Người Anh kỷ niệm lễ May Day có sự thay đổi từ làng này sang làng khác. Nó có nguồn gốc từ lễ hội Roman cổ xưa tôn vinh nữ thần mùa xuân, và theo thời gian, mỗi vùng lại tự bổ sung những tiêu chuẩn khác ngoài việc cơ bản là điệu nhảy quanh cây nêu tháng May và những bài hát cầu chúc. Nick nhớ lờ mờ những ký ức tuổi thơ của ngày lễ kỷ niệm May Day ở Worcestershire, đặc biệt là người đàn ông cải trang thành “Jack xanh”, kẻ trêu trọc đi qua làng chỉ với những bó cỏ tươi phủ trên người. Khi còn là một đứa trẻ, Nick đã e sợ bởi sự xuất hiện của người đàn ông toàn cỏ ấy, và trốn đằng sau váy của chị gái anh, Sophia, cho tới khi ông ta bỏ đi.
Đã quá lâu kể từ khi Nick chứng kiến một lễ kỷ niệm May Day như thế này. Bây giờ, từ sự trưởng thành của anh, ý nghĩa giới tính của những ngày lễ hội đã rõ ràng hơn nhiều. Những người dân làng nhảy múa với cây gậy hình dương vật, Vua và Hoàng hậu tháng Năm sẽ đi từ cửa nhà này sang nhà khác và reo rắc “nước tự do” trên cửa nhà của thần dân… những con phố được trang trí bởi những vòng hoa được tạo dáng thành từng cặp đôi với những búi cúc vạn thọ đính ở giữa.
Nick đứng trên một ngọn đồi gần ngôi nhà chính với đám đông những khách khứa khác nhìn đám hỗn loạn nhảy nhót ở giữa ngôi làng. Hàng trăm ngọn đèn và đuốc cháy bừng bừng chiếu ánh sáng màu vàng rực rỡ lên những con đường. Một sự lộn xộn của tiếng cười, âm nhạc và hát hò đầy ắp trong không khí khi những người phụ nữ giành lấy lượt chơi của họ ở cây cột tháng Năm cao ngất. Tiếng kèn hiệu vang lên từ nhóm đi săn nhanh chóng dập tắt mọi sự ồn ào. Những người đàn ông trẻ nhảy múa với những sợi dây bện từ đuôi ngựa, mà sau đó chúng sẽ được kéo lê suốt cả đêm để đảm bảo cho một mùa sữa tốt năm tới.
“Tôi mong chờ một buổi săn thú vị tối nay”. Một giọng đàn ông gần đó cất lên. Người phát ngôn là tử tước Syepney, một gã trai trẻ nở nang với một thiên hướng ai cũng biết về việc theo đuổi những gấu váy. Những người đi cùng anh ta, Ngài Woodsome và Kendal, bật cười sảng khoái.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Nick, Stepney giải thích với một tiếng cười giòn. “Những người phụ nữ trong làng sẽ biến thành một trinh nữ tới sáng. Bắt được một người ở trong rừng, và cô ấy sẽ để anh làm bất kỳ điều gì anh muốn. Thậm chí cả những người đã lập gia đình cũng làm điều này – họ được phép tháo bỏ nhẫn cưới cho một đêm nay”.
“Và chồng họ không phản đối ư?” Nick hỏi.
Câu hỏi đó khiến các quý ông đồng loạt cười vang.
“Sao lại không”, Stepney giải thích, “Họ quá bận để theo đuổi những nàng trẻ trung tươi mới cho bản thân họ để có thể đưa ra lời nguyền rủa về việc vợ họ đang làm gì.
Một ngày lễ thú vị, đúng không?”.
Nick cười nhẹ, không đáp trả. Rõ ràng Stepney và những người bạn của anh ta coi đó là một môn thể thao tuyệt vời để tiêu phí mười phút kết đôi với một cô thôn nữ trong rừng. “Một cú thúc và một cái ngọ nguậy” như Gemma Bradshaw đã lạnh nhạt miêu tả kiểu làm tình của đa số đàn ông hay lui tới cơ ngơi của bà. Họ không có khái niệm về tình dục thực sự, không đòi hỏi người phụ nữ phải làm gì ngoài việc giang rộng hai chân cô ta ra. Rõ ràng một kiểu kết hợp nhanh chóng giữa hai kẻ xa lạ đủ sức giải toả một chút theo kiểu nào đó. Nhưng chúng quá đơn giản, và quá dễ dàng để thỏa mãn Nick. Cảm ơn Gemma đã dạy dỗ, anh ngày càng hoàn thiện khẩu vị của mình hơn.
Hình ảnh khuôn mặt của Charlotte, đôi mắt đen của cô, cái cằm nhọn và đôi môi ngọt ngào lảng vảng trong tâm trí anh. Hãy để Stapney và bạn bè anh ta đi tìm một cái mông mềm nhạy cảm . Nick có những hứa hẹn thích thú hơn nhiều.
“Đi nào Sydney”, ngài tử tước thúc giục. “Những cô thôn nữ sẽ hiện diện ngay lập tức sau khi người hứa hôn của tháng Năm được lựa chọn”. Nhận ra Nick không quen với cách nói này, anh ta giải thích. “Một anh chàng đủ tuổi kết hôn sẽ mặc màu xanh và giả vờ ngủ. Những cô gái muốn cưới được anh ta sẽ chạy đua để là người đầu tiên đánh thức anh ta dậy. Người đầu tiên hôn anh ta sẽ có thể yêu cầu anh ta trở thành người chồng tương lai của cô ta”.
Anh chàng cười dâm đãng và xoa tay. “Và những cô gái khác, tất cả đều cần một sự an ủi, rải rác ở trong rừng, chờ đợi bị bắt bởi những anh chàng dám làm như tôi chả hạn. Anh nên nhìn thấy người tôi bắt được năm ngoái, mái tóc đen với đôi môi hồng, ah, ngọn núi nhỏ xinh xắn của cô ta thật là tuyệt. Đi nào Sydney. Nếu chân anh lướt nhanh, anh sẽ bắt được một cô cho mình đấy”.
Nick gần như đã từ chối khi ánh nhìn chằm chằm của anh bị hút lấy bởi một đám phụ nữ mới đang giữ chặt cây nêu dài. Một trong số họ gây được sự chú ý của anh. Như những người khác, cô mặc một chiếc váy nông dân trắng, tóc cô được buộc lại bằng một mảnh khăn màu đỏ. Ở khoảng cách này, các nét của cô thật khó để phân biệt, nhưng Nick nhận ra cô ngay lập tức. Một nụ cười rầu rĩ uốn cong môi anh khi anh nhớ lại Charlotte đã nói rằng cô thích ở trong phòng mình với một quyển sách đêm nay.
Không nghi ngờ gì, Westcliff sẽ phản đối sự tham gia của cô trong hội làng, và vì thế cô đã chọn cách lén lút tới đây. Cảm giác mê hoặc và lòng khao khát vặn xoắn trong anh khi anh nhìn chăm chú những ngón tay mảnh dẻ đang truy tìm của Charlotte. Cô đánh vào phía trong và ngoài của vòng tròn cây nêu tháng Năm, cô đang hồ hởi quăng tay lên cao quá đầu.
“Tôi tin rằng tôi sẽ tham gia cùng các anh”. Nick lầm bầm, kèm theo cái nhìn háo hức về phía dưới đồi.
Cười thoải mái, Lottie tham gia vào nhóm những cô gái đồng trinh đang căng thẳng chờ đợi sẵn sàng chạy đua tới bãi cỏ của làng. Từ những điều cô có thể suy ra, người hứa hôn của Tháng Năm là một cuộc đuổi bắt đặc biệt của năm nay – con trai của người bán thịt, một anh chàng tóc vàng đẹp trai với đôi mắt xanh và một dáng vóc đáng nể, và đảm bảo thừa hưởng một công việc gia đình sinh lãi. Tất nhiên Lottie không có ý định tìm kiếm anh ta. Dù sao đi nữa, thật là vui khi tham dự vào trò chơi, và cô đã rất phấn khích với sự kích động của các cô gái xung quanh cô. Tín hiệu được tung ra, và Lottie bị cuốn theo những cô gái điên cuồng đang xông lên. Sự dữ dội và huyên náo dường như tương phản với cuộc sống tĩnh lặng của cô ở StonyCrossPark và cô cảm thấy một cái xóc nảy lên của niềm hân hoan.
Cô đã tiêu phí quá nhiều năm để học về sự thích hợp tương xứng ở Maidstone, và vẫn đấu tranh một cách thầm lặng với vai trò là bạn hầu của Phu nhân Westcliff, điều khiến cô không thể nhớ nổi lần cuối cùng cô có thể cất giọng nói. Vớ lấy khoảnh khắc này, cô rú lên cười và la hét om sòm như những cô dâu tương lai xung quanh cô trong một đám đông tụ tập trên bãi cỏ. Từ nơi nào đó phía trước, một tiếng la hét vui sướng reo lên trong đám đông. Người chiến thắng, một cô gái khỏe mạnh tóc đỏ, trèo lên trên bờ vai rộng của vị hôn thê của cô, hân hoan vẫy một bó hoa dại. “Tôi tìm được rồi” Cô reo vang. “Tôi đã túm được anh ấy. Anh ấy là của tôi”.
Trong tiếng hoan hô, dân làng bao quanh cặp đôi mới được hứa hôn, trong khi những thiếu nữ đồng trinh thất vọng rải rác chạy vào trong rừng. Một đám những gã đàn ông hau háu chạy theo, sẵn sàng để bắt đầu một đêm săn tìm.
Mỉm cười, Lottie bước theo với những nhịp chân thư thả, không có mong muốn trở thành mục tiêu chú ý của những anh chàng si tình đang quá mức khích động. Trong vài phút, những người tham gia cuộc vui sẽ kết đôi và cô sẽ lén trở về StonyCrossPark. Dừng lại trước bìa rừng, cô nghiêng người chống vào một thân cây sung dâu vững chãi và thở dài thỏa mãn. Đầu gối cô mềm yếu dễ thương từ những điệu nhảy và rượu vang. Đây là năm đầu tiên cô thực sự trở thành một phần của lễ May Day, hơn là việc chỉ ngắm nhìn đơn thuần, và điều đó đã thú vị hơn so với sự mong đợi của cô. Giai điệu một bài hát vang vọng trong đầu cô, và cô khe khẽ hát nó, mắt cô nhắm lại khi cô thả lỏng dựa lưng vào vỏ cây mềm mại lốm đốm.
Go no more a-rushing, maids in May,
go no more a-rushing, maids, I pray,
go no more a-rushing, or you’ll fall a-blushing . . .
Cho tới khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng quanh cô, và bản năng mách bảo rằng cô đã sớm không còn một mình. Ngừng lại, Lottie nhấc hàng mi lên và giật nảy mình khi nhìn thấy một bóng đen đứng ngay bên cạnh cô, “Chúa ơi”. Cô vấp chân về phía sau, và một đôi tay giữ vai cô lại, ổn định giúp cô. Lắp bắp trong sự kinh ngạc, Lottie đập vào kẻ đang giam cầm cô trong một sự cố gắng giành lại tự do.
“Yên nào” một giọng nói đàn ông thốt lên, đầy ắp tiếng cười. “Thôi nào, tôi đây mà”.
Cô thở hổn hển và vẫn đứng im, bắt đầu nhìn lên khuôn mặt anh trong bóng tối. “N… ngài Sydney?”.
“Đúng rồi”.
“Ngài gần như dọa tôi sợ đến chết”.
“Xin lỗi”. Anh cười toe toét, hàm răng trắng của anh lóe sáng trong bóng đêm “Tôi đã không muốn cắt ngang cô”.
Lottie bật cười và xô vào anh, tự xấu hổ vì đã bị bắt gặp cô hát như một kẻ ngớ ngẩn. “Làm cách nào mà ngài tìm được tôi?”
“Đó dường như là tài năng đặc biệt của tôi”. Sydney thả cô ra và nghiêng một bên vai dựa vào cây sung dâu, nụ cười uể oải của anh không thích hợp với ánh nhìn cảnh
cáo trong mắt anh.
Lottie buộc lại khăn chùm đầu của cô đã bị tuột xuống trong những hoạt động náo nhiệt lúc nãy. “Tôi đã che tóc lại, tôi không nghĩ ra bằng cách nào ngài lại nhận ra tôi?”.
“Tôi biết cách cô chuyển động”.
Cô không trả lời, đắm chìm trong một sự pha trộn giữa niềm vui thích và không chắc chắn. Đó là một sự bày tỏ lời khen ngấm ngầm. Nhưng anh là một người lạ, anh không biết cô đủ lâu, cũng như đủ tốt, để nhận ra cái gì thuộc về bản chất và sự tinh tế.
“Ngài có thích lễ hội tháng Năm không, thưa ngài?” Cô hỏi trong khi cô buộc lại chiếc khăn trở lại chỗ của nó.
“Tôi thích ngắm cô”.
Mắt cô hẹp lại trong sự đe đọa giả đò. “Ngài có ý định nói cho một người biết rằng ngài đã nhìn thấy tôi?”
Ngài Sydney dịch lại gần hơn, tựa như để truyền đạt tin tức gì đó bí mật. “Sẽ không nói nếu như cuộc sống của tôi phụ thuộc vào nó”
Mỉm cười, Lottie nghiêng vai tựa vào thân cây, soi dáng điệu bộ của anh. “Ngài sẽ tham gia đêm truy tìm các cô gái như những người đàn ông trẻ khác chứ?”
“Còn tùy thuộc”. Một ánh nhìn tán tỉnh lóe lên trong mắt anh. “Cô sẽ chạy xuyên qua rừng với hy vọng bị bắt chứ?”
“Chắc chắn không”.
“Vậy hãy chấp nhận tôi hộ tống cô trở lại ngôi nhà. Tôi sẽ không thích cô bị mai phục bởi vài gã trẻ tuổi phấn khích trong làng”.
“Oh, tôi không định chạy thoát khỏi bất kỳ ai trong số bọn họ”. Lottie nói tự tin. “Tôi biết những khu rừng này tương đối yên tĩnh, và tôi đủ nhỏ để có thể trở thành mục tiêu dễ dàng săn đuổi giữa các thân cây. Không ai có thể bắt được tôi”.
“Tôi có thể đấy”.
“Với một người đàn ông to lớn như ngài ư? Tôi không nghĩ vậy. Trong khu rừng này, với những bụi cây thấp, ngài sẽ gây nên sự ồn ào tựa như một con voi đang lên cơn thịnh nộ vậy”.
Cơ thể anh dường như căng ra, sự đánh giá láo xược thách thức anh đến độ gần như có thể sờ mó được.
“Cô có thể ngạc nhiên đấy…”Anh bắt đầu, và dừng lại khi anh bị phân tâm bởi tiếng kêu thét của một người đàn bà từ đâu đó bên phía trái họ, dường như là một cô thôn nữ đã bị bắt bởi một tên trai trẻ dâm đãng. Một thoáng im lặng, rồi sau đó những tiếng rên rỉ lớn dần của cơn hoan lạc vẳng xuyên qua rừng cây. Khi Sydney quay lại với Lottie, cô đã rời khỏi.
Cười thầm, cô trượt xuyên qua những thân cây như một hồn ma, vén váy cô lên đến tận đầu gối để đỡ gặp phải trở ngại từ những cành cây. Cô dễ dàng lướt qua mê cung của những thân cây, và những cây nhỏ mềm mại, tới khi cuối cùng tất cả những trở nên im lặng và không có dấu hiệu gì của bất kỳ ai đằng sau cô. Ngừng lại để thở, Lottie nhìn liếc qua vai. Không có bất kỳ chuyển động nào ngoại trừ những tiếng động ngắt quãng từ phía cuộc liên hoan của May Day.
Hoặc là ngài Sydey đã quyết định không đuổi theo nữa, hoặc là ngài đã mất dấu cô giữa chừng cuộc tìm kiếm. Một nụ cười chiến thắng viền quanh môi cô, cô đã chứng minh được mình. Quay lại, cô tiếp tục đi về hướng Stony Cross Park, và thét lên trong sự báo động khi cô đâm sầm vào trong một cơ thể đàn ông cứng rắn. Cô bị túm vào một lồng ngực vững chãi, đôi cánh tay mạnh mẽ khuất phục cô dễ dàng. Đó là Ngài Sydney, tiếng cười trầm thấp của anh vang lên bên tai cô. Choáng váng, cô dựa vào anh, đòi hỏi một sự nâng đỡ tạm thời trong khi cô cố đấu tranh để lấy lại sự thăng bằng cho mình.
“Làm thế nào mà ngài đứng trước tôi vậy?”. Cô hỏi không ra hơi.
“Tăng tốc bên cánh”. Những ngón tay anh nhẹ nhàng tìm cách cởi khăn buộc trên đầu cô, trượt nó xuống từ mái tóc đẹp mượt mà của cô, để lộ ra những lọn tóc tết cuộn ngay ngắn trên gáy. Anh để cho cái khăn rơi xuống đất. Một nụ cười len lỏi trong giọng anh. “Cô không thể thoát khỏi tôi, cô biết chứ”. Những từ ngữ chêu trọc dường như ẩn tàng một sự cảnh cáo.
Lottie đứng im trong sự che chở của cơ thể anh, say sưa sự ấm áp của anh, mùi vị đàn ông của anh. Bằng cách nào cô có thể một mình trong bóng tối với anh? Cô không tin vào tư thế hiện tại. Cô chỉ có một kết quả trước sự thu hút hấp dẫn từ anh… một sự thu hút dường như được đáp lại mãnh liệt.
Dường như họ cùng rơi vào im lặng, Lottie bắt đầu nhận thức về một cặp gần đó, hình dáng lõa lồ vặn xoắn của bọn họ có thể được nhận thấy xuyên qua những cái cây.
Những âm thanh rên rỉ của cuộc truy hoan mang tới một luồng hơi nóng cho mặt Lottie.
“Mang tôi trở lại ngôi nhà, làm ơn” Cô nói.
Ngài Sydney buông cô ra. Lottie bước đi, gần như đụng vào một cây thân cây lớn đằng sau cô. Đi theo, anh ấn cô và thân cây lớn, sử dụng cánh tay anh bảo vệ cô khỏi vỏ cây xù xì. Hơi thở cô trở nên rõ ràng.Tay cô trượt tới cánh tay anh, nơi những múi cơ gồ lên hung bạo hiện rõ qua làn áo choàng của anh. Cô biết rằng anh sẽ hôn cô, rằng anh muốn cô. Và Chúa giúp cô, cô cũng muốn anh.
Anh cẩn thận vuốt ve đường viền má cô, thật thận trọng, tựa như cô là một sinh vật hoang dại sẽ chạy trốn bởi sự hấp tấp . Hơi thở cô nhanh hơn khi anh chạm vào cằm cô và nghiêng đầu cô ra phía sau trong một khía cạnh của sự đầu hàng. Khuôn miệng đàn ông của anh cúi xuống cô, nhào nặn, tán tỉnh cho tới khi cô mở môi mình trong một tiếng thở gấp khoan khoái. Đầu lưỡi anh chạm vào cạnh răng cô, liều lĩnh tiến xa hơn, lướt nhẹ bên trong má cô trong sự thiêu đốt, nhẹ nhàng thám hiểm. Nụ hôn khiến đầu óc cô quay cuồng, và cô choàng tay quanh cổ anh trong sự liều lĩnh lấy lại cân bằng. Anh không để cô chịu nhiều hơn trọng lượng của anh, anh cẩn thận ghim cô vào giữa cơ thể anh và cây sồi cứng sau lưng cô. Cô uốn người và lôi kéo anh, cho tới khi anh tạo ra một âm thanh xoa dịu và trượt bàn tay anh xuống lưng cô.
Sự mơn trớn chậm chạp chỉ càng làm tăng thêm điều cô muốn, khiến cô uốn cong vào anh một cách mù quáng, tìm kiếm theo bản năng. Cô cảm thấy cái gì đó chạm vào lớp vải chiếc váy thô của cô… chỗ phồng lên rất quen thuộc giới tính của anh. Chiều dài cứng rắn của anh ăn khớp hoàn hảo với hình chữ V giữa hai chân cô. Sự cứng rắn của anh ấn vào nơi mềm mại của cô, miệng anh chiếm hữu miệng cô tinh tế, trong khi cánh tay anh vòng quanh cô. Cô trượt tay mình vào tóc anh, uốn những ngón tay quanh da đầu anh, bên dưới những lọn dày ánh lên như lụa dưới ánh trăng.
Một hơi thở thô bạo thoát ra từ anh, và môi anh trượt dọc xuống cổ họng cô. Thậm chí trong sự ngây thơ của mình, cô vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc từ những cái chạm thận trọng của anh, sự đói khát bị anh kiềm chế chặt chẽ. Chiếc áo nông dân của cô trượt xuống một bên vai, để lộ ra làn da trắng ngà. Những ngón tay anh choàng qua sườn cô kéo đến đường viền ở cổ và khéo léo giật mạnh khiến mảnh vải lanh nhàu nát trượt xuống. Dần dà tay anh dễ dàng luồn vào bên dưới áo lót của cô.
Cô tròn trịa, núm vú mềm se khít lại trước những vết chai của ngón tay anh, đỉnh nhọn trở nên cứng và ấm áp hơn với mỗi cái búng xoay tròn.
Lottie ấn mặt cô vào khúc cong ở cổ và vai anh. Cô phải dừng anh lại ngay bây giờ, trước khi cô bị hoàn toàn phá hủy. “Không, làm ơn dừng lai. Tôi xin lỗi”.
Tay anh trượt vào trong áo khoác của cô, và anh chạm vào đôi môi ẩm ướt của cô với những ngón tay anh. “Tôi làm em sợ à?” Anh thì thầm.
Lottie lắc đầu, cách nào đó cưỡng lại sự thôi thúc lao vào trong vòng tay anh tựa như một con mèo sưởi nắng. “Không… tôi chỉ sợ bản thân mình”.
Vì lý do nào đó, sự thú nhận của cô khiến anh mỉm cười. Ngón tay anh dời đến cổ họng cô, vạch một nét mảnh mai tạo nên sự nhạy cảm khiến cô hụt hơi. Kéo chiếc áo nông dân trở lại lên vai cô, anh buộc lại sợi ruybăng ở cổ áo đã bị tháo tung ra.
“Vậy tôi sẽ dừng lại”, anh nói. “Đi nào… tôi đưa em về nhà”.
Anh đi sát gần cô khi họ tiếp tục xuyên qua rừng, thỉnh thoảng di chuyển để đẩy một cành cây ra khỏi đường đi, hay nắm lấy tay cô để hướng dẫn cô khỏi những chỗ gồ ghề trên con đường mòn. Tương tự như ở trong rừng của StonyCrossPark, Lottie không cần đến sự trợ giúp của anh. Nhưng cô chấp nhận sự giúp đỡ với thái độ ngần ngại. Và cô không phản đối khi anh dừng lại lần nữa, môi anh tìm lấy môi cô dễ dàng trong bóng tối. Miệng anh ấm áp và ngọt ngào khi anh hôn cô ép buộc… những nụ hôn xoắn xuýt, chậm chạp mang theo sự mãnh liệt cần có đến kiểu tán tỉnh xấu xa.
Say sưa với cơn khoái lạc, Lottie để tay cô lang thang tới mái tóc dày rối bời của anh, cái gáy cứng như sắt ở cổ anh. Khi nhiệt độ ở chỗ phồng lên đã tăng tới mức không kiểm soát nổi, ngài Sydney rên lên nhè nhẹ.
“Charlotte…”
“Lottie” Cô nói với anh không kịp thở.
Anh ấn môi anh vào chỗ thái dương cô và nâng niu cô bằng cơ thể đầy sức mạnh của anh khi mà cô dường như mỏng manh đến không tưởng. “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ tìm được ai đó giống như em”. Anh thì thầm. “Tôi đã tìm kiếm em quá lâu.. cần có em…”
Lottie rùng mình và ngã đầu cô vào vai anh. “Điều này không có thực”. Cô nói yếu ớt.
Môi anh chạm vào cổ cô, tìm thấy một nơi khiến cô cong lại một cách không chủ định. “Điều gì có thực cơ?”.
Cô chỉ vào hàng rào cây thủy tùng là ranh giới của lãnh địa phía đông. “Mọi thứ đằng sau kia”. Cánh tay anh siết chặt, và anh nói với giọng đứt quãng. “Hãy để tôi tới phòng em, dù chỉ là một lúc thôi”.
Lottie phản ứng lại với một nụ cười run rẩy, biết chính xác điều gì sẽ xảy ra nếu cô chấp nhận nó. “Tất nhiên là không”.
Nhẹ nhàng, những nụ hôn nóng bỏng trượt trên làn da cô. “Em an toàn với tôi. Tôi sẽ không bao giờ đòi hỏi hơn những điều mà em vui lòng cho phép”.
Lottie nhắm mắt lại, đầu cô quay cuồng. “Vấn đề là…” cô rầu rĩ nói. “Em sẽ tặng cho ngài còn nhiều hơn là tất cả”.
Cô cảm nhận nụ cười của anh uốn trên má cô.
“Đó là vấn đề ư?”
“Oh, vâng”. Rời xa khỏi anh, tay Lottie ôm lấy khuôn mặt nóng bừng của cô và thở dài lưỡng lự. “Chúng ta phải dừng việc này lại. Em không tin vào bản thân mình trước ngài”.
“Em không nên”, anh khàn khàn đồng ý.
Âm thanh những hơi thở của họ trộn lẫn trong bóng tối.
Anh quá ấm áp và mạnh mẽ khiến Lottie khó có thể giữ được việc cô tự động nhảy vào anh. Đáng lẽ ra cô phải buộc mình sử dụng lý trí. Ngài Sydney sẽ rời khỏi đây sớm, và ký ức của đêm nay sẽ nhạt dần theo thời gian. Cô không phải là kẻ có ý chí yếu ớt, hay ngu ngốc để có thể bị quyến rũ quá dễ dàng.
“Ít nhất hãy để tôi đưa em về tới ngôi nhà”. Ngài Sydney cố gắng thuyết phục. “Nếu chúng ta bị nhìn thấy cùng nhau, tôi có thể giải thích như đó là một cuộc gặp gỡ”.
Lottie do dự, sau đó gật đầu. “Và chúng ta sẽ đi hai hướng phía sau lưng sân thượng chứ?”
“Vâng”.
Đưa tay ra mời cô, ngài Sydney đồng hành với cô tới cầu thang đôi bằng đá ở phía sau trang viên. Họ cùng giữ im lặng khi leo lên sân thượng mà từ đó có thể nhìn toàn bộ nhà vườn.
Ánh sáng chan chứa từ ngôi nhà chính xuyên qua rực rỡ ra từ vô vàn những ô cửa sổ và cửa kiểu Pháp. Sân thượng, thường là nơi các khách khứa hút thuốc và uống rượu vang đỏ, đã bị bỏ trống, dường như tất cả mọi những đều ở trong làng hoặc chơi bài và bi lắc bên trong.
Một hình dáng đơn độc thư giãn trong chiếc ghế đặt gần bao lơn. Anh lười biếng hít vào một hơi xì gà, tỏa ra một luồng khói mỏng uốn lượn trong không khí tựa như một hồn ma biến mất. Mùi thuốc lá đắt tiền xộc vào mũi Lottie khi cô bước lên bậc thang trên cùng. Dạ dày cô giật giật sợ hãi khi cô nhận ra người đàn ông đó là ai.
“Ngài Westcliff”, cô lẩm nhẩm, tự động nhún gối chào.
Không dễ dàng gì cô tự hỏi việc ngài bá tước sẽ làm vì việc cô đi cùng ngài Sydney.
Ngài bá tước vẫn ngồi im khi anh quan sát cả hai người bọn họ. Ánh sáng khúc xạ từ những cửa sổ chiếu lên mái tóc đen như than của anh và tạo nên những góc khuất qua những đường nét góc cạnh và mạnh mẽ của anh. “Cô Miller”, anh nói với giọng lúng túng, và gật đầu lạnh nhạt tới người đi cùng cô. “Sydney. Thật là một thời gian thích hợp. Có một vấn đề mà tôi muốn bàn luận với anh”.
Chắc chắn là ông chủ đã không hài lòng về cô, Lottie cụp mắt hướng xuống nhìn những phiến đá lát đá nền sân thượng. “Ông chủ, hãy thứ lỗi cho tôi. Tôi đã tới làng xem vũ hội, và…”.
“Cô đã làm nhiều thứ hơn những hơn là đi xem, điều đó thật hiển hiện”, Ngài Westcliff nhận xét nhẹ nhàng, ánh nhìn sắc ngọt của anh quét qua bộ quần áo quê mùa cô đang mặc.
“Vâng, tôi đã tham dự một phần của điệu nhảy Maypole. Và ngài Sydney đề nghị đưa tôi về nhà…”.
“Tất nhiên là anh ta đã làm vậy”. Ngài bá tước mỉa mai nói, rít một hơi xì gà nữa. Làn khói xanh xám cuộn lại và xoáy lên trên. “Không cần thiết phải tỏ ra quá lo lắng như thế, cô Miller. Theo như tôi biết, cô sẽ không bị ngăn cấm tìm kiếm các trò giải trí trong làng, nhưng sẽ là khôn ngoan hơn nếu như các hành động đó không đến tai bà bá tước quả phụ”. Ngài vung tay với điếu xì gà của mình. “Cô có thể đi bây giờ, trong khi tôi thảo luận vài điều với ngài Sydney”.
Lottie gật nhẹ đầu thận trọng “Vâng, thưa ngài”.
Khi cô bắt đầu rời đi, cô ngạc nhiên cảm thấy bàn tay ngài Sydney nhẹ nhàng giữ cánh tay cô lại.
“Chờ đã”.
Lottie bất động trong sự rối loạn hoàn toàn, mặt cô ngập tràn màu sắc. Cô không thể tin rằng anh dám nắm lấy cô trước mặt ngài bá tước. “Thưa ngài”. Cô thì thào trong sự phản kháng.
Sydney không nhìn lại cái liếc mắt của cô, ánh nhìn chằm chằm của anh bất động có mục đích vào những đường nét ghồ ghề của ngài bá tước. ” Trước khi cô Miller rời đi, ngài tốt hơn nên nói cho tôi điều này là về cái gì”.
“Điều này về cái gọi là gia đình của anh”. Ngài Westcliff nhẹ nhàng nói. “Và cái gọi là quá khứ của anh”. Những từ ngữ dường như rung lên sự kết tội.
Lottie nhận ra từ nét biểu hiện của ngài bá tước rằng có điều gì đó rất tệ. Nếu có bất kỳ sự nồng ấm nào còn nấn ná lại từ những khoảnh khắc kỳ diệu trong rừng, nó đã bị phá hủy một cách đột ngột.
Hoang mang, cô nhìn ngài Sydney. Khuôn mặt của anh đã thay đổi theo cách nào đó, nó không còn khá là đẹp trai nữa, mà đột nhiên nó cứng rắn và lạnh lùng. Nhìn anh bây giờ, ai đó sẽ tin rằng người đàn ông này có thể làm bất kỳ việc gì. Đột nhiên cô không thể tin rằng vài phút trước đây cô đã hôn đôi môi nghiêm nghị đó, rằng đôi tay anh đã vòng quanh cô thân mật. Khi anh nói, thậm chí giọng anh cũng khác, âm điệu dường như thô hơn một chút. Lớp mặt nạ quý tộc vừa bị lột đi, để lộ ra vẻ chai đá bên dưới. “Tôi thích thảo luận chuyện này trong một trường hợp riêng tư hơn”. Anh nói với ngài bá tước.
Ngài bá tước nghiêng đầu với một thái độ lịch sự băng giá. “Có một phòng học bên trong cánh nhà. Chỗ đó ổn chứ?”.
“Được”. Sydney dừng lại thong thả trước khi thêm vào. “Cô Miller sẽ đi cùng chúng ta”.
Lottie nhìn anh trống rỗng. Yêu cầu của anh thật vô lý. Đột nhiên cô cảm thấy lạnh toàn thân, và một cơn rùng mình chạy dọc xuống xương sống cô. “Tại sao?” Cô hỏi qua đôi môi khô.
“Cô ấy chẳng liên quan gì đến việc này”, Ngài Westcliff nói cộc lốc, đứng lên từ ghế của ngài.
Mặt ngài Sydney vẫn tăm tối và im lặng. “Cô ấy có mọi thứ cần phải làm với nó”.
Lottie cảm thấy cô trở nên nhợt nhạt. Toàn bộ cơ thể cô dường như bị kim châm và bừng cháy, tựa như cô vừa ngã vào một hố băng. Cô nhận ra rằng thật khó khăn để nói hoặc di chuyển khi sự nghi ngờ tê liệt sợ hãi đang bao trùm lấy cô.
Ngài bá tước bỏ điếu xì gà trên sân thượng và di nó bằng chân ngài. Có một sự thiếu kiên nhẫn đặc trưng trong âm vực giọng nói của ngài. “Cô Miller, cô có muốn tham gia cùng chúng tôi chứ? Dường như chúng tôi có một vấn đề nhỏ cần phải làm sáng tỏ”.
Gật đầu như một con rối thời trang, Lottie đi theo ngài bá tước vào trong nhà, trong khi bản năng của cô gào thét rằng cô hãy bỏ chạy. Cô đã có một cơ hội nhỏ nhoi nhưng dù sao đi nữa cô cũng đã lựa chọn điều này. Bắt buộc mình phải trở nên bình tĩnh, cô đi theo hai người đàn ông tới một phòng riêng, với những ô cửa bằng gỗ hồng đào sáng rực hồng hào dưới ánh sáng đèn. Căn phòng chắc chắn và nghiêm trang, với những chiếc ghế nhồi cần thiết vuông vắn, và không có sự trang trí đơn giản cho những tấm kính cửa sổ nhuộm màu cổ xưa.
Khi ngài Westcliff đóng cửa, Lottie cẩn thận giữ khoảng cách tốt nhất có thể giữa cô và ngài Sydney. Một linh cảm báo điềm gở gần như khiến cô phát ốm. Cô có thể không cần nhìn ngài Sydney, nhưng cô vẫn nhận thức mạnh mẽ về sự hiện diện của anh.
Ngài Westcliff hỏi. “Cô có muốn ngồi xuống không, cô Miller?”.
Lottie lắc đầu câm lặng, lo sợ rằng nếu cô có bất kỳ chuyển động nào, cô sẽ bị vỡ vụn.
“Rất tốt”. Sự chú ý của ngài Westcliff chuyển sang ngài Sydney. “Chúng ta hãy bắt đầu với những thông tin tôi vừa nhận được hôm nay. Ngay khi nhận được thông báo về chuyến viếng thăm của anh tới Stony Cross Park, tôi dự định sẽ thực hiện những điều tra về anh. Tôi nghi ngờ rằng anh đã không hoàn toàn thật thà trong vài vấn đề, mặc dù tôi không cần đặt ngón tay mình vào để biết xem nó là cái gì”.
Biểu lộ của ngài Sydney có vẻ thư giãn nhưng vẫn chăm chú lắng nghe, cặp mắt màu xanh đậm của anh quay trở lại với cái nhìn chằm chặp của ngài bá tước “Và tất cả những kết quả điều tra của ngài là gì, thưa bá tước?”.
“Đó là không có tử tước Sydney”. Westcliff nói cụt lủn, lờ đi tiếng thở mạnh của Lottie khi ngài tiếp tục. “Phả hệ gia đình đã chấm dứt xấp xỉ hai mươi năm trước, khi ngài tử tước Sydney thực sự đã chết sine prole mascula superstite – không có một người con trai hợp pháp để kế tục tước hiệu. Điều đó dẫn tới câu hỏi… anh là thằng quái nào? Và mục đích của anh ở đây là gì?”.
“Tôi là Nick Gentry”.
Mặc dù Lottie chưa từng nghe tới cái tên này, ngài Westcliff dường như lại nhận ra nó. “Tôi hiểu rồi”, ngài nói nhẹ nhàng “Điều đó giải thích tại sao ngài Ross lại liên quan. Xem ra anh đến là vì công việc ở Bow Street”.
Lottie thở mạnh trong sự ngạc nhiên khi cô nhận ra rằng anh là một cảnh sát Bow Street. Cô đã nghe về một nhóm nhân viên nhỏ, tinh nhuệ, những người đã làm mọi thứ từ việc giải quyết các trường hợp giết người, đến việc phục vụ như là người bảo vệ cho tầng lớp quý tộc. Họ được biết đến với hiệu quả làm việc và sự gan dạ tới mức tàn nhẫn, và thậm chí họ đã đạt đến sự nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu. Thảo nào người đàn ông này dường như khác tất cả các vị khách khác nơi đây. “Tôi đi săn”, anh đã từng nói với cô, bỏ qua chi tiết rằng con mồi của anh chỉ có hai chân.
“Không thường xuyên”, Gentry nói trả lời cho câu hỏi của Westcliff. “Thỉnh thoảng tôi cũng nhận vào vụ riêng tư”.
Anh chuyển sang liếc nhìn khuôn mặt căng thẳng của Lottie. “Hai tháng trước đây tôi đã được ngài Radnor thuê để truy tìm vị hôn thê chạy trốn của ngài, Charlotte Howard, người đã mất tích hai năm nay”.
Lottie hoàn toàn đứng im, trong khi cơn đau ác nghiệt chà xát trong lồng ngực cô và rò rỉ toàn thân cô. Đôi môi cô rung lên trong sự phản đối mạnh mẽ, những không có từ nào thoát ra từ đó. Thay vào đó cô nghe thấy một tiếng hét nhỏ nghẹn nào, không mạch lạc khi bản thân cô đã nhận ra sự thực. Cô không đủ tỉnh táo để di chuyển, nhưng đột nhiên cô băng ngang qua phòng, vồ lấy khôn mặt sẫm màu của Gentry, trong khi cơn thịnh nộ và sự sợ hãi nhào xuống xung quanh cô một cuộc tấn công của những con chim ó.
Một lời nguyền rủa man dại vang lên bên tai cô, và cổ tay cô bị túm lấy trong một cái siết chặt, nhưng cô đã không, không thể, dừng vật lộn. Mồ hôi và nước mắt tràn trên khuôn mặt cô, và cô thở trong trong tiếng thét thổn thức, đấu tranh cho cuộc sống của cô, cho tự do đã bị cướp đoạt khỏi cô. Nơi nào đó trong tâm trí mình, cô rằng biết cô đang hành động như một người đàn bà man dại, điều đó không đúng với cô, nhưng cô dường như không thể dừng bản thân lại.
“Dừng lại đi, Lottie”, Gentry gầm gừ, lắc người cô dữ dội. “Tỉnh táo đi, vì Chúa…”.
“Tôi không muốn quay về” cô thét lên, đau đớn giận dữ. “Tôi sẽ giết ngài trước, ôi Chúa ơi, tôi ghét ngài, ghét ngài…”.
“Lottie”. Một giọng nói lạnh lẽo rành mạch cắt ngang cơn đau quằn quại xuyên vào sự đau khổ của cô. Đó là giọng của ngài Westcliff. Một cánh tay mạnh mẽ của ngài trượt quanh cô từ phía sau, và ngài kéo cô ra khỏi Gentry. Cô quay lại đằng sau chống lại ngài tựa như một con thú khiếp hãi.
“Đủ rồi”, Westcliff nói vào tai cô, cánh tay ngài siết chặt như gọng thép. “Anh ta sẽ không mang cô đi, Lottie. Tôi thề đấy. Cô biết rằng tôi luôn giữ lời hứa của mình. Bây giờ hãy hít một hơi thở thật sâu vào. Thêm nữa nào.”
Bằng cách nào đó giọng nói nghiêm khắc, trầm tĩnh của ngài bá tước đã tác động đến cô khi mà không điều gì có thể, và cô thấy bản thân mình tuân lời. Ngài hướng cô đến một chiếc ghế và đặt cô ngồi xuống. Suy yếu dựa vào hông ngài, ngài ghìm cô bằng những cái nhìn cứng rắn, đen sẫm. “Hãy ở yên đây, và thở đều vào”.
Lottie gật đầu ngớ ngẩn, mặt cô vẫn còn lem luốc vệt. “Đừng để anh ta tới gần tôi”, cô thì thào.
Đứng lên, Westcliff bắn cho gã cảnh sát Bow Street một cái nhìn cứng như đá. “Giữ khoảng cách nhé, Gentry. Tôi sẽ không để ý về việc ai là kẻ đã trả tiền cho anh. Anh đang ở trên lãnh địa của tôi, và anh sẽ không làm bất kỳ việc gì mà không có sự chấp thuận của tôi”.
“Ngài không có quyền yêu cầu đối với cô ấy”, Gentry nhẹ nhàng nói. “Ngài không thể giữ cô ấy ở đây được”.
Westcliff đáp trả với một tiếng khịt mũi khinh miệt. Tiếp tục đi tới bàn, ngài rót một lượng nhỏ chất rượu màu hổ phách vào cái ly thủy tinh. Mang cái chất lỏng đó tới cho Lottie, ngài ấn những ngón tay run rẩy của cô xung quanh cái ly. “Uống cái này”, ngài nói cụt ngủn.
“Tôi không…” cô bắt đầu, nhưng ngài đã ngắt lời cô bằng một giọng nói hoàn toàn uy quyền. “Bây giờ. Từng hớp một”.
Nhăn mặt, cô nuốt chửng vài giọt và ho khi phổi và họng cô như đang đầy lửa. Đỏ mặt vì điều đó, cô thở dài run rẩy. “Cảm ơn”, cô khàn khàn nói.
Cô giữ ánh mặt chặt lấy ngài, không thể nhìn vào Gentry. Cô chưa bao giờ mơ rằng có thể tồn tại loại hủy hoại này… rằng cô đã suy sụp vì một người đàn ông đẹp trai với đôi mắt khắc nghiệt và sức mê hoặc phóng đãng… người đàn ông đầu tiên mà cô đã hôn. Nỗi đau của sự phản bội, cảm giác tan nát nhục nhã thực sự là quá lớn để chịu đựng.
“Nào”, Westcliff nói đều đều, lấy một chiếc ghế bên cạnh Lottie. “Phản ứng của cô đối với ngài Gentry đã cho thấy rằng dường như cô quả thực đúng là Charlotte Howard”. Ngài chờ cho tới khi cô gật đầu ngắn gọn rồi mới tiếp tục. “Và sự thực rằng cô là vợ chưa cưới của ngài Radnor?”.
Lottie cam đoan bởi sự hiện diện đầy sức mạnh của ngài bá tước, biết rằng việc duy nhất ngài muốn làm là giữ cô an toàn khỏi những con thú săn mồi đang ẩn náu đâu đây. Nhìn vào những đường nét lờ mờ của ngài Westcliff, cô cố gắng tìm những từ ngữ chính xác để khiến ngài hiểu được hoàn cảnh hiện tại của cô.
Khi ngài bá tước nhìn thấy sự xúc động của cô, ngài đã khiến cô ngạc nhiên khi chìa tay ra và nắm lấy tay cô trong bàn tay to lớn của ngài. Cái nắm tay của ngài mạnh mẽ và an toàn, dường như khiến cho nỗi sợ hãi trong cô tan biến. Lottie đã sửng sốt trước sự ân cần của ngài. Ngài chưa từng thể hiện cho cô thấy sự quan tâm kiểu này… thực ra dường như chưa từng chú ý đến cô quá nhiều.
“Đó chưa bao giờ là lựa chọn của tôi”. Cô nói với ngài. “Đó là một sự sắp xếp khi tôi còn là một đứa trẻ. Cha mẹ tôi đã hứa với ngài Radnor rằng tôi sẽ trở thành vị hôn thê dưới sự bảo trợ của ngài. Tôi đã rất khó khăn để chấp nhận vị trí đó, nhưng Radnor là người không có lý lẽ – không đúng mực – trong sự đánh giá của tôi. Kế hoạch của ngài ấy là khiến cho tôi bị bóc trần không còn là tôi – ngài coi tôi tựa như một con vật cần phải được huấn luyện để làm vừa lòng ngài. Đủ để nói rằng tôi thà chết còn hơn. Ngài phải tin tôi, tôi chưa từng cầu xin về điều đó…”.
“Tôi tin cô”. Vẫn sở hữu bàn tay cô, Westcliff liếc qua Nick Gentry. “Đã quen biết cô Miller trong một thời gian, tôi chỉ có thể cho rằng việc cô ấy phản đối kết hôn với Radnor là sự thực”.
“Đúng thế”, ngài cảnh sát hưởng ứng tức thì. Anh lang thang tới gần lò sưởi với một vẻ lười biếng dễ nhầm lẫn, một cánh tay nhàn nhã đặt trên bề mặt lò sưởi. Những lưỡi lửa màu đỏ sáng rực bao phủ cả khuôn mặt sẫm màu của anh. “Radnor là một con lợn. Nhưng bên cạnh điều đó, bố mẹ cô đã đồng ý cho cuộc hôn nhân này. Tiền, một sự ra giá tuyệt vời, có thể làm thay đổi mọi quyền kiểm soát. Và nếu tôi không tìm được cô, Radnor sẽ gửi cả tá kẻ khác giống như tôi để làm công việc đó”.
“Họ sẽ không tìm thấy tôi”, Lottie nói, cuối cùng cẩn thận nhìn vào ánh mắt anh. “Tôi sẽ đi lên tàu. Tôi sẽ biến mất…”.
“Cô gái bé nhỏ ngốc nghếch”. Gentry cắt ngang bằng một giọng trầm thấp. “Cô dự định dùng cả cuộc đời mình để chạy trốn ư? Lão sẽ gửi những người đàn ông khác theo sau cô, và nhiều nữa. Cô sẽ chẳng bao giờ có một khoảnh khắc thanh bình. Cô không thể chạy đủ nhanh hay đủ xa…”.
“Đủ rồi”, Westcliff cộc cằn nói, cảm thấy một cơn rùng mình chạy xuyên qua cơ thể Lottie. “Không, Lottie sẽ không lên thuyền cũng như cô ấy sẽ không tiếp tục chạy trốn khỏi ngài Radnor. Chúng ta sẽ tìm ra một con cách nào đó để cô ấy có thể lấy lại được cuộc sống bình thường”.
“Oh?” Một bên chân mày màu đen của Gentry nhướng lên trong sự chế nhạo. “Điều đó sẽ thật là thú vị. Ngài định đề xuất cái làm điều gì vậy, Westcliff?”.
Ngài bá tước vẫn im lặng trong khi cân nhắc các vấn đề.
Khi Lottie tiếp tục nhìn chằm chằm vào Nick Gentry, cô cố gắng suy nghĩ vượt qua cú sốc của cảm xúc. Cô sẽ tìm ra cách nào đó để thoát thân. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu để cho Radnor túm lấy cô như một con cừu chờ giết thịt. Những suy nghĩ của cô phải trở nên sáng suốt, vì đột nhiên ánh mắt như có lửa của Gentry nhìn chằm chằm vào cô.
“Như tôi biết, cô có thể có hai lựa chọn”, anh nhẹ nhàng nói.
Giọng cô dao động một chút khi cô đáp lại. “Đó là gì?”.
“Với sự xui khiến đúng đắn, tôi có thể bị thuyết phục để thả cô đi, trong trường hợp đó cô sẽ tiếp tục lẩn trốn khỏi Radnor cho tới khi cô bị bắt lần nữa. Hoặc… cô có thể thay đổi bản thân khỏi sự tìm kiếm dai dẳng của lão”.
“Ý của ngài là gì?”
Ngài Westcliff xen vào giữa sự im lặng căng thẳng. “Ý anh ta là kết hôn. Một khi cô đã kết hôn và ở dưới sự bảo hộ hợp pháp của một người đàn ông khác, Radnor sẽ ngừng sự truy đuổi lại”.
Lottie hạ ánh mắt xuống bàn tay mạnh mẽ đang bao bọc lấy tay cô. “Nhưng điều đó là không thể. Tôi không biết bất kỳ người đàn ông nào sẵn lòng…”. Cô dừng lại, cảm thấy ớn lạnh và tăm tối.
“Điều đó có thể”. Ngài bá tước bình tĩnh.
Khi Lottie nhìn Westcliff với cặp mắt dò hỏi, lời giễu cợt của Nick Gentry cắt ngang bầu không khí. “Định mang cô ấy trở thành nữ bá tước ư, thưa ngài?”.
Mặt ngài bá tước hoàn toàn vô cảm. “Nếu cần thiết”.
Sửng sốt, Lottie siết tay ngài thật chặt trước khi rút ra. Không thể tưởng tượng được rằng Westcliff lại sẵn lòng hy sinh. Có lẽ cô có thể cam chịu đưa thân vào viễn cảnh của một đám cưới không tình yêu. Sau tất cả, không chuyện gì có thể so sánh với việc trở thành bà Radnor. Dù sao đi nữa, ngài bá tước rất tốt, là một người đàn ông đáng kính trọng, và cô sẽ không giành lấy ngài theo cách đó.
“Ngài là một người tốt phi thường, thưa ngài”, cô nói với ngài. “Nhưng tôi sẽ không bao giờ kết hôn với ngài, khi mà ngài đáng được hưởng một cuộc hôn nhân tuyệt vời hơn xa một cơ hội thuận tiện. Ngài đã hy sinh quá lớn”.
“Đó khó có thể coi là sự hy sinh”, bá tước trả lời khô khan. “Và điều này là logic hợp lý cho những vấn đề của cô”.
Lottie lắc đầu, đôi mày đẹp đan lại khi một ý tưởng chợt đến với cô. “Có một cách thứ ba”.
“Đó là gì vậy?”
Một sự chín chắn điềm tĩnh băng giá trong Lottie, và đột nhiên cô cảm thấy mình như rời khỏi khung cảnh hiện tại, tựa như cô là một người chứng kiến công bằng hơn là một người trong cuộc. “Tôi chỉ chưa muốn nói bây giờ. Nếu ngài không phiền, thưa bá tước. Tôi muốn có vài phút riêng tư với ngài Gentry”.