Tác giả: Nghinh Nguyễn
Con muốn được vùi đầu nơi lòng mẹ
Để xóa nhòa mọi nỗi buồn đau
Nhưng đớn thay tóc mẹ đã phai màu
Đời của mẹ đã chua cay quá đỗi
Con thương quá! một con người vô tội
Đã cho con hành hạ xác thân gầy
Suốt một đời bươn trải với gió mây
Vầng trán rộng cũng trở nên nhàu nhĩ
Đã quá nửa đoạn đường xa mẹ nhỉ?
Có khi nào mẹ thấy xót đau chưa?
Biết bao nhiêu yêu dấu gửi cho vừa
Để đợi chờ những mầm non ngủ dậy?.
Mẹ ơi mẹ! sao dại khờ đến vậy?
Có thể làm, mà cũng có thể không
Gửi điều gì vào khoảng trống mênh mông?
Để nhận lại một màu đen mù mịt
Đoạn đường kia dường như còn xa tít
Biết khi nào là bến đỗ dừng chân?
Nhìn mẹ đau con thấy dạ bần thần
Khóe mắt cay chẳng thể trào giọt nước…