Ma giáo! Cái gì gọi là Ma giáo?
Ma giáo là phải có dáng vẻ mà một Ma giáo nên có! Nên có lửa, có máu, có đao kiếm, có sát khí bừng bừng, mà đặc biệt là phải có khí thế ‘gần ta – ngươi sẽ phải chết’!
Cái gì mà mùa xuân tươi tốt, tràn trề nhựa sống; cái gì mà trồng rau hái trái, thu hoạch lương thực, ngươi là thổ công sao? Hay là thần tài?
Chúng ta là Ma giáo cơ mà, có ăn cơm cũng phải mang dáng vẻ của hung thần ác sát mới đúng chứ!
“Thế Tiên Thi đài (*) có còn không?” Ta hỏi tiểu Tháp Tị tử, “Lúc trước phải khổ cực lắm mới đào lên được khối đá trắng khổng lồ đó, tượng trưng cho tài phú và uy nghiêm của Vạn Lục môn ta, chắc là nó phải được giữ lại chứ?”
(*) khối đá để cho người nằm lên đó rồi quất xác.
“À, Tiên Thi đài sao? Năm trước trấn Thuận An bắt đầu phát triển du lịch, có rất nhiều ma tu nghe danh muốn đến thăm Vạn Lục môn của chúng ta. Người trong trấn dự định xây một tòa tửu lâu, Trưởng trấn đến tìm Môn chủ xin ngài ấy trợ giúp một tay, thế nên Môn chủ đã cho bọn họ mang Tiên Thi đài đi làm móng rồi.”
Hả… làm móng cơ á…
Đúng là tổn thọ, ta cảm thấy lòng đau như cắt, tự dưng thấy có chút khó thở.
“Vậy cột treo xác đâu?” Ta thều thào hỏi tiếp, “Cây gỗ trầm vạn niên, tổn hao nhân lực vài năm trời mới điêu khắc ra được mấy nghìn cái đầu lâu trên đó, tượng trưng cho sức mạnh quyết đoán, uy vũ tột cùng của Vạn Lục môn ta…. Nó đâu?”
“Xẻ ra rồi.” Tiểu Tháp Tị tử thành thật trả lời, “Xẻ ra thành từng cây trụ nhỏ mang đi dựng chuồng heo rồi.”
Chuồng heo! Chuồng heo?? Kẻ nào dám dùng gỗ từ cột treo xác của ta để chăn heo? Nếu ta mà gặp được hắn, ta đảm bảo nhất định sẽ đánh chết hắn! Hắn không sợ mấy cái đầu lâu trên thân gỗ hù chết heo sao?
“Dường như cô nương biết rất rõ về núi Trần Tắc của chúng ta trước kia thì phải.”
“Ta nghe người trên giang hồ đồn thổi vậy thôi, mà bây giờ ngươi đừng nói gì với ta nữa, để cho ta yên tĩnh ngồi đây một lát.”
Ta trả lời hắn qua quýt cho xong, bước qua một bên ngồi xổm xuống, lấy tay ôm bụng, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang không ngừng co rút đau đớn.
Ôi núi Trần Tắc của ta, tốn công tốn sức trang hoàng bao nhiêu năm, vất vả lắm mới gây dựng nên một núi Trần Tắc khiến cho người ta vừa nghe đã sợ vãi cả ra quần. Bao nhiêu chuyện xấu, bao nhiêu tàn độc, chỉ hô lên danh hào cũng có thể uy hiếp đến các danh môn chính phái trên giang hồ, tất cả đều bị phá hủy hết rồi!
Mặc Thanh! Lệ Trần Lan! Ông lớn nhà ngươi được lắm! Ta và ngươi quyết không đội trời chung!
Ta muốn ngươi phải xuống địa ngục nhận lỗi với ta.
Sau đó, ta được đưa trở về Hí Nguyệt Phong, ngồi một mình trong tiểu viện đến hết đêm, chẳng còn thấy buồn ngủ, chỉ chăm chăm suy nghĩ xem phải làm cách nào để giết chết tên Mặc Thanh kia.Cho đến khi tờ mờ sáng, mặt trời lóe lên sau ngọn núi cao nhất trước Hí Nguyệt Phong, thời điểm tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào trong phòng, ta bỗng cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, vừa chớp mắt một cái…
Con mẹ nó, ta lại bị hất ra khỏi thân thể này rồi.
Lại thế nữa!
Lại thế nữa!
Ta bay tới bay lui, nhìn thân thể của Chỉ Yên đang nằm xụi lơ ở trên giường thì quắn hết cả ruột cả gan! Lần này rõ ràng ta không hề ngủ! Tại sao hồn của ta vẫn bị hất ra ngoài?
Lần này cũng giống hệt như lần trước, thân thể của Chỉ Yên nhẹ “ưm” một tiếng rồi từ từ tỉnh lại. Sau khi mở mắt ra, nàng đờ người một lúc, sau đó mới trợn to hai mắt nhìn ta, hít sâu một hơi: “Ngươi… Thân thể của ta lại tìm về được rồi hả?”
“Ta biết ngươi về lại được thân thể của mình rồi, đâu cần lần nào cũng phải tỏ ra kinh ngạc như vậy, chúng ta nói chuyện có ích một chút đi.” Ta bay tới gần giường, ngồi xuống trước mặt nàng, gõ ván giường một cái. Tuy ta biết mình chẳng thể gõ được vào nó nhưng vẫn phải làm để cho nàng chú ý đến tầm quan trọng của vấn đề, “Rốt cuộc thì một quỷ hồn như ngươi làm cách nào trong một đêm bay hết mười mấy dặm tới nơi này? Chẳng phải hôm qua chúng ta đã nhất trí giao dịch rồi sao, ngươi có ý gì đây?”
Chỉ Yên cũng ngạc nhiên không kém: “Ta… Ta có ý gì đâu!” Nàng cúi đầu nhìn thân thể của mình một chút, “Tại sao có thể như vậy… Rõ ràng ngày hôm qua sau khi ngươi rời đi, ta bay quá chậm không đuổi theo kịp cho nên đã quay trở về mộ của ngươi ngồi mà. Ta thực sự không … Sao lại như vậy chứ…”
Nghe nàng nói thế, ta nhíu mày chống cằm, lẳng lặng suy nghĩ.
Ta cẩn thận nhớ lại hai lần ta nhập vào thân thể của Chỉ Yên trong thời gian qua. Lần đầu tiên thành công là vào buổi tối, ngay ngày hôm sau thì bị hất ra ngoài. Lần thứ hai nhập hồn cũng là vào buổi tối, sau đó buổi sáng lại bị hất ra tiếp.
Chẳng lẽ, ta chỉ có thể nhập vào thân thể của Chỉ Yên vào buổi tối mà thôi, còn ban ngày là lúc dương khí đầy đủ, nàng có thể tự mình hồi hồn?
Sắc mặt ta trầm xuống: “Chuyện đã như vậy, chúng ta phải mau nghĩ cách giải quyết mới được.”
“Giải quyết cái gì….Giải quyết như thế nào …”
“Kia kìa, có nhìn thấy không?” Ta bay tới bên cửa sổ, chỉ tay ra bên ngoài, nơi vách núi cao nhất chạm tới mặt trời, “Chỗ đó gọi là vách Thiên Nhận, Tàng Thư Các được xây dựng ở trên đó. Bên trong cất giữ hàng vạn cuốn sách, có không ít sách ghi lại những chuyện quỷ quái thần thánh. Vào đó tìm mấy quyển sách cổ đọc thử, biết đâu có thể nghĩ ra được biện pháp để ban ngày ta cũng có thể nhập vào được thân thể của ngươi.”
“Vậy để ta đi tới đó.”
“Đi làm sao được mà đi. Nơi cất giấu sách cổ đâu phải cứ muốn vào là vào được, ngươi phải có được sự đồng ý của Môn chủ; chứ không thì xây ở trên vách đá cao chót vót đó để làm gì, cứ để sách ở đây phát cho mỗi người một quyển đọc cùng nhau cho rồi.”“Thế làm sao bây giờ?”
“Dễ thôi, ngươi đi lấy lòng, nịnh hót, câu dẫn Lệ Trần Lan cho ta. Để hắn đồng ý cho ngươi vào Tàng Thư Các.”
“…” Chỉ Yên lập tức bước lùi lại phía sau, vừa lui vừa ôm ngực, “Ta không làm được đâu.”
Ta nheo mắt lại: “Ngươi không muốn báo thù nữa à?”
Chỉ Yên nhăn mặt đau khổ: “Ta… Ta cứ gặp hắn thì hai chân đều run lẩy bẩy, bộ dạng lạnh lùng tràn ngập sát khí dọa người của hắn…. Ta thực sự không dám.”
Mà nghĩ cũng lạ, đêm qua Mặc Thanh xử phạt đám người kia cũng không tính là quá ác, hắn xóa sạch trận pháp trước sơn môn, Tiên Thi đài thì mang đi cho, cột treo xác thì lôi ra xẻ; theo tiêu chuẩn trên giang hồ, hắn đã hướng Vạn Lục môn tiến tới hình tượng hòa ái dễ gần rồi. Nhưng nhìn biểu hiện của đám ma tu và bộ dạng sợ hãi của Chỉ Yên lúc này thì xem ra mọi người vẫn còn rất sợ hắn.
Có lẽ bọn họ không tiếp xúc nhiều với hắn cho nên không hiểu rõ, chứ ở trong mắt ta, hắn vẫn là tên quái dị trầm mặc ít nói hôm nào, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía ta còn khẽ lóe lên một cái, che giấu một chút sợ hãi… Mặc dù hiện tại hắn không còn dùng ánh mắt đó nhìn ta nữa, nhưng hắn vẫn là một thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp cơ mà, có gì mà phải sợ?
“Hay là ngươi đi đi.” Chỉ Yên liếc ta một cái, hậm hực nói, “Dù sao cũng có ai nhìn thấy ngươi đâu, ngươi bay thẳng vào đó thì cần gì đến sự đồng ý của Môn chủ.”
“Ta là hồn thể đấy, chưa nói đến việc đi cực chậm mà còn phải nối tiếp với khí đất, ngươi có biết nối tiếp với khí đất là như thế nào không?” Chỉ Yên lắc đầu, ta nói tiếp, “Chờ đến khi ngươi biến thành quỷ thì thử bay cao lên ba trượng xem sao nhé, coi có cố bay cao hơn được nữa hay không.”
“Chỉ có thể bay cao được ba trượng thôi sao…” Chỉ Yên cau mày: “Quỷ hồn các ngươi chẳng giống như trong truyền thuyết kể chút nào cả…”
Ta quét mắt qua, lạnh lùng trào phúng một câu: “Ta mà ưỡn ẹo lượn lờ bay lên đó cũng phải mất ít nhất hai mươi ngày, lúc về lại mất thêm hai mươi ngày nữa. Ta hỏi ngươi, bốn mươi ngày sau, ngươi sống một mình ở Hí Nguyệt Phong, có thể bảo toàn thân thể được nguyên vẹn chứ?”
Nàng ngậm miệng, gương mặt lại bắt đầu đau khổ vặn vẹo.
Ta tập trung suy nghĩ, nhất định phải nghĩ ra biện pháp gì đó. Tình huống hiện giờ đã có thay đổi, ta phải chuẩn bị thật kỹ càng. Chẳng may đến Tàng Thư Các rồi mà vấn đề ‘đêm thì hợp, ngày thì phân’ của thân thể này vẫn không giải quyết được thì sao? Ta có mối thù sâu nặng với Mặc Thanh như vậy, không thể bỏ qua việc đâm chết hắn, nói bỏ cuộc là bỏ cuộc ngay được. Hiện tại, ta phải tăng cường củng cố sức mạnh cho bản thân, dựa vào chính mình mới là chân lý.
Đúng, phải đi chợ quỷ vong hồn mua vài thứ trang bị cho bản thân mới được.
Ta nhớ lần trước khi bay tới chợ quỷ, ngoại trừ cửa hàng hồi hồn ra thì hình như còn có cả nơi bán viên thuốc tăng lực nữa, nghe nói chỉ cần đập thuốc vào đầu là có thể bay nhanh y như đang chạy. Có được viên thuốc đó thì sau này dù không có thân thể, ta vẫn di chuyển đi khắp nơi thật dễ dàng. Còn có viên thuốc che nắng, đập nó vào đầu xong, đứng dưới ánh nắng không khác gì đang tắm dưới ánh trăng. Ta phải đến đó một lần nữa, coi xem còn có thứ đồ gì hay ho nữa hay không…Nhưng vấn đề là …
Ta không có tiền Âm phủ.
Ta đảo mắt một cái, nhìn về phía Chỉ Yên: “Muội muội tốt của ta.”
“Hả?”
“Việc lấy được sự cho phép của Lệ Trần Lan, nếu ngươi đã không muốn đi thì thôi không sao cả; chúng ta bàn bạc lại là được, ta không làm khó ngươi làm gì. Để đến tối vậy, ta nhập vào thân thể của ngươi rồi sẽ đi tìm hắn nói chuyện này.”
Hai mắt Chỉ Yên sáng lên, vội vàng cảm tạ ân đức: “Được được được, ngươi đúng là người tốt mà.”
Ta nghiêng đầu nhếch môi cười một tiếng: “Tất nhiên rồi, ta cũng thấy thế đấy. Mà ta còn một việc nữa cần ngươi đi làm giúp ta.”
“Là việc gì vậy?”
“Đốt vàng mã cho ta.”
“…”
Trước khi Chỉ Yên xuống núi vào trấn Thuận An mua vàng mã, ta đã dặn dò nàng, có bao nhiêu cửa hàng vàng mã ở trong trấn thì phải mua bằng hết không được sót hàng nào. Vậy nên lúc nàng quay trở lại, còn dẫn theo hai tên tiểu nhị kéo hai chiếc xe đẩy đầy ắp tiền vàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả ma tu ở Hí Nguyệt Phong, Chỉ Yên dẫn hai tên tiểu nhị đẩy xe vàng mã vào trong rừng cây ít người.
Trong rừng cây cối xum xuê, cành lá um tùm, một tia nắng mặt trời cũng không len vào được, ta ở dưới tán cây, nửa nằm nửa ngồi sai bảo nàng: “Đầu tiên là đốt nến, thắp hương, khấn tên của ta. Nhớ là Lộ Chiêu Diêu của núi Trần Tắc đấy nhé, đừng đốt nhầm cho người khác….. Ơ kìa, ngươi phải đào hố trước chứ, dọn dẹp sạch sẽ, chẳng có ý thức phòng cháy gì cả. Sao hả, muốn phóng hỏa đốt cháy núi Trần Tắc của ta à?”
Chỉ Yên bị ta sai bảo hì hục xoay tới xoay lui, cuối cùng không nhịn được nữa nổi giận, vứt hương nhang, nến thơm cầm trong tay xuống trước mặt ta: “Ngươi tự đi mà đốt!”
Ta vắt chéo chân, chẳng hề nổi nóng: “Người trẻ tuổi à, phải học được cách chịu đựng khổ cực chứ.” Ta liếc mắt nhìn hương nhang, nến thơm nằm lăn lóc trên mặt đất. Nàng thở phì phò, trợn mắt nhìn ta một lát, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ thuộc danh môn chính phái mà thôi, đành phải chấp nhận nhặt đồ lên, ngoan ngoãn đào hố, thắp nến đốt vàng mã.
Ta nằm ở bên cạnh nhìn nàng, đột nhiên nhận ra bên hông nàng mất đi không ít đồ, ta lơ đãng mở miệng hỏi: “Ngọc bội của ngươi đâu?”
“Mang đi cầm rồi.” Nàng trả lời khá bình thản.
Đuôi lông mày ta khẽ động: “Hôm đó khi ngươi đến đây, một thân xiêm áo giá trị xa xỉ, chắc hẳn trước kia là một tiểu thư của danh môn thế gia. Bây giờ ra ngoài chỉ mua một ít vãng mã mà cũng không có tiền sao?”
Nàng lặng lẽ mím môi chớp mắt một cái, ngay sau đó lại quay sang trừng ta: “Khi còn sống ngươi cũng là một nữ ma đầu uy phong lừng lẫy lắm còn gì, bây giờ chết, ngay cả một người đốt vàng mã cho cũng không có.”
“Xời, ngây thơ.” Ta cười lạnh, mạnh mẽ nói, “Mong muốn của cả đời ta chính là khiến cho người khác sợ đến mức ngay cả mộ phần của ta cũng không dám bén mảng tới!”
“…”
Ta vừa mới nói xong, đột nhiên cảm thấy đám cây rừng phía sau truyền đến một làn gió dị thường. Ta nhất thời rùng mình, lùi về phía sau xem xét; từ trong bóng cây mịt mờ, có một người đang đi tới.
“Ngươi đang nói chuyện với người nào?”
Nghe được giọng nói này, Chỉ Yên quay đầu lại, thấy Mặc Thanh một thân áo bào màu đen như mực, sợ đến mức suýt chút nữa đặt mông ngồi xuống đống lửa đốt tiền vàng đang cháy hừng hực: “Lệ… Lệ… Lệ…” Đầu lưỡi nàng cuộn vào không gỡ ra nổi.
Mặc Thanh thấy nàng như thế, chân mày có hơi cau lại.
Thấy tình hình không ổn, ta lập tức ngồi dậy. Hỏng rồi, hôm qua diễn trò cho Mặc Thanh xem còn chưa bàn bạc kỹ với Chỉ Yên, không thể để lộ sơ hở ở chỗ này được: “Cứ bình tĩnh, ổn định tinh thần, không việc gì mà phải sợ, nói với hắn ngươi đang tự lẩm bẩm một mình đi.”
Ta vừa dứt lời, Chỉ Yên vội vàng chụm hai chân lại, quỳ sụp xuống dưới đất trước mặt Mặc Thanh: “Ta… ta đang tự lẩm bẩm một mình.”
Động tác quỳ thật là quy củ… Quả không hổ danh là đệ tử xuất thân từ danh môn chính phái mà!