Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Truyện Ma 12 Cung Hoàng Đạo

Chương 2

Tác giả: Vô Danh

_Mất tích!Song Tử mất tích rồi!?

Nhân Mã dường như muốn nhảy dựng lên khi nghe tin đó từ Thiên Yết. Tiểu Yết thở hồng hộc,mặt cắt không còn 1 giọt máu.

_Hôm…hôm qua mẹ nó gọi đến nhà mình hỏi thăm,mình mới biết cả đêm qua nó không về nhà,tìm đâu cũng chả thấy.

Quả nhiên,hôm nay Song Tử không đi học.Thầy giáo không đề cập tới nguyên nhân nhưng cả khối 10 ai cũng rùng mình.Sau Song Ngư,có khi lại là Song Tử.Thế là Song Tử biến đi như thế suốt mấy ngày trời.Không ai biết nó đi đâu cả…

________o0o________

Giờ ra chơi,bọn học sinh khối 10 lại tiếp tục bàn tán không chỉ về sự biến mất đột ngột của Song Tử mà còn về cái nick Y! Nguoibantrongbongtoi.

“Bọn mày sẽ chết trước ngày trăng tròn 17…Khi đó ta sẽ đội mồ để trở lại nhân gian…”

_Hôm qua lại có cái mail lạ như thế gửi vào nick mình.Cậu có nhận được không?-Thiên Yết hỏi.

_Hôm qua mình không onl,nhưng mình nhận được 1 cuộc điện thoại rất kì quái.-Nhân Mã càng nghĩ càng thấy rùng mình.

_Trăng chỉ tròn vào 15-16 thôi chứ sao lại là trăng tròn 17 nhỉ?-Thiên Yết vẫn thắc mắc-Có khi nào…

_Cậu đừng có doạ mình!

Lũ quạ đen hôm nay không bu lại cây bàng cũ nữa mà lại ve vãn cái bồn uống nước cách dãy lầu B không xa.1 học sinh mở vòi nước và đột nhiên la toán lên khi vòi nước chảy ra 1 thứ nước màu đen kịt,hôi thối,bẩn thỉu lẫn theo những sợi tóc màu nâu sẫm.Tin giật gân lập tức phân bố đi toàn trường.Các giáo viên nhờ người ta đến kiểm tra bồn nước, và họ moi từ trong bồn lên 1 cái xác đã sưng phù bắt đầu phân huỷ do ngâm quá lâu trong nước.

Tóc màu nâu sẫm,mặc đồng phục trường,trên tay còn cằm chiếc điện thoại màu hồng dán hình mèo Kirty,…cảnh sát đã xác nhận-cô gái này chình là Song Tử.

Nỗi kinh hoàng ám ảnh từng gương mặt trong trường Twenty Stars…

“Thật đó…hôm qua bà lao công đã tận mắt nhìn thấy nó trên tầng 3 dãy lầu B…Nó ướt sũng,quần áo nhếch nhác và tóc tai rối bù…Nó cũng đi lòng vòng quanh cái hồ bơi,ông bảo vệ đã nhìn thấy…Nó…nó…nó đã trở về ám ảnh chúng ta….!!!!”

Những lời bàn tán thế này càng lúc càng nhiều trong trường học,không chỉ có bọn khối 10 ở dãy lầu B mà cả các lớp 11-12 cũng xôn xao không dứt.Mặc dù nhà trường ra sức phủ nhận những tin đồn nhưng sức ám ảnh của chúng vẫn không giảm đi chút nào.

_Cậu biết gì không?Bảo Bình đã phát điên lên trong bệnh viện!-Thiên Yết lại tọc mạch với Nhân Mã.

________o0o________

Cùng lúc đó,tại bệnh viện…

_Trách xa tao ra!Đồ ác quỷ,tao sẽ không nhịn mày nữa!Mày đừng doạ tao!Đừng hòng doạ được tao!!!

Bảo Bình đúng là đang phát điên trên giường bệnh.Cô ném tất cả những thứ cô vớ được ném vào bất kì ai muốn đến gần cô.Từ ngày nhập viện đến giờ,đêm nào Bảo Bảo cũng la hết đập phá thế này.Cô ta nói cô ta nhìn thấy 1 bóng ma sũng nước mang hình hài của 1 cô gái mặc đồng phục Twenty Stars.Người ta chuyển cô vào khoa tâm thần dù cô đã van xin và thề rằng mình không hề hoang tưởng.

Một đêm trăng không người….

Chả hiểu sao hôm nay không có tiếc cộp cộp của những y tá trực đêm,cũng không có ánh đèn pin loe loét mỗi khi họ soi vào phòng bệnh nhân quan sát.Mọi thứ đều vắng lặng,tĩnh mịch đến gai người.Bảo Bình trùm chăn kín đầu cho đỡ sợ,tuy là nằm trong bệnh viện nhưng cô nghe hết những lời đồn ở trường.Song Tử đã đi rồi,cô không muốn người tiếp theo sẽ là mình.Lạy chúa!Hi vọng mọi chuyện ma quái này sẽ sớm đi vào quên lãng.

0 giờ 0 phút 0 giây…

“Rè….rè…rè…”

Cái TV trong phòng bệnh tự dưng mở nguồn làm Bảo Bảo giật mình,hé mền ra coi.Màn hình TV toàn hột và giật liên tục như mất sóng ăng-ten vậy.Nó cứ kêu rè rè và lám người ta khó chịu.Lạ ở chổ hình như chỉ có Bảo Bình là nghe thấy tiếng rè rè đó,còn lại các bệnh nhân đều nằm im thin thít như không có chuyện gì.Cái TV cứ rè rẹt 1 hồi rồi bổng phụt lên hình 1 gương mặt bê bết tóc,trắng bệch và đôi mắt lừ đỏ nhìn chăm chăm vào Bảo Bình như muốn ăn tươi nuốt sống.

Bảo Bảo hét lên rồi té nhào xuống đất.

_Đừng!Đừng giết tôi,tôi không có làm gì cậu cả,không làm gì cả!!!

Màn hình TV lại nổi hột rồi chuyển sang cảnh hành lang của trường Twenty Stars…

Bảo Bình đang nắm tay Bạch Dương cười nói rất vui vẻ.Cùng lúc đó, Song Ngư chạy lại và bất mãn kêu lên:

_Bạch Dương!Chuyện này là sao?

Trong khi Bạch Dương còn chưa biết ứng phó thế nào thì Bảo Bảo đã bước tới đẩy Song Ngư té ngửa vào tường:

_Còn sao nữa,con nhỏ bệnh hoạn này!Cậu ta không thích đi với mày nữa,bây giờ,Bạch Dương là bạn trai của tao đó hiểu chưa?

_Cậu đúng là đồ xấu xa!-Ngư Ngư hét lên căm phẫn.

_Mày nói gì?-Bảo Bình định tới đánh cho Song Ngư 1 trận thì Bạch Dương can lại và lôi cô đi.

Trước khi đi,Bảo Bảo tiện tay dí đầu Song Ngư vào tường:

_Mày có nghe tới truyền thuyết này chưa?Nếu thành tâm cầu khẩn và nhảy từ tầng 3 dãy lầu B này xuống hồ bơi thì ước nguyện sẽ thành sự thật.Kẻ bất hạnh như mày cũng nên thử xem sao!Ha ha ha…

“Kẹt”- cánh cửa phòng bật mở.Một bóng người xuất hiện phía sau Bảo Bình…

________o0o________

Âm báo tin nhắn…

“Mã Mã…Cứu mình với,mình không thể chịu nổi sự hành hạ này nữa!”

_Của Bảo Bình!-Nhân Mã ngạc nhiên.

Bổng mẹ của Mã Mã từ cầu thang hớt hải chạy lên:

_Nhân Mã!Nhân Mã!Con bé Bảo Bình có phải là bạn con không?Con xem này!Hôm qua,nó đã nhảy lầu tự tử ở bệnh viện trung tâm,người ta in lên trang nhất đây này!!!

Nhân Mã rụng rời,cô làm rơi cái điện thoại xuống đất…

Dòng cuối màn hình là thời gian tin được gửi đến:

Lúc 0 giờ 0 phút 0 giây…

“…Hãy nhớ rằng là mày sắp chết…”-Lời nguyền thật sự chỉ mới bắt đầu..

PHẦN 2:ĐIỀU ƯỚC CỦA BÚP BÊ SỨ

“Có bao giờ bạn nghĩ rằng,khi bạn giữ một vật gì bên người quá lâu,bạn sẽ phải chia sẽ linh hồn mình cho nó…Và khi nó đã là một thực thể sống có linh hồn…”

Một buổi chiều mưa tầm tả,tiếng mưa át cả tiếng chuông tan trường…

Nhân Mã từ cầu thang tất tả chạy xuống,thấy cặp mình nhẹ tênh mới biết hôm nay quên mang ô mất rồi.Chết thật,phải chi nghe lời mẹ từ đầu thì đâu đến nỗi!

Sân trường Twenty Stars ồn ào với những bước chân vội vả về nhà,nhưng tiếng ồn rồi cũng thưa dần khi học sinh lần lượt về hết cả.Chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

Chết rồi,mưa như vầy làm sao mà về!-Nhân Mã đang bồn chồn không yên thì chợt nhận ra vẫn còn Cự Giải đang đứng thui thủi 1 mình dưới mái hiên.

Cậu ta đang nâng niu vật gì đó…

_Cậu đứng đây có 1 mình à?-Nhân Mã mom mem lại gần.

_Ai nói mình chỉ có 1 mình!-Cự Giải ngước mặt lên cười dịu dàng-Mình còn có Tiểu Ngư bên cạnh này!

Cự Giải đưa con búp bê bằng sứ trong tay cho Nhân Mã xem.Con búp bê quả nhiên rất đẹp.Tóc dài,mắt xanh,môi chúm chìm và 2 má trái đào.Bộ Kimono trên người nó cho thấy nó đến từ Nhật Bản.Búp bê sứ của Nhật rất đáng yêu,nhưng nó làm cho Nhân Mã cảm thấy rờn rợn với cái cách nó nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Con búp bê này có cài gì đó rất quen,thật sự rất quen!

“Mình từng thấy nó ở đâu rồi nhỉ?”-Nhân Mã nghĩ bụng.

_Tiểu Ngư theo mình từ hồi tiểu học lận đó!-Cự giải tiếp tục mê mải con búp bê-Nó là quà sinh nhật năm lên 7 của mình.

_Năm lên 7 ư?Cậu giữ nó lâu vậy sao Cự Giải?

________o0o________

Buổi trưa,giờ ra chơi,…

Cự Giải vẫn đứng ở hành lang 1 mình,lặng lẽ vuốt tóc con búp bê,trò chuyện với nó 1 mình và cười rất thích thú.Nhân Mã ngồi trong lớp học ồn ào bởi tiếng cười đùa của các học sinh khác,nhìn Cự Giải 1 cách lạ lẳm.Cô bổng kéo ghế bước ra hành lang với Cự Giải:

_Cậu thật sự không có người bạn nào ngoài nó à?

_Cậu biết không?Nếu có 1 điều ước,mình sẽ ước Tiểu Ngư có thể nói chuyện với mình.Mình muốn nó trở thành người,1 con người thật sự!

“Oạch”-đám con trai rượt đuổi nhau xô vào người Cự Giải,làm cô tuột tay rớt con búp bê xuống lang cang.

_Thôi chết!Búp bê của mình!-Cự Giải hoảng hốt.

Con búp bê rời khỏi bàn tay trắng trẻo,rơi thẳng từ tầng 3 dãy lầu B xuống hồ nước.

“Hãy nhớ…đây là tầng 3 dãy lầu B của trường Twenty Stars…Chỉ cần thành tầm cầu khẩn và nhảy từ đây xuống hồ bơi,bất kì điều ước gì cũng sẽ trở thành sự thật!”

_Nó rơi xuống hồ bơi,sẽ không vỡ đâu,để mình lấy dùm cho!

Nhân Mã nhanh chân chạy 1 mạch xuống lầu,sau 1 hồi chật vật dưới hồ bơi,cô mang con búp bê ướt sũng trả lại cho Cự Giải.Cự Giải mừng phát khóc,ôm chầm lấy Nhân Mã.Còn Mã Mã thì đang bối rối không biết mình có sai lầm khi vớt con búp bê ấy lên không.

Nó trở về từ dưới đáy hồ,càng trở nên sống động và khác thường hơn trước.Nó nhìn chằm chằm vào Nhân Mã…Nó có còn là 1 đồ vật bình thường nữa không?

Buổi tối…

Mã Mã như thường lệ vẫn mở Lap ra đọc tin nhắn trên Y! Lần này lại là cái nick Nguoibantrongbongtoi

“Các ngươi sẽ chết vì những ước mơ ngu ngốc của các ngươi…Cũng như ta đã trả giá để thực hiện mơ ước của mình…”

Những tin nhắn như thế không biết bao giờ lại trở thành “nhật báo” hằng ngày của học sinh trường Twenty Stars,nó tương tự như lời tiên tri về 1 cái chết sắp tới.Bây giờ thì ngay cả giáo viên trong trường cũng nôm nốp lo sợ về những tin nhắn này.

Bình luận