Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vì Em Yêu Anh

Chương 29

Tác giả: Debbie Macomber

Ngày tổ chức hôn lễ cuối cùng cũng đến. Việc chuẩn bị cho buổi lễ và lo liệu để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ khiến cho Grace còn lo lắng bồn chồn hơn cả lần đầu. Lần kết hôn đầu tiên với Dan Sherman diễn ra không lâu sau khi chị tốt nghiệp trung học, và nó được tổ chức rất hoành tráng. Ngày đó Olivia Jefferson đã làm phù dâu chính, bên cạnh đó còn có thêm ba phù dâu phụ nữa. Bố mẹ chị đã mời rất đông khách khứa là gia đình và bạn bè, vài người trong số đó chị còn chưa bao giờ gặp. Mặc chiếc váy cô dâu trắng muốt quả là một nghi lễ truyền thống sáo rỗng, vì lúc đó chị đã mang thai Maryellen được gần bốn tháng. Mặc dù vậy, mẹ chị lúc đó khăng khăng muốn giữ bí mật chuyện này. Grace nghe lời mẹ dù biết rằng nếu nhìn, ai cũng có thể biết là chị đang có mang.

Nhưng dù sao khi đó Grace cũng là một cô dâu hạnh phúc. Chị yêu Dan, cho dù nhìn lại quá khứ, chị thấy rằng mình hầu như chưa biết gì về tình yêu và cuộc sống. Những sự thật phũ phàng đã quá đủ để quật ngã Grace. Để lo cho vợ và con, Dan đã gia nhập quân ngũ và được điều đến Việt Nam. Người chồng trẻ đã bỏ chị cùng với đứa con chưa chào đời lại phía sau và mãi mãi thay đổi cuộc đời mình trong những cánh rừng già ở Đông Nam á. Người đàn ông Grace yêu và cưới làm chồng không bao giờ quay về nữa; thay vào đó là một Dan Sherman hoàn toàn khác.

Lần kết hôn thứ hai của chị với Cliff thì lại giống như một cuộc trốn đi với nhân tình. Vì nhiều lý do, cuộc hôn nhân bất ngờ của họ khiến mọi người không đồng tình. Olivia là người lên tiếng nhiều nhất điều đó cũng không có gì ngạc nhiên. Vì Olivia vốn là bạn thân của Grace. Olivia cho rằng những người bạn thân cần được biết về những việc quan trọng như thế cho dù việc đó diễn ra vào lúc nào hay ra sao. Grace thấy hối hận vì mãi đến khi buổi lễ xong xuôi mới báo cho Olivia và gia đình. Mọi người đều có vẻ đồng thuận rằng Cliff và Grace cần chính thức tổ chức lễ cưới với gia đình và bạn bè để công khai mối quan hệ – ít nhất là trong mắt họ. Mục su Flemming đã đồng ý tổ chức một nghi lễ ngắn gọn ngay sau lễ đón khách.

“Trông anh thế nào?”. Cliff hỏi và bước vào phòng ngủ. Anh trông rất bảnh bao trong bộ đồ nghi lễ – nhưng cũng thật khổ sở. Đầu anh ở một tư thế rất thiếu tự nhiên và trông thật gượng gạo vì anh không quen với cách ăn mặc này. Chỉ có hai người ở nhà vì cô con gái Lisa của Cliff đã cùng gia đình đến nhà thờ. Cô muốn giúp Maryellen và Kelly hoàn tất công việc trang trí.

“Trông anh như sắp đi dự lễ tang ấy”, Grace cười và trêu chồng.

Câu nói của chị được đáp lại bằng tiếng cười cụt lủn. “Anh ghét mấy thứ này”, anh lấm bẩm trong lúc xoay lại chiếc nơ cổ.

“Theo em thì anh cũng không cần mặc mấy đồ đó”, chị trấn an anh. “Thật ra em thích anh không đeo nơ hơn”.

“Nhưng nó đi với bộ đồ”, Cliff lại lẩm bẩm.

“Anh chẳng thấy cái cà vạt nào hợp cả”.

“Anh cứ chọn một chiếc cà vạt đi!”, Grace không muốn anh thấy khó chịu; ngày hôm nay cũng đã quá dài rồi.

“Thật không?” Em nghĩ thế thật à?”.

“Vâng, em thấy vậy”. Grace hôn nhẹ lên má anh.

Anh rướn mày lên nhìn chị trong bộ đồ màu hồng nhạt.

“Em mặc quần tất đấy à?”. Cliff biết chị có ác cảm với đồ nylon, đặc biệt là đồ bó chặt. “Em đánh lừa thôi”. Chị kéo váy lên để lộ đôi tất cao tới ngang đùi.

Cliff nhe răng cười rồi với tay vào góc treo cà vạt. Anh kéo ra một chiếc bằng tơ màu đen. Anh bước tới tủ quần áo chung của hai người, và khi trở ra, anh trông khác hẳn, thoải mái và nhẹ nhõm. Chiếc nơ đeo đã được thay thế bằng một chiếc cà vạt lụa đen và một ghim cài màu trắng đục, chúng kết hợp hoàn hảo với bộ trang phục nghi lễ của anh. Giờ đây trông anh đã ra dáng chú rể của buổi lễ.

Trên đường tới nhà thờ, Grace quanh quẩn với ý nghĩ về cuộc nói chuyện gây tranh cãi với Olivia. Bạn chị nói rằng Will Jefferson có lẽ vẫn sẽ đến buổi lễ – dù không được mời.

Grace không muốn tin rằng Will sẽ tự biến mình thành một khách không mời, nhưng chị sợ rằng quan trọng hóa vấn đề đó sẽ chỉ gây thêm rắc rối, vì thế chị quyết định không nói cho ai chuyện này.

“Có điều gì đó với Olivia”, Grace nói ngắn gọn khi Cliff mở cửa đón chị vào xe.

“Gì cơ?”. Cliff hỏi, và nhìn chị một cách khó hiểu.

Grace không có ý khơi dậy chuyện này. Cảm xúc này, linh tính này đã đeo đẳng trong tâm trí chị trong suốt mấy tuần qua, nhưng Grace đã cố gắng gạt nó đi để chuẩn bị cho buổi lễ.

Lúc đầu chị cho rằng phải làm gì đó với Will. Nhưng cho đến bây giờ thì chị cũng không chắc có cần thiết không? Olivia và Grace đã không gặp nhau tại lớp tập thể dục thẩm mỹ trong hai ngày thứ tư cả hai tuần liên tiếp rồi, điều này với Olivia quả là không bình thường. Grace mới là người hay bỏ tập và không ngần ngại từ chối những chiếc bánh dừa. Nhưng Olivia thì không. Chị là một người luôn nghiêm túc chấp hành chế độ tập luyện. Nếu không có Olivia, chắc Grace đã bỏ học từ mấy năm trước rồi. Việc Olivia bỏ hai ngày tập trong hai tuần liền mách bảo Grace rằng có chuyện gì đó đang xảy ra.

Lẽ ra chị phải hỏi Olivia. Nhưng tất cả là tại buổi lễ này. Mọi thời gian và công sức của chị đều dồn vào để thu xếp cho nó.

“Có chuyện gì với Olivia vậy?”. Cliff hỏi khi ngồi vào ghế lái xe.

“Em không biết”, Grace lẩm bẩm, “em đang định tìm hiểu xem sao!”. Nhưng trước hết chị vẫn phải lo cho buổi lễ.

Nghi lễ riêng với mục sư Flemming diễn ra tại nhà thờ. Nó bắt đầu trước buổi tiệc một giờ với khách mời là những người thân thiết trong gia đình và bạn thân. Maryellen, Kelly và Lisa cùng gia đình của họ đã ở đó. Olivia và Jack, Charlotte và Ben, Cal và vài người bạn thân cũng có mặt góp vui. Grace nhìn Olivia, nhưng chị không thể nhận ra dấu hiệu gì cho thấy sự mệt mỏi hay sa sút tinh thần. Tuy nhiên, trông Jack lại thật thảm hại. Cách anh đứng nép vào Olivia cũng nói lên điều đó. “Nói cho tớ đi”, Grace nói ngay sau khi nghi lễ nhà thờ kết thúc và họ ngồi lại một mình với nhau. “Có chuyện gì vậy?”.

Mắt Olivia ứa lệ và chị lắc đầu.

“Không sao đâu mà”.

“Không”, Grace khăng khăng, kéo Olivia về phía phòng dành phụ nữ và đẩy bạn mình vào trong. “Tớ là bạn thân của cậu. Nói cho tớ ngay đi”.

“Ôi, cậu cưới Cliff mà không cho tớ biết”, Olivia vừa nói vừa lấy ngón trỏ lau nước mắt.

“Chuyện khác kia”.

“Tớ đã nói rồi, tớ hứa, nhưng hãy để sau buổi lễ đã”.

Grace miễn cưỡng đồng ý. Chắc chuyện phải tồi tệ lắm thì Olivia mới nước mắt ngắn dài như vậy Grace không biết làm thế nào có thể trải qua hết buổi chiều này mà không được biết đang có chuyện gì với Olivia. Nếu có thời gian, chị đã bắt Olivia phải nói hết ra, nhưng khách khứa đã lục tục kéo đến.

Khán phòng của nhà thờ được trang trí đẹp đẽ nhờ sự làm việc hăng say suốt buổi sáng của mấy cô con gái. Chẳng mấy chốc căn phòng đã chật khách, mọi người ai cũng trao nhau những lời chúc tốt đẹp nhất Cliff và Grace luôn chú ý chào hỏi từng vị khách thật chu đáo. Grace cho rằng mọi người đều rất nhiệt tình khi dành cả buổi chiều để đến chia vui cùng mình và Cliff.

Nghi lễ bắt đầu bằng màn cắt bánh cưới. Đôi vợ chồng trao nhau những miếng bánh đầu tiên trong tiếng vỗ tay và tán tụng của quan khách. Các cô gái đang cắt từng lát bánh còn lại để chia cho mọi người. Grace để ý thấy Olivia đang đứng cạnh mình nhưng tâm trí dường như lại để đi nơi khác.

Và rồi, đúng như điều Grace lo sợ, Will Jefferson xuất hiện. Anh ta bước qua cửa vào trong khán phòng, tới gần bàn của Cal và Vicki. Grace thấy tim mình như thắt lại. Đây chính là điều không mong đợi là điều chị cầu trời cho đừng xảy ra.

Olivia nhíu mày. “Để tớ lo”, chị thì thầm. Grace đặt miếng bánh lên đĩa và đưa mắt tìm chồng. Chị thấy lòng quặn thắt. Dù thế nào chị cũng không muốn Cliff nghĩ rằng mình đã mời Will tới buổi lễ.

Olivia không phải là người duy nhất lo ngại về sự xuất hiện của Will. Ngay khi nhìn thấy con trai, bà Charlotte vội chạy tới trước mặt anh ta, tay chống hông. Dù không nghe được bà nói gì, nhưng cử chỉ của bà Charlotte cho thấy rõ ràng bà không hề hài lòng.

Grace tới bên Cliff ngay sau khi bà Charlotte ra gặp Will.

Đứng sau chồng, cô nhìn thấy Will gật đầu đưa ánh mắt qua khán phòng nhìn Cliff.

“Dù có thể anh đã biết, nhưng em cũng xin thông báo rằng rằng Will Jefferson đang ở đây”, Grace nói. “Trước khi anh kịp hỏi, em xin nói luôn là em không mời anh ấy đâu”.

Cliff vòng tay qua eo chị. “Anh biết em không mời. Mà là anh đó”.

“Anh?”. Chị chớp mắt đầy ngạc nhiên.

“Hồi đầu tuần, anh tình cờ gặp anh ta ở nhà Maryellen và bọn anh đã nói chuyện. Anh ta đã xin lỗi, và anh cũng vậy”.

Grace há hốc miệng. “Nhưng… anh chẳng nói gì với em”.

Cliff xoa cằm. “Thật ra là anh quên”.

Anh nhún vai. “Em đã nghe người ta nói rằng nên thân với bạn tốt, nhưng cũng nên thân với kẻ thù nhiều hơn thế chưa? Dù sao thì anh ta cũng cư xử đúng mực. Em cũng không nghĩ ngợi gì khi anh mời anh ta đúng không?”.

Dù Grace có nghĩ gì hay không thì cũng đâu còn là vấn đề, Will đã đến – theo lời mời của chồng chị… “Đi với anh”, Cliff nói và cầm tay Grace. Trước khi họ bước đi, anh đỡ lấy miếng bánh chị đang cầm trên tay.

Họ vẫn nắm tay và đi tới bàn Charlotte từng ngồi với Ben, và bây giờ là với Will.

“Chào anh Will”, Cliff nói. Anh đặt miếng bánh trước mặt. “Tôi rất mừng vì anh đã đến dự”.

“Tôi thì không”, bà Charlotte chêm vào. “Từ trước đến nay tôi cứ nghĩ rằng ai được mời thì mới nên đến dự tiệc chứ. Bao nhiêu năm rồi, mọi thứ đã thay đổi, vậy mà tôi không hề nhận ra rằng quan niệm về tư cách cũng đã bị ném qua cửa sổ cùng nhiều thứ khác”.

“Như con đã nói rồi, mẹ, con được mời tới đây”, Will vừa nói vừa liếc nhìn Cliff với một vẻ mặt đau khổ.

“Phải đấy Charlotte. Cháu đã mời Will tới dự tiệc ngày hôm nay”. Cliff đỡ lời Will.

Charlotte nghệt mặt. “Anh mời sao?”.

Lúc đó, Olivia bắt gặp ánh nhìn của Grace; chị nhún vai như thế chị cũng chưa từng được biết gì về điều này.

“Chào mừng anh”, Cliff vừa nói vừa dang rộng tay. “Grace và tôi đều rất mừng khi thấy anh đến. Anh cứ thoải mái, và dù gì thì cũng phải thưởng thức một miếng bánh cưới chứ”.

Grace không nói gì. Và điều đó cũng chẳng cần thiết. Hai tiếng sau, hầu hết khách đã bắt đầu ra về. Những nhành cây để mọi người gài tiền ủng hộ tìm nơi trú ngụ cho những con vật cũng đã được phủ kín. Grace để các cô con gái về nhà cùng chồng vài mấy đứa trẻ, trong khi đó Olivia và Jack ở lại, thu dọn nốt những gì còn lại. Lisa và chồng cô dắt những đứa trẻ hiếu động đi dạo một vòng. April thích cho chim bồ câu ăn nên Lisa gói theo vài mẫu bánh mỳ vụn.

Trong lúc Grace đang thu gom những chiếc bưu thiếp trên bàn thì Olivia gỡ những tờ tiền trên cây và cho vào phong bì. Chính Grace và Cliff đã nảy ra ý tưởng quyên góp cho động vật – một cách nhận quà tặng từ các vị khách, nhưng để làm việc thiện.

Grace chưa kịp thúc giục thì Olivia đã thở dài và kể lể. “Hình chụp X-quang vú của tớ có gì đó… đáng ngờ”.

Grace sững sờ.

“Tuần trước tớ đã đi kiểm tra lần hai rồi”.

“Kết quả thế nào?”, Grace hỏi và dấy lên trong lòng một nỗi sợ hãi về những gì bạn mình sắp nói.

“Tớ đã có hẹn khám lại vào sáng thứ hai”.

“Ôi Chúa ơi, Olivia”. Grace cảm thấy đau đớn thay cho Olivia, và chị càng thấy quặn lòng hơn khi nghĩ rằng bạn mình đã cố gắng giữ kín mọi chuyện.

“Tớ không thể nói với cậu”, Olivia thì thầm, như thể đọc được suy nghĩ của chị.

“Chính tớ đã làm cho cậu thấy phải giữ kín chuyện này phải không?”. Cảm giác tội lỗi và trách móc bản thân tràn ngập tâm trí Grace. Quá bận bịu với cuộc sống của mình, cùng với việc chuẩn bị cho buổi lễ đã khiến chị quên mất bạn mình.

“Không… tớ không muốn làm hỏng ngày vui của cậu”.

Túi bưu thiếp chúc mừng tuột khỏi tay Grace, chị lao đến ôm chấm lấy bạn.

Olivia run lên, ghì lấy chị một lúc lâu rồi mới lùi lại.

“Cậu có cần tớ đưa đi khám không?”. Grace hỏi.

Olivia lắc đầu. “Jack nói anh ấy muốn có mặt ở đó”. Olivia cố cười gượng.

Anh ấy như mất hồn kể từ hôm tớ nhận được cuộc gọi”.

“Anh ấy yêu cậu”.

Olivia hít một hơi chầm chậm. “Cảm ơn cậu vì đã không động viên tớ rằng mọi việc sẽ ổn. Tớ nghĩ lúc này, mình không còn đủ sức cho những lời sáo rỗng đó. Tớ rất sợ, và Jack cũng vậy. Nếu có nguồn động viên, thì có chăng là nỗi sợ này khiến chúng tớ gần nhau hơn”.

“Cậu sẽ cho tớ biết mọi chuyện ngay chứ?”

Olivia gật đầu. “Tất nhiên rồi”.

“Thế còn Justine và James?”

“Tớ chưa nói gì với hai đứa. Tớ thấy không nhất thiết phải làm chúng lo lắng khi tớ chưa có được kết luận chính thức từ bác sỹ”.

Grace hiểu ý bạn.

Sau khi đưa Lisa và gia đình cô đến một khách sạn gần sân bay để sáng sớm hôm sau có thể bắt chuyến bay về Maryland, Cliff và Grace quay trở về thì cũng đã hơn mười giờ.

Cal đã quay lại trại gia súc thăm nom lũ ngựa. Đường về Olalla dường như dài hơn hẳn mọi khi, và đầu Grace ong ong chuyện về Olivia. Hiện tại đó là tất cả những gì chị có thể nghĩ tới.

Khi họ vào đến sân, Cliff nhoài người hôn chị và thì thầm. “Mừng em về nhà, bà Harding”. Grace gật đầu và mãi đến khi hai người buông nhau ra, chị mới biết là Cal đã đứng ngoài nhà kho từ lúc nào.

Cliff lập túc bước ra khỏi xe và sải bước về phía Cal, Grace bước theo sau.

Cal đứng đó chờ sẵn, tức là đang có chuyện xảy ra.

“Khi về nhà, tôi đã nhặt được một bức thư”, Cal nói và đưa phong bì cho Grace. “Tôi tình cờ nhặt được nó. Nhưng tôi cũng chưa mở ra”.

“Ồ, không sao mà, cám ơn cậu”, chị nói và liếc xuống chiếc phong bì in lô- gô của hãng đại diện cho thuê nhà.

“Chắc em đang muốn mở ra đọc ngay”, Cliff nói.

“Có gì đó không ổn à?”.

“Vâng”. Cal nhăn nhó. “Rõ ràng là tấm séc của những người thuê nhà này bị trả lại”.

“Lại nữa à?”. Cliff nói. “Tháng trước cũng bị trả lại rồi”.

Grace thở dài. Lại một tin chẳng lấy gì làm tốt đẹp mà chị không muốn đón nhận. Để những người dở tệ kia thuê nhà quả là một sai lầm, và chị cũng chỉ biết tự trách mình vì sai lầm đó.

Bình luận