Anh biết không đôi khi em đọc lại
Những dòng tin mình trao gửi một thời
Chợt chùng lòng nước mắt lại tuôn rơi
Hai chúng mình đã từng … rất vui vẻ!
Những dòng tin trêu đùa nhau là thế
Thật dễ thương và quá đỗi ngọt ngào
Cả nỗi nhớ , cả rung động xuyến xao
Hai chúng mình gởi trao bao ngày tháng
Những dòng tin em giận hờn lãng đãng
Anh lắng lo và hết mực dỗ dành
Em bực mình anh xoa dịu rất nhanh
Chỉ chốc lát … lại toàn lời thương nhớ!
Rồi còn nữa những dòng tin lo sợ
Sợ một ngày hai đứa lạc mất nhau
Em bảo sợ … tim mình quặn thắt đau
Anh còn trách em nghĩ điều “ Vớ Vẩn!”
Anh bảo rằng “ Nghĩ nhiều thành lẩn thẩn”
Chưa kịp già đã hoá bà cụ non
Tình của anh sẽ mãi mãi sắc son
Không một kiếp mà “ muôn đời muôn kiếp!”
Vậy mà giờ hai đứa mình cách biệt
Chữ thương nào vụn vỡ phía không nhau
Em âm thầm với ngàn vạn nỗi đau
Chẳng nỡ xoá Những dòng tin đã cũ
Để đôi khi nhớ thương về trú ngụ
Em thẫn thờ đọc lại messenger
Mất hàng giờ … cười rồi khóc ngây ngô
Ngồi chắp vá hồi ức ngày yêu dấu
Bao lâu rồi niềm thương còn đau đáu
Vẫn ùa về nguyên vẹn như mới thôi
Hỏi làm sao … xoá ký ức về người?
Em tìm lại … nụ cười xưa trong trẻo!
Hôm nào nguyện nắm tay đi khắp nẻo
Chẳng thể ngờ chớp mắt … hoá người dưng!
Đồng Ánh Liễu
#ĐAL