Thu chạm ngõ rắc vàng xuống phố
Lá bàng rơi đang cố níu cành
Thu về rớt sợi nắng hanh
Mùa yêu đã đến người đành bỏ ta.
Thu vừa ghé qua nhà hỏi nhỏ
Cô bé à ngồi đó làm chi?
Tuổi xuân con gái có thì
Cười lên chớ để bờ mi hoen sầu.
Thu chẳng biết từ đâu ghé tới
Mà u buồn vời vợi sầu dâng
Đêm nay trăng khuyết nửa vầng
Tình em cũng thế bâng khuâng nhớ người.
Ngày anh đến em cười trong nắng
Tiếng thu về văng vẳng bên tai
Chúng mình chung đoạn đường dài
Anh đi,thu tắt nhạt phai má hồng.
Em cũng muốn đời không sầu khổ
Để thu về xuống phố hoan ca
Chữ duyên ai biết rằng là
Cuối cùng đứt gánh để ta mang hờn
Bích Sen