Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi Thần Trộm

Chương 5: Giai nhân tuyệt sắc lại làm trộm

Tác giả: An Dĩ Mạch
Chọn tập

Làm kẻ trộm chuyên nghiệp thực ra có rất nhiều cái lợi, cho dù tối muộn quay về, cửa phủ đã đóng, ta vẫn có thể tìm đường khác để vào.

Đường dưới bờ tường, ta vén gọn váy, buộc chặt bên eo, sau đó, bắt đầu giở công phu trèo tường.Còn nhớ trước kia mỗi lần đi ăn trộm cùng Cầm, chàng luôn ôm lấy ta bay vè một cái là lên trên tường, rồi vèo một cái nữa lại nhẹ nhàng hạ xuống đất. thế nên lâu lắm rồi, ta hoàn toàn không cần phải leo trèo như thế này.

“Ây da! Ai mà thất đức vậy chứ, lại cắm đầy mảnh sành vỡ trên tường?” Ta nhìn vết thương trong lòng bàn tay mình. Làm kẻ trộm lúc này đúng là quá tệ! Nghĩ rồi ta nhanh chóng thả người xuống đất.

Sau khi đi xuyên qua hoa viên, ta nhẹ nhàng lẻn vào phòng mình, định giả vờ trèo lên giường ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ai ngờ khi ta vừa bước chân vào phòng, liền bị một vật cứng đánh liên tục vào lưng, Cùng lúc ấy, bên tai ta vang lên tiếng thét đầy hoang mang và hoảng sợ của Tiểu Thúy: “Ta đánh chết ngươi, ta đánh chết cái tên trộm này, ta đánh chết tên trộm này…”

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Đau chết đi được! Ây da! Cái lưng của ta…”

“Tiểu thư? Á! Tiểu thư, tại sao lại là người?” Tiểu thư, cuối cùng người đã quay về, em còn tưởng tiểu thư đã bị bọn ăn trộm đó ức hiếp rồi cơ. Em lại không dám bẩm báo với lão gia. Cả ngày người không quay về, nếu người có chuyện gì xảy ra… Tiểu Thúy không thiết sống nữa!” Tiểu Thúy vừa nhìn thấy ta, vội vã đặt chiếc gậy sang một bên, ôm lấy ta khóc lóc một hồi.

Ta đau đến m

ức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cảm thấy xui tận mạng. Đúng là không còn công bằng gì nữa. Tại sao lần nào ta cũng bị thất thủ ngay tại khuê phòng của Ngọc đại tiểu thư thế chứ? “Tiểu thư, hôm nay, lúc về phủ, lão gia đã dặn vào ngày tiểu thư tròn mười sáu tuổi, ngài sẽ thiết tiệc văn võ bá quan. Đến lúc đó, người nhất định phải tham gia yến tiệc. Vừa rồi lão gia vốn định tìm người để bàn bạc việc này, nhưng em phải nói dối là người đã đi nghỉ rồi.” Tiểu Thúy vừa hầu hạ ta lên giường vừa lẩm bẩm kêu than.

“Ta đón sinh nhật tuổi mười sau thì có liên qua gì tới văn võ bá quan?”

“Tiểu thư, người đâu phải không biết ý định của lão gia. Hoàng hậu qua đời sớm, đến giờ vị trí chủ nhân tam cung lục viện vẫn luôn để trống. Nếu trong buổi yến tiệc đó người có thể nổi bật hơn các vị tiểu thư khác và được Hoàng thượng thương yêu, thì với địa vị của lão gia nhà chúng ta, người rất có khả năng sẽ trở thành Hoàng hậu. Hơn nữa, nếu tiểu thư có thể sinh được một hoàng tử, vậy thì đó sẽ là Thái Tử đương triều, người sau này…”’

Không đâu, ta nhất định sẽ cố gắng tỏ ra kém cỏi nhất có thể. Để không bi thảm đến mức phải sinh con cho một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi. Ta nhất định phải gây ra chuyện vàng mất mặt càng tốt. Nếu làm Hoàng hậu, đoán chắc ta sẽ là người đáng thương, thê thảm nhất thế gian này. Nghe nói hoàng tử nhỏ tuổi nhất của lão Hoàng thượng này còn lớn hơn cả ta. Bắt ta phải sinh con cho lão Hoàng thượng ấy, ta thà làm ni cô còn hơn.

“Có điều, lão gia còn nói, hôm đó Tề Vương cũng có mặt.” Tiểu Thúy dường như đang lo lắng chuyện gì đó.

Tề Vương, cái tên này nghe có vẻ rất là lợi hại, quyền thế. Tại vương triều này, Vương gia được phân thành thân vương và quần vương. Những cái tên chỉ có một chữ vương ý chỉ thân vương. Vậy xem ra, Tề Vương chính là họ hàng thân thích của Hoàng thượng rồi.

“Tề Vương Nam Cung Diệp chính là Tứ hoàng tử của đương kim thánh thượng. Tuy rằng tuổi còn trẻ, lại có mẫu phi thân phận thấp kém nhưng ngài chính à người được Hoàng thượng yêu quý nhất. Ngài ấy vẫn luôn phản đối việc Hoàng thượng lập Hậu. Em e là ngài ấy sẽ mượn cơ hội này để làm khó tiểu thư, rồi sẽ ảnh hưởng đến biểu hiện của tiểu thư trước văn võ bá quan.”

Hay quá! Vậy thì không còn gì tốt hơn! Xin Tề Vương hãy gắng sức gây khó dễ cho ta. Sau này ta sẽ cả tại ngài cả cuộc đời.

“Tề Vương xưa nay hành sự tàn bạo, độc ác. Tất cả các văn võ bá quan trong triều không ai dám động đến ngài ấy. Tiểu thư, người nhất định phải cẩn thận! Em nghe nói những người đắc tội với ngài ấy đều không có kết cụ tốt đẹp đâu. Mọi người đều nói con người Tề Vương cổ quái, lạnh lùng, tính tình nóng nảy, vô cùng khó chiều. Thế nhưng, ngài ấy lại tài trí hơn người, là một thiên tài vạn người mới có một, không hề bất tài vô dụng như là Tần Vương điện hạ… Tiểu thư, tại sao người lại ngủ mất chứ?” Tiểu Thúy than dài một tiếng.

Ta nhắm mắt giả vờ ngủ, ai hòa Hoàng đế, ai là Vương gia chẳng có bất cứ liên quan gì đến ta hết. Dù gì, ta trời không sợ đất không sợ, nếu thực sự có chuyện không hay thì cùng lắm quay về cuộc sống của tiểu ăn mày vui vẻ trước kia là được.

***

Canh năm, ngoài sân im lặng đến kì lạ. Trong bóng đên, ánh nến bỗng nhiên chập chờn, nhấp nháy. Không khí thoang thoảng không còn được thuần khiết, mà càng thêm u ám, đáng sợ. Gió nhẹ thổi qua, những giọt sương đọng trĩu nặng trên cánh hoa, chiếc xích đu khẽ đong đưa trong gió càng khiến khoảng sân bên ngoài phòng lạnh giá, cô liêu.

Những khi cảnh đẹp trời trong chính là lúc kẻ trộm hoạt động mạnh nhất. Đại đa số mọi người đều cho rằng kẻ trộm thường chỉ hành nghề lúc đêm khuya. Nhưng đó chỉ là nhận định của những kẻ ngoại đạo, còn những người làm nghề này như chúng ta đều biết rằng giờ hoạt động tốt nhất chính là trước buổi bình minh. Đây là thời gian mọi người ngủ sâu và ngon nhất, rất dễ để chúng ta rat ay. Trên người ta hiện có mang theo một ít thịt vụn. Đây chính là công cụ ta cần để ứng phó với đám chó giữ nhà. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, ta liền trèo tường ra khỏi phủ nhà họ Ngọc. Lần này ta rất thận trọng, tránh đám mảnh sành trên tường.

Thành Trường An trước bình minh mang một vẻ an lành mà tĩnh lặng. Kể từ khi khai triều tới nay, nơi này vẫn luôn mang đậm không khí như vậy. Ta tự nhận mình vốn là một cao thủ hành tẩu giang hồ nhiều năm, ăn cắp ăn trộm ở nhiều nơi, nhưng rốt cuộc dưới chân thiên tử vẫn là nơi hành nghề tốt nhất. Thành Dương Châu ca múa suốt ngày, đèn treo tường thông đêm suốt sáng. Bất cứ nơi nào, ta cũng có thể bắt gặp người thức thâu đêm, vì vậy muốn động thủ cũng khó. Yến Kinh là trọn địa quân sự, lại được giới bị nghiêm ngặt, binh sĩ canh phòng cẩn mật, cũng không phải nơi để ta dễ dàng động thủ. Chỉ riêng mỗi đất Trường An, ban đêm, nhà nhà đóng cửa tắt đèn, mới chính là bảo địa hành nghề của ta.

Đây chính là vụ trộm tử tế đầu tiên kể từ khi ta được hoàn dương. Cảm giác sắp được quay lại nghề cũ khiến ta cực kỳ vui vẻ. Còn về mục tiêu… hì hì, nhân lúc đêm tối, ta nên đi thẳng tới cửa hiệu cầm đồ nằm ở phố Tây mới được.

Cửa hiệu cầm đồ này ta đã quan sát lâu lắm rồi. Đó là một trong những cửa hiệu thuộc hàng lâu đời, nổi tiếng nhất nhì thành Trường An, Nghe người trong nghề nói, những thứ kì trân dị bảo nơi đây nhiều vô số kể. Tất cả đều là những thứ mà ta chưa từng nhìn thấy. Vậy nên nhân lúc còn chưa ‘chết’ ta thực sự muốn ghé thăm nơi này một lần. Cuối cùng, hôm nay cơ hội đã tới, hơn nữa lần này ta còn đến đây vì một lí do quan trọng khác.

Nơi này thật không hổ danh là cửa hiệu có tiếng lâu năm. Ngay đến chiếc khóa cũng được làm rất phức tạp, cầu kì. Tuy nhiên nó vẫn chẳng thể làm khó nổi ta. Lấy chiếc trâm cài trên đầu xuống, chỉ vài động tác nhẹ nhàng, ta đã dễ dàng mở khóa. Lúc đẩy cửa bước vào, một mùi hương thoang thoảng tức thì bay tới, ta hút một hơi thật sâu cảm thấy có chút sảng khoái. Trước mắt hiện lên vô số những đồ vật giá trị. Thế nhưng, thứ ta muốn tìm đang nằm ở đâu chứ? ‘Thức Cầm’ ta lẩm bẩm gọi hai tiếng, bắt đầu lục tìm miếng ngọc bội của người đó.

Được lắm! Cái cửa tiệm cầm đồ chết tiệt này không ngờ lại có đến mấy làn trúc chứa đầy ngọc thế này. Ta đã lục tìm mấy lần, thậm chí còn vứt loạn tất cả số ngọc đó la liệt trên mặt đất, sau cùng mới tìm thấy miếng ngọc bội có khắc hai chữ ‘Thức Cầm’. Ta đắc ý cầm miếng ngọc bội ngắm nghĩa một hồi, nắm chặt trong tay, rồi nhanh nhẹn bước ra phía ngoài. Nhưng đột nhiên ta cảm thấy làm như vậy quả thật ngốc nghếch và lãng phí! Nghĩ vậy ta liền bước lại đưa tay vơ lấy đám bảo bối giá trị trên mặt đất rồi nhét cả vào người. Khó khăn lắm mới tới được đây một chuyến, cứ như vậy bỏ đi, thực sự không xứng với hai chữ ‘thần trộm’!

Nhét tới nhét lui, ta chợt lặng người, có thứ gì đó ta vừa sờ phải có cảm giác lạ lắm. Ta định thần nhìn kĩ, Oa! Trong tay ta lúc này là một viên dạ minh châu lấp lánh to bằng quả trứng gà. Vật này thật là khác với những bảo bối còn lại, trông đặc biệt kì lạ. Hình như nó có thể phát sáng trong đêm, hơn nữa, càng lúc càng sáng. Bàn tay ta dường như chẳng thể nào che hết nổi ánh sáng rực rỡ ấy. Ta hoang mang nhét nó vào người, ai ngờ…‘bộp’ một tiếng, tất cả những thứ khó khăn lắm mới nhét được vào người rơi cả xuống đất. Có nhầm không đấy, chất vải bộ y phục này đúng là quá tệ, vừa mới để có chút đồ mà đã rách rồi sao?

Vào lúc ta đang vội càng khua tay nhặt lại mớ đồ, đột nhiên sau gáy bỗng ập tới cảm giác bất an, một cơn gió lạnh thổi tới, tiếp đó là cảm giác đau đớn, rồi ta ngã sóng soài ra đất. Mẹ kiếp! Là ai? Tên khốn mặt chuột tai lơn nào dám đánh lén lão nương? Ta còn chưa kịp phản ứng, liền bị người nào đó nhấc bổng lên. Rồi ta thấy lồng ngực lạnh giá, y phục đã bị xé một miếng lớn, để lộ ra chiếc yếm thêu hình một chú thỏ đáng yêu màu tím. Trong lúc hoảng loạng, ta vội đưa tay lên che ngực giữ thân. Giờ thì ta đã nhìn rõ, kẻ đnag đứng trước mặt mình là một người mặc y phục màu đen. Hắn bất ngờ đưa tay, định cướp viên dạ minh châu mà ta vừa cất trong người.

“Này, ngươi có hiểu đạo nghĩa giang hồ không hả? Thứ đó ta đã trộm trước mà ngươi còn mặt mũi lấy đi sai? Ngươi là ăn ở địa bàn nào, cẩn thận không ta gọi huynh đệ…” Ta cố gắng hạ giọng, trợn mắt nhìn hắn đầy hằn học rồi lên tiếng mắng nhiếc.

Tên đạo tặc này thật chẳng có chút nguyên tắc hay hiểu biết gì về quy tắc trên giang hồ cả, tại sao lại có thể ăn cắp đồ từ tay một tên trộm khác chứ?

Người mặc y phục màu đen liếc ta một cái, sau đó ánh mắt di chuyển xuống phía dưới, ta thấy thế vội che kín ngực mình hơn. Hắn bịt mặt, nên ta hoàn toàn không thể nhìn ra dung mạo, chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn vô cùng lạnh giá, mang theo sự khinh miệt nhạo bang. Theo phản xạ, ta nắm chặt lấy miếng ngọc bội khắc hai chữ ‘Thức Cầm’. Tuyệt đối không thể để vật này rơi vào tay hắn được.

“Là phụ nữ?” Hắn lặng lẽ lẩm bẩm. Ta khẽ run rẩy chờ câu nói tiếp theo. Con người này, từ ánh mắt đến giọng nói đều lạnh như băng. Hơn nữa từ người hắn còn tỏa ra thứ cảm giác nặng nề, áp chế người đối diện, khiến họ không thể không run rẩy, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đột nhiên, hắn quắc mắt, nhìn miếng ngọc bội trên tay ta. Hàn khí trong phút chốc ngập tràn ánh mắt. Đúng lúc này, không hiểu vì quá sợ hãi mà sinh ra ảo giác, hay vì người trước mặt này thực sự muốn giết mình, mà ta bỗng cảm thấy một luồng sát khi ập tới dữ dội.

“Ít nhiều gì… ngươi cũng phải để lại một thứ gì cho ta chứ?” Ta lắp bắp lên tiếng. Bảo bối rơi cả rồi, dạ minh châu cũng bị cướp, lẽ nào hắn còn định lấy nốt miếng ngọc bội của ta? Vậy hôm nay chẳng phải ta đã tốn công vô ích?

“Thức Cầm, một trong tứ đại hộ pháp của Vọng nguyệt Lâu? Ta đã phái bao nhiêu người bao vây truy sát thế mà vẫn để ngươi chạy thoát. Thật đáng tiếc!” Ánh mắt hắn đỏ ngầu đầy sát khí. Bầu không khí xung quanh càng lúc càng trở nên tĩnh lặng bức bối.

“Vọng nguyệt Lâu gì chứ? Ta thực sự không hiểu ngươi đang nói gì…” Ta chỉ cảm thấy cái tên Vọng nguyệt Lâu nghe quen quen. Thế nhưng vào những lúc cấp bách thế này, ta làm sao mà nhớ được rốt cuộc ai đã nói đến cụm từ này kia chứ.

“Người chết đương nhiên là sẽ không thể nói bất cứ lời nào.” Hắn lạnh lùng thốt ra vài chữ. Ta nghe mà cảm thấy chói tai vô cùng. Ta chẳng qua chỉ đến đây ăn trộm thôi. Thực đúng là đen tận mạng! Á! Đúng rồi, chết toi, nếu ta chết, không biết Diêm Vương sẽ báo thù ta như thế nào? Cứ nghĩ tới đây thôi là ta đã muốn bật khóc thành tiếng. Bàn tay ta theo bản nặng lại càng nắm chặt lấy miếng ngọc bội kia hơn. Hơn nữa nếu ngày mai người ta phát hiện thấy thiên kim tiểu thư nhà họ Ngọc mặc chiếc yếm thêu hình chú thỏ đáng yêu màu tím, chết lăn lóc tại một cửa hiệu cầm đồ nổi tiếng vào bậc nhất kinh thành, không biết sẽ có bao nhiêu lời đồn thổi xung quanh chuyện này.

“Thật không ngờ đại hộ pháp của Vọng nguyệt Lâu mà cũng có lúc sợ chết đến mức toàn thân run rẩy.” Người mặc y phục màu đen bật cười lạnh lùng.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không biết Vọng nguyệt Lâu gì cả, ngươi muốn giết thì giết, nói lắm thế làm gì, mười sáu năm sau bản cô nương lại là một trang hảo hán.” Ta hoàn toàn bị kích động trước thái độ của hắn, vậy nên cũng to gan hơn hẳn, không thèm để tâm mặc sức mà mở miệng nhiếc mắng.

Gã mặc y phục màu đen nhíu mày, dường như có đôi chút do dự. Lúc này, không khí ân u, tối đen bên ngoài đã chuyển sang mày xám trắng, trời đã gần sáng. Cọt kẹt… chợt cánh cửa kế bên vang lên. Sau một giây kinh ngạc, hắn vội vã lại gần xốc ta lên vai rồi lẻn vào một góc khuất.

Khóa cửa mở ra, người mặc y phục màu đen lúc này đã ghé sát vào người ta. Cả hai đang trốn ở góc sâu sau chiếc gia. Hơi thở của hắn có phần gấp gáp, phả lên cổ, khiến toàn thân ta không khỏi ngứa ngáy. Trên người hắn thoang thoảng mùi phấn son xen lẫn với hương rượu Trạng nguyên hồng, ta ngửi mà ngây ngất cả người. Phải chăng tên khốn này trước khi đến đây ăn trộm vừa đi phong hoa tuyết nguyệt về?

“Tiểu Lý Tử, hôm nay mở tiệm sớm thế, ông chủ Uông nhà cậu không phải xưa nay thường nói sáng sớm ra không có ai đi cầm đồ sao?” Bên ngoài vọng vào giọng nói của một phụ nữ, chắc là người ở cửa hàng kế bên. Tiếp đó là đoạn hàn huyên giữa những người láng giềng thân thiết. Xe, ra, Tiểu Lý Tử là người làm của tiệm cầm đồ này. Người mặc y phục màu đen nghe vậy có vẻ thoải mái hơn, thế nhưng bàn tay hắn lại càng tóm chặt lấy ta. Lúc này, ta cũng đã tỉnh táo hơn. Nếu bị chủ tiệm cầm đồ tóm được, cùng lắm ta chỉ phải ngồi tù vài ngày, nhưng nếu bị kẻ bịt mặt này giết, vậy thì quá oan uổng. Nghĩ vậy, ta liền ra sức vùng vẫy đồng thời hét lớn: “Có ăn trộm, cứu ta với! Cứu ta với!”

Người mặc y phục màu đen hiển nhiên không ngờ ta lại hành động như thế. Đợi đến khi hắn kịp phản ứng, định dùng tay bịt miệng ta lại thì đã quá muộn. Nhân lúc hắn còn đang hoang mang, ta liền giơ chân đá mạnh một cái vào hạ bộ hắn. Trong khi hắn gập người đau đớn, ta nhân cơ hội cướp luôn viên dạ minh châu từ tay hắn lại. Tiếp đó, ta đẩy hắn thật mạnh, chạy thẳng ra ngoài.

Vừa chạy ra ngoài cửa tiệm, ta bỗng thấy một vị đại thẩm béo ị cùng một thiếu niên gày còm ốm yếu, sắc mặt trắng bệch đang ngồi bệt dưới đất. Trong giây lát, hai người đó đều nhìn ta bằng ánh mắt kinh hoàng. Ta nhìn lại người mình. Toàn thân lúc này mặc bộ y phục màu đen, còn bịt mặt, rõ ràng hình ảnh ta lúc này mới chính là ăn trộm.

“Không phải ta, bên trong còn một người nữa.” Ta vội đưa tay chỉ vào bên trong, sau đó chạy thoăn thoắt vào con ngõ nhỏ gần đấy. Phố Tây dẫu sao cũng là địa bàn của ta, nơi này có bao nhiêu con ngõ, bao nhiêu lối tắt, ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Vừa nghĩ, ta vừa chạy vội về phía căn miếu hoang.

“Đừng, đừng, đừng giết ta… đại gia, ta không nhìn thấy gì hết! Á… Á!” Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, xé tan màn sương u ám buổi sáng. Ta bất giác lạnh run cả người. Phải chăng …hắn… hắn đã giết chết vị đại thẩm cùng anh chàng ốm yếu kia? Trời đất, may mà ta thông minh, nhanh trí, nếu không người lúc này đầu một nơi mình một nẻo chính là ta.

“Ta xem ngươi đuổi theo ta kiểu gì. Bởi dù nhắm mắt ta cũng có thể trốn thoát khỏi đây dễ dàng.” Ta nghiến răng thầm nhủ, hết nhìn vào miếng ngọc bội trong tay trái, lại nhìn vào viên dạ minh chây bên tay phả. Quá đáng, nếu không phải vì tên tiểu tử đó làm loạn, sao ta chỉ có thể trộm được một chút đồ thế này? Lại còn khiến bản cô nương sợ đến mức toát hết mồ hôi, rồi thành ra bộ dạng thê thảm nữa. Ta chạy mãi mới về đến ‘sào huyệt’, mới hổn hển, đẩy cửa căn miếu hoang, bước vào rồi ngồi bệt xuống trước tượng Phật.

“Á… quỷ à?” Hoa Hoa là đứa đầu tiên phát hiện ra ta.

“Quỷ cái gì mà quỷ! Đệ đã nhìn thấy con quỷ nào xinh đẹp như ta chưa? Kẻ trộm thì không được sợ lại càng không được sợ quỷ.” Ta đưa tay cốc mạnh vào đầu nó, lúc này đứa nhỏ mới tỉnh táo lại.

“Đến quỷ cũng không dữ dằn như thế này…” Hoa Hoa nhẹ xoa đầu mình. Nhìn tháy ta trợn mắt lườm, nó đành nuốt hết những lời định nói tiếp theo vào bụng.

“Lão Đại, có phải tỷ lại bị chó đuổi theo không? Phải chăng tỷ quên mang theo thịt vụn? Y phục tỷ bị chó cắn rách rồi kìa.”

“Đúng thế, đó chính là một con chó điên.” Ta vừa lạnh vừa đói, tiện tay vơ lấy chiếc màn thầu không biết ai ăn thừa nhét luôn vào miệng rồi nhìn viên dạ minh châu sáng rực, lấp lánh trong tay mình! Xem ra vật này rất đáng tiền, thảo nào tên khốn đó lại ra tay giết người.

“Lão Đại, đây là bảo bối gì thế, nhìn là biết có thể đổi được rất nhiều bánh bao… Á! Lại đánh đệ rồi.” Hoa Hoa nước mắt long lanh, chu miệng lên đầy uất ức, cất tiếng kêu ca.

“Thật chẳng có mắt nhìn gì cả, lúc nào đầu óc đệ cũng chỉ nghĩ đến bánh bao, đệ có chí hướng cao hơn chút không?” Để ta nói cho đệ biết, viên dạ minh châu này ít nhất cũng có thể đổi được rất nhiều… rất nhiều thịt kho tàu đó.” Ta vừa giáo huấn bọn chúng vừa đặt viên dạ minh châu dưới ánh nắng mặt trời rồi ngắm nghía một lần thật cẩn thận. Dưới ánh nắng chói chang, viên dạ minh châu đẹp không chút tì vết, tròn xeo phát ra những tia sáng kì ảo, lung linh. Ha ha, thứ này càng nhìn càng thấy giá trị!

Xì! Sau lưng ta bỗng truyền lại tiếng cười khẩy. Ta cảnh giác nhét viên dạ minh châu vào bộ y phục rách nát. Quay đầu nhìn lại, đột nhiên lửa giận trong ta lại bùng lên ngùn ngụt. Không ngờ cô nương đó vẫn còn ở trong căn miếu hoang của ta. Lần trước không phải ta đã lừa đuổi nàng ta đi được rồi sao?

“Muội muội tên là Ngọc Phiến Nhi sao? Cám ơn ngươi đã giúp ta.” Sắc mặc cô nương có tên Thức Cầm kia vẫn cứ trắng nhợt, có điều khí sắc đã đỡ hơn lần đầu tiên ta gặp rất nhiều. Nàng ấy mỉm cười nhìn ta gật đầu thay cho lời chào hỏi.

“Giúp đỡ cái…” Còn chưa kịp thốt nốt từ ‘con khỉ’ ra thì ta đã bị đám Qua Qua, Hoa Hoa, Quả Quả, Thảo Thảo kéo lại phía sau vài bước. Đứa nào đứa nấy không ngừng đánh mắt ra hiệu khiến ta tức đến độ muốn phát hỏa.

“Tại sao nàng ấy vẫn còn ở đây? Hôm qua không phải ta đã đuổi đi rồi à?” Ta nghiêm mặt khẽ gặn hỏi Quả Quả. Nhưng cậu bé nhất quyết không chịu nói. Tức chết đi được, cứ nhìn thấy người con gái này là ta lại có cảm giác không thoải mái.

“Thức Cầm, nàng tỉnh rồi sao? Hôm nay thấy thế nào rồi?” Một giọng nói nhẹ nhàng bỗng truyền từ phía sau lưng ta. Ta vội vã quay đầu nhìn lại. Trước cửa miếu là người đàn ông mặc bộ y phục màu trắng, trong tay cầm mấy gói thuốc. Chàng đi thẳng về phía Thức Cầm, nét mặt cực kỳ quan tâm. Lúc đi ngang qua chỗ ta, chàng chẳng thèm nhìn ta lấy một lần.

“Tuyết Thần, ta đang định ra ngoài tìm chàng đây.” Thức Cầm dịu dàng cười. Khuôn mặt nàng ta dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm trắng nhợt, thiếu sức sống, thực sự khiến người ta vô cùng thương xót.

Thì ra… chàng tên là Tuyết Thần, đây mới chính là tên thực sự của chàng. Ta mím chặt môi, trong lòng đột nhiên như có vô vàn đợt sóng trào dâng. Chàng hoàn toàn không chú ý đến ta. Trước mặt chàng, ta thực sự chẳng khác nào không khí. Ta đứng ngây người, cảm giác đau đớn nhói lên từng hồi trong tim.

“Huynh… nha đầu đã mất tích lâu như vậy, liệu huynh có nghĩ tới sự an nguy của muội ấy không?” Ta cảm thấy vô cùng khó chịu, liền lên tiếng vặn hỏi.

Nha đầu chính là ta. Trước kia vì ta không có tên, người khác lại thường gọi ta là ăn mày, tiểu tặc, bản thân ta cũng không để tâm lắm. Chỉ có chàng gọi ta là nha đầu, chàng vẫn luôn gọi ta như vậy. Chỉ là giờ đây không biết liệu chàng còn nhớ tới cái tên đó nữa hay không?

“Nói cũng đúng, nha đầu đó hình như đã mất tích khá lâu rồi, không biết lại đi chơi ở chốn nào? Cô nương chính là bằng hữu của muội ấy sao?” Chàng nhìn ta, ánh mắt bình thản, xa cách, ngữ khí tĩnh lặng như nước hồ mùa thu, cứ như thể đứng trước một người xa lạ. Được thou, ta biết hiện giờ mình đã mang một dung mạo khác. Thế nhưng chàng không hề nhận ra ta, dù chỉ là chút ít cũng không, vậy nên trái tim ta mới nhói đau đến thế. Nếu đổi lại là chàng, bất luận chàng có biến thành bộ dạng như thế nào, ta sẽ nhận ra… nhất định sẽ nhận ra chàng.

Ta và chàng quen biết đã được một năm. Khi chàng bị thương, ta từng cõng chàng đi khắp nửa thành Trường An để tìm đại phu chữa bệnh. Lúc đó, chàng bị trúng độc, các đại phu đều đã buông tay, còn ta chẳng tiếc sinh mạng bản thân dùng miệng hút chất độc cho chàng. Đến khi tỉnh lại, chàng đã không còn nhớ mọi chuyện trước kia. Con người chàng ngây ngô, đau khổ, là ta đã tìm đủ mọi cách để khiến chàng vui vẻ trở lại. Thế rồi suốt cả một năm trời, chúng ta cùng nhau đi ăn xin, cùng nhau trộm cắp, cùng nhau bị chó đuổi người đánh, cùng nhau nói nói cười cười… Khoảng thời gian ấy, nói dài không dài, nhưng cũng chẳng hề ngắn ngủi. Vậy mà lúc này, chàng không hề nhận ra ta. Sự dịu dàng và nụ cười của chàng giờ đang dành tặng cho một người con gái khác. Ta mím chặt môi, miếng ngọc bội khắc chữ ‘Thức Cầm’ trong tay bỗng chốc nóng như hòn lửa. Trái tim ta trào dâng cảm giác khó chịu, đau đớn vô cùng.

Chàng không hề nhận ra điểm khác thường ở ta, lại quay đầu nhìn về phía bốn tên nhóc con kia nói: “Ta… đã biết bản thân là ai rồi. Hoa Hoa, Thảo Thảo, Qua Qua, Quả Quả đa tạ các đệ, nếu không có sự chăm sóc của các đệ, hôm nay Thức Cầm không thể nào tìm nổi ta. Ta phải đưa Thức Cầm quay về, nếu nha đầu quay lại… hãy chuyển giúp ta lời cảm ơn tới muội ấy.”

Ta nghe vậy liền chết lặng tại chỗ. Quay về? Có phải chăng đã nhớ lại những chuyện trước kia, thế nên sẽ ra đi? Ta lại nghiến răng, đáng ran gay từ đầu ta phải biết rõ điều này chứ. Vị thiếu niên ngất đi trong tuyết trắng lúc đó mãi mãi là người có khí chất thanh tao, cao quý mà không phải ai cũng có được. Vốn dĩ chàng không nên kết bạn với một kẻ ăn mày thấp hèn như ta. Một năm trước, chuyện gặp chàng coi như ta chỉ là vớ được món hời mà thôi. Hôm nay… nếu chàng đã muốn, vậy thì đi đi.

Trái tim ta lại nhói đau rỉ máu, thậm chí ta chẳng còn muốn nói thêm bất cứ lời nào.

“Đây là đồ của huynh, trả lại cho huynh đấy.” Ta nhét miếng ngọc bội vào tay Tuyết Thần, rồi quay người vội vã chạy ra khỏi căn miếu hoang. Lúc này, ta thực sự chỉ sợ nếu như chạy chậm quá, mọi người sẽ nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thê thảm của mình. Bên ngoài căn miếu, không biết trời đã đổ mưa từ lúc nào. Trong màn mưa, đôi mắt ta nhòe lệ, trái tim không ngừng đau đớn từng cơn, cứ thế ta chạy mãi, chạy mãi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky