Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xin lỗi, em chỉ là con đĩ

Chương 10: Chờ đợi

Tác giả: Tào Đình

Những ngày hỗn loạn, tôi bận cuống cuồng ở công ty, nhưng tôi cũng không biết tôi đang bận cái gì. Tôi tìm việc để làm, nếu không tôi sẽ nhớ Hạ Âu vô cùng. Giờ đây cô ta ở trong lòng người đàn ông nào, kệ cho eo hay đùi có thêm vết bầm nào.

Đêm xuống tôi cũng không về nhà, tôi sợ phải vào một căn nhà trống rỗng, càng sợ cái người đàn bà chỉ vào bụng nói ở đây có đứa con anh. Tôi ngủ giấc đêm trong cái giường nhỏ sau văn phòng, hoặc đi tiêu khiển ở Yêu Lục với bạn.

Tôi trượt vào một ống cống lăng loạn bẩn thỉu. Đáng sợ nhất, là tôi không có ý định bò lên.

Có lẽ khoảng vào quá trung tuần tháng ba, tôi buộc phải về nhà lấy một tài liệu quan trọng trong máy tính. Tôi cố ý lang thang ở ngoài đường đến tận 2 giờ sáng mới về, như thế, nếu Hạ Âu có nhà, cô ấy cũng đã ngủ rồi.

Tôi mở khẽ cửa vào nhà, như đà điểu lẻn vào. Máy tính ở phòng khách, tôi không sợ Hạ Âu phát hiện ra tôi.

Nhưng tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Âu, cô thấy tôi, sững lại, rồi vội vã chạy đến giúp tôi cởi giầy.

Cơ thể cô vốn gầy gò, nay đã chỉ còn một bộ xương, ngước đôi mắt vui sướng nhìn khi đưa đôi dép lê cho tôi:

– Anh đã về rồi? Thay giầy đi!

Cô nói nhẹ nhõm, cố ý cất giọng cao, nhưng vẫn nghẹn lại ở hai chữ cuối.

Cô ta để đôi dép cạnh chân tôi, chờ tôi cởi giầy cô lại mang đôi giầy da của tôi cất vào tủ giầy. Đã hai năm nay cô hầu như mỗi ngày đều làm việc này, thuần thục và nhẹ nhõm.

Rồi khi cô ta có mang, tôi đã không để cô ta làm thế nữa, tôi chăm sóc cho cô, cô vẫn thường nũng nịu bảo, thôi anh đừng cướp nốt niềm vui cuối cùng của em.

Tôi cứ tưởng tôi có thể không còn yêu cô ta nữa, trải qua từng đó chuyện, ít nhất có thể mất đi phần yêu rồi.

Có lẽ khi thấy đôi tay đưa ra chạm vào giầy tôi, mắt tôi đã cay. Tôi nỗ lực kiềm chế để khỏi ôm cái thân hình tiều tuỵ kia.

– Sao cô chưa ngủ đi?

Cười với tôi, ngây thơ, không đáp lời, chỉ bảo em đi lấy cho anh tách cà phê.

Tôi nhìn cô đang cười và nghĩ, có lẽ mình lại đang rơi vào vòng tròn ma mị của cô ta.

Rót tách cà phê đến, bê ghế ngồi gần tôi. Tôi không ngoái lại cũng biết cô ta đang nhìn tôi.

Mùi vị quen thuộc trong không gian khiến tim tôi mềm nhũn.

Xong việc cần làm, tôi đứng dậy, cố để không nhìn phải ánh mắt cô, tôi không để cô ta có cơ hội giữ lại tôi.

– Em đi đặt nước vào bồn cho anh tắm!

Cô ta nói vội vã, chạy vào buồng tắm.

– Đừng, Hạ Âu…

– Sao ạ?

Tôi định bảo tôi không ở nhà, nhưng có vẻ hơi tàn nhẫn khi cô đang háo hức mong đợi.

– Thôi cô ngủ đi, tôi kiếm cái gì ăn rồi về công ty, tôi còn việc chưa xong!

Hy vọng cớ này làm cô đỡ buồn.

Hạ Âu lặng lẽ nhìn tôi, rồi vào bếp.

Thực ra tôi cũng không còn bụng dạ để ăn.

Mười phút sau, cô bưng đồ ăn lên, ngồi bên xem tôi ăn.

– Dạo này mấy giờ mới ngủ? – Tôi thấy có vẻ đêm nào cô ta cũng thức chờ thế này.

Cô nhìn tôi, không nói, chỉ lắc đầu.

– Không ngủ à?

– Không, ban ngày em ngủ rồi, ở trường.

Tôi kinh ngạc, nhưng không để cô ta biết. Lầm lũi ăn.

Ăn hết một bát, cô đưa tôi bát canh đầy, đây là việc ngày xưa cô thích làm.

Tôi thấy lòng đau xót đến mức không thể chịu được.

Tôi nhìn thấy tay cô run rẩy khi cầm cái thìa canh.

Tôi chậm rãi đặt cái tay cầm thìa của cô xuống, kéo cô quay về phía tôi, rồi ôm ghì cô thật chặt vào lòng, thật chặt.

– Em chỉ định chờ anh thôi, em chỉ định làm những gì tốt nhất có thể – Cô run lên, cũng ôm chặt lấy tôi.

Tôi vuốt tóc cô, mềm và nhẹ, áp vào má cô, quen thuộc và thơm mát. Cái thân thể gầy gò đã từng quyến rũ tôi bao lâu. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ buông cô trong vòng ôm.

Nhưng vì sao cô như thế, lừa dối mẹ ngày xưa, lừa dối tôi bây giờ. Sao cô tàn nhẫn với những người yêu cô nhất trên đời này?

Hạ Âu không thanh minh gì, mắt đỏ lên.

– Em phải nói cho anh biết, tối hôm đó em làm gì, với ai? – Tôi vẫn phải hỏi, tôi cần chính miệng cô nói ra, nếu không cả đời này tôi sẽ điên đảo vì những vết bầm tím trong tim.

Cô lắc đầu, mắt mở to, nhíu mày, cô có vẻ mặt bộc lộ cảm xúc nhiều nhất mà tôi thấy.

– Nói đi!

– Anh đừng hỏi! – Khẩn cầu, bơ vơ.

– Vì sao không nói cho anh biết? Vì sao, vì sao, vì sao không nói? Thế em muốn anh sẽ thế nào? Cứ thế này sống cả đời với em, hay em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ sống cùng anh cả đời? – Tôi gầm lên, gần như là gào lên.

Rồi tôi nhìn thấy cô ấy khóc. Cô ấy ngồi trên ghế sô pha và khóc.

Đây là lần thứ ba cô ấy khóc, cũng là lần cuối cùng trong đời, tôi thấy cô ấy khóc

Bình luận
× sticky