Nhớ ngày rời đất ông cha
Cuống nhau gửi lại, cơm cà mang theo
Những mong thoát khỏi cái nghèo
Trời Tây tuyết trắng gieo neo chẳng nề
Thuở đầu chẳng biết biết mô tê
Như câm điếc, như vịt nghe sấm trời
Trải bao vất vả xứ người
Tiếng nói đã thạo, việc đời đã hay
Rời quê ta đến đất này
Tối đèn tắt lửa có ngay láng giềng
Láng giềng tình nghĩa thiêng liêng
“Mua láng giềng gần bán anh em xa’’(*)
“Đất lành chim đậu” ấy mà
Sống đâu quen đấy thành ra quê mình
Hoàng hôn rồi lại bình minh
Giữa hai vệt nắng: Quê mình thứ hai.
Non cao trời thẳm đất dày
Làng quê thành phố tình người bao la
“Đất lành chim đậu” ấy mà
“Nhập gia tùy tục” thành ra quê nhà.
(Viết tại Svetlá thuộc Sazavou,CH Séc,tuần đầu năm 2014).
Phan Quốc Linh
(CH Bungari )
Mời Bạn đọc tham gia Nhịp cầu thơ Xuân Giáp Ngọ 2014
Đây là sân chơi của các bạn yêu thơ. Chuyên mục mong nhận |