Edit: Gannie Chib
Beta: Bozu
Ta trong trôi dạt bồng bềnh trong hư không, không biết qua bao lâu, bên tai bị một mớ tạp âm làm cho ngưng lại.
“… Quỳnh… Lộ Quỳnh! Lộ… Quỳnh!”
Thanh âm của nam tử không ngừng vang lên bên tai ta, kèm theo tiếng của hắn, ta cảm giác cơ thể mạnh mẽ rơi xuống đất. Trong quá trình rơi xuống đất, trí nhớ tản mạn thành ngàn mảnh xung quang chợt tập trung về trong trí óc ta.
Ta mở mắt ra.
Trước mặt là một tên tiểu quỷ râu dê mập mạp mặt tái nhợt: “Lộ Quỳnh!” Hắn la lên một tiếng, ta bay lui về phía sau, cảm giác thân thể nhẹ nhàng quen thuộc, những đau đớn kia đều đã biến mất. Ta lại trở về chợ Quỷ.
“Không được gọi ta là Lộ Quỳnh.”
Nghe cực kì phiền.
Ta xoa nhẹ cái trán, cảm thấy vẫn còn vài phần choáng váng. Nhớ lại phút chốc trước còn đang chiến đấu, so với chợ Quỷ yên bình lạnh lẽo thì thật đúng là hai thế giới khác nhau.
A, kỳ thực chính là hai thế giới khác nhau mà.
Ta đang ở thế giới này, mà bây giờ ở cái thế giới bên kia lại đang sụt sùi vì màn hài kịch bát quái.
Nghĩ tới bộ đạng Mặc Thanh kinh hoàng, luống cuống khi ta biến mất, tim ta thắt lại, cổ họng chua xót nghèn nghẹn.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, ta vẫn có điều không hiểu. Trước kia ta cùng lắm là cứu hắn một mạng nhưng sau đó lại bỏ rơi hắn ở ngôi miếu đổ nát trên núi Trần Tắc, lại còn đuổi hắn đi làm trông cửa. Từng ấy năm trời, chưa từng cho hắn một chút xíu quan tâm hay là yêu mến. Vậy vì sao hắn còn yêu thích ta?
Có thể che giấu trong lòng nhiều năm như vậy. Yêu ở đâu ra?
Toàn tâm toàn ý yêu thích một người mà không sợ bản thân sẽ tổn thương ư? Không phải tự làm mình đau lòng sao?
Ta vỗ về trái tim, cảm thấy bản thân là một con quỷ, lại còn có cảm giác đau lòng thì quả thực không nên.
“Hồi hồn xong nửa ngày cũng không thấy trở lại, ta còn tưởng rằng Hoàng Dương đan có vấn đề gì chứ.” Tên tiểu quỷ mập mạp ôm bàn tính đứng trước mặt ta tính toán: “Lúc nãy ngươi trì hoãn một chút thời gian, mặc dù không dài lắm nhưng ngươi vẫn phải đền bù. Theo thân thế của ngươi, tổng cộng là phải đền 13 vạn bạc”
Tính tiền. Thoáng chốc ta liền quăng những cảm giác đau lòng kia qua một bên.
Ta quay đầu, nhìn chằm chằm tiểu mập mạp, cùng hắn lý luận: “Ta trì hoãn thời gian mà ngay cả bộ y phục cũng không kịp thay ra! Còn nữa, Hoàn Dương đan này do ta mua, không phải là đồ của ta sao? Ta ăn, ta làm chậm trễ thời gian là do ta có bản lĩnh, ngươi còn đòi ta đền bù nữa, có đạo lý không? Không đền.”
Ta bỏ lại lời này, vòng qua tiểu mập mạp kia bay ra ngoài.
Tiểu mập mạp liền đuổi theo chặn ta lại: “Không đền bù? Không đền bù thì vàng mã đốt cho người về sau sẽ nhận được càng ít! Mua đồ càng đắt hơn! Ngươi có đền hay không?!”Ta… Ta thật sự phải…
Ta vừa mới phá sập núi, giết Kim Tiên, thiêu cháy Phượng Hoàng, đối mặt với cuộc chiến sinh tử cũng không sợ thế mà nay đối mặt với tên quỷ đòi nợ này lại không khỏi cảm thấy bất lực.
Bọn yêu ma quỷ quái ở chợ Quỷ này đơn giản mà nói chính là một đám cường đạo tự cho mình là có đạo lý, mặc kệ người khác nói cái gì đi chăng nữa.
“Ta không rảnh nói lý với các ngươi!” Ta cả giận nói. “Ta ăn Hoàn Dương đan, tại thời điểm ta chết tại sao thân thểb upcủa tabe lại biến thànhcau bụi lửanang cứ thế mà bay biến đi mất! Trò đùa gì vậy? Tại sao ngươi lại muốn để cho ta thấy ta chết thêm một lần nữa?”
Các ngươi để cho… tên xấu xí kia nghĩ thế nào?
Bắt không được, gọi không trở về, có lẽ nào hắn cho là do hắn không cẩn thận nên đã làm cho ta tan biến hay không?
“Ơ! Còn không vui ư, cái đó là hiệu quả đặc biệt của Hoàn Dương đan do bọn ta làm, chính là vì muốn cho các ngươi sau khi bỏ ra một khoản tiền lớn để hoàn dương, đi tìm lại những người quen biết khi còn sống, cuối cùng là lưu lại cho bọn họ một hình ảnh hoa hoa lệ lệ!” Tiểu mập mạp nói. “Cửa hàng hồi hồn của bọn ta đã nghiên cứu cái này từ rất lâu rồi, ngươi còn ghét bỏ?”
“…”
Cho nên bọn họ để cho người chết hồi hồn, sau đó chạy đến trước mặt thân nhân của mình, thời điểm cả gia đình vừa khóc lóc vừa trò chuyện, người chết trực tiếp nổ xác trước mặt bọn họ… giống như đang xem pháo hoa sao?
Vâng, hình tượng này sẽ được khắc rất sâu, rất rất sâu.
Nhưng bọn họ cho rằng người còn sống sẽ vui vẻ ư?
Ta không hiểu nổi những thứ ý tưởng quái quỷ này.
“Vậy thân thể kia của ta đâu?” Ta hỏi hắn, “Cứ thế mà nổ tan tành à?”
Tiểu mập mạp có vẻ bực mình: “Lúc ngươi mua thuốc không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Khi Hoàn Dương đan hết giờ, bất luận là ngươi ở chỗ nào sẽ tự động hồi hồn, hồn thuộc về nơi của hồn, thân thể thuộc về nơi của thân thể… Haiz, rốt cuộc ngươi có đền tiền hay không?”
Vậy ra… Thân thể của ta đã trở về cái động băng tuyết đó sao…
Ta trầm tư, thuận miệng hỏi Tiểu mập mạp một câu: “Chu thị mua thuốc, các ngươi tìm Chu thị mà đòi bồi thường. Ta là con dâu của Chu thị, ngươi cứ ghi sổ với bà ấy.” cauNghe ta nói vậy, tiểu quỷ mập mạp suy nghĩ một lúc,nang có thể xem như bỏ qua ta mà ghi sổ trên đầu Chu thị.
Ta nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy có mỗi mình ta trong cửa hàng hồi hồn, còn chẳng thấy bóng dáng Chu thị và nhi tử đâu. “Bọn họ đâu rồi?”
“Không biết.” Tiểu mập mạp nhớ lại: “Trước khi rời khỏi bọn họ bảo là muốn tranh thủ lúc ngươi không có ở đây mà đi điều tra một chút về bát tự của ngươi.” Hắn vừa nói vừa đi về phía sau quầy.
Ta ngẫm nghĩ, muốn điều tra những việc ta đã trải qua, bọn họ hẳn là sẽ đi đến cửa hàng Địa phủ. Không biết sau khi biết ta đã trải qua những việc gì, bọn họ có bị dọa đến mức trực tiếp đến từ hôn hay không? Có điều như vậy cũng tốt. Vốn dĩ ta cũng chỉ cần bọn họ mua cho viên Hoàn Dương Đan, bọn họ không lui, ta sẽ phải tự lui.Giải quyết xong chuyện của Lạc Minh Hiên, ta cũng không còn cần Hoàn Dương Đan nữa. Thứ duy nhất ta muốn hiện giờ chính là đi tìm thân thể không biết lạc nơi nào của mình.
Hiện tại, ta bay trở về núi Trần Tắc để tìm Chỉ Yên, chiếm lấy thân thể của nàng sau đó sẽ đi tìm Mạc Thanh để trấn an hắn, kế tiếp sẽ cùng hắn đi tìm thân thể của mình.
Làm không tốt, về sau không có Hoàn Dương Đan của chợ quỷ, ta cũng chỉ còn cái hồn mà thôi.
Ta vừa suy đoán xem thân thể của mình rốt cuộc đang ở nơi nào vừa bay ra khỏi cửa hàng hồi hồn. Vừa bay đến đường lớn, ta đã phát hiện có chút gì đó không đúng… có gì đó khác với thường ngày.
Bầu trời chưa sáng, chợ Quỷ vẫn náo nhiệt như cũ, trên đường quỷ hối hả bay tới bay lui, không có nhiều tiếng động nhưng quỷ mua bán cũng nhiều hơn so với bình thường, đã thế còn xuất hiện rất nhiều gương mặt mới.
Ta cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ trên dương gian đang có chiến tranh hay sao? Ta cùng lắm mới rời đi có một chút mà sao lại có nhiều quỷ đến như vậy?
Ta còn đang tò mò, lại thấy trước mặt có ba con quỷ bay tới chặn đường.
Ta ngước mắt nhìn, hóa ra là Chu thị. Bà ta nổi giận đùng đùng nhìn ta chằm chằm, tràn đầy căm giận. Ta ngẩn ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ Chu thị đã phát hiện ra ta đổ thừa khoản nợ kia lên đầu bà ta nên tới tìm ta tính sổ?
Nhưng vậy thì cũng không thể nào mà tức giận đến mức này được. Đối với bà ta 13 vạn bạc có đáng là bao đâu?
“Mẫu thân… Mẫu thân…” Nhi tử hèn nhát của bà ta đuổi theo phía sau, có ý kéo bà ta lại. Nhìn thấy ta, gương mặt trắng bệt của hắn nhuốm hai vệt hồng đỏ, thẹn thùng gãi đầu, nhỏ giọng: “Hay là… bỏ qua đi…”
“Bỏ qua cái gì!” Chu thị đẩy hắn ra, tuy lưng còng nhưng khí thế thì không hề yếu kém. Bà ta chỉ lỗ mũi của ta, nộ khí trùng thiên (*) chỉ trích: “Nói mau! Tại sao ngươi lại làm vậy?”
(*) Nộ khí trùng thiên: Tức giận ngút trời.
“Hà tất phải cáu giận.” Ta nói, “Ngươi nói tên của ngươi cho ta biết, ta sẽ đi tìm người hóa vàng mã bù vào phần tiền kia cho ngươi là được chứ gì.”
“Ngươi còn dám đem tên ta ghi vào sổ nợ?” Chu thị lại càng tức giận hơn.
Ta thấy có chút không hiểu: “Không phải ngươi đang nói đến việc ghi nợ sao?” Ta nhìn bà ta, “Vậy vì sao ngươi lại tức giận như thế?”
Chu thị quăng cái gương cầm tay “bộp” một cái xuống đất. Chất lượng của cái gương này thật tốt, không hề bị nứt. Bà ta tức giận đến run người: “Tại sao ngươi lại muốn gạt ta! Lão thân tìm kiếm ở chợ quỷ này đã nhiều năm cũng chỉ vì muốn tìm cho nhi tử một đứa con dâu trong sạch! Ngươi lại đem chuyện đó ra gạt ta!”
Tà càng lúc càng khó hiểu. Lúc ta đưa tay muốn nhặt cái gương lên, phía sau đột nhiên lại xông ra một con tiểu quỷ gầy nhom giật lấy cái gương. Sau đó lại còn vỗ vỗ trong tay rồi thổi thổi tỏ vẻ cực kì quý giá.
“Lão thái bà! Dám lấy đồ ở cửa hàng Địa phủ! Ngươi có biết hậu quả thế nào không?”
Tên thư sinh ở phía sau con quỷ ốm nhom vội vàng chịu tội: “Mẹ ta nhất thời tức giận, vật này trả lại cho ngài, trả lại cho ngài…”Tiểu dân lôi kéo làm chậm trễ thời gian, còn chọc người ta chê cười, cả chợ Quỷ yên lặng, duy chỉ có nơi này là ồn ào, trong chốc lát, hầu như tất cả quỷ đều bay tới bên này xem náo nhiệt.
Ta ho khan một tiếng, vốn định thừa dịp Chu thị không vui, vội vàng muốn hủy bỏ hôn sự này, còn chưa kịp mở miệng, Chu thị đã nói: “Bây giờ ngươi cùng ta đi viết lục thư!”
Cái gì?
Hồng thư hòa, lục thư ly. Lời đề nghị này của bà ta lại thật sự đúng ý ta. Chẳng qua là ta vốn muốn giẫm đạp đứa con trai của bà ta, nay bà ta nói thế cứ như muốn hưu ta vậy. Ta phải đòi bà ta nguyên do.
Thư sinh ở bên cạnh nghe xong, còn gấp gáp hơn ta. Hắn nắm lấy tay Chu thị: “Mẫu thân! Không thể…”
“Có gì không thể!” Chu thị giận dữ, “Con ta phúc đức sau khi qua đời, đương nhiên xứng với cô nương tốt nhất trên cõi đời này! Cần gì lấy thể loại này… Này…” Bà ta cuối cùng cũng không nói hết, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà kéo nhi tử, cắn răng bảo hắn: “Vi nương chọn cho ngươi nhiều năm như vậy! Tại sao ngươi lại coi trọng thể loại cô nương đã từng có gia thất!”
Ta giật mình ngạc nhiên.
Hả?
“Lão thái bà, bịa chuyện bậy bạ nói xấu ở trước mặt Lộ Chiêu Diêu ta, không biết đã phá thai bao nhiêu lần, mà nay cũng đã chết rồi, bà nói chuyện cũng phải để ý một chút chứ!”
“Để ý cái gì!” Chu thị lôi tên tiểu quỷ còm nhom trở lại, tiếp tục đoạt cái gương trong tay hắn mà không thèm để ý tới việc tên tiểu quỷ đang ồn ào muốn đánh bà ta. Chu thị giơ cái gương cho ta xem: “Tự ngươi nhìn đi! Trên này viết cái gì! Lộ Chiêu Diêu! Ngày nào tháng nào năm nào cùng ai làm chuyện gì ở đâu! Ta già da mặt mỏng! Không dám đọc! Ngươi tự đọc đi!”
Bà ta đưa gương cho ta, ta vội vàng nhận lấy. Tên tiểu quỷ kia thì cứ la hét chói tai, lão bà than trời khóc đất khuyên nhủ tên thư sinh, vô số âm thanh ồn ào cùng từng câu từng chữ trên gương thi nhau xông vào tâm trí ta.
Ta đọc mấy hàng chữ lại cứ như không biết chữ. Ta hết híp mắt rồi lại trừng mắt mà đọc bên trái một chút, xem bên phải một chút. Nhìn tới nhìn lui lại cảm thấy không thể nào lý giải nổi mớ thông tin trên cái gương này.
“Ngày 3 tháng 10 năm Tân Sửu, trước cửa đền thờ dưới chân núi Trần tắc, Lộ Chiêu Diêu cưỡng bức môn đồ Lệ Trần Lan, cả đêm giao hoan, hành vi thô lỗ, động tác dã man, một đêm thoải mái, tội cưỡng bức!”
Hả?
Cái gì?
Ta cùng với ai?
Lệ Trần Lan? Mặc Thanh?
Cả đêm làm gì? Còn thô lỗ với dã man? Thoải mái? Ai thoải mái? Ta sao? Sau cùng đó là tội gì?
Cái quái gì thế này!
Ta cầm gương mà trong lòng có chút không hiểu cùng gấp gáp, ta hỏi Chu thị: “Đây là cái gì? Các ngươi gán cho Lộ Chiêu Diêu tội giết người phóng hỏa thì ta nhận, nhưng đây là cái quỷ gì? Gỡ bỏ?”
Ta cùng Mặc Thanh? Ta cưỡng bức hắn?
Gỡ bỏ!
Ai ghi chép? Tuyết đối là trêu chọc ta?
Ba người kia đang bận ồn ào huyên náo không rảnh để ý tới ta, ta lại ôm gương nhìn thật kỹ, xem nhiều tới nỗi sắp thuộc lòng những chữ trên đó. Cuối cùng thì nha dịch ở chợ quỷ cũng chạy tới, ba tên quỷ kia cũng coi như là ầm ĩ xong, nha dịch bắt Chu thị, cũng giữ tên thư sinh lại luôn.
Tên tiểu quỷ nhảy dựng lên, đưa tay giật cái gương trong tay ta.
Sau lưng có nha dịch muốn tới bắt ta, nhưng tay lại xuyên qua thân thể ta. Cuối cùng bọn họ dùng một cái xích sắt cài trên tay ta để bắt ta lại.
Ta để mặc cho bọn họ bắt mà không có ý định phản kháng. Bởi vì… ta vẫn còn đang hỗn loạn.
Tiểu quỷ hung tợn lướt nhanh qua ta cùng với Chu thị và tên thư sinh kia, chỉ vào người của bọn ta mà mắng: “Các ngươi làm nhiễu loạn công vụ! Bắt hết lại giam!” Cuối cùng hắn nhìn ta chằm chằm, “Ngươi! Ngươi còn nhìn lén thông tin khi còn sống! Ngươi đền tiền cho ta! Lộ Chiêu Diêu! Mười vạn quan tiền! Ngươi không đền ta sẽ đem ngươi đi giam!”
Ta chỉ cảm giác hết thảy trước mặt thật hoang đường.
Quỷ giới này khác xa so với nhân giới, làm cho ta khó lý giải.
Ta đột nhiên cảm thấy… nếu phải chiến đấu với Lạc Minh Hiên đến ngươi chết ta sống thì tình hình lúc này làm cho ta cảm thấy thoải mái hơn, không hề mệt tâm một chút nào.
U)5}V