Những bàn tay giúp đỡ hăng hái vây lấy Thomas cho đến khi nó đứng thẳng dậy và quần áo đã được phủi sạch. Vẫn còn hoa mắt vì ánh sáng nên nó hơi loạng choạng. Sự hiếu kỳ xâm chiếm lấy Thomas, nhưng nó vẫn còn quá mệt nên không thể nhìn kỹ những đứa trẻ xung quanh. Chúng không nói gì trong lúc nó lắc đầu, cố gắng ghi nhận mọi thứ.
Khi Thomas chầm chậm quay một vòng, bọn trẻ vừa cười hắc hắc vừa quan sát nó, vài đứa còn thò ngón tay ra đụng người nó. Ít nhất cũng phải có đến năm chục đứa trẻ trong những bộ đồ lấm lem, ướt đẫm mồ hôi như thể vừa lao động cật lực. Bọn trẻ thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, với tầm vóc và tóc tai dài ngắn đủ kiểu. Thomas đột nhiên thấy chóng mặt, nó hấp háy mắt hết ngó đám trẻ lại nhìn cái nơi kỳ lạ mà nó đang đứng.
Chúng đang ở trong một khoảng sân rộng gấp nhiều lần sân bóng đá, bao quanh bởi bốn bức tường vĩ đại xây bằng đá xám, bao phủ đôi chỗ bởi những đám dây thường xuân rậm rạp. Những bức tường này dễ phải cao đến cả trăm mét, tạo thành một hình vuông đều đặng, và tại trung điểm của mỗi cạnh, tường thành tách ra tạo thành một khoảng trống, cho thấy những khúc quanh và lối đi dài hút mắt phía đằng sau, theo những gì mà mắt Thomas có thể nhìn thấy được.
– Coi cái thằng Đầu xanh kìa. – Một giọng khan khan cất lên, Thomas không thể nhìn ra người vừa nói. – Chắc nó đang lo đến vỡ mật đây.
Nhiều đứa ré lên cười.
– Ngậm miệng lại, Gally. – Một giọng trầm hơn nạt.
Thomas hướng sự chú ý trở lại đám trẻ đang vây quanh. Nó biết lúc này mình đang thảm hết sức – nó cảm thấy như bị đánh thuốc vậy. Một thằng cao người, tóc vàng hoe, cằm bạnh đang khụt khịt mũi nhìn nó, mặt lạnh tanh. Một thằng nhỏ mập lùn đang bồn chồn đảo chân, giương cặp mắt to cộ nhìn Thomas. Một thằng người châu Á, thân hình cuồn cuộn cơ bắp, đang khoanh tay xem xét Thomas, hai ống tay chật căng được xắn lên, phô bày các bắp thịt. Một thằng bé da đen đang nhíu mày – chính là người đã chào đón Thomas. Còn rất nhiều những đứa khác thì chỉ đứng ngó.
– Tôi đang ở đâu đây? – Thomas hỏi, ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của chính nó vang lên trong mảng ký ức còn khôi phục được của mình. Giọng nói có vẻ không khớp lắm, và thanh hơn là nó tưởng.
– Chẳng phải nơi tốt đẹp gì đâu. – Thằng bé da đen nói. – Biết khôn thì cậu nên cư xử cho tốt và đúng mực.
– Nó về tay Trang chủ nào đây? – Một ai đó la lên từ trong đám trẻ phía sau.
– Đã nói rồi mà. – Một giọng nhức óc đáp trả. – Cái thằng tởm này sẽ là một trang vụ, chắc cú luôn đó. – Thằng bé cười rúc rích, như thể vừa nói một câu pha trò tức cười nhất thiên hạ.
Thomas một lần nữa cảm thấy lẫn lộn. Nó nghe thấy nhiều từ ngữ chẳng có ý nghĩa gì cả. Sư huynh. Mặt dẹp. Trang chủ. Trang vụ. Những chữ này thốt ra từ miệng của đám trẻ một cách rất tự nhiên, nên nó cảm thấy lạ khi mình không hiểu. Cứ như thể là tình trạng mất trí nhớ của nó đã xóa mất một phần ngôn ngữ vậy. Thiệt là rắc rối.
Những cảm xúc khác nhau chen lấn trong đầu óc và tâm trí nó. Bối rối. Tò mò. Kinh hãi. Khiếp sợ. Nhưng xuyên suốt là cảm giác tối tăm tuyệt vọng, như thể đối với nó thế giới đã sụp đổ, bị xóa khỏi trí nhớ và thay thế bằng một thứ gì đó rất quái gở. Nó chỉ muốn bỏ chạy khỏi đám nhóc này.
Thằng bé có chất giọng nhức óc nói tiếp:
– … mà còn phải cố gắng lắm mới được làm trang vụ, tao cá luôn đó. – Thomas vẫn chưa nhìn ra được khuôn mặt của thằng bé vừa nói.
– Đã bảo ngậm miệng lại! – Thằng bé da đen nạt nộ. – Còn nói bá láp nữa là giờ giải lao tới sẽ bị cắt một nửa.
Chắc đây là thằng cầm đầu, Thomas nghĩ bụng. Thây kệ đám trẻ đang nhìn ngó mình lom lom, Thomas tập trung vào việc nghiên cứu cái nơi được chúng gọi là Trảng.
Nền của khu đất trông như được lát đá hộc, nhiều chỗ nứt nẻ và bị cỏ dại mọc chen vào. Một căn nhà gỗ xập xệ phát sợ nằm về một góc của vuông đất, tương phản rõ rệt với màu đá xám.
Xung quanh đó mọc vài cái cây với bộ rễ trông như những bàn tay xương xẩu thọc qua lớp đá tìm nguồn dinh dưỡng. Trong một góc khác là một mảnh vườn. Từ chỗ mình đứng Thomas có thể nhận ra cây bắp, cà chua và nhiều cây ăn trái khác.
Phía đầu bên kia khu đất mọc lên một bãi cọc rào nhốt cừu, heo và bò sữa. Bầu trời trên đầu xanh trong không một gợn mây, nhưng Thomas không nhìn thấy mặt trời dù đang là ban ngày. Những cái bóng ma quái của các vách tường không cho phép đoán thời gian hay phương hướng chính xác được – có lẽ đang là buổi sáng sớm hoặc chiều muộn. Trong lúc nó đang thở sâu để cố gắng bình tâm lại thì một hỗn hợp mùi xộc thẳng vào mũi nó. Rác mới, phân bón, thứ gì đó thối rữa và ngòn ngọt. Tự dưng nó nhận ra đó là mùi nông trại.
Thoams lại nhìn những kẻ bắt được mình và cảm thấy lúng túng, nhưng rất muốn liều mạng thử hỏi mấy câu. Những kẻ bắt giữ, nó nghĩ. Mà, tại sao chữ đó lại bật lên trong đầu mình nhỉ ? Nó diểm qua các khuôn mặt, nhìn vào các thái độ và đánh giá đám trẻ. Cặp mắt của một thằng đầy lửa căm thù làm nó lạnh lưng. Thằng này có mái tóc đen, vẻ mặt rất hung hãn, làm Thomas nghĩ nếu thằng này lận dao tới gặp nó hỏi chuyện thì chắc cũng không có gì phải ngạc nhiên. Ngay khi mắt chúng giao nhau, thằng bé kia lắc đầu rồi quay đi, bước về phía mọt cái cọc sắt nhờn mỡ cạnh một băng ghế gỗ. Trên đỉnh cọc có một lá cờ nhiều màu ủ rũ, chẳng có chút gió nào để làm nó tung bay khoe ra hình vẽ trang trí.
Ngỡ ngàng, Thomas nhìn chòng chọc vào lưng thằng bé kia cho tới lúc nó quay mặt lại và ngồi xuống. Thomas vội vàng ngó lơ chỗ khác.
Đột nhiên, thằng cầm đầu đám trẻ trạc mười bảy tuổi tiến lên trước một bước. Thằng bé ăn mặc khá tầm thường: áo thun đen, quần jean, chân đi giày thể thao, tay đeo đồng hồ điện tử. Không hiểu sao trang phục của đám trẻ ở đây khiến Thomas ngạc nhiên. Nó tưởng đâu mọi người phải mặc thứ gì đáng sợ hơn – quần áo tù chẳng hạn. Nhưng ngoài cái cau mày thường trực, coi bộ nó không đáng ngại lắm.
– Chuyện dài dòng lắm, huynh à. – Thằng bé da đen nói. – Từ từ rồi cậu sẽ biết … Mai tôi sẽ đưa cậu đi môt vòng. Từ bây giờ cho tới lúc đó … đừng có phá hư cái gì nha. – Nó chìa một bàn tay ra. – Tôi tên Alby. – Thằng bé chờ đợi, rõ ràng là để nhận một cái bắt tay.
Thomas từ chối. Bản năng nào đó đã chi phối hành động của nó, và chẳng nói chẳng rằng nó quay đi, tiến lại một cái cây gần đó rồi ngồi bệt xuống, lưng dựa vào lớp vỏ cây sần sùi. Nỗi sợ hãi lại dâng lên trong lòng Thomas, tới mức gần như không thể chịu đựng nổi. Nhưng rồi nó hít một hơi thật sâu và cố gắng ép mình chấp nhận hoàn cảnh. Đành chấp nhận thôi, nó nghĩ thầm. Mình sẽ chẳng hiểu ra chuyện gì nếu để cho nỗi sợ hãi chế ngự.
– Vậy cậu kể đi. – Thomas lên tiếng, cố giữ giọng bình thản. – Kể tôi nghe xem chuyện dài tới mức nào.
Alby liếc mấy đứa đứng sát bên cạnh và đảo tròn mắt. Thomas lại quan sát đám trẻ lần nữa. Ước tính ban đầu của nó khá sát – có khoảng năm mươi đến sáu mươi thằng nhóc, tuổi từ khoảng mười hai cho đến gần trưởng thành như Alby, đứa có vẻ là lớn nhất trong đám. Đến lúc này Thomas mới kinh ngạc nhận ra nó không hề biết mình bao nhiêu tuổi. Tim nó nặng trĩu khi nghĩ tới điều đó – nó đã lú lẫn tới mức không còn nhớ tuổi của mình nữa sao?
– Thực sự thì, – Thomas nói, chẳng buồn tỏ ra can đảm nữa, – tôi đang ở đâu đây?
Alby tiến lại chỗ nó rồi ngồi xuống, chân bắt chéo. Đám trẻ tò mò đi theo, túm tụm lại sau lưng thằng cầm đầu. Những cái đầu ló ra theo đủ hướng để nhìn cho rõ.
– Nếu không thấy sợ, – Alby nói, – thì cậu không phải là người. Cậu mà có thái độ khác là tôi ném cậu xuống Vực liền, vì điều đó đồng nghĩa cậu là một thằng điên.
– Vực nào? – Thomas hỏi, mặt cắt không còn hột máu.
– Ngậm miệng lại! – Alby nói, tay giụi mắt. – Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào, cậu hiểu không? Ở đây tụi này không giết mấy huynh giống như cậu đâu, tôi hứa. Cố gắng đừng để bị giết, hãy sống sót, sao cũng được.
Alby ngừng lời, và Thomas cảm thấy khuôn mặt mình càng tái hơn khi nghe tới câu nói vừa rồi.
– Trời đất, – Alby nói, tay vuốt mái tóc ngắn trong lúc buột miệng thở dài, – tôi không có khéo ăn khéo nói gì hết trơn hà … Cậu là Đầu xanh đầu tiên tới đây kể từ khi Nick bị giết.
Mắt Thomas mở to bàng hoàng trong lúc một thằng bé khác bước tới bợp nhẹ vào đầu Alby và nói với giọng nặng âm sắc:
– Alby, đợi đến cái chuyến tham quan chết bằm kia đã. Chưa gì mà cậu chàng muốn vỡ tim rồi kìa. – Nó cúi xuống chìa tay về phía Thomas. – Mình tên Newt, Đầu xanh ạ, và mọi chuyện sẽ ổn cả nếu như cậu bỏ quá cho anh chàng thủ lĩnh trong đầu nhồi toàn thứ gì đâu này.
Thomas giơ tay ra bắt tay thằng bé – nó tỏ ra dễ thương hơn Alby nhiều. Newt cũng cao hơn Alby, nhưng trông có vẻ nhỏ hơn một hai tuổi. Thằng bé có mái tóc vàng dài thượt, chờm qua cổ áo thun. Cánh tay cơ bắp của nó nổi đầy gân xanh.
– Đừng có láu cá, mặt dẹp. – Alby càu nhàu, kéo Newt ngồi xuống bên cạnh mình. – Ít nhất huynh này cũng hiểu được một nửa lời tôi nói mà.
Vài tiếng cười lác đác bật ra, rồi mọi người càng túm tụm sát nhau hơn phía sau Alby và Newt, chờ nghe những gì hai thằng bé sắp nói.
Alby xòe hai bàn tay ra.
– Chỗ này được gọi là Trảng, cậu hiểu chưa? Đây là nơi tụi này sống, ăn uống, ngủ nghỉ. Tụi này tự gọi nhau là Trảng viên. Đó là tất cả những gì mà cậu …
– Ai đã đưa tôi đến đây? – Thomas hỏi, nỗi sợ cuối cùng đã nhường chỗ cho sự bực tức. – Làm thế nào …
Nhưng trước khi Thomas kịp nói xong thì bàn tay của Alby đã vươn ra túm lấy áo nó. Thằng bé cúi xuống nó quát:
– Ê huynh, đứng dậy, đứng dậy mau!
Alby đứng dậy, kéo Thomas đứng lên theo.
Rốt cục Thomas cũng đứng được trên đôi chân run rẩy của mình, nỗi sợ lại trùm lên nó. Nó dựa người vào cái cây, cố vùng ra khỏi Alby lúc này đang nhìn thẳng vào mặt mình.
– Không được ngắt lời! – Alby lớn tiếng nạt. – Nghe này, nếu tụi này kể hết, câu sẽ chết giấc sau khi bĩnh ra quần. Các Trảng binh sẽ kéo cậu ra ngoài, và lúc đó thì cậu sẽ chẳng giúp gì được tụi này nữa, nghe chưa?
– Thậm chí tôi còn không hiểu mọi người đang nói cái quái gì ở đây. – Thomas chậm rãi nói, nó kinh ngạc khi nghe thấy giọng mình cứng cỏi đến thế.
Newt vươn tới chụp lấy vai Alby.
– Alby, nhẹ nhẹ nhàng thôi. Cậu đang làm đau người ta thay vì giúp đỡ đấy, cậu biết không?
Alby buông áo sơ mi của Thomas ra, rồi lùi lại, ngực phập phồng.
– Không có thời gian để mà nhẹ nhàng với cậu, Đầu xanh à. Cuộc sống cũ đã chấm hết, cuộc sống mới đã bắt đầu. Cố mà hiểu luật cho nhanh, dỏng tai lên mà học hỏi thay vì mở miệng. Cậu hiểu chưa?
Thomas ngó qua phía Newt cầu cứu. Ruột gan nó quặn lại, nước mắt chực trào ra.
Newt gục gặt đầu nói:
– Đầu xanh, cậu hiểu ý của Alby chưa? – Thằng bé gật đầu thêm cái nữa.
Thomas phát cáu tới mức chỉ muốn thoi cho ai đó một cú, nhưng nó đáp gọn bâng:
– Hiều rồi.
– Vậy là tốt. – Alby nói. – Xong ngày đầu tiên. Ngày hôm nay của cậu chỉ có nhiêu đó thôi, huynh à. Trời sắp tối rồi, nhóm Tầm đạo sinh sắp về tới. Hôm nay Hộp đến muộn, nên không có thì giờ đi thăm thú nữa. Để sáng mai, ngay sau khi tỉnh dậy. – Alby quay sang nói với Newt. – Tìm một cái giường cho huynh này ngủ nha.
– Ổn rồi. – Newt đáp.
Alby nheo mắt nhìn Thomas rồi nói:
– Vài tuần thôi, rồi cậu cũng sẽ vui trở lại. Cậu sẽ sống hạnh phúc và có ích. Không ai trong số tụi này biết ất giáp gì ngay bữa đầu, nên cậu cũng vậy thôi à. Ngày mai cuộc sống mới sẽ bắt đầu.
Nói đoạn thằng bé da đen quay gót, vạch lối len qua đám trẻ và tiến về căn nhà gỗ lụp xụp nằm trong góc của khu đất. Hầu hết bọn trẻ cũng tản đi, sau khi đã dòm ngó chán chê người mới.
Thomas khoanh tay, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Sự trống rỗng bên trong nó nhường chỗ cho nỗi buồn thấu tim gan. Tất cả chuyện này thật quá mức. Nó đang ở đâu? Chỗ này là chỗ nào? Đây có phải là một dạng nhà tù không? Nếu phải thì, tại sao nó bị đưa tới đây, và nó còn ở đây đến bao giờ? Ngôn ngữ gì đâu kỳ quặc, còn bọn trẻ thì giống như chẳng thèm quan tâm xem nó sống hay chết. Nước mắt chỉ chực dâng lên, nhưng nó kiên quyết không khóc.
-Tôi đã làm gì đây? – Nó thì thầm, không có ý để cho người khác nghe thấy. – Tôi đã làm gì … tại sao người ta đưa tôi tới đây?
Newt vỗ vai nó an ủi:
– Đầu xanh này, những gì cậu đang cảm thấy, tất cả chúng tôi đều từng trải qua. Ai cũng bỡ ngỡ trong cái ngày bước ra khỏi chiếc hộp tối tăm đó. Đúng là mọi chuyện thật tệ hại, và sắp tới đây sẽ càng kinh khủng hơn đối với cậu. Nhưng sớm muộn gì cậu cũng sẽ vượt qua được. Tôi chắc cậu không phải là một thằng bé mít ướt chết bằm.
– Đây có phải là một nhà tù không? – Thomas hỏi, cố lục lọi trong đầu hòng tìm một chút manh mối về quá khứ của mình.
– Hỏi hết bốn câu rồi nhé. – Newt đáp. – Không biết phải trả lời cậu thế nào, mà dù sao thì cũng chưa có câu trả lời. Tốt nhất là bây giờ cứ bình tĩnh chấp nhận sự thay đổi. Ngày mai trời lại sáng.
Thomas gục đầu không nói, chỉ cụp mắt nhìn mặt đất lát đá nứt nẻ. Một lằn cỏ chỉ mọc men theo rìa của một viên đá hộc, những bông hoa vàng bé tẹo vươn lên như muốn tìm kiếm mặt trời lúc này đã khuất dạng sau những bức tường thành vĩ đại của Trảng.
– Chuck chắc sẽ hợp với cậu đấy. – Newt nói. – Cậu này hơi bị tròn, nhưng xét cho cùng cũng tốt tính lắm. Cậu ở đây nhé. Tôi sẽ quay lại ngay.
Newt vừa dứt lời thì một tiếng thét xé ruột vẳng tới. Lanh lảnh và nhức óc, tiếng kêu như không phải của con người vang dội khắp khoảng sân lát đá, làm mọi đứa trẻ đều quay nhìn về phía phát ra âm thanh. Thoams cảm thấy máu trong người đông lại khi nhận ra âm thanh kinh dị đó phát ra từ căn nhà gỗ.
Ngay cả Newt cũng giật nảy người, trán nhăn tít lo lắng.
– Cái thứ gì đâu. – Thằng bé thốt lên. – Không lẽ mấy đứa y tờ chất bằm không thể giữ nổi thằng kia trong vài phút mà không có mình sao? – Newt lắc đầu, đá nhẹ vào chân Thomas. – Cậu đi tìm Chuckie rồi nói nó lo chỗ ngủ cho cậu nha.
Nói đoạn Newt quay lưng chạy bổ về phía căn nhà gỗ.
Thomas trượt dần theo lớp vỏ cây xù xì cho đến khi ngồi bệt hẳn xuống đất, lưng dựa vào gốc cây. Nó nhắm nghiền mắt lại, thầm ước sao mình mình có thể tỉnh giấc và ra khỏi cơn ác mộng khủng khiếp này.