Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Khí Bóng Đêm 1: Thành Phố Xương

Chương 28

Tác giả: Cassandra Clare

Phần ba

NIỀM ĐAU THƯƠNG CỦA THẾ HỆ SAU

Thế hệ sau phải chịu khổ hệt như cha ông đi trước.

-William Carlos Williams, The Descent.

Câu chuyện của người sói

Sự thực là, chú đã biết mẹ cháu từ khi còn nhỏ. Bọn chú cùng nhau lớn lên tại Idris. Đó là một nơi tươi đẹp và chú luôn tiếc vì cháu chưa từng được thấy nó: Cháu sẽ thích những rặng thông bóng bẩy vào mùa đông, đất đai mang màu đen trù phú và những dòng sông nước lạnh lấp lánh. Ở đó có những ngôi làng nhỏ và một thành phố duy nhất, Alicante, nơi những thành viên của Clave họp mặt. Họ gọi nó là Thành phố Pha Lê vì những tòa tháp được tạo thành từ cùng loại nguyên liệu chống quỷ như những thanh stele của chúng ta; dưới ánh mặt trời chúng lấp lánh tựa pha lê.

Khi chú và Jocelyn tới tuổi, bọn chú tới Alicante để học hành. ở đó chú đã gặp Valentine.

Hắn lớn hơn chú một tuổi. Vào hồi đó, hắn là cậu nam sinh nổi tiếng nhất trường. Hắn đẹp trai, thông minh, giàu có, tận tụy, một chiến binh lỗi lạc. Chú chẳng là gì cả – chẳng giàu cũng chẳng giỏi, xuất thân từ một gia đình nhà nông chẳng đáng nhắc tới. Và chú học hành rất chật vật. Jocelyn là một Thợ Săn Bóng Tối bẩm sinh; chú thì không. Chú không thể chịu nổi những Ấn Ký mang quyền năng nhỏ nhất hoặc học những kỹ thuật đơn giản nhất. Chú từng có lúc nghĩ tới việc bỏ chạy, trở về nhà trong tủi nhục. Thậm chí là trở thành người thường. Chú của ngày đó thật thảm hại.

Valentine đã cứu chú. Hắn tới phòng chú – chú chưa bao giờ nghĩ hắn biết tên mình. Hắn đề nghị dạy chú. Hắn nói hắn biết chú đang phải vật lộn vất vả, nhưng hắn thấy những nhân tố của một Thợ Săn Bóng Tối vĩ đại trong chú. Và dưới sự hướng dẫn của hắn chú thực sự đã tiến bộ. Chú vượt qua những bài kiểm tra, có những Ấn Ký đầu tiên, giết chết con quỷ đầu tiên.

Chú tôn thờ hắn. Chú cứ ngỡ mặt trời mọc và lặn phụ thuộc vào Valentine Morgenstern. Tất nhiên chú không phải kẻ khốn khổ duy nhất được Valentine cứu rỗi. Còn có những người khác. Hodge Starkweather, dễ làm quen với những cuốn sách hơn là với con người; Maryse Trueblood, có ông anh kết hôn với một cô gái người thường; Robert Lightwood, một kẻ luôn sợ những Ấn Ký – Valentine đã tụ tập họ và bảo vệ họ. Khi đấy chú nghĩ hắn thật tốt bụng; giờ chú không chắc nữa. Giờ chú nghi hồi đó, hắn đang xây dựng cho hắn một đội thờ tôn thờ hắn.

Valentine bị ám ảnh bởi ý tưởng rằng trong mỗi thế hệ, sẽ càng ngày càng có ít Thợ Săn Bóng Tối – rằng giống nòi chúng ta đang chết dần. Hắn tin rằng chỉ cần Clave sử dụng chiếc Cốc Raziel rộng rãi hơn, sẽ có thêm nhiều Thợ Săn Bóng Tối khác. Với các giáo viên, đó quả là một ý tưởng báng bổ – không phải ai cũng có thể chọn người nào được hay không được trở thành Thợ Săn Bóng Tối. Valentine có thể khiếm nhã mà hỏi, Thế thì sao không biến tất cả con người thành Thợ Săn Bóng Tối đi? Vì sao không trao cho họ món quà được nhìn thấy Thế Giới Bóng Tối? Vì sao chúng ta lại ích kỷ giữ khả năng đó chỉ cho chúng ta?

Rồi những giáo viên trả lời rằng hầu hết con người không thể sống nổi qua quá trình biến đổi, Valentine bảo rằng họ nói dối, vì họ ích kỷ cố giữ quyền năng của Nephilim giới hạn trong một nhóm cá thể thượng đẳng. Khi đấy hắn đã nói thế – giờ chú nghĩ có lẽ hắn cảm nhận rằng thiệt hại phụ thêm cũng xứng đáng để đạt được kết quả cuối cùng. Dù sao đi nữa, hắn đã thuyết phục nhóm nhỏ bọn chú về cái lý của hắn. Bọn chú lập nên hội Circle, với tôn chỉ đưa ra là cứu rỗi chủng tộc Thợ Săn Bóng Tối khỏi nạn tuyệt chủng. Tất nhiên, vào hồi mười bảy tuổi, bọn chú cũng chẳng rõ mình sẽ làm thế nào, nhưng bọn chú tin rằng dần dà rồi bọn chú sẽ làm ra những chuyện kinh thiên động địa.

Rồi đến đêm bố của Valentine bị giết trong một vụ càn quét khu trại của người sói. Khi Valentine trở lại trường sau đám tang, hắn khắc trên mình Ấn Ký để tang màu đỏ. Hắn đã khác nhiều. Giờ sự tử tế nơi hắn đã xuất hiện thêm những cơn giận gần như là sự độc ác. Chú cho rằng cách cư xử đó của hắn là do hắn đang đau buồn nên chú cố gắng hơn bao giờ để hắn vừa lòng. Chú chưa bao giờ đáp lại cơn giận của hắn bằng cơn giận của chú. Chú chỉ thấy buồn khi làm hắn thất vọng.

Người duy nhất có thể làm hắn nguôi giận là mẹ cháu. Mẹ cháu luôn có một chút xa cách với nhóm, thi thoảng còn trêu chọc gọi bọn chú là fan club của Valentine. Điều đó đã thay đổi sau khi bố hắn qua đời. Nỗi đau của hắn đã đánh thức sự cảm thông nơi mẹ cháu. Họ đã yêu nhau.

Chú cũng yêu hắn: Hắn là người bạn thân nhất của chú và chú mừng khi thấy Jocelyn ở bên hắn. Khi bọn chú tốt nghiệp, họ kết hôn và tới sống trong trang viên của nhà mẹ cháu. Chú cũng về nhà, nhưng hội Circle vẫn duy trì hoạt động. Lúc đầu nó giống như một cuộc phiêu lưu của những cậu học trò, nhưng nó dần phát triển về lực và lượng, và Valentine cũng phát triển cùng nó. Những lý tưởng của hội cũng thay đổi. Circle vẫn đòi được sử dụng Cốc Thánh, nhưng kể từ khi bố hắn chết, Valentine bắt đầu công khai ủng hộ cuộc chiến chống những cư dân của Thế Giới Ngầm, không chỉ những kẻ đi sai Hòa Ước. Hắn cho rằng thế giới này dành cho con người, không phải cho những bán-quỷ. Quỷ thì không thể nào được tin tưởng hoàn toàn.

Chú không thoải mái với hướng đi mới của Circle, nhưng chú đã mắc kẹt vào đó – một phần vì chú không muốn làm Valentine thất vọng, phần vì Jocelyn bảo chú hãy tiếp tục. Mẹ cháu nuôi hy vọng rằng chú có thể tiết chế hội Circle, nhưng đó là không thể. Chú không thể nào kiềm chế nổi Valentine, Robert và Maryse Lightwood – giờ đã kết hôn – cũng xấu xa chẳng kém. Chỉ có Micheal Wayland là cũng cảm thấy nao núng, như chú, nhưng dù lưỡng lự, nhưng bọn chú vẫn theo hội; bọn chú cùng nhau săn lùng không mỏi mệt những kẻ thuộc Thế Giới Ngầm, tìm kiếm những kẻ chỉ phạm vào một tội nhỏ nhất. Valentine chưa bao giờ giết bất cứ kẻ nào không vi phạm Hòa Ước, nhưng hắn làm những điều khác. Chú thấy hắn nhét những đồng xu bạc vào mí mắt của một người sói trẻ con, làm mù con bé, để bắt con bé khai ra anh nó ở đâu… Chú thấy hắn – nhưng cháu không cần nghe đâu. Không. Chú xin lỗi.

Điều xảy ra tiếp theo là Jocelyn mang thai. Vào ngày mẹ cháu nói cho chú hay, mẹ cháu cũng thú nhận với chú rằng càng ngày mẹ cháu càng sợ chồng mình. Hành vi của hắn đã trở nên quái dị, thất thường. Hắn biến mất trong tầng hầm nhiều đêm liền. Thi thoảng cô nghe thấy những tiếng hét vọng qua những bức tường…

Chú tới gặp hắn. Hắn cười, bảo nỗi sợ của mẹ cháu chỉ là sự bồn chồn của người phụ nữ mang thai con đầu lòng mà thôi. Đêm hôn đó, hắn mời chú cùng đi săn. Bọn chú vẫn đang cố dọn sạch ổ người sói đã giết chết bố hắn nhiều năm trước. Bọn chú là parabatai, cặp đi săn hoàn hảo, hai chiến binh sẵn sàng chết vì nhau. Thế là khi Valentine bảo sẽ bọc hậu cho chú, chú đã tin hắn. Chú không thấy con sói tới khi nó nhảy bổ lên người chú. Chú nhớ hàm răng nó đã cắm ngập vai chú, và rồi chú chẳng còn nhớ chút gì về đêm đó hết. Khi tỉnh dậy, chú đang nằm trong nhà Valentine, vai bị băng bó và Jocelyn ở đó.

Không phải bất cứ vết cắn nào cũng có thể biến con người thành người sói. Chú bình phục và sống trong suốt mấy tuần tiếp trong sự tra tấn của chờ đợi. Đợi trăng tròn. Hội Clave sẽ nhốt chú trong phòng quan sát, nếu họ biết. Nhưng Valentine và Jocelyn đã giữ yên lặng. Ba tuần sau đó trăng tròn tới tỏa sáng rực rỡ, chú bắt đầu biến đổi. Lần Biến Đổi đầu tiên là lần kinh khủng nhất. Chú nhớ mình giận dữ chẳng vì lý do gì, tất cả những gì chú nhớ chỉ là một màn đen thăm thẳm, tỉnh dậy hàng giờ sau tại một cánh đồng cách thành phố hàng dặm. Người chú dính đầy máu, dưới chân là cái xác bị xé nhỏ của một loại động vật nào đó sống trong rừng.

Chú tìm đường về nhà và họ đón chú ngoài cửa. Jocelyn ôm chặt lấy chú mà khóc, nhưng Valentine kéo mẹ cháu lại. Chú đứng đó, người đầy máu và run rẩy tới tận chân. Chú chẳng nghĩ được gì, chỉ cảm nhận thấy vị thịt sống trong khoang miệng. Chú không biết chú đang mong chờ gì, nhưng chú nghĩ lúc đó chú đã biết.

Valentine lôi chú xuống nhà và vào rừng. Hắn bảo chú rằng hắn nên tự tay giết chết chú, nhưng giờ gặp chú rồi, hắn không thể ra tay. Hắn đưa cho chú con dao kindjal từng thuộc về bố hắn. Hắn nói chú nên làm một điều danh dự đó và tự kết liễu đời mình. Hắn hôn con dao khi đưa cho chú, rồi trở lại nhà, khóa cửa lại.

Chú chạy suốt đêm, lúc người lúc sói, tới khi vượt qua biên giới. Chú xông vào trại người sói, vung dao và yêu cầu một trận sống mái với con sói đã cắn chú và biến chú thành một trong bọn họ. Họ cười phá lên, chỉ chú tới sói đầu đàn. Tay và răng vẫn còn dính máu sau vụ đi săn, hắn đứng dậy đối mặt với chú.

Chú chưa bao giờ đánh một chọi một. Chú thích dùng nỏ; chú giỏi ngắm bắn. Nhưng chú chưa bao giờ giỏi cận chiến; Valentine mới giỏi đánh tay đôi. Nhưng chú chỉ muốn chết và muốn lôi sinh vật đã hủy hoại đời chú chết cùng. Chú tưởng chú nghĩ nếu mình trả thù xong, và giết chết những con sói đã giết bố Valentine, hắn sẽ khóc thương chú. Khi chú và kẻ đó lao bổ vào nhau, lúc người, lúc sói, chú thấy hắn ngạc nhiên vì sự dũng mãnh nơi chú. Khi đêm chuyển thành ngày, hắn bắt đầu thấm mệt, nhưng cơn giận của chú chẳng chịu nguôi ngoai. Và khi mặt trời lặn lần tiếp theo, chú đã cắm dao vào cổ hắn và hắn chết, còn người chú bê bết máu hắn.

Chú tưởng cả đàn sẽ lao vào cắn xé chú. Nhưng họ quỳ xuống và ngửng cổ tỏ sự quy phục. Người sói có một luật lệ: Ai giết chết sói đầu đàn sẽ thay thế hắn. Chú đã xông vào chỗ ở của người sói, và thay vì tìm thấy cái chết và sự báo thù ở đó, chú lại tìm thấy một cuộc đời mới.

Chú quên đi cuộc đời cũ và gần như quên mất cảm giác của một Thợ Săn Bóng Tối. Nhưng chú không thể quên Jocelyn. Ý nghĩ về mẹ cháu là người bạn đồng hành không chia cắt. Chú sợ cho mẹ cháu khi ở bên Valentine, nhưng vì biết nếu chú lảng vảng tới gần căn nhà, hội Circle sẽ săn đuổi và giết chú.

Cuối cùng, mẹ cháu tới gặp chú. Chú đang ngủ trong trại thì sói chỉ huy phó tới nói với chú rằng có một nữ Thợ Săn Bóng Tối trẻ tuổi muốn gặp chú. Chú biết ngay đó là ai. Chú có thể thấy sự thất vọng trong ánh mắt hắn khi chú lao đi gặp mẹ cháu. Đương nhiên, họ đều biết chú đã từng là Thợ Săn Bóng Tối, nhưng đó giống như một bí mật tủi hổ, không bao giờ được nhắc tới. Valentine hẳn sẽ cười lớn cho xem.

Mẹ cháu đợi chú ngay ngoài khu trại. Mẹ cháu không còn mang thai nữa, và trông có vẻ kiệt sức và xanh xao. Mẹ cháu đã sinh, một bé trai, mang tên Jonathan Christopher. Mẹ cháu khóc khi thấy chú. Mẹ cháu giận vì chú không báo cho mẹ cháu biết chú còn sống. Valentine đã nói với hội Circle rằng chú đã tự tử, nhưng mẹ cháu không tin. Mẹ cháu biết chú không đời nào làm chuyện đó. Chú cảm giác sự tin tưởng của mẹ cháu với chú có uẩn khúc gì đó, nhưng chú rất mừng được gặp lại mẹ cháu nên chú không thèm bóc mẽ.

Chú hỏi sao mẹ cháu tìm được chú. Mẹ cháu bảo có nghe thấy lời đồn đại ở Alicante về một người sói từng là Thợ Săn Bóng Tối. Valentine cũng đã nghe thấy, và mẹ cháu tới đây để báo chú biết trước. Chẳng bao lâu sau hắn đến, nhưng chú trốn hắn, người sói có thể làm thế mà, nên hắn bỏ đi không thể gây ra một vụ đổ máu nào.

Sau đó chú bắt đầu bí mật gặp lại Jocelyn. Năm đó là năm Hiệp Định, và tất cả những cư dân của Thế Giới Ngầm đều bàn tán xôn xao về Hòa Ước cũng như kế hoạch đề xuất phá bĩnh của Valentine. Chú nghe nói hắn đã nhiệt liệt tranh cãi với Clave nhằm chống lại Hiệp Định, nhưng không thành công. Thế là hội Circle có kế hoạch mới, tiến hành trong bí mật. Họ thỏa hiệp cùng quỷ – những kẻ thù ngàn đời của Thợ Săn Bóng Tối – để có được những món vũ khí có thể an toàn mang vào Đại Sảnh Thiên Thần, nơi Hiệp Định được ký kết. Và nhờ sự giúp đỡ của một con quỷ, Valentine đã đánh cắp chiếc Cốc Thánh. Hắn đặt lại đó một chiếc cốc giả. Nhiều tháng sau đó Clave mới phát hiện chiếc Cốc biến mất, nhưng lúc đó đã quá muộn.

Jocelyn cố tìm hiểu Valentine định làm gì với chiếc Cốc, nhưng thất bại. Tuy nhiên, mẹ cháu biết Circle định đánh úp những cư dân của Thế Giới Ngầm tay không tấc sắt và giết sạch họ trong Sảnh. Sau vụ thảm sát hàng loạt đó, chắc chắn Hiệp Định sẽ thất bại.

Dù lúc đó hỗn loạn, không hiểu sao với chú đó vẫn là quãng thời gian hạnh phúc. Jocelyn và chú ngầm gửi thư cho thần tiên, pháp sư, và thậm chí là những kẻ thù truyền kiếp của người sói, lũ ma cà rồng, báo cho họ về kế hoạch của Valentine và bảo họ chuẩn bị cho trận chiến. Chú và mẹ cháu, người sói và Nephilim đã hợp tác cùng nhau.

Vào cái ngày ký kết Hiệp Định, chú từ nơi ẩn náu quan sát Jocelyn cùng Valentine rời khỏi nhà. Chú nhớ cái cách mẹ cháu cúi xuống hôn mái tóc màu bạch kim của cậu con trai. Chú nhớ cách mặt trời chiếu rọi lên mái tóc và nhớ cả nụ cười của mẹ cháu.

Họ đi xe ngựa tới Alicante; chú chạy trên bốn chân, dẫn theo đàn người sói. Đại Sảnh Thiên Thần tụ tập đông đúc những Clave đại diện và hàng trăm hàng ngàn những người thuộc Thế Giới Ngầm. Khi Hiệp Định được đưa ra để ký kết, Valentine đứng lên và Circle đứng lên theo, ném áo khoác ra sau để lộ những món vũ khí. Khi Đại Sảnh trở thành một đám hỗn loạn, Jocelyn chạy về phía cánh cửa đôi lớn và mở tung.

Đàn sói của chú là những kẻ đầu tiên đứng ở cửa. Bọn chú xông vào Đại Sảnh, xé toạc màn đêm bằng tiếng sói tru, và những kẻ đến thứ hai là những hiệp sĩ thần tiên với vũ khí bằng pha lê và những bụi gai dị dạng. Theo sau họ là những Đứa Trẻ của Màn Đêm đang nhe nanh, còn pháp sư sử dụng lửa và vũ khí. Khi đám đông hỗn độn bỏ chạy khỏi Đại Sảnh, bọn chú lao vào thành viên của Circle.

Sảnh Thiên Thần chưa khi nào có một cuộc đổ máu như thế. Bọn chú cố không làm hại tới những Thợ Săn Bóng Tối không thuộc Circle; Jocelyn đã đánh dấu từng người một, bằng bùa chú của pháp sư. Rất nhiều người đã ngã xuống và chú sợ rằng bọn chú phải chịu trách nhiệm trong một vài trường hợp. Tất nhiên sau đó, bọn chú bị đổ tội cho lắm người. Còn về nhóm Circle, lúc đó có nhiều thành viên hơn chú tưởng, và họ chống cự kịch liệt với những cư dân của Thế Giới Ngầm. Chú đã chiến đấu xuyên qua đám đông để tiến tới chỗ Valentine. Chú chỉ nghĩ tới hắn – rằng chú có thể là người giết hắn, rằng chú sẽ có được vinh hạnh đó. Cuối cùng chú cũng tìm thấy hắn ở bên chân bức tượng Thiên Thần khổng lồ, đã hạ gục một hiệp sĩ tiên bằng một con dao giờ đã đẫm máu. Khi hắn thấy chú, hắn cười, một nụ cười hoang dại và đáng sợ. “Một người sói chiến đấu bằng kiếm và đao,” hắn nói, “cũng bất thường như một con chó ăn uống bằng nĩa và dao vậy.”

“Anh biết thanh kiếm, anh biết con dao,” chú nói, “Và anh biết tôi là ai. Nếu anh phải xưng hô với tôi, hãy nói tên tôi ra.”

“Ta không biết tên của những bán nhân,” Valentine nói. “Ta từng có một người bạn, một con người sống vì danh dự đã chết trước khi để dòng máu bị ô nhiễm. Giờ một con quái vật vô danh mang khuôn mặt anh ấy đang đứng trước mặt ta.” Hắn giơ dao. “Đáng ra ta nên giết cậu ngay khi có cơ hội,” hắn hét lớn và lao vào chú.

Chú tránh cú chém rồi chiến đấu trên bục, trong khi trận chiến đấu diễn ra xung quanh và từng người trong Circle ngã xuống. Chú thấy nhà Lightwood ném vũ khí và bỏ chạy; Hodge đã chạy trước, bỏ trốn ngay khi mới bắt đầu. Và rồi chú thấy Jocelyn đang lao lên những bậc thang về phía chú, gương mặt ngập tràn sự sợ hãi. “Valentine, dừng lại!” mẹ cháu hét. “Đó là Luke, bạn của anh, gần giống như em trai anh…”

Với một tiếng gầm Valentine chộp lấy mẹ cháu và lôi mẹ cháu ra trước mặt, kề dao vào cổ mẹ cháu. Chú vứt dao xuống. Chú không liều mạng để hắn làm hại mẹ cháu. “Lúc nào mày cũng muốn có vợ tao,” hắn rít lên. “Và giờ hai người cùng nhau âm mưu phản bội tao. Mày sẽ phải hối hận vì điều đã làm, trong suốt phần đời còn lại.”

Cùng lúc đó, hắn giật sợi dây chuyền trên cổ Jocelyn mà quẳng vào chú. Chú đau như bị roi quật. Sợi dây bạc thiêu đốt chú như bị roi quất. Chú hét và ngã ra sau, đúng lúc đó hắn biến mất trong trận hỗn chiến, lôi mẹ cháu đi cùng. Chú đi theo, trong tình trạng bị bỏng và chảy máu, nhưng hắn quá nhanh, mở đường máu thoát ra khỏi đám đông và dẫm đạp lên những xác chết.

Chú loạng choạng bước ra ngoài ánh trăng. Đại Sảnh đang cháy và bầu trời ánh lửa. Chú có thể thấy dọc xuống những tràng cỏ xanh rì của thủ đô tới dòng sông chìm trong trong bóng đêm, và con đường chạy dọc triền sông nơi người ta chạy trốn vào màn đêm. Rốt cuộc chú tìm thấy Jocelyn bên bờ sông. Valentine đã biến mất và mẹ cháu đang sợ hãi cho Jonathan, tuyệt vọng đòi về nhà. Bọn chú thấy một con ngựa, và mẹ cháu phi ngựa đi. Biến thành dạng sói, chú bám theo sát gót.

Sói rất nhanh, nhưng một con ngựa được nghỉ ngơi đầy đủ còn nhanh hơn. Chú bị bỏ lại xa còn mẹ cháu tới nhà trước chú.

Ngay khi tới gần nhà chú đã biết có chuyện cực kỳ không hay rồi. Ở đó mùi lửa cháy quá nặng, và có gì đó nặng mùi hơn, đặc quánh và ngòn ngọt – mùi hôi thối từ phép phù thủy của quỷ. Chú trở lại làm người khi khập khiễng đi dọc bờ sông, dòng sông trắng toát dưới ánh trăng, giống như một dòng sông bạc dẫn tới… đống hoang tàn. Ngôi nhà đã cháy thành tro, từng lớp từng lớp bột trắng rải rác trên bãi cỏ trong cơn gió đêm. Chỉ còn móng nhà, giống như những khúc xương cháy, vẫn còn nhìn rõ: ở đằng kia là cửa sổ, đằng này là ống khói – nhưng chất liệu xây nhà, những viên gạch và vữa, những cuốn sách vô giá và những tấm thảm thiêu cổ được truyền qua không biết bao nhiêu thế hệ Thợ Săn Bóng Tối, lúc đó đã biến thành tro tàn bay tứ tán dưới mặt trăng.

Valentine đã hủy diệt ngôi nhà bằng ngọn lửa địa ngục. Hắn phải làm thế. Không một ngọn lửa nào của thế giới này có thể nóng tới vậy, hay cháy tới gần như chẳng còn gì như thế.

Chú bước lên tàn tích vẫn còn bốc khói. Chú thấy Jocelyn đang quỳ lên nơi có lẽ từng là cửa trước. Chúng ám khói đen. Và có những khúc xương. Cháy đen lại, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là xương người, những mảnh vải vụn quần áo dính ở vài chỗ, những mẩu đá quý mà lửa không làm cháy nổi. Những sợi chỉ màu vàng đỏ vẫn dính trên xương mẹ Jocelyn, và ngọn lửa đã làm chảy con dao của ông ngoại cháu bám dính lên bàn tay xương xẩu. Giữa những khúc xương khác là bùa hộ mạng bằng bạc của Valentine đang tỏa sáng, với biểu tượng của Circle vẫn đang cháy đỏ trên mặt… và giữa những khúc xương tàn đó, rải rác như thể quá yếu ớt không thể tập hợp lại một chỗ, là xương của một đứa trẻ.

Mày sẽ phải hối hận vì những gì đã làm, Valentine đã nói thế. Và giờ kh quỳ xuống bên Jocelyn trên những phiến đá lát đã cháy, chú nhận ra rằng hắn nói đúng. Chú đã hối hận và từ hồi đó tới nay, chưa lúc nào chú nguôi ngoai cả.

Bọn chú trở lại thành phố trong cái đêm đó, giữa những ngọn lửa vẫn còn cháy sáng và tiếng người kêu thét và rồi đi trong màn đêm của vùng quê. Mãi một tuần sau Jocelyn mới cất tiếng nổi. Chú đưa mẹ cháu rời Idris. Bọn chú bỏ trốn tới Paris. Bọn chú không có tiền, nhưng mẹ cháu không đồng ý tới Học viện nơi đó xin giúp đỡ. Mẹ cháu không muốn dính dáng gì tới Thợ Săn Bóng Tối hay Thế Giới Bóng Tối nữa.

Chú ngồi trong căn phòng của một khách sạn nhỏ, rẻ tiền và cố nói phải quấy với mẹ cháu, nhưng chẳng ăn thua. Mẹ cháu rất cứng đầu. Cuối cùng mẹ cháu cũng nói với chú lý do: mẹ cháu đang mang trong mình một đứa nhỏ khác và cũng biết tin được vài tuần rồi. Mẹ cháu muốn mình và đứa bé này có một cuộc đời mới, và mẹ cháu không muốn nghe được dù chỉ một tiếng thì thào về Clave hay Hòa Ước để làm ảnh hưởng tới tương lai hai mẹ con cháu nữa. Mẹ cháu cho chú xem tấm bùa hộ mệnh lấy từ đống xương; mẹ cháu đã bán nó tại chợ cóc ở Cignancourt và dùng số tiền đó mua vé máy bay. Mẹ cháu không nói cho chú biết sẽ tới đâu. Mẹ cháu nói, càng tránh xa Idris tới đâu càng tốt.

Chú biết rằng bỏ lại cuộc đời cũ đồng nghĩa với việc mẹ cháu sẽ đoạn tuyệt quan hệ với chú, và chú đã tranh cãi với mẹ cháu, nhưng không ăn thua. Chú biết rằng nếu không vì đứa bé trong bụng, mẹ cháu sẽ tự sát, và vì thà để mẹ cháu cho thế giới người thường còn hơn vào tay thần chết, nên cuối cùng chú đành miễn cưỡng đồng ý với kế hoạch của cô ấy. Và chú đã tạm biệt Jocelyn ở sân bay. Lời cuối cùng Jocelyn nói với chú trong lần chia tay nghiệt ngã ấy đã khiến chú lạnh tới tận xương tủy: “Valentine chưa chết.”

Sau khi mẹ cháu đi, chú trở lại đàn, nhưng không thấy được bình tâm. Luôn luôn có sự trống rỗng nhói đau trong chú và chú luôn thức dậy với tên mẹ cháu chưa kịp gọi trên môi. Chú không còn là sói đầu đàn của quá khứ nữa; chú biết chứ. Chú luôn công bằng không thiên vị, nhưng chú luôn nghĩ đi đâu đó; chú không thể tìm ra lấy một người bạn giữa những người sói, hay một người yêu. Chú, cuối cùng, cũng quá người – quá Thợ Săn Bóng Tối – để ở lại cùng những người sói khác. Chú đi săn, nhưng cuộc săn chẳng khiến chú thỏa mãn; và rốt cuộc khi Hiệp Định được ký kết, chú đi vào thành phố để ký.

Tại Sảnh Thiên Thần, giờ đã sạch bong không còn một dấu máu, những Thợ Săn Bóng Tối và bốn nhánh của bán nhân đã ngồi lại để ký những tờ giấy sẽ mang lại hòa bình cho giữa các giới. Chú kinh ngạc khi thấy nhà Lightwood và họ cũng vậy khi biết chú chưa chết. Họ nói, chính họ, cùng Hodge Starkweather và Micheal Wayland là những thành viên cuối cùng của hội Circle đã thoát chết vào đêm đó. Micheal quá đau buồn vì cái chết của vợ, đã ẩn náu trong trang viên cùng cậu con trai nhỏ. Clave đã trừng phạt ba người còn lại phải chịu lưu đày: Họ sẽ tới New York, điều hành Học Viện nơi đó. Nhà Lightwood, nhờ những mối quan hệ với những gia đình quyền quý bậc nhất của Clave, đã được nhận án phạt nhẹ hơn nhiều so với Hodge. Một lời nguyền dành cho ông ta: Ông ta đi với họ, nhưng không bao giờ được rời Học Viện, nếu không sẽ chết ngay tức khắc. Họ nói, giờ ông ta chỉ biết nghiên cứu và sẽ trở thành một gia sư tốt cho những đứa con của họ.

Sau khi ký Hiệp Định xong xuôi, chú đã đứng lên và rời sảnh, đi xuống dòng sông nơi mà chú đã tìm thấy Jocelyn vào cái đêm của vụ Nổi Loạn. Quan sát dòng nước đen lững lờ, chú biết mình sẽ không bao giờ tìm thấy bình yên nơi quê nhà được nữa: chú phải ở cùng mẹ cháu hoặc chẳng ở đâu hết. Chú quyết tâm đi tìm mẹ cháu.

Chú rời đàn, chỉ định một người khác thay thế; chú nghĩ họ nhẹ cả người khi chú ra đi. Chú du hành như một con sói đơn độc: một mình vào đêm, chỉ đi trên những con đường tắt hoặc những con đường làng. Chú trở lại Paris, nhưng không tìm ra dấu vết. Rồi chú tới Luân Đôn. Từ Luân Đôn, chú lên thuyền tới Boston.

Chú sống ở mỗi thành phố một quãng thời gian, rồi tới những Ngọn Núi Trắng ở cực bắc lạnh lẽo. Chú đi nhiều, nhưng càng lúc càng thấy mình nghĩ nhiều tới New York và những Thợ Săn Bóng Tối bị lưu đày tới đó. Jocelyn, theo một cách nói nào đó, cũng là một kẻ lưu vong. Chú đã đi một mạch tới New York chỉ với một chiếc ba lô vải thô và chẳng biết tìm mẹ cháu ở đâu. Chú rất dễ tìm một người sói và gia nhập, nhưng chú không chịu. Cũng như tại các thành phố khác chú truyền tin trong Thế Giới Ngầm, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào về Jocelyn, nhưng chẳng có gì, không một lời, như thể đơn giản mẹ cháu đã biến mất vào thế giới người thường mà không để lại một dấu vết. Chú bắt đầu tuyệt vọng.

Cuối cùng chú vô tình tìm thấy mẹ cháu. Chú đang vẩn vơ đi lại trên những con phố của SoHo. Khi đứng trên phố Broome trải sỏi, một bức tranh treo trong gian trưng bày đã đập vào mắt chú.

Đó là một bức tranh phong cảnh mà chú nhận ra ngay tức khắc: một quang cảnh từ ô cửa sổ của trang viên gia đình nhà mẹ cháu, với bãi cỏ xanh mướt trải dài bên dưới những hàng cây che khuất những con đường. Chú nhận ra phong cách của mẹ cháu, cách vẽ, mọi thứ. Chú gõ cửa phòng triển lãm, nhưng đã tới giờ đóng cửa và cửa đã khóa. Chú nhìn lại bức tranh và giờ đã thấy chữ ký. Đó là lần đầu tiên chú thấy cái tên mới của mẹ cháu: Jocelyn Fray.

Vào ngay đêm đó, chú đã tìm thấy mẹ cháu, sống tại tầng năm của một căn hộ thuộc khu dành cho các họa sĩ, khu East Village. Chú bước trên những bậc thang trong ánh sáng yếu ớt mà tim đập thình thịch, và gõ cửa. Một cô gái nhỏ với hai bím tóc đỏ sậm và đôi mắt tò mò mở cửa cho chú. Và rồi, đằng sau cô bé, chú thấy Jocelyn đang bước về phía chú, tay dính đầy sơn và gương mặt vẫn hệt như hồi bọn chú còn bé…

Phần còn lại thì cháu biết rồi đấy.

Bình luận