Chẳng lẽ nào mình cứ thế chia ly
Những ngày qua chẳng là gì…vô nghĩa?
Em buồn quá tự nhủ lòng mặc kệ
Dẫu biết rằng đâu có thể quên anh.
Trời làm mưa cho ướt đẫm lá cành
Em giông bão cho đời thành trái đắng
Trong khoảnh khắc nghe tim mình chết lặng
Anh vô tình nên anh chẳng quan tâm.
Từ nay em học cách sống âm thầm
Chẳng thương nhớ để ươm mầm tình ảo
Con phố buồn đôi tình nhân đang dạo
Thoáng mơ hồ nghe “con sáo bay xa..”
Tiếng hát ai nghe sầu tủi vỡ òa
Đời bạc bẽo nên mình ta nhận lấy
Yêu thương hỡi sao mong manh đến vậy
Chưa mỉm cười lòng đã phải quặn đau
Lá trầu xanh chưa thắm đã bạc màu
Nên duyên ấy chẳng thể nào nồng đượm
Chỉ ước muốn mình thành chim bay lượn
Giữa khoảng trời tim sung sướng hoan ca.
Bích Sen