Edit: Hoàng Tuyến
Beta: Bozu
Ta che miệng, trừng mắt ngửa đầu nhìn hắn. Hắn quay lưng lại với ánh trăng, vẻ mặt hoàn toàn trở nên mờ mịt, mà ta đứng trước mặt hắn, cả mặt hứng trọn ánh trăng, biểu cảm rõ ràng là kinh ngạc cùng rối rắm.
Nhiều năm trước, ở đền thờ dưới sơn môn, trên cầu thang thật dài, ta say rượu làm gì đó Mặc Thanh xong rơi vào giấc ngủ thật say. Nhưng sáng ngày hôm sau, trong lúc ta ngủ không biết trời đất gì, hắn đeo gương lên cổ ta.
Sau ta ngủ hơn nửa tháng, đến tận lúc tỉnh lại, quên luôn chuyện trong ba ngày đó, nhưng chuyện cùng Mặc Thanh thì những người khác lại không thể nào biết được.
Thế là, trong ấn tượng của Mặc Thanh, chỉ có mình hắn biết chuyện dưới đền thờ sơn môn kia. Đó trở thành bí mật lặng lẽ dấu trong lòng, không thể nói ra với ai của hắn.
Thế nên, dù đến bây giờ, hắn cũng chưa từng nói qua với ta chuyện năm ấy.
Vậy vì cái gì ta đột nhiên lại biết được lai lịch của cái gương? Còn nói rất chắc chắc, thậm chí còn biết năm đó là hắn đưa.
Ta… Làm sao lại biết được?
Ta cúi đầu, thu lại hết giật mình ngơ ngẩn lẫn kinh ngạc trên mặt, đảo mắt một cái, trong lòng đã bịa ra một vạn cái cớ, nhưng cái nào cũng chồng chất sơ hở, cân nhắc đắn đo mãi, vì thế ta xoay cổ một cái, lại ngửa mặt, đúng lúc đụng trúng Mặc Thanh vẫn nhìn chằm chằm ta như trước, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, lại chứa vài phần dao động khó nén.
Ta cắn răng: “Được! Đến đây! Là ta! Ta sẽ phụ……”
Mặc Thanh tùy tiện rút một nhánh cỏ xuống áp trên môi ta, ngăn lại lời ta sắp thốt ra, nói: “Gấp lại một con đi.” Hắn hoàn toàn chuyển đề tài rồi.
Ta bị hắn làm cho có chút ngớ ngẩn, song cũng vẫn đáp lời hắn: “Ta mới làm chuồn chuồn, lần này lại gấp chuồn chuồn sao?”
“Gấp bươm bướm đi.” Hắn nghiêng đầu, nhìn ánh trăng, “Hai con, có đôi có cặp.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn quay mặt đi chỗ khác, mà bên tai lại hơi ửng đỏ.
Mặc kệ làm sao ta biết được, dù sao cũng đã biết tuốt. Nếu đề cập đến chỉ làm hai chúng ta ngượng ngùng, vậy cứ ngầm hiểu với nhau thôi —— hắn hẳn là, có ý này.
“Ờ.”
Ta cúi đầu gấp bươm bướm.
Kiềm chế ba phần xôn xao trong lòng, cảm thấy tĩnh mịch so với ám muội càng thêm rung động lòng người. Tựa như trong đôi tay đang dán sát của chúng ta có một tờ giấy, không trực tiếp chạm vào, cũng không ảnh hưởng tới việc cảm thụ độ ấm từ lòng bàn tay nhau của ta và hắn.
So với bóc trần tất cả thì chi bằng không đề cập tới lời ám muội này, lại vẫn có thể tạo nên sợi dây trong lòng người.
Ta trầm mặc, bươm bướm trong tay đã gấp xong, Mặc Thanh hơi nghiêng mắt, chăm chú nhìn bươm bướm kia một cái, đồng thời, một con bươm bướm trên ngón tay hắn cũng nhanh nhẹn bay tới, bay vòng quanh con bươm bướm trong lòng bàn tay ta hai vòng, lập tức mang theo nó, nhẹ nhàng nhảy múa. Thoạt nhìn hai con bươm bướm đều gầy yếu, lại có thể bay múa với tư thái uyển chuyển như vậy.
Ta được Mặc Thanh nắm tay dắt đi, chậm rãi bước theo phía sau hai con bươm bướm kết bằng cỏ cây kia. Mặc Thanh bên cạnh khóe môi gợn lên một độ cong nhàn nhạt, lòng bàn tay truyền tới ấm áp làm ta mê luyến.
Đêm này, gió cùng trăng nơi núi Trần Tắc đem lại cho ta sự lưu luyến dịu dàng chưa từng cảm nhận bao giờ.
Thời điểm giờ Tý sắp hết, trong nháy mắt Mặc Thanh đã mang ta trở về Vô Ác điện. Kỳ thật nếu không phải canh giờ có hạn, ta cùng với hắn tay trong tay đi vòng quanh núi Trần Tắc ba ngày ba đêm có lẽ cũng được.
Chờ đến khi Chỉ Yên hồi hồn xong, Mặc Thanh cũng không nán lại thêm đã mang kiếm Vạn Quân rời đi.
Ta biết hắn đi tìm Thập Thất cùng Cầm Thiên Huyền trong trận pháp ở Tố Sơn. Mỗi ngày đều chỉ có thể chịu đựng, có lẽ Mặc Thanh cũng chịu quá đủ rồi.
Hắn mang theo kiếm Vạn Quân rời đi. Mặc dù thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn nhưng ta cũng vẫn yên tâm, trận pháp ở Tố Sơn lợi hại, Mặc Thanh đến loại trình độ này, dù hoạt động vẫn chưa thuận tiện nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cái khó chính là tìm ra trận pháp đám người Thập Thất đi vào.
Ta ở núi Trần Tắc tĩnh tâm đợi hai ngày, trong thời gian này không có việc gì lại dạy Chỉ Yên ít công pháp ngoại gia, ngoài ra cũng đi Chợ Quỷ thăm Tử Du, thật không ngờ hắn lại đi dốc tiền ở Cửa hàng Địa phủ, mỗi ngày đều ở đó xem quá khứ của mình, sợ mình lại quên mất thứ gì.
Ta nổi lên tò mò với ca ca Tử Dự của hắn, theo lý thuyết, ca ca hắn đã chết, nếu như là người của núi Trần Tắc mà đã chết vậy nhất định phải bay tới Chợ Quỷ, thế nhưng Tử Du không biết, vậy chứng minh ca ca hắn còn sống, từ thời ta còn sống đến thời của Mặc Thanh, hiện tại Ám La Vệ đang làm gì?
Nếu hắn trung thành với ta như Tử Du nói, vậy sau khi ta chết, hắn cớ gì lại ở cùng Mặc Thanh?
Nên nói, hắn không chết, cũng không có ở lại Vạn Lục Môn mà tự do hành tẩu giang hồ?
Ta dùng thời gian nhàn rỗi này bảo Chỉ Yên thăm dò tin tức về Tử Dự. Nhưng tin tức về mình thì Ám La Vệ sẽ không nói ra, môn đồ khác lại không biết gì nhiều.
Vậy nên phen này điều tra không có thu hoạch gì.
Nhưng tới ngày thứ ba, Mặc Thanh vẫn chưa về mà núi Trần Tắc lại xảy ra một chút biến hóa.
Thị vệ Vô Ác điện có nhiều thay đổi.
Chỉ Yên không phát hiện, bởi vì nàng không quen thuộc Vạn Lục Môn, nhưng ta, đã có một loại mẫn cảm kỳ diệu, cảm thấy được Vạn Lục Môn có chỗ là lạ.
Ngày thứ tư, Mặc Thanh vẫn chưa về, lâu đến mức này khiến Chỉ Yên cũng bắt đầu nhận ra có chỗ không đúng: “Lệ Trần Lan đi ra ngoài đã nhiều ngày, cho dù không tìm được Đại bá phụ của ta cũng nên trở về xem ngươi chứ, vì sao vẫn chưa có tin tức gì?”
Ta nghe, thần sắc ngưng trọng.
Chạng vạng hôm đó, ta nhẹ nhàng lượn một vòng ở trên núi Trần Tắc, mấy ngọn núi đều không thấy có vấn đề, nhưng lúc bay qua một góc Vô Ác điện ta bỗng thấy thủ lĩnh Ám La Vệ của Mặc Thanh che miếng vải đen thật dày trên mặt, không dùng gương mặt thật đối diện với người khác.
Gì đây, không phải hắn bị Mặc Thanh phái đi tìm Thập Thất cùng Cầm Thiên Huyền sao? Hiện tại hắn phải ở bên Mặc Thanh mới đúng.
Vừa lúc hắn đang bố trí nhiệm vụ cho Ám La Vệ ở một góc sáng sủa: “Phía Nam Sơn chủ phái đi nhiều người, chỗ Tư Mã Dung ở Phong Châu thành cũng không được lơi lỏng cảnh giác.”
Ta dựng lỗ tai, khoanh tay bay đến bên cạnh, lạnh lùng theo dõi hắn.
Hắn bố trí nhiệm vụ với mọi người ở chỗ này xong, liếc mắt dò xét trái phải rồi đi vào Vô Ác điện, trên điện phía Tây đặt ba khối gạch, đạp xuống ba cái. Ta nhíu mày, ánh mắt lạnh xuống.
Hắn muốn đi địa lao dưới ngọn núi cao nhất?
Dưới mỗi ngọn núi có tên ở núi Trần Tắc đều có địa lao, địa lao dưới ngọn Hí Nguyệt lúc trước đã dùng để giam Liễu Thương Lĩnh chỉ là giam “tội phạm” hạng thường, mà địa lao dưới ngọn núi cao nhất này trước kia chỉ dùng để đến bắt giam một số kẻ ta muốn phục tùng ta nhưng không tự nguyện quy thuận sự lợi hại của nhân vật như ta, sau những người này hoặc là đã chết, hoặc là thật sự quy thuận ta, mà sau khi ta chết, dường như Mặc Thanh không có ý bắt kẻ khác phải phục tùng mình, hắn nhân từ điều hành toàn giáo, vì thế địa lao này trở nên hoang vắng, bên trong chỉ giam duy nhất một kẻ…
Chính là kẻ không lâu trước đây đã cùng Khương Vũ nội ứng ngoại hợp suýt nữa phá hoại hết cả, Bắc Sơn chủ của ta, Viên Kiệt.
Thủ lĩnh Ám La Vệ muốn đi xuống tìm Viên Kiệt?
Trong địa lao có trận pháp, không thể dùng thuật di chuyển chớp nhoáng, chỉ có thể dùng cơ quan này trong Vô Ác điện để đi xuống, mà con đường của cơ quan này, chỉ có thủ lĩnh Ám La Vệ cùng Môn chủ biết.
Ta khoanh tay, sát theo bên cạnh thủ lĩnh Ám La Vệ cùng đi xuống, vừa bay vừa mắng Mặc Thanh, bao nhiêu người không tuyển lại chọn trúng cái thứ tâm phúc như này đặt bên mình!
Ta thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Cơ quan xuống phía dưới thật dài, rốt cục có tiếng va chạm, thủ lĩnh Ám La Vệ đi ra ngoài, ta đi theo bên cạnh, đi hết con đường sâu thăm thẳm, ở bên trong địa lao ẩm ướt, tới cuối rốt cục nhìn thấy một lão giả tóc trắng xoá ngồi trong địa lao.
Quả nhiên là tới gặp Viên Kiệt.
Còn không phải mỗi thế là xong, hắn ta móc cái chìa khóa ra, lập tức mở cửa lao trước mặt Viên Kiệt: “Đi ra, đến lúc rồi.” Nói xong thì ném cây gậy gỗ cứng rắn ở bên hông vào.
Được lắm, thả người cấp vũ khí, tất cả làm rất gọn gàng lưu loát.
Bộ dạng Viên Kiệt tuy có chút chật vật, thế nhưng vẫn mang theo vài phần ngạo mạn trước kia của một Bắc Sơn chủ. Lão chống cây gậy, chậm rãi đứng dậy: “Lệ Trần Lan đâu?”
“Đi Tố Sơn, ta đã dụ hắn đi vào trận pháp ở Tố Sơn, gần đây hắn có thương tích trên người, trận pháp lại còn được ta sửa chữa lại, trong một chốc không thể ra được.”
Viên Kiệt khụ hai tiếng, chậm rãi đi từ trong lao ra: “Hắn bị thương? Kẻ nào có năng lực này?”
“Từ khi đi lấy kiếm ở ngoài biển về vẫn không được yên ổn, gần đây Lệ Trần Lan âm tình bất định, làm việc hoàn toàn không có quy củ, chẻ núi, phá Cẩm Châu thành, còn cứu chưởng môn Quan Vũ Lâu, rồi sau đó chiến đấu với Lạc Minh Hiên đã thức tỉnh một trận, trọng thương chưa lành đã dùng thuật tìm người trong chín ngày liền. Hiện giờ, lại lấy lệnh Môn chủ ra lệnh cho toàn bộ môn hạ hoá vàng mã cho Môn chủ tiền nhiệm. Không biết làm trò gì nữa.”
Đúng vậy, ta vẫn còn nhớ rõ tên tiểu tử ngươi lúc nhận lệnh Môn chủ đã kinh ngạc thế nào.
Thì ra lúc ấy ngươi lại đang nói thầm trong lòng, Lệ Trần Lan này hành động càng ngày càng làm người ta không thể hiểu nổi.
“Hoá vàng mã cho Môn chủ tiền nhiệm?” Viên Kiệt gõ cây gậy đi phía trước lạnh lùng cười một tiếng, “Chính hắn đoạt mất mệnh của Môn chủ tiền nhiệm, lại đoạt quyền lực của Môn chủ, bây giờ lại giả mù sa mưa hoá vàng mã, hừ, Lệ Trần Lan cũng tự thấy bất an sao?”
Ồ… Cớ gì mỗi lần nghe lão già này nói chuyện, tâm tình của ta đều vô cùng phức tạp.
“Lệ Trần Lan giấu thân thể Kim tiên Lạc Minh Hiên trong Vạn Lục Môn, chưa từng nói là ở chỗ nào với ai, hiện giờ trên đời này có thể đánh với hắn chỉ sợ chỉ có Lạc Minh Hiên. Lúc trước ta nghe nói hồi sinh Lạc Minh Hiên cần máu Cầm gia, mà nay Cầm Chỉ Yên của Cầm gia vừa khéo lại ở Vô Ác điện, nếu có thể tìm được thân thể của Lạc Minh Hiên, lợi dụng máu Cầm Chỉ Yên khiến cho hắn lại sống lại, đợi hai người họ đánh nhau, lưỡng bại câu thương, ta và ngươi sẽ thành ngư ông đắc lợi.”
Ta nhìn chằm chằm thủ lĩnh Ám La Vệ, khóe miệng nhịn không được giật giật, có chút khó chịu, thằng nhãi này, tâm tư thật là làm cho người ta chán ghét.
“Ừ.” Viên Kiệt ở bên cạnh nói, “Tuy Lạc Minh Hiên bị Môn chủ tiền nhiệm phong ấn, nhưng cũng không thể để Vạn Lục Môn bị hủy trong tay Lệ Trần Lan, cũng chỉ có thể làm như thế.”
Ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Viên Kiệt một cái.
Khó trách tại sao ngày trước ngươi trung thành thế mà ta vẫn không thích ngươi nổi, đồ óc heo.
Không ngờ lại thấy được mưu đồ của hai tên kia, ta lập tức đi lên ngọn núi cao nhất của núi Trần Tắc, phía trên đúng là Trạc Trần điện, cách giờ Tý không xa, ta vừa bay về hướng Chỉ Yên vừa làm nàng ấy nằm xuống, tách hồn ra.
Nàng ấy bị thái độ nghiêm túc của ta dọa cho ngây người.
“Núi Trần Tắc gặp phải nội loạn. Ngươi không cẩn thận sẽ thành vật hi sinh, ta sẽ dùng thân thể ngươi đi tới Tố Sơn.”
Vô luận như thế nào, báo cho Mặc Thanh tình huống bên này, để hắn có chuẩn bị trước khi trở về, lại có, không thể để Chỉ Yên lại chỗ này.
Chỉ hy vọng Mặc Thanh đã giấu kỹ Lạc Minh Hiên, bọn chúng không tìm thấy thì tốt, nếu tìm được…
CMN.
Đại gia hắn là cái thứ Kim tiên gì mà còn âm hồn bất tán hơn cả ta!