Cô đang khóc, và anh như bị thoi một cú vào bụng khi nhìn cô khóc. Rachel đơn giản không phải loại người hay khóc, và cô đang cố hết sức để không khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn đầy trên má khi cô đối mặt với anh. Kell chầm chậm đưa tay ra, vuốt những sợi tóc ra khỏi gương mặt ướt đẫm của cô, rồi kéo cô vào vòng tay anh và ấn đầu cô vào bờ vai không bị thương của anh. “Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng không thể liều mạng sống của em,” giọng anh trầm lắng, khổ sở.
Nghe thấy sự dứtkhoát trong giọng nói của anh, cô biết rằng mình đã không thuyết phục được anh. Anh sẽ đi, và khi anh ra đi, anh sẽ đi mãi mãi. Cô tuyệt vọng níu lấy anh, hít thật sâu mùi hương của anh, đôi tay cố gắng ghi nhớ cảm giác khi chạm vào anh. Tất cả những gì cô có là điều này thôi.
Anh nâng cằm cô lên và cúi xuống rồi nghiêng miệng mình trên môi cô, mạnh mẽ và đói khát, thậm chí là một chút giận dữ, bởi vì họ chỉ có chút ít thời gian khi mà sự vĩnh viễn còn chưa đủ nữa là. Cô thở dài và hé miệng để đón nhận lưỡi anh, những ngón tay cô uốn cong trên bờ lưng rắn chắc của anh, và như mọi khi sự hưởng ứng mạnh mẽ, ngay tức thì của cô đối với anh, siết chặt hai bờ ngực và đẩy những cơn đau nhức vì khoái lạc xuyên xuống thắt lưng cô. Anh cảm nhận được nó, khum mông cô trong đôi tay chai sần và nâng cô nghiến vào da thịt đang rộn ràng của anh trong khi môi anh tiếp tục chiếm lấy môi cô.
Anh muốn quét sạch nỗi đau anh nhìn thấy trong mắt cô; anh muốn nâng niu cô, dành thời gian cho cô, vì anh không đã không thể làm trong buổi chiều hôm đó. Sabin không thể nhớ có bao giờ anh mất tự chủ như thế chưa, thậm chí khi anh còn là một cậu bé trong độ tuổi mới lớn lảng vảng tìm kiếm, điên cuồng vì bản năng tình dục tham lam. Nhưng với Rachel, sự hưởng ứng của anh quá mạnh đến nỗi anh đã bùng nỗ chỉ trong khoảnh khắc anh vào trong cô; cô cũng đã lên đỉnh, nhưng anh biết anh đã xông vào cô, làm cô đau vì sự xâm nhập quá mạnh bạo. Cô quá chặt đến nỗi việc nhận anh vào đã không dễ dàng với cô. Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa; anh sẽ dành thời gian cho cô, cho đến khi cô thật sự sẵn sàng cho anh và run lên vì nhu cầu.
Cô đang run rẩy trong vòng tay anh, vị nước mắt mằn mặn của cô trên lưỡi anh. Anh lẳng lặng dẫn cô vào phòng ngủ, vẫn để đèn sáng vì anh muốn nhìn thấy mỗi sắc thái trên gương mặt cô trong khi anh làm tình với cô. Anh dừng lại để đẩy quần jeans xuống, và Rachel ngắm anh, bàn tay cô tự động nâng váy ngủ lên.
Anh vội vàng giữ nó lại. “Không, cứ mặc áo ngủ của em đi.” Có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho anh nếu không nhìn thấy cô khỏa thân và sẳn sàng vì anh. Anh rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan một cách thú vị của chính mình, muốn ngắm nhìn cô khi anh làm tình với cô, khi anh khiến cô sẳn sàng để đón nhận anh, nhưng nhìn hình dáng khỏa thân của cô sẽ đẩy anh tới gần bờ vực của sự bùng nỗ hơn. Chỉ với ý nghĩ về cô cũng đủ tra tấn rồi. Thắt lưng anh nặng nề và rộn ràng, ký ức quá sống động luôn nhắc anh nhớ cái cảm giác khi được bao bọc bên trong cô.
“Tại sao?” Rachel khàn khàn hỏi khi họ đang nằm trên giường và anh đang nghiêng người trên cô với nét mặt sẽ dọa cô toát mô hôi nếu cô chưa tin tưởng anh hoàn toàn.
Anh vuốt tay lên đồi ngực cô, cử động cố ý chậm rãi như sợi cotton trượt qua đỉnh ngực, khiến chúng nhô lên, siết chặt. “Câu tại sao cho cái áo ngủ à?” anh hỏi lại. Khó mà trả lời khi hơi thở cô đã bị hút lấy.
“Phải.”
“Vì anh đang kích động muốn nổi loạn.”
Không, cô mới là người đang bị kích động, bị trêu ngươi. Những ngón tay anh rê tới đâu trên thân thể cô đều để lại cảm giác râm ran thích thú khi nhưng giây thần kinh bị khuấy động của cô đều kêu gào thêm nữa. Đôi khi anh chỉ cần quét nhẹ những ngón tay anh lên cô, đôi khi vuốt ve cô bằng lòng bàn tay mình, sự gắn kết mạnh mẽ. Và anh hôn cô: môi cô, tai cô, đường viền theo hàm cô, đường cong nơi cổ họng, hõm cổ thanh nhã trên xương đòn. Cuối cùng đôi gò bồng đảo cũng nhân được áp lực ấm áp và ẩm ướt của miệng anh và sự chiếm hữu của lưỡi anh. Tất cả những điều đó khiến cô điên lên được vì anh không cởi bỏ áo ngủ của cô; thậm chí khi miệng anh khép lại một cách nóng bỏng trên đầu ngực căng cứng và ngậm nó vào miệng với sức mạnh khiến cô hét lên, vẫn có hàng rào mỏng manh của lớp cotton ở giữa miệng anh và da thịt cô. Trong tâm trạng tức tối, cô cố cởi cho bằng được hai cái nút trên cùng để cho anh chạm được vào sự trần trụi của mình, nhưng anh ngăn cô lại và giữ chặt tay cô, ghim nó phía trên gối phía trên đầu cô và neo ở đó bằng tay phải của anh.
“Kell!” cô phản đối, quằn người thoát ra, nhưng anh mạnh khủng khiếp mặc cho những vết thương chưa lành hẳn, và cô không thể thoát ra được. “Anh có tính nết thô lỗ trong người!”
“Không,” anh làu bàu trên ngực cô, liếm đỉnh ngực cô qua làn vải ẩm ướt. “Anh chỉ muốn làm em cảm thấy thật tuyệt thôi. Em không thích thế này à?”
Không có cách nào cô có thể phủ nhận cảm giác đó; anh có thể dễ dàng đọc được dấu hiệu bị khuấy động của cơ thể cô. “Thích,” cô thừa nhận, hổn hển. “Nhưng em cũng muốn chạm vào anh. Để em… ”
“Uhm. Chưa đâu. Em khiến anh cảm thấy mình còn hơn cả một thanh niên mới lớn, sẳn sàng bùng nổ như tên lửa ngày 04/07 ấy. Lần này anh sẽ làm cho em cảm thấy thật tuyệt.”
“Trước đó cũng rất tuyệt,” cô nói, và rên lên khi bàn tay trái anh vuốt ngược xuống điểm nối giữa hai đùi cô, tinh vi chải vuốt. Hơi thở Rachel nghẹn lại, và mù quáng nâng hông lên theo bàn tay anh.
“Anh đã quá thô lỗ, quá nhanh. Anh đã làm đau em.”
Cô không thể phủ nhận điều đó, nhưng sự không thoải mái lúc đó là ngoài mong đợi, và khoái cảm kéo nhanh theo đó. Cô vừa mở miệng nói với anh cảm giác đó, nhưng lời lẽ bị bóp nghẹt trong cổ họng. Chiếc áo ngủ bị bàn tay khám phá của anh đẩy lên đến giữa hai chân, căng trải qua trung tâm nữ tính của cô. Một ngón anh len vào thăm dò khe hở mềm mại, tìm thấy nó và vuốt ve miền da thịt nhạy cảm nhất của cô. Cả người Rachel bật xóc lên vì khoái cảm, và một tiếng rên rỉ thút thít thoát ra khỏi cổ họng cô.
Sự vuốt ve của anh chắc chắn nhưng dịu dàng với đúng lượng áp lực của nó. Đầu cô chầm chậm lăn qua lăn lại trên gối giữa khung của hai cánh tay cô, và lưng cô cong lên đáp lại anh. Nếu như anh đã trêu ngươi cô trước đó, thì điều này là tra tấn, sự tra tấn ngọt ngào nhất mà cô có thể tưởng tượng. Làn sóng nóng bỏng cuộn bên trong cô, cái nóng trải rộng xuyên suốt cơ thể cho đến khi cô đỏ bừng và ướt đẫm. Hai bên ngực siết chặt đến đau đớn. Kell biết chính xác lúc nào cô sẽ không chịu đựng được nữa và cúi xuống mút mạnh chổ da thịt sưng lên đó, siết ra bằng được âm thanh hoang dại mềm mại từ cổ họng cô.
Rồi bàn tay anh trở lại trên đùi trần của cô, bên dưới áo ngủ, và cảm giác khuây khỏa của da thịt với da thịt quá mãnh liệt đến nổi cô lại cong người lên lần nữa.
“Thư giản nào,” anh thì thào, và cô ngăn mình lại hết mức có thể trong bàn tay rắn chắc ấm áp của anh di chuyển dần dần lên trên, vuốt ve đùi cô. Hai chân cô tách ra trong nhu cầu đau đớn, và cô kéo căng ra cho anh.
Lòng bàn tay chà nhẹ lên cô, rồi di chuyển đến bên đùi khác và vuốt ve cho đến khi cô nghĩ mình sẽ điên lên mất. “Anh chỉ có đợi thôi!” cô vừa đe dọa vừa hứa hẹn, rít lên những lời đó qua hàm răng nghiến chặt.
Anh bật cười lớn, một âm thanh thấp khàn khàn của sự hân hoan đàn ông nhà anh. Cô lờ mờ nhận ra đây là lần đầu tiên cô nghe anh cười. “Anh đang mong có thế,” anh nói, giọng nghẹn lại mất rồi. Anh cũng nóng và ẩm ướt rồi, đôi mắt lóe lên niềm đam mê đã bị kiềm nén, gương mặt căng ra với màu đỏ lựng trên gò má và đôi môi.
“Am sẵn sàng chưa, em yêu? Để anh xem thử nào.” Anh chạm vào cô, và cái vuốt ve nhẹ nhàng trêu chọc biến mất hoàn toàn. Anh tách miền da thịt mềm mại của cô ra và trượt hai ngón tay vào trong cô. Rachel hét lên một tiếng rên yếu ớt, hông cô nhấp nhô khi cô run lên trong cơn cực khoái sắp đến.
“Chưa đâu,” anh thì thầm. “Chưa được. Chậm lại nào, em yêu. Anh sẽ không để em lên đỉnh chưa đâu. Chưa cho đến khi anh vào trong em.”
Chất giọng khàn khàn của anh quét qua thân thể đang run rẩy vặn xoắn của cô. Hét lên một tiếng nghèn nghẹt, bị chòng ghẹo bởi những ngón tay dài, đang thăm dò khi anh mang cô đến trạng thái ướt đẩm sằn sàng cho anh, cô cố thêm lần nữa để rút tay ra khỏi vòng kềm kẹp của anh, và lần này anh thả tay cô ra.
“Bây giờ,” anh ngâm nga, kéo cái áo ngủ lên. Rachel nâng mình lên để giúp anh lôi cởi cái áo gây cản trở ra khỏi người cô, kéo nó qua đầu và ném ngang qua phòng. Gương mặt Kell siết chặt hơn nữa khi anh nhìn chằm chằm vào cơ thể khỏa thân của cô, làn da đỏ bừng rực rở của cô. Mắt anh nhắm lại trong một khắc, nghiến chặt răng khi cơn sóng nặng nề nơi thắt lưng đe dọa tự chủ của anh.
Anh cẩn thận lăn người nằm ngữa ra, nghiêng tránh bên vai bị thương, và hướng dẫn cô ngồi dạng chân trên anh.
“Chậm thôi và thư giản nào,” anh nói khẽ, mắt anh lóe lên như ngọn lửa đen tối khi anh chỉnh vị trị cái của anh trên cô. “Chúng ta hãy từ từ, từng chút một nào.”
“Em yêu anh,” Rachel thì thầm một cách đau đớn, nhắm mắt lại khi sự chiếm đóng của da thịt anh dội vào cô. Cô choàng tay lên ngực anh, ngón tay cô gập lại trên thảm lông ngực anh, và chải lướt qua đó. Anh lầm bầm trong yết hầu và cong người bên dưới cô, hai tay anh nắm chặt chiếc khăn trải giường. “Em yêu anh,” cô nói lại lần nữa, và một tiếng gầm gừ khác từ anh khi sự kiềm chế của anh vỡ tan tành và anh túm lấy hông cô, nghiền cô trong chuyển động xoay vòng trên anh.
“Rachel,” anh rên rỉ tên cô, run rẩy. Cơ thể anh căng thẳng bên dưới cô.
Cô di chuyển bên trên anh, nâng lên, trượt dài, và hạ xuống. Bây giờ là lượt của cô, và cô đang như khiêu vũ với niềm đam mê nguyên thủy nhất, chậm lại bất cứ khi nào như có vẻ những chuyển động của cô sẽ đến điểm không quay lại nữa (câu này ứ hiểu, dịch bậy luôn). Cô không còn trống rỗng đau đớn nữa; anh đong đầy trong cô, sự thỏa mãn sâu sắc trong chính nó. Thời gian trở nên kéo dãn, mở rộng, rồi biến mất cùng với nhau. Cô quên hết mọi thứ, chỉ có Kell thôi, và cô dâng hiến bản thân mình cho anh theo cách mà cô chưa từng biết mình có thể, và cô là của anh tuyệt đối, không thể thay đổi, có lẽ bởi cùng sức mạnh đó. Cô sống cho đến giờ, là để dành cho anh.
Cô hét lên lần nữa, nhưng lần này cô để cho nước mắt rơi đẫm trên má. “Em yêu anh,” cô nói gần như không nên lời, rồi đột ngột lên đỉnh, đổ nhào xuống anh trong khi bên trong mềm mại của cô đang khiến thế giới bùng nỗ, rồi tan biến và chỉ còn hai người họ ở lại, ôm chặt nhau, cho đến khi anh hét lên bằng giọng khàn khàn và nhấp nhô bên dưới cô. Sau đó, cô ngủ trong vòng tay anh, anh nằm đó chong mắt nhìn màn đêm, và dù gương mặt anh trống rỗng như thường lệ, vẫn có vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt anh.
***
“Hãy lái xe vào thị trấn,” anh nói vào sáng hôm sau, sau bữa sáng.
Cô hít sâu, đôi bàn tay bất động trong một khắc trước khi tiếp tục rửa bát đĩa. Cô đưa đĩa cho anh lau khô, cảm thấy sự khiếp hãi dâng lên trong ngực làm cô ngạt thở. “Tại sao?”
“Anh cần gọi điện thoại. Anh không muốn gọi ở đây.”
Cô họng cô siết chặt đến nổi không thể nói chuyện. “Anh muốn gọi người mà anh nghĩ anh có thể tin tưởng phải không?”
“Anh biết anh có thể tin cậu ấy,” Kell đáp ngắn gọn. “Anh đặt cược cuộc đời anh vào điều đó.” Thậm chí còn hơn cả thể, anh đang cược cả cuộc sống của Rachel. Phải, anh hoàn toàn tin tưởng Sullivan.
“Em tưởng anh sẽ đợi cho đến khi hồi phục hẳn.” khi cô quay lại nhìn anh, đôi mắt cô tối lại với đau đớn ảm đạm, đôi mắt khiến anh như bị dao xoáy vào lòng.
“Anh đã hồi phục rồi, tính cho đến khi Ellis lãng vảng quanh đây lần nữa. Sullivan sẽ phải mất vài ngày để kiểm vài thứ cho anh và chuẩn bị những điều cần thiết. Anh không muốn đẩy mọi việc lâu hơn thế.”
“Sullivan? Đó là người anh đã nhắc đến à?”
“Phải.”
“Nhưng anh vừa mới cắt chỉ hôm qua,” cô phản đối, nắm những ngón tay lại để khỏi phải vặn xoắn hai bàn tay mình. “Anh vẫn còn rất yếu, và anh không thể – “ cô cắn môi, cố ngăn những lời tuyệt vọng của mình tuôn ra. Tranh cãi không thay đổi ý định của anh. Và làm sao cô có thể bảo rằng anh quá yếu, khi mà anh đã làm tình với cô đến hai lần đêm qua, và đánh thức cô vào buổi sáng khi trượt vào trong lần nữa? Cô vừa cứng nhắc vừa đau, và mỗi bước cô đi đều nhắc cô nhớ lại sự mạnh mẽ và bền bỉ của anh. Anh không đang trong tình trạng khỏe mạnh nhất, thậm chí như thế thì anh cũng mạnh hơn hầu hết mọi người.
Cô nhắm mắt, căm ghét sự yếu đuối của mình khi cố gắng giữ anh lại trong khi biết rõ là mình không thể. “Em xin lỗi,” cô nói lặng. “Dĩ nhiên anh có thể. Chúng ta sẽ đi bây giờ nếu anh muốn.”
Kell lặng lẽ ngắm cô; nếu có khoảnh khắc nào để lộ ra sự mạnh mẽ của người phụ nữ này, đó là lúc này đây, và điều này khiến cho quyết định rời đi của anh mạnh mẽ hơn. Anh không muốn gọi Sullivan; anh không muốn vội vã đẩy ngày này qua khi mà nó phải kết thúc. Anh muốn kéo dài thời gian hết mức có thể, để trải qua nhưng ngày hè nóng bỏng lười nhác và nằm dài trên bãi biển với cô, phải biết hết mọi khía cạnh trong tính cách của cô, làm tình với cô bất cứ lúc nào anh muốn. Và đêm… nhưng đêm dài, ấm áp và thơm ngát, cuộn vào lòng nhau trên tấm chăn trải giường ẩm ướt nhăn nhúm. Phải, đó là những gì anh muốn. Chỉ với nhận thức chắc chắn rằng cô đang trong tình trạng nguy hiểm mới buộc anh phải gọi cho Sullivan. Bản năng bảo với anh rằng anh không còn nhiều thời gian nữa.
Anh yên lặng quá lâu đến nổi Rachel mở mắt ra, và nhìn thấy anh đang nhìn chằm vào cô với cái nhìn sâu xa nhất của anh. “Những gì anh muốn,” anh nói một cách cố ý, “là làm tình lần nữa.”
Chỉ cần có thế, chỉ cần ánh mắt và lời nói của anh, cô cảm mình ấm lên và ướt khi cơ thể cô tự động siết chặt, nhưng cô biết cô không thể đón anh vào dễ dàng nữa. Cô nhìn anh với sự tiếc nuối sâu sắc. “Em không nghĩ em có thể.”
Anh chạm vào gò má cô, những ngón tay chai sần vuốt ve đường viền khuôn mặt với sự dịu dàng kỳ lạ. “Anh xin lỗi, anh lẽ ra phải nhận ra điều đó.”
Cô mỉm cười với anh, nụ cười không vững vàng như cô muốn. “Để em đi thay đồ và chải tóc rồi chúng ta sẽ đi.”
Vì cô không phải kiểu người lẩn quẩn trước gương, họ lên đường chỉ sau 5 phút. Sabin rất cảnh giác, đôi mắt đen của anh chú ý mỗi chi tiết hai bên đường và kiểm tra mỗi chiếc xe họ đi qua. Rachel phát hiện bản thân mình cũng nhìn chừng kính chiếu hậu phòng khi họ bị theo dõi.
“Anh cần một buồng điện thoại cách xa đường chính. Anh không muốn bị 600 người vô tình nhìn thấy.” Những lời ngắn gọn, sự chú ý của anh đặt hết vào đường xá.
Cô nghe lời anh tìm một buồng điện thoại kế bên trạm dịch vụ ở rìa thị trấn và đậu xe cạnh đó. Kell mở cửa, rồi đóng lại mà không bước xuống. Anh mỉm cười quay sang cô với sự thích thú thật sự trên môi. “Anh có không đồng nào cả.”
Nụ cười của anh giải tỏa sự căng thẳng trong cô, và cô cười khúc khích khi với tay lấy ví của mình. “Anh có thể dùng thẻ tín dụng của em.”
“Không được. Nếu có ai kiểm tra, điều đó sẽ dẫn họ đến chổ của Sullivan.”
He cầm mớ tiền lẻ cô đưa và đi đến buồng điện thoại, đóng cánh cửa lại sau lưng. Rachel trông chừng khi anh bỏ tiền vào khe máy, nhìn quanh để xem liệu có ai khác đang quan sát anh hay không, nhưng chỉ có một người trong tầm ngắm, là người đàn ông ở trạm dịch vụ, anh ta đang ngồi trên ghế phía trước văn phòng, dựa vào bức tường với chân trước nhỏm khỏi mặt đất trong khi anh ta đọc báo.
Kell quay lại chỉ trong vài phút, và Rachel khởi động xe khi anh trượt vào ghế ngồi và đóng cửa lại. “Anh không mất nhiều thời gian nhỉ,” cô nói.
“Sullivan không lãng phí một lời nào đâu.”
“Anh ấy sẽ đến chứ?”
“Phải.” đột nhiên anh lại mỉm cười, thật hiếm hoi, một nụ cười thật sự. “Vấn đề lớn nhất của cậu ta là trốn ra khỏi nhà mà không có vợ cậu ta theo sát gót.”
Sự hài hước cho một chủ đề cá biệt đúng là không được mong đợi. “Cô ấy không biết công việc của anh ấy à?”
Anh khịt mũi. “Đó không phải là công việc của cậu ta – cậu ta là chủ nông trại. Và Jane sẽ điên tiết chết đi được việc cậu ta không dẫn cô ấy theo.”
“Chủ nông trại á!!”
“Cậu ta đã nghỉ hưu vài năm rồi.”
“Vợ anh ấy có phải cũng là đặc vụ không?”
“Tạ ơn Chúa là không,” anh nói với cảm xúc thật sự.
“Anh không thích cô ấy à?”
“Không thể không thích cô ấy được. Anh vui vì Sullivan có công việc quản lý nông trại để mà kiểm soát cô ấy.”
Rachel nhìn anh với vẻ ngờ ngợ. “Anh ấy có giỏi không? Nhân tiện anh ấy bao nhiêu tuổi vậy?”
“Cậu ta bằng tuổi anh. Cậu ta tự nghỉ hưu. Chính phủ ắt hẳn rất vui mừng để mà giữ cậu ấy thêm 20 năm nữa, nhưng cậu ta đã quyết định nghỉ.”
“Và anh ấy giỏi chứ?”
Hai hàng lông mày của Kell nhướng lên. “Cậu ta là đặc vụ giỏi nhất mà anh từng có. Chúng tôi tập luyện cùng nhau ở Nam (chắc là Việt Nam áh bà con)”
Điều đó đảm bảo với cô; thậm chí còn hơn cả sự hoảng sợ khi anh rời khỏi, cô sợ những hiểm nguy mà anh sẽ đối mặt. Không có dấu hiệu nào của vụ này xuất hiện trên mặt báo, nhưng sẽ có một cuộc chiến nho nhỏ trong nội bộ quốc gia. Kell sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi thanh lý môn hộ lần nữa, thậm chí với cái giá của cuộc đời anh. Nhận thức đó ăn mòn cô. Nếu cô có thể, nếu anh để cô làm, cô sẽ đi với anh và làm bất cứ điều gì có thể để bảo vệ anh.
“Dừng lại ở một tiệm thuốc tây nhé,” anh hướng dẫn, xoay người để kiểm tra phía sau họ.
“Anh muốn mua gì ở tiệm thuốc tây?” cô nhìn lại anh và phát hiện anh đang nhìn mình với sự thích thú uể oải.
“Bao cao su. Hay là em không nhận ra chúng ta đang mắc nguy cơ gì?”
“Có, em biết.” cô thừa nhận với giọng thấp.
“Em sẽ không nói hoặc làm gì với điều đó à?”
Hai bàn tay cô siết chặt trên vô lăng đến khi các khớp tay trắng bệt, và cô tập trung vào đường phố. “Không có.”
Chỉ một từ đó thôi, một từ được thốt ra một cách bình tĩnh có sức mạnh giật ngược đầu anh, và cô cảm giác được cái nhìn của anh đang đốt cháy cô. “Anh không muốn làm em mang thai. Anh không thể ở lại đâu Rachel. Em sẽ ở một mình cùng với đứa bé phải chăm sóc.”
Cô thắng lại khi đèn đỏ và quay sang nhìn vào mắt anh. “Có con với anh là điều đáng giá nhất.”
Hàm anh siết chặt, và anh chửi thề dưới hơi thở. Chết tiệt, anh cứng lên lần nữa chỉ với suy nghĩ làm cô mang thai, mang con của anh và nuôi nó bằng bầu sữa của cô. Anh muốn điều đó, anh muốn mang cô theo và về nhà với cô mỗi đêm, nhưng anh không thể quay lưng lại với công việc của anh. An ninh là điểm then chốt, hiện tại hơn hẳn bất cứ lúc nào, và công việc của anh là vô giá. Đó là việc anh phải làm; gây nguy hiểm cho cô là điều không thể.
Đôi mắt xám của cô tối lại với sự pha lẫn giữa tình yêu và đau đớn. “Em sẽ không để anh dễ dàng rời xa em đâu,” cô thì thầm. “Em sẽ không giấu đi cảm xúc của mình và vui vẻ vẫy tay tiễn anh đi đâu.”
Nét mặt anh rắn lại và không tài nào đọc được khi anh quay sang nhìn ra đường; anh không trả lời, và khi đèn xanh bật lên cô cẩn thận lái đến hiệu thuốc gần nhất. Không nói một lời, cô lấy 20$ và đưa cho anh.
Bàn tay anh siết lại tờ tiền, và anh trông như kẻ sát nhân ấy. “Hoặc là đi mua hoặc là kiêng khem.”
Cô hít sâu. “Vậy thì em cho là anh nên vào đó, phải không nào?”
Không, cô sẽ không khiến nó dễ dàng cho anh; cô đang khiến quá khó khăn đến nổi xé anh ra từng mãnh. Chết tiệt, anh có thể cho cô một đứa con mỗi năm nếu mọi thứ khác đi, anh nghĩ một cách cáu kỉnh khi đi vào hiệu thuốc. Có lẽ đã quá trể; có thể cô đang mang thai mất rồi. Chỉ có ngờ nghệch hoặc bất cẩn mới coi nhẹ khả năng này.
Anh rời khỏi quầy tính tiền và bắt đầu ra cửa, khi Rachel đi vào, mặt cô căng thẳng, đôi mắt mở to và hối hả. Không chút do dự anh quay lại và bước vào các lối đi để kiểm tra kỷ lưỡng tủ bia chất cao như núi. Rachel bước qua, đến khu mỹ phẩm. Sabin đợi, và một lúc sau cánh cửa mở ra lần nữa. Anh nhận cái nhìn của một gã có mái tóc màu đất và cúi đầu xuống, tự động với tay tới cây súng sau lưng, nhưng thắt lưng anh trống trơn. Cây súng ở trong xe. Mắt anh nheo lại, và lạnh lẽo, vẻ chết chóc hiện ra trên mặt anh; di chuyển một cách chậm rãi, anh bắt đầu lần theo Ellis. Rachel đã nhìn thấy chiếc Ford màu xanh lái xuống đường và biết ngay đó là Ellis; suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là phải cảnh báo cho Kell trước khi anh bước ra khỏi tiệm thuốc và để Ellis phát hiện anh. Nếu Ellis đã theo dõi họ, thì đúng là quá trễ rồi, nhưng cô khá chắc chắn không phải vậy. Đây chỉ là sự tình cờ không thú vị thôi; phải là như vậy. Cô giả vờ không thấy gã, bước xuống xe và đi vào trong tiệm thuốc như thể cô vừa lái xe đến đó. Cô nghe tiếng cửa xe dập đằng sau lưng khi bước vào trong, và cô biết Ellis sẽ ở đây trong vài giây nữa. Kell chỉ vào cô một thoáng là biết và vòng tránh đi; bây giờ tất cả những gì cô phải làm là dứt bỏ Ellis, cho dù phải quay lại xe và lái đi mà không có Kell. Cô sẽ đi một vòng và quay lại đón anh.
“Tôi nghĩ đó là em. Em không nghe tôi gọi à?” Ellis hỏi từ đằng sau cô khi cô đang dõi theo các dãy son môi.
Cô giật mình quay lại, giả vờ như hắn làm cô giật mình. “Tod! Anh làm tôi sợ quá!” cô nói hổn hển, đưa tay chận ngực.
“Xin lỗi. Tôi tưởng em biết là tôi ở đằng sau em.”
Hắn có vẻ suy nghĩ nhiều sáng nay; cô hy vọng điều đó không làm hắn quá căng thẳng. Cô cười với hắn một cách lơ đãng. “Tôi đang suy nghĩ vẫn vơ nhiều thứ, tôi chỉ đi lòng vòng nhìn ngắm thôi. Tôi đang cố chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi, nhưng lại để quên danh sách các thứ cần mua ở nhà, và điều đó khiến tôi điên tiết chết đi được để mà nhớ mọi thứ.”
Hắn nhìn vào dãy hàng trưng bày, một nụ cười uể oải lóe lên. “Tôi đoán son môi là món cần thiết nhỉ.”
“Không đâu, son bóng thì phải đấy, và tôi nghĩ nó ở đâu đây.” Tên chó săn này! Cô tự hỏi hắn ta sẽ như thế nào nếu cô bảo hắn biến đi. Vấn đề của những kẻ với bản ngã khổng lồ là bất cứ sự coi khinh nào cũng khiến họ lao theo, khăng khăng trả thù. Còn nữa, cô không thể ngăn giọng chua ngoa của mình nữa, và hắn kinh ngạc nhìn cô.
“Có gì không ổn à?”
“Tôi đau đầu quá,” cô làu bàu. Cô nhìn thấy Kell, đang di chuyển từ từ đằng sau Ellis; mặt anh rắn lại, đôi mắt nheo lại lạnh lẽo, và anh chuyển động như loài báo đi săn. Anh định làm gì? Anh lẽ ra phải lẩn đi khỏi tầm nhìn cho đến khi cô dứt được Ellis, không phải là tấn công gã! Tất cả màu sắc trên mặt cô trôi tuột đi đâu mất khi Ellis chăm chú nhìn cô.
“Em trông bệnh thật rồi,” cuối cùng hắn ta cũng thừa nhận.
“Tôi cho rằng là do uống quá nhiều rượu tối qua.” Cô quay gót và đi ra lối đi, tránh khỏi Kell. Gã đàn ông chết tiệt đó! Nếu anh muốn nhảy xổ vào Ellis, anh sẽ phải đuổi theo hắn! cô không dừng lại cho đến khu vực dành cho thuốc bôi công trùng cắn; cô lấy một chai và cau có khi đọc hướng dẫn sử dụng phía sau chai.
Ellis vẫn ở ngay sau cô. “Em có muốn ra ngoài tối nay không?”
Rachel nghiến răng giận dữ. Cô không tài nào tin được mặt hắn dày đến thế. Cô gom hết nổ lực để hít một hơi và trả lời điềm tỉnh. “Tôi không nghỉ thế đâu, Tod, nhưng cảm ơn anh đã đề nghị. Tôi cảm thấy người mục rỗng.”
“Chắc chắn rồi, tôi hiểu mà. Tôi sẽ gọi cho em ngày mai hoặc thế.”
Không biết từ đâu cô vét đủ kiềm chế để nở một nụ cười mệt mỏi. “Vâng. Hãy làm thế nhé. Có lẽ tôi sẽ khỏe hơn lúc đó, trừ khi đây là bị nhiểm khuẩn gì đó.”
Như hầu hết mọi người, hắn lùi lại một chút khi nghe đề cập đến thứ gì đó lây nhiểm. “Tôi sẽ để em quay lại với việc mua sắm, nhưng thật sự nên về nhà và nghỉ ngơi đi.”
“Đó là lời khuyên hay đấy. Có lẽ tôi nên thế.” Hắn sẽ không bao giờ biến đi sao chứ?
Nhưng hắn vẫn cứ lượng lờ, trò chuyện, rõ ràng là đang tán tỉnh đến nổi cô muốn ói. Rồi cô lại thấy Kell, cứ điềm nhiên theo sau Ellis, mắt anh không bao giờ rời khỏi con mồi của anh. Cô không còn cách nào khác ngoài ôm lấy bụng và nói rõ to, “Tôi nghĩ tôi nôn ra mất.”
Thật sự kinh ngạc cách Ellis nhanh chóng phản ứng lại, nhìn cô cảnh giác. “Tốt hơn hết em nên về nhà,” hắn nói. “Tôi sẽ gọi cho em sau.” Từ cuối cùng được nói khi hắn ta đi ra cửa. Cô đợi cho đến khi hắn vào xe và lái đi rồi mới quay lại nhìn vào Kell khi anh bước đến chổ cô.
“Anh ở yên đây,” cô nói sẳng. “Em sẽ lái một vòng quanh các tòa nhà để chắc là hắn ta đã đi rồi.”
Cô bước khi trước khi anh kịp nói lời nào. Cô đang tức giận, và lái xe lòng vòng sẽ cho cô thời gian dịu lại. Anh khiến cô điên tiết khi đã liều lĩnh ngay lúc này, khi mà anh còn chưa hồi phục hoàn toàn. Khi vào xe, cô dựa trán vào vô lăng một lúc, run lẩy bẩy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ellis đã nhìn thấy Kell đi vào hiệu thuốc và chỉ vờ vịt ở đó, để đoan chắc đó là Kell, và thế là hắn có thể báo cáo với cấp trên? Cô không nghĩ thế, trừ phi Ellis quá nhiều thủ đoạn hơn cô nghĩ, nhưng thậm chí khả năng đó cũng làm cô hoảng sợ.
Run rẩy, cô khởi động xe và đánh vòng quanh dãy nhà, nhìn qua nhìn lại các con đường tìm xem chiếc Ford màu xanh đậu ở đâu. Cô không phải chỉ tìm Ellis thôi; Cô còn phải tìm Lowell nữa, và cô không có ý tưởng nào về việc hắn đang lái xe gì. Và bao nhiêu tên đang ở quanh đây?
Quay lại hiệu thuốc, cô tấp xe vào gần cửa ra vào và Kell bước ra, trượt vào ghế bên cạnh cô. “Có thấy ai không?”
“Không, nhưng em không biết những gã khác lái loại xe nào.” Cô hòa vào dòng xe cộ, lái thẳng hướng ngược lại với Ellis. Đó không phải nơi cô muốn đi, nhưng cô luôn có thể quay ngược lại.
“Hắn không nhìn thấy anh,” Kell nói điềm nhiên, hy vọng xoa dịu sự căng thẳng trên mặt cô.
“Làm sao anh biết được chứ? Hắn có lẽ đã quyết định báo cáo về anh và đợi viện binh đến bắt anh sau, hơn là thử làm gì đó giữa hiệu thuốc đông đúc thế này.”
“Thả lỏng nào, em yêu. Hắn không thông minh đến thế đâu. Hắn sẽ cố tự mình bắt anh.”
“Nếu hắn ngu ngốc đến thế, sao anh lại thuê hắn vậy?” Rachel quật lại.
Anh trông có vẻ đang suy nghĩ. “Anh không thuê hắn. Ai đó đã yêu cầu có hắn.”
Rachel liếc nhìn anh. “Một trong hai người biết anh ở đâu à?”
“Phải,” anh nói dứt khoát.
“Điều đó thu hẹp phạm vi cho anh, phải không?”
“Anh ước là thế, nhưng anh không thể mặc nhiên cho là thế. Cho đến khi anh biết chắc, cả hai bọn họ đều là kẻ tình nghi.”
Điều này có lý, nếu anh phạm sai lầm, thì đó sẽ là sai lầm trong cẩn trọng. Anh thậm chí không có khả năng mắc sai lầm.
“Tại sao anh lại truy hắn như thế? Tại sao anh không chỉ đơn giản đi khuất cho đến khi em rũ bỏ được hắn chứ?” cô hỏi gặng, các khớp ngón tay cô lại trắng bệch.
“Nếu hắn nhìn thấy anh, ắt hẳn kế hoạch của hắn là bắt em làm con tin, để dụ anh ra. Anh sẽ không để điều đó xảy ra.” Với cái cách nói điềm tỉnh và yên ắng, anh khiến Rachel rùng mình, cứ như không khí thình lình trở lạnh vậy.
“Nhưng anh không đủ khả năng để làm những việc như thế! Chân anh chỉ có thể đỡ người anh, và vai anh thì quá cứng nhắc anh chỉ có thể di chuyển thôi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh xé toạc mọi thứ ra lần nữa chứ?”
“Nó đã không xảy ra. Dù thế nào thì, anh không mong đợi sẽ đánh nhau, chỉ cần một cú rắc cho hắn ta thôi.”
Vẻ ngạo mạn đàn ông của anh khiến cô muốn hét lên; thay vì thế cô nghiến răng lại. “Anh không nghĩ là sẽ có việc gì đó xảy ra sao?”
“Chắc rồi, nhưng nếu hắn tóm lấy em, anh sẽ không còn lựa chọn nào khác, nên anh phải sẳn sàng.”
Và anh sẳn lòng làm bất cứ điều gì cần thiết, dù cho vai anh cứng và chân anh khập khiễng. Anh là một người lai hiếm hoi, có thể thấy cái giá phải trả và vẫn sẳn lòng trả, dù anh sẽ làm mọi thứ có thể để lật ngược ván cờ.
Cô vẫn xanh xao, đôi mắt tối lại, và anh với tay trượt qua đùi cô. “Ổn rồi mà,” anh nói dịu dàng. “Không có gì xảy ra cả.”
“Nhưng có thể. Vai của anh -”
“Quên cái vai chết tiệt của anh đi, và chân anh. Anh biết anh có thể làm gì, và anh sẽ không đâm đầu vào việc gì trừ khi anh nghĩ anh có thể thắng.”
Cô yên lặng suốt thời gian còn lại, cho đến khi đậu xe dưới tàn cây. “Em nghĩ em sẽ đi bơi,” cô nói gọn. “Muốn đi cùng không?”
“Được thôi.”
Joe nhảy chồm lên cửa xe như mọi khi, đôi mắt đen của nó chỉa vào cô dù ở đàng xa, và nó bước theo cô khi cô bước lên hàng hiên. Joe chấp nhận Kell, nhưng nếu hai người bọn họ ra ngoài, nó sẽ không đi xa Rachel. Nó là một chiến binh bằng lòng với hiện tại, cô bâng khuâng nghĩ, rồi cương quyết đẩy sự tự thán ra khỏi đầu. cuộc sống sẽ vẫn tiếp diễn dù không có Kell. Nghĩ đến điều đó thật đau đớn, và cô không muốn, nhưng cô biết cô sẽ sống sót dù thế nào đi nữa, dù cuộc đời của cô đã thay đổi hẳn từ những ngày có anh, những ngày yên tỉnh đã chấm dứt bởi những khoảnh khắc kinh hoàng.
Cô thay bộ đồ bơi màu đen bóng và Kell mặc chiếc quần sọt vải bông chéo của anh, và sau khi tóm hai cái khăn tắm, họ đi qua hàng thông xuống biển. Joe theo họ và nằm ườn xuống dưới bóng mát hiếm hoi của đám cỏ quanh bờ biển. Rachel thả khăn tắm trên cát và chỉ ra vịnh, nơi nước đang lên và vỗ ào ạt vào những dãy đá. “Anh có thấy đường viền nơi nước đang dâng lên không? Đó là nơi có những dãy đá. Em chắc là anh bị va đầu vào một trong số chúng đêm đó. Lúc đó thủy triều mới bắt đầu lên, nên nước vẫn còn thấp.”
Cô chỉ lần nữa. “Em đã kéo anh ra đây.”
Kell nhìn ra bãi biển, rồi quay lại nhìn chằm chằm con dốc, nơi những hàng thông trải dài thẳng tấp, một hàng dày những lính gác bằng gổ. Cô làm cách nào kéo anh lên con dốc đó và mang anh vào nhà, một kỳ công không thể tưởng tượng được khi anh nhìn vào thân hình mảnh khảnh của cô. “Em gần như giết chết mình khi mang anh vào đó phải không?” anh hỏi lặng.
Cô không muốn nghĩ về đêm đó, hay cái giá phải trả về mặt thể xác. Một phần của nó đã bị khóa trong ký ức của cô; cô nhớ rằng cô đau đớn, nhưng cái đau thật sự đã không còn. Có lẽ chất adrenaline giúp cô có sức mạnh và chứng quên kèm theo trong đêm đó. Cô nhìn anh một lúc lâu, rồi quay đi và bước vào làn nước. Anh ngắm nhìn cho đến khi nước dâng lên đến đầu gối cô, rồi lấy súng ra khỏi thắt lưng và cẩn thận đặt nó trên khăn tắm, dùng cái khăn kia che lại để tránh cát thổi vào. Rồi anh cởi quần sọt và khỏa thân đi xuống nước cùng cô. Rachel là một tay bơi khỏe mạnh, trải qua hầu hết cuộc đời ở Gulf, nhưng Kell vẫn bắt kịp cô dù vai anh vẫn đang cứng nhắc. Lúc đầu, khi cô nhận ra anh ở trong nước, cô bắt đầu phản đối rằng anh không nên để vết thương bị ướt, nhưng cô giữ lại những từ đó. Sau rốt thì, anh đã bơi với vết thương hở, và bài tập này sẽ là liệu pháp tốt cho anh. Họ bơi trong vịnh khoảng nửa giờ trước khi anh quyết định là đủ rồi, và Rachel quay lại bờ cùng với anh. Cô không biết là anh đang khỏa thân cho đến khi mặt nước còn ngang hông anh, và sự run rẩy quen thuộc bên trong cô bùng lên khi ngắm anh lội qua dòng nước.
Anh quá rắn chắc và hoàn hảo, làn da rám nắng sậm lại và đầy cơ bắp, và cả cặp hông săn chắc nữa. Cô ngắm nhìn khi anh đẩy cây súng đi và nằm xuống chiếc khăn tắm, thân hình lấp lánh trong ánh mặt trời.
Cô cũng ra khỏi dòng nước, nghiêng người để vắt ráo tóc. Khi cô thẳng người lên đã thấy anh đang nhìn mình. “Cởi đồ tắm của em ra đi,” anh nói nhỏ dịu dàng.
Cô nhìn ra biển, nhưng không có con thuyền nào trong tầm nhìn. Rồi quay lại nhìn anh nằm đó như bức tượng đồng khỏa thân, ngoại trừ việc cô chưa từng thấy bức tượng nào đang bị khuấy động cả. Cô chậm rãi với tới sợi dây áo trên vai và kéo nó xuống, ngay lập tức cảm nhận được sức nóng của mặt trời lướt qua hai đồi ngực ướt rượt của mình. Một làn gió nhẹ thình lình thổi qua nụ hoa của cô và làm chúng dúm dó lên. Hơi thở của Sabin nghẹn trong ngực, và anh đưa tay ra cho cô. “Đến đây với anh.”
Cô đẩy chiếc áo tắm ra khỏi người rồi bước đến bên chiếc khăn tắm. Anh ngồi dậy và với tay chạm vào cô, kéo cô xuống bên cạnh anh và lật cô ra. Vẻ vui thích đang lấp lánh trong đôi mắt đen của anh khi anh nhìn xuống cô. “Đoán xem anh quên mang cái gì nào.”
Cô bắt đầu cười, âm thanh trong treo và sâu lắng trên thế giới này, nơi chỉ có anh và cô tồn tai.
“Ah, tốt thôi, dẫu sao thì em quá đau để làm điều đó,” anh thì thầm, trượt tay qua hai bờ ngực cô và làm chúng dựng đứng lên. “Anh sẽ phải ứng biến thôi.”
Anh nghiêng người qua cô, bờ vai anh quá rộng đến nổi nó khóa cả ánh mặt trời tỏa xuống cô, và miệng anh đốt cháy môi cô, rồi lần xuống cả cơ thể cô.
Anh rất giỏi ứng biến. Anh chờn vờn trên cô như thể cô là thánh nữ sẳn lòng làm vật hiến tế cho sự khoái trá của anh, cho đến khi cả người cô cong lên cho cái miệng tham lam của anh và cô hét lên với sự thỏa mãn không chịu đựng nổi, tiếng hét của cô dâng lên trong ánh sáng rùng rợn của mặt trời.