Phoebe quan sát hình ảnh của mình trong chiếc gương dài hẹp án ngữ bức tường phía sau của căn phòng vệ sinh duy nhất dành cho nữ trong Khu liên hợp Stars. Chiếc áo len rộng buông lơi dài tay cổ đổ màu xám mà cô đã chọn để mặc đi làm hôm nay bao phủ cô từ cổ xuống tận đùi. Bên dưới chiếc áo len, một chiếc váy len cừu đồng bộ rủ xuống giữa bắp chân thành các nếp mềm mại, đôi tất dày màu xám và đôi giày thể thao bít mũi cổ điển che phủ nốt phần cơ thể còn lại. Cô để tóc mái ngố gọn gàng và vén ra đằng sau bằng một dải băng nhung màu xám, và chỉ có mỗi đôi hoa tai to bự bằng bạc theo phong cách tự do và đám vòng tay rộng rãi là giúp cô trông không giống như chủ tịch của một câu lạc bộ chơi bài brit ở vùng ngoại ô mà thôi.
Cũng may Viktor không nhìn thấy cô chứ nếu không anh sẽ cười chết mất. Cô không quan tâm. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô đang tận hưởng một cảm giác hoàn toàn khác dành cho vấn đề ăn mặc. Giờ khi cô mặc những bộ cánh hào nhoáng hơn của mình thì đó là vì cô thích chứ không phải do cô đang cố gắng tạo hình thành một con người khác. Spandex và vải màu vàng kim tuyến sẽ luôn là một phần trong tủ quần áo của cô, nhưng cô không còn cảm thấy hoảng sợ khi mặc những bộ cánh bớt lòe loẹt hơn nữa.
Cô hơi nghiêng người và cau mày vuốt dọc bàn tay theo hông. Cho dù có cố gắng tưởng tượng thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể cho rằng chúng mảnh dẻ như hông trẻ con. Có lẽ Dan nghĩ rằng cô mập ú và đó là lý do anh không ám chỉ bất cứ khao khát muốn làm tình nào với cô kể từ cái đêm trong phòng vệ sinh trên máy bay gần hai tháng về trước. Khi rời khỏi phòng vệ sinh, cô đã tự hỏi không biết liệu có khi nào anh đòi thanh toán cái từ “bây giờ” mà anh đã hứa hẹn với cô không.
Pooh lóc cóc chạy theo cô, hai chiếc nơ ca rô màu xanh-đỏ mà Phoebe vừa buộc lại trên tai nó đang đu đưa, xổ tung. Các nhân viên đã ra về từ một giờ trước, và sau những hoạt động hỗn loạn diễn ra trong ngày, tòa nhà dường như yên ắng một cách bất thường. Cô đi qua các văn phòng được trang hoàng bằng những tấm rèm vải kim tuyến vàng và những bình hoa trạng nguyên màu đỏ đang đón chờ lễ Giáng sinh sẽ tới trong gần một tuần nữa. Pooh nhón bước nhẹ nhàng vào trong đại sảnh để tìm một trong những điểm ưa thích của nó gần cửa ra vào.
Dan chọn giờ ăn tối để luyện tập bởi vì anh có thể giành phòng tập tạ cho riêng mình, và Phoebe đã hình thành thói quen tạt qua để nói chuyện với anh trước khi về nhà. Cô nghe thấy tiếng làu bàu nhịp nhàng của anh thậm chí trước cả khi bước vào. Anh đang nằm trên một chiếc ghế băng lót đệm, đầu gối co lại, chân để trên sàn nhà, và nhấc bổng một cặp tạ lớn phía trên ngực. Cơ bắp của anh cuộn lên và những mạch máu trên cẳng tay nổi lên như những sợi dây thừng dày cộm, sẫm màu khi anh duỗi thẳng thanh đỡ và rồi từ từ hạ nó xuống. Cô ngắm nhìn những bắp thịt phồng lên bên dưới chiếc áo thun cotton ướt sũng mồ hôi và cảm thấy miệng mình khô khốc.
Anh vẫn chưa nhìn thấy cô, vì thế cô không cần phải giấu những khát khao khi ngắm nhìn anh. Cơ bắp trên đùi anh co lại, và mắt cô di chuyển dọc lên trên khe hở của cái quần soóc màu xám rộng lùng bùng. Cô trân quý tình bạn ngày càng khăng khít của họ, ngay cả khi điều đó có làm cô vỡ mộng. Cô muốn trở thành người tình của anh, không chỉ là một người bạn, nhưng cô bắt đầu tin rằng như thế có lẽ chẳng khác gì ước đòi mặt trăng. Cái giá của một thập kỷ với những ám ảnh về đàn ông đã chứng tỏ rằng nó rất khó để có thể vượt qua, và càng ngày cô càng lo sợ rằng cô không thể trao cho anh bất cứ điều gì anh cần ở một người đàn bà.
Với một tiếng làu bàu ầm ĩ, anh thả thanh tạ xuống giá đỡ và ngồi dậy. Mái tóc ẩm ướt rối bù và mồ hôi lấp lánh trên cổ khi anh mỉm cười với cô. “Khi nào thì em mới chịu đầm mình trong mồ hôi và bắt đầu tập luyện một chút đây?”
“Em sẽ quay trở lại lớp aerobics một ngày gần đây.” Cô nói không mấy hào hứng. “Hơn nữa, Pooh và em vẫn đi dạo hàng đêm.”
“Anh cá cái đó cũng bằng một buổi rưỡi tập luyện đấy.”
“Đừng có hợm hĩnh thế. Không phải ai trong chúng ta cũng cần có những cơ bắp hàng đầu thế giới.”
Anh cười toe. “Vậy là em nghĩ rằng cơ bắp của anh thuộc loại hàng đầu thế giới?”
“Đối với một người đàn ông ở độ tuổi của anh. Dứt khoát thế.”
Anh cười rú lên, đứng dậy, rồi bước về phía một băng ghế khác có con lăn bọc đệm. Trong khi anh quay lưng lại để điều chỉnh mấy con tạ, cô đá bỏ đôi giày mềm của mình và bước lên cái cân Toledo to oạch đặt cuối phòng. Nếu cho là đống quần áo của cô nặng khoảng 4 kg, thì cô chính xác đang ở mức cân nặng mà cô mong muốn.
Cái kim trên chiếc đồng hồ to gần bằng một cái biển báo dừng lại, vì vậy cô bước xuống trước khi anh có Cơ hội đọc được nó. Cô bước về phía băng ghế mà anh đã bỏ không và ngồi xuống, chiếc váy len mềm mại rủ xuống tạo thành những nếp gấp đoan trang quanh bắp chân cô. Vào trận đấu Chủ nhật tuần trước, cô đã mặc một chiếc váy rủ nhiều tầng tân thời và cái áo được các fan hâm mộ đánh giá cao, nhưng việc xuất hiện với một bộ cánh mới mỗi tuần đang làm cạn kiệt số tiền sinh hoạt của cô.
“Bên phòng lễ tân hôm nay như phát điên lên,” cô nói. “Bởi vì đội Bears không còn nằm trong tốp cạnh tranh nữa, nên toàn bộ thành phố đang lên cơn sốt với Stars.”
Anh đã móc cổ chân dưới con lăn bọc đệm và đang duỗi thẳng chân ra để nhấc một chồng tạ nặng phải biết.
“Người Chicago yêu các hoạt động thể thao của thành phố.”
Hai chiến thắng nữa đã nối tiếp theo sự kiện họ lật đổ đội Giants, và rồi họ thua trước đội Saints và đội Buffalo Bills trong hai tuần cuối của tháng Mười một. Tuy nhiên, kể từ lúc đó họ đã thắng liền ba trận trước những đối thủ hùng mạnh, và số điểm giành được đã đem lại cho họ cơ hội lớn để giành ngôi vị quán quân bảng Trung tâm của AFC.
Diễn biến đáng sửng sốt nhất diễn ra ở bảng Tây AFC. Dan đã nói cho cô biết hậu quả tàn khốc mà những chấn thương có thể gây ra đối với một đội bóng, và cô đã chứng kiến điều đó xảy ra với đội Portland Sabers. Mùa giải của họ dường như vô cùng sáng chói vào lúc khởi đầu đã trở nên ảm đạm khi họ mất cầu thủ tiền vệ công tài năng và ba cầu thủ trụ cột khác. Sau khi liên tiếp bất bại trong năm trận đấu đầu tiên, họ chỉ thắng thêm có mỗi một trận. Tuy vậy, tiền vệ công của họ đã bình phục trở lại, và những chuyên gia đang kỳ vọng họ lội ngược dòng một cách mạnh mẽ trong vòng loại trực tiếp.
“Nào để xem em đã hiểu chính xác vấn đề chưa nhé.” Cô móc một chiếc giày trên đầu ngón chân và lắc qua lắc lại. Chiếc lắc chân bằng bạc với những hạt pha lê bé xíu lấp lánh trong ánh điện. “Chúng ta có thể đứng đầu bảng Trung tâm AFC nếu như chúng ta thắng vào tuần này và nếu Houston thua trước Redskins. Phải thế không?”
“Chỉ khi Bengals đánh bại Steelers thôi.” Anh làu bàu vì quá sức. “Và anh phải nhắc lại cho em nhớ rằng cuối tuần này chúng ta gặp Chargers. Lần cuối cùng chúng ta đối đầu với họ thì hàng phòng ngự của họ đã kìm chân không cho chúng ta ghi được quá 7 điểm.”
“Bobby Tom bảo với em cậu ấy không sợ hàng phòng ngự của Chargers.”
“Bobby Tom sẽ bảo em cậu ta không sợ chiến tranh hạt nhân, vì thế anh không đặt nhiều niềm tin vào quan điểm của cậu ta lắm.”
Hệ thống tính điểm xếp hạng quá phức tạp làm Phoebe có cảm giác phải mất cả đời mới có thể nắm bắt được. Mặc dù cô vẫn không hoàn toàn hiểu hết những biến số, nhưng cô biết rằng nếu Stars giành được vị trí đứng đầu bảng Trung tâm, họ sẽ tham gia vào cuộc chạy đua trong hai trận loại trực tiếp tranh vé vào vòng chung kết AFC, và nó sẽ dẫn đến điểm kết là trận tranh chức vô địch AFC trong tuần thứ ba của tháng Giêng. Nếu họ thắng tiếp trận đấu đó, cô sẽ trở thành bà chủ không thể tranh cãi được của Stars, và cha cô sẽ phải trở mình trong mồ.
Cô không còn cố tìm hiểu đâu chính xác là thời điểm cái ý tưởng giữ lại đội Stars đã trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều với cô so với việc quay trở lại New York và mở một phòng trưng bày. Nó không chỉ là sự lôi cuốn cô cảm nhận về Dan, không chỉ là một kiểu trả thù muộn màng mà cô từng khao khát để chống lại cha cô. Mỗi một ngày làm việc lại xuất hiện những thách thức mới. Cô thích khởi động máy tính lên và xử lý các con số trên bảng số liệu. Cô yêu thích các cuộc họp, các cú điện thoại, yêu cái nghĩa vụ trực tiếp và gần như không thể thực hiện được là cố gắng làm một công việc mà cô tuyệt đối không đủ năng lực để làm. Trong vài tháng vừa rồi, có những lúc cô đã bắt đầu khiếp sợ cái ý tưởng chuyển giao đội bóng vào tay Reed.
“Thực lòng mà nói, em ước gì anh xử sự tự tin hơn một chút. Đâu rồi những câu nói rắn mặt mà em đã luôn nghe thấy anh nói với các cầu thủ?”
“Giờ chỉ có hai ta thôi…” Anh há miệng thở hồng hộc. “… mà em thì phụ thuộc vào chuyện này nhiều hơn họ. Anh không muốn mang đến cho em những hy họng hão huyền. Chúng ta có một đội giỏi, và chúng ta đang chơi hay hơn qua từng trận.” Anh liên tục liếc nhìn cô, và vì một lý do nào đó không thể hiểu được, anh dường như trở nên cáu tiết. “Hồi đầu mùa giải, không ai tin tưởng đủ mức đối với chúng ta, nhưng dù các cầu thủ của chúng ta có nhiệt tình đến thế nào chăng nữa thì họ vẫn còn quá trẻ và chúng ta vẫn còn phạm quá nhiều sai lầm. Đội Chargers là một đội bóng khủng, và với chuyện Murdrey thoát khỏi danh sách chấn thương của đội Sabers… Em có thể không làm thế được không?” Những quả tạ rơi xuống lịch bịch.
“Làm gì?”
“Làm những gì mà em đang làm!” Anh trừng mắt nhìn chiếc giày xám mà cô đang lắc lư tới lui trên đầu ngón chân. Cô liền dừng động tác đó lại. “Điều gì làm anh cáu kỉnh đến thế?”
Anh bật dậy khỏi chiếc máy tập. “Anh đang cố gắng tập trung vào cái này, còn em thì ngồi đó mà phơi bày chân cẳng ra!”
Chiếc váy của cô đã bị kéo lên và chỉ còn buông thõng xuống quá đầu gối khoảng bảy phân. “Anh đùa đấy à? Cái này làm anh khó chịu ư?”
“Anh đã nói thế, đúng không?”
Anh đứng trước mặt cô, hai tay chống lên hông và vẻ mặt ngang ngạnh đó nói cho cô biết rằng anh không có ý định lùi lại mặc dù anh hẳn phải biết rằng anh đang tự biến mình thành một kẻ ngớ ngẩn.
Cô cố không cười, nhưng một niềm vui sướng nhỏ nhoi đang lớn dần trong cô. “Em thực sự xin lỗi.” Trông có vẻ ăn năn, cô đứng dậy. “Em không biết rằng anh quá nhạy cảm thế.”
“Anh không hẳn là nhạy cảm.”
Cô bước đến gần anh hơn. “Dĩ nhiên là không rồi.”
Anh trông có vẻ thận trọng. “Có lẽ tốt hơn hết em không nên đến gần hơn. Anh đang ướt sũng mồ hôi.”
“Thật kỳ lạ, em gần như không nhận ra chút nào. Em đoán đó là vì em đã trải qua quá nhiều thời gian quanh đội bóng.”
“Đúng thế, ừm…”
Với lòng dũng cảm lúc cùng đường, cô đặt lòng bàn tay lên chiếc áo thun ẩm ướt của anh, ngay trên trái tim. “Anh đã luyện tập căng thật đấy.”
Anh không động đậy. Cô có thể cảm thấy nhịp đập nhanh và mạnh mẽ của trái tim anh và hy vọng đó không chỉ là kểt quả của việc tập luyện. Mắt họ khóa chặt, và trong cô dấy lên một khao khát quá mãnh liệt đến nỗi cô biết rằng chắc chắn nó đang hiển hiện trên mặt mình.
“Đây không phải là ý hay.” Giọng anh sin sít, nghèn nghẹt, nhưng anh không hề tỏ ra là muốn cố gắng lùi lại.
Cô tìm thấy sự can đảm. “Anh đã không thấy phiền gì khi em chạm vào anh cái đêm chúng ta bay về từ Meadowlands.”
“Đêm đó anh chưa suy nghĩ thông suốt.”
“Vậy thì một lần nữa đừng suy nghĩ thông suốt.” Nhắm mắt lại, cô siết các ngón tay quanh cánh tay anh và hôn anh. Khi anh không hôn lại, cô liền cọ môi mình lên môi anh, thầm cầu nguyện anh đáp trả trước khi cô đánh mất dũng khí.
Với một tiếng rên rỉ, môi anh tách ra và lưỡi anh thọc sâu vào trong miệng cô. Anh xòe một tay trên mông cô và tay còn lại túm lấy phía sau gáy, kéo cô thật mạnh sát vào người anh. Miệng họ nghiến chặt lấy nhau, lưỡi thăm dò. Hai bàn tay cô ở trên khắp người anh, cô muốn anh đến tuyệt vọng. Cô cảm thấy anh cứng ngắc, rần rật. Có lẽ là lúc này.
Anh túm lấy vai cô và nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi anh. Cô có thể nhìn thấy anh đang cố gắng kiềm chế. “Chúng ta không nên thế này, Phoebe.”
“Tại sao?” Chết điếng người, cô cố gắng thẩm thấu lời cự tuyệt của anh.
“Em đây rồi.”
Cô quay về phía cửa, nhìn thấy Reed đang bước vào. Chiếc áo choàng len màu đen không đóng cúc và một chiếc khăn san màu trắng lộ ra phía trong cổ áo. Hắn đã nhìn thấy những gì rồi?
Khi đội Stars bắt đầu tích lũy thắng lợi, sự thân thiện của Reed đã bắt đầu rạn vỡ. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng phải mất quá nhiều thời gian đến thế để giành lại quyền kiểm soát đội bóng. Mặc dù hắn vẫn rất cẩn thận mỗi khi nói chuyện với cô trước mặt người khác, nhưng khi họ chỉ có một mình, cô lại thoáng bắt gặp hình ảnh tay côn đồ thời trẻ từng xé tan bức ảnh của mẹ cô.
Hắn tháo đôi găng tay da màu đen ra. “Thật vui vì gặp anh ở đây, Dan. Tôi muốn chúng ta gặp nhau sớm để nói về bản dự thảo. Tôi có vài ý tưởng cần phải thảo luận.”
“Rất vui được tán gẫu với anh, Reed,” Dan nói với vẻ thoải mái. “Nhưng trừ phi chúng tôi thua, còn thì e rằng tôi chỉ có thể lắng nghe những ý tưởng của Phoebe thôi.”
Cô có thể thấy Reed không thích bị từ chối khéo như thế, nhưng hắn quá khôn ngoan không muốn để Dan nhận ra điều đó. Thay vào đó, hắn trao cho cô nụ cười kẻ cả làm cô chỉ muốn chọc mù mắt hắn. “Phoebe không biết gì về bản dự thảo.”
“Giờ anh có thể ngạc nhiên về những gì Phoebe biết đấy. Thực ra thì, cô ấy vừa nói với tôi quan điểm của cô ấy về Rich Ferguson ở Michigan. Đúng không Phoebe?”
“Cậu bé đó đúng là đáng để lưu tâm,” cô đáp lại với một sự tự tin khác thường, nếu xem xét đến chuyện cô chưa bao giờ nghe đến cái tên Rich Ferguson.
“Thật đáng kinh ngạc khi biết một phụ nữ thông minh có thể học được bao nhiêu thứ trong một vài tháng. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh đồng ý với em về cậu nhóc Jenkins đó.”
“Có lẽ anh đúng. Em sẽ nghĩ lại về chuyện đó.” Chúa ơi, xin Người đừng trừng phạt con vì đã nói dối. Cô cảm kích vì Dan đã bảo vệ cô, nhưng điều đó cũng không thể bù đắp được cho cái thực tế không thể chối cãi là chính cô đã tự mình lao vào vòng tay anh, và anh đã cự tuyệt cô.
Reed ngửi thấy mùi liên minh và hắn không thích điều đó. “Chẳng sớm thì muộn anh sẽ phải làm việc với tôi thôi,” hắn nghiến răng nói. “Và tôi e rằng phong cách quản lý của tôi sẽ rạch ròi hơn là của Phoebe đấy.”
“Tôi hy vọng anh sẽ làm mọi việc theo cách của anh,” Dan trả lời, tránh không mắc bẫy của hắn.
Gary Hewitt, người thường làm việc siêng năng ngang ngửa Dan, thò đầu vào qua cánh cửa. “Xin lỗi vì đã xen ngang, Dan, nhưng chúng ta có thêm mấy cuộn băng mới mà tôi muốn anh xem qua. Tôi nghĩ chúng ta có thể sẽ có câu trả lời cho vấn đề của Collier.”
“Chắc chắn rồi, Gary.” Anh quay qua Phoebe, hơi nhướng mày lên ý hỏi cô có muốn anh ở lại để hỗ trợ tinh thần hay không.
Cô mỉm cười. “Chúng ta có thể thảo luận tiếp vào ngày mai.”
Anh vắt khăn lên cổ rồi gật đầu với cả hai người họ và rời khỏi đó.
Reed vỗ đôi găng tay da màu đen vào lòng bàn tay. “Để anh đưa em đi ăn tối. Như thế chúng ta sẽ có cơ hội hiểu nhau hơn.”
“Tôi rất tiếc. Tôi cố gắng mỗi tuần đều ăn tối với Molly vài lần.”
Mắt hắn hơi nheo lại. “Anh vẫn chưa nói với em anh ngưỡng mộ thế nào cái cách em giải quyết vấn đề với con bé. Em đâu có thiên hướng thể hiện tình mẫu tử, nên anh biết rằng đó hẳn phải là một sự hy sinh.”
“Tôi yêu quý Molly. Đó không phải hy sinh gì cả.”
“Anh rất vui. Giờ khi Bert đã đi rồi, anh không thể không cảm thấy ít nhất là một chút trách nhiệm đối với hai em. Anh nghĩ cũng là lẽ đương nhiên thôi bởi vì anh là người đàn ông họ hàng duy nhất còn sống của bọn em.”
“Cảm ơn anh vì đã quan tâm, nhưng tôi ổn cả.”
“Anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng khi em là một người phụ nữ của công chúng. Từ những gì nhìn thấy khi anh bước vào đây tối nay, rõ ràng là đám cá mập đang lượn lờ xung quanh.”
“Cá mập?”
Hắn cười khoái chí. “Không sao đâu, Phoebe. Em không cần phải giả vờ với anh. Anh chắc rằng em thấy chuyện ve vãn của Dan cũng buồn cười như anh thôi. Không ai trông chờ Stars đi xa được thế này – ngay cả huấn luyện viên trưởng của đội cũng không. Anh cho là cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi anh ta chơi trò nước đôi, mặc dù anh cứ hy vọng anh ta làm trò đó tế nhị hơn một chút.”
“Reed, tôi không biết anh đang nói về chuyện gì cả,” cô đanh giọng.
Trán hắn nhăn lại với vẻ quan tâm. “Ôi Chúa ơi, Phoebe. Anh xin lỗi. Anh đã nghĩ… Em thực sự nghiêm túc với anh ta, đúng không? Chúa ơi, anh cứ như thằng đần vậy. Anh không cố tình tỏ ra quá lỗ mãng về chuyện này như thế.”
“Tại sao anh không nói thẳng những gì anh đang nghĩ ra đi?” Phoebe cố giả vờ bình tĩnh.
Hắn nhìn cô chăm chú như thể hắn là một ông bác tốt bụng. “Bóng bầu dục là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời Dan. Cả hai chúng ta đều biết điều đó. Chỉ cần một cơ hội cho dù mong manh là sẽ được đặt bàn tay lên đội Stars thì hẳn cũng làm anh ta phát cuồng rồi. Giờ anh ta lợi dụng em mà chẳng có nguy hiểm gì hết. Nếu đội Stars thua, anh ta có thể thoát ra khỏi mối quan hệ với em mà không thiệt hại gì. Còn nếu họ không thua…” Quai hàm hắn siết lại. “Anh nghĩ em có thể tin rằng huấn luyện viên trưởng của chúng ta sẽ tống cho em một lời cầu hôn siêu tốc đến mức làm đầu em quay mòng mòng đấy.” Dan không phải người không có khuyết điểm, nhưng anh sẽ không lợi dụng cô để chiếm Stars, và cô chưa bao giờ ghét Reed hơn giây phút này. Hắn ta thật bẩn thỉu và lươn lẹo, hoàn toàn vô lương tâm và tuyệt đối ích kỷ. Tuy vậy, cô biết có lẽ hắn thực sự tin vào điều mình đang nói bởi đó chính là những gì hắn sẽ làm nếu ở vị trí của Dan.
“Cảm ơn vì anh đã quan tâm, nhưng tôi nghĩ là anh đang nghiêm trọng hóa mối quan hệ của tôi và Dan hơn so với tôi đấy.” Dối trá!
“Anh rất vui khi nghe vậy. Có lẽ anh không nên đả động đến chuyện đó. Dù sao cuộc nói chuyện này cũng sẽ thành vô nghĩa sau buổi tối Chủ nhật tới. Stars gặp phải đối thủ mạnh hơn vào cuối tuần này. Anh hy vọng em đã chuẩn bị tinh thần là đội sẽ thua.”
“Chúng ta cứ chờ xem.”
Sau khi Reed rời khỏi, cô đứng trong căn phòng tập tạ vắng tanh và nghĩ sự nghi ngờ của hắn ta về Dan thật mỉa mai làm sao. Nếu Dan đang cố gắng đặt tay vào đội Stars bằng cách quyến rũ cô, thì rõ ràng là anh đang phá hỏng kế hoạch của mình.
Ron phải gọi điện thoại khẩn từ điện thoại trên xe anh, vậy là chỉ có mình Phoebe bước vào khu đại sảnh ấn tượng màu xanh-bạc của một trong những câu lạc bộ đồng quê mới nhất và danh tiếng nhất hạt Du Page. Đã ba ngày sau lễ Giáng sinh, ấy vậy nhưng khu đại sảnh vẫn còn được trang trí bằng những cành thông xanh và nơ bạc bóng mềm. Bởi vì Jason Keane là người hậu thuẫn hàng đầu của câu lạc bộ nên cô không ngạc nhiên khi hắn ta chọn phòng ăn cá nhân làm nơi diễn ra cuộc họp mà cô đã yêu cầu này.
Cô vẫn cố gắng tiêu hóa cái thực tế rằng những hy vọng của đội Stars sẽ vẫn tiếp tục sống ít nhất là trong một tuần nữa. Ngược lại với những dự đoán của Reed, Stars đã đánh bại Chargers bằng cú đá bóng bổng trong một trận đấu căng thẳng đến nghẹt thở ngày Chủ nhật vừa rồi, và đã giành vị trí đầu bảng Trung tâm AFC khỏi tay Steelers vì đội này đã để thua Bengals trong hiệp phụ. Giờ họ lại có thêm một cơ hội nữa để giữ cho giấc mơ của cô tiếp tục có hy vọng.
Lẽ đương nhiên cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một thất bại. Trong nhiều năm Bert đã cố gắng đàm phán lại hợp đồng thuê sân vận động với Jason Keane mà không thành công, và cô không có lý do nào để tin rằng mình có thể xoay ngược lại được cái tình thế đã đánh bại cha cô nhiều lần này. Hàng tuần lễ nghiên cứu đã cung cấp cho cô hiểu biết khá tổng quát về tình hình tài chính của đội bóng, nhưng cô không có chút kinh nghiệm nào với những cuộc đàm phán phức tạp.
Theo đúng logic, cô chỉ cần đơn giản ký cái hợp đồng mới mà các luật sư đã chuyển đến cho cô tuần trước. Sẽ không có thêm bất cứ một sự ân xá vào phút chót nào cho đội Stars nữa; thất bại tiếp theo của họ sẽ đẩy họ ra khỏi đường đua vĩnh viễn. Nếu như bằng cách nào đó cô xoay xở cải thiện được các điều khoản trong bản hợp đồng thuê sân thì cô sẽ chỉ giúp đỡ Reed mà thôi. Nhưng trên một phương diện khác, khi Stars chưa thất bại trong trận tiếp theo, thì cô vẫn cứ là bà chủ, và cô sẽ làm những gì là tốt nhất cho đội bóng. Các suy nghĩ về những gì sắp xảy ra tối nay đã phát huy tác hại, dạ dày cô đang nhộn nhạo. Cảm giác đó lại càng gia tăng khi cánh cửa kính nhám mờ nặng nề với mặt kính được khắc Chỉ dành cho thành viên ở đầu bên kia khu đại sảnh của câu lạc bộ đồng quê xoay mở ra. Cô suýt chết nghẹn khi nhận ra người đàn ông cao ráo, cường tráng trong bộ vest tuxedo đó chính là Dan.
Mải lên kế hoạch cho buổi tối hôm nay nên cô chẳng còn thời gian đâu nghiền ngẫm về sự cự tuyệt của anh trước nụ hôn của cô trong phòng tập tạ vào tuần trước. Giờ nỗi đau đó quay trở lại, và cô cứng người lại khi anh bước về phía cô.
“Anh đang làm gì ở đây thế?”
“Anh là một thành viên. Em nghĩ có thể anh sẽ phá hỏng cuộc họp của em với Keane à?”
“Làm sao anh biết về cuộc họp?”
“Từ Ron.”
“Đây đúng ra phải là chuyện tối mật.”
“Anh không nói với ai cả.”
“Anh đang cố ý hiểu sai vấn đề. Anh đúng ra mới là người không được biết về cuộc họp đó.”
“Giờ chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì, Phoebe. Làm sao Ron mời anh tham gia được nếu như cậu ta không nói với anh là hai người sẽ có một cuộc họp?”
Tối nay như thế này đã đủ khó khăn lắm rồi chẳng cần phải có thêm Dan chứng kiến chuyện mà rất có khả năng sẽ biến thành một thảm họa. “E là em phải hủy lời mời của Ron. Bọn em đã đồng ý rằng đây là một cuộc họp riêng tư giữa hai bọn em với Jason Keane và vài cố vấn của hắn ta”
“Rất tiếc, Phoebe, nhưng Ron thường trở nên cực kỳ xấu tính khi anh không làm những gì cậu ta yêu cầu. Anh đã trở nên e ngại Ron kể từ khi cậu ta tặng cho anh con mắt bầm đen đó.”
“Anh ấy không tặng anh con mắt bầm đen! Anh thật là… Đó là điều kỳ cục nhất…”
Trong khi cô đang lắp bắp, Dan đã phải buộc mình không chồm tới hôn lên miệng cô để quét sạch vẻ cau có đó. Một niềm thôi thúc thuần túy bắt nguồn từ ham muốn đã rần rật trong người anh kể từ cái khoảnh khắc anh nhìn thấy cô. Thay vì quen dần với việc giữ hai bàn tay tránh xa cô thì chuyện không chạm vào người cô càng ngày càng trở nên khó khăn hơn. Tất cả mọi thứ về cô đều kích thích anh. Ví dụ như ngay lúc này. Hầu hết phụ nữ khi ăn vận sang trọng đều có mái tóc trông cứng nhắc vì xịt đầy keo. Nhưng ngược lại tóc Phoebe lại trông như đang trên giường ngủ. Nó đổ xuống thành những đợt sóng vàng óng mềm mại đến gần vai, đuôi tóc hơi loăn xoăn như thể anh vừa mới luồn những ngón tay của mình qua đó. Và cô có một cái cổ xinh đẹp nhất mà anh từng thấy ở một người đàn bà, cao và duyên dáng.
Anh tự nhủ mình rằng anh nên cảm thấy biết ơn khi phần cơ thể còn lại của cô vẫn còn được che phủ bởi chiếc áo choàng dạ hội màu đen đó. Thậm chí cả những bộ quần áo rộng thùng thình mà thi thoảng cô vẫn hay mặc đi làm gần đây cũng không mấy hiệu quả trong việc che giấu những gì nằm bên dưới chúng. Anh biết anh nên cảm thấy vui mừng khi cô ăn mặc giống như một nữ doanh nhân thủ cựu hơn, nhưng trên thực tế, anh phát hiện ra dạo này anh thường hay mong ngóng khi cô xuất hiện trông giống như cô những ngày trước đây. Thế không có nghĩa là anh sẽ thừa nhận điều đó với cô.
Điều khó khăn nhất mà anh từng làm trong cuộc đời mình là dừng nụ hôn với cô hôm vừa rồi. Mặc dù anh đã cố gắng tỏ ra tử tế bằng cách lùi lại, nhưng vẻ đau khổ tuyệt vọng trên gương mặt cô đã làm anh thấy mình như một thằng hèn. Trong gần hai tháng qua, ngoại trừ vài giây đó khi anh đánh mất sự kiểm soát bản thân, còn lại anh không làm bất cứ điều gì để khuyến khích cô. Anh nên cảm thấy hài lòng về chuyện đó, nhưng thay vì thế anh lại thấy đau khổ. Anh cứ tự nhủ rằng Phoebe sẽ quay trở lại Manhattan sớm thôi và mọi chuyện sẽ tốt hơn, nhưng thay vì phấn khởi lên, điều đó lại làm anh thậm chí còn tuyệt vọng hơn.
Phoebe vẫn đang tấn công anh. Đôi mắt xếch của cô đã sẫm lại thành màu brandy khi cô cố gắng từ từ kiềm chế cảm xúc vì sự xuất hiện không mong đợi của anh tối nay. Anh ước gì Sharon có thể đương đầu với anh theo cái cách mà Phoebe vẫn làm, nhưng Sharon là người phụ nữ nhỏ bé ngọt ngào không có được chút xíu nào cái vẻ ngỗ ngược của Phoebe, và anh không thể nào tưởng tượng ra được điều đó.
Mặc dù vẫn gặp Sharon ít nhất một tuần một lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh dính dáng đến một phụ nữ nhút nhát, và anh vẫn chưa hoàn hoàn điều chỉnh bản thân cho phù hợp hơn. Một vài lần bản tính hòa nhã của Sharon làm anh bực mình, nhưng rồi sau đó anh lại nhắc nhở bản thân về những lợi ích có được. Cả đời anh sẽ không bao giờ phải lo lắng Sharon Anderson sẽ bạt tai con cái khi cô bực mình. Anh sẽ không bao giờ phải lo lắng cô sẽ đối xử với con cái theo cái cách mà bà già anh đã đối xử với anh.
Phoebe đang gõ nhịp mũi giày cao gót trong khi đôi hoa tai lấp lánh đu đưa từ trước ra sau. “Tại sao Ron lại muốn anh ở đây? Anh ấy không nói gì với em về chuyện đó cả.”
“Em sẽ phải hỏi cậu ta về chuyện đó.”
“Thử đoán xem.”
“Chà, cậu ta có nói cái gì đó về chuyện có thể cần một tiền vệ công dự bị. Trong trường hợp em chạy ra khỏi đường biên hay đại loại gì đó.”
“Thật thế sao?”
“Đôi khi em có thói quen làm điều đó, em biết đấy.”
“Làm gì có!”
Cô kéo mạnh chiếc cúc trên áo choàng, và khi anh nhìn thấy cô mặc gì bên trong, sự hài hước của anh hoàn toàn tan biến.
“Có gì không ổn à?” Với một nụ cười làm người khác phát điên, cô để chiếc áo choàng tuột xuống qua hai vai trần.
Anh cảm giác như thể anh vừa bị cắm sừng. Làm sao cô có thể làm một chuyện như thế này chứ? Anh đã ở trong tình trạng căng như dây đàn quá lâu rồi, và giờ anh bùng nổ. “Mẹ kiếp! Ngay khi anh bắt đầu nghĩ rằng có thể em đã học được một chút cách suy nghĩ thông thường, em lại chứng tỏ rằng anh đã sai! Vừa rồi anh thực sự đã tin rằng em cũng có thể có chút khái niệm mơ hồ về những công việc kiểu này, nhưng giờ anh nhận ra rằng em thậm chí hoàn toàn chẳng hiểu gì hết!”
“Trời, trời. Tối nay ai đó chắc chắn là đang cáu kỉnh rồi. Có lẽ anh nên quan tâm đến công việc của anh và hãy về nhà đi.” Cô đã cởi xong chiếc áo choàng và đem nó qua giá treo, cặp hông lắc lư qua lại. Khi cô quay lưng lại với anh, anh cảm thấy các mạch máu như đang nện thình thình vào thái dương. Chỉ vài giây trước, anh còn nghĩ đến chuyện mình thích những bộ quần áo khoe thân khoe thể của cô nhiều thế nào, nhưng đó là trước khi anh nhìn thấy bộ cánh lúc này của cô.
Cô ăn mặc như một con điếm đầu đàn trong một nhà thổ chuyên trói gút[59]. Anh ngắm nhìn chiếc váy dài màu đen bó sát trông giống một bộ yên cương kích dâm[60] hơn là một thứ quần áo. Nửa phía trên làm bằng lưới và các dải nịt màu đen. Một trong những dải nịt đó quấn quanh cổ làm thành cổ áo, vài dải nịt khác rẽ ra thành nan quạt phủ xuống một dải nịt to bản hơn một chút choàng qua lưng chừng bầu ngực của cô và không che phủ được gì nhiều nhặn ngoài hai núm vú. Qua lớp lưới màu đen với những cái lỗ to ngang đồng xu, anh có thể nhìn thấy phần trên và dưới vú gồ lên ép sát vào dải nịt hẹp màu đen đó.
[59] Nguyên văn: bondage house – bondage là một kỹ thuật trói và thắt gút bằng băng vải sao cho có thể phơi bày thân hình ở tư thế hớ hênh và kích dục nhất. Bondage house là những nhà thổ cho phép phục vụ khách làng chơi với những kỹ thuật này.
[60] Nguyên văn: S&M hay sadomasochism là thói bạo dâm, một kiểu lệch lạc tình dục. Những người mắc chứng này thường tìm kiếm sự thỏa mãn xác thịt thông qua việc làm (hoặc bị làm) đau hay hạ thấp nhân phẩm người quan hệ. Phục trang hỗ trợ thường là những kiểu yên cương, rọ mõm của thú vật.
Ở trên hông lớp lưới nhường chỗ cho một lớp vải dính sát vào người trông như sơn lên tất cả các đường cong trên hông cô. Ở gần đùi, chiếc váy được trang trí đồ ngũ kim màu vàng trông gần như là nịt bít tất, ngoại trừ việc nịt bít tất thì phải được giấu vào trong thay vì phơi lòng thòng ra ngoài để cho ai cũng có thể nhìn thấy được như thế. Thêm phần sỉ nhục cho sự báng bổ đó, chiếc váy còn được xẻ một bên hông kéo dài từ đây đến tận thế giới bên kia.
Anh khao khát muốn bọc cô lại trong chiếc áo khoác của anh và giấu cô khỏi thế giới này bởi vì anh không muốn người khác nhìn thấy quá nhiều phần trên cơ thể cô như thế, mà đó đúng là một ý tưởng nực cười chết tiệt nếu xem xét đến cái sở thích tụt quần áo của cô. Anh túm lấy cánh tay cô dẫn về phía một góc thụt vào bên hông đại sảnh nơi anh có thể giấu cô khỏi ánh mắt nhìn của công chúng và tấn công cô bằng sự nghiêm khắc.
“Đây là ý tưởng ăn mặc của em cho một cuộc họp làm ăn đấy hả? Đây là ý tưởng của em về những gì cần phải mặc khi em muốn đàm phán một hợp đồng hay sao? Em không hiểu rằng thứ duy nhất mà em sẽ đàm phán khi ăn mặc thế này là em có thể tính giá bao nhiêu để có thể quất một roi lên cái mông trần của gã đàn ông nào đó hay sao?”
“Thế cái lần sau cùng ấy anh đã trả những gì nào?”
Trước khi anh có thể trấn tĩnh lại từ câu nói hỗn xược đó thì cô đã lách qua anh. Anh xoay một vòng, nhìn thấy Ron bước vào, và từ vẻ choáng váng trên gương mặt của Ron thì rõ ràng anh chàng này cũng chấn động không kém gì Dan vì vẻ bề ngoài của cô. Mắt của hai người đàn ông gặp nhau, và Dan tự hỏi liệu anh trông có bất lực như Ron không. Cô không nhận ra rằng đây là hạt Du Page hay sao? Phụ nữ không ăn mặc thế này ở hạt Du Page, lạy Chúa. Họ đến nhà thờ và bỏ phiếu cho Đảng Cộng hòa, giống như chồng họ bảo.
Anh đang đuổi theo cô, manh nha có ý định thực hiện một cú húc dưới hông và rồi vác cô ra ngoài thì một trong những tên tay sai của Keane xuất hiện. Trước khi Dan có thể ngăn cô lại thì cô đã chào hắn ta.
Anh không có lựa chọn nào ngoài việc phải theo cô. Bằng một thỏa thuận ngầm, anh và Ron vội bước thật nhanh cho đến khi họ đẩy được tên tay sai ra khỏi đường đi và án ngữ hai bên cô. Đến cuối hành lang có lắp gương, họ đi qua một ngưỡng cửa vào trong phòng ăn cá nhân của Jason Keane.
Dan đã biết Keane gần mười năm. Họ dự tiệc cùng nhau vài lần, chơi vài trận gôn. Một lần họ đã cùng nhau trải qua một kỳ nghỉ cuối tuần uống rượu bia và câu cá đại dương trên tàu Grand Caymans với vài cô người mẫu nội y. Keane luôn hấp dẫn đàn bà, và từ những gì Dan nghe được, chuyện bước sang tuổi 40 không hề làm hắn muốn tu chí một chút nào.
Phòng ăn nhỏ trông giống như thư viện trong một khu trang viên ở nước Anh, với thảm sàn Ba Tư, những chiếc ghế bành bọc da và tường ốp ván gỗ sẫm màu. Những đường phào viền quanh trần nhà lộng lẫy với những miếng phù điêu thạch cao trang trí cùng dây leo hắt bóng rung rinh bởi ánh sáng từ những khúc củi đang cháy rực trong lò sưởi. Những tấm rèm nhung nặng nề ở cửa sổ đã được kéo đóng lại, che mất quang cảnh sân gôn phía trước. Một chiếc bàn hình chữ nhật phủ khăn thêu hoa được bày biện cho sáu người với những bộ dao đĩa hoa văn tinh xảo được quấn trong khăn ăn màu đỏ thẫm và vàng.
Jason Keane, cùng hai người bạn nối khố của mình, đang đứng cạnh lò sưởi với những chiếc cốc vại pha lê nặng nề trên tay. Bầu không khí đậm đặc tính đàn ông, và khi Dan bước vào trong phòng cùng Phoebe trong bộ cánh nhà thổ, một ký ức không mấy dễ chịu về một trong những cuốn sách khiêu dâm ưa thích của Valerie quay trở lại tâm trí anh. Anh xua đuổi cái cảm giác kinh khủng rằng Phoebe là nàng O[61], và rằng anh chuẩn bị hiến dâng cô cho các chiến hữu của mình.
[61] Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết tình dục nổi tiếng Histoire d’O của nhà văn Anne Desclos, được xuất bản lần đầu vào năm 1954. O là một người phụ nữ đẹp hiến mình làm nô lệ tình dục.
Keane bước về phía họ, tay chìa ra. Tay triệu phú bất động sản là một khách hàng lạnh lùng và trầm tĩnh, nhưng hắn ta không hoàn toàn giấu được vẻ sửng sốt trước cách ăn mặc của Phoebe. Sự sửng sốt đó nhanh chóng chuyển thành một sắc thái tình cảm nào đó thân mật hơn, và Dan đã phải kiềm chế hết mực để không lao ra phía trước Phoebe và bảo Jason hãy đi mà nhìn bimbo của một người nào đó khác.
Keane bắt tay Dan. “Vụ đánh gôn tới đây thế nào rồi, anh bạn? Đã có thể lén lút đánh vào lỗ mười tám trong bất cứ hành trình nào chưa?”
“E là chưa.”
“Sao chúng ta không chơi ở Pebble vào tháng tới nhỉ?”
“Nghe hay đấy.”
Keane chào Ron, và Ron giới thiệu hắn ta với Phoebe. Mặc dù Dan thấy ghê tởm nhưng cô lại bắt đầu thể hiện những điệu bộ quen thuộc: giọng nói hổn hển, ánh mắt ve vãn, bộ ngực người mẫu khỏa thân căng phồng chỉ chực tung ra khỏi dải nịt màu đen bé tí đó. Trong khi phô diễn hàng của mình trước Keane và người của hắn, cô không một lần liếc nhìn về phía Dan.
Dan chứng kiến với một cảm giác lẫn lộn giữa ghê tởm và tức giận khi Keane cong cong lòng bàn tay áp lên bờ vai trần của Phoebe và dẫn cô về phía lò sưởi. Keane là một tay triệu phú ăn chơi hào hoa trong bộ tuxedo đặt may và áo sơ mi trắng đóng thùng đính cúc bằng kim cương nửa cara. Hắn có chiều cao và khổ người trung bình, mái tóc đen, thẳng và vầng trán cao. Từ trước cho đến tận tối hôm nay, Dan vẫn nghĩ Jason trông cũng được, nhưng giờ anh rút ra kểt luận là mũi hắn quá to còn mắt quá gian xảo.
Dan lấy một ly đồ uống từ tay bồi bàn và chào hỏi những người có mặt – Jeff O’Brian, trợ lý hành chính của Jason, và Chet Delahunty, luật sư của hắn. Ngay khi có thể thoát khỏi đó, anh liền lững thững tiến về phía lò sưởi để nghe trộm. Ron rõ ràng là cũng có ý nghĩ tương tự bởi vì anh chàng này cũng lê bước theo. Phoebe quay lưng về phía hai bọn họ, và anh gần như chắc chắn là mình có thể nhìn thấy khe mông cô phía bên dưới lớp vải của chiếc váy bó sát đó. Cô đang liếm láp Jason bằng ánh mắt và tựa vào hắn ta như thể hắn ta là một chiếc cột đèn bên góc đường vậy. Huyết áp của Dan vọt lên mức cao nhất.
“Em có thể gọi anh là Jason, đúng không?” cô thủ thỉ. “Đặc biệt là khi chúng ta có quá nhiều bạn bè chung như thế.”
Dan chờ nước dãi rỉ ra từ miệng của Keane. “Ví dụ như ai nào?”
“Một nửa Manhattan.” Cô vịn tay lên ống tay áo của hắn với vẻ chiếm hữu, bộ móng tay đỏ chót nổi bật lên như những giọt máu tứa ra từ những vết quất của một chiếc roi ngựa.
“Anh biết nhà Blackwell và Miles Greig mà, dĩ nhiên rồi. Miles không phải là một kẻ xỏ lá hay sao? Và rồi còn có Mitzi Wells nữa, đồ quỷ ạ.”
Rõ ràng Jason đang cảm thấy tác động của những tia gamma ngưỡng mộ đang trút dồn dập vào hắn bởi vì nụ cười của hắn thậm chí còn toe toét hơn. “Em biết Mitzi à?”
“Dĩ nhiên là em biết. Còn anh thì suýt nữa đã làm trái tim cô ấy tan nát.”
“Không phải anh.”
Cô hạ giọng xuống cho đến khi nó chỉ còn là một tiếng thì thầm đầy nhục cảm, rồi ngậm môi dưới theo một kiểu làm cho Dan cảm thấy như sắp phát điên.
“Nếu em thú nhận một chuyện với anh, anh có hứa sẽ không nghĩ rằng em là một kẻ đáng ghê tởm không?”
“Anh thề đấy.”
“Em đã yêu cầu cô ấy giới thiệu hai ta – đó là trước khi hai người bọn anh bắt đầu hẹn hò nghiêm túc – và cô ấy đã từ chối. Chuyện đó suýt chút nữa đã chấm dứt tình bạn của hai đứa em, nhưng giờ khi gặp được anh rồi, em có thể hiểu vì sao cô ấy quá phòng ngừa như vậy.”
Dan có thể thấy Jason đang cố điểm một lượt những mối buộc trên chiếc váy nhà thổ của Phoebe, để sau đó hắn không phải lãng phí thời gian lôi cô ra khỏi cái váy đó. Với một tiếng lầm bầm ghê tởm, anh ngửa đầu ra sau uống cạn ly của mình. Keane sẽ cởi chiếc váy đó ra trên xác của cậu bé to xác này.
Bữa tối đã sẵn sàng và họ ngồi xuống quanh bàn, Jason ngồi ở đầu bàn, Ron và Phoebe mỗi người ngồi một bên hắn ta. Dan ngồi cuối bàn giữa Jeff O’Brian và Chet Delahunty. Bữa ăn dường như kéo dài đến vô tận. Đến lúc món chính đã được dọn đi và món tráng miệng được đem ra, mấy anh chàng ở cuối bàn đã từ bỏ mọi nỗ lực đàm thoại cho dù chỉ là những câu rời rạc để có thể nghe trộm cuộc trò chuyện phía bên kia. Dan nhìn Phoebe mút một quả dâu tây trái mùa bằng cái miệng khêu gợi của mình. Khi cô ngây người đờ đẫn nhìn vào mắt Keane, anh tự nhủ sẽ cầu hôn Sharon Anderson ngay cuối tuần này.
Ron gần như không ngẩng lên khỏi đĩa thức ăn trong suốt bữa ăn, nhưng khi cà phê đã được rót ra, cuối cùng anh dường như cũng đã hoạt bát trở lại, trễ mất khoảng chín mươi phút, theo như Dan tính toán. “Xin thứ lỗi vì đã cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Phoebe, nhưng tôi nghĩ chúng ta có nhiệm vụ phải thảo luận về lý do của cuộc họp tối nay.”
Phoebe ngẩn ra nhìn Ron đến mức làm Dan chỉ muốn lắc cô thật mạnh. Không lẽ cô quá háo hức muốn thêm Keane vào bộ sưu tập thành tích của mình đến nỗi đã quên mất vì sao họ có mặt ở đây?
“Lý do à?” cô hỏi.
“Bản hợp đồng thuê sân vận động,” Ron nhắc cô.
“Ồ, khiếp! Tôi đã đổi ý rồi, Ronnie ạ. Tôi không muốn nói về chuyện đó tối nay. Tại sao anh không thả lỏng và nghỉ ngơi thoải mái đi? Jason và tôi giờ đã là bạn, và tất cả mọi người đều biết là không nên kinh doanh với bạn bè.”
“Đúng là người phụ nữ hiểu thấu trái tim tôi,” Jason cười khoái trá.
“Ronnie chỉ biết nghĩ đến mỗi chuyện kinh doanh. Thật chán ốm lên được. Trong cuộc sống có nhiều thứ quan trọng hơn là một bản hợp đồng cũ rích ngớ ngẩn nào đó.”
Dan ngồi thẳng dậy trên ghế. Có điều gì đó không ổn ở đây. Phoebe thực sự rất quan tâm đến bản hợp đồng, và cô chưa bao giờ gọi giám đốc điều hành của mình là Ronnie.
Keane bắn cho Ron một nụ cười ngạo nghễ. “Tại sao anh không uống thêm chút rượu đi, McDermitt?”
“Không, cảm ơn anh.”
“Đừng có bĩu môi thế, Ronnie. Anh có thể gọi cho Jason vào ngày mai và nói cho anh ấy nghe quyết định của tôi.”
“Có gì để mà quyết định nhỉ?” Keane hỏi bằng giọng mượt mà. “Tất cả mọi thứ đều đã rạch ròi hết rồi còn gì.” Một lần nữa, cô uốn cong ngón tay quanh ống tay áo của hắn. “Không hẳn thế, nhưng đừng phá hỏng bữa tối nay bằng cách nói về công việc như thế.”
Keane bắt đầu trở nên cảnh giác hơn một cách không thể nhận thấy. “Bọn anh đã gửi cho em một bản hợp đồng thuận lợi. Giống y hệt bản cha em đã ký. Anh hy vọng em cũng hài lòng như thế.”
“Tôi không hài lòng,” Ron lên tiếng với một vẻ mạnh mẽ khiến Dan ngưỡng mộ. Anh chờ đợi phản ứng của Phoebe với vẻ thích thú.
“Ồ, em cũng không thỏa mãn,” cô rúc rích. “Ronnie làm em nhức hết cả đầu về cái thỏa thuận dở tệ mà Stars giành được đến mức anh ta đã thuyết phục được em phải làm một điều gì đó.” Chẳng khác gì đứa trẻ nhỏ đọc như vẹt một bài học đã được học thuộc lòng, cô nói, “Ronnie cứ nhắc đi nhắc lại giờ em đã là một nữ doanh nhân rồi, Jason. Và mặc dù có thể sẽ chỉ có đội bóng trong một thời gian ngắn nữa thôi, nhưng em vẫn phải suy nghĩ như một bà chủ.”
Dan cẩn thận không để lộ ra bất cứ nét biểu cảm nào trên khuôn mặt khi anh ngả người ra sau ghế quan sát màn trình diễn. Cô nàng bimbo bé nhỏ thông minh của anh đang chuẩn bị làm gì tiếp theo đây?
Cô đảo mắt lên trần nhà. “Em biết anh đang nghĩ gì. Anh đang nghĩ rằng Phoebe Somerville không đủ tư chất của một nữ doanh nhân để có thể đưa ra những quyết định cứng rắn, nhưng điều đó không đúng đâu.”
“Anh không hề nghĩ như thế.” Nụ cười uể oải của Keane chẳng ăn nhập gì với ánh mắt chòng chọc như diều hâu của hắn. “Thế em đã phải đưa ra loại quyết định cứng rắn nào thế? Biết đâu anh có thể giúp. Anh có rất nhiều kinh nghiệm với những chuyện kiểu như thế.”
Miệng của Ron xoắn lại thành một thứ mà nếu ở trên mặt người khác, hẳn sẽ trở thành một nụ cười khinh bỉ. “Hắn đang cố thao túng cô đấy, Phoebe. Hãy cẩn thận.”
Phoebe nhăn nhăn trán. “Đừng có thô lỗ thế, Ronnie. Jason sẽ không làm điều gì như thế đâu.”
Đôi mắt của Keane đang khoan những cái lỗ xuyên qua sọ Phoebe, như thể hắn đang cố gắng nhìn xem liệu có bất kỳ thứ gì ẩn nấp đằng sau những cái túi khí hay không. “Dĩ nhiên rồi, anh sẽ không làm thế. Đôi khi tất cả chúng ta đều phải đưa ra những quyết định cứng rắn.”
Cái bĩu môi của Phoebe đã chuyển thành gần như tiếng rên rỉ. “Nhưng quyết định này thực sự khó nhằn, Jason à. Ronnie cứ bảo em rằng anh sẽ không nổi điên về chuyện này, nhưng em không chắc chắn lắm về điều đó. Em không thể thấy được làm thế nào mà anh lại có thể vui vẻ khi Stars sẽ chuyển đi khỏi đây.” Ngụm cà phê đang được Jason nuốt xuống đã bị sặc giữa chừng.
“Chuyển đi?” Chiếc tách của hắn hạ đánh cạch xuống đĩa đựng, và toàn bộ vẻ tán tỉnh của hắn biến mất. “Em đang nói cái quái gì thế? Chuyển đi đâu?”
Dan quan sát môi dưới của Phoebe thực sự bắt đầu run rẩy. “Anh đừng nổi điên nhé. Ronnie đã giải thích điều đó cho em, và mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bọn em sẽ lựa chọn loại hợp đồng năm một ký với anh cho mùa giải tới, vì thế sẽ không phải như kiểu bọn em sẽ chuyển đi ngay lập tức đâu. Anh sẽ có rất nhiều thời gian để tìm một đội bóng khác chơi trên sân vận động của anh.”
Keane nói với Phoebe qua hàm răng nghiến chặt. “Chính xác là em định sẽ chuyển Stars đến đâu?”
“Manhattan, có lẽ thế. Chuyện đó không thú vị sao? Dĩ nhiên là em không tuyệt đối chắc chắn rằng những ông chủ của các đội bóng khác sẽ đồng ý với chuyện đó, nhưng Ronnie đã thuê mấy tay thần kinh đó thực hiện vụ nghiên cứu thị trường lớn này, và bọn họ nói với anh ta là khu vực thành phố New York hoàn toàn có thể ủng hộ thêm một đội bóng bầu dục nữa.”
Keane, rõ ràng là đã rút ra kết luận quyền lực thực sự phía sau đội Stars nằm ở đâu, bèn bắn cho Ron một cái nhìn cực kỳ hung dữ. “Vớ vẩn! Đội Stars sẽ không thể nào sử dụng sân vận động Giants. Đã có hai đội chơi ở đó rồi.”
Nhưng Phoebe vẫn chưa sẵn sàng nhường sân khấu sang cho giám đốc điều hành của mình, và một lần nữa cô ôm lấy cánh tay Keane. “Không phải sân vận động Giants. Nó ở New Jersey mà, vì Chúa, và em sẽ không bao giờ đến New Jersey trừ khi em đang trên đường đến Philadelphia. Chỉ bởi vì em không còn sở hữu đội bóng nữa không có nghĩa là em sẽ không có kế hoạch xem từng trận đấu của đội. Giờ em đã phát cuồng lên với bóng bầu dục đến mức em biết tất cả các cầu thủ rồi.”
“Cô không thể chuyển đội bóng đi trừ khi cô có một cái sân vận động!” Keane gần như quát lên. “McDermitt không nói với cô điều đó hay sao?”
“Nhưng đó mới là phần tuyệt vời nhất! Donald vừa gượng dậy được sau tất cả những chuyện kinh khủng xảy ra với anh ấy mấy năm qua, và anh ấy muốn xây một cái sân vận động mái vòm trên mảnh đất West Side mà anh ấy sở hữu.” Hai hàng lông mày của cô nhướn nhướn đầy hàm ý. “Bọn em là bạn thân, anh biết đấy, và anh ấy nói với em là anh ấy sẽ tặng em một phòng VIP riêng làm quà nếu em ký hợp đồng với anh ấy trước khi chuyển giao đội bóng cho Reed.” Cô trông có vẻ buồn khổ. “Đừng cáu thế, Jason. Em phải làm những việc mà Ronnie bảo em. Anh ta cứ nổi xung lên khi em cư xử không giống một nữ doanh nhân thực sự.”
Dan cảm thấy vô cùng may mắn khi không ai chú ý đến anh bởi vì anh đang choáng váng tột độ. Tuy vậy, anh phải thán phục thằng nhóc. Ron ngả người ra sau ghế với vẻ mặt tự mãn của một tên mafia vừa mới mua được cổ phần khống chế trong một công ty không bao giờ nhượng cổ phần.
Thái độ của Keane biến chuyển một cách tinh vi, và hắn quan sát Phoebe với một kiểu vừa không thân thiện vừa ra vẻ bề trên. Dan chợt nghĩ rằng Keane, với tất cả sự khôn ngoan của hắn, tốt hơn hết là nên cẩn trọng. Từ những kinh nghiệm trong quá khứ, Dan biết rằng bị mắc lừa bởi hai kịch sĩ lừa đảo này thật dễ dàng biết bao.
“Tôi phải cảnh báo cô rằng với tôi toàn bộ chuyện này nghe có vẻ quá khó tin. Rất đáng nghi ngờ chuyện Liên đoàn sẽ đồng ý cho một đội bóng nhà nghề thứ ba được đóng đô ở khu vực thành phố New York. Nếu tôi là cô, tôi sẽ không quyết tâm chuyển Stars đến Manhattan.” Phoebe thốt lên những tiếng rúc rích mà mười phút trước từng làm Dan phải nghiến răng kèn kẹt. Giờ âm thanh đó nghe ngân nga như tiếng chuông nhà thờ. Làm sao anh có thể nghi ngờ cô được nhỉ? Cô không chỉ thông minh xuất chúng mà còn vô cùng can đảm nữa.
“Ronnie cũng nói y hệt thế đấy,” cô líu lo, “nhưng em có kế hoạch dự phòng.”
“Thật à?”
Cô chồm tới gần hơn. “Anh sẽ không tin được Baltimore muốn có một đội bóng trong NFL cho riêng mình đến thế nào đâu. Kể từ khi đội…” Cô nhìn xuống cuối bàn về phía Dan, và anh cuối cùng cũng hiểu cô đủ để nhận ra tia lấp lánh trong mắt cô. Khi anh giữ cho vẻ mặt mình kín như bưng, ngực anh căng lên vì tự hào.
“Tên của cái đội đã rời khỏi Baltimore là gì nhỉ?” cô hỏi.
“Colts.”
“Đúng rồi. Kể từ khi đội Colts rời khỏi, Baltimore đã khao khát có một đội bóng khác đến chết đi được. Và rồi còn có Orlando nữa.” vẻ vui mừng thuần khiết án ngữ trên gương mặt cô. “Mấy anh đó là những gã ngọt ngào nhất trên đời. Tuần trước khi bọn em nói chuyện, họ đã tặng em một cây bút Montblanc nhỏ nhắn dễ thương nhất trần đời gắn hai cái tai chuột bằng vàng.” Cô thốt lên một tiếng kêu nhẹ nhàng, nghe giống như chuột Minnie và rồi thở dài mãn nguyện, “ôi, em yêu Orlando. Sân vận động của họ nằm ngay cạnh Disney World.”
Keane trông có vẻ choáng váng.
“Vì thế anh thấy đấy, em thực sự biết làm thế nào để trở thành một nữ doanh nhân cứng rắn.” Cô lấy khăn ăn ra khỏi đùi và đứng dậy. “Giờ nếu các quý ông thứ lỗi cho em, em cần phải đi thăm phòng vệ sinh nữ nhỏ nhắn đó. Và Ronnie này, anh sẽ phải tỏ ra văn minh với Jason khi tôi vắng mặt đấy. Anh đã có tất cả những gì anh muốn, vì thế anh phải biết điều tử tế đi đấy.”
Khi bước ra khỏi bàn ăn, cô đã kéo theo mình tất cả các ánh mắt. Cánh cửa đóng sầm lại.
Dan muốn nhảy dựng dậy và vỗ tay hoan hô cô nhiệt liệt. Vào giây phút đó, anh biết chắc chắn rằng anh không thể kết hôn với Sharon Anderson, và anh cảm thấy như thể một gánh nặng khổng lồ vừa mới được cất khỏi hai vai mình. Phoebe lấp đầy trái tim anh chứ không phải Sharon, và anh sẽ phải suy nghĩ lại về tất cả mọi chuyện. Cái tương lai mà anh đã quá chắc chắn giờ trở nên âm u, và cái thực tế đó lẽ ra phải làm anh thất vọng cùng cực. Nhưng thay vào đó, anh lại thấy trong mình dâng trào niềm hân hoan.
Jason quăng chiếc khăn ăn lên bàn, nhảy dựng lên, và đi vòng về phía Dan. “Tôi đã nghĩ chúng ta là bạn bè! Cái quái quỷ gì đang diễn ra ở đây thế?”
Dan che giấu sự phấn khởi của mình bằng một cái nhún vai. “Đó là chuyện làm ăn. Tôi không liên quan.”
“Không liên quan ngay cả khi đội bóng của anh có thể rốt cuộc sẽ phải đội những chiếc tai chuột chết giẫm đó trên mũ sắt hay sao!”
Dan đặt tách cà phê xuống và khoan thai lấy khăn ăn lau khóe miệng.
“Nếu xem xét đến các sự kiện trong quá khứ của cô ấy, tôi nghĩ Baltimore có nhiều khả năng hơn. Nó gần Manhattan hơn.”
Jason chuyển cơn thịnh nộ của mình sang Ron. “Toàn bộ chuyện này là trò của anh, McDermitt. Anh đã thao túng cô ả óc gà chết tiệt đó! Lạy Chúa tôi, anh đang xỏ cái mũi chết giẫm của cô ta đi vòng vòng!”
Nụ cười của Ron làm lộ ra hàm răng của một con cá mập mới sinh. “Tôi đã làm những gì phải làm, Keane. Anh đã dắt mũi chúng tôi nhiều năm qua, và cuối cùng tôi cũng đã tìm được một cách để dừng anh lại. Bert sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện chuyển đội bóng đi, nhưng Phoebe thì không có cái ý thức truyền thống của ông ấy, và quá dễ dàng thuyết phục cô ấy nhìn ngó những nơi khác. Cô ấy có những mối quan hệ tuyệt vời, anh biết đấy, và tôi không hỏi quá chi tiết về chuyện làm thế nào cô ấy có được điều đó. Hôm nọ cô ấy nói chuyện điện thoại với Trump, ngày hôm sau lại với Disney. Họ đã hứa hẹn giá thuê thấp, phần trăm ưu tiên giảm giá cao. Họ sẽ trả tiền thuê an ninh sân bãi. Tôi nhận ra chuyện này sẽ để lại cho anh một cái sân vận động trống rỗng, nhưng có thể đội Bears…”
“Dẹp mẹ bọn Bears đi!” Keane quát lên. “Anh nghĩ tôi muốn McCaskey thở ngay sau đít tôi hay sao?” Mắt hắn di chuyển từ Ron sang Dan rồi lại quay lại. Và rồi chúng nheo lại với vẻ nghi ngờ. Hắn quay lại phía tay luật sư. “Đứng bên ngoài cửa và làm cho Phoebe bận rộn khi cô ả quay lại. O’Brian, gọi điện thoại cho Trump.”
Dan có thể nhìn thấy vẻ báo động trong mắt Ron, và anh không thể kiềm chế vẻ mất tinh thần của mình. Em đã làm hết khả năng rồi, Phoebe, anh nghĩ. Thật không may, Keane không dễ dàng bị lừa như anh hồi trước.
Sự im lặng nặng nề bao phủ căn phòng khi tất cả bọn họ chờ cuộc gọi được kết nối. Sau vài giây nói chuyện lặng lẽ, O’Brian chuyển máy điện thoại cho ông chủ của mình. Keane nói vào ống nghe với vẻ hồ hởi giả tạo. “Donald, tôi Jason Keane đây. Xin lỗi vì đã xen ngang buổi tối của anh, nhưng tôi vừa mới lần ra một tin đồn khá thú vị.” Hắn bước về phía lò sưởi. “Tin đồn đó là anh đang tính chuyện xây dựng một sân vận động trên mảnh đất West Side của anh. Nếu điều đó là sự thật, có thể tôi sẽ có hứng thú giúp anh một tay. Giúp anh có một đội bóng chờ sẵn đó chẳng hạn.”
Hắn siết ống nghe chặt hơn trong khi lắng nghe. “Thế à? Không, tôi hiểu. Tôi nghĩ có thể đội Jets… Thật sao? Ồ, những chuyện như thế vẫn xảy ra. Đúng vậy, thật đấy. ồ, dĩ nhiên rồi.”
Có một khoảng lặng dài.
“Tôi sẽ làm thế. Dĩ nhiên rồi. Thật vui khi nói chuyện với anh.”
Gương mặt hắn xám xịt khi hắn dập điện thoại xuống giá đỡ. “Thằng khốn kiếp đó muốn có đội Stars. Hắn bảo tôi hắn đã hứa sẽ dành cho Phoebe một phòng VIP ốp đá hoa cương màu hồng. Đồ con hoang đó còn dám cười phá lên nữa.”
Sự im lặng bao phủ căn phòng.
Ron hắng giọng. “Anh có muốn tôi lấy tên của những người mà cô ấy đã nói chuyện ở Orlando và Baltimore không?”
“Không cần bận tâm,” hắn quạt lại. Dan gần như có thể nhìn thấy sự xoay chuyển trong cái đầu nhanh nhạy của Keane. “Dan, tôi nhớ rằng anh ngưỡng mộ cây gậy đánh gôn George Low Wizard kiểu cổ của tôi lắm. Nó sẽ là của anh nếu anh đưa được Phoebe ra khỏi đây.”
“Tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè,” Dan chậm rãi nói.
“Còn anh.” Keane xỉa ngón tay về phía Ron. “Anh sẽ không đi đâu cả cho đến khi chúng ta cùng nhau soạn thảo xong một bản hợp đồng mới.” Ron túc tắc chọn một điếu xì gà từ trong hộp giữ ẩm đã được đem đến bàn cùng với rượu brandy. Anh lăn nó giữa những ngón tay như một Ông bố Warbucks[62] bé nhỏ. “Đó sẽ phải là một đề nghị hấp dẫn, Jason. Rất hấp dẫn. Bản thân tôi lại thích Orlando hơn.”
[62] Nhân vật hư cấu trong loạt truyện hài trên báo Mỹ những năm sau Thế chiến II.
“Nó sẽ rất hấp dẫn, đồ khốn khiếp lươn lẹo.”
“Vậy thì bắt đầu thỏa thuận nào.”
Ron mỉm cười khi anh nhét điếu xì gà vào khóe miệng. “Và Keane này… đừng quên ai đang nắm giữ Trump nhé.”