Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Người Mù Ăn Xin Có Vết Thẹo

Chương 6

Tác giả: Alfred Hitchcock

MỘT GIẤC MƠ KHỦNG KHIẾP

Sáng sớm hôm sau Bob Andy lên dường đi Santa Monica. Bob dự định hỏi những người buôn bán gần ngân hàng bị cướp xem, từ sau vụ trộm, họ có thấy ông mù quay lại khu này hay không. Sau đó, Bob phải quay nhanh về Rocky, nơi Bob làm việc bán thời gian ở thư viện thành phố.

Phần mình, Hannibal và Peter đi điều tra ở hãng cho thuê tàu đánh cá Denicola. Chỗ đó nằm cách một cầu tàu hai bước và không gây chú ý mấy. Hai thám tử dừng lại phía bên kia đường để quan sát. Dù buổi sáng mùa xuân rất lạnh, người đánh cá đã ra dọc theo bãi biển và cuối cầu tàu. Gió thổi mạnh trên đại dương, làm cho ngọn sóng có bọt trắng.

– Thời tiết tốt để đi ván lướt sóng! Peter thèm thuồng đánh giá.

Nhưng Hannibal không quan tâm gì đến ván lướt sóng và đang nhìn chiếc tàu đậu ở cầu tàu. Chiếc Maria III có vẻ chắc chắn, thiết kế để đánh cá số lượng lớn. Một người đàn ông trẻ dường như đang kiểm tra máy.

Cách đó không xa, hai bạn nhìn thấy một chiếc canô máy màu trắng xinh xắn, cột vào phao chết và có tấm bạt bảo vệ.

– Chắc là tàu của ông Sebastian, Hannibal nói. Này Peter! Cậu sẽ ở lại đây canh chừng xe đạp.

Peter, đang thèm thuồng theo dõi những người đang lướt ván trên sóng biển, chỉ đòi hỏi có bấy nhiêu. Hannibal băng qua đường cái. Có con đường mòn dẫn đến cầu tàu. Bên trái có bãi đậu xe, hiện trống không. Bên phải, một lối đi dẫn đến một ngôi nhà nhỏ, phía trước có chiếc xe tải nhẹ đang đậu. Giữa cầu tàu và ngôi nhà nhỏ có một kiến trúc với cửa sổ lớn ba mặt và một cánh cửa ở mặt nhìn ra biển. Nhìn xuyên qua kính cửa sổ. Hannibal thấy một phụ nữ tóc bạc, mặc đồ đen, ngồi trước bàn xem sổ sách. Một người phụ nữ trẻ hơn, tóc xoăn màu hung chói sáng, đang nói chuyện điện thoại.

Hannibal bước đến gần, mỉm cười qua kính cửa sổ với người phụ nữ tóc hung xinh đẹp, đẩy cửa bước vào.

Văn phòng hãng cho thuê tàu Denicola có mùi nước mặn, mùi ủng cao su và mùi rong rêu. Có băng gỗ chạy dọc theo bờ tường. Những tờ gấp quảng cáo về đánh cá các loại chất đống trên bàn. Bản đồ vùng được dán dối diện lối vào.

– Một phút nữa tôi sẽ tiếp cậu, người phụ nữ tóc hung vẫn cầm điện thoại nói.

– Em chờ được. Hannibal lịch sự nói.

Người phụ nữ kia ngước mắt lên và, ngay lập tức, Hannibal có cảm giác khó chịu rằng mình đang trở nên trong suốt dưới cái nhìn dò xét ấy. Thám tử trưởng tưởng như bà đi guốc trong bụng mình. Nhưng bà lại cúi đầu xuống đọc sổ sách tiếp.

Hannibal nhìn ra ngoài thấy người đàn ông trẻ mặc đồ thủy thủ nhảy lên cầu tàu, vừa húyt sáo vừa bước về hãng. Anh bước vào đúng lúc người phụ nữ trẻ gác máy xuống, quay sang Hannibal.

– Tôi có thể giúp gì được cho cậu? Cô hỏi.

– Em đến hỏi xem chị có tìm thấy bóp tiền không. Ông Sebastian bị mất bóp tiền cách đây một hai ngày.

– Ông Sebastian hả? Gần đây ông ấy có đến à? Tôi không gặp ông ấy. Erny, cậu có chở ông ấy ra ca nô không? Có hả? Vậy cậu hãy nhanh ra xem ông ấy có bỏ quên bóp tiền trên đó không?

– Chắc chắn là không có rồi! Anh chàng vừa mới vào trả lời. Đúng là em có chở ông Sebastian lên tàu, nhưng sau khi ông ấy về, em đã kiểm tra và dọn dẹp ca nô, nếu có bóp tiền, em đã thấy rồi.

Anh quay sang nhìn Hannibal với vẻ hoài nghi.

– Tại sao ông Sebastian không tự mình đến? Hay tại sao không gọi điện thoại?

– Chú ấy bận lắm, Hannibal giải thích. Chú ấy đã phải đi nhiều hai ngày gần đây và không nhớ nổi mình đã bỏ quên bóp tiền ở đâu. Em đã đề nghị tìm giúp. Thà chịu khó đến tận nơi hơn là gọi điện thoại. Như vậy chắc ăn hơn.

Cậu định nói rằng ông Sebastian đã nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc, bị mù và có vết thẹo, nhưng trước khi kịp mô tả người ăn xin, người phụ nữ lớn tuổi lại ngước mắt lên nhìn.

– Cậu đang tìm một bóp tiền, bà nói. Lạ thật. Tối qua, tôi nằm mơ thấy bóp tiền.

Người phụ nữ tóc hung mỉm cười:

– Mẹ chồng tôi ghê lắm – cô tiết lộ với Hannibal. Giấc mơ của bà luôn thành hiện thực.

– Tôi không ghê đâu – người phụ nữ lớn tuổi đáp. Mà chính mấy giấc mơ của tôi mới ghê. Tôi hôm qua tôi mơ thấy một người lạ đến đây. Hắn lượm một bóp tiền lên, hấp tấp nhét vào túi. Tóc hắn bạc giống như ông Vincenzo nhà tôi trước khi mất, nhưng nhỏ và trẻ hơn chồng tôi. Hắn đeo kính đen. Bị vết thẹo trên mặt, như bị ăn dao. Hắn vừa đi vừa gõ gậy phía trước, như bị mù. Nhưng hắn biết tôi đang nhìn hắn. Còn tôi thì biết hắn là mối nguy hiểm đối với tôi. Giấc mộng xấu… nhưng rất thật… Eileen à, tôi xin cam đoan với chị rằng khi thức dậy, tôi thấy rất sợ.

Tình cờ mắt Hannibal nhìn trúng anh thanh niên đứng gần mình. Erny tái mặt. Thậm chí dường như anh đang run.

– Erny, cậu bị sao vậy? Cô gái tóc hung hỏi. Mô tả như vậy giống một người cậu biết hả?

– Không! Không có! Erny phản đối. Chính cách bà Denicola kể lại giấc mộng mới làm em sợ.

Không ai nói tiếng nào suốt một hồi. Rồi Hannibal cám ơn, bước ra về với Peter vẫn đang xem người lướt ván sóng.

– Trúng phóc! Hannibal thông báo. Bà già ngồi văn phòng chính là bà Denicola. Cô tóc hung phụ giúp bà là con dâu. Cô này bảo bà Denicola thường có những giấc mơ linh tính báo hiệu.

– Ý cậu nói bà mơ thấy những điều về sau thành sự thật hả? Peter hỏi lại.

– Đúng. Nhưng bà cũng mơ thấy những điều đã xảy ra rồi. Bằng chứng: bà nói bà đã mơ thấy một người đàn ông tìm thấy bóp tiền, nhét vào túi. Người đàn ông đó bị mù… và là mối nguy hiểm đối với bà!

– Cậu đang nói dóc mình!

– Hoàn toàn không. Mình chỉ lập lại trung thực cho cậu nghe những gì bà ấy nói. Rõ ràng, bà rất sợ. Còn anh chàng ta đã thấy đang sửa máy tàu còn hoảng sợ hơn bà nữa. Khi nghe bà kể, mặt anh tái mét đi và run rẩy toàn thân. Chắc chắn anh ta biết cái gì đó về ông mù, nhưng không chịu nói. Anh chàng này là một mảnh trong bộ ghép hình của ta. Và mình kiên quyết tìm xem anh ta đang giấu giếm điều gì.

Bình luận