Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Bắt Cóc Cá Voi

Chương 4: Người đàn ông bị hư một mắt

Tác giả: Alfred Hitchcock

– Cậu có chắc không? Hannibal hỏi. Cậu có chắc là cùng một giọng không hả Peter?

Peter đã mất hai mươi phút, chạy bộ xuống đồi để tìm gọi điện thoại về bộ tham mưu. Rồi Hans lại mất bấy nhiêu thời gian để đến rước Peter. Hiện Ba Thám Tử Trẻ đang ngồi sau xe, trên đường về Rocky.

Peter đã kể cho Hannibal và Bob nghe chuyện xảy ra từ khi rời khỏi Thần tiên Biển cả. Peter nằm ngửa, hai cánh tay xếp dưới đầu, nghỉ ngơi.

– Gần như chắc chắn, Peter trả lời bằng giọng buồn ngủ. Mình không chắc một trăm phần trăm, nhưng ông đó cũng là người miền Nam.

Hannibal nghiêng đầu, véo véo môi dưới. Đầu óc Hannibal đang quay cuồng như con sóc trong lồng. Chuyện này hoàn toàn vô nghĩa. Một người đề nghị trả một trăm đô-la để tìm lại một con cá voi đang bơi trong hồ nhà mình à? Vô lý.

Nhưng Hannibal không tiết lộ suy nghĩ cho hai bạn nghe. Thám tử trưởng hy vọng sẽ tìm ra câu trả lời sau khi qua một đêm ngủ ngon.

Peter được đưa về nhà trước, rồi đến lượt Bob. Sau đó Hans chở Hannibal về nhà ông bà Jones, đối diện với kho bãi đồ linh tinh. Ba Thám Tử Trẻ đã quyết định họp sáng hôm sau tại bộ tham mưu, ngay khi rảnh.

Bob đến cuối cùng. Bob định đi, thì bị mẹ gọi để nhờ rửa chén.

Bob bỏ xe đạp trong xưởng, một xưởng ngoài trời, đặt trong góc sân. Gần bàn thợ, có một tấm lưới sắt cũ kê vào một đồng đồ phế thải. Bob xê dịch tấm lưới đi. Phía sau là miệng của một ống tôn to. Đó là Đường Hầm số Hai, được hoàn toàn che phủ bằng bàn ghế cũ và đủ thứ đồ linh tinh, dẫn đến một cửa sập đục trong sàn xe lán.

Bob chui vào ống, đến cửa sập, leo lên văn phòng nơi Hannibal và Peter đang chờ.

Babal chễm chệ sau bàn viết. Peter nằm ườn trong cái ghế xích đu cũ, dưới chân là năm tủ hồ sơ mở. Im lặng đang ngự tri. Bob ngồi xuống chiếc ghế đẩu, tựa lưng vào tường.

Như thường lệ, Hannibal mở đầu cuộc thảo luận.

– Khi cố giải một bài toán và đụng đầu vào bức tường, thám tử trưởng bắt đầu nói, thì ta có hai khả năng. Đâm đầu vào tường hoặc đi vòng qua tường.

– Nghĩa là sao? Peter hỏi. Ý mình muốn nói: cậu dịch ra tiếng nói thông thường được không?

– Bằng tiếng nói thông thường, là như thế này: “chuyên gia đánh cá ngoài biển cả”.

– Vậy thì cứ gọi điện thoại cho Diego Carmel đi, Bob ỉu xìu nói. Mình không thấy lợi ích gì, nhưng chắc cũng không có hại.

– Từ sau khi ăn sáng đến giờ, mình đã thử gọi điện thoại đến liên tục, Hannibal trả lời. Vẫn không thấy ai trả lời.

– Có lẽ tại ông ấy đang ở ngoài biển rồi, Peter nói. Cậu biết không, có khi người ta không nghe điện thoại chỉ vì lý do đơn giản là không có ở nhà.

Hannibal không nghe.

– Mình nghĩ là có thể giúp ích chứ, Hannibal nói với Bob. Có lẽ thứ hai, Constance Carmel nhận được tin nhắn về cá voi mắc cạn.

– Cá voi tên là Fluke, Peter nói rõ. Nó có tên thì gọi tên nó.

– Một tin nhắn về cá voi Fluke, Hannibal đồng tình. Nếu tin nhắn được truyền đến qua điện thoại, thì không thể là qua Thần tiên Biển cả, vì hôm đó chỗ ấy đóng cửa. Cũng không phải qua Arturo Carmel, vì số điện thoại này không còn thuê bao nữa.

– Cũng không phải qua tu viện của thầy dòng Benedict, Bob nói thêm.

– Trong danh bạ chỉ còn một Carmel thôi: Diego Carmel ở San Pedro và cho thuê tàu đánh cá. Có thể là người bà con của Constance Carmel và có thể người ta đã gọi điện thoại cho chị ấy tại nhà ông.

– Ngoài ra Constance Carmel có nói với Slater rằng chị giúp ông vì nể cha, đúng không? Bob hỏi.

– Đúng, Peter nói. Có thể Diego là cha của chị Constance. Nhưng chưa có bằng chứng. Và dù gì, thì cũng không giải thích được gì cả.

– Chính vì vậy mà mình nói về bức tường, Hannibal nói rõ. Constance Carmel và Slater sẽ không nói gì cho ta. Có lẽ chị ấy và cả ông ấy đều không nói thật với ta. Nhưng nếu không biết được gì từ họ, thì ta có thể học được về họ. Tóm lại ta sẽ ghé qua San Pedro và nói chuyện với Diego Carmel, hy vọng có mối quan hệ giữa ông ấy và Constance.

– Còn nếu ông ấy đi đánh cá mất? Peter bắt bẻ.

– Ta sẽ nói chuyện với hàng xóm và những người đánh cá khác. Xem có ai nghe nói đến Constance, và Diego có người bạn nào tên Slater không, hai ông này có phải hai người mà ta nhìn thấy trên tàu hôm thứ hai, sau khi cứu Fluke không.

– Đồng ý, Peter nói và đứng dậy. Khá mạo hiểm, nhưng mình đồng ý thử hướng này. Đi San Pedro vậy! À, mà bọn mình sẽ đi San Pedro bằng cách nào? Cũng gần năm chục cây số lận! Gọi chú Warrington hả?

Peter đang nói đến một bác tài làm việc ở hãng cho thuê xe, thường giúp Ba Thám Tử Trẻ rất nhiều.

– Không được, Hannibal nói. Chú Warrington đi nghỉ hè rồi.

– Vậy thì làm sao? Peter hỏi. Ban ngày thì anh Hans và anh Konrad quá bận…

– Còn Pancho. Hannibal nói.

Thám tử trưởng nhìn đồng hồ.

– Pancho cũng sắp đến rồi.

Pancho là cậu bé Mêhicô mà Ba Thám Tử Trẻ đã giúp đỡ cậu không bị cảnh sát nghi ngờ về tội ăn cắp phụ tùng ở gara sửa xe nơi cậu làm việc.

Pancho say mê mô. Pancho kiếm sống bằng cách mua xe cũ, bị tai nạn, để lấy lại động cơ xe này, mui xe kia, bánh xe xe thứ ba, rồi ghép lại với nhau. Kết quả đạt được thường giống con khủng long hơn là chiếc Cadillac, nhưng Pancho là một thợ máy giỏi. Những chiếc xe lắp ghép của Pancho chạy tốt đến nỗi sinh viên từ Santa Barbara, và thậm chí từ Bekerley, đến tìm mua.

Pancho rất mang ơn Ba Thám Tử trẻ đã chứng minh được sự vô tội của cậu – nếu không có lẽ cậu đã phải ngồi tù – và sẵn lòng chở ba thám tử khi có yêu cầu.

Ba bạn đứng chờ Pancho ngoài sân. Một lát sau, Pancho đến trong chiếc xe mới lai Ford-Chevrolet-Volkswagen. Ba Thám Tử Trẻ chưa bao giờ thấy một chiếc nào lạ lùng như thế. Bánh xe sau lớn hơn bánh trước, nên xe bị dốc xuống: Peter cho rằng xe rất giống con bò tót đang chúi đầu chuẩn bị tấn công.

Thật vậy, xe khoẻ như bò tót. Trên đường cao tốc đi San Pedro, Pancho dễ dàng lên một trăm cây số một giờ, mà chưa cho máy chạy tối đa.

Pancho nhanh chóng tìm ra đường Sam Thuyền Ga-le. Cậu cho ba bạn xuống xe, rồi hẹn ba giờ quay lại. Pancho định tìm thử xem trong khu này có xe cũ đáng mua không.

Đường Sam Thuyền Ga-le nằm gần kè cảng. Khu này nhiều nhà cũ bằng gỗ và những cửa hiệu buôn đồ đánh cá và mồi, cửa hiệu tạp phẩm và bánh kẹo. Nhà Diego Carmel nằm khoảng giữa khu nhà. Nhà này sạch sẽ hơn, gồm hai tầng và văn phòng ở tầng trệt.

Trên cửa sổ văn phòng có đề:

ĐÁNH CÁ NGOÀI BIỂN CẢ

Qua cửa sổ, Hannibal nhìn thấy bàn làm việc có điện thoại, vài cái ghế và mấy bộ đồ lặn treo ở móc áo.

Ba Thám Tử Trẻ định vào, thì cửa văn phòng mở ra. Một người đàn ông bước ra, khoá cửa lại, ông nhìn Hannibal với vẻ hơi ngạc nhiên, rồi nhét nhanh chìa khoá vào túi.

– Các cậu cần gì? Ông hỏi.

Ông rất cao, gầy, vai hẹp và xệ, mặt có vết nhăn. Ông mặc bộ complê cũ màu xanh dương, sơ mi trắng và cà vạt màu tối.

Hannibal đã quen với việc quan sát quần áo và vẻ bề ngoài của người ta, để từ đó rút thông tin về nhân cách người đó. Nếu có hỏi người đàn ông này làm nghề gì, có lẽ Hannibal sẽ trả lời “kế toán” hoặc “nhân viên buôn bán”… Hoặc cũng có thể là “thợ sửa đồng hồ”, Hannibal tự nhủ khi nhìn con mắt phải của người đàn ông lạ mặt.

Dưới con mắt này – và chỉ dưới con này mà thôi – lớp da bị nhăn và tạo thành một nếp lạ lùng. Gần giống như vết sẹo. Có phải là dấu của kính một mắt, hay đúng hơn là kính lúp mà thợ đồng hồ thường vặn vào con mắt từ sáng đến chiều?

– Chúng tôi tìm ông Diego Carmel, thám tử trưởng lịch sự nói.

– Có chuyện gì vậy?

– Bác là ông Carmel à?

– Vâng tôi là thuyền trưởng Carmel đây.

Người đàn ông xoay nửa người. Điện thoại trong văn phòng vừa mới kêu. Trong chốc lát tưởng như thuyền trưởng sắp mở cửa để trả lời. Nhưng rồi ông nhún vai với vẻ mặt tuyệt vọng.

– Để làm gì? Ông thở dài. Tuần vừa rồi tôi đã bị mất tàu, trong cơn bão to. Người ta cứ gọi điện thoại, đòi đi đánh cá, nhưng tôi không còn tàu nữa.

– Tụi cháu rất lấy làm tiếc, Bob nói. Tụi cháu không biết bác có chuyện buồn.

– Các cậu cũng định đi đánh cá à?

Thuyền trưởng Carmel có kiểu nói chuyện rất lạ. Không thể nói rằng ông có giọng nước ngoài. Tuy nhiên trong cách ông lựa từ để nói, có một cái gì đó làm cho ta nghĩ rằng tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ của ông.

Có thể ông là người gốc Mêhicô, Bob thầm nghĩ. Nhưng nếu vậy, thì ông đã sống phần lớn đời ông tại Hoa Kỳ.

– Dạ không. Tụi cháu chỉ muốn nói chuyện với bác, Hannibal nói. Tụi cháu cần nhắn bác một điều. Con gái của bác nhờ nhắn.

– Con gái tôi à?

Thuyền trưởng có vẻ ngạc nhiên.

– À! Cậu muốn nói Constance à.

– Dạ phải.

Hannibal cố che giấu sự vui mừng. Hannibal đã đoán không sai. Thuyền trưởng Carmel đúng là cha của Constance Carmel.

– Nhắn gì vậy?

– Ồ! Không có gì quan trọng cả. Chỉ là khi tụi cháu gặp chị ấy sáng nay ở Thần tiên Biển cả, chị Constance nhờ tụi cháu nhắn lại với bác rằng có thể chị sẽ phải ở lại làm việc trễ hơn một chút tối nay.

– Được rồi.

Thuyền trưởng nhìn kỹ ba thám tử.

– Có lẽ các cậu là Ba Thám Tử Trẻ, – ông nói.

Peter gật đầu. Peter tự hỏi không biết làm thế nào thuyền trưởng Carmel đã nhận ra Ba Thám Tử Trẻ. Rồi Peter nhớ lại rằng Hannibal có đưa danh thiếp cho Constance Carmel. Có lẽ chị đã nói với ba. Và có lẽ chị đã mô tả ba thám tử. Điều này không có gì là khó, nhất là khi có Babal mập với khuôn mặt tròn quay!

– Rất vui được biết các cậu, – thuyền trưởng Carmel đưa tay.

Ba thám tử lần lượt bắt tay ông.

Thuyền trưởng mỉm cười.

– Tôi đề nghị thế này, – ông nói. Ta có thể cùng đi ăn bánh mì thịt bằm. Các cậu nghĩ sao?

– Bác đề nghị rất hay, Peter trả lời.

Peter luôn nghĩ tốt về bánh mì thịt bằm và cám ơn thuyền trưởng nhân danh bộ ba.

Ông Carmel biết một quán ăn nhỏ ở cuối đường. Trong khi ba thám tử ăn bánh mì thịt bằm ngon lành, thuyền trưởng kể lại cơn bão và vụ mất chiếc tàu của ông.

Thuyền trưởng đã dẫn một người tên Oscar Slater ra khơi California Baja đánh cá. Trên đường đi về, thì bão ập đến cách bờ vài cây số. Thuyền trưởng đã cố gắng hết sức để về bến, nhưng sóng biển mạnh quá. Tàu đã bị thấm nước rồi chìm. Oscar Slater và chính thuyền trưởng đã may mắn thoát chết. Cả hai đã mặc áo phao bơi trong suốt mấy tiếng liền, cho đến lúc được một tàu tuần tra bờ biển cứu vớt.

Peter và Bob tỏ lời chia buồn. Bob định hỏi xem tàu có được bảo hiểm không, nhưng bị Hannibal ngắt lời.

– Chị Constance bơi giỏi quá, – thám tử trưởng nói. Chị có khiếu dạy cá voi thật kỳ diệu!

– Nghề của nó mà.

– Chị Constance làm nghề này lâu chưa ạ? Bob hỏi.

Bob hiểu rằng Babal muốn gợi cho thuyền trưởng nói về con gái.

– Nhiều năm rồi.

– Chắc là chị ấy rất khó khăn khi phải làm việc xa nhà như vậy. Hằng ngày phải đi thật xa để đến Thần tiên Biển cả, Hannibal nói.

– Xa từ đâu?

– Cháu tưởng chị Constance ở đây với bác…

Không rõ thuyền trưởng lắc đầu hay gật đầu. Dường như ông đang nghĩ đến chuyện khác. Rồi ông nói thật rõ ràng, như thể ông muốn chắc chắn Ba Thám Tử Trẻ sẽ ghi nhớ những gì ông nói:

– Ông Slater cũng quan tâm đến việc dạy cá voi. Lạ thật. Ông ấy có một ngôi nhà trong vùng đồi ngay phía trên Santa Monica.

Ông nói rõ địa chỉ mà Ba Thám Tử Trẻ đã biết rồi.

– Và ông ấy có hồ bơi phía sau nhà. Hồ bơi rất lớn. Rất lớn.

Ông không nói thêm lời nào cho đến lúc tất cả ra ngoài. Rồi ông bắt tay chào ba thám tử.

Ba Thám Tử Trẻ cám ơn ông về bữa ăn, rồi cũng tỏ lời hy vọng sẽ có dịp gặp lại ông. Hannibal chau mày và véo véo môi dưới dữ dội khi nhìn hình bóng cao lớn đi xa.

– Ông ấy tử tế quá, Peter nói. Chuyện xảy ra với chiếc tàu xui quá.

– Hừm…

Hannibal vẫn chìm đắm trong suy tư cho đến lúc Pancho gặp lại ba bạn để về Rocky.

– Các cậu đã bị mất nhiều thời gian phải không? Pancho hỏi bằng một giọng thông cảm khi rẽ xe vào đường cao tốc.

– Mất nhiều thời gian là thế nào? Bob ngạc nhiên hỏi.

Bob và Peter ngồi yên sau và cảm giác như mình đang ở tầng mái của một chiếc xe ca. Còn Pancho và Hannibal thì ngồi phía trước, thấp hơn.

– Thì các cậu không gặp thuyền trưởng Diego Carmel.

– Có gặp chứ! Peter đáp. Thậm chí ông ấy còn mời bọn mình ăn bánh mì thịt bằm nữa.

Pancho xoay lại nửa người trên ghế.

– Không. Pancho nói, các cậu không tìm ra thuyền trưởng. Mình đã gặp bạn bè Mêhicô ở cửa hàng bán xe cũ. Mình đã nghe bạn bè kể chuyện về thuyền trưởng Carmel! Tàu ông ấy bị chìm đắm.

– Bọn mình biết rồi. Bob trả lời. Chính thuyền trưởng đã kể cho bọn mình.

– Không, thuyền trưởng không kể được. Có thể người khác kể.

– Nhưng tại sao?

Từ lúc thuyền trưởng đi rồi, đây là lần đầu tiên Hannibal phát biểu ý kiến. Thám tử trưởng nhìn Pancho bằng ánh mắt kỳ lạ, như thể đã biết trước câu trả lời của cậu bé Mêhicô rồi.

– Bởi vì hiện thuyền trưởng đang nằm bệnh viện, Pancho giải thích. Thuyền trưởng bệnh nặng lắm, ông ấy bị viêm phổi khi té xuống nước. Có thể ông ấy sẽ không qua khỏi.

Rồi Pancho nói thêm với giọng đầy trắc ẩn:

– Tội nghiệp thuyền trưởng Diego Carmel! Ông không thể kể gì cho ai nghe hết.

Bình luận