ngờ mẹ lại im lặng không nói gì. Mãi đến nửa phút sau, bà mới làm vẻ nghiêm túc đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi, miệng tấm tắc nói: “Nhìn con gái mẹ này, khuôn mặt đúng là có tướng hưởng phúc. Mẹ biết sau này con nhất định sẽ lấy được chồng tốt mà. Thằng bé Tiểu Kim đó không tệ, mẹ thấy nó tử tế, chín chắn, không giống như mấy thằng nhóc lông bông khiến người ta nhìn mà phát ghét.”

Nếu những lời này là do cha tôi nói, có lẽ tôi còn tin tưởng phần nào. Ông tuy có chút sợ vợ, nhưng con mắt nhìn người xưa nay đều rất chuẩn. Còn mẹ tôi thì thôi khỏi cần nhắc đến nữa, rõ là tuổi xế chiều rồi mà đến việc đi chợ mua mớ rau cũng dễ bị người ta lừa gạt, tôi làm sao dám tin vào con mắt của bà chứ.

Tôi nhỏ giọng lầm bầm, không ngờ lại bị mẹ nghe thấy, rồi mẹ liền khoát tay một cái với vẻ hào khí bừng bừng: “Đợi tối nay cha con về, mẹ sẽ bảo ông ấy nói với con lần nữa.”

Tôi: “…”

Hôm Ba mươi Tết, Kim Minh Viễn quả nhiên đã tới, mới chín giờ sáng đã đến gõ cửa nhà chúng tôi, trong tay còn xách theo một đống đồ lớn. Cha tôi vừa nhìn thấy, lập tức tươi cười rạng rỡ bước ra đón, còn nói oang oang với giọng đủ để mọi người ở hai tầng trên dưới đều có thể nghe thấy rõ ràng: “Úi chà, Tiểu Kim, sao cháu khách sáo thế này, người đến là được rồi, còn mua nhiều đồ như thế làm gì. Mau vào đây, mau vào đây!”

Tôi không hề hoài nghi việc ông nói như vậy là để hai bác hàng xóm nhà đối diện nghe. Lần này thì ông rốt cuộc cũng được nở mày nở mặt, tuy chuyện còn chưa đâu vào đâu, nhưng quan trọng là khí thế đã có đủ. Mắt người ngoài thực ra chỉ nhìn vào mấy thứ quà tặng kia thôi chứ có gì đâu.

Không thể không nói anh chàng Kim Minh Viễn này quả thực rất rộng rãi, chỉ riêng rượu Mao Đài đã có hai chai, lại còn hai hộp đông trùng hạ thảo lớn, khiến mẹ tôi cười đến tít cả mắt. Bữa cơm tất niên này hình như quá đắt rồi thì phải?

Khi chúng tôi ăn cơm trưa, bác Diệp ở nhà đối diện quả nhiên đã đến hóng tin đúng như cha tôi mong muốn. Nhìn thấy Kim Minh Viễn, bác liền khách sáo hỏi: “Úi chà, chú Chung, con rể đến nhà rồi đấy à?”

Cha tôi cười đến không khép nổi miệng, nếu không phải vì còn có Kim Minh Viễn ở bên cạnh, e là ông đã cười khà khà gật đầu ngay rồi, nhưng lúc này lại vẫn cố ra vẻ, cười nói: “Ấy, anh nói bừa cái gì thế, đây là bạn trai của Tuệ Tuệ, là bạn thôi.” Khi nói, ông còn lén liếc mắt qua phía Kim Minh Viễn với vẻ rất thiếu tự nhiên.

Kim Minh Viễn thấy vậy, vội vàng đứng dậy rót trà cho bác Diệp, ân cần mời: “Bác uống trà đi ạ!”

Cứ như vậy, mới vào nhà được một lát, anh ta đã khiến cha mẹ tôi quên béng cả cô con gái này rồi. Đến khi thái thịt hun khói, mẹ còn chẳng thèm nhìn tôi một cái, gắp ngay miếng thịt sườn mềm nhất, ngon nhất vào bát anh ta… Lúc này, tôi đột nhiên có cảm giác mình vừa vác đá tự đập vào chân mình.

Đến tối, cha tôi quả nhiên đã kéo Kim Minh Viễn lại uống rượu, tửu lượng của ông thế nào chúng tôi đều biết rõ, rượu trắng 38 độ chỉ uống được hai cốc là cùng. Nên tôi với mẹ cũng chẳng buồn ngăn cản, vừa xem chương trình Chào năm mới vừa nói chuyện với nhau.

Đến mười giờ tối, không ngờ cha tôi vẫn chưa gục. Tôi và mẹ đều bất ngờ, liền tỉ mỉ nhìn kỹ. Thế này đâu phải là hai người đấu rượu, rõ ràng là cha tôi đang chuốc rượu Kim Minh Viễn. Họ mỗi người ôm một chai Mao Đài, chai trong tay Kim Minh Viễn đã sắp thấy đáy, còn chai của cha tôi mới uống được một chút xíu trên cùng.

Nhìn mặt và cổ của Kim Minh Viễn đã đỏ rực lên, đôi mắt mơ mơ màng màng, rõ ràng là đã uống quá nhiều.

Nhưng may mà anh ta không có tật càm ràm nhiều sau khi uống rượu, cha tôi bảo làm gì thì anh ta làm nấy, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn qua phía tôi, những lúc ấy mắt anh ta đều đột nhiên sáng rực đến ghê người.

Chưa đến mười hai giờ, Kim Minh Viễn đã vinh quang ngã xuống, cha tôi tỏ ra hết sức hưng phấn, vừa cười khà khà vừa nhảy lăng xăng trong nhà, nhưng chưa được mấy phút thì cũng gục.

Lúc này rốt cuộc đã đến lượt mẹ tôi thể hiện bản lĩnh của một người chủ nhà. Bà căn bản chẳng thèm để ý đến hai người đàn ông đang nằm gục trên bàn, bảo tôi xuống dưới sân đốt pháo hoa một lúc, sau đó mới tự mình đỡ cha tôi về phòng ngủ. Tất nhiên, Kim Minh Viễn thì được vứt cho tôi.

Chắc anh ta đã quá say, khi tôi đỡ anh ta đứng dậy, anh ta liền ngoan ngoãn tựa đầu lên vai tôi, rồi để tôi dìu từng bước đến phòng dành cho khách, rốt cuộc cũng không khiến tôi phí mất bao nhiêu sức lực. Sau khi lên giường, anh ta thậm chí còn tự giác cởi áo ngoài ra, rồi lần mò bò vào trong chăn, ngoan ngoãn nghe lời hệt như một đứa bé vậy. Chỉ là tôi không có cách nào gọi anh ta dậy rửa mặt nữa, nên đành đi lấy khăn nóng tới lau mặt và lau chân cho anh ta.

“Tuệ Tuệ…” Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng anh ta gọi liền vội vàng ngẩng đầu lên, phát hiện anh ta không hề mở mắt, chỉ mơ mơ màng màng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ…”

Cảm giác ngọt ngào cứ thế lãng đãng trong lòng tôi, tôi chợt thấy mình không biết nên làm gì, chỉ ngẩn ngơ ngồi bên mép giường, mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn Kim Minh Viễn. Lúc này anh ta đang nằm ngủ hệt như một đứa bé vậy, không hề có chút phòng bị nào. Anh ta đúng là điển trai thật, đặc biệt là khi nhắm mắt, nhìn vừa đơn thuần vừa đáng yêu, khiến trái tim tôi mềm lại một cách khó hiểu.

“Tuệ Tuệ…” Anh ta xoay người lại, quay mặt về phía tường, miệng khẽ lẩm bẩm: “Anh nhớ em lắm…”

Nhớ… tôi…

Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Tuy tôi không quá thông minh, nhưng tuyệt đối cũng không ngốc. Khi đối mặt với người đàn ông mà mình thích, phụ nữ thường trở nên ngốc nghếch, nhưng dù tôi có ngốc hơn nữa thì cũng có thể phát hiện ra vấn đề.

Hai chúng tôi mới quen nhau bao lâu chứ, từ lần gặp mặt trước đến giờ cũng mới hơn hai mươi ngày mà thôi, nói là “nhớ” thì đúng là gượng gạo quá chừng.

Thế là có một số chuyện sau nháy mắt đã trở nên rõ ràng. Sự thực chính là một tấm mạng che mắt, chỉ cần gạt được nó ra, sẽ chẳng còn điều gì khuất tất. Tôi không hề muốn biết vì sao anh ta lại chú ý đến mình, nhưng hoàn toàn có thể khẳng định, chắc chắn là có liên quan tới người mà anh ta vẫn hằng nhung nhớ. Cho dù tôi có ế chồng, thì cũng không muốn làm vật thay thế cho người ta.

Người đàn ông này… Tôi hậm hực vứt chiếc khăn vừa dùng lau chân lên mặt anh ta, rồi bước thẳng ra ngoài.

Ngày hôm sau, Kim Minh Viễn nói phải trở lại miền Bắc. Tuy anh ta đã định chuyển trụ sở chính của công ty tới thành phố C, nhưng một công trình lớn như vậy tuyệt đối không thể hoàn thành xong trong mấy tháng, các nghiệp vụ chủ yếu của công ty vẫn là ở

“Lần này chắc phải mười mấy ngày nữa anh mới quay lại đây được.” Lúc ăn sáng, Kim Minh Viễn chậm rãi nói, khi nói dường như anh ta lại đang nhìn chằm chằm vào tôi. Nhưng tôi rất cố chấp, một mực cúi đầu không thèm để ý đến anh ta. Một lát sau, ngay đến cha tôi vốn đù đờ cũng đã phát hiện ra là có vấn đề, liền trực tiếp hỏi tôi: “Tuệ Tuệ này, con sao vậy, làm gì mà mới sáng sớm đã mặt mày nhăn nhó thế?”

“Tối qua con ngủ không ngon.” Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Ăn xong con còn phải về phòng ngủ bù nữa, mệt chết đi được.”

Cha tôi còn muốn nói gì đó thì đã bị mẹ tôi ngăn lại, khẽ trách: “Đang ăn cơm, nhiều lời như vậy làm gì!”

Kim Minh Viễn không nói gì, nhưng tôi có thể cảm giác được, ánh mắt anh ta chưa từng dời khỏi tôi một giây nào.

Ăn sáng xong, tôi liền quay về phòng nằm luôn lên giường. Trong lòng tôi khó chịu đúng là sự thực, có là ai thì cũng đều không chịu được như tôi thôi. Hôm qua khi anh ta đến, tôi còn hết sức vui mừng, anh ta mang theo bao nhiêu quà biếu như thế, còn vô cùng ân cần với cha mẹ tôi, đổi lại là bất kỳ người nào thì cũng đều sẽ có một số suy nghĩ gì đó. Nhưng còn chưa kịp vui mừng hết, giữa mùa đông thế này anh ta đã tạt cho tôi một gáo nước lạnh rồi, khiến tôi lạnh ngắt từ đầu đến chân.

Tôi không vui, tôi khó chịu, tôi chỉ muốn đạp mạnh mấy cái vào khuôn mặt đáng ghét kia của anh ta.

Tôi còn đang suy nghĩ, anh ta đã thò đầu vào từ phía sau cánh cửa.

“Anh đang nghĩ…” Anh ta nhìn tôi, bước từng bước đến bên giường, rồi hơi cau mày lại, nghiêm túc hỏi: “Có phải đêm qua anh đã nói sai gì đó, nên mới làm em không vui không?”

“Không.” Tôi mặt mày hờ hững ngoảnh đầu đi, chẳng thèm nhìn anh ta. Khuôn mặt của anh ta chính là nguồn gốc của tội ác, tôi nên tránh thật xa thì hơn.

“Vậy tại sao sáng nay khi anh ngủ dậ lại phát hiện chiếc khăn rửa mặt vẫn còn ở trên mặt anh chứ?” Anh ta hỏi với giọng dở khóc dở cười, khi nói còn chậm rãi ghé khuôn mặt tới sát mặt tôi, chóp mũi chỉ cách tôi chưa đến một tấc.

Tôi quyết định không lùi bước thêm nữa, mà đưa tay, đẩy khuôn mặt điển trai của anh ta ra xa mình, nghiêm túc nói: “Nói thì cứ nói, nhưng đừng có ghé đến gần như vậy, chúng ta có thân quen gì nhau đâu.”

Anh ta cười nhăn nhó, ngồi ngay xuống mép giường, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất lực. Căn phòng chìm trong yên lặng suốt mất giây, rồi anh ta mới trầm giọng nói: “Anh cứ luôn nghĩ, có nên nói chân tướng của việc này cho em biết không, và nếu nói thì nói vào lúc nào. Nhưng, anh sợ em cười bảo anh đang kể chuyện cổ tích, có một số chuyện, quả thực không thể nói rõ bằng một hai câu được.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, không nói gì. Tôi căn bản chẳng tin vào cái cớ mà anh ta tùy tiện bịa ra đó, nhưng lại không kìm được dỏng tai lên muốn nghe xem anh ta sẽ tiếp tục giải thích như thế nào.

Nhưng anh ta lại đưa tay lên xem đồng hồ, tỏ vẻ hết cách nói: “Anh đã đặt vé máy bay lúc mười rưỡi rồi, bây giờ chuẩn bị phải đi. Em ở nhà đợi anh về nhé!”

Tôi vừa định lên tiếng từ chối, anh ta đã bước tới ôm tôi, vừa nhanh vừa chặt, khiến tôi không có cơ hội đẩy ra.

“Tuệ Tuệ!” Giọng anh ta vừa trầm thấp vừa đau thương, còn mang theo một nỗi tủi hờn sâu sắc: “Anh đã đợi em suốt mười một năm, khó khăn lắm mới tìm được em, trong lòng không biết là vui mừng và trân trọng đến mức nào. Anh chỉ hy vọng, em có thể tin tưởng anh hơn một chút. Tình cảm của anh với em, so với em tưởng tượng, còn sâu sắc hơn rất nhiều…”

Đối với loại đàn ông miệng trơn như bôi mỡ, chuyên nói nhưng lời dễ nghe này, cần phải đáp trả bằng những sự phản kích mạnh mẽ nhất. Tôi đã tự dặn lòng như thế, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào, đến đẩy anh ta ra cũng không được. Tôi đành hậm hực nhe nanh múa vuốt, nhưng lời nói ra thì lại rất thiếu khí thế: “Tôi chẳng tin đâu.”

Anh ta tất nhiên đã nhìn ta vẻ ngoài cứng trong mềm của tôi, nhếch mép cười, còn đưa tay véo má tôi một cái, dịu dàng nói: “Đợi anh về nhé!” Nói xong thì đứng dậy đi luôn.

Đến khi bóng dáng anh ta đã hoàn toàn biến mất, tôi mới giật mình tỉnh táo trở lại, tức tối mắng lớn: “Cút!”

Tôi mà lại thèm tin vào mấy lời nhảm nhí ấy của anh sao? Đợi tôi mười một năm, lúc đó tôi mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao anh ta không nói là đã đợi tôi hai mươi năm, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt khi tôi mới ba tuổi thì đã bắt đầu yêu tôi rồi.

Nhưng trong lòng tôi lại thấp thoáng chờ mong. Phụ nữ là thế đấy, chạm vào vấn đề tình cảm đều trở nên phức tạp vô cùng.

Suốt cả dịp Tết, lòng tôi ngổn ngang tâm sự, mẹ tôi thấy thế còn rất vui mừng, nói là tôi rút cuộc đã biết tương tư.

Mãi đến ngày Mười hai tháng Giêng, tới lúc tôi đã phải đi làm, anh ta vẫn chưa trở lại.

w Roman�Vlr0� ��� ôi cũng chẳng để ý được nhiều như thế, vội vàng cầm chặt chiếc điện thoại chạy ra ngoài, vừa chạy vừa ấn nút nghe, nhỏ giọng nói: “A lô…”

“Là anh, Kim Minh Viễn.” Anh ta nói giọng sang sảng, nghe có vẻ như tâm trạng rất tốt: “Bây giờ em có tiện nghe điện thoại không?”

“Không vấn đề gì.” Tôi nói: “Em đang họp, nhưng vừa thừa dịp chuồn ra ngoài rồi.”

Anh ta lập tức bật cười, tỏ vẻ thông cảm: “Anh hiểu. Ừm, ngày mai em rảnh không? Anh thấy ưng hai căn hộ ở khu chung cư của em, muốn em cùng anh đi xem một chút.”

Hóa ra anh ta thật sự định mua nhà ở chỗ tôi sao? Mà tốc độ còn nhanh như vậy nữa, tôi có chút bất ngờ, trong lòng cảm thấy hết sức xấu hổ.

Trong đầu tôi có hai người tí hon đang đánh nhau, một Chung Tuệ Tuệ nói: “Người ta rõ ràng đã có ý với cậu, mau lên, nhân cơ hội này hạ đo ván anh ta!” Một Chung Tuệ Tuệ khác thì lại lên tiếng đả kích tôi: “Thôi đi ạ, nhìn lại cái bộ dạng ngốc nghếch của cậu đi, người ta mà thèm thích cậu sao? Chẳng qua chỉ muốn đùa với cậu một chút thôi, ngàn vạn lần đừng coi là thật, kẻo không, đến lúc lún sâu vào rồi muốn thoát ra cũng không kịp nữa đâu.”

“Tuệ Tuệ…”

“Em rảnh.” Sau khoảnh khắc, Chung Tuệ Tuệ xinh đẹp đã thắng trận. Tôi nghiến chặt răng, dằn lòng lại, quyết định đánh liều. Dù sao tôi cũng trẻ hơn anh ta, xem ai sợ ai chứ.

Sau khi gác máy, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía tôi. Cô ả Trần Kỳ ở phòng làm việc kế bên mới vào từ năm ngoái nheo mắt lại hỏi tôi bằng giọng quái gở: “Chị Tuệ Tuệ, có phải có người theo đuổi chị không thế, chị phải tận dụng cơ hội cho tốt đấy nhé!”

Cô ả này là người mà tôi ghét nhất, ý mình có chút nhan sắc, đùa bỡn một cậu nhóc chưa hiểu đời trong đơn vị chúng tôi, thỉnh thoảng lại còn cười giễu bọn tôi không lấy được chồng. Còn chẳng phải sao, bây giờ cô ả lại gây sự ngay trước mặt mọi người rồi đấy.

Tôi nheo mắt, cười lạnh nói với cô ả: “Người theo đuổi chị đây nhiều lắm, nếu chị đều đồng ý hết, còn chẳng bận đến chết sao. Hơn nữa, làm người phải biết tích đức, nếu thấy không thích hợp thì đừng có níu lấy người ta không buông.”

Lãnh đạo rất nhanh đã hòa giải, ông cụ này vốn có tài chuyển chủ đề câu chuyện, chỉ một lát sau mọi người đã bắt đầu nhiệt tình thảo luận về vấn đề năm sau nên đi du lịch ở đâu. Chỉ có Trần Kỳ thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi cũng lười chẳng muốn để ý tới cô ả, cảm thấy việc này quá nhạt nhẽo.

Buổi tối, mọi người ăn với nhau bữa cơm tất niên, rồi được phát phúc lợi. Sau khi chúc Tết nhau, chúng tôi đã kết thúc một năm làm việc trong yên bình.

Chín giờ sáng hôm sau, khi tôi còn đang say giấc trên giường, đã bị cuộc điện thoại của Kim Minh Viễn đánh thức. Nhưng tôi không hề tức giận chút nào, vội vàng xuống giường đi đánh răng rửa mặt thay quần áo, sau đó lại còn trang điểm, chuẩn bị thể hiện thật tốt trong cuộc gặp mặt hôm nay.

“Không thành công, cũng thành nhân!” Tôi hậm hực nói với bản thân qua chiếc gương trên bàn trang điểm. Cho dù không được ăn thịt, ít nhất cũng phải được uống canh, để yên không động vào một người đàn ông tốt như thế, quả thực là quá đáng tiếc.

Cửa thang máy vừa mở ra, tôi đã nhìn thấy Kim Minh Viễn đang dựa vào thang máy uể oải nhìn về phía mình. Đôi mắt của hai chúng tôi vừa gặp nhau, anh ta liền lập tức nở nụ cười tươi, đôi lông mày rậm rạp cũng trở nên hết sức dịu dàng, làm nhạt đi sự gượng gạo ban đầu.

“Lát nữa em cứ giả bộ làm một cô bạn gái kén chọn của anh nhé!” Anh ta ghé đến bên tai tôi nhỏ giọng dặn dò, tim tôi bị hơi thở vừa nóng vừa ẩm của anh ta làm cho loạn nhịp.

Người đàn ông này, nguy hiểm quá!

Kim Minh Viễn đã đi tìm người môi giới nhà đất, chỉ trong một ngày người đó đã tìm cho anh ta hai căn hộ trong khu chung cư này, một là tầng mười lăm của tòa nhà số 30, một là ở tầng trên cùng của tòa nhà số 17.

Vừa gặp mặt, người môi giới đã lập tức gọi tôi là bạn gái của Kim Minh Viễn, lại thấy Kim Minh Viễn có vẻ như mọi chuyện đều để tôi làm chủ, thế là tất cả hỏa lực đều được đổ dồn về phía tôi, khiến tôi nghe mà cứ tưởng hai căn hộ đó đều thuộc loại hiếm có trên đời.

Nhưng tôi dù gì cũng đã ở trong khu chung cư này được một thời gian, đã hiểu rõ ưu nhược điểm của nơi này, các vấn đề chỉ ra đều hết sức sắc bén, lại đúng vào trọng điểm, khiến anh chàng môi giới kia giữa mùa đông mà cũng phải toát mồ hôi hột, cuối cùng chủ động giảm giá hai phần trăm.

Tôi vốn còn định chỉ trỏ phân tích thêm một chút nữa, không ngờ Kim Minh Viễn mới đi xem có hai vòng, đứng ngoài ban công ngó nghiêng một chút, đã lập tức quyết định, chọn căn hộ ở tầng chót tòa nhà số 17.

Tôi rất bất ngờ. Vốn cho rằng anh ta sẽ lựa chọn căn hộ còn lại, dù sao bất kể là về số tầng hay là về diện tích, căn hộ ở tầng mười lăm kia đều thích hợp với anh ta hơn.

“Em xem kìa…” Anh ta đi tới ban công bên ngoài phòng khách nhìn về phía đông, chỉ tay vào cái ban công màu xanh lục cách đó không xa: “Đó là nhà em.”

Thật đúng là…

Đứng nơi này không ngờ có thể nhìn thấy ban công và cửa sổ nhà tôi, nếu giọng mà lớn một chút, chắc còn có thể trực tiếp gọi nhau được.

Anh ta chọn căn hộ này chắc không phải là…

Xin lỗi, hình như tôi lại bắt đầu tưởng bở rồi.

Chuyện làm thủ tục tất nhiên không cần anh ta động tay. Kim Minh Viễn chỉ gọi một cú điện thoại, chẳng bao lâu sau, thư ký của anh ta đã tới. Không biết rốt cuộc là vừa mới thay, hay anh ta vốn có mấy người thư ký, lần này đi tới là một người đàn ông trông có vẻ tháo vát năng nổ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Nghe Kim Minh Viễn nói muốn mua căn hộ này, anh thư ký đó nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sáng rực.

Buổi tối, chúng tôi đã hẹn nhau cùng gói bánh chẻo, tôi gọi điện thoại nói với Lưu Hạo Duy một tiếng, rồi cùng Kim Minh Viễn đi chợ mua thức ăn.

Tôi cho rằng anh ta nói biết nấu cơm chỉ nói đùa, nhưng không ngờ anh ta thật sự có bản lĩnh ấy, băm nhân, trộn bột, nhào bột, từng động tác đều vô cùng thuần thục, tôi với Lưu Hạo Duy nhìn mà trố mắt ra.

Nhưng dù sao cũng không thể để người ta làm một mình được. Lưu Hạo Duy ỷ mình mạnh khỏe, liền giúp anh ta nhào bột một lúc, còn tôi rửa chuẩn bị học gói bánh chảo.

Tôi hơi do dự một chút, không đón lấy chiếc chày. Kim Minh Viễn vẫn chăm chú nhìn tôi, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ. Chẳng lẽ tôi biết cán bột hay không lại quan trọng vậy sao? Nhưng tôi cũng không muốn bị Lưu Hạo Duy coi thường, kém đến mấy thì cũng có anh chàng đội sổ cho rồi cơ mà.

Tôi liền đón lấy chiếc chày cán bột, tay trái nhón lấy một viên một mì, tay phải dùng chày cán bột chậm rãi cán qua… Kể cũng lạ, rõ ràng tôi chưa động vào thứ này bao giờ, thế nhưng lúc này lại có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, cứ giống như là, có một quãng thời gian rất dài, nó đã từng ngày bầu bạn bên tôi vậy.

Chưa đầy mười giây, miếng vỏ bánh trong tay tôi đã thành hình. Của Lưu Hạo Duy thì thôi khỏi cần so sánh, nhưng khiến người ta kinh ngạc là miếng vỏ bánh tôi làm thậm chí còn có phần đẹp hơn của Kim Minh Viễn. Lưu Hạo Duy ngây ra, đưa tay gãi đầu, rồi lí nhí nói: “Con gái đúng là khéo tay thật!”

Kim Minh Viễn không hề có vẻ kinh ngạc chút nào, mỉm cười nói với tôi: “Em gói bánh chẻo đi!” Nghe giọng điệu ấy, hình như anh ta có thể khẳng định rằng tôi biết gói bánh vậy.

Lúc này tôi cũng cảm thấy rất mới mẻ, không chừng tôi thật sự có thiên phú về phương diện này, nếu không tại sao mới làm lần đầu mà đã tốt như vậy rồi. Tôi vội vã cầm miếng vỏ bánh lên, hai tay như có ma lực thần kỳ nào đó dẫn dắt, chỉ sau một thoáng đã gói được một chiếc bánh rất đẹp…

Lưu Hạo Duy lập tức đi gọi điện thoại cho cha mẹ tôi: “Dì ơi, dì với chú mau qua đây đi, Tuệ Tuệ vừa gói được một nồi bánh chẻo lớn mà đẹp lắm nhé…”

Bữa tối đó tôi phải lấy thêm hai đôi đũa nữa. Cha mẹ tôi nhìn thấy Kim Minh Viễn thì vui mừng khôn xiết, cứ kéo tay anh ta mà một điều “Tiểu Kim” hai điều “Tiểu Kim”, lúc ăn cơm còn hỏi anh ta định ở đây bao lâu. Đến khi nghe Kim Minh Viễn nói là định ăn Tết ở đây, cha tôi lập tức lên tiếng mời anh ta đến nhà tôi ăn Tết.

Sau đó… không ngờ anh ta lại chẳng khách sáo chút nào, lập tức đồng

Cha tôi cũng ngây ra, lúc ăn cơm còn không ngừng nhìn lén xem sắc mặt mẹ tôi thế nào.

Bình luận
720
× sticky