“Thỏa thuận của anh với cha tôi ấy…”
Câu nói của Daisy cứ văng vẳng trong đầu Matthew rất lâu sau khi họ chia tay. Anh sẽ kéo Bowman ra một góc ngay khi có cơ hội để hỏi ông chuyện quái gì đang diễn ra. Nhưng trong lúc khách khứa rối rít như thế này thì cơ hội đó chắc phải chờ cho tới tối.
Matthew tự hỏi phải chăng ông già Bowman thực sự nảy ra cái ý tưởng gán ghép anh với Daisy. Lạy chúa Jesu, trong suốt những năm qua Matthew đã ấp ủ bao ý nghĩ liên quan tới Daisy, nhưng chẳng cái nào trong đó dính dáng đến hôn nhân cả. Nó luôn vượt quá xa phạm vi những khả năng có thể xem xét. Cho nên Matthew chưa từng hôn nàng, chưa từng khiêu vũ với nàng hay thậm chí đi dạo với nàng, hoàn toàn biết rõ chúng chỉ dẫn đến những kết quả bất hạnh.
Những bí mật trong quá khứ luôn ám ảnh hiện tại và gây nguy hiểm cho tương lai của anh. Matthew chưa bao giờ nguôi đi linh cảm rằng danh tính mà anh đã tạo ra có thể vỡ tan tành bất cứ lúc nào…Tất cả những gì người ta cần làm là đặt những miếng ghép lại với nhau, để nhận ra anh thực sự là ai và là con người như thế nào. Daisy xứng đáng có một người chồng trung thực và trọn vẹn, không phải người xây dựng cuộc đời mình từ những lời dối trá.
Nhưng điều đó không ngăn được Matthew khỏi lòng ham muốn nàng. Anh đã luôn ham muốn Daisy, với cường độ mãnh liệt dường như tỏa ra từ mọi lỗ chân lông trên da anh. Nàng ngọt ngào, tốt bụng, sáng tạo, cực kỳ lí trí nhưng lại lãng mạn đến ngớ ngẩn, đôi mắt đen của nàng lấp lánh tràn đầy mơ mộng. Nhiều lúc nàng thật vụng về do đầu óc luôn bận suy nghĩ mà chẳng biết mình đang làm gì. Nàng hay quên mất bữa tối vì để hết tâm trí vào cuốn sách. Nàng thường xuyên làm mất đê khâu, dép đi trong nhà và những mẩu bút chì. Nàng rất thích ngắm sao. Hình ảnh không thể nào quên của Daisy khi nàng bâng khuâng vươn người qua thành ban công vào đêm nào, dáng người nghiêng nghiêng ngộ nghĩnh của nàng in trên nền trời đêm, đã xộc thẳng vào Matthew một khát khao nhức nhối nhất muốn lao đến chỗ nàng và hôn nàng đến bất tỉnh.
Matthew đã hình dung được lên giường với nàng một cách thường xuyên nhiều hơn mức độ anh nên có. Nếu một điều như vậy có thể xảy ra, ắt hẳn anh sẽ rất dịu dàng với nàng…anh sẽ tôn thờ nàng, sẽ làm bất cứ điều gì để nàng vui lòng. Anh ao ước sự ve vuốt của mái tóc nàng trên hai tay anh, phần nhô ra mềm mại của xương hông nàng dưới lòng bàn tay anh, sự mượt mà của bờ vai nàng trên môi anh. Cơ thể say ngủ của nàng trong vòng tay anh. Anh muốn tất cả những điều đó, thật nhiều và thật nhiều hơn nữa.
Điều khiến Matthew ngạc nhiên là chẳng một ai đoán được những cảm xúc của anh cả. Daisy có thể thấy nó hàng ngàn lần nếu nàng nhìn anh. Thật may cho Matthew là nàng chưa từng làm thế. Nàng luôn luôn lướt qua anh như một trong những bánh răng trong cỗ máy của công ty cha nàng. Và Matthew vô cùng biết ơn về điều này
Tuy nhiên, có cái gì đó đã thay đổi. Anh nghĩ đến cách Daisy chằm chằm nhìn anh vào sáng nay, vẻ thảng thốt trong nét mặt nàng. Có phải diện mạo của anh đã khác so với ngày trước không?
Matthew lơ đãng thọc tay vào sâu trong túi quần và đi xuyên qua khu vực bên trong dinh thự Stony Cross. Anh chưa bao giờ chú ý đến ngoại hình của mình ngoài việc đảm bảo cho tóc được cắt và mặt được sạch sẽ. Cách giáo dục nghiêm khắc ở New England đã tiêu diệt bất cứ mầm mống xa hoa nào, vì dòng họ Bostonian ghét cay ghét đắng tính tự cao tự đại và làm mọi điều có thể để tránh những gì mới mẻ và hợp thời trang.
Nhưng trong hai năm gần đây Thomas Bowman đã khăng khăng rằng Matthew phải đến tiệm may của ông ở Park Avenue, và ghé qua chỗ một nhà tạo mẫu tóc thay vì ra cửa hiệu, và phải sửa móng tay ít nhất một lần trong một thời gian cho phù hợp với một quý ông ở địa vị anh. Cũng bởi sự cương quyết của Bowman, Matthew đã thuê một đầu bếp cùng một quản gia, có nghĩa là anh đã được ăn uống đủ bữa. Những điều đó, cộng với việc mất đi những dấu vết cuối cùng của thời thanh niên, đã tạo cho anh một vẻ ngoài chín chắn. Anh tự hỏi phải chăng nó đã hấp dẫn Daisy, và lập tức nguyền rủa chính mình vì đã quan tâm đến điều đó.
Nhưng cách nàng nhìn anh ngày hôm nay…như thể nàng đang thực sự nhìn anh, thực sự chú ý đến anh, thì đây là lần đầu tiên.
Nàng chưa bao giờ trao cho anh một ánh mắt trong những dịp hiếm hoi anh ghé thăm gia đình nàng ở đại lộ số năm. Tâm trí anh quay lại với lần đầu tiên anh gặp Daisy, tại một bữa ăn tối riêng tư chỉ có gia đình tham dự.
Phòng ăn đã được đặt sẵn rực rỡ trong những ngọn đèn ấm áp tỏa ra từ ngọn chúc đài bằng pha lê, các bức tường được phủ kín bởi giấy dán tường sang trọng và những phào chỉ mạ vàng. Toàn bộ một mặt tường được xếp nối tiếp nhau bởi bốn tấm kính khổng lồ, lớn hơn bất cứ tấm kính nào anh từng thấy.
Hai trong số ba người con trai đã có mặt, cả hai đều là những thanh niên cường tráng và rõ ràng là có trọng lượng gấp đôi trọng lượng của Matthew. Mercedes và Thomas ngồi phía đối diện ở cuối bàn. Hai người con gái, Lillian và Daisy, ngồi cùng một bên, lén lút dịch đĩa và ghế ngồi của hai bọn họ lại gần nhau hơn.
Thomas Bowman có mối bất hòa khá căng thẳng với cả hai cô con gái, lần lượt lờ họ đi và đưa ra những lời phê bình gay gắt. Cô chị Lillian đã phản ứng lại khá cáu kỉnh.
Nhưng Daisy, lúc đó mới mười lăm tuổi, chăm chú nhìn cha với một vẻ suy đoán, đúng hơn là vui vẻ và dường như còn đẩy sự bực mình của ông đến giới hạn khả năng chịu đựng. Cô bé đó làm cho Matthew muốn mỉm cười. Với nước da trắng như tỏa sáng, đôi mắt màu nâu vàng kì lạ và những đường nét hiếu động, Daisy Bowman dường như đến từ một khu rừng bị phù phép, nơi cư trú của những sinh vật trong thần thoại.
Điều ngay lập tức trở nên rõ ràng với Matthew là bất kì cuộc chuyện trò nào có Daisy tham gia đều có khuynh hướng xoay chiều sang những chủ đề hấp dẫn không mong đợi. Anh thầm thích thú khi Thomas Bowman bắt phạt Daisy ngay trước mặt mọi người vì trò nghịch mới đây nhất của cô bé. Hình như cả nhà Bowman gần đây đã náo loạn lên bởi bọn chuột do tất cả những cái bẫy họ đặt đều hỏng.
Một trong những người hầu tố cáo rằng Daisy đã lén lút đi vòng quanh nhà lúc nửa đêm, cố ý tháo hết các loại bẫy ra để cứu những con chuột khỏi bị giết hại.
“Truyện đó có đúng không, hả con gái?” Thomas Bowman đã quát lớn, ánh mắt ông đầy giận dữ khi nhìn chằm chằm Daisy.
“Cũng hơi đúng ạ,” cô thừa nhận. “Nhưng còn một cách giải thích khác.”
“Và đó là gì?” Bowman gay gắt hỏi.
Giọng cô bé chuyển sang đầy hào hứng. “Con nghĩ chúng ta đang tổ chức cuộc thi chú chuột nào thông minh nhất New York!”
Từ lúc đó trở đi Matthew chưa bao giờ từ chối những lời mời đến biệt thự của Bowman, không chỉ bởi nó làm ông già hài lòng mà nó còn tạo cho anh cơ hội được nhìn thấy Daisy. Anh đã thu thập càng nhiều cái nhìn trộm càng tốt, biết rằng đó là tất cả những gì anh có được ở nàng. Và những khoảng thời gian anh dành ra ở công ty cha nàng, bất chấp mọi vẻ lễ độ lạnh nhạt của nàng, đã trở thành những khoảnh khắc duy nhất trong cuộc đời anh thấy mình đến gần với hạnh phúc.
Giấu kín những suy nghĩ phiền muộn lại, Matthew lang thang xa hơn vào khu dinh thự. Anh chưa từng ra nước ngoài bao giờ nhưng đây chính xác là điều anh đã mường tượng về nước Anh. Những khu vườn được xén tỉa và những ngọn đồi xanh xa xa, và những ngôi làng mộc mạc nằm dưới chân khu điền trang hùng vĩ.
Ngôi nhà và đồ đạc trong đó đều cổ kính và trông như sắp hỏng đến nơi. Nhưng dường như trong mọi ngóc ngách đều chứa những thứ vô giá như bình hoa, tượng, hoặc các bức tranh anh từng nhìn thấy trong những cuốn sách lịch sử nghệ thuật. Có lẽ mùa đông nơi đây hơi khắc nghiệt, nhưng với sự phong phú của các loại lò sưởi, những tấm thảm dày và những bức rèm nhung, khó có thể nói rằng sống ở đây là một sự chịu đựng.
Khi Thomas Bowman, hay đúng hơn là thư ký của ông, viết thư đề nghị Matthew đến giám sát việc thành lập một chi nhánh của Công ty xà phòng ở Anh. Thôi thúc ban đầu của Matthew là từ chối, anh yêu thích thử thách và trách nhiệm. Nhưng việc ở gần Daisy Bowman – ngay cả chỉ trong cùng một đất nước – cũng đã vượt quá sức chịu đựng của anh. Sự hiện diện của nàng đâm xuyên qua anh như những mũi tên, hứa hẹn một tương lai của ham muốn vĩnh viễn không bao giờ được thỏa mãn.
Đó là vài dòng cuối cùng của viên thư ký, thông báo về tình hình của gia đình Bowman, đã thu hút sự quan tâm của Matthew.
Có một tin đồn, viên thư ký viết, rằng cô Bowman nhỏ sẽ không thành công khi tìm một quý ông thích hợp để làm đám cưới. Vì thế Mr.Bowman đã quyết định đưa cô ấy về New York nếu đến cuối mùa xuân này cô ấy vẫn chưa đính hôn…”
Nó đã đặt Matthew vào tình huống khó xử. Nếu Daisy trở lại New York, thì chết tiệt là Matthew sẽ sang Anh. Anh sẽ đi nước đôi bằng cách chấp nhận vị trí ở Bristol, và đợi xem liệu Daisy có xoay sở được một tấm chồng không. Nếu nàng làm được, Matthew sẽ tìm người thay thế mình và quay lại New York.
Chừng nào còn có một đại dương ngăn cách giữa họ, thì chừng đó mọi chuyện vẫn ổn thỏa.
Khi Matthew băng qua lối vào sảnh chính, anh trông thấy Lord Westcliff. Bá tước đi cùng một người đàn ông cao lớn tóc đen, người sở hữu phần nào dáng vẻ của một tên cướp biển bất chấp trang phục tao nhã của mình. Matthew đoán anh ta là Simon Hunt, cộng sự làm ăn của Westcliff và theo như tin tức thì là người bạn thân nhất của anh. Mặc dù tất cả những thành công về tài chính của Hunt – tất cả báo cáo đều nói rất đáng nể – anh ta lại là con trai một người bán thịt, không có quan hệ máu mủ nào với dòng họ quý tộc.
“Mr Swiff,” Westcliff thoải mái nói, khi họ gặp nhau gần chân cầu thang chính. “Hình như anh vừa trở về từ cuộc đi dạo của mình. Tôi hi vọng những phong cảnh đã làm anh hài lòng.”
“Cảnh vật ở đây thật tuyệt vời, thưa ngài,” Matthew đáp. “Tôi mong sẽ có nhiều cuộc đi dạo như thế này quanh điền trang. Tôi trở về sớm vì tình cờ gặp tiểu thư Bowman trên đường.”
“À.” Gương mặt Westcliff không biểu lộ điều gì. “Không nghi ngờ đó là một ngạc nhiên dành cho cô Bowman.”
Và không phải sự hoan nghênh là những từ không nói thành lời. Matthew gặp cái nhìn không hề chớp mắt của bá tước. Một trong những kỹ năng hữu ích của anh là đọc được sự biến đổi trong phút chốc trên nét mặt và dáng điệu khiến những suy nghĩ của người ta bị rối loạn. Nhưng Westcliff là một người đàn ông tự chủ hiếm thấy. Và Matthew khâm phục anh ta vì điều này.
“Tôi nghĩ sẽ an toàn hơn khi nói đó là một trong những điều ngạc nhiên cô Bowman mới nhận được gần đây,” Matthew trả lời. Đó là một phép thử có chủ tâm nhằm tìm hiểu xem Westcliff có biết gì về vụ hôn nhân được sắp đặt cho Daisy hay không?
Bá tước chỉ đáp lại bằng một cái nhướng mày vô cùng kín đáo, như thể anh thấy câu nhận xét thật thú vị nhưng không nhất thiết phải trả lời. Chết tiệt thật, Matthew nghĩ với sự kính phục ngày càng tăng.
Westcliff quay sang người đàn ông tóc đen đứng bên cạnh. “Hunt à, tôi xin giới thiệu Mr. Swiff – một người Mỹ mà tôi vừa đề cập với anh ban nãy. Ngài Swiff, đây là Mr. Simon Hunt.”
Họ bắt tay nhau. Hunt lớn hơn Swiff khoảng năm đến mười tuổi, và trông như anh có khả năng thiện chiến như quỷ dưới địa ngục. Một người liều lĩnh, tự tin, người được cho là rất thích xỏ xiên những thói khoe khoang tự phụ và những điệu bộ thượng lưu màu mè.
“Tôi đã được nghe về những thành tựu của ngài trong việc phát triển hệ thống xe lửa,” Matthew nói với Hunt. “Đó là một thỏa thuận có lợi ích rất lớn ở New York về việc ngài đã hợp nhất kinh nghiệm lành nghề của người Anh và những phương thức chế tạo tiên tiến của người Mỹ.”
Hunt mỉm cười nhạo báng, “Dù rằng tôi muốn nhận tất cả những lời tán thưởng đó về mình, thì tính khiêm tốn bắt buộc tôi phải tiết lộ rằng Westcliff đóng một vai trò trong đó. Anh ta và người em rể là những cộng sự của tôi.”
“Hiển nhiên sự kết hợp đó đã mang lại thành công lớn,” Matthew đáp.
Hunt quay sang Westcliff. “Anh ấy thật là một tài năng tâng bốc,” anh nhận xét. “Chúng ta có thể thuê anh ấy không?”
Khóe miệng Westcliff cong lên thích thú. “Tôi sợ rằng cha vợ tôi sẽ phản đối đó. Tài năng của Mr. Swiff cần dùng để xây dựng một nhà máy và mở một văn phòng đại diện của Công ty ở Bristol.”
Matthew quyết định lái cuộc đối thoại sang một hướng khác. “Tôi vừa đọc một bài báo về động thái mới đây trong nghị viện về việc quốc hữu hóa ngành đường sắt nước Anh,” anh nói với Westcliff. “Tôi rất muốn được nghe những ý kiến của ngài về vấn đề này, thưa bá tước.”
“Chúa tôi, đừng để anh ta bắt đầu nữa đấy,” Hunt nói.
Chủ đề đó gây ra một vẻ bực dọc thể hiện trên hàng lông mày Westcliff. “Điều cuối cùng dân chúng cần đến là để cho Chính phủ kiểm soát ngành công nghiệp. Chúa cứu chúng ta khỏi sự nhúng mũi sâu hơn nữa từ các chính trị gia. Chính quyền sẽ điều hành các tuyến đường sắt kém cỏi hệt như trong tất cả các vấn đề khác. Sự độc quyền sẽ dập tắt khả năng cạnh tranh trong ngành công nghiệp, hậu quả là những mức thuế cao ngất ngưởng, chưa kể đến-“
“Chưa kể đến,” Hunt ranh mãnh cắt ngang, “một thực tế là Westcliff và tôi không muốn chính phủ xén bớt những lợi nhuận trong tương lai của chúng tôi.”
Westcliff ném cho anh một ánh mắt lạnh lùng. “Tình cờ là tôi lại định nói đến quyền lợi tốt nhất cho công chúng kia”
“May mắn làm sao,” Hunt bình luận, “rằng trong trường hợp này thì điều gì có lợi nhất cho công chúng lại tình cờ cũng có lợi nhất cho anh.”
Matthew cố nén một nụ cười.
Đảo mắt, Westcliff bảo với Matthew, “như anh thấy đấy, Mr Hunt không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để chế nhạo tôi.”
“Tôi chế nhạo bất cứ ai,” Hunt nói, “anh chỉ tình cờ là mục tiêu dễ dàng nhất mà thôi.”
Westcliff quay sang Matthew và nói, “Hunt và tôi đang ra ngoài hiên sau để hút xì gà, anh tham gia cùng chúng tôi chứ?”
Matthew lắc đầu. “Tôi e rằng mình không hút thuốc.”
“Tôi cũng vậy,” Westcliff rầu rĩ nói. “Thói quen của tôi là thỉnh thoảng lại thèm một điếu xì gà, nhưng không may mùi thuốc lá không được nữ bá tước hoan nghênh trong tình trạng hiện nay của cô ấy.”
Phải mất một lúc Matthew mới nhớ ra “nữ bá tước” chính là Lillian Bowman, Thật kì cục khi cô gái Lillian hài hước, hăm hở và nóng tính ấy giờ lại là phu nhân Westcliff.
“Anh và tôi sẽ trò chuyện trong lúc Hunt hút thuốc,” Westcliff cho anh biết. “Đi với chúng tôi nào.”
“Lời mời” này đường như không cho phép khả năng một sự từ chối, nhưng dù sao Matthew cũng thử. “Cám ơn ngài, nhưng có một vấn đề chắc chắn tôi mong muốn thảo luận với một ai đó, và tôi-“
“Một ai đó chính là Mr Bowman, tôi cho là vậy.”
Chết tiệt thật, Matthew nghĩ, anh ta biết. Ngay cả nếu không phải vì những lời đó, anh vẫn có thể biết dựa vào cái cách Westcliff đang nhìn anh. Westcliff biết về ý định của Bowman là gán ghép anh với Daisy…và không hề lấy làm ngạc nhiên, Westcliff có một quan điểm về chuyện này.
“Anh sẽ thảo luận vấn đề ấy với tôi trước đã,” bá tước nói tiếp.
Matthew thận trọng liếc nhìn về phía Simon Hunt, người trao cho anh một ánh mắt thản nhiên đáp lại. “Tôi chắc rằng,” Swiff nói, “Mr Hunt không muốn bị làm phiền bởi cuộc thảo luận về những chuyện riêng tư của người khác-“
“Không phiền chút nào,” Hunt vui vẻ nói. “Tôi thích nghe những câu chuyện về người khác. Đặc biệt khi đó là những chuyện riêng tư.”
Ba người bọn họ đi tới hàng hiên sau, nơi trông xuống hàng mẫu vườn xén tỉa gọn ghẽ được ngăn cách bởi những con đường rải sỏi và những hàng rào được điêu khắc tỉ mẩn. Một vườn cây ăn quả những cây lê cổ thụ có thể nhìn thấy giữa những khoảng xanh ngợp. Cơn gió nhẹ thổi qua những khu vườn mang đầy hương hoa. Hơi thở của con sông gần đó ẩn dưới tiếng xào xạc của gió luồn qua các thân cây.
Ngồi xuống bên một chiếc bàn đặt ngoài trời, Matthew bắt mình ngả người thư giãn ra lưng ghế. Anh và Westcliff quan sát Simon Hunt cắt bỏ phần đầu điếu xì gà bằng con dao bỏ túi. Matthew giữ nguyên im lặng, kiên nhẫn chờ cho Westcliff lên tiếng trước.
“Bao lâu rồi,” Westcliff hỏi đột ngột, “anh biết được kế hoạch của Bowman về anh và Daisy với một đám cưới?”
Mattthew đáp không hề ngắc ngứ, “Khoảng một tiếng mười lăm phút trước.”
“Vậy, đó không phải là ý tưởng của anh?”
“Hoàn toàn không,” Matthew khẳng định với anh.
Ngả người ra sau, bá tước đan những ngón tay lại với nhau trên phần bụng săn chắc của mình. “Anh sẽ kiếm được lợi lộc lớn nhờ vào sự sắp xếp đó.”
“Thưa ngài,” Matthew chán nản nói, “Nếu tôi có một khả năng trong đời mình, thì nó đang kiếm ra tiền. Tôi không cần phải say mê đi cưới vợ vì điều đó.”
“Tôi rất vui khi nghe anh nói vậy,” bá tước trả lời. “Tôi vẫn còn nhiều câu muốn hỏi anh, nhưng trước tiên tôi sẽ làm sáng tỏ vị trí của mình đã. Tôi rất quý trọng em vợ tôi, và tôi coi việc bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của mình. Vì đã thân thuộc với gia đình Bowman, chắc là anh biết về quan hệ thân thiết giữa nữ bá tước và em gái cô ấy. Nếu xảy ra chuyện gì khiến Daisy không hạnh phúc, thì vợ tôi cũng sẽ đau đớn như vậy…và tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra.”
“Hiểu rồi,” Matthew nói cụt ngủn. Có một sự mỉa mai buốt giá trong thực tế là anh đang được cảnh báo tránh xa Daisy ra trong khi anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để không phải cưới nàng. Anh thôi thúc muốn bảo Westcliff hãy xéo đi với quỷ cho rồi. Thay vì vậy anh ngậm chặt miệng và giữ nguyên vẻ điềm tĩnh bề ngoài.
“Daisy có một cá tính khác thường,” Westcliff nói, “Một bản chất ấm áp và lãng mạn, nếu cô ấy bị ép buộc vào một cuộc hôn nhân không tình yêu, cô ấy sẽ bị hủy hoại. Cô ấy xứng đáng có một người chồng yêu thương tất cả những gì thuộc về cô ấy, và là người sẽ bảo vệ cô ấy khỏi những thực tế nghiệt ngã trong cuộc sống. Một người chồng cho phép cô ấy thỏa sức mơ mộng.”
Thật ngạc nhiên khi nghe những lời tình cảm như vậy từ miệng Westcliff, người được khắp nơi biết đến như một người thực dụng và điềm đạm. “Câu hỏi của ngài là gì vậy, bá tước?” Matthew hỏi.
“Anh sẽ hứa với tôi rằng anh sẽ không kết hôn với em vợ tôi chứ?”
Matthew bắt gặp cái nhìn chằm chằm đầy lạnh lẽo trong đôi mắt đen của bá tước. Thật không khôn ngoan khi định vượt mặt một người đàn ông như Westcliff, người không có thói quen bị từ chối. Nhưng Matthew đã chịu đựng đức tính sấm sét ầm ĩ của Thomas Bowman trong nhiều năm qua, đứng đối mặt với ông trong khi những người khác lẩn trốn trong sợ hãi trước cơn thịnh nộ của ông ta.
Dù Thomas Bowman có thể là một người tàn nhẫn và luôn nhạo báng, nhưng ông ta không mong muốn gì hơn là có một người đàn ông sẵn sàng đương đầu với mình. Vậy cho nên Matthew nhanh chóng trở thành người chịu đựng những cơn thủy triều tồi tệ và nêu ra những sự thật khó nghe mà người ta sợ hãi không dám đưa cho ông.
Matthew đã được rèn luyện lâu năm, điều đó giải thích tại sao sự tấn công áp đảo của Westcliff không ảnh hưởng gì đến anh.
“Tôi sợ rằng không được, thưa ngài,” Matthew nói nhã nhặn.
Simon Hunt đánh rơi điếu xì gà.
“Anh không hứa với tôi ư?” Westcliff hỏi vẻ không tin.
“Không,” Mathew cúi xuống nhanh chóng nhặt điếu xì gà bị rơi và trả lại cho Hunt, người đang quan sát anh với một tia cảnh báo trong mắt như thể anh ta đang ngấm ngầm cố ngăn cản anh đừng nhảy khỏi vách đá.
“Tại sao lại không?” Westcliff yêu cầu. “Vì anh không muốn đánh mất vị trí của mình với Bowman sao?”
“Không, ông ấy không thể thiếu tôi trong lúc này.” Matthew khẽ mỉm cười trong nỗ lực giành lại những từ ngữ của sự kiêu hãnh. “Tôi hiểu biết về quá trình sản xuất, quảng cáo, và tiếp thị hơn bất cứ ai ở Công ty Bowman…và tôi có được lòng tin của ông già đó. Nên tôi sẽ không bị sa thải ngay cả khi tôi từ chối lấy con gái ông ta.”
“Vậy thì khá là đơn giản cho anh để dừng toàn bộ chuyện này lại,” bá tước nói, “tôi muốn có lời hứa của anh, Swiff, ngay bây giờ.”
Một người đàn ông bình thường sẽ cảm thấy bị đe dọa trước lời yêu cầu đầy uy quyền của Westcliff. “Có thể tôi sẽ cân nhắc chuyện này,” Matthew điềm tĩnh phản công, “Nếu ngài cho tôi một động cơ chính đáng. Ví dụ như, nếu ngài hứa xác nhận tôi cho vị trí lãnh đạo toàn bộ các chi nhánh và đảm bảo vị trí đó cho tôi trong vòng ít nhất, để xem nào… ba năm.”
Westcliff nhìn anh đầy hoài nghi.
Sự im lặng căng thẳng bị phá vỡ khi Simon Hunt phá lên cười. “Lạy chúa, anh ấy thật trơ tráo đến hỗn xược,” (Thực ra câu này Simon Hunt nói khá là bậy nên mình không dịch nguyên văn được). Anh la lên. “Hãy ghi nhớ những lời tôi nói, Westcliff, tôi sẽ thuê anh ấy cho Consolidated đó.”
“Tôi không rẻ đâu đấy,” Matthew nói, khiến Hunt còn cười dữ hơn nữa đến nỗi suýt nữa lại đánh rơi xì gà.
Thậm chí đến Westcliff cũng phải mỉm cười, dù là miễn cưỡng. “Chết tiệt thật,” anh lẩm bẩm. “Tôi sẽ không xác nhận cho anh một cách dễ dàng đến thế – nếu không có khoản đặc cọc. Không cho đến khi tôi bị thuyết phục rằng anh xứng đáng với vị trí đó.”
“Vậy dường như chúng ta đi vào ngõ cụt rồi,” Matthew tỏ ra thân thiện. “Cho đến lúc này.”
Hai người đàn ông còn lại trao đổi ánh mắt với nhau, ngầm đồng ý thảo luận vấn đề này sau, ngoài tầm nghe của anh. Khiến Matthew bứt rứt vì tò mò, nhưng anh khẽ nhún vai. Biết rằng còn quá nhiều chuyện anh cần phải kiểm soát. Ít nhất anh đã làm rõ rằng mình không dễ bị bắt nạt, và anh vẫn đang để ngỏ những lựa chọn của mình.
Hơn nữa…anh khó có thể hứa hẹn điều gì về chuyện này khi mà Bowman còn chưa đề cập nó với anh.