Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ điệu của thần chết

Chương 25

Tác giả: Jeffery Deaver

Giờ thứ 25 của 45

Để xem chúng ta có gì ở đây nào?”, Rhyme hỏi và khẽ hút nhẹ vào chiếc ống hút điều khiển của chiếc xe Storm Arrow để bánh xe lăn về phía trước.

“Một mẩu rác bẩn thỉu”, Fred Dellray nói, rồi loay hoay phủi bộ đồng phục của mình – ấy là nếu người ta có thể gọi bộ com lê màu xanh nhạt là đồng phục. “Hừm, hừm, hừm. Đừng có mở miệng đấy! Chỉ khi nào bọn tao hỏi đã nhé!” Anh nhìn Jodie với đôi mắt gườm gườm hăm dọa.

“Mày đã lừa tao!”

“Yên lặng, đồ xương khô quắt queo kia.”

Rhyme không thích thú gì khi biết Dellray đã ra ngoài và hành động một mình, nhưng công việc của những đặc vụ ngầm là như vậy, và cho dù anh không hiểu lắm về công việc này, anh cũng không thể phủ nhận một điều – đúng những gì viên đặc vụ đã chứng tỏ – là phương pháp này cũng có thể mang lại những kết quả.

Hơn nữa, chính anh ta đã cứu mạng Amelia Sachs.

Chỉ lát nữa cô sẽ quay về đây. Các nhân viên y tế đã đưa cô đến phòng cấp cứu để chụp X-quang xương sườn. Cô bị va đập mạnh sau cú ngã từ trên bậc thang xuống, nhưng không có gì bị rạn gãy. Anh rất bực mình và thất vọng vì cuộc nói chuyện của anh với cô đêm trước đã không có tác dụng gì; cô đã một mình xuống đường tàu điện ngầm tìm kiếm tên Vũ công.

Mẹ kiếp, anh thầm rủa, cô ấy cũng ương bướng không khác gì mình.

“Tôi không định hại ai cả”, Jodie phản đối.

“Mày có bị điếc không đấy? Tao đã bảo là đừng có mở miệng cơ mà.”

“Lúc đấy tôi không biết cô ấy là ai!”

“Không ư?”, Dellray nói, “Chẳng lẽ cái phù hiệu cảnh sát sáng loáng của cô ấy không cho mày biết điều gì à?”. Rồi anh chợt nhớ ra là anh không muốn nghe gã này nói.

Sellitto bước lại gần và cúi xuống nhìn Jodie. “Hãy cho chúng tôi biết thêm về bạn anh.”

“Tôi không phải là bạn hắn. Hắn bắt cóc tôi. Khi đó tôi đang ở trong tòa nhà trên phố Ba mươi lăm bởi vì…”

“Bởi vì lúc đó anh đang ăn trộm thuốc. Chúng tôi biết, chúng tôi biết.”

Jodie hấp háy mắt. “Làm thế nào mà các ông…?”

“Nhưng chúng tôi không quan tâm đến chuyện đó. Ít nhất thì cũng là chưa. Nói tiếp đi.”

“Tôi cứ tưởng hắn là cảnh sát nhưng rồi hắn nói hắn đến đó để giết một vài người. Tôi đã sợ hắn sẽ giết luôn cả tôi nữa. Hắn cần trốn thoát khỏi đó nên hắn bắt tôi đứng im và tôi phải làm theo, rồi một người cảnh sát hay ai đó đẩy cửa bước vào và hắn đâm anh ta…”

“Và giết chết cậu ấy”, Dellray gầm lên.

Jodie thở dài, trông hắn ủ rũ đến thảm hại. “Tôi không hề biết là hắn chuẩn bị giết anh ta. Tôi cứ tưởng hắn sẽ chỉ đánh anh ta ngất đi thôi hay đại loại thế.”

“Hừm, đồ chó chết”, Dellray lại gầm lên, “hắn đã giết cậu ấy. Giết cậu ấy chết cứng như một hòn đá.”

Sellitto nhìn qua những túi bằng chứng được lấy về từ tàu điện ngầm, trong đó đựng những tờ tạp chí khiêu dâm tởm lợm, hàng trăm viên thuốc, quần áo. Một chiếc điện thoại di động mới. Một xấp tiền. Anh lại hướng sự chú ý của mình về phía Jodie. “Nói tiếp đi.”

“Hắn nói hắn sẽ trả tiền cho tôi nếu tôi giúp hắn thoát khỏi đó và tôi đã dẫn hắn đi qua đường hầm tới ga tàu điện ngầm. Làm thế nào mà ông lại tìm ra tôi?” Hắn tròn mắt nhìn Dellray.

“Bởi vì lúc nào mày cũng lê la trên phố chào bán những thứ hàng chết tiệt của mày cho tất cả những người mày gặp. Thậm chí tao còn biết cả tên mày. Lạy Chúa, mày thật là một thằng ngu độn khốn khiếp. Lẽ ra tao phải bóp cổ mày cho đến khi nào mày xanh lè đi mới đúng.”

“Các ông không được tra tấn tôi”, hắn nói, cố làm ra vẻ cứng cỏi. “Tôi có quyền của mình.”

“Ai đã thuê hắn?”, Sellitto hỏi Jodie. “Hắn có nhắc gì đến cái tên Hansen không?”

“Hắn không nói”, giọng Jodie bắt đầu run rẩy. “Nghe này, tôi chỉ đồng ý giúp hắn vì tôi biết hắn sẽ giết tôi nếu tôi từ chối. Chứ kiểu gì tôi cũng sẽ không làm.” Gã quay sang nhìn Dellray. “Hắn muốn tôi lôi kéo ông cùng giúp hắn. Nhưng ngay khi hắn bỏ đi, tôi cũng đã muốn để ông đi luôn. Tôi đang định đến gặp cảnh sát và khai toàn bộ sự việc. Tôi đang chuẩn bị mà. Hắn là một kẻ đáng sợ. Tôi sợ hắn khủng khiếp!”

“Thế nào, Fred?”, Rhyme hỏi

“Ừ, ừ”, viên đặc vụ thừa nhận, “quả thật là hắn đã thay đổi thỏa thuận. Hắn muốn đuổi tôi đi. Mặc dù vậy hắn không hề nói gì về việc sẽ đi gặp cảnh sát”.

“Hắn bỏ đi đâu? Theo kế hoạch thì anh phải làm gì?”

“Hắn bảo tôi phải làm ra vẻ đang lục bới trong những thùng rác phía trước ngôi nhà đó và theo dõi xe ra vào. Hắn bảo tôi để ý tới một người đàn ông và một phụ nữ được đưa lên xe và được chở đi. Tôi sẽ phải cho hắn biết đó là chiếc xe như thế nào. Tôi sẽ dùng chiếc điện thoại kia. Sau đó hắn sẽ bám theo.”

“Anh nói đúng, Lincoln”, Sellitto nói. “Về việc giữ nguyên họ trong ngôi nhà an toàn ấy. Hắn đang lên kế hoạch cho một cuộc tấn công trên đường.”

Jodie nói tiếp, “Tôi đang định đến khai báo với các ông…”.

“Thằng khốn, mày không có ích gì đâu nếu mày cứ dối trá thế này. Chẳng lẽ mày không có chút gì là liêm sỉ à?”

“Nghe này, tôi đang định đi thật mà”, gã nói, giọng đã có vẻ bình tĩnh hơn. Thậm chí gã còn mỉm cười. “Vì tôi nghĩ là kiểu gì cũng có phần thưởng.”

Rhyme liếc nhìn đôi mắt tham lam và làm ra vẻ anh đang tin hắn. Anh ngẩng lên nhìn Sellitto, viên cảnh sát cũng gật đầu đồng ý.

“Giờ thì anh hãy hợp tác đi”, Sellitto lầm bầm, “và rất có thể chúng tôi sẽ giúp anh không phải ngồi tù đến mốc đít. Tôi không biết gì đến chuyện tiền nong. Cũng có thể.”

“Tôi chưa bao giờ hại bất kì ai. Tôi sẽ không bao giờ làm như thế. Tôi…”

“Bé cái mồm đi nào”, Dellray nói. “Chúng ta thỏa thuận như thế chứ?”

Jodie cụp mắt xuống.

“Thỏa thuận chứ?”, viên đặc vụ thì thầm với giọng hăm dọa độc địa của mình.

“Vâng, vâng, vâng.”

Sellitto nói, “Chúng ta phải hành động thật khẩn trương. Mấy giờ thì anh phải có mặt ở trước ngôi nhà đó?”.

“Lúc mười hai rưỡi.”

Vậy là họ còn năm mươi phút nữa.

“Hắn lái loại xe gì?”

“Tôi không biết.”

“Trông hắn ta như thế nào?”

“Khoảng ngoài ba mươi tuổi một chút, tôi đoán thế. Không cao lắm. Nhưng hắn rất khỏe. Người hắn toàn cơ bắp. Tóc màu đen húi cua. Khuôn mặt tròn. Mà này, tôi có thể giúp các ông vẽ lại khuôn mặt hắn… Tôi biết là cảnh sát vẫn vẽ phác họa nghi phạm cơ mà.”

“Hắn nói tên cho anh biết không? Bất kỳ thông tin gì? Hắn là người ở đâu?”

“Tôi không biết. Hắn nói giọng lơ lớ kiểu miền Nam. Ồ, có chi tiết này – lúc nào hắn cũng mang găng tay vì hắn từng có tiền án.”

Rhyme hỏi, “Ở đâu và vì tội gì?”.

“Tôi không biết là ở đâu. Nhưng là vì tội ngộ sát. Hắn nói hắn giết một người trong thị trấn của mình. Hồi đó hắn còn ở tuổi vị thành niên.”

“Còn gì nữa?”, Dellray sốt ruột quát.

“Nghe này”, Jodie khoanh tay trước ngực và ngước lên nhìn viên đặc vụ rồi rành rọt nói, “tôi đã làm những chuyện tồi tệ nhưng cả đời tôi chưa bao giờ hại bất kỳ ai. Tên này bắt cóc tôi và hắn lại có súng, hơn nữa hắn là một tên điên rồ bệnh hoạn và tôi sợ đến chết khiếp. Tôi nghĩ ở vào hoàn cảnh đó chắc các ông cũng phải làm như tôi thôi. Vì vậy tôi sẽ không chịu đựng những thứ rác rưởi này thêm một chút nào nữa. Các ông muốn bắt tôi, xin cứ việc và tống giam tôi nếu các ông muốn. Nhưng tôi sẽ không nói thêm bất kỳ điều gì nữa đâu. Được chứ?”.

Khuôn mặt bặm trợn của Dellray bỗng ngoác ra thành một nụ cười nhăn nhở. “Ôi chào, núi sắp lở rồi này.”

Amelia Sachs xuất hiện trên ngưỡng cửa và cô bước vào, liếc mắt nhìn Jodie với ánh mắt tóe lửa.

“Cô nói cho họ biết đi!”, gã nói. “Tôi không hề hại cô. Cô nói đi.”

Cô nhìn hắn với ánh mắt mà người ta vẫn nhìn một cái bã kẹo cao su dính trên đường. “Hắn đã định đập vỡ sọ tôi bằng một cây gậy bóng chày Louisville Slugger.”

“Không phải thế, không phải thế!”

“Cô không sao chứ, Sachs?”

“Chỉ thêm một vết bầm thôi. Trên lưng. Do ngã đập lưng xuống.”

Sellitto, Sachs và Dellray cùng tập trung trao đổi với Rhyme, anh cho Sachs biết những gì Jodie vừa khai báo.

Viên thám tử hỏi Rhyme bằng một giọng thì thầm. “Chúng ta có nên tin hắn không?”

“Bộ xương khô khốn khiếp”, Dellray càu nhàu. “Nhưng tôi phải nói rằng tôi nghĩ tên bẩn thỉu đó đang nói thật.”

Sachs cũng gật đầu. “Tôi đoán thế. Nhưng tôi nghĩ chúng ta cũng cần phải để mắt tới hắn, dù chúng ta có làm gì đi nữa.”

Sachs đồng ý. “Được rồi, chúng ta sẽ giám sát hắn thật sát sao.”

Rhyme cũng đành miễn cưỡng đồng ý với mọi người. Có vẻ như họ sẽ không thể nào đón đầu được tên Vũ công nếu không có sự giúp đỡ của gã này. Anh đã rất kiên quyết bảo vệ quan điểm giữ nguyên Percey và Hale trong ngôi nhà an toàn nhưng thực tế anh không hề biết chắc rằng tên Vũ công đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công trên đường di chuyển. Anh mới chỉ hơi nghiêng về kết luận đó. Rất có thể anh đã dễ dàng đồng ý với quyết định đưa Percey và Hale đi để rồi rất có thể họ đã bị giết trên đường lái xe đến ngôi nhà an toàn mới.

Nỗi căng thẳng làm cằm anh cứng đờ.

“Theo anh bây giờ chúng ta nên đối phó như thế nào, Lincoln?” Sellitto hỏi.

Đây là vấn đề chiến thuật, không liên quan gì đến bằng chứng. Rhyme ngước nhìn Dellray, anh này rút điếu thuốc lá còn chưa châm sau vành tai ra trầm ngâm hít hà một lúc. Cuối cùng anh lên tiếng, “Bắt thằng thộn này gọi điện để xem hắn có moi thêm được bất kỳ thông tin gì từ tên Vũ công không. Chúng ta sẽ bố trí một chiếc xe giả, để nhử tên Vũ công bám theo. Trên đó chở rất nhiều người của chúng ta. Rồi dừng xe bất thình lình, kẹp hắn như kẹp chả giữa mấy chiếc xe cảnh sát không có dấu hiệu riêng khác, và hạ hắn luôn.”

Rhyme miễn cưỡng gật đầu. Anh biết là một hành động chiến thuật vũ trang trên đường phố sẽ nguy hiểm đến mức nào. “Chúng ta có thể nhử hắn ra khỏi khu trung tâm được không?”

“Chúng ta có thể kéo hắn tới tận mạn sông Đông”, Sellitto gợi ý. “Ở đó địa hình rất trống trải, lý tưởng cho một cuộc triệt hạ. Tại một trong những bãi xe cũ quanh đó. Chúng ta có thể làm ra vẻ chúng ta chuẩn bị chuyển họ sang một chiếc xe thùng khác. Rồi đưa hắn vào bẫy.”

Tất cả đều thống nhất rằng đây sẽ là cách ít nguy hiểm nhất.

Sellitto hất đầu về phía Jodie và thì thầm, “Hắn đang sẵn sàng bán đứng tên Vũ công Quan tài… chúng ta sẽ cho hắn cái gì bây giờ? Phải thật hấp dẫn để hắn thấy đáng để liều mạng”.

“Miễn cho hắn tội âm mưu đánh cảnh sát, hỗ trợ và tiếp tay cho hung thủ giết người”, Rhyme nói. “Rồi cho hắn ít tiền.”

“Khốn nạn thật”, Dellray rủa, mặc dù xưa nay anh vẫn được tôn trọng vì sự hào phóng đối với những cơ sở mật làm việc cho mình. Nhưng cuối cùng anh cũng gật đầu. “Được rồi, được rồi. Chúng ta sẽ chia sẻ trách nhiệm thanh toán vậy. Tùy thuộc vào mức độ tham lam của đồ gặm nhấm bẩn thỉu này.”

Sellitto gọi gã lại.

“Được rồi, thỏa thuận thế này nhé. Anh giúp chúng tôi, anh gọi điện đúng như hắn yêu cầu và chúng tôi, tóm hắn, rồi chúng tôi sẽ rút lại tất cả những lời buộc tội và thưởng cho anh một khoản tiền.”

“Là bao nhiêu?”, Jodie hỏi.

“Mày, đồ chó chết, mày không có một tí tư cách, vị thế hay quyền lợi nào để mặc cả ở đây đâu.”

“Tôi cần tiền để trang trải cho một chương trình cai nghiện. Tôi cần thêm mười nghìn đô la nữa. Chẳng lẽ như thế mà không được sao?”

Sellitto quay sang nhìn Dellray. “Ngân sách dành cho bọn chỉ điểm ở bên anh thế nào đây?”

“Nói chung ngần đó thì vẫn còn trong khả năng”, viên đặc vụ nói, “nếu bên cảnh sát các anh chịu một nửa. Thỏa thuận xong.”

“Thật nhé?”, Jodie cố kiềm chế một nụ cười khoái chí. “Nếu vậy tôi sẵn sàng làm bất kỳ điều gì các ông muốn.”

Rhyme, Sellitto và Dellray nhanh chóng vạch ra một kế hoạch. Họ sẽ thiết lập một cơ sở chỉ huy ở tầng trên cùng của ngôi nhà an toàn, Jodie sẽ được bố trí ở đây cùng với chiếc điện thoại. Percey và Brit sẽ ở dưới tầng chính của ngôi nhà, với lực lượng cảnh sát vũ trang bảo vệ họ. Jodie sẽ gọi cho Vũ công và nói với hắn rằng hai nhân chứng vừa mới được đưa lên một chiếc xe thùng đang chuẩn bị lăn bánh. Chiếc xe thùng sẽ chầm chậm chạy qua dòng giao thông đông đúc tới một bãi đỗ xe bỏ không ở mạn East Side. Tên Vũ công sẽ bám theo. Họ sẽ hạ hắn ngay tại bãi đỗ xe.

“Được rồi, chúng ta hãy bắt tay vào hành động thôi”, Sellitto nói.

“Khoan đã”, Rhyme ra lệnh. Mọi người dừng lại và nhìn anh chờ đợi. “Chúng ta đang bỏ điều quan trọng nhất trong chuyện này.”

“Điều gì?”

“Amelia đã kiểm tra hiện trường ở ga tàu điện ngầm. Tôi muốn phân tích những gì cô ấy tìm được. Chúng có thể cho chúng ta biết cách thức hắn sẽ tấn công chúng ta.”

“Chúng ta đã biết hắn chuẩn bị tấn công như thế nào rồi còn gì, Linc”, Sellitto nói, và hất đầu về phía Jodie.

“Phiền các vị chiều lòng một người tàn tật vậy nhé! Nào, Sachs, để xem chúng ta có gì nào.”

Con Giòi.

Stephen đang len lỏi đi xuyên qua những con hẻm, nhảy lên những tuyến xe bus, lảng tránh những tên cớm hắn nhìn thấy trên đường và cả Con Giòi mà hắn không nhìn thấy.

Con Giòi, theo dõi hắn qua mọi ô cửa sổ trên mọi con phố. Con Giòi, mỗi lúc một bò đến gần hơn, gần hơn.

Hắn nghĩ về Người vợ và Người bạn, hắn nghĩ về phi vụ của mình, về số đạn mà hắn còn, về việc liệu những mục tiêu có mang áo giáp chống đạn hay không, về khoảng cách mà hắn sẽ nổ súng, về việc lần này liệu hắn có nên dùng đến ống giảm thanh hay không.

Nhưng đó đơn thuần là những ý nghĩ rất tự nhiên. Hắn không hề mất công kiểm soát những ý nghĩ đó hơn việc hắn kiểm soát hơi thở, nhịp tim của mình hay áp lực của dòng máu đang chảy trong cơ thể hắn.

Điều khiến hắn suy nghĩ đến một cách có chủ ý lúc này là Jodie.

Ở gã đó có điều gì thú vị và dễ chịu đến thế ?

Stephen không thể nào gọi chính xác điều gì làm nên sức hấp dẫn này. Có lẽ là ở cách người đàn ông bé nhỏ sống một mình mà không hề tỏ ra cô đơn chút nào. Có lẽ đó là cách lúc nào gã cũng khư khư giữ quyển sách bên mình và thực sự muốn leo ra khỏi cái hố sâu mà gã đang sa vào. Hoặc là cách gã không hề tỏ thái độ ương bướng khi Stephen ra lệnh cho gã đứng trước ngưỡng cửa với nguy cơ có thể bị bắn bất kỳ lúc nào.

Stephen cảm thấy tất cả những điều đó thật ngồ ngộ. Hắn…

Anh cảm thấy thế nào hả, quân nhân?

Thưa ngài, tôi…

Ngồ ngộ à, quân nhân? “Ngồ ngộ” nghĩa là cái quái gì? Anh định giở trò trẻ con ra với tôi đấy à?

Không, thưa ngài. Tôi không có ý đó.

Đã quá muộn để thay đổi kế hoạch. Nhưng vẫn còn những phương án dự phòng. Rất nhiều phương án dự phòng.

Lại nghĩ về Jodie. Về những gì gã đã nói với Stephen. Chết tiệt, có lẽ chúng có thể cùng ngồi uống cà phê sau khi chuyện này kết thúc.

Chúng có thể tới một quán cà phê Starbucks. Trông sẽ giống như lần hắn nói chuyện với Sheila, chỉ có điều lần này là thật. Và hắn sẽ không phải uống cái thứ trà ghê tởm kia mà sẽ được uống cà phê thực sự, loại đậm đặc gấp đôi bình thường, giống hệt như thứ cà phê mà mẹ Stephen vẫn pha mỗi sáng cho bố dượng của hắn, nước sôi sùng sục sau đúng sáu mươi giây, chính xác là bai thìa ba phần tư mỗi cốc, không một hạt bột cà phê xay nhuyễn nào rớt ra ngoài.

Và chẳng lẽ không bao giờ có chuyện đi câu cá hay đi săn cùng nhau sao?

Lại còn đốt lửa trại…

Hắn có thể bảo Jodie hủy bỏ nhiệm vụ. Hắn có thể tự mình thủ tiêu Người vợ và Người bạn.

Hủy bỏ ư, quân nhân? Anh đang nói cái quái gì vậy?

Thưa ngài, không có gì ạ, thưa ngài. Tôi chỉ đang xem xét các yếu tố liên quan đến cuộc tấn công, theo đúng tinh thần của mệnh lệnh, thưa ngài.

Stephen bước xuống khỏi xe bus và biến vào trong con hẻm phía sau trạm cứu hỏa trên phố Lexington. Hắn đặt chiếc cặp sách xuống phía sau một thùng rác, nhét con dao găm vào chiếc bao cài bên dưới áo khoác của mình.

Jodie. Joe D…

Hắn lại hình dung ra hai cánh tay gầy gò và ánh mắt mà gã đã nhìn hắn.

Tôi cũng rất vui được gặp anh, cộng sự.

Và đột nhiên Stephen nhận ra người hắn đang run lên bần bật. Giống như lần ở Bosnia hắn phải nhảy xuống một dòng suối để không bị quân du kích bắt sống. Lần đó đang là tháng Ba và nước lạnh buốt gần như đóng băng.

Hắn nhắm mắt lại và đứng nép sát vào bức tường gạch, hít ngửi mùi đá ẩm ướt.

Jodie đang…

Quân nhân, chuyện quái gì đang diễn ra ở đó thế?

Thưa ngài, tôi…

Chuyện gì?

Thưa ngài, dạ, tôi…

Nói ngay đi. Ngay lập tức, quân nhân!

Thưa ngài, tôi có thể khẳng định là đối phương đang thực hiện chiến dịch tâm lý. Nhưng ý đồ của chúng đã thất bại, thưa ngài. Tôi đã sẵn sàng tiếp tục kế hoạch.

Tốt lắm, quân nhân. Nhưng nhớ là phải hết sức thận trọng đấy.

Và khi hắn mở cánh cửa phía sau của trạm cứu hỏa và lẻn vào trong, Stephen nhận ra rằng lúc này không thể nào có chuyện thay đổi kế hoạch được nữa. Mọi việc đã được bố trí rất hoàn hảo và hắn không thể nào bỏ phí thời cơ này, nhất là khi đây là cơ hội không chỉ giết được Người vợ và Người bạn mà còn giết luôn được cả Lincoln Con Giòi, cũng như con bé cảnh sát tóc đỏ kia.

Stephen liếc nhìn đồng hồ. Chỉ còn mười lăm phút nữa Jodie sẽ vào vị trí. Gã sẽ gọi vào điện thoại của Stephen. Stephen sẽ trả lời và lắng nghe giọng nói the thé của gã lần cuối cùng.

Rồi hắn sẽ bấm vào nút bấm truyền tín hiệu để kích nổ khối thuốc RDX nặng 12 ounce trong điện thoại di động của Jodie.

Đánh lạc hướng… cô lập… tiêu diệt.

Hắn thực sự không còn lựa chọn nào khác.

Vả lại, hắn thầm nghĩ, liệu chúng ta còn có chuyện gì để nói với nhau nữa chứ? Chúng ta còn có thể làm gì được sau khi cùng ngồi uống cà phê?

Bình luận