-” Mẹ “
-” Bà nội “
Quách Danh ngẩng đầu…nhìn hai người đang bước vào phòng…Bà gật đầu nhẹ…
-” Hai đứa ngồi đi “
Tự mình cũng đứng dậy…..đến sopha ngồi xuống….
-” Mẹ…mẹ uống nước “
Diệu Tuyết gót ly nước, mời Quách Danh…
-” Bà nội…sao bà không để chị về nhà gặp mặt..mà phải hẹn ở công ty ạ”
Tống Như khó hiểu thắc mắc
-” Không phải nội muốn…mà là Tiểu Linh nó muốn như vậy “
-” Sao ạ…chị ấy muốn thế nào nội chiều thế ấy à…Bây giờ nghĩ có Trương Hải là một bước bay lên làm phượng hoàng hay sao?”
Tống Như vì sự đố kỵ của mình mà không giữ ý lời nói…Nét mặt Quách Danh sa sầm…
-” Con im đi…hỗn xược…ai cho con nói về chị con như vậy…Nếu con không quản được cái miệng và tính khí của mình…thì đi về ngay lập tức… đừng ngồi đây một hồi gây họa cho ta “
-” Mẹ…mẹ…đừng giận…Tiểu Như xin lỗi bà nội nhanh lên “
Mắt thấy mẹ chồng nỗi giận…Diệu Tuyết quay sang trách mắng con gái…Tống Như mím môi không phục…bây giả cả bà nội vì danh tiếng của Trương Hải mà phải nhúng nhường chị ta…cô nói có gì sai chứ….Nhưng thấy mẹ mình đang nhìn cảnh cáo…Tống Như không cam lòng cuối đầu…
-” Cháu xin lỗi…bà nội đừng giận…”
Quách Danh cau mày rất muốn giáo huấn đứa cháu gái này thêm một trận..nhưng chưa kịp nói đã thấy thư ký gõ cửa đi vào phía sau còn có Trương Hải và Tống Linh…
-” Chủ tịch…Trương luật sư và Tống tiểu thư đã đến “
Trương Hải một thân đồ vest sang trọng ôm eo Tống Linh bước vào…Ba người phụ nữ trong phòng điều im lặng…quan sát hai người bước vào…mọi sự chú ý điều đổ dồn vào Tống Linh…
Bỗng mắt Quách Danh cay cay…cháu gái của bà đứng đó nhìn bà mỉm cười, ba năm…đã ba năm trôi qua…Thì ra thời gian trôi qua nhanh đến thế…ngần ấy thời gian bà mới gặp lại cháu gái của mình…Con bé bây giờ lại xinh đẹp như vậy…đôi mắt và sóng mũi y hệt con trai bà…Giờ nhìn cô đứng trước mắt bà mới thấy ba năm qua bà thật vô tình và nhẫn tâm ra sao…
Thì ra…quyền lực và thời gian ngày càng khiến con người trở nên vô tâm…Diệu Tuyết là người rất giỏi che giấu cảm xúc…nhưng lúc này đây bà không khỏi thản thốt…ba năm đưa Tống Linh sang London chỉ cho người quan sát sợ cô trốn về nước…ngoài ra bà chưa một lần ghé thăm…vì Trương Cảnh không cho bà sang đấy…Mỗi lần bà nói dối mẹ chồng sang thăm Tống Linh là điều dọn đến nhà Trương Cảnh để sống…Dù mỗi tháng bà điều nhận được hình của Tống Linh..như hình ảnh đến trường…rồi tốt nghiệp còn đi làm thêm..nhưng bây giờ con người bằng da bằng thịt đứng đó,bỗng bà thật sự không biết mở miệng như thấy nào..nơi lồng ngực thấy nặng trịch…Đứa con gái bà bỏ rơi đưa ra nước ngoài…một mình sống đơn độc…cắt đứt với người thân…thay vì nét u buồn…sẽ khắc khoải trên khuôn mặt…nhưng lại không phải…Tống Linh lại rất xinh đẹp…đôi mắt to tròn trong veo như nước mùa thu không một chút u sầu hay hờn giận….Nhìn có lẽ Trương Hải chăm sóc con bé rất chu đáo…từ làn da trắng mịn…sắc vóc chỉ hơn không kém Tống Như một chút nào..đặc biệt xung quanh con bé như có ánh hào quang hạnh phúc bao phủ….
Tống Như nhìn hai người phụ nữ bên cạnh dồn mọi sự chú ý cho Tống Linh đối với cô ta chỉ có sự khó chịu, đố kỵ ngoài ra không một chút cảm xúc thương nhớ người thân gì cả…
-” Bà nôi…mẹ…Tiểu Như…đã lâu không gặp…con rất nhớ mọi người “
Tống Linh lên tiếng cắt ngang không khí có phần quái dị…nở nụ cười rạng rỡ…
-” Ờ..ờ…Tiểu Linh cháu về rồi…lại đây…lại đây…bà xem nào “
Quách Danh bối rối…lấy lại bình tĩnh…giơ tay ý bảo cô đến gần….Tống Linh ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Quách Danh…
-” Cháu bà lớn thật rồi…càng lớn càng xinh đẹp…Tiểu Linh…”
Nắm bàn tay gìa nua đang còn run rẫy…
-” Bà nội…bà khỏe chứ ạ? “
-” Khỏe…bà khỏe…hai đứa ngồi…ngồi đi”
Trương Hải nhìn Diệu Tuyết gật đầu…liếc qua ánh mắt không thiện cảm của Tống Như môi cậu nhếch nhẹ…
-” Mẹ…và Tiểu Nhu điều khỏe chứ ạ?”
Ánh mắt bối rối…cổ họng như nghẹn lại…Diệu Tuyết cảm thấy tiếng nói mình đánh mất đâu rồi…
-” Em và mẹ điều khỏe…..có em bên cạnh lúc nào mẹ cũng vui vẻ…nên chị yên tâm “
Sao mà Tống Linh lại không biết Tống Như đang chứng tỏ điều gì….được mẹ cô thương yêu.Chỉ có cô là đứa con không ai cần..Nhưng đã từ lâu cô đã không màn đến rồi…Vì có một tình yêu đủ lớn che lấp mọi tổn thương cô phải gánh chịu…Tống Linh mỉm cười…ngồi xuống..
-” Vậy chị cũng yên tâm”
-” Con tốt nghiệp xong rồi…có ý định gì không?”
Lúc này Diệu Tuyết mới tìm lại tiếng nói…không được tự nhiên lên tiếng…
-” Dạ…có ạ…Sắp tới Trương Hải sẽ giới thiệu còn vào Ask làm ạ “
-” Chị nói chị vào Ask…là công ty chi nhánh của SAP sao?”
Tống Như cau mày nhìn chằm chằm Tống Linh….
-” Đúng vậy..Ba ngày nữa chị đi phỏng vấn “
Tống Linh thành thật gật đầu…ánh mắt to tròn lờ đi vẻ mặt khó coi của cô em gái..
-” Sao….sao..rất nhiều công ty chị lại không vào mà phải vào đó “
-” Tiểu Như…chị con muốn làm đâu…phải hỏi ý kiến con hay sao…”
-” Bà nội…con không có ý đó chỉ vì…”
Chỉ vì SAP là do Hàn Thiên quản lý mà chị ta đã biết còn cố ý vào làm..là có ý gì muốn nói lại tình xưa hay sao?
-” Bà nội bà đừng giận…Tiểu Như không có ý gì đâu…con bé chỉ là quan tâm con thôi mà”
Tống Linh cười cười nắm tay Quách Danh trấn an…sự ngoan ngoãn…hiểu chuyện của cô, Quách Danh rất vừa lòng…cơn giận hòa hoãn được đôi chút…
-” Tiểu Linh vào Ask làm…là do tôi muốn vậy…khi về nước cô ấy mới biết…xin hỏi Tống tiểu thư không lẽ trong nước mình có công ty giải trí nào tốt hơn Ask…Nên cô muốn giới thiệu cho Tiểu Linh “
Trương Hải từ tốn lên tiếng…nụ cười nhạt luôn nở trên môi…
-” Tôi…..”
Tống Như bị hỏi đến nghẹn lời….lấp bấp chẳng nói nên câu…Tuy Trương Hải luôn nhẹ nhàng với người đối diện nhưng ánh sắc bén làm người ta không rét mà run..
-” Dĩ nhiên Ask là nơi tốt nhất rồi…À chuyện hôn nhân của hai đứa tính đến đâu rồi “
Diệu Tuyết mỉm cười giải vây cho con gái…
-” Cuối năm nay ba mẹ cháu về nước chúng cháu sẽ tổ chức hôn lễ…còn hôm nay cháu sẽ đưa Tiểu Linh đi đăng kí kết hôn trước “
Trương Hải thật sự diễn xuất rất đạt khi nói đến kết hôn…còn nhìn Tống Linh cười hạnh phúc…Tống Linh cũng tặng anh nụ cười nhẹ…trong lòng thầm nghĩ luật sư có khác từ diễn xuất đến lời nói điều rất trơn tru…
-” Chị…chị…hôm nay hai người đi đăng ký kết hôn thật sao?”
Tống Như giống như nghe phải chuyện vui vẻ nhất…
-” Đúng vậy…khi ở đây về chị sẽ đi đăng ký kết hôn “
-” Thì ra là vậy…chúc mừng anh chị…”
Nhìn ánh mắt vui sướng của cô em gái..Tống Linh mỉm cười gật đầu..thì đúng là hôm nay cô đăng ký kết hôn…nhưng chú rễ lại không phải Trương Hải..mà là người đàn ông cô yêu…
Tống Như hớn hở…im vài giây quan sát sắc mặt của chị gái…mỉm cười hạnh phúc như cô dâu nhỏ đang yêu say đắm..nói tiếp
-“À cuối tháng này em và Hàn Thiên cũng sẽ đính hôn..anh chị nhớ đến nhé”
Môi Tống Linh giật giật…nở nụ cười tươi rói nhìn cô em gái đang cố tình khoe khoang chủ quyền…cô chỉ thầm xin lỗi vì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra..
-” Vậy à…chúc mừng em “
Hàn Thiên chết tiệt…dù biết điều đó không bao giờ có thể diễn ra vì mấy tiếng nữa anh sẽ là chồng cô…nhưng khi nghe từ miệng người con gái khác…cô rất khó chịu…đúng cô ghen vô cớ…nhưng cô vẫn không thích…cực kì không thích…
-” À đây…giao cho hai đứa..lúc con gọi là bà soạn sẵn đem theo…Chúc mừng hai đứa”
Quách Danh cầm tay Tống Linh đặt cuốn sổ hộ khẩu vào…
-” Cháu cám ơn bà nội…”
-” Cũng trễ rồi…cháu phải đưa Tiểu Linh đến cục dân chính nữa…Tụi cháu xin phép về trước ạ…”
Trương Hải thấy thứ cần lấy đã có…nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện…
-” Được rồi hai đứa đi đi…À tối ngày mai bà có đặt nhà hàng ở Lan viên..xem như mừng hai đứa kết hôn…Hai cháu phải đến đấy…”
Quách Danh đứng dậy dặn dò..
-” Dạ.”
Nhìn bóng hai người khuất sau cánh cửa…Tống Như mím môi mừng thầm..vậy là cô không cần lo lắng nữa rồi…Diệu Tuyết liếc vẻ mặt hớn hở của con gái bà lắc đầu ngao ngán…