Editor: Lạc Tâm Vũ
Khương Hiểu đứng yên tại chỗ, không nói chuyện giống như lưỡi bị buộc vào.
Chu Tu Lâm cất bước đi, trong không khí giống như có một cơn gió nhẹ thổi qua. Anh đi tới bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống, không nhanh không chậm nói: “Em lại đây.” Anh cười tươi với cô, nụ cười ôn hòa.
Đầu óc Khương Hiểu trống rỗng, như bị mê hoặc, lập tức đi tới. Chỉ là dừng lại cách xa anh hai bước, cô nhìn mũi chân của mình. Buổi sáng đi bệnh viện, cô đi đôi giày trắng nhỏ mới mua trước đó vài ngày, bây giờ giày trắng nhỏ bị giẫm lên mấy vết đen. Đôi giày này cô tốn sáu bảy trăm trăm, tiền lương của thực tập sinh cũng không cao, giày tốn một phần tư die,n; da.nlze.qu;ydo/nn tiền lương của cô, may mà tháng sau cô sẽ tuyên bố chính thức. Cô đi lần thứ hai, trong lòng cũng không tiếc. Ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía anh, đôi giày da trên chân anh kia, sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy giống với anh.
Chu Tu Lâm khẽ nhếch khóe môi, “Em đang khẩn trương?”
Khương Hiểu âm thầm hít một hơi, lắc đầu một cái.
“Vậy em sợ tôi?”
Khương Hiểu vẫn lắc đầu một cái.
Chu Tu Lâm im lặng trong phút chốc, “Ngồi xuống nói chuyện.” Giọng điệu của anh vẫn trước sau như một, không nhẹ không nhạt.
Khương Hiểu dùng sức bấm móng tay vào lòng bàn tay một cái, cuối cùng lấy hết dũng khí nhìn ánh mắt của anh. “Anh muốn nói chuyện gì?”
Cô vừa mở miệng, giọng nói hơi khàn, âm cuối còn mang theo một phần run rẩy. Cô đây không phải sợ anh thì là cái gì? Mi tâm của Chu Tu Lâm khẽ động, vỗ vỗ ghế sofa, ý tứ rất rõ ràng, Khương Hiểu ngoan ngoan ngồi xuống.
Anh hắng giọng, cuối cùng mở miệng, “Đêm đó tôi uống say.”
Hai gò má của Khương Hiểu ngượng ngùng liên tục nóng lên, cô nuốt nước miếng một cái theo bản năng, “Tôi____”
“Mặc dù tôi uống say, nhưng tôi vẫn còn có ý thức xảy ra chuyện gì. Sáng sớm tỉnh lại, em đi rồi.” Việc này hoàn toàn vượt khỏi phạm vi khống chế kịch bản của anh.
Khương Hiểu: “…..Đó là ngoài ý muốn.”
Vẻ mặt của Chu Tu Lâm có mấy phần nghiêm nghị, “Chuyện đêm đó đột nhiên xảy ra, tôi không có làm các biện pháp.”
Khương Hiểu khẽ cắn môi, trả lời một câu theo bản năng, “Tôi uống thuốc rồi.”
Chu Tu Lâm nhất thời sửng sốt, “Khương Hiểu, chẳng lẽ em không định tìm tôi____nói chuyện sao?”
“Nói chuyện gì?”
Chu Tu Lâm bị cô hỏi sững sờ, anh nhìn đôi mắt kia, nhàn nhạt, giống như đôi mắt của một chú mèo đơn thuần. Lúc này, rõ ràng cô căng thẳng như vậy, cứ một mực giả bộ bình tĩnh như vậy.
“Chu tổng, đêm đó là một ngoài ý muốn, tôi___” Cô có chút vội vàng, “Tôi cũng không muốn anh phải làm gì.”
“Nếu như tôi bằng lòng cho đây?”
“…Anh cho tôi tiền?”
Anh cười cười không nói.
Vẻ mặt Khương Hiểu buồn rầu, thậm chí còn đang đè nén tức giận. Mặc dù cô không giỏi tranh cãi với người khác, nhưng cũng nóng nảy. Anh coi cô là người như thế nào.
“Khương Hiểu, năm nay tôi 28 tuổi, độc thân, tình hình công việc em hẳn là biết đến.”
Khương Hiểu nghi ngờ mà nháy mắt mấy cái.
“Gia đình của tôi coi như đơn giản, có một em gái nhỏ hơn tôi sáu tuổi, nó ở nước ngoài học đại học, cha mẹ ở cùng nó, sắp tới bọn họ sẽ về nước.”
Khương Hiểu oán thầm, gia đình nhà họ Chu như vậy coi như đơn giản ư, vậy thế giới này cũng không có phức tạp.
“Em còn muốn biết gì nữa?”
Khương Hiểu cảnh giác: “Tôi muốn biết cái gì?”
Chu Tu Lâm thoáng dừng lại, “Chúng ta có thể lấy thân phận bạn bè trai gái qua lại.”
Một câu nói dâng lên ngàn tầng sóng.
Khương Hiểu chợt đứng lên, “Anh ở đây đùa gì thế?”
Chu Tu Lâm nhướng mắt, “Năm nay em 22 tuổi, sắp tốt nghiệp đại học, tôi và em chênh lệch sáu tuổi, tôi cảm thấy đây không phải là vấn đề.”
Khương Hiểu chỉ mình, “Anh biết tôi là ai không?”
Chu Tu Lâm gật đầu, “Em tên Khương Hiểu, Khương trong Khương Tử Nha*, Hiểu trong bình minh, 22 tuổi, chuyên ngành truyền thông Đại học J. Tốt nghiệp Trung học Tấn Thành.” Lại nói, còn là tiểu học muội của anh.
*Khương Tử Nha: là khai quốc công thần nhà Chu thế kỷ 12 trước Công nguyên và là quân chủ khai lập nước Tề tồn tại từ thời Tây Chu đến thời Chiến Quốctrong lịch sử Trung Quốc. Do là vị quân chủ đầu tiên của nước Tề, nên thông thường còn được gọi là Tề Thái Công (齊太公), còn gọi là Khương Thái Công (姜太公), Thái Công Vọng (太公望) hay Lã Vọng (呂望). (Nguồn: Wikipedia)
“Anh điều tra tôi?”
Chu Tu Lâm không giải thích, “Em nghĩ chuyện đêm đó, cứ quên đi như vậy?”
Khương Hiểu động não thật nhanh, “Chu tổng, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Tôi cũng cần một người bạn gái. Tháng sau tôi, mẹ tôi bọn họ từ nước ngoài quay về.”
Khương Hiểu xem như là hiểu, “Anh để tôi đóng giả bạn gái của anh?”
Chu Tu Lâm chưa trả lời cô, khóe miệng nhàn nhạt khẽ động.
Sắc mặt Khương Hiểu càng ngày càng trắng, nhưng nhìn thẳng anh. Rèm trong phòng làm việc không mở toàn bộ, mấy tia sáng tiến vào, ngược ánh sáng, cô không nhìn rõ khuôn mặt của anh, chỉ có đôi dfienddn lieqiudoon mắt kia, trầm tĩnh nhưng phát sáng rực rỡ, giống như ngọn hải đăng sáng lên trong đêm ở Tấn Thành vậy.
“Không được, tôi không thể. Đêm hôm đó là ngoài ý muốn, quên đi….” Cô quay mắt đi cố nén, anh đưa ra hấp dẫn. Làm bạn gái của anh, mặc dù cô rất muốn rất muốn. Điểm sáng nhỏ ngoài cửa sổ rắc đầy trong không gian nửa căn phòng, rực rỡ giống như ảo ảnh.
Lúc này ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa.
“Mời vào____”
Một người phụ nữ trung niên đẩy cửa ra, “Chu tổng, chị Ảnh tới.”
Chu Tu Lâm giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Pha cho cô ấy ly cà phê, nói một tiếng với cô ấy, một lát tôi tới.”
“Được.”
Phòng làm việc lại khôi phục sự an bình.
Chị trong công ty có thể gọi là “Chị Ảnh” chỉ có một chị Trình Ảnh. Quan hệ của Chu Tu Lâm và Trình Anh không phải là ít, trên mạng có suy đoán, bạn trai của Trình Ảnh thật ra chính là Chu Tu Lâm.
Trình Ảnh có thể đi đến hôm nay, không thể rời bỏ gia đình nhà họ Chu.
Giọng trầm thấp của Chu Tu Lâm vang lên lần nữa, Khương Hiểu hình như nghĩ đến cái gì, đôi mắt rũ xuống, mở miệng nói, “Thật xin lỗi, tôi không muốn.”
Chu Tu Lâm nhìn thấy gương mặt đó của cô, kiên nhẫn dò hỏi, “Tại sao?”
Trong lòng Khương Hiểu mất mác sa sút, mặc dù chuyện này con gái chịu thiệt, nhưng cô không muốn quá miễn cưỡng. “Anh lớn hơn tôi quá nhiều.”
Sáu tuổi….Quá nhiều.
Mặc dù lấy khả năng tranh cãi tốt nhất của Chu Tu Lâm gặp phải Khương Hiểu cũng không có lời để nói. Anh khẽ thở dài một cái: “Như vậy em muốn cái gì?”
Khương Hiểu nắm chặt tay, lắc đầu một cái, vẻ mặt chân thành, “Bây giờ tôi chỉ muốn làm việc cho giỏi.”
Làm việc cho giỏi, lý do này thực sự rất tốt.
Ông chủ anh cũng không thể đả kích tính tích cực trong công tác của cô.
“Nếu như có chuyện, có thể gọi điện thoại cho tôi.” Giọng anh vẫn ổn định như cũ, đồng thời đưa một cái thẻ ra, phía trên viết số điện thoại cá nhân của anh.
Khương Hiểu nhận lấy, cầm trong tay, cô nhìn lướt qua thẻ, trên đó viết:
Chu Tu Lâm
1**********
Chữ viết tay bằng bút máy, nét chữ tinh tế. Ngược lại không giống như danh thiếp, Khương Hiểu để tấm thẻ vào trong túi xách.
Đôi mắt Chu Tu Lâm dừng ở cô, thấy vẻ mặt cô kiên quyết, đột nhiên bật cười. Thì ra mình ở trong mắt cô không có sức hấp dẫn như vậy.
“Khương Hiểu, chúng ta có thể làm từ bạn bè lên.”
Khương Hiểu “Ồ” một tiếng.
Khương Hiểu ra khỏi phòng làm việc của anh, mới ra, hai chân như nhũn ra, cô cố chống đỡ dựa ở trên tường để không ngã xuống.
Cô vừa mới từ chối Chu Tu Lâm.
Vậy mà cô từ chối Chu Tu Lâm rồi.
Cô mới bỏ qua một khu rừng lớn. Nhưng là, hai người nói xong, cô vẫn không nói ra trọng điểm. Ví dụ như, nên làm gì với hạt giống nhỏ trong bụng này bây giờ?
Gần tối, Khương Hiểu về trường học, ăn cơm tối đơn giản trong phòng ăn rồi quay lại ký túc xá.
Lão đại và lão tứ trong ký túc xá bọn họ cũng đã về với ông bà rồi, lão nhị đang học nghiên cứu vẫn chưa đi.
“A, Khương Hiểu cậu quay về rồi! Học viện* gửi thông báo, chậm nhất là cuối tuần này, chúng ta phải dọn đi, cậu tìm được chỗ ở chưa?”
*Học viện: ở đây là nói tắt của Đại học viện hiệu, tức trường đại học.
“Tìm được rồi, Chủ nhật mình dọn đi.”
“Cậu ở đâu?”
“Số 2 gần tuyến xe điện ngầm.”
“Cậu làm sao vậy? Bị cảm nắng rồi? Sắc mặt nhìn không tốt lắm.”
Khương Hiểu vỗ vỗ mặt, “Trời nóng.” Cô lấy một tấm ảnh có ký tên từ trong túi xách ra, “Này, thần tượng của cậu.”
“Ồ, cảm ơn nha.” Hoàng Á kích động ôm cô hôn một cái, “Chung Nhất Thạc nhà mình đúng là đẹp trai. Cậu ở studio, có từng tiếp xúc với anh ấy không?”
“Anh ta mời chúng mình uống nước lạnh, người rất tốt.” Khương Hiểu chưa nói, một tháng qua anh ta và nữ chính rất thân mật.
“Làm trợ lý của minh tinh cũng vô cùng tốt nha, có thể gặp được minh tinh lớn mình thích.
Khương Hiểu cười cười.
“Đúng rồi, Hiểu Hiểu, đầu tháng bảy Lý Lị muốn kết hôn, phát thiệp mời cho chúng ta rồi.”
“Kết hôn?” Lúc này bọn họ vừa mới tốt nghiệp nha.
“Lý Lị mang thai ba tháng.”
Khương Hiểu há hốc mồm, “Đây cũng quá nhanh.”
“Cô ấy cũng nói chuyện với bạn trai bốn năm rồi, kết hôn cũng là chuyện sớm muộn.”
“Ý của mình sao Lý Lị mang thai?”
Hoàng Á ôm bụng cười lăn lộn, “Cậu ngốc nha! Không phải cô ấy và bạn trai sớm ở cùng chỗ sao? Chỉ là Lý Lị cũng quá có thể ẩn giấu, giấu diếm toàn bộ ba người chúng ta hàng tháng nha. Cô ấy kết hôn chúng ta cần phải nhốn nháo cho tốt.”
Khương Hiểu chột dạ đáp một tiếng, vội vàng đi thu dọn hành lý.
Tối thứ sáu, Chu Tu Lâm tham da dạ tiệc, trợ lý Tưởng cũng sớm mời Triệu Hân Nhiên tham dự.
Gần đây sự nổi tiếng của Triệu Hân Nhiên tăng lên, mấy đạo diễn, nhà sản xuất vừa mới thảo luận với cô bọn họ mời cô nhận dieendaanleequuydonn quay phim truyền hình. Thái độ của cô khiêm tốn nghiêm túc, để lại ấn tượng thật tốt cho người khác.
Cách đó không xa, Chu Tu Lâm đứng ở một chỗ với người chủ bữa tiệc ngôi sao xinh đẹp Mạc Dĩ Hằng.
Mạc Dĩ Hằng lớn lên tuấn mỹ, tính tình hoàn toàn khác với Chu Tu Lâm, không biết một đêm ném ra bao nhiêu mị nhãn về phía nhóm các nữ minh tinh ở đây. Mà như Chu Tu Lâm cũng sẽ nghĩ đến phụ nữ, có điều cũng chỉ là đứng xa nhìn.
“Tu Lâm, gần đây hình như anh rất thích vị này, đi đâu cũng mang theo.” Mạc Dĩ Hằng chỉ chỉ Triệu Hân Nhiên ở nơi xa.
Chu Tu Lâm cầm ly rượu vang trong tay, “Cậu suy nghĩ nhiều.”
Mạc Dĩ Hằng hài hước mà nhìn anh, “Nghe nói đêm hôm đó anh không về nhà?”
“Cậu biết thật nhiều.”
Mạc Dĩ Hằng đột nhiên ồ lên một tiếng, “Cái gì trên tay anh vậy? Bị cắn? Vết thương nhìn đã rất lâu nha. Chuyện gì xảy ra? Chó cắn hay sao?”
Chu Tu Lâm lạnh lùng nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng nghiêng người.
“Đừng dùng đôi mắt hoa đào của anh nhìn tôi. Làm gì à? Không phải người trong lòng anh cắn chứ? Tôi nói khẩu vị anh cũng thật nặng.”
Chu Tu Lâm thuận tay để ly xuống, “Tôi đi về.”
“Này, đừng đi chứ. Khó có khi tụ họp ở cùng một chỗ, buổi tối hai trận.” Mạc Dĩ Hằng khoác vai anh.
Chu Tu Lâm bắt lấy cánh tay của cậu. “Không có hứng thú.”
“Cắt!”
Chu Tu Lâm đi đến đại sảnh khách sạn, không nghĩ tới nhìn thấy Khương Hiểu ngồi ở một góc ghế sofa. Mấy cái túi sẫm màu để ở bên cạnh cô, phồng lên.
Khương Hiểu ngủ gật, hai ngày nay cô luôn cảm thấy cực kì buồn ngủ, buổi tối thường xuyên nằm mơ. Không mơ đến Chu Tu Lâm, chính là mơ một trẻ sơ sinh mông trần, thậm chí có một buổi tối cô còn die nd da nl e q uu ydo n nằm mơ thấy có một đứa trẻ con gọi cô là mẹ. Sau khi cô bị giấc mơ làm bừng tỉnh, một đêm không ngủ.
Cô lặng lẽ lên mạng điều tra, dường như say rượu không tốt với mang thai. Cô càng sợ rồi.
Khương Hiểu ngủ không sâu, nhận thấy được một ánh mắt đang nhìn mình thì, cô nheo mắt lại, mơ màng mà nói một câu: “Là anh à!”
Chu Tu Lâm đứng ở trước mặt cô từ trên cao nhìn xuống, tựa tiếu phi tiếu*, “Là tôi.”
*Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.