Người có biết ta luôn dằn vặt mãi
Giá như mình gặp gỡ lúc xuân xanh
Thì có lẽ bây giờ đâu ái ngại
Tay trong tay hạnh phúc bước song hành.
Ta biết rõ thói đời luôn hà khắc
Nên buộc ràng thắt chặt những nhớ thương
Nhưng kỉ niệm tháng ngày qua góp nhặt
Gõ từng cơn len lỏi suốt miên trường
Duyên chẳng nợ đời này ta biết thế
Không nghĩa là mãi chẳng thể cùng nhau
Ta vẫn muốn thương người nhưng không dễ
Mắt kề môi đến giai lão bạc đầu
Chuyện thế thái, nhân tình muôn vạn lối
Có lối nào ta – người được thành đôi!?
Ta tìm mãi nhưng xa xăm diệu vợi
Thà làm đôi tri kỷ cả một đời!
#TAN- Trần Ánh Nguyệt